Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 156



Những ngón tay thon dài mạnh mẽ giờ đây run rẩy lần tìm, ấp lên mười ngón tay mảnh mai lành lạnh.

Từ sớm đã phải biết huynh thông minh tuyệt thế, mẫn tuệ uyên thâm không ai sánh bằng, có lẽ nào lại không nhận ra trò lừa bịp trẻ con ấy?

Nhưng vẫn không hiểu, huynh từ khi nào đã phát hiện ra kẻ giả câm giả điếc ấy là ta? Nhờ hơi thở ấm áp thân quen, nhờ bàn tay chai sạn, thô kệch mà dịu dàng? Hay là… ngay từ đầu khi ta vừa xuất hiện, huynh đã biết rõ…

Cũng như giữa mênh mông biển người, người đầu tiên mà Phương Quân Càn nhìn thấy… nhất định là huynh.

Khuynh Vũ, huynh luôn biết người đó là ta có phải không?

Dùng hết sức ghì chặt, rồi lại ghì chặt hơn thân hình cao lớn của Phương Quân Càn vào lòng, nam nhân đã vì mình, vì bảo gia vệ quốc mà sắp phải lao ra chiến địa, bôn ba sa trường, và cũng có thể không còn trở về nữa.

“Hứa với ta đi, phải bình an trở về.”

Phương Quân Càn không nói một lời, chỉ là ngay khi y còn không thấy gì, mạnh mẽ cương quyết gật đầu.

Chứng kiến cảnh ấy từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất Bách thảo thần y Dư Nhật. Chứng kiến mối tình nhân thế không một ai đồng tình chúc phúc, chứng kiến kẻ si tình siết chặt vòng tay, chứng kiến Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ buông lỏng vòng ôm, luyến tiếc xoay mình, chứng kiến bóng lưng cao ngất của Phương Quân Càn xa dần, xa dần rồi biến mất cuối trời xa, giữa trời giữa đất chỉ còn một chấm lửa đỏ rực nhức mắt tan vào mông lung, mê ảo.

Không rõ vì sao, Dư Nhật chợt cảm giác sống mũi cay xè, chua xót dâng lên, bất tri bất giác nhấc tay gạt đi những giọt trong veo không rõ gọi là gì tràn ra nơi hốc mắt.

Hốt nhiên, dưới chân núi ầm ầm vang vọng thanh âm của trăm vạn cái miệng nhất tề rống lên: “Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

“Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Đao thương dựng thẳng, va chạm lanh canh, chiến mã hí vang, dậm chân cất vó, thanh âm như sóng thần không ngớt xô vào bờ đá dữ dội, đợt sau kinh khủng hơn đợt trước, đập vào vách núi dựng đứng, hồi thanh cộng hưởng ầm vang, liên miên không dứt.

Đất dưới chân dường như cũng rùng rùng rung chuyển, Dư Nhật bị cảnh tượng cả đời mới thấy làm cho kinh hoàng thất sắc. Ngược lại, Tiếu Khuynh Vũ chỉ lặng lẽ mà đứng, trên khuôn mặt tái nhợt thanh tú hiện ra biểu cảm phức tạp thực khó hình dung, chẳng rõ là hỉ hoan, hay là bi thống…



Ngày mười lăm tháng hai Vũ lịch nguyên niên, Đại Khuynh Hoàn Vũ đế ngự giá thân chinh, thống lĩnh đại quân với Bát Phương tướng sĩ làm chủ lực, không mất một binh không rơi một tốt xông thẳng đến ngoại thành Luân Thuần quận, dựng lều hạ trại xa xa, cùng với quân đội Liêu Minh thiết lập cục diện lưỡng quân tương đối, tranh chấp giằng co. Bát Phương quân Nam chinh lần này mang theo tổng cộng bảy mươi lăm vạn binh mã, trong đó năm vạn kỵ binh, đại quân chia theo Tả, Trung, Hữu ba doanh trại trú đóng. Đứng từ xa vọng lại, chỉ thấy cờ chiến phần phật ngạo nghễ giữa trời, thương mâu như rừng, khôi giáp sáng lóa, quân uy đĩnh đạc oai nghiêm, quân dung cực kỳ cường mạnh.

Đại quân hạ trại ngày thứ hai, Hoàn Vũ đế cùng với một nhóm tướng lĩnh tùy tùng đi lên vọng canh quan sát tình hình quân địch.

“Tướng lĩnh thủ thành là ai?”

“Khải bẩm Bệ hạ, là một tông nhân Hoàng thất Liêu Minh tên Nghị Phi Tốn.”

“Nghị Phi Tốn?” – Hoàn Vũ đế nheo mắt nhìn về phía thành trì phòng thủ kiên cố đằng xa, “Theo tin do thám thì đại quân Liêu Minh vẫn án binh bất động, ôm thành cố thủ đúng không?”

