Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 17: Khủng hoàng đột kích, hoàng hậu "manh"



Hai ngày sau, rốt cục Dạ Mị cũng từ trong mê man dần dần thanh tỉnh lại, chỗ trái tim mơ hồ lưu lại đau đớn cùng miệng vết thương trên cổ tay đều nhắc nhở nàng tất cả chuyện lúc trước đều không phải mơ.

- Tiểu thư, người rốt cục tỉnh! Ô...ô... Thúy Y không có hại người! - Thúy Y hai ngày qua không ngủ không nghỉ canh giữ trước giường thấy Dạ Mị tỉnh lại liền vui quá mà khóc, làm một khắc nàng xem đến Dạ Mị hộc máu kia sợ đến mức trái tim đều muốn ngừng đập, bởi vì chén cháo tổ yến kia là nàng (Thúy Y) mang lên cho nàng (Dạ Mị) ăn, nếu là Dạ Mị có chuyện gì, sợ là cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

- Thuý Y? Ta đây là làm sao vậy? - Dạ Mị nghi hoặc nhìn về phía Thuý Y dung nhan tiều tuỵ hỏi.

- Tiểu thư, người trúng cổ, bất quá hiện tại đã muốn không có việc gì! Tiểu thư, thật sự không phải Thuý Y hại người, người phải tin tưởng Thuý Y a!

- Đừng khóc, ta tin tưởng ngươi sẽ không hại ta, đến cùng là ta trúng cổ gì?

- Là cắn tâm cổ! Tiểu thư, người hạ cổ thật là quá ác độc, thế nhưng dùng cổ âm độc như thế đến hại người! - Ngày Dạ Mị trúng cổ đó Thuý Y từ đầu tới đuôi đều theo bên người nàng, vốn nhược là có người hỏi nguyên nhân Dạ Mị trúng cổ mà nói nàng sợ là không thể chạy thoát khỏi quan hệ, trừ bỏ Dạ Mị ra không có ai sẽ tin tưởng 100% Thuý Y tuyệt đối không hại nàng. chẳng qua ngày đó mọi người thấy tình huống của Dạ Mị đều sợ tới hồn bất phụ thể (linh hồn không còn trong cơ thể nữa tương đương với câu "hồn phi phách tán"), sau lại là Hiên Viên Thương dẫn cổ hôn mê, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, trong lúc nhất thời đều quên tra tìm hung thủ.

- Cắn tâm cổ? Cổ này như thế nào ác độc rồi?

- Nghe Phàm thừa tướng nói, người trúng cắn tâm cổ mỗi ngày đều phải chịu đau đớn do cổ trùng cắn tâm, thằng đến mười ngày sau khí tuyệt bỏ mình! - Thuý Y tức giận nói. Giết người thì cũng là thôi, đến cùng là có bao nhiêu thù oán thế nhưng muốn dùng biện pháp ngoan độc như vậy đến đối phó tiểu thư nhà nàng? Liền ngay cả đơn thuần thiện lương nhự Thuý Y đều có lòng muốn giết người.

Dạ Mị nghe vậy trầm mặc hồi lâu, chẳng lẽ người nọ muốn giết là chân chính Thượng Quan Nhã Nhi? chẳng qua nếu là nghĩ muốn đối phó nàng hẳn là đã sớm động thủ, làm gì còn chờ lâu như vậy đâu? Không phải nàng vậy nhất định là chính mình, nhưng là mình đi vào thế giới này không đến thời gian một tháng, hơn nữa vẫn đều ở trong hậu cung, căn bản không có cơ hội đi đắc tội với người, trừ bỏ... nữ nhân trong hậu cung!

Nghĩ như vậy, trước mắt Dạ Mị bỗng nhiên sáng ngời! Giữa hậu cung muốn nói nữ nhân có thù oán với bản thân liền chỉ có Trần Tinh Như cùng với Liên Như Ngọc vì bản thân mà mất đi hết thảy kia! Hiện tại Dạ Mị cơ hồ đã muốn có thể xác định hung thủ nhất định là một trong hai người, vô luận là ai, dám can đảm dùng biện pháp ác độc như vậy đến hại chính mình thì phải có giác ngộ phải trả giá đại giới!

- Cổ lợi hại như vậy hẳn là sẽ không dễ dàng giải như vậy đi? Phàm thừa tướng là giải như thế nào? - Người hạ cổ nhất định là nhất quyết muốn lấy mạng mình, hẳn là sẽ không phải loại dễ dàng tuỳ tiện là giải được đi? Như vậy xem ra cái tên Phàm Trần kia thật là có chút bản sự. Dạ Mị trong lòng là có chút thưởng thức Phàm Trần tới rồi.

- Này...ta cũng không rõ lắm. - Thuý Y vừa nghe Dạ Mị hỏi như vậy sắc mặt đều thay đổi, ấp úng trốn tránh tầm mắt Dạ Mị.

Dạ Mị thấy vậy bỗng nhiên có cổ dự cảm không tốt, từ thời điểm lúc đầu tỉnh lại không nhìn thấy Hiên Viên Thương là đã có. Theo đạo lý hắn biết chính mình trúng cổ lợi hại như vậy là tuyệt đồi không có khả năng chẳng quan tâm, cho dù không có canh giữ ở bên mình cũng có thể sẽ phân phó người đúng lúc nói cho hắn tình huống đi? Nhưng là hiện tại.....

- Thuý Y, ngươi thành thật nói cho ta biết, đến tột cùng hoàng thượng ở đâu? Vì cái gì hắn chưa có tới xem ta? - Dạ Mị mặt âm trầm lạnh giọng hỏi. Nàng có thể phóng túng người bên cạnh tuỳ ý đùa giỡn, có thể cho tự do vô hạn, nhưng là tuyệt đối không cho phép có sự lừa gạt tồn tại!

Thuý Y gặp tiểu thư nhà nàng thật là tức giận, trong lòng không yên bất an, nhưng là vẫn ghi nhớ phân phó của hoàng thượng và đại thiếu gia. Còn có, nàng biết cảm tình tiểu thư đối với hoàng thượng, nếu là để cho nàng biết sự thật, hậu quả..... vì thế nàng vẫn lựa chọn giấu diếm sự thật như cũ.

- Hoàng...hoàng thượng hắn đi....đi cải trang vi hành!

- Ngươi đang nói dối! Ngươi biết tính tình của ta, nếu là ngươi còn muốn đi theo bên người ta thì liền nói thật! Nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình! Đây là ta đưa cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, cho dù ngươi không nói, ta vẫn là có biện pháp biết chuyện ta muốn biết! - Dạ Mị là thật nổi giận, dù Thuý Y đi theo bên người nàng chưa đến một tháng, nhưng là nàng (DM) lại sớm thăm dò tính cách nàng (TY), nàng căn bản là không tự ý nói dối. Như thế ấp úng còn liều mạng trốn tránh mắt mắt của mình, như vậy nếu là chính mình đều có thể tin tưởng kia nhiều năm kiếp sống sát thủ đã sớm không biết là đã chết bao nhiêu lần! Thiên tính sát thủ vốn chính là đa nghi cẩn thận.

- Tiểu thư! Tiểu thư người đừng đuổi Thuý Y đi, Thuý Y cái gì đều nói cho người! - Thuý Y vừa nghe Dạ Mị muốn đuổi nàng đi, trong lòng sợ hãi không thôi, nàng biết tiểu thư đã không còn là tiểu thư trước đây, tiểu thư hiện tại là thật sự nói được thì làm được. Tiếp theo, Thuý Y liền đem tất cả chuyện xảy ra đều nói cho Dạ Mị, liền ngay cả sau hai tháng nếu là còn không hái được đến Xích Viêm quả Hiên Viên Thương liền phải chết không thể nghi ngờ cũng nói ra.

Nghe xong Thuý Y kể ra, trong lòng Dạ Mị "dát đăng" một tiếng, vô tận khủng hoảng hướng nàng đánh tới. Cái nam nhân kia.... cái nam nhân bá đạo lại ôn nhu kia, thế nhưng sẽ vì chính nàng mà bỏ qua tính mạng mình không để ý! Chỉ cần một khi nghĩ đến hắn hiện tại lúc nào cũng luôn luôn ở thừa nhận đau đớn cổ trùng cắn tâm, trong lòng Dạ Mị đau đớn giống như bị đao rành rành rạch một khối! Thống khổ kia vốn nên là nàng thừa nhận a.... lần đầu tiên, Dạ Mị biết được nguyên lai chính mình cũng sẽ có một mặt yếu ớt như vậy, nước mắt không chịu khống chế tràn ra hốc mắt.

Đã bao nhiêu năm? Bao nhiêu năm không có nếm thử tư vị nước mắt rồi? Nguyên lai đúng là chua sót như vậy, còn có loại hương vị đau lòng....

- Tiểu thư, tiểu thư người đừng khóc a! Hoàng thượng hắn nhất định không có việc gì! Hoàng thượng hắn là ngôi cữu ngũ chí tôn, nhất định sẽ cát nhân thiên tướng! - Thuý Y gặp Dạ Mị thương tâm như thế, cuống quít vì nàng chà lau nước mắt an ủi nói.

- Đúng, hắn nhất định không có việc gì! Ta nhất định sẽ không làm cho hắn có việc! Người ta muốn giữ lại cho dù là Diêm Vương cũng đừng muốn mang đi! - Dạ Mị hung hăng lau nước mắt trên mặt kiện định nói, khí phách lãnh liệt không hề giữ lại phóng xuất ra. Thuý Y cứ ngơ ngác xem tiểu thư trước mắt như vậy, thậm chí nàng cảm thấy giờ phút này tiểu thư là xa không thể chạm như vậy, thật giống như là nữ thần trên chín tầng trời kia, toàn thân đều tản ra khí tức làm cho người ta kính ngưỡng tin phục.

- Tiểu...tiểu thư, ngươi có muốn nhanh lên đến xem hoàng thượng?

- Ta xác thực rất muốn thấy hắn, chỉ là bây giờ không phải thời điểm. - Nói xong, Dạ Mị liền vô lực tựa vào trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thuý Y thấy vậy mặc dù lòng có nghi vấn lại vẫn an tĩnh một bên cùng nàng, nàng liền vô điều kiện tin phục Dạ Mị như thế.

Tại trong Dạ Mị nôn nóng chờ đợi, màn đêm rốt cục dần dần buông xuống.

- Thuý Y, chuyện hoàng thượng dẫn cổ cho ta còn có ai biết?

- Trừ bỏ ta ra ngoài còn có đại thiếu gia, lão gia, An thân vương còn có Phàm thừa tướng cùng Nam Cung thái tử.

- Ân, ta đã biết, chuyện ta đã tỉnh lại ngươi trước không cần nói cho những người khác, ngươi cũng phải giả thành bộ dáng nôn nóng thương tâm như trước. Ta hiện tại đi Càn Thanh cung. ngươi phải thời thời khắc khắc canh giữ chỗ này đừng làm cho bất luận kẻ nào tiến vào. - Nói xong, Dạ Mị liền thay một thân y phục giản dị tiện lợi từ cửa sổ phi thân ra ngoài. ( Ta cũng không phải muốn chen ngang nhưng đến khúc này thật sự là không nhịn được nữa, mấy người biết võ công sao lại kì lạ như thế nhỉ, có cửa chính không ra lại đi đường cửa sổ, làm như vậy cho thấy nó khốc àk. Mười người thì có hết chín người thích đường cửa sổ, thật là không thể hiểu nổi :) )

Nay thủ vệ hoàng cung đã lơi lỏng rất nhiều, nguyên bản ám vệ cùng ảnh vệ trong tối cũng bị phái ra ngoài đi hái Xích Viêm quả, cho nên Dạ Mị mới có thể thực nhẹ nhàng né tránh thị vệ tuần tra, Tại sau vài cái thuấn di liên tiếp, Dạ Mị rốt cục đi tới Càn Thanh cung.

