Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 184: Lam Thừa Quân



" Người... Người kia... Là..."

Thuyền đến càng lúc càng gần bờ u tuyền. Đó cũng là khi Bạch Thừa Vũ lắp bắp chỉ tay, một miệng nói không ra một câu tròn nghĩa.

Lạc Y được Lãnh Hàn Thần ôm trong lòng, thân thể cũng trở nên cứng đờ trong giây lát. Khoé mắt hàm tiếu hơi nâng lên lộ ra một gương mặt áp bách nhàn nhạt. Hơi thở lên xuống cũng càng ngày càng nhẹ, chăm chăm nhìn người trên thuyền điểm chân nhảy xuống bên dưới.

Thánh tử... Vậy mà chính là Lam Thừa Quân!

Lạc Y thoáng thả ra hai bàn tay nắm chặt. Khiêu khiêu chọn mi quay mặt đi. Nàng cũng không muốn tiếp tục nhìn Lam Thừa Quân. Thế nhưng trong đầu vẫn lặp đi lặp lại đoạn hình ảnh khi nhìn thấy hắn.

Dung mạo Phan An, khí chất Trích Tiên đó là Lam Thừa Quân không thể sai lầm. Bất quá hắn hôm nay không vận một thân lam sắc, thay thế vào đó một thân bạch sắc thoát tục. Hoá ra, hắn không những là danh bài của Thượng Đỉnh Giao Phong. Bản thân hắn chân chính là Thánh tử Thánh Điện.

Lạc Y nhàn nhạt cười một tiếng. Đột nhiên không khỏi nhớ đến gặp gỡ giữa nàng, Lãnh Hàn Thần cùng với Lam Thừa Quân tại hoàng cung Huyền quốc.

Ban đầu tại Thượng Đỉnh Giao Phong, hắn đã là cấp bậc Thống Lĩnh. Vốn biết hắn nhất định gặp qua kì ngộ. Nhưng lại không nghĩ kì ngộ dĩ nhiên lại là Thánh tử chức danh. Mấy lâu không gặp, hình như cấp bậc lại lần nữa thăng tiến, đã gần đạt đến cấp bậc Thống Lĩnh hậu kì.

Quả nhiên đủ dụng tâm đi!

So với Lạc Y điềm tĩnh, nhóm người Lăng Ngạo thì không tốt như vậy. Ai nấy đều không thể tin được trừng lớn hai mắt nhìn Lam Thừa Quân đang từng bước ưu nhã tiến về phía này. Đặc biệt là Lăng Ngạo, phải biết rằng, hắn chính là người đối chiến với Lam Thừa Quân trong Thượng Đỉnh Giao Phong đâu.

Thân phận thay đổi chóng mặt như vậy, người thường đều sẽ choáng váng đi!

Lam Thừa Quân nhảy xuống khỏi Thánh thuyền, đôi mắt mơ hồ lơ đãng nhìn về phía Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thản nhiên mà đứng. Đáy mắt ẩn ẩn loé sáng một tia an lòng. Lúc này mới thẳng thắn đi về phía ba người Mộc Tuyệt.

Ba người Mộc Tuyệt nhìn thấy Lam Thừa Quân tiến lại, vội vàng hướng hắn ôm quyền, nhất loạt hô một tiếng.

" Thánh tử!"

Thật ra Lam Thừa Quân tu luyện cấp bậc so với ba người Mộc Tuyệt đều kém hơn. Nhưng nếu so tuổi tác thì thành tựu của hắn sau này không biết sẽ cao hơn bọn họ bao nhiêu lần. Phải nói rằng Lam Thừa Quân trong Thánh Điện, trừ bốn vị Điện Chủ đã tiến vào Tôn Giả cùng Thánh Chủ ra thì tuyệt đối cao nhất. Liền ngay cả Thánh nữ Dương Tình Tình cũng không thể đánh đồng.

Lam Thừa Quân nhàn nhạt hướng nhóm ba người Mộc Tuyệt phất tay. Bản thân hắn cũng lười phải gật đầu một cái. Thản nhiên lướt mắt bỏ qua nhóm người Thánh nữ, dừng mắt trên nhóm người Lạc Y phía xa, nhẹ giọng nói.

" Kia là những nhân tuyển của Thánh Điện lần này đi! Sắp xếp cho tốt. Hợp lí nhất là để vào cùng một điện, như vậy càng dễ quản lí!"

Đại quản sự Lâm Mộc từ trên thuyền bước xuống. Vừa vặn nghe thấy Lam Thừa Quân nói như vậy thì cũng biết đây là hắn cố tình phân phó cho mình nên vội vàng ôm quyền, hướng về phía hắn ứng thanh.

" Thánh tử, đã biết!"

Lâm Mộc nói xong thì nhìn về phía ba người Mộc Tuyệt, thản nhiên phân phó.

" Thời gian đã không còn sớm nữa. Đưa bọn họ lên thuyền tiến nhập Thánh Địa đi thôi!"

" Tuân lệnh đại quản sự!"

Nhóm ba người Mộc Tuyệt nhanh chóng ứng thanh đáp lời. Thích Thử Khâm liền tách ra hướng nhóm Lạc Y nơi đó hô.

" Nhanh lên thuyền đi! Tới Thánh Điện các ngươi đều ngự tại Chu Tước điện!"

Lạc Y híp mắt nghe âm thanh phân phó cũng không nói gì. Nàng thong thả nắm lấy bàn tay Lãnh Hàn Thần nhẹ nhàng đan các ngón vào nhau. Lúc này mới dẫn đầu theo chân ba người Mộc Tuyệt cùng nhóm Thánh nữ.

Vừa rồi Lam Thừa Quân phân phó cho mọi người được ở trong một điện. Mặc dù mang tiếng là quản lí nhưng Lạc Y biết hắn phân phó như vậy tuyệt đối là muốn tốt cho bọn họ. Dường như bản thân hắn cũng không muốn an phận làm Thánh tử. Gần giống như muốn phản kháng sao.

Nếu như Lam Thừa Quân thật sự muốn kháng lại, nàng cũng có thể suy tính giúp đỡ hắn một chút. Nhược bằng hắn cùng Thánh Điện hợp mưu, như vậy nàng đối với hắn cũng không còn cách nào!

Nhóm người Lăng Ngạo nhìn thấy Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần bước đi phía trước cũng vội vàng chạy theo phía sau. Ánh mắt lại như cũ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng bạch y phiêu phiêu của Lam Thừa Quân đang tựa tại mũi thuyền.

" Hắn thế nhưng lại là Thánh tử của Thánh Điện. Thân phận như vậy sao có thể tham gia Thượng Đỉnh Giao Phong chứ!"

Bạch Thừa Vũ khó hiểu vò vò đầu lẩm bẩm. Ai ngờ lại bị Lập Khiêm không nể nang cốc mạnh một cái khiến hắn không khỏi oai oái kêu to. Trên đầu lại vang vang tiếng mắng nhỏ.

" Ngươi thật cũng không phải ngốc bình thường. Lam Thừa Quân thân phận Thánh tử hẳn là bí mật. Từ trước tới giờ ngươi đã nghe đến Thánh Điện có Thánh tử chưa? Lại nói, hắn còn thân phận thế tử Thanh quốc đâu. Tham gia Thượng Đỉnh Giao Phong cũng không có gì không đúng. Ta chỉ không ngờ hắn thân phận cao như vậy, chẳng trách đợt đó Lăng Ngạo xuất chiến không thắng!"

Lập Khiêm một phen đem sự thật lí giải. Còn không quên bổ sung một câu tiếc hận đi xuống.

Bạch Thừa Vũ nghe Lập Khiêm nói cũng bắt đầu suy nghĩ. Thế nhưng cảm thấy quả thật không sai. Sau cũng không nói gì thêm.

Lăng Ngạo đi phía sau nhíu nhíu chân mày. Đáy mắt lại nhìn Lam Thừa Quân thêm lần nữa. Vừa lúc Lam Thừa Quân xoay người, khiến hai luồng ánh mắt đối diện nhau trên không trung. Cả hai theo đó cũng trả cho nhau một nụ cười nhợt nhạt.

Tình cảnh xảy ra này người Thánh Điện không ai hay biết. Nhưng trong mắt nhóm người Lạc Y lại đạt đến nhất thanh nhị sở.

Xem ra, ý tứ của Lam Thừa Quân đã vô cùng rõ ràng. Hắn là bạn không phải thù. Ngược lại, dường như hắn còn biết không ít chuyện của Thánh Điện. Bản thân cũng không cam lòng làm rối gỗ cho người giật dây đâu.

Lạc Y hướng về phía Lam Thừa Quân. Mắt hạnh ưu nhã híp lại một đường, bí mật truyền âm.

" Ta có thể tin ngươi sao?"

" Có thể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện