Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 380: Tam túc kim ô
Ngu Thanh Thiển trao đổi với yêu thực cọc gỗ kia một phen, sau đó lập tức lao vào chỗ sâu trong rừng rậm, không tìm loạn phương hướng nữa.
"Sao rồi? Cái cọc gỗ nhỏ kia khai ra toàn bộ chứ?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Cổ Diễm đều là vẻ đắc ý.
Ngu Thanh Thiển buồn cười nói: "Sư phụ quả nhiên chính là sư phụ, ngươi rất hiểu tâm lý của những yêu thực này."
"Đương nhiên, nhớ năm đó ta bị tiểu tháp nhốt lại, vậy thì trong hai tòa tháp còn lại cũng phải có hai người bị nhốt như vậy, mới công bình có phải không?" Cổ Diễm nhướng mày, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần đắc ý.
Ngu Thanh Thiển im lặng cười cười: "Sư phụ, trong hai tòa tháp kia thật sự có giam người sao?"
"Làm sao ta biết?" Cổ Diễm liếc mắt: "Ta cũng là trong lúc vô tình xông vào tiểu tháp bị kích hoạt mới bị giam bên trong, nhưng mà khả năng hai tòa tháp kia cũng có nhốt người vô cùng lớn."
"Ừ, bất quá đến bây giờ còn không biết hai tòa tiểu tháp giống vậy đang ở đâu." Ngu Thanh Thiển nhún nhún vai.
"Hai tòa tiểu tháp kia còn chưa xuất thế đâu, chúng ta không cần phải gấp gáp." Cổ Diễm ý vị sâu xa nói.
"Sư phụ, làm sao ngươi biết hai tòa tiểu tháp kia còn chưa xuất thế?" Ngu Thanh Thiển kinh ngạc hỏi.
Cổ Diễm lười biếng nằm nghiêng trên ghế xích đu: "Ba tòa tiểu tháp có liên hệ mật thiết, một khi có một tòa trong đó xuất thế, hai tòa còn lại đều sẽ có cảm ứng, ta bị giam cầm ngàn năm, đã câu thông được một chút với tháp linh của tiểu tháp, đương nhiên biết."
Từ sau khi Cổ Diễm thu Ngu Thanh Thiển làm đồ đệ, sẽ bảo nàng đưa vào trong rất nhiều thứ, ví dụ như ghế nằm, sách, đồ ăn đồ uống... Nói chung là về phương diện hưởng thụ, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt.
"Ta lĩnh ngộ quyển sách màu đen kia, luyện hóa tầng thứ nhất, nhưng mà tháp linh của tiểu tháp còn chưa bao giờ xuất hiện, chẳng lẽ nó không có hứng thú đối với ta?" Ngu Thanh Thiển hơi cau mày.
Cổ Diễm cười nói: "Tu vi bây giờ của ngươi quá thấp, nó lười để ý tới ngươi, chờ khi tu vi của ngươi tới Linh Hoàng hẳn là nó sẽ xuất hiện, hoặc là ngươi lấy nhiều nhiều linh ngọc tới hối lộ nó, ta nghĩ đây mới là thứ nó thích nhất."
"..." Ngu Thanh Thiển không nhịn được đỡ trán, nàng đây là tạo cái nghiệt gì, mỗi một thứ đồ lấy được đều là quỷ hút máu.
Đi hơn một giờ, Ngu Thanh Thiển đi tới một khu vực nóng bức, cây cối xung quanh chẳng những chịu hạn, hơn nữa dáng vẻ cũng rất quái dị.
Từng trận gió nóng thổi tới, nếu không có linh lực và dị năng hộ thể, sợ là Ngu Thanh Thiển cũng có thể bị nhiệt độ kia làm bốc hơi.
Đột nhiên, mấy tiếng hót cao vang lên, từ trong huyệt động của giải đất nóng bức phía trước chui ra một con Tam Túc Kim Ô lông vũ toàn thân vàng rực ửng đỏ.
"Con yêu thực này huyết mạch rất thuần, cũng sắp đến cấp Hoàng rồi, cẩn thận một chút." Cổ Diễm thấy vậy lập tức nhắc nhở.
Trong con ngươi Ngu Thanh Thiển đều là vẻ hứng thú, xoa tay, chiến ý mười phần: "Không ngờ là bụi yêu thực này có thể huyễn hóa thành Kim Ô, thật là thần kỳ."
Con Kim Ô kia hiển nhiên đã phát hiện Ngu Thanh Thiển xâm nhập lãnh địa, hót vang một tiếng, phun ra một ngọn lửa nồng đậm về phía Ngu Thanh Thiển.
Ma Hoàng thảo hóa thành khôi giáp bảo vệ toàn thân Ngu Thanh Thiển, hoa cỏ cây cối phía trước nàng trong nháy mắt giống như sống lại, từng cái điên cuồng vươn tới chặn lại ngọn lửa hừng hực kia.
Trong khoảnh khắc hoa cỏ cây cối biến thành tro bụi, gốc rễ lại được một luồng lục quang giữ lại, Ngu Thanh Thiển dùng dị năng nhanh chóng thúc giục chúng nó sinh trưởng lần nữa.
Cách đó không xa, trong một cái hang động ẩn nấp một nam một nữ, hai người thấy Kim Ô xuất hiện phát sinh chiến tranh với một nữ tử tuyệt sắc mặc y phục đỏ, đều không khỏi cả kinh.
Con Kim Ô do yêu thực huyễn hóa thành kia chính là vua của khu vực này, vốn là Linh Vương cửu diệp, nhưng được hoàn cảnh nóng bức tăng phúc, con Kim Ô này hoàn toàn có được thực lực của nửa bước Linh Hoàng. Nhưng nhìn qua nữ tử y phục đỏ kia chiến đấu không hề cố hết sức.
"Sao rồi? Cái cọc gỗ nhỏ kia khai ra toàn bộ chứ?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Cổ Diễm đều là vẻ đắc ý.
Ngu Thanh Thiển buồn cười nói: "Sư phụ quả nhiên chính là sư phụ, ngươi rất hiểu tâm lý của những yêu thực này."
"Đương nhiên, nhớ năm đó ta bị tiểu tháp nhốt lại, vậy thì trong hai tòa tháp còn lại cũng phải có hai người bị nhốt như vậy, mới công bình có phải không?" Cổ Diễm nhướng mày, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần đắc ý.
Ngu Thanh Thiển im lặng cười cười: "Sư phụ, trong hai tòa tháp kia thật sự có giam người sao?"
"Làm sao ta biết?" Cổ Diễm liếc mắt: "Ta cũng là trong lúc vô tình xông vào tiểu tháp bị kích hoạt mới bị giam bên trong, nhưng mà khả năng hai tòa tháp kia cũng có nhốt người vô cùng lớn."
"Ừ, bất quá đến bây giờ còn không biết hai tòa tiểu tháp giống vậy đang ở đâu." Ngu Thanh Thiển nhún nhún vai.
"Hai tòa tiểu tháp kia còn chưa xuất thế đâu, chúng ta không cần phải gấp gáp." Cổ Diễm ý vị sâu xa nói.
"Sư phụ, làm sao ngươi biết hai tòa tiểu tháp kia còn chưa xuất thế?" Ngu Thanh Thiển kinh ngạc hỏi.
Cổ Diễm lười biếng nằm nghiêng trên ghế xích đu: "Ba tòa tiểu tháp có liên hệ mật thiết, một khi có một tòa trong đó xuất thế, hai tòa còn lại đều sẽ có cảm ứng, ta bị giam cầm ngàn năm, đã câu thông được một chút với tháp linh của tiểu tháp, đương nhiên biết."
Từ sau khi Cổ Diễm thu Ngu Thanh Thiển làm đồ đệ, sẽ bảo nàng đưa vào trong rất nhiều thứ, ví dụ như ghế nằm, sách, đồ ăn đồ uống... Nói chung là về phương diện hưởng thụ, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt.
"Ta lĩnh ngộ quyển sách màu đen kia, luyện hóa tầng thứ nhất, nhưng mà tháp linh của tiểu tháp còn chưa bao giờ xuất hiện, chẳng lẽ nó không có hứng thú đối với ta?" Ngu Thanh Thiển hơi cau mày.
Cổ Diễm cười nói: "Tu vi bây giờ của ngươi quá thấp, nó lười để ý tới ngươi, chờ khi tu vi của ngươi tới Linh Hoàng hẳn là nó sẽ xuất hiện, hoặc là ngươi lấy nhiều nhiều linh ngọc tới hối lộ nó, ta nghĩ đây mới là thứ nó thích nhất."
"..." Ngu Thanh Thiển không nhịn được đỡ trán, nàng đây là tạo cái nghiệt gì, mỗi một thứ đồ lấy được đều là quỷ hút máu.
Đi hơn một giờ, Ngu Thanh Thiển đi tới một khu vực nóng bức, cây cối xung quanh chẳng những chịu hạn, hơn nữa dáng vẻ cũng rất quái dị.
Từng trận gió nóng thổi tới, nếu không có linh lực và dị năng hộ thể, sợ là Ngu Thanh Thiển cũng có thể bị nhiệt độ kia làm bốc hơi.
Đột nhiên, mấy tiếng hót cao vang lên, từ trong huyệt động của giải đất nóng bức phía trước chui ra một con Tam Túc Kim Ô lông vũ toàn thân vàng rực ửng đỏ.
"Con yêu thực này huyết mạch rất thuần, cũng sắp đến cấp Hoàng rồi, cẩn thận một chút." Cổ Diễm thấy vậy lập tức nhắc nhở.
Trong con ngươi Ngu Thanh Thiển đều là vẻ hứng thú, xoa tay, chiến ý mười phần: "Không ngờ là bụi yêu thực này có thể huyễn hóa thành Kim Ô, thật là thần kỳ."
Con Kim Ô kia hiển nhiên đã phát hiện Ngu Thanh Thiển xâm nhập lãnh địa, hót vang một tiếng, phun ra một ngọn lửa nồng đậm về phía Ngu Thanh Thiển.
Ma Hoàng thảo hóa thành khôi giáp bảo vệ toàn thân Ngu Thanh Thiển, hoa cỏ cây cối phía trước nàng trong nháy mắt giống như sống lại, từng cái điên cuồng vươn tới chặn lại ngọn lửa hừng hực kia.
Trong khoảnh khắc hoa cỏ cây cối biến thành tro bụi, gốc rễ lại được một luồng lục quang giữ lại, Ngu Thanh Thiển dùng dị năng nhanh chóng thúc giục chúng nó sinh trưởng lần nữa.
Cách đó không xa, trong một cái hang động ẩn nấp một nam một nữ, hai người thấy Kim Ô xuất hiện phát sinh chiến tranh với một nữ tử tuyệt sắc mặc y phục đỏ, đều không khỏi cả kinh.
Con Kim Ô do yêu thực huyễn hóa thành kia chính là vua của khu vực này, vốn là Linh Vương cửu diệp, nhưng được hoàn cảnh nóng bức tăng phúc, con Kim Ô này hoàn toàn có được thực lực của nửa bước Linh Hoàng. Nhưng nhìn qua nữ tử y phục đỏ kia chiến đấu không hề cố hết sức.
Bình luận truyện