Khuynh Thành Tuyết
Chương 12: Tranh cãi
Lời phân hai phía, lại nói Thiên Hựu bên này
Vừa rồi Thiên Hựu sau khi rời khỏi, một đường đi tới trêи tường thành, nơi này là địa phương ngoại trừ phủ tướng quân ra, nàng quen thuộc nhất
Vô số lần, nàng chính là đứng ở chỗ này, ngắm nhìn phương xa, mong mỏi Mục Khuynh Tuyết trở về
Giờ khắc này Thiên Hựu chống lấy tường thành, gương mặt ảo não, thỉnh thoảng còn vung quyền ở trêи tường nện hai cái
“Thiên Hựu…” Lạc Tuyết Phía sau vội vã mà đuổi theo
Nghe được thanh âm của Lạc Tuyết, Thiên Hựu bận bịu giơ tay ở trêи mặt lau hai cái
“Thiên Hựu… Xin lỗi… Ta không nên nói đùa ngươi, ngươi đừng giận ta có được hay không…”
“Hiện tại ta… Chỉ muốn một mình…yên lặng…” Thiên Hựu một câu nói nghẹn ngào mấy lần, nước mắt không cầm được chảy xuống
“Thiên Hựu, ngươi đến cùng làm sao vậy…” Lạc Tuyết gấp hư rồi, chạy đến phía sau Thiên Hựu, kéo y phục của nàng
“Ta không sao… Ngươi để ta… Một mình yên tĩnh…” Từ đầu đến cuối, Thiên Hựu cũng không quay đầu lại nhìn Lạc Tuyết một chút
“Thiên Hựu…” Nhìn Thiên Hựu khóc thành như vậy, Lạc Tuyết cũng gấp đến rơi thẳng nước mắt
“Thiên Hựu xin lỗi, Thiên Hựu, ta lừa ngươi, chén mì kia…”
“Ta không muốn nghe” Thiên Hựu giơ tay đánh gãy lời của nàng
“Không được, ngươi nhất định phải nghe!” Lạc Tuyết nhân cơ hội nắm lấy tay của Thiên Hựu
“Trong chén mì kia không có bỏ nước thịt, ta là lừa gạt ngươi!” Nói xong, Lạc Tuyết một mặt căng thẳng nhìn bóng lưng của Thiên Hựu
Nghe được câu này, Thiên Hựu đủ sững sờ rất lâu, “Ngươi nói… Cái gì?”
“Trong mì kia ta không bỏ nước thịt, thật không có bỏ, không tin, ta có thể thề với trời!” Lạc Tuyết nói ra, giơ tay lên liền muốn tuyên thề
Thiên Hựu rộng rãi xoay người, hai tay cầm lấy bờ vai của Lạc Tuyết, “Thật không có bỏ?”
Lạc Tuyết thành thật gật đầu, “Thật không có, không tin ngươi có thể đi hỏi ngạch nương ta và Mục di nương, ta thật sự chỉ là muốn trêu chọc ngươi!”
“Thật sự, không có bỏ?” Thiên Hựu cười khẽ một tiếng, cả ánh mắt đã ảm đạm, cũng từ từ trở nên sáng ngời
“Thật không có bỏ?” Lạc Tuyết từng chữ từng chữ, giơ, bảo đảm với Thiên Hựu
“Ha…” Thiên Hựu như trút được gánh nặng, đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực, “Cám ơn… Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!”
Nghe Thiên Hựu nói cám ơn với mình, Lạc Tuyết trái lại cảm thấy có chút kỳ quái, đưa tay ở trêи trêи trán Thiên Hựu thăm dò, cũng không có sốt a…
“Vậy Thiên Hựu… Ngươi có thể nói cho ta biết hay không… Tại sao ngươi không ăn thịt?” Lạc Tuyết thăm dò hỏi
Thiên Hựu nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra, lại hướng về nàng nhìn như thường
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta từng tuyên thề với trời, kiếp này, không ăn mặn, không giết chóc”
“Tại sao?” Lạc Tuyết không rõ
Thiên Hựu lắc đầu một cái, đem mặt tiến đến bên tai Lạc Tuyết khẽ nói, “Đây là một, bí mật”
“Thiên Hựu xin lỗi, ta sau này, cũng không tiếp tục lấy việc này nói đùa ngươi” Lạc Tuyết nhào tới trong lồng ngực Thiên Hựu, chân thành xin lỗi, nhìn dáng dấp, Thiên Hựu hôm nay đem nàng dọa hư rồi
Thiên Hựu gật gật đầu, ôm ôm Lạc Tuyết, không nói nữa
“Lạc Tuyết, ta nên trở về xem sách rồi” Bồi Lạc Tuyết chơi đùa một hồi, Thiên Hựu liếc nhìn sắc trời
“An sư phụ cũng không ở, ngươi còn nghe lời như vậy làm gì?” Lạc Tuyết bất mãn chu miệng nhỏ, lôi kéo ống tay áo của Thiên Hựu, không để nàng đi
“Sách là xem cho chính mình, cũng không phải nhìn cho sư phụ” Thiên Hựu cười cười bóp bóp mũi của Lạc Tuyết
“Ta đi đây, tự ngươi hồi cung, đừng đi ra ngoài chơi mù nữa, mẹ nuôi sẽ lo lắng” Nói xong, vẫy tay tạm biệt Lạc Tuyết
“Nga” Nhìn bóng lưng Thiên Hựu rời đi, Lạc Tuyết quệt mồm, gương mặt không vui
Mà lúc này Mục Khuynh Tuyết một bên khác, cũng đang một mặt phiền muộn đi đến phủ tướng quân
Trong đầu hồi tưởng đến dáng vẻ Lạc Tử Y khóc lóc rời đi vừa rồi, Mục Khuynh Tuyết chính là một trận đau lòng, nhưng mà đau lòng quy về đau lòng, cô cũng sẽ không chủ động đi chịu nhận lỗi
Bỏ đi, tìm một cơ hội hẹn Tử Y ra ngoài chơi một chút, việc này cũng là trôi qua
Mục Khuynh Tuyết vừa nghĩ, vừa đi về nhà, mắt thấy rẽ ngoặc thì đến phủ tướng quân, Mục Khuynh Tuyết lại đột nhiên dừng bước lại, nghỉ chân quan sát
Thì ra, Thiên Hựu vừa về nhà, mới đến cửa nhà, liền bị một đám các công tử tiểu thư quần áo hoa lệ cản lại, Khuynh Tuyết đương nhiên rất tò mò, còn tưởng rằng bọn họ là bạn bè của Thiên Hựu, nhưng mà…
“Mục Thiên Hựu, ngươi thì thừa nhận đi, ngươi chính là đứa con hoang, căn bản không phải con gái của Mục Tướng quân!” Một cô gái không chênh lệch nhiều với Thiên Hựu chỉ vào mũi của Thiên Hựu, vênh váo hung hăng nói ra
“Đường Đường, ngươi lại ăn no không chuyện làm à” Thiên Hựu giơ tay cản tay của Đường Đường, muốn đi đến trong phủ
“Hừ, này các ngươi có biết hay không, Mục Tướng quân lúc trở lại căn bản chưa vào thành, ở ngoài thành đóng quân, là Mục Thiên Hựu hùng hục chạy đến quân doanh, khổ sở cầu xin, mới đem nàng cầu xin trở về!” Đường Đường có vẻ như cùng công tử tiểu thư khác nói chuyện, nhưng mà một đôi mắt tràn đầy miệt thị nhìn Thiên Hựu
“A? Có thật không? Nếu như mẹ ta mười mấy năm không thấy được ta, vừa về nhất định sẽ không ngừng không nghỉ đến thăm ta! Mục Thiên Hựu, mẹ ngươi, thật sự không trở về thăm ngươi a?” Không biết lại là tiểu thư nào phụ họa theo
Thiên Hựu không nói gì, đem mặt nghiêng qua một bên không để ý tới người phụ họa
“Cho nên ta nói, Mục Thiên Hựu, ngươi chính là con hoang, căn bản không biết cha mẹ mình là ai, ngươi cho rằng leo lên cành cây cao của tướng quân là có thể áo cơm không lo? Không nghĩ tới chứ, người ta căn bản không lưu ý ngươi!”
Mấy người chỉ vào Thiên Hựu, một trận cười vang
Một bên Khuynh Tuyết nghe lén tức giận nắm thẳng nắm đấm đục tường, theo tính tình của cô, xông lên một trận bàn tay, một chưởng một người tất cả đều đánh bay cũng không phải không thể, nhưng mà Thiên Hựu vẫn như cũ giữ yên lặng, hờ hững, nhìn đến Khuynh Tuyết thẳng mắng Thiên Hựu khiếp nhược!
“Xem đi Mục Thiên Hựu, nói đến ngươi ngươi thì dáng vẻ ấy, ngoại trừ biết dùng con mắt trừng người, ngươi còn có thể làm gì? Mục tướng quân mới sẽ không có con gái hèn nhát như ngươi đâu!” Đám người Đường Đường càng là khinh bỉ nhìn Thiên Hựu
Thiên Hựu thở dài một hơi, quay người đưa lưng về phía bọn họ, tự đánh giá làm sao tiến vào trong phủ
Mấy người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hai người canh giữ ở cửa lớn, muốn từ cửa chính vào phủ, đoán chừng phải đánh nhau, nhưng mà cùng người đánh nhau chuyện như vậy, Thiên Hựu từ lúc bảy, tám năm trước đã làm qua, nhưng mà sau khi bị sư phụ nghiêm khắc phê bình giáo ɖu͙ƈ một trận, lại không dám làm mà thôi
“Đường Đường, nếu không chúng ta đi thôi, chút nữa vạn nhất đụng tới An sư phụ…”
“An sư phụ? Ha ha, các ngươi còn không biết à? An Lương đi rồi, cả sư phụ tốt duy nhất của nàng, cũng không cần nàng rồi”
Vừa nhắc tới An Lương, Thiên Hựu trong lòng lửa giận liền dâng lên, suy nghĩ một chút, lúc này quay người, vòng qua Đường Đường vắt ngang ở trước mặt
“Cản nàng lại cho ta, đừng để nàng vào phủ!” Đường Đường vừa nhìn Thiên Hựu di chuyển, liền biết nàng muốn chạy về trong phủ, lúc này hạ lệnh, hai người giữ cửa càng là trận địa sẵn sàng đón quân địch
“Hừ” Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng, nhảy lên một bước, đạp trêи sư tử bằng đá ở cửa, lại một bước đạp ở trêи đầu sư tử, mượn lực, ở trêи không trung một cái xoay người, liền lật vào phủ tướng quân
Sau khi vào, Thiên Hựu lúc này mới quay người, chỉ vào mọi người
“Bệ hạ nghiêm lệnh, bất kỳ những người không có liên quan không được tự tiện vào phủ tướng quân nửa bước, các ngươi dám đi vào, ta liền đi bẩm báo bệ hạ”
“Ngươi!” Đường Đường giận dữ, nhưng mà Thiên Hựu lại một mặt nhàn nhã hướng về nội đường mà đi
“Ầm!”
“Hừ…” Không ngờ bả vai đau xót, Thiên Hựu rêи lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, Đường Đường kia đang tức đến nổ phổi, lại lấy cục đá ném về phía chính mình
“Mục Thiên Hựu ngươi là kẻ nhu nhược, cũng chỉ biết núp ở trong nhà! Kẻ nhu nhược!”
Thiên Hựu chỉ đáp lễ nàng một cái khinh thường
Hết chương 12
EDIT: do yêu cầu của một số chế khó coi bên youtube nên tui đã ẩn hết video bên youtube rui, và sẽ đăng qua bên đây cho mn, cho nên xin đừng reup ở đâu, nếu có tui sẽ trở lại youtube luôn và k đăng trêи wp nữa đâu, mn thông cảm, vì đây cũng là công sức tui bỏ ra edit chứ k phải tự dưng có sẵn mà lấy đâu nga nga, chỉ tội mấy chế muốn đọc truyện chân chính, ham ngược như tui thôi khà khà
Vừa rồi Thiên Hựu sau khi rời khỏi, một đường đi tới trêи tường thành, nơi này là địa phương ngoại trừ phủ tướng quân ra, nàng quen thuộc nhất
Vô số lần, nàng chính là đứng ở chỗ này, ngắm nhìn phương xa, mong mỏi Mục Khuynh Tuyết trở về
Giờ khắc này Thiên Hựu chống lấy tường thành, gương mặt ảo não, thỉnh thoảng còn vung quyền ở trêи tường nện hai cái
“Thiên Hựu…” Lạc Tuyết Phía sau vội vã mà đuổi theo
Nghe được thanh âm của Lạc Tuyết, Thiên Hựu bận bịu giơ tay ở trêи mặt lau hai cái
“Thiên Hựu… Xin lỗi… Ta không nên nói đùa ngươi, ngươi đừng giận ta có được hay không…”
“Hiện tại ta… Chỉ muốn một mình…yên lặng…” Thiên Hựu một câu nói nghẹn ngào mấy lần, nước mắt không cầm được chảy xuống
“Thiên Hựu, ngươi đến cùng làm sao vậy…” Lạc Tuyết gấp hư rồi, chạy đến phía sau Thiên Hựu, kéo y phục của nàng
“Ta không sao… Ngươi để ta… Một mình yên tĩnh…” Từ đầu đến cuối, Thiên Hựu cũng không quay đầu lại nhìn Lạc Tuyết một chút
“Thiên Hựu…” Nhìn Thiên Hựu khóc thành như vậy, Lạc Tuyết cũng gấp đến rơi thẳng nước mắt
“Thiên Hựu xin lỗi, Thiên Hựu, ta lừa ngươi, chén mì kia…”
“Ta không muốn nghe” Thiên Hựu giơ tay đánh gãy lời của nàng
“Không được, ngươi nhất định phải nghe!” Lạc Tuyết nhân cơ hội nắm lấy tay của Thiên Hựu
“Trong chén mì kia không có bỏ nước thịt, ta là lừa gạt ngươi!” Nói xong, Lạc Tuyết một mặt căng thẳng nhìn bóng lưng của Thiên Hựu
Nghe được câu này, Thiên Hựu đủ sững sờ rất lâu, “Ngươi nói… Cái gì?”
“Trong mì kia ta không bỏ nước thịt, thật không có bỏ, không tin, ta có thể thề với trời!” Lạc Tuyết nói ra, giơ tay lên liền muốn tuyên thề
Thiên Hựu rộng rãi xoay người, hai tay cầm lấy bờ vai của Lạc Tuyết, “Thật không có bỏ?”
Lạc Tuyết thành thật gật đầu, “Thật không có, không tin ngươi có thể đi hỏi ngạch nương ta và Mục di nương, ta thật sự chỉ là muốn trêu chọc ngươi!”
“Thật sự, không có bỏ?” Thiên Hựu cười khẽ một tiếng, cả ánh mắt đã ảm đạm, cũng từ từ trở nên sáng ngời
“Thật không có bỏ?” Lạc Tuyết từng chữ từng chữ, giơ, bảo đảm với Thiên Hựu
“Ha…” Thiên Hựu như trút được gánh nặng, đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực, “Cám ơn… Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!”
Nghe Thiên Hựu nói cám ơn với mình, Lạc Tuyết trái lại cảm thấy có chút kỳ quái, đưa tay ở trêи trêи trán Thiên Hựu thăm dò, cũng không có sốt a…
“Vậy Thiên Hựu… Ngươi có thể nói cho ta biết hay không… Tại sao ngươi không ăn thịt?” Lạc Tuyết thăm dò hỏi
Thiên Hựu nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra, lại hướng về nàng nhìn như thường
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta từng tuyên thề với trời, kiếp này, không ăn mặn, không giết chóc”
“Tại sao?” Lạc Tuyết không rõ
Thiên Hựu lắc đầu một cái, đem mặt tiến đến bên tai Lạc Tuyết khẽ nói, “Đây là một, bí mật”
“Thiên Hựu xin lỗi, ta sau này, cũng không tiếp tục lấy việc này nói đùa ngươi” Lạc Tuyết nhào tới trong lồng ngực Thiên Hựu, chân thành xin lỗi, nhìn dáng dấp, Thiên Hựu hôm nay đem nàng dọa hư rồi
Thiên Hựu gật gật đầu, ôm ôm Lạc Tuyết, không nói nữa
“Lạc Tuyết, ta nên trở về xem sách rồi” Bồi Lạc Tuyết chơi đùa một hồi, Thiên Hựu liếc nhìn sắc trời
“An sư phụ cũng không ở, ngươi còn nghe lời như vậy làm gì?” Lạc Tuyết bất mãn chu miệng nhỏ, lôi kéo ống tay áo của Thiên Hựu, không để nàng đi
“Sách là xem cho chính mình, cũng không phải nhìn cho sư phụ” Thiên Hựu cười cười bóp bóp mũi của Lạc Tuyết
“Ta đi đây, tự ngươi hồi cung, đừng đi ra ngoài chơi mù nữa, mẹ nuôi sẽ lo lắng” Nói xong, vẫy tay tạm biệt Lạc Tuyết
“Nga” Nhìn bóng lưng Thiên Hựu rời đi, Lạc Tuyết quệt mồm, gương mặt không vui
Mà lúc này Mục Khuynh Tuyết một bên khác, cũng đang một mặt phiền muộn đi đến phủ tướng quân
Trong đầu hồi tưởng đến dáng vẻ Lạc Tử Y khóc lóc rời đi vừa rồi, Mục Khuynh Tuyết chính là một trận đau lòng, nhưng mà đau lòng quy về đau lòng, cô cũng sẽ không chủ động đi chịu nhận lỗi
Bỏ đi, tìm một cơ hội hẹn Tử Y ra ngoài chơi một chút, việc này cũng là trôi qua
Mục Khuynh Tuyết vừa nghĩ, vừa đi về nhà, mắt thấy rẽ ngoặc thì đến phủ tướng quân, Mục Khuynh Tuyết lại đột nhiên dừng bước lại, nghỉ chân quan sát
Thì ra, Thiên Hựu vừa về nhà, mới đến cửa nhà, liền bị một đám các công tử tiểu thư quần áo hoa lệ cản lại, Khuynh Tuyết đương nhiên rất tò mò, còn tưởng rằng bọn họ là bạn bè của Thiên Hựu, nhưng mà…
“Mục Thiên Hựu, ngươi thì thừa nhận đi, ngươi chính là đứa con hoang, căn bản không phải con gái của Mục Tướng quân!” Một cô gái không chênh lệch nhiều với Thiên Hựu chỉ vào mũi của Thiên Hựu, vênh váo hung hăng nói ra
“Đường Đường, ngươi lại ăn no không chuyện làm à” Thiên Hựu giơ tay cản tay của Đường Đường, muốn đi đến trong phủ
“Hừ, này các ngươi có biết hay không, Mục Tướng quân lúc trở lại căn bản chưa vào thành, ở ngoài thành đóng quân, là Mục Thiên Hựu hùng hục chạy đến quân doanh, khổ sở cầu xin, mới đem nàng cầu xin trở về!” Đường Đường có vẻ như cùng công tử tiểu thư khác nói chuyện, nhưng mà một đôi mắt tràn đầy miệt thị nhìn Thiên Hựu
“A? Có thật không? Nếu như mẹ ta mười mấy năm không thấy được ta, vừa về nhất định sẽ không ngừng không nghỉ đến thăm ta! Mục Thiên Hựu, mẹ ngươi, thật sự không trở về thăm ngươi a?” Không biết lại là tiểu thư nào phụ họa theo
Thiên Hựu không nói gì, đem mặt nghiêng qua một bên không để ý tới người phụ họa
“Cho nên ta nói, Mục Thiên Hựu, ngươi chính là con hoang, căn bản không biết cha mẹ mình là ai, ngươi cho rằng leo lên cành cây cao của tướng quân là có thể áo cơm không lo? Không nghĩ tới chứ, người ta căn bản không lưu ý ngươi!”
Mấy người chỉ vào Thiên Hựu, một trận cười vang
Một bên Khuynh Tuyết nghe lén tức giận nắm thẳng nắm đấm đục tường, theo tính tình của cô, xông lên một trận bàn tay, một chưởng một người tất cả đều đánh bay cũng không phải không thể, nhưng mà Thiên Hựu vẫn như cũ giữ yên lặng, hờ hững, nhìn đến Khuynh Tuyết thẳng mắng Thiên Hựu khiếp nhược!
“Xem đi Mục Thiên Hựu, nói đến ngươi ngươi thì dáng vẻ ấy, ngoại trừ biết dùng con mắt trừng người, ngươi còn có thể làm gì? Mục tướng quân mới sẽ không có con gái hèn nhát như ngươi đâu!” Đám người Đường Đường càng là khinh bỉ nhìn Thiên Hựu
Thiên Hựu thở dài một hơi, quay người đưa lưng về phía bọn họ, tự đánh giá làm sao tiến vào trong phủ
Mấy người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hai người canh giữ ở cửa lớn, muốn từ cửa chính vào phủ, đoán chừng phải đánh nhau, nhưng mà cùng người đánh nhau chuyện như vậy, Thiên Hựu từ lúc bảy, tám năm trước đã làm qua, nhưng mà sau khi bị sư phụ nghiêm khắc phê bình giáo ɖu͙ƈ một trận, lại không dám làm mà thôi
“Đường Đường, nếu không chúng ta đi thôi, chút nữa vạn nhất đụng tới An sư phụ…”
“An sư phụ? Ha ha, các ngươi còn không biết à? An Lương đi rồi, cả sư phụ tốt duy nhất của nàng, cũng không cần nàng rồi”
Vừa nhắc tới An Lương, Thiên Hựu trong lòng lửa giận liền dâng lên, suy nghĩ một chút, lúc này quay người, vòng qua Đường Đường vắt ngang ở trước mặt
“Cản nàng lại cho ta, đừng để nàng vào phủ!” Đường Đường vừa nhìn Thiên Hựu di chuyển, liền biết nàng muốn chạy về trong phủ, lúc này hạ lệnh, hai người giữ cửa càng là trận địa sẵn sàng đón quân địch
“Hừ” Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng, nhảy lên một bước, đạp trêи sư tử bằng đá ở cửa, lại một bước đạp ở trêи đầu sư tử, mượn lực, ở trêи không trung một cái xoay người, liền lật vào phủ tướng quân
Sau khi vào, Thiên Hựu lúc này mới quay người, chỉ vào mọi người
“Bệ hạ nghiêm lệnh, bất kỳ những người không có liên quan không được tự tiện vào phủ tướng quân nửa bước, các ngươi dám đi vào, ta liền đi bẩm báo bệ hạ”
“Ngươi!” Đường Đường giận dữ, nhưng mà Thiên Hựu lại một mặt nhàn nhã hướng về nội đường mà đi
“Ầm!”
“Hừ…” Không ngờ bả vai đau xót, Thiên Hựu rêи lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, Đường Đường kia đang tức đến nổ phổi, lại lấy cục đá ném về phía chính mình
“Mục Thiên Hựu ngươi là kẻ nhu nhược, cũng chỉ biết núp ở trong nhà! Kẻ nhu nhược!”
Thiên Hựu chỉ đáp lễ nàng một cái khinh thường
Hết chương 12
EDIT: do yêu cầu của một số chế khó coi bên youtube nên tui đã ẩn hết video bên youtube rui, và sẽ đăng qua bên đây cho mn, cho nên xin đừng reup ở đâu, nếu có tui sẽ trở lại youtube luôn và k đăng trêи wp nữa đâu, mn thông cảm, vì đây cũng là công sức tui bỏ ra edit chứ k phải tự dưng có sẵn mà lấy đâu nga nga, chỉ tội mấy chế muốn đọc truyện chân chính, ham ngược như tui thôi khà khà
Bình luận truyện