“Khởi bẩm Bệ hạ,” – Các tướng lĩnh phụng mệnh cầm chân Liêu Minh sắc mặt tái mét vì sợ, “Vì Bệ hạ còn chưa đến, mạt tướng không dám tự tiện chủ trương xuất quân khiêu chiến.”

Hoàn Vũ đế nhếch môi cười biếng nhác, áo choàng đỏ rực ***g lộng trong gió ngàn, tơ gấm hảo hạng sáng lóa dưới ánh dương: “Song phương giao chiến, trước tiên phải áp chế nhuệ khí quân địch. Chư vị, ai xung phong dẫn binh khiêu chiến? À a, không biết lần này hoa rơi vào tay ai đây…”

Giữa gió bụi mịt mù, phong vân cuồn cuộn, ầm ầm vang dội thanh âm cộng hưởng của đoàn Bát Phương kỵ binh đang đồng loạt quát lên: “Nhãi con Liêu Minh, có gan thì ló ra khỏi thành cùng quân ta sống mái một trận?” Từ trong khói bụi ngập trời, sát khí nghẹt thở bức người mạnh mẽ tỏa ra.

Quân Liêu bưng tai bịt mắt, ngoảnh mặt làm thinh.

Trên vọng canh, Hoàn Vũ đế nhàn nhạt nhổ ra mệnh lệnh: “Thóa mạ.” (1)

Khi Phương Quân Càn còn là Anh Vũ hầu, thì chính là vô lại trong đám vương hầu (lời của Vô Song công tử), sau khi đăng cơ, trở thành Hoàng đế rồi, tính nết vô lại chẳng những không hề thuyên giảm trái lại càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn. Chính xác, một vị quân vương lưu manh đệ nhất là đây.

Ai cũng biết, tướng lĩnh thế nào thì quân binh thế ấy, đào đâu ra một Bát Phương quân văn nhã lịch sự để mà trông cậy bây giờ?

Một quân sĩ khinh kỵ binh ngạo nghễ trên lưng ngựa, chẳng những lôi cha mẹ họ hàng của đối phương toàn bộ ân cần thăm hỏi hết lượt, mà còn mời luôn cả mười mấy đời tổ tông ông bà nội ngoại thân sơ xa gần của Liêu quân ra mà biểu lộ một màn cảm khái vô vàn.

Lời chửi hết sức chanh chua ngoa ngoắt, đanh đá điêu toa, tôn nghiêm đến như đầu heo mà nghe được cũng phải đập luôn vào tường chết quách cho rồi!

Nếu mà còn nhẫn nhịn thêm được, đại quân Liêu Minh kia quả thực chẳng còn kẻ nào xứng làm đàn ông nữa!

Trống trận liên hồi động thiên chấn địa, cổng thành bật tung, từ bên trong truyền ra tiếng vó ngựa rầm rập dậm cuồng, kỵ binh Liêu Minh như thủy triều tràn ra lênh láng, đen nghịt cổng thành, một khoảng lớn bên ngoài thành ngập trong khói bụi vần vũ, mịt mù.

Khí thế kinh người, số lượng so với Bát Phương quân đang cao giọng thóa mạ phía dưới thành ước chừng gần gấp đôi!

Bát Phương quân trước sau không hề nao núng, đồng loạt ngẩng cao đầu nghênh chiến, một cánh quân tà tà chọc thẳng vào đội ngũ kỵ binh Liêu quân!

Có lẽ là, lấy trứng chọi đá chăng?

Chỉ là một đạo quân khiêm tốn bằng nửa Liêu quân hiên ngang ứng chiến thôi mà.

Hai bên như hai luồng thiên thạch va vào nhau nảy lửa, mấy trăm con ngựa chiến say máu tung vó hí vang, bụi bay mù mịt, cát vàng bưng mắt, giơ tay không thấy ngón đâu. Giữa cát bụi cuồn cuộn, song phương lăn xả vào nhau chém giết loạn xạ, chẳng ai thấy nổi cục diện đang diễn ra như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng giao chiến inh ỏi hết trận này đến trận khác ầm ầm chiến địa. Tiếng mã đao xé gió bổ xuống, tiếng binh khí chạm nhau tóe lửa, tiếng ngựa hí điên cuồng, tiếng người la hét, tiếng hô xung phong, thậm chí là tiếng kêu gào trước khi kết liễu mạng sống.

Chiến trường người ngã ngựa đổ huyên náo ầm ĩ trong khoảng một tuần nhang thì dần dần lắng xuống, một đám kỵ binh người vận giáp bạc hiện ra từ giữa bụi mù, một đường xông thẳng đến phía đối phương, gió ***g lộng khuếch đại tiếng cười hào sảng của bọn họ, chọc vào màng nhĩ của thủ lĩnh song phương: “Liêu Minh tạp chủng, một lũ bỏ đi, hahahahaha!”

Chiến trường bị màn khói bụi cùng cát vàng mờ mịt che phủ, không nhìn ra nổi tình hình chiến cuộc, gió thổi bụi tan, mọi thứ lại rõ ràng hiển hiện, một cảnh tượng thê thảm phơi bày trước mặt song phương: kỵ sĩ Liêu Minh bị giết nằm la liệt trên dưới đất, chiến mã mất chủ đứng sững chẳng buồn nhấc chân, thi thoảng lại ngẩng đầu hí lên từng hồi thê lương ảm đạm. Tàn binh trọng thương lê lết giữa núi thây biển máu khóc lóc rên la. Một vài binh sĩ may mắn còn sống ngồi ngây ra trên lưng ngựa, đôi mắt ngập nỗi hoang mang, cứ như không thể tin nổi sự việc vừa mới diễn ra ngay trước đó.

Đối trận với khinh kỵ binh Bát Phương chỉ bằng một nửa lực lượng, thế mà rốt cuộc bọn họ lại thua, thua thảm hại.

Nanh vuốt của Liêu Minh đã bị những tháng ngày sống trong hòa bình, an nhàn thảnh thơi bấy lâu nay mài cho cùn mằn đi rồi.

Còn những kỵ sĩ cao to vạm vỡ của Đại Khuynh khi trở về lại được đối đãi như những người anh hùng, bọn họ, đích thực là những anh hùng!

Ánh mắt của Hoàn Vũ đế nhìn người kỵ binh ấy đầy vẻ khích lệ động viên: “Làm rất tốt, công đầu thuộc về ngươi!”

Những nam tử hán mới rồi ở chiến trường kiệt ngạo bất tuân, khí thế như lửa lúc này chẳng khác gì tiểu hài tử, mặt mũi đỏ bừng tay chân luống cuống, cả nửa ngày mới lắp bắp được mấy chữ, dập đầu lạy tạ: “Tạ Bệ hạ.”

Trước mặt là người đàn ông chí tôn chí quý, chẳng những là cột trụ vững vàng của cả Đại Khuynh, mà còn là linh hồn soi sáng lòng dạ Bát Phương tướng sĩ, có được một lời tán dương của người chính là vinh hạnh cả đời mới được! Quay sang liếc nhìn chiến hữu bên cạnh, không giấu được ánh mắt ghen tỵ mà nể phục đang đỏ hồng lên, hahaha!

Một đôi mắt khác gian ngoan hung hiểm thù hận nhìn chằm chằm vào Bát Phương quân đang hân hoan vui mừng khôn tả, rồi ngước lên đối diện với thân ảnh hồng y như lửa đứng ngạo nghễ trên đầu thành.

Nghị Phi Tốn nghiến răng nghiến lợi cười âm u lạnh lẽo: “Phương Quân Càn, bây giờ ngươi cứ cười đi. Ngươi chẳng còn được kiêu căng đắc chí mấy ngày nữa đâu!”



Hoàng thành.

Mọi thứ vẫn hưng vượng như ngày nào, trên đường lớn nườm nượp người qua kẻ lại, nơi nơi huyên náo tiếng gọi tiếng hô, tiếng rao hàng kèn cựa của những hàng quán dọc đường, thương nhân từ khắp nơi đến giao dịch buôn bán, định giá xem hàng, ngựa xe như nước, đông đúc ngày đêm chẳng khi nào vãn.

Vậy mà hết thảy, lại vì sự xuất hiện của một người mà sững sờ khựng lại.

Phố thị phồn hoa, công tử thanh quý, tất cả là bởi vì dáng vẻ thanh nhã xuất trần, phong thái siêu phàm tuyệt thế mà như đào nguyên an tĩnh, nhẹ nhàng chuyển lưu của người thanh niên bạch y trắng muốt ấy.

Y khoan thai đi lại, phong tư trác tuyệt, thanh nhã ung dung, bình đạm tựa gió nhẹ nghìn năm, thản nhiên như mây nhàn vạn kiếp, giữa đôi mày thanh tú điểm một vệt chu sa diễm lệ buồn thương, càng tô điểm thêm dáng vẻ phong lưu ý nhị, nhưng mà, ngay cả hơi thở của y cũng thanh khiết lạnh lùng, đôi đồng tử trong sáng không nhiễm bụi trần thản nhiên lưu chuyển, ngắm nhìn nhân thế phồn hoa.



—oOo—

(1) Thóa mạ: chính là… chửi, một kiểu khích tướng được sử dụng trong binh pháp, đặc biệt để đối phó với kẻ địch ngoan cố, làm nhụt ý chí của chúng.

Trước đó, Kim Dung cũng đã từng sử dụng chiêu này trong truyện của ông, đặc biệt là ‘Lộc Đỉnh Ký’, lần đầu tiên, ‘thóa mạ’ được Kim Dung nâng lên thành ‘nghệ thuật thóa mạ’ hẳn hoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện