Kiếm Khí Hành
Chương 5
Trong mông lung, nghe thấy Lý Dung lớn tiếng chửi bới: “Nếu nàng chết, ta sẽ chôn các ngươi theo!”
Tiếng Ngọc Hoàn, Phi Yến kêu thảm thiết khó nghe: “Ngư Băng Nhi, ngươi không được chết! Nếu ngươi chết, chúng ta cũng phải chết. Không chỉ chúng ta phải chết, ngay cả thái y cũng phải chết! Ngươi ngàn vạn lần không được chết, không được chết, ngàn vạn lần không được chết!”
Mặc dù hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn thấy dở khóc dở cười. Nếu có thể sống, chẳng lẽ nàng muốn chết hay sao? Nàng không bao giờ muốn chết, không bao giờ nghĩ tới!
“Cánh cửa nặng nề lâu nay dần mở ra,
Quan viên khóa cánh cửa quay về.
Ai ngờ đã từng cười nhạo người khác,
Hôm nay sẽ tự mình bước vào.”
Làm sao nàng nghe được bài thơ này? Nghe ở đâu?
Nàng không thể nhớ, hình như một ông lão đang dạy một cô bé ngâm thơ. Ông lão đó là ai? Cô bé đó lại là ai? Đó là một khu vườn đầy hoa mẫu đơn, và một cô gái nhỏ hơn khác đang vỗ cánh bướm.
“Nhược Linh! Muội vẫn đang chơi à, có nhớ hay không đó?”
Cô bé bay bổng với cánh bướm chợt nhìn lại …
Khi Băng Nhi mở mắt ra, tiếng kêu kinh thiên động địa của Ngọc Hoàn vang lên bên tai nàng: “Nàng ấy tỉnh rồi! Nàng ấy tỉnh rồi! Nàng ấy tỉnh rồi!”
Nàng khó khăn nghiêng đầu, Ngọc Hoàn vội vàng chạy tới cửa, bước chân nặng nề khiến cửa ra vào rung động, “Điện hạ, nàng ấy tỉnh rồi! Chúng ta không phải chết! Không cần phải chết!”
Thật sự là dở khóc dở cười, Băng Nhi nhìn thân hình mập mạp của Ngọc Hoàn biến mất, trong lòng có chút choáng váng.
Cánh cửa nặng nề lâu nay dần mở ra,
Quan viên khóa cánh cửa quay về.
Ai ngờ đã từng cười nhạo người khác,
Hôm nay sẽ tự mình bước vào.
“Làm sao ngươi có thể đọc thuộc lòng bài thơ này?” Lý Dung đứng trước giường nàng với giọng nói dịu dàng đến kinh ngạc.
Nàng đang nằm, còn An vương thì đang đứng, đây là bộ dạng gì? Nàng nhanh chóng nhớ tới đứng dậy, chỉ hơi nhúc nhích, Lý Dung đã đè nàng xuống: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”
Trên thực tế, nàng thực sự không có sức để di chuyển.
“Bài thơ đó …” Không hiểu sao nàng có chút lo lắng, lại muốn biết xuất xứ của bài thơ.
“Nó được sáng tác bởi Vương Nhai, người đã bị xử tử tám năm trước.”
“Vương Nhai?”
“Đúng vậy, cả nhà lão đã bị xử trảm vì tội mưu phản tám năm trước. Những bài thơ của lão vẫn là điều cấm kỵ. Ngươi học nó ở đâu?”
Nàng lại thất thần, nàng học nó từ đâu?
Thấy sắc mặt nàng dần xám lại, Lý Dung vội vàng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện thơ nữa. Ngươi bị thương rất nặng, ta thực sự sợ ngươi sẽ không tỉnh lại nữa.”
Băng Nhi ngạc nhiên nhìn Lý Dung, có chuyện gì vậy? Có phải là do hắn cảm kích ơn cứu mạng của nàng không?
Để không làm phiền giấc ngủ của nàng, bốn người đẹp đã được chuyển ra ngoài, vì vậy căn phòng vốn có tiếng ngáy như sấm vào ban đêm bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Có một tiểu cung nữ đang ngủ ở phòng ngoài, Lý Dung sắp xếp hầu hạ nàng vì sợ thương thế của nàng sẽ chuyển biến đột ngột. Bỗng nhiên trong lúc đó, được thiết đãi như thế, Băng Nhi thật sự không quen được.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, nàng khó khăn đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn thấy Quang vương Lý Thầm đang đứng ở ngoài cửa sổ, nàng chợt nhớ ra, là phải đưa vòng hạt Phật cho Trịnh Thái phi thay Lý Thầm mới đi qua đó, nhưng rốt cuộc nàng đã không nhìn thể gặp được Trịnh Thái phi.
Nàng có chút xấu hổ nói: “Nô tỳ đã phụ Quang vương giao phó, chuỗi hạt Phật châu cũng bị thất lạc…”
Lý Thầm thở dài: “Nếu không phải ta gửi chuỗi hạt Phật, ngươi sẽ không qua đó. Là do ta, mà ngươi bị thương nặng. Đây là Kim Sang Dược do ngự y đích thân bào chế, nghe nói khá hiệu quả.” Y lấy ra một bình sứ nhỏ đặt vào tay Băng Nhi.
Băng Nhi cầm lấy bình sứ, trong lòng cảm thấy ấm áp, trong cung cấm ngoài Thượng cung đại nhân ra, y là người duy nhất quan tâm nàng, nàng ngẩng đầu cười: “Đa tạ Điện hạ.”
Ánh trăng soi sáng nụ cười của nàng, vì vết thương chưa lành, đôi má của Băng Nhi trông nhợt nhạt, hốc hác nhưng lại trong sáng đến lạ lùng. Trong lòng Lý Thầm bỗng nhiên nổi lên một tia xấu hổ, nếu nàng biết hết thẩy chuyện này đều do y sắp xếp, nụ cười tin tưởng đơn thuần này có lẽ sẽ tan tành.
Y là người có tính cách sâu sắc và hướng nội, nhiều năm qua y luôn giấu tài, chỉ để đạt được điều mình muốn vào một ngày nào đó. Để đạt được mục đích của mình, y sẽ sử dụng mọi cách, đây là quy luật bất biến của hậu cung. Y không thể tha thứ cho loại cảm giác xấu hổ này, vì vậy y lập tức nói: “Đêm đã khuya, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác ta lại tới gặp ngươi.”
Sau đó, y quay lưng bỏ đi.
Băng Nhi nhìn bóng lưng y biến mất dưới ánh trăng, có phần thất vọng. Tuy chỉ nhìn thấy vài lần, nhưng hình bóng của Quang vương đã xuyên sâu vào trái tim nàng. Dường như mỗi khi gặp khó khăn, Quang vương đều xuất hiện trước mặt nàng. Y cùng An vương Lý Dung quả thực là chênh lệch một trời. Đều là Điện hạ, một người cao ngạo độc đoán, một người ôn nhu lễ độ, làm sao có thể có chênh lệch lớn tới như vậy?
Nàng thở dài một tiếng, Ngư Băng Nhi ơi Ngư Băng Nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy. Cho dù là An vương hay là Quang vương cũng là Điện hạ cao cao tại thượng, mà ngươi cũng chỉ là một cung nữ bình thường. Cho dù cung nữ Tử Y Cục hơi khác một chút, xét cho cùng, cũng chỉ là cung nữ mà thôi. Bọn họ đối với ngươi như thế nào, cũng chỉ là nhất thời cao hứng thôi.
Về cuộc binh biến diễn ra trong Thần Sách quân, như Lý Dung đã hứa, hoàng đế không truy cứu nữa mà chỉ hạ chiếu cho nhóm thủ lĩnh Thần Sách quân tiến hành cảnh cáo, việc này liền không giải quyết được gì.
Chính là từ sự việc này, mà Cừu Sĩ Lương bị chấn động. Thời Đức Tông (1) cũng từng phát sinh chuyện cấm quân nổi dậy, lúc đó Đức Tông và Hoàng Tông vội vàng chạy trốn khỏi kinh thành, chỉ có một số hoạn quan đi cùng họ. Cũng nhờ lần đó, Đức Tông rất tin tưởng hoạn quan, sau khi cuộc nổi loạn được giải quyết, Thần Sách quân được giao cho hoạn quan tiếp quản.
[Chú thích: (1) Đường Đức Tông, húy Lý Quát, là vị Hoàng đế thứ 10 hay thứ 12 của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người có thời gian cai trị lâu thứ ba trong các vị Hoàng đế nhà Đường, sau Đường Huyền Tông và Đường Cao Tông, với tổng cộng 26 năm. Nguồn: Wikipedia ]
Trải qua nhiều năm, lý do tại sao Cừu Sĩ Lương có thể kiểm soát triều chính, ngay cả khi Tiên đế hạ quyết tâm xử tử lão, tất cả vẫn kết thúc trong thất bại, tất cả là do lão thống lĩnh Thần Sách quân. Nhưng trải qua chuyện này, lão lại phát hiện, thủ lĩnh Thần Sách quân tựa hồ không còn tuân theo lão nữa.
Đồng thời, trong triều cũng có tin đồn hoàng đế muốn tước đi binh quyền của thái giám. Các triều thần vốn đang dựa vào lão, dường như đã bắt đầu đứng về phía Tể tướng.
Đối với hầu hết các triều thần cậy quyền, không cần mưu lược, nhưng kẻ nào giành được quyền lực thì kẻ đó nịnh bợ. Cái gọi là giành được quyền lực, cũng rất đơn giản, nhưng còn tùy thuộc vào người mà hoàng đế tin tưởng hơn.
Cừu Sĩ Lương dần nhận ra lực bất tòng tâm. Đến triều đại Văn Tông, tuy rằng lão không phải là hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng không thể sánh bằng. Sau khi sự biến Cam Lộ, lão gần như nắm hết thực quyền trong triều, thậm chí còn có gan lớn tiếng quở trách Văn Tông, mà Văn Tông cũng chỉ yên lặng không nói.
Hoàng đế hiện tại, là do lão lập ra, ba năm nay, vốn là người lão nắm trong lòng bàn tay, lại giống như người cá không còn khống chế được. Lão nghĩ, dù sao cũng đánh giá thấp Lý Triền. Không chỉ đánh giá thấp Lý Triền, thậm chí cũng đánh giá thấp Lý Dung.
Tới lúc này, có lẽ nên dùng tới Yên Chức rồi. Lão đã nuôi nấng nàng tám năm trời, chỉ để đề phòng vạn nhất. Chuyện vận nhất này, đúng là đã đến rồi.
Khi thời tiết ấm áp, Lý Triền đột nhiên nhận ra toàn bộ hoàng cung đã nở đầy hoa. Mỗi ngày gã đều rất siêng năng, tận tâm tận lực, tập trung hết sức vào công việc triều chính, những chuyện bên ngoài thân, liền không quan tâm nhiều.
Lúc này, gã đang đi trên đường, ngắm nhìn những con bướm đủ màu sắc rực rỡ, tâm trạng tựa như cầu vồng trước gió. Tám năm nay, đều trấn áp bản thân, hết sức nịnh nọt Cừu Sĩ Lương, thậm chí còn giết không ít các công thần, chẳng qua chỉ để bảo vệ mình. Bảo vệ bản thân, mới có cơ hội phản công. Giờ đây, cơ hội này dường như đã đến.
Vì tâm tình vui mừng, trên môi gã không khỏi nở nụ cười.
Có tiếng ca hát và tiếng nhạc yếu ớt trong gió, hẳn là tiếng bọn trẻ Giáo Phường mới tập dượt xưởng. Nếu là ngày thường thì gã sẽ không để ý mà đi. Hôm nay, vì tâm trạng tốt, nên gã thực sự đổi hướng bước vào Lê Viên.
Ngăn lời rao giảng của cung nhân, gã bước vào Lê Viên. Chỉ thấy trong một bể nước bằng ngọc lưu ly, có một thiếu nữ đang nhanh nhẹn múa. Nói là múa, trong bể đầy nước, người đang ở trong, tính ra là đang bơi, nhưng gã chưa từng thấy kiểu bơi nào đẹp như vậy.
Người thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo ngũ sắc, dưới ánh mặt trời, chiếc áo vảy ánh lên một màu cầu vồng óng ánh mộng mơ. Các nhạc công cũng đang tấu một bài hát mới, tiếng nhạc êm dịu, hệt như tâm tình của một cô gái.
Người thiếu nữ dường như có ma lực, ánh mắt của Lý Triền đã bị nàng ta thu hút mạnh mẽ. Một khúc hát xong, thiếu nữ nhảy ra khỏi bể, động tác nhẹ nhàng giống như Lăng Ba tiên tử. Khi thiếu nữ hạ xuống đất, không phát ra tiếng động nào. Nàng mới chú ý đến Lý Triền, liền nhanh chóng thi lễ, “Nô tỳ Vương Yên Chức bái kiến Hoàng thượng, chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế van vạn tuế.”
Giọng nói của người thiếu nữ cũng giống như chim hoàng oanh rời tổ, lanh lảnh dễ nghe. Lý Triền tới phía trước nâng nàng dậy: “Ngươi là ai? Tại sao trẫm chưa từng gặp qua ngươi?”
Yên Chức ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo dừng ở trên mặt Lý Triền: “Nô tỳ là Tài nhân mới tiến cung, lần trước cầu kiến, Bệ hạ bộn bề nhiều việc… triều chính, chưa từng gặp qua nô tỳ. Nô tỳ không dám lỗ mãng, chưa từng cầu kiến lại Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội.”(Lam: Chị đã ra tay rồi, anh Thượng nên cẩn thận dần đi là vừa. Thân phận Tài nhân của chị được tác giả lấy từ Hiền phi Vương thị, tên thật của bà không biết là gì chỉ thấy để họ thôi, người rất được Vũ Tông sủng ái, sau Vũ Tông chết bà cũng tự tử đi theo. Các bạn đọc phần gia quyến của Đường Vũ Tông sẽ thấy tên bà nha!)
Lý Triền không nghe thấy nàng nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Dưới ánh mặt trời, trên trán gã lại toát ra mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh lẽo, giống như vào một động băng. Đôi mắt này … Vì sao….. Giống như đã từng quen biết?
Tám năm trước, cô bé có đôi mắt trong trẻo nhưng lại lạnh như băng tuyết, đã từng nói: “Ngươi tốt nhất là đừng để ta còn sống, bằng không, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Rốt cuộc gã vẫn buông tha cô nàng, để cô nàng trốn thoát. Chỉ là gã không để tâm đến câu nói này, một cô bé liều mạng chạy trốn, làm sao có năng lực tới tận sâu trong cung cấm tìm gã?
Người thiếu nữ này, có phải là cô bé của tám năm trước không?
Có thể là do gã đã đứng ở nơi đó quá lâu, tiểu thái giám bên cạnh thì thào: “Bệ hạ, Bệ hạ!”
Gã như tỉnh lại từ một giấc mơ, mới nói: “Ngươi nói ngươi tên Vương Yên Chức? Là hai chữ nào? Là hai chữ ‘Yên Chi’ trong ‘Thất ngã yên chi sơn’ sao?”
Yên Chức không cười, nhưng vẫn nhìn gã chằm chằm bằng ánh mắt trong veo đó: “Không phải, là ‘Yên Chức’ trong ‘Bình lâm mạc mạc yên như chức’.”
“Ngươi là người nơi nào vậy? Phụ thân ngươi là người ở đâu?”
“Nô tỳ là người Lũng Hữu, gia phụ là Hộ bộ thị lang Vương Khiêm.”
Một cô gái có thể vào cung làm Tài nhân, tất nhiên người trong nhà phải trong sạch, con nhà quan chức, sao lại là con gái của tội thần tám năm trước được? Lý Triền ngơ ngác nhìn hai gò má xinh đẹp của Yên Chức, nhất thời ý loạn thần mê.
Cùng lúc đó, Cừu Sĩ Lương đang khóc lóc kể lể trong cung Vi Thái hậu (Lam: Trong lịch sử, thì Tuyên Ý hoàng hậu Vi thị khi Vũ Tông lên ngôi đã mất rồi, Vũ Tông bèn cải tôn Hoàng thái hậu, đặt tên lăng là Phúc lăng, đây là tác giả thêm cho đặc sắc thôi nha), Vi Thái hậu là mẹ ruột của Lý Triền, mặc dù hoàng đế của ba triều đại là ba anh em, nhưng đều do ba người mẹ sinh ra, hai vị Thái hậu còn lại vẫn còn sống. Chỉ là Vi Thái hậu là mẹ ruột của hoàng đế đương thời, nên người thực sự nắm quyền trong hậu cung chính là Vi Thái hậu.
Sau khi tiếng khóc của Cừu Sĩ Lương kết thúc, Vi Thái hậu mới nói: “Công công, ngươi cho rằng hoàng thượng bị kẻ gian xúi giục, mà bất hòa với công công, tại sao theo ta biết, hoàng thượng vẫn rất kính trọng công công? Hơn nữa hậu cung không lo chính sự, ai gia chỉ là một phụ nhân, việc trong triều, đều đã có hoàng đế xử trí. Công công tìm ta, cũng không giải quyết được chuyện gì.”
Cừu Sĩ Lương cười khẩy một tiếng: “Thái hậu lúc này sao lại nói như vậy. Thái hậu quên Dương Hiền phi cùng Trần vương Thành Mĩ (2) rồi sao?”
[Chú thích: (2) Lý Thành Mĩ chữ Hán: 李成美, bính âm: Li Chengmei,? – 12 tháng 2 năm 840 là hoàng thái tử dưới thời nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông giữ ngôi thái tử từ năm 839 đến năm 840 dưới thời thúc phụ Đường Văn Tông Lý Ngang và cuối cùng bị bức hại. Nguồn: Wikipedia
Còn Dương Hiền phi sủng thiếp của Văn Tông này mình đã nhắc lúc phần lên ngôi của Vũ Tông rồi đó, truyện đã cải biên thành Dương Hiền phi đề nghị để Thành Mĩ làm Thái tử luôn mà không phải theo lịch sử là muốn Lý Dung làm, nên anh Dung vẫn sống đó các bạn!]
Vi Thái hậu im lặng, trong ba năm nay, chuyện này thực sự trở thành nhược điểm của bà trong tay Cừu Sĩ Lương. Trần vương Lý Thành Mĩ vốn là con trai út của Kính Tông huynh trưởng của Lý Triền, Dương Hiền phi là sủng phi của Văn Tông thứ huynh của Lý Triền. Khi Văn Tông bị bệnh nặng, hắn do dự không quyết về việc lập hoàng tử. Dương Hiền Phi đề cập Kính Tông trước lúc lâm chung cố ý lập Thành Mĩ làm Thái tử, chỉ vì Thành Mĩ tuổi còn nhỏ, mới có thể sửa thành lập Hoàng thái đệ, cho nên đề nghị Văn Tông lập Thành Mĩ làm Thái tử.
Khi đó, Văn Tông đã có ý định lập Thành Mĩ, chỉ sau khi Cừu Sĩ Lương dốc hết sức thuyết phục, mới lập Lý Triền làm Hoàng thái đệ. Sau khi Lý Triền lên ngôi, Dương Hiền phi và Lý Thành Mĩ cũng bị ban chết. Chuyện này Vi Thái hậu có liên quan không thể tách rời khỏi, bà luôn cảm thấy tội lỗi và bất an, cảm thấy rằng mình đã giết chết Dương Hiền phi và Lý Thành Mĩ.
Thái hậu thở dài: “Công công muốn như thế nào?”
Cừu Sĩ Lương cười lạnh nói: “Hoàng thượng muốn tước đi vị trí thống lĩnh Thần Sách quân của ta. Thái hậu nương nương biết đó, rằng từ thời Đức Tông, thủ lĩnh của Thần Sách quân đã do nội thị nắm giữ. Hoàng thượng làm như vậy, là vi phạm ý chỉ của Đức Tông Hoàng đế.”
“Chuyện thống lĩnh Thần Sách quân rất quan trọng, trong triều sẽ có nghị luận, chỉ sợ ta cũng không thể thay đổi ý định của Hoàng thượng.”
Cừu Sì Lương cười nhạt nói (Lam: Lão cười lạnh với cười khẩy nhiều ghê ấy. Bộ tưởng cười như thế là ngầu hay gì? Cười vậy trông có đẹp lão hơn miếng nào không. Sorry các bạn, cứ đến đoạn Cừu lão là lên máu): “Lão nô cũng biết chuyện này không thể gượng ép Thái hậu, nhưng lão nô cũng không phải là muốn bảo vệ chức vị của mình. Lão nô chỉ hy vọng Thái hậu có thể chiếu cố ta.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Công công cứ nói, chỉ cần ai gia có đủ khả năng, nhất định sẽ hết sức trợ giúp công công.”
“Xin Thái hậu hãy tiến cử thái giám Thôi Thủ Lễ lên thống lĩnh tiếp theo của Thần Sách quân.”
Vi Thái hậu biết Thôi Thủ Lễ là thân tín của Cừu Sĩ Lương, nhưng vừa hứa đáp ứng với Cừu Sĩ Lương sẽ trợ giúp lão, dù sao Thôi Thủ Lễ cũng không phải Cừu Sĩ Lương, so với Cừu Sĩ Lương vẫn chiếm giữ vị trí thống lĩnh Thần Sách quân cũng tốt hơn. Bà nói: “Ai gia đáp ứng công công, tiến cử Thôi Thủ Lễ với Hoàng thượng làm làm thống lĩnh tiếp theo của Thần Sách quân. Nhưng Hoàng thượng có ngự chuẩn hay không, ai gia không có cách nào cam đoan.”
Cừu Sĩ Lương cười lạnh nói: “Chỉ cần Thái hậu nương nương làm hết sức mình là được. Thái hậu chớ quên, ba năm trước lúc Hoàng thượng đăng cơ, lão nô cũng đã dốc hết sức lực.”
Vi Thái hậu ngẩn người, bà là một người không thể làm mọi thứ đến tột cùng. Muốn con trai của mình làm hoàng đế, tuy rằng cũng dùng thủ đoạn, nhưng thật sự không thể làm mất đi lương tâm của mình. Bà muốn đơn giản giết chết Cừu Sĩ Lương, lại vì Cừu Sĩ Lương nhiều năm tích lũy uy tín, chỉ có thể nuốt hận. Bất kể như thế nào, dường như luôn làm nửa vời. Lần này, cũng như thế.
Bà nói: “Công công yên tâm, ai gia sẽ cố gắng hết sức.”
Hoàng thượng có sủng ái mới Vương Tài nhân, sau đêm lâm hạnh đầu tiên, các hạng người a dua nịnh hót lần lượt đến. Người trong cung nghe ngóng truyền ra một chút tin tức, tỷ như Tài nhân được an bài ở Nghi Xuân cung, đó là nơi trước kia Vi Thái hậu ở. Tâm ý này của Hoàng thượng không cần nói cũng biết, Vương Tài nhân tất nhiên sẽ được sủng ái một thời gian
Những người đã gặp qua Tài nhân đều cảm thán, Tài nhân thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách Hoàng thượng lại sủng ái như vậy, thực sự là đẹp nhất hậu cung. Chỉ là Tài nhân không bao giờ cười, lúc nào cũng bộ dáng lạnh như băng. Nghe thái giám bên cạnh Hoàng thượng nói, lúc Tài nhân đối mặt với Hoàng thượng, cũng không bao giờ cười.
Dù vậy, Hoàng thượng vẫn yêu quý hơn cả bảo bối.
Khi Băng Nhi đang bình phục chấn thương, những gì nghe được đều là giai thoại về vị Tài nhân mới vào cung này. Tứ đại mỹ nhân dung hợp tất cả những khuyết điểm của các cô gái chốn hậu cung, không chỉ bắt nạt kẻ yếu, mà còn cực kỳ thích buôn dưa bất kể đúng sai. Vì Băng Nhi đã cứu An vương, nàng cũng trở thành đối tượng nịnh hót của tứ đại mỹ nhân.
Đôi khi Băng Nhi cảm thấy các nàng rất phiền phức, đôi khi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt nếu không có các nàng. Sau khi nàng có thể đứng dậy, liền đi lại trong viện một chút, nhân lúc tiết trời đang ấm áp, hoa dâm bụt trong viện đều đã nở.
Hoa nở vào buổi sáng và buổi tối, sau khi rụng lại nở ra, rực rỡ sắc màu dưới ánh mặt trời, còn ban đêm, nó im lìm như chết.
Băng Nhi không phải là một cô gái đa cảm, nhiều lúc khá bất cẩn. Có lẽ vì bị thương nên nàng cũng có chút đa sầu đa cảm.
Đột nhiên có người đứng sau lưng nàng, vừa quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của An vương Lý Dung. Đến quá gần, nàng giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cúi đầu thi lễ: “Điện hạ vạn an!”
Lý Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai má trắng nõn, lông mày dài. Hiện tại trong cung lưu hành chủ ý cắt ngắn lông mày, độ dài dưới nửa con mắt cũng rất phổ biến, lại thịnh hành người phụ nữ đầy đặn, đem mặt đánh phấn hồng, cũng lưu hành trang điểm phấn son, nàng tuyệt không thể coi là mỹ nhân, thậm chí có chút quái dị.
Chính là ở trong mắt hắn, càng nhìn càng thấy có hương vị. Hắn đã có hai Trắc phi, tuy rằng chưa từng lập Chính phi, nhưng đối với phụ nữ cũng khá có kinh nghiệm.
Hắn ho khan một tiếng, trong giọng điệu cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Bổn vương đã nghĩ tới, tuy rằng ngươi không xuất thân danh gia, nhưng cũng chỉ là một cung nữ bình thường, hơn nữa cũng coi như không có hiền lương thục đức. Thế nhưng, ngươi có ân cứu bổn vương một lần. Cho nên bổn vương quyết định nhận ngươi làm Trắc phi.”
Hắn một hơi nói xong những lời này, chờ đợi Băng Nhi được yêu thích mà kinh ngạc, vui mừng quá đỗi mà tạ ơn. Đợi một lúc lâu, Băng Nhi ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt châm biếm: “Lời Điện hạ vừa nói là mệnh lệnh sao?”
Hắn ngẩn ra, đây là ý tứ gì? Hắn nói: “Không phải mệnh lệnh.”
“Nếu không phải mệnh lệnh, nô tỳ từ chối!”
“Từ chối!” Hắn quá mức kinh ngạc, hai chữ này gần như kinh hoảng mà kêu: “Ngươi nói muốn cự tuyệt ta?” (Lam: Tội anh Dung của tôi, người ta đang để ý Hoàng thúc của anh cơ!)
Băng Nhi thờ ơ nói: “Đúng vậy, nô tỳ không bao giờ muốn bám rồng núp phượng (Lam: Kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ như bên mình, dựa dẫm vào người có quyền thế), cứu Điện hạ cũng chỉ là chức trách.”
Lý Dung ngẩn ra, nói nhỏ: “Nếu ngày đó không phải ta mà là người khác, ngươi cũng sẽ liều chết đi cứu sao?”
Băng Nhi gật đầu: “Chính xác.”
Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được chứ? Nếu là người khác, thì nàng vẫn sẽ liều chết cứu giúp. Trong lòng nàng, hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử bình thường. Lần đầu tiên Lý Dung cảm thấy lạc lõng như vậy, một cảm giác thất vọng không thể giải thích được ập đến trong lòng. Cô gái nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn còn không quan tâm đến chuyện xuất thân đê tiện của nàng, sẵn sàng nhận nàng làm Trắc phi, nhưng nàng lại cự tuyệt hắn!
Hắn nghiến răng: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm Chính phi?”
Băng Nhi cuối cùng cũng nở nụ cười, “Phiền Điện hạ lo lắng rồi. Nô tỳ không phải kẻ mưu mô đùa bỡn, nô tỳ không muốn làm Trắc phi, cũng không muốn làm Chính phi, nô tỳ chỉ muốn sống yên ổn.”
Nàng xoay người rời đi, Lý Dung thấy nàng định rời đi, liền trở nên lo lắng, hắn vươn vai nắm lấy vai nàng, Băng Nhi tránh tay hắn ra và đánh một chưởng vào ngực hắn. Lý Dung không ngờ Băng Nhi thực sự có thể ra tay, bị đánh một chưởng mạnh, máu chảy đầm đìa, hắn nhất thời không thể nói lên lời.
Băng Nhi lè lưỡi với hắn, nhăn mặt thành mặt quỷ: “Điện hạ vừa rồi có nói đó không phải mệnh lệnh, Điện hạ cũng nói sẽ không tính toán gì hết.”
Lý Dung không khỏi nở nụ cười khổ, lần đầu tiên trong đời bị một cung nữ đánh, nhưng hắn không tức giận cũng không cười được. Mấy ngày nay, khi Băng Nhi không ở bên cạnh hắn, hắn thật không thể giải thích được cáu kỉnh, như thể ngay cả mùi vị thức ăn cũng thay đổi. Các cung nữ khác bưng nước tới rửa mặt cũng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, ngay cả giúp hắn sửa sang mặc quần áo cũng cảm thấy không vừa ý. Trước kia còn chưa từng vì một người con gái mà nóng ruột nóng gan như thế, hắn rốt cuộc là bị làm sao đây? (Lam: Vì anh yêu, yêu rồi! Anh bị con đũy tềnh iu quật rồi chứ sao, há há)
Hắn thất thần nhìn bóng lưng của Băng Nhi biến mất trong đám hoa, trở nên buồn bã. Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ sinh bệnh?
Nhớ tới đã nhiều ngày từ khi Băng Nhi bị thương, Vương Tài nhân lại mới vào cung, hắn có mấy ngày chưa gặp Hoàng huynh, cũng không biết chuyện kia tiến hành như thế nào rồi.
Hắn lững thững đi về phía cung của Lý Triền, vừa đi đến cổng cung, thì thấy Vi Thái hậu đứng ở ngoài cửa. “Thái hậu đến đây, đang ở trong cùng Hoàng thượng nghị sự.” Một thái giám trẻ tuổi thì thào.
Vi Thái hậu tuy không phải là mẹ ruột của hắn, nhưng vì mẫu thân mất sớm, hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng Vi Thái hậu, quan hệ với Vi Thái hậu giống như mẹ con ruột.
Hắn vội vàng bước vào thỉnh an Vi Thái hậu và Hoàng huynh, chỉ thấy Vương Tài nhân đang đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tài nhân, nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa. Tài nhân dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn. Khi ánh mắt gặp nhau, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, nữ nhân này ánh mắt thật là lạnh lùng!
Tuy xinh đẹp như tiên nữ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ căm hận. Tại sao Hoàng huynh lại đặt một nữ nhân như vậy ở bên cạnh?
Vi Thái hậu nói: “Nếu Cừu công công thân thể có bệnh nhẹ, vị trí thống lĩnh Trần Sách quân cũng không thể để trống, ai gia nghĩ muốn để Thôi Thủ Lễ kế nhiệm thống lĩnh Thần Sách quân, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Lý Triền và Lý Dung liếc nhau, hai huynh đệ liền biết, Vi Thái hậu đã được Cừu Sĩ Lương nhờ vả. Hai người đều biết tính cách của Vi Thái hậu, cũng biết bà luôn cảm thấy thiếu nợ ân tình của Cừu Sĩ Lương. Lý Triền trầm ngâm không nói, gã là người có hiếu, không muốn làm khó mẫu thân của mình, thậm chí ngay cả Tiêu Thái hậu mẫu thân của Văn Tông đã qua đời, gã cũng vẫn kính trọng lễ phép.
Lý Dung biết Lý Triền không muốn làm trái lời Vi Thái hậu, từ nhỏ hắn đã khác với Lý Triền, thường xuyên bị cha mẹ mắng vì tội ngang tàng. Tới khi lớn tuổi, mặc dù đã trưởng thành hơn nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không thể thay đổi bản chất của mình.
Hắn nói: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy Thôi Thủ Lễ không ổn. Nhi thần muốn đề cử một người, đó là thái giám Hoàng Tiểu Lỗi bên cạnh nhi thần.”
Vi Thái hậu cau mày: “Dung Nhi, Hoàng Tiểu Lỗi còn nhỏ, sao có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng này?”
Hắn nói: “Mẫu thân, tuổi tác không thành vấn đề. Thôi Thủ Lễ căn bản không có tài năng gì cả, thái giám đảm nhiệm chức vị thống lĩnh Thần Sách quân tuy rằng là thế hệ ông cố định đoạt. Nhưng nếu đạo đức của thái giám không đủ để phục chúng, như thế nào có thể chỉ huy cấm quân cực mạnh như Thần Sách quân? Hoàng Tiểu Lỗi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh và có năng lực, nhi thần cảm thấy hắn đảm đương chức vị này càng thêm thích hợp.”
Vi Thái hậu nhíu mày nói: “Hoàng thượng, con nghĩ như thế nào?”
Lý Triền không muốn Thôi Thủ Lễ đảm nhiệm vị trí này, nhưng cũng không muốn làm trái ý mẹ, trong lòng do dự, không khỏi quay đầu nói: “Tài nhân nghĩ như thế nào?”
Khi gã thốt ra những lời này, cả Vi Thái hậu và Lý Dung đều thầm sửng sốt. Vi Thái hậu biết Lý Triền là người hiếu thuận, dù biết rằng gã không thích Thôi Thủ Lễ, nhưng vẫn cảm thấy gã sẽ làm theo ý mình, không nghĩ tới gã lại hỏi ý Vương Tài nhân người mới vào cung được vài ngày này.
Còn Lý Dung thì sửng sốt vì Tam ca nhất định không phải hôn quân, phân biệt hậu cung với triều chính rất rõ ràng. Giờ lại cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, hẳn là bị Vương Tài nhân ám ảnh đến cực điểm rồi. Mà Vương Tài nhân mới vào cung được mấy ngày, không biết sâu cạn trong thâm cung, nếu trí tuệ của nàng tương đương với vẻ ngoài của nàng, chẳng phải là một nhân vật giống như Nữ đế hay Dương phi hay sao? (Lam: Yes anh, chị ấy chính là như thế đó, anh nên cẩn thận đi là vừa)
Tài nhân thản nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng không thể quyết định, bằng không để cho hai người bọn họ tỷ thí thử xem, nếu ai thắng, thì người đó sẽ là thống lĩnh Thần Sách quân.”
Sự việc liền được giải quyết như thế, mặc dù kết quả xem như công bằng nhưng cả Vi Thái hậu và Lý Dung đều có chút bất an. Vương Tài nhân khí thế to lớn, phải đề phòng.
(Lam: Móa, chương này dài ghê cơ, cứ tưởng sắp hết rồi mà làm mãi chưa thấy đoạn cuối đâu. Tui mợt ghia ấy!)
Tiếng Ngọc Hoàn, Phi Yến kêu thảm thiết khó nghe: “Ngư Băng Nhi, ngươi không được chết! Nếu ngươi chết, chúng ta cũng phải chết. Không chỉ chúng ta phải chết, ngay cả thái y cũng phải chết! Ngươi ngàn vạn lần không được chết, không được chết, ngàn vạn lần không được chết!”
Mặc dù hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn thấy dở khóc dở cười. Nếu có thể sống, chẳng lẽ nàng muốn chết hay sao? Nàng không bao giờ muốn chết, không bao giờ nghĩ tới!
“Cánh cửa nặng nề lâu nay dần mở ra,
Quan viên khóa cánh cửa quay về.
Ai ngờ đã từng cười nhạo người khác,
Hôm nay sẽ tự mình bước vào.”
Làm sao nàng nghe được bài thơ này? Nghe ở đâu?
Nàng không thể nhớ, hình như một ông lão đang dạy một cô bé ngâm thơ. Ông lão đó là ai? Cô bé đó lại là ai? Đó là một khu vườn đầy hoa mẫu đơn, và một cô gái nhỏ hơn khác đang vỗ cánh bướm.
“Nhược Linh! Muội vẫn đang chơi à, có nhớ hay không đó?”
Cô bé bay bổng với cánh bướm chợt nhìn lại …
Khi Băng Nhi mở mắt ra, tiếng kêu kinh thiên động địa của Ngọc Hoàn vang lên bên tai nàng: “Nàng ấy tỉnh rồi! Nàng ấy tỉnh rồi! Nàng ấy tỉnh rồi!”
Nàng khó khăn nghiêng đầu, Ngọc Hoàn vội vàng chạy tới cửa, bước chân nặng nề khiến cửa ra vào rung động, “Điện hạ, nàng ấy tỉnh rồi! Chúng ta không phải chết! Không cần phải chết!”
Thật sự là dở khóc dở cười, Băng Nhi nhìn thân hình mập mạp của Ngọc Hoàn biến mất, trong lòng có chút choáng váng.
Cánh cửa nặng nề lâu nay dần mở ra,
Quan viên khóa cánh cửa quay về.
Ai ngờ đã từng cười nhạo người khác,
Hôm nay sẽ tự mình bước vào.
“Làm sao ngươi có thể đọc thuộc lòng bài thơ này?” Lý Dung đứng trước giường nàng với giọng nói dịu dàng đến kinh ngạc.
Nàng đang nằm, còn An vương thì đang đứng, đây là bộ dạng gì? Nàng nhanh chóng nhớ tới đứng dậy, chỉ hơi nhúc nhích, Lý Dung đã đè nàng xuống: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”
Trên thực tế, nàng thực sự không có sức để di chuyển.
“Bài thơ đó …” Không hiểu sao nàng có chút lo lắng, lại muốn biết xuất xứ của bài thơ.
“Nó được sáng tác bởi Vương Nhai, người đã bị xử tử tám năm trước.”
“Vương Nhai?”
“Đúng vậy, cả nhà lão đã bị xử trảm vì tội mưu phản tám năm trước. Những bài thơ của lão vẫn là điều cấm kỵ. Ngươi học nó ở đâu?”
Nàng lại thất thần, nàng học nó từ đâu?
Thấy sắc mặt nàng dần xám lại, Lý Dung vội vàng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện thơ nữa. Ngươi bị thương rất nặng, ta thực sự sợ ngươi sẽ không tỉnh lại nữa.”
Băng Nhi ngạc nhiên nhìn Lý Dung, có chuyện gì vậy? Có phải là do hắn cảm kích ơn cứu mạng của nàng không?
Để không làm phiền giấc ngủ của nàng, bốn người đẹp đã được chuyển ra ngoài, vì vậy căn phòng vốn có tiếng ngáy như sấm vào ban đêm bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Có một tiểu cung nữ đang ngủ ở phòng ngoài, Lý Dung sắp xếp hầu hạ nàng vì sợ thương thế của nàng sẽ chuyển biến đột ngột. Bỗng nhiên trong lúc đó, được thiết đãi như thế, Băng Nhi thật sự không quen được.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, nàng khó khăn đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn thấy Quang vương Lý Thầm đang đứng ở ngoài cửa sổ, nàng chợt nhớ ra, là phải đưa vòng hạt Phật cho Trịnh Thái phi thay Lý Thầm mới đi qua đó, nhưng rốt cuộc nàng đã không nhìn thể gặp được Trịnh Thái phi.
Nàng có chút xấu hổ nói: “Nô tỳ đã phụ Quang vương giao phó, chuỗi hạt Phật châu cũng bị thất lạc…”
Lý Thầm thở dài: “Nếu không phải ta gửi chuỗi hạt Phật, ngươi sẽ không qua đó. Là do ta, mà ngươi bị thương nặng. Đây là Kim Sang Dược do ngự y đích thân bào chế, nghe nói khá hiệu quả.” Y lấy ra một bình sứ nhỏ đặt vào tay Băng Nhi.
Băng Nhi cầm lấy bình sứ, trong lòng cảm thấy ấm áp, trong cung cấm ngoài Thượng cung đại nhân ra, y là người duy nhất quan tâm nàng, nàng ngẩng đầu cười: “Đa tạ Điện hạ.”
Ánh trăng soi sáng nụ cười của nàng, vì vết thương chưa lành, đôi má của Băng Nhi trông nhợt nhạt, hốc hác nhưng lại trong sáng đến lạ lùng. Trong lòng Lý Thầm bỗng nhiên nổi lên một tia xấu hổ, nếu nàng biết hết thẩy chuyện này đều do y sắp xếp, nụ cười tin tưởng đơn thuần này có lẽ sẽ tan tành.
Y là người có tính cách sâu sắc và hướng nội, nhiều năm qua y luôn giấu tài, chỉ để đạt được điều mình muốn vào một ngày nào đó. Để đạt được mục đích của mình, y sẽ sử dụng mọi cách, đây là quy luật bất biến của hậu cung. Y không thể tha thứ cho loại cảm giác xấu hổ này, vì vậy y lập tức nói: “Đêm đã khuya, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác ta lại tới gặp ngươi.”
Sau đó, y quay lưng bỏ đi.
Băng Nhi nhìn bóng lưng y biến mất dưới ánh trăng, có phần thất vọng. Tuy chỉ nhìn thấy vài lần, nhưng hình bóng của Quang vương đã xuyên sâu vào trái tim nàng. Dường như mỗi khi gặp khó khăn, Quang vương đều xuất hiện trước mặt nàng. Y cùng An vương Lý Dung quả thực là chênh lệch một trời. Đều là Điện hạ, một người cao ngạo độc đoán, một người ôn nhu lễ độ, làm sao có thể có chênh lệch lớn tới như vậy?
Nàng thở dài một tiếng, Ngư Băng Nhi ơi Ngư Băng Nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy. Cho dù là An vương hay là Quang vương cũng là Điện hạ cao cao tại thượng, mà ngươi cũng chỉ là một cung nữ bình thường. Cho dù cung nữ Tử Y Cục hơi khác một chút, xét cho cùng, cũng chỉ là cung nữ mà thôi. Bọn họ đối với ngươi như thế nào, cũng chỉ là nhất thời cao hứng thôi.
Về cuộc binh biến diễn ra trong Thần Sách quân, như Lý Dung đã hứa, hoàng đế không truy cứu nữa mà chỉ hạ chiếu cho nhóm thủ lĩnh Thần Sách quân tiến hành cảnh cáo, việc này liền không giải quyết được gì.
Chính là từ sự việc này, mà Cừu Sĩ Lương bị chấn động. Thời Đức Tông (1) cũng từng phát sinh chuyện cấm quân nổi dậy, lúc đó Đức Tông và Hoàng Tông vội vàng chạy trốn khỏi kinh thành, chỉ có một số hoạn quan đi cùng họ. Cũng nhờ lần đó, Đức Tông rất tin tưởng hoạn quan, sau khi cuộc nổi loạn được giải quyết, Thần Sách quân được giao cho hoạn quan tiếp quản.
[Chú thích: (1) Đường Đức Tông, húy Lý Quát, là vị Hoàng đế thứ 10 hay thứ 12 của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người có thời gian cai trị lâu thứ ba trong các vị Hoàng đế nhà Đường, sau Đường Huyền Tông và Đường Cao Tông, với tổng cộng 26 năm. Nguồn: Wikipedia ]
Trải qua nhiều năm, lý do tại sao Cừu Sĩ Lương có thể kiểm soát triều chính, ngay cả khi Tiên đế hạ quyết tâm xử tử lão, tất cả vẫn kết thúc trong thất bại, tất cả là do lão thống lĩnh Thần Sách quân. Nhưng trải qua chuyện này, lão lại phát hiện, thủ lĩnh Thần Sách quân tựa hồ không còn tuân theo lão nữa.
Đồng thời, trong triều cũng có tin đồn hoàng đế muốn tước đi binh quyền của thái giám. Các triều thần vốn đang dựa vào lão, dường như đã bắt đầu đứng về phía Tể tướng.
Đối với hầu hết các triều thần cậy quyền, không cần mưu lược, nhưng kẻ nào giành được quyền lực thì kẻ đó nịnh bợ. Cái gọi là giành được quyền lực, cũng rất đơn giản, nhưng còn tùy thuộc vào người mà hoàng đế tin tưởng hơn.
Cừu Sĩ Lương dần nhận ra lực bất tòng tâm. Đến triều đại Văn Tông, tuy rằng lão không phải là hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng không thể sánh bằng. Sau khi sự biến Cam Lộ, lão gần như nắm hết thực quyền trong triều, thậm chí còn có gan lớn tiếng quở trách Văn Tông, mà Văn Tông cũng chỉ yên lặng không nói.
Hoàng đế hiện tại, là do lão lập ra, ba năm nay, vốn là người lão nắm trong lòng bàn tay, lại giống như người cá không còn khống chế được. Lão nghĩ, dù sao cũng đánh giá thấp Lý Triền. Không chỉ đánh giá thấp Lý Triền, thậm chí cũng đánh giá thấp Lý Dung.
Tới lúc này, có lẽ nên dùng tới Yên Chức rồi. Lão đã nuôi nấng nàng tám năm trời, chỉ để đề phòng vạn nhất. Chuyện vận nhất này, đúng là đã đến rồi.
Khi thời tiết ấm áp, Lý Triền đột nhiên nhận ra toàn bộ hoàng cung đã nở đầy hoa. Mỗi ngày gã đều rất siêng năng, tận tâm tận lực, tập trung hết sức vào công việc triều chính, những chuyện bên ngoài thân, liền không quan tâm nhiều.
Lúc này, gã đang đi trên đường, ngắm nhìn những con bướm đủ màu sắc rực rỡ, tâm trạng tựa như cầu vồng trước gió. Tám năm nay, đều trấn áp bản thân, hết sức nịnh nọt Cừu Sĩ Lương, thậm chí còn giết không ít các công thần, chẳng qua chỉ để bảo vệ mình. Bảo vệ bản thân, mới có cơ hội phản công. Giờ đây, cơ hội này dường như đã đến.
Vì tâm tình vui mừng, trên môi gã không khỏi nở nụ cười.
Có