Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 174



Rất lâu sau này, chúng thần trong lúc tò mò đã hỏi Hoàn Vũ đế, làm sao mà chỉ nhìn qua một lần đã nhận ra Vô Song công tử không còn nhìn thấy gì nữa, hay là trong lúc vô ý, công tử đã để lộ sơ hở gì chăng.

Hoàn Vũ đế mỉm cười đăm chiêu, giọng nói như truyền về từ nơi nào xa tít tắp: “Trẫm cũng không rõ vì sao… Bất quá, chỉ là biết như thế.”

Có lẽ là, chẳng vì bất cứ lý do gì.

Hoặc cũng có lẽ là, bởi y là Tiếu Khuynh Vũ, còn hắn, là Phương Quân Càn.



Ngay trong đêm ấy, Hoàn Vũ đế cùng lúc hạ xuống ba mệnh lệnh.

Ráo riết truy nã Bách độc lang quân Dư Nguyệt trên toàn quốc, bất kỳ ai phát hiện tung tích báo về, thượng trăm lượng hoàng kim, làm trọng thương Dư Nguyệt, thưởng ngàn lượng hoàng kim, còn ai lấy được thủ cấp của Dư Nguyệt, thưởng vạn lượng hoàng kim, đồng thời phong thiên hộ hầu!

Cấm ngặt mọi thương nhân mua bán giao dịch với Thảo dược thế gia, nếu phát hiện kẻ nào kháng chỉ, lập tức tước bỏ quyền kinh doanh đồng thời trục xuất khỏi lãnh thổ Đại Khuynh.

Cùng lúc, mới sáng sớm vừa bước xuống giường, trên dưới Dư gia xưa nay tự hào cha truyền con nối mấy trăm năm từ nhỏ đến lớn thất kinh phát hiện, từ đường lục đại tổ tông Dư gia đã bị Bát Phương quân mặt mũi dữ dằn như hung thần ác sát, gươm giáo sắc lẻm tuốt trần trùng trùng điệp điệp bao vây toàn bộ!

Hoàn Vũ đế của chúng ta nghiến răng nghiến lợi rít qua kẽ răng: “Hắn đã dám hãm hại Khuynh Vũ phế chân mù mắt, thì Trẫm sẽ khiến hắn phải cuống cuồng như chó mất chủ, ta muốn hắn suốt đời không chốn dung thân, chỉ cần còn ở Đại Khuynh ngày nào, ngày đó hắn đừng mơ sống yên với Trẫm!”

Con ngươi sắc sảo thâm trầm như đầm sâu không đáy của hắn kéo lên một tầng băng sương lạnh buốt: “Nhược bằng không tìm ra Dư Nguyệt, Trẫm sẽ nhổ cỏ tận gốc cả Dư gia!”

Trí nhớ phiêu diêu hồi tưởng, bay đến một gian phòng, bên trong là Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi im lìm lặng lẽ.

Sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt thê lương.

Hai bánh xe luân y như đang nghiền nát trái tim vốn đã hoang tàn hư phế của y rồi.

Sau đó, y nhấc tay, cổ tay trắng tái gầy yếu mảnh khảnh đến nỗi người nhìn vào bất giác thấy tim đau nhói.

Nắng rọi qua cửa sổ vào bên trong, cả căn phòng bừng sáng.

Mà cánh tay của bạch y nam tử ấy dường như muốn vươn ra, để chạm vào ánh nắng!

Chỉ có điều là, ngón tay vừa chạm vào phần giấy dán khung cửa, thì liền như bị ngọn lửa táp lên, lập tức giật mình co lại. Hồi sau, lại lặng lẽ rút tay về giấu trong tay áo, tiếp tục tư thế ngồi ngay ngắn nghiêm trang như cũ.

Phương Quân Càn đứng chôn chân bên ngoài không bước vào nổi, người chẳng còn chút sức lực, dựa lưng một bên cửa, chẳng biết làm sao để có thể lau sạch ánh mắt thương tâm đau khổ của y bây giờ.

Có khi, rõ ràng người chịu đau không phải là mình, nhưng mà, so với một ai đó, lại càng đau hơn, càng nhức hơn bội lần.



“Tránh ra! Tất cả tránh ra cho ta!” – Bách thảo thần y Dư Nhật hùng hùng hổ hổ định xông vào soái trướng của Hoàn Vũ đế. Cũng không phải thị vệ không thể ngăn ông ta lại, mà bởi vì Phương Quân Càn đã sớm đoán được Dư Nhật sẽ đến, trước tiên phải bẩm báo cho hắn.

Dư Nhật tức giận tốc màn xăm xăm đi vào, đập bàn rầm rầm: “Phương Quân Càn ngươi làm vậy là có ý gì đây hả!?”

“To gan!!” – Ngư tiền thị vệ quắc mắt quát lớn, “Dám gọi thẳng tên húy của Bệ hạ!”

Phương Quân Càn chỉ nhẹ nhàng vung tay, ngăn thị vệ lại, “Dư thần y, đã lâu không gặp.”

Mắt long lên nhìn chằm chằm nam nhân một thân hồng y rực lửa, mái tóc pha sương trước mặt, Dư Nhật phải phi thường khống chế phẫn nộ: “Bệ hạ, vì sao lại nghiêm cấm thương nhân qua lại với Dư gia ta, lại còn hạ lệnh cho quan binh bao vây từ đường của chúng ta?!”

Hoàn Vũ đế nhếch mép, bày ra một nụ cười như có như không, mà lạnh giá đến thấu xương thấu cốt: “Tìm không ra lệnh đệ, Trẫm sẽ thanh trừng Dư gia trước hết.”

“Ngươi rõ ràng biết Dư Nguyệt từ lâu đã bị trục xuất khỏi gia môn, hắn có làm gì cũng không liên quan đến Dư gia!”

“Trẫm không cần biết.”

Dư Nhật thực sự muốn điên lên rồi!

Trong lòng ông biết rất rõ, vị Hoàn Vũ đế này nhắm vào cả nhà họ Dư đơn giản chỉ là vì đôi chân bị hủy cùng đôi mắt không thấy gì của Tiếu Khuynh Vũ, nhưng mà vẫn không ngờ Phương Quân Càn lại nhân việc công mà trả tư thù, bèn cố nín nhịn: “Không phải Dư gia có ý chống đối với triều đình mà bao che, thực sự bởi vì Dư Nguyệt xuất quỷ nhập thần không bao giờ cố định một chỗ, Dư gia tìm không ra hắn!”

“Nghe đây,” – Phương Quân Càn tắt nụ cười, thu lại biểu cảm tiêu dao khoái hoạt cố hữu, đuôi mày xếch lên, càng toát ra sát khí bức người, “Dư Nguyệt khiến Khuynh Vũ phế chân hỏng mắt, Trẫm sẽ biến hắn trở thành chuột nhắt chạy qua đường, sống ngày hôm nay không chắc đến ngày mai. Nếu như năm ngày sau Dư gia vẫn không giao ra Dư Nguyệt, thì đừng trách Trẫm trở mặt vô tình.” Lại một cái nhếch môi buốt giá, thâm sâu khó lường, “Đương nhiên, niệm tình Dư thần y cùng Trẫm và Khuynh Vũ dù sao cũng là cố tri, đến lúc đó Trẫm sẽ phá lệ khai ân, tha cho ngươi một mạng.”

Nghe hắn thản nhiên đe đọa trừng phạt toàn gia, Dư Nhật đỏ mặt tía tai run người vì giận: “Chuyện của Dư Nguyệt gây ra không đáng để Dư gia phải trả giá đắt như vậy!”

Hồng y nam tử nheo nheo mắt, Dư Nhật hốt nhiên cảm thấy cả người như bị hàn ý xuyên thủng từ trước ra sau.

“Những lời này, Dư thần y nên để dành nói với lệnh đệ Bách độc lang quân thì hơn.”

Dư Nhật lúc này mới ý thức được, người từng cùng với mình chuyện trò vui vẻ không câu nệ phép tắc chỉ là Phương Quân Càn, còn kẻ hồng y như lửa, kẻ nói một là một hai là hai trước mắt kia, mới thực sự là Hoàn Vũ đế quân lâm thiên hạ!

Phía sau lưng hắn, là bao nhiêu mãnh tướng tinh binh anh dũng thiện chiến, là hằng hà sa số dị sĩ kỳ nhân, là cả một quốc gia với muôn dân trăm họ!

Lời hắn nói ra, tự nhiên hàm chứa sức mạnh uy hiếp cùng độ xác thực không thể nghi ngờ.

Đó chính là bản lĩnh sinh tồn khi đứng trước trùng điệp núi non hùng vĩ sừng sững mà sức người không thể kháng cự.

Dư Nhật tự nhủ: đừng cố gắng chọc giận hắn…

Thở hắt ra một hơi, Bách thảo thần y không thể không hạ thấp xuống cái đầu vốn luôn ngẩng cao kiêu ngạo: “Không biết Bệ hạ muốn như thế nào mới chịu buông tha cho Dư gia? Chỉ cần trong khả năng, Dư gia cam đoan sẽ dốc kiệt toàn lực.”

Phương Quân Càn cười nhạt: “Dư gia tự quyết đi.”

Dư Nhật biết Hoàn Vũ đế tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, không khỏi chột dạ cắn răng: “Dư Nhật bất tài, nguyện dốc hết sức mình chẩn đoán chữa trị cho công tử, nói không chừng… Nói không chừng có thể làm cho công tử một lần nữa nhìn thấy ánh sáng!”

Một lần nữa nhìn thấy ánh sáng…

Đôi ngươi thâm trầm sâu không thấy đáy của Hoàn Vũ đế nhìn chằm chằm vị Bách thảo thần y đáng thương đang lo lắng như lửa đốt trong lòng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi xoa cằm: “Nếu quả thực được như vậy, Dư gia cũng không đến mức tội không thể tha. Trẫm hy vọng Bách thảo thần y cố gắng hết sức.”



Phòng riêng của Vô Song công tử.

Hoàn Vũ đế mỉm cười, vô hạn ôn nhu: “Khuynh Vũ, Dư thần y nghe chuyện của huynh liền đặc biệt đến thăm đây này.” Phớt lờ ánh mắt phẫn nộ điên người của Dư Nhật bên cạnh chỉ hận một nỗi không thể xông đến lột da rút xương mình cho hả dạ, Phương đồng học nói dối nhanh như chảo chớp, mặt không đỏ, mắt không động, “Dư thần y hành y tế thế bất cầu danh lợi, quả nhiên là lương y như từ mẫu mà!”

Tiếu Khuynh Vũ khẽ chau đôi mày thanh tú tựa viễn sơn: “Còn không phải ngươi bức bách Dư thần y thôi?” Quả nhiên đúng là nắng không thể nói thành mưa được, có cái gì lọt qua khỏi Vô Song công tử đâu…

Phương Quân Càn mặt không đổi sắc: “Khuynh Vũ nghĩ nhiều quá rồi, những chuyện như vậy sao ta có thể làm được chứ?”

Hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt phẫn uất chẳng chút cam tâm của Bách thảo thần y, Hoàn Vũ đế một bên uy hiếp, một bên nhỏ nhẹ dỗ dành: “Khuynh Vũ à, nhân gia Dư thần y không quản ngàn dặm đường xa đến đây, huynh cũng nên nói làm sao cho Dư thần y nhẹ bớt một phần gánh nặng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện