Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 221: Động thần thú
" Lão đại, ngươi đây là định đi đâu vậy?"
Sau khi gặp nhóm người Bách Lý thành, Lạc Y lập tức vội vàng chạy ra khỏi khách điếm khiến cho nhóm người Lăng Ngạo cùng nhóm Thần thú vất vả lắm mới đuổi theo được. Bạch Thừa Vũ vừa thở hổn hển, vừa không nhịn được hỏi nàng.
Lạc Y dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía xa, đôi mắt xinh đẹp thấp thấy lóe lên một tia sáng không rõ. Lúc này nàng mới nói.
" Ta đi tìm Dực Long!"
" Dực Long? Người bắt được tín hiệu của Nhị lão?"
Thiếu Tà kinh ngạc bật thốt lên một tiếng, bình thường nếu như có dị động của Thần thú chẳng phải hắn sẽ là người đầu tiên biết được hay sao? Vì cái gì lần này hắn còn chưa có manh mối mà Thần nữ lại có thể cảm nhận được?
" Ta cũng không rõ! Ta chỉ có cảm giác rằng có gì đó đang kêu gọi ta, ở chỗ này!"
Lạc Y không chắc chắn lắm nói, đôi môi mềm mại hơi mím lại, nàng ngẩng đầu, nhấc chân tiến về phía trước, khiến cho nhóm người theo sau cũng vội vàng đuổi theo.
Nơi Lạc Y đến là một khe núi lớn, xung quanh đều là vách đá phủ rêu trơn trượt, nhóm người đi qua đều phải cực kì cẩn thận, vận dụng ma pháp bảo vệ thân thể mới có thể ngăn bản thân không may mắn ngã xuống. Mỗi bước đi của bọn họ đều không dám đi mạnh, rất sợ kinh động đến cái gì đó không hay.
Không khí ở nơi này, thật đáng sợ a!
" Thần nữ, tại sao lại tối như thế này chứ? Liệu có gì lừa dối trong đây không? Nếu như không phải Dực Long thì phải làm thế nào?"
Phủng Loan một mực bám theo người Thiếu Tà rốt cuộc không nhịn được hỏi. Từ ngày Lãnh Hàn Thần bị giam lại trong pháp trận đồ thần, nàng cùng những thần thú khác đã đi theo Lạc Y. Nàng đối với Lạc Y đúng là hoàn toàn tín nhiệm, nhưng thời cuộc lúc này đã khác rồi, Thần giới có kẻ thù so với bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều. Ai biết được bọn hắn có dùng ma thuật dụ dỗ Thần nữ hay là không?
Nhân vẫn luôn bình tĩnh theo sau ngẩng đầu, đôi mắt ưng lóe sáng nhìn quanh, một lát sau mới nói.
" Ta cảm nhận được hơi thở của Dực Long đại thần, không phải là giả, chỉ có điều rất hỗn loạn, không biết là vì cái gì!"
Lời nói của Nhân vang lên khiến mọi người ngẩn ra, trong số đó không ngoại trừ Lạc Y. Nàng đứng sững lại, chân mày thoáng nhíu thành một đường cong, một dự cảm không được may mắn lắm lập tức ập đến. Rốt cuộc cái này là báo hiệu cho điều gì đây?
" Tỷ tỷ... Người không sao chứ?"
Nhược Ly cùng Dạ đi theo phía sau vượt lên, tinh tế ý thức được tâm trạng của Lạc Y bất thuờng, vội vàng cất tiếng hỏi. Mặc đang ôm lấy thân hình nho nhỏ của Tiểu Hổ cũng nhìn lại đây, ánh mắt không khỏi dâng lên một tầng lo lắng.
Bạch Thiên liếc mắt nhìn Thiếu Tà, hai người kiên định không nói một lời, thật ra trong lòng của bọn họ cũng ẩn ẩn bất an. Ngay từ lúc Lạc Y nói cảm nhận được hơi thở của Lão nhị đã nhận ra có điểm không đúng rồi... Bất quá, nếu là kiếp nạn, tuyệt đối tránh không khỏi!
" Đi thôi! Tới đâu hay tới đó!"
Lạc Y cất giọng nói, cả nhóm người phía sau đều đồng tình gật đầu, nhanh chóng đi theo nàng. Bọn họ đi hết quảng đường núi đá, trước mặt hiện ra một sơn động có cây lá um tùm bao quanh, xung quanh sơn động tỏa ra một loại khí tức vô cùng mãnh liệt, tựa như ngăn cản người đến gần.
Lạc Y đứng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh, xác định xung quanh không có trướng ngại không vượt được mới bắt đầu đi tiếp. Nhóm người phía sau lại hơi chần chừ rùng mình một cái, so với khả năng của bọn họ, Dực Long là đại thần cao không với tới, ngoại trừ Bạch Long và Tử Long ra quả thực là không thua kém ai. Hắn làm sao lại tỏa ra khí tức đáng sợ như vậy chứ?
Nhóm người tuy rằng rất do dự, nhưng cũng không chấp nhận để Lạc Y đi một mình, bước chân vững vàng đi theo. Con đường trong sơn động gập ghềnh khó đi, nhóm người phải tách ra đi thành một hàng dọc, cẩn thận hết mức tránh bị va vào những vách đá trồi ra trên mặt sơn động.
Nhóm người đi không biết bao lâu rốt cuộc nhìn thấy được ánh sáng cuối sơn động, bước chân cũng vì vậy không khỏi nhanh hơn một chút, ra khỏi đường hầm mờ tối.
Nơi bọn họ đến là một vùng đất rộng rãi, cũng thuộc trong sơn động, xung quanh có cây cối mọc xanh rờn, ở giữa có một hồ nước lớn trong vắt. Tận đến khi nhìn kĩ mới nhận ra, trong hồ có một con rồng lớn đang cuộn mình nằm, vảy xanh biếc trên người phát ra một tầng ánh sáng lung linh cực kỳ đẹp mắt. Này chính là Dực Long thần thú mọi người nói đến - Thần thú mạnh thứ hai của Lạc Y thần nữ!
Sau khi gặp nhóm người Bách Lý thành, Lạc Y lập tức vội vàng chạy ra khỏi khách điếm khiến cho nhóm người Lăng Ngạo cùng nhóm Thần thú vất vả lắm mới đuổi theo được. Bạch Thừa Vũ vừa thở hổn hển, vừa không nhịn được hỏi nàng.
Lạc Y dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía xa, đôi mắt xinh đẹp thấp thấy lóe lên một tia sáng không rõ. Lúc này nàng mới nói.
" Ta đi tìm Dực Long!"
" Dực Long? Người bắt được tín hiệu của Nhị lão?"
Thiếu Tà kinh ngạc bật thốt lên một tiếng, bình thường nếu như có dị động của Thần thú chẳng phải hắn sẽ là người đầu tiên biết được hay sao? Vì cái gì lần này hắn còn chưa có manh mối mà Thần nữ lại có thể cảm nhận được?
" Ta cũng không rõ! Ta chỉ có cảm giác rằng có gì đó đang kêu gọi ta, ở chỗ này!"
Lạc Y không chắc chắn lắm nói, đôi môi mềm mại hơi mím lại, nàng ngẩng đầu, nhấc chân tiến về phía trước, khiến cho nhóm người theo sau cũng vội vàng đuổi theo.
Nơi Lạc Y đến là một khe núi lớn, xung quanh đều là vách đá phủ rêu trơn trượt, nhóm người đi qua đều phải cực kì cẩn thận, vận dụng ma pháp bảo vệ thân thể mới có thể ngăn bản thân không may mắn ngã xuống. Mỗi bước đi của bọn họ đều không dám đi mạnh, rất sợ kinh động đến cái gì đó không hay.
Không khí ở nơi này, thật đáng sợ a!
" Thần nữ, tại sao lại tối như thế này chứ? Liệu có gì lừa dối trong đây không? Nếu như không phải Dực Long thì phải làm thế nào?"
Phủng Loan một mực bám theo người Thiếu Tà rốt cuộc không nhịn được hỏi. Từ ngày Lãnh Hàn Thần bị giam lại trong pháp trận đồ thần, nàng cùng những thần thú khác đã đi theo Lạc Y. Nàng đối với Lạc Y đúng là hoàn toàn tín nhiệm, nhưng thời cuộc lúc này đã khác rồi, Thần giới có kẻ thù so với bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều. Ai biết được bọn hắn có dùng ma thuật dụ dỗ Thần nữ hay là không?
Nhân vẫn luôn bình tĩnh theo sau ngẩng đầu, đôi mắt ưng lóe sáng nhìn quanh, một lát sau mới nói.
" Ta cảm nhận được hơi thở của Dực Long đại thần, không phải là giả, chỉ có điều rất hỗn loạn, không biết là vì cái gì!"
Lời nói của Nhân vang lên khiến mọi người ngẩn ra, trong số đó không ngoại trừ Lạc Y. Nàng đứng sững lại, chân mày thoáng nhíu thành một đường cong, một dự cảm không được may mắn lắm lập tức ập đến. Rốt cuộc cái này là báo hiệu cho điều gì đây?
" Tỷ tỷ... Người không sao chứ?"
Nhược Ly cùng Dạ đi theo phía sau vượt lên, tinh tế ý thức được tâm trạng của Lạc Y bất thuờng, vội vàng cất tiếng hỏi. Mặc đang ôm lấy thân hình nho nhỏ của Tiểu Hổ cũng nhìn lại đây, ánh mắt không khỏi dâng lên một tầng lo lắng.
Bạch Thiên liếc mắt nhìn Thiếu Tà, hai người kiên định không nói một lời, thật ra trong lòng của bọn họ cũng ẩn ẩn bất an. Ngay từ lúc Lạc Y nói cảm nhận được hơi thở của Lão nhị đã nhận ra có điểm không đúng rồi... Bất quá, nếu là kiếp nạn, tuyệt đối tránh không khỏi!
" Đi thôi! Tới đâu hay tới đó!"
Lạc Y cất giọng nói, cả nhóm người phía sau đều đồng tình gật đầu, nhanh chóng đi theo nàng. Bọn họ đi hết quảng đường núi đá, trước mặt hiện ra một sơn động có cây lá um tùm bao quanh, xung quanh sơn động tỏa ra một loại khí tức vô cùng mãnh liệt, tựa như ngăn cản người đến gần.
Lạc Y đứng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh, xác định xung quanh không có trướng ngại không vượt được mới bắt đầu đi tiếp. Nhóm người phía sau lại hơi chần chừ rùng mình một cái, so với khả năng của bọn họ, Dực Long là đại thần cao không với tới, ngoại trừ Bạch Long và Tử Long ra quả thực là không thua kém ai. Hắn làm sao lại tỏa ra khí tức đáng sợ như vậy chứ?
Nhóm người tuy rằng rất do dự, nhưng cũng không chấp nhận để Lạc Y đi một mình, bước chân vững vàng đi theo. Con đường trong sơn động gập ghềnh khó đi, nhóm người phải tách ra đi thành một hàng dọc, cẩn thận hết mức tránh bị va vào những vách đá trồi ra trên mặt sơn động.
Nhóm người đi không biết bao lâu rốt cuộc nhìn thấy được ánh sáng cuối sơn động, bước chân cũng vì vậy không khỏi nhanh hơn một chút, ra khỏi đường hầm mờ tối.
Nơi bọn họ đến là một vùng đất rộng rãi, cũng thuộc trong sơn động, xung quanh có cây cối mọc xanh rờn, ở giữa có một hồ nước lớn trong vắt. Tận đến khi nhìn kĩ mới nhận ra, trong hồ có một con rồng lớn đang cuộn mình nằm, vảy xanh biếc trên người phát ra một tầng ánh sáng lung linh cực kỳ đẹp mắt. Này chính là Dực Long thần thú mọi người nói đến - Thần thú mạnh thứ hai của Lạc Y thần nữ!
Bình luận truyện