- Ai?

- Đại ca, là ta. - Dạ Mị nhẹ giọng đáp, lập tức nhanh chóng vào trong nội điện.

- Nhã Nhi? Ngươi rốt cục tỉnh! - Thượng Quan Sở Hàn vừa nhìn thấy Dạ Mị lược hiển gầy yếu liền lập tức kích động đi lên đón đem nàng gắt gao ôm vào lòng.

- Nhã Nhi... - bên cạnh, Hiên Viên Ngọc cũng kích động nhìn nàng. Nhưng là lời đến bên miệng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên hâm mộ nhìn về phía tay Thượng quan Sở Hàn gắt gao ôm Dạ Mị.

- Đại ca, Ngọc, cho các ngươi lo lắng. Ta muốn nhìn Thương một chút. - Dạ Mị nhẹ nhàng đẩy Thượng Quan Sở Hàn ra, đối với hai người miễn cường bày ra một cái mỉm cười, nhưng là bên trong nụ cười lại mang theo hương vị chua sót, làm hai người lâm vào đau lòng.

- Ngươi vẫn là đã biết. Đi xem hắn đi, hẳn là hắn cũng rất muốn gặp ngươi. - Thượng Quan Sở Hàn sủng nịnh vuốt ve đầu Dạ Mị thở dài nói. Lập tức cùng Hiên Viên Ngọc cùng nhau di chuyển thân mình, Hiên Viên Thương nằm ở sau lưng họ bại lộ đi ra.

Đương khi Dạ Mị vừa thấy đến gương mặt trắng bệch của Hiên Viên Thương, khủng hoảng trong lòng lại đánh tới, xoay quanh trong lòng nàng lái đi không được. Nguyên bản gương mặt anh tuấn khí phách kia lúc này lại tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, nếu không nhìn đến đôi mày gắt gao nhăn cùng một chỗ cùng mồ hôi lạnh không ngừng từ chỗ trán chảy ra, thậm chí Dạ Mị đều nghĩ đến người trên giường đã muốn không có sinh khí.

Nâng lên chân, Dạ Mị gian nan đi đến phía bên giường, ánh mắt như chớp như không nhìn gương mặt từ từ gầy yếu kia.

Thượng Quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc đằng sau thâm sâu nhìn nhìn thiên hạ đang giả bộ kiên cường kia, tuy rằng nàng không có khóc lớn một hồi giống như họ tưởng tượng, nhưng lại có thể từ bước đi hỗn loạn của nàng nhìn ra được lúc này nàng có bao nhiêu bối rối không biết làm sao. Đôi khi, quá mức an tĩnh lại càng thêm làm người ta lo lắng hơn là lớn tiếng khóc nháo.

- Đại ca, Ngọc, ta có chuyện muốn cùng các ngươi nói. - Tiếp theo, Dạ Mị liền đem kế hoạch của mình báo cho hai người bên cạnh, chẳng qua toàn bộ quá trình ánh mắt nàng lại dừng ở trên người Hiên Viên Thương như trước, một khắc cũng không từng rời đi qua.

- Tốt, chúng ta đã biết, chúng ta sẽ phối hợp ngươi. - Lập tức, Thượng quan Sở Hàn cùng Hiên Viên Ngọc ăn ý lắc mình ra ngoài. Thời gian kế tiếp là thuộc loại hai người kia......

Dạ Mị nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nắm tay Hiên Viên Thương dính sát vào tại mặt mình nhẹ giọng nói:

- Thương, ta đến xem ngươi. Ngươi như thế nào có thể không hỏi ý kiến ta liền tự ý quyết định đâu? Ngươi sẽ không sợ ta sẽ hận ngươi sao? Ngươi làm hoàng đế đã lâu, vẫn đều là ngươi ở ra lệnh, lúc này đây đổi thành ngươi nghe ta. Hiên Viên Thương ngươi nghe tốt lắm cho ta, ngươi nhất định phải chống đỡ đi xuống, nếu không ta sẽ hận ngươi cả đời!

- Không....không đúng, nếu ngươi dám rời bỏ ta, ta tuyệt đối không cần hận ngươi, ta sẽ cố gắng quên ngươi.... bởi vì hận ngươi liền đại biểu ta vẫn nhớ kỹ ngươi, như vậy ta sẽ rất thống khổ..... ngươi là một người cao ngạo bá đạo như vậy, nhất định sẽ không hi vọng bị người quên đi đi? Vậy ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, nhất định phải chống đỡ đi xuống.... ngươi nghe thấy được sao? - Nước mắt không tự chủ được chảy xuống tại khuôn mặt, làm ẩm ướt tay hai ngươi gắt gao nắm thành một chỗ.

Liên tục vài ngày, Dạ Mị cũng không từng ly khai giường nửa bước qua. Mệt mỏi liền cùng Hiên Viên Thương ôm nhau mà ngủ, tỉnh liền vẫn không ngừng cùng hắn nói chuyện, tuy rằng không biết hắn có thể nghe thấy hay không, nhưng là chỉ có như vậy Dạ Mị mới sẽ cảm thấy tinh thần mình có chỗ ký thác.

Ngày mai hẳn đó là ngày "cắn tâm cổ" phát tác.

- Thương, ta phải đi. Chờ ta hai tháng, ta nhất định đem Xích Viêm quả mang về đến. - Nhẹ nhàng tại trên môi hắn hạ xuống nụ hôn, lướt qua lo lắng cùng không tha trong lòng, lập tức rời đi Càn Thanh cung cũng không quay đầu lại.

Ngày thứ hai sáng sớm.

- Không tốt! Hoàng hậu nương nương "manh" rồi! - Mọi người chỉ thấy thị nữ Thúy Y bên người hoàng hậu khóc đỏ hai mắt nghiêng ngả lảo đảo từ trong nội điện hoàng hậu chạy đi ra, tin tức mang đến làm tất cả mọi người sững sờ. Chuyện hoàng hậu trúng độc ngày đó mọi người đều có nghe thấy, nhưng là mặc cho ai cũng không thể ngờ hoàng hậu nương nương tuyệt sắc khuynh thành kia thế nhưng liền như vậy đi rồi! Tại lúc mọi người cảm khái hồng nhan bạc mệnh đồng thời cũng là gương mặt khóc tang, mặc kệ thật tâm hay là giả ý, bộ dáng tổng yếu phải làm được.

Không được một lát, An thân vương cùng phụ tử Thượng Quan hiện tại đang làm chủ sự trong cung cũng đều vội vàng tới rồi, trên mặt cũng mang theo thần sắc cực kỳ bi thương. Thượng Quan thừa tướng lại càng lão lệ tung hoành, khóc than đau đớn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Rất nhanh, tin tức hoàng hậu đã "manh" liền truyền khắp hậu cung, có người thật tình lâm vào sầu não, cũng có người vỗ tay hô to thống khoái.

trong Tinh Hoa cung

- Nương nương, cái tiện nhân kia rốt cục đã chết!

- Ai? Ai đã chết? - Trần Tinh Như khó hiểu hỏi.

- Chính là cái tiện nhân Thượng Quan Nhã Nhi kia a! - Tiểu Liên hưng phấn mà nói.

- Cái gì? Thượng Quan Nhã Nhi thật sự đã chết? - Trần Tinh Như nghe vậy lại khó bình tĩnh, kích động lôi kéo tay Tiểu Liên hỏi.

- Đúng vậy! Nghe nói là vì mười ngày trước trúng độc không có cách giải, sáng sớm hôm nay liền đã chết! Hiện tại An thân vương cùng phụ tử Thượng Quan đều ở Loan Phượng cung đâu! - Sự kiện kia Trần Tinh Như làm được cực kỳ bí ẩn, liền ngay cả thị nữ bên người cũng không từng lộ ra nửa điểm tiếng gió.

- Ha ha! Đã chết! Rốt cục đã chết! Thật sự là ông trời có mắt a! - Trần Tinh Như điên cuồng mà cười phá lên, liền hận ý bị đè nén mấy ngày nay rốt cục cũng có thể bùng nổ, hiện tại nàng thật sự rất muốn phải đi xem tận mắt, mới làm cho nàng kỉ niệm thật tốt! Chẳng qua, bây giờ còn không thể.

Trần Tinh Như điên nở nụ cười hồi lâu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, làm tính cách cẩn thận như nàng cũng không thể không nghi hoặc đứng lên. Nguyên lai mười ngày trước sau khi phụ thân nàng Trần Thanh Vân nhìn đến gã sai vặt nhà mình mang về ngọc bội liền nhận ra đó là của Hiên Viên Thương, sau khi cẩn thận hỏi xong cả chuyện liền lập tức tiến cung cầu kiến Hiên Viên Thương, muốn chịu đòn nhận tội. Nhưng là đến trong cung lại bị cho hay hoàng thượng đã muốn cải trang đi vi hành, rơi vào đường cùng chỉ phải đến cầu cứu nơi nữ nhi này, bất quá lúc đó Trần Tinh Như cũng không quá để ý, chuyện hoàng thượng cải trang vi hành cũng không phải là chuyện khó thể tin gì.

Nhưng là hiện tại nhớ tới lại không thể không nghi hoặc, Thượng Quan Nhã Nhi trúng độc cũng vào ngày hôm đó sau khi về cung không lâu, hoàng thượng có nhanh nữa cũng không thể nào vừa hồi cung lại lập tức ra cung. Nhưng là một khi hắn biết được sinh mạng Thương Quan Nhã Nhi đang bị đe dọạ lại làm sao có thể tại thời điểm đó rời đi đâu? Nhưng mấy ngày nay không thấy hoàng thượng lại là sự thật, liền ngay cả việc trong triều cũng giao cho An thân vương quản lý.... trong đầu Trần Tinh Như giống như đánh mấy trăm nút kết, làm nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, bất quá vẫn là quyết định cẩn thận một ít.

Đêm khuya, một đạo bóng dáng mảnh khảnh lén lút đi đến Phương Loan cung đèn đuốc sáng trưng, vái cái thị nữ bên trong đang vì hoàng hậu đã mất thủ linh. Bỗng nhiên, một trận hương thơm đánh tới, vài cái thị nữ liên tiếp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thân ảnh lén lút thế này mới hiện ra thân hình, nhẹ nhàng đi đến bên người hoàng hậu đã mất. Bởi vì sự tình quá đột nhiên, người trong cung thậm chí liền ngay cả quan tài đều chưa chuẩn vị, chỉ phải tạm thời làm nàng nằm trên một khối đá cẩm thạch tinh xảo, chung quanh thân thể để đầy hoa tươi, mặc cũng là cung trang hoàng hậu, cả người vẫn là tuyệt mỹ cao quý như trước vậy.

- Ha ha! Thượng Quan Nhã Nhi rốt cục ngươi đã chết! Bị chết tốt! Bị chết tốt! Ha ha... - tiếng cười điên cuồng bén nhọn xuyên thấu qua đêm tối yên tĩnh. - Đã chết còn ăn mặc đẹp như vậy làm gì? Hiện tại ta sẽ phá huỷ mặt ngươi, nhìn ngươi còn lấy cái gì quyến rũ hoàng thượng! - Nói xong, liền đem thanh chuỷ thủ sắc bén trên tay kia đâm về phía mặt Dạ Mị.

Bỗng nhiên, một cái tay ngọc thon thon gắt gao chế tụ cổ tay người cầm chuỷ thủ nọ, tại bên trong ánh mắt khiếp sợ của người kia, nguyên bản Dạ Mị đã "chết" đi thong thả chậm rãi mở hai mắt, lộ ra nụ cười âm lãnh một chút. Song, hết thảy còn chưa kết thúc, chỉ thấy Loan Phượng cung nguyên bản không có một bóng người lúc này lại vây đầy người, An thân vương Hiên Viên Ngọc, phụ tử Thượng Quan, còn có mấy trăm tên ngự lâm quân cầm trong tay cung tiễn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện