Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 13



“Nam Cung Anh Sóc, vì sao ngươi không nhắc tới người kia với ta?!” trong phòng, Nam Cung Du đại hỏa hỏi han.

“Du, ta…”

Nam Cung Anh Sóc có khổ nói không nên lời, đã nói lúc ấy không nên đáp ứng nhạc phụ đại nhân không nói cho Du thôi, cuối cùng không hay ho chính là mình.

“Đây không phải là lần đầu tiên ngươi gạt ta đi?”

Nhìn Nam Cung Du sắp bóp nát chén trà, Nam Cung Anh Sóc nội tâm một trận thê lương. Ô ô, ai tới cứu hắn a?

“Có còn cái gì gạt ta nữa không?”

“Không, không có nữa.”

“Thật sự?” Nam Cung Du nhướng mi lên, ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi.

“Thật sự, thật sự, so với trân châu còn thật hơn.” Nam Cung Anh Sóc gật đầu như gà mổ thóc.

Nam Cung Du dựa vào bên tai hắn, chậm rãi nói: “Nếu còn làm cho ta biết ngươi gạt ta chuyện gì, ngươi liền cùng tay phải của ngươi quá nửa đời sau đi*.”

*Cùng tay phải: Hắc hắc, chính là ‘tự xử’ đó =]]]~

Cùng tay phải qua kiếp này? Ô ô, chết cũng không muốn, không đúng, khẳng định so với chết còn khó chịu hơn.

“Không có, ta cam đoan.” Nam Cung Anh Sóc giơ một bàn tay lên, thề nói.

Ân, nên suy nghĩ vì tính phúc của chính  mình.

Nam Cung Du lườm hắn một cái, khinh thị nói: “Sóc vương gia, cam đoan của ngươi trị giá mấy lượng bạc?”

“Hắc hắc,” thấy Du thái độ nhuyễn xuống, Nam Cung Anh Sóc bật người thiếp lên, “Hẳn là đáng giá một lượng bạc đi.”

Một lượng? Ta thấy một xu cũng không giá trị.

“Đúng rồi, Du, chuyện người kia, ngươi tính toán sao bây giờ? Hiện tại trời tháng sáu, thật sự rất nóng, người chạy hai bên như vậy, thân thể sẽ ăn không tiêu đâu.”

Nam Cung Anh Sóc nhớ đến mấy ngày này, nhạc phụ vì cầu được Du tha thứ, tạm thời ở lại trong hoàng cung, mỗi ngày trời vừa sáng lại không dám tọa kiệu, không chịu kị mã, đi bộ từ hoàng cung đến vương phủ, chờ Du ra gặp người một lần, mỗi lần đều thất vọng ra về, hôm sau lại tiếp tục như thế.

Nam Cung Du không nói gì.

Thấy Du đã có dấu hiệu muốn giãn ra, Nam Cung Anh Sóc lại thêm một câu: “Tử Thanh đại ca cho ta biết, Hiên Viên thị có một tiểu bí mật, trong hai người chỉ cần một người không yêu là sẽ không thể dựng dục đời sau.”

Nam Cung Du nhấp khẩu trà, chậm rãi nói: “Vậy ngày mai gặp người một lần đi.”

Đã nói Du nói năm chua ngoa tâm đậu hũ mà.

Nam Cung Anh Sóc trong lòng vạn phần cao hứng, chủ yếu là tại nhạc phụ làm tâm tình Du không tốt, tâm tình Du không tốt, hắn cũng gặp họa theo. Sự tình mau giải quyết, hắn cũng hảo hảo cùng Du “Ngủ” một giấc. (động cơ thật là trong sáng)

Dưới sự tác hợp mạnh mẽ của Nam Cung Anh Sóc, Du cuối cùng vẫn là tha thứ cho phụ thân của y.

Hôm nay là yến trăm ngày của cục cưng.

Diễn viên chính của yến hội – Nam Cung Hy giờ phút này đang ở bên thái thượng hoàng, Dật vương gia cùng Thiên Triều thái thượng hoàng chơi đùa vui vẻ, nước miếng chảy mãn vạt áo trước.

Nam Cung Anh Sóc ở một góc oán hận mà nhìn chằm chằm bọn họ. Kia là hài tử của ta a! Hài tử của ta! Cục cưng đều đã một trăm ngày, thế nhưng số lần được ôm cục cưng chỉ đếm trên đầu ngón tay! Ô ô, ta cũng muốn ôm hài tử của ta.

Không cam lòng.

“Du, chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi, như vậy sẽ không sợ không có cục cưng bế!” Nam Cung Anh Sóc kéo kéo vạt áo Nam Cung Du, tội nghiệp nói.

“Muốn sinh tự ngươi sinh đi!” đẩy tay Nam Cung Anh Sóc ra, Nam Cung Du tức giận nói.

Tối hôm qua bị hắn làm xương sống thắt lưng đau đến giờ, hỗn đản, không biết là mấy lần!

Ba tháng sau.

“Nôn… Nam Cung Anh Sóc, ách… Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nôn…”

“Du, ngươi đừng nóng giận, sinh khí sẽ không tốt cho cục cưng đâu.” Nam Cung Anh Sóc vội vàng thuận khí cho Nam Cung Du đang ghé vào mép giường phun đến rối tinh rối mù.

“Ngươi rốt cuộc, nôn… Có đi hay không?”

“Ta đi ta đi, thuốc dưỡng thai ở trên bàn, nhớ dùng đấy.” Nam Cung Anh Sóc vẻ mặt không tha,

“Cút!”

Xa xa nhìn một màn trình diễn này, Nam Cung Anh Sóc đáng tiếc nói: “Xem ra kế hoạch du lịch lần này của chúng ta phải thay đổi rồi.”

“Đúng vậy.” Tử Thanh đồng ý nói.

“Ta nói này, cái bí mật mà ngươi từng nói với tiểu Sóc về Hiên Viên thị là giả đi?”

“Di, ngươi phát hiện?”

“Thiết, ngươi nghĩ ta cũng giống tiểu Sóc sao?”

“Ha hả, không dám. Bất quá như vậy không phải là rất tốt sao?”

Hừ, thật là giống một lão hồ ly gian xảo.

Ta nếu không gian xảo, làm sao mà buộc được ngươi?

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu lên hai đôi trong ngoài phòng.

_chính văn hoàn_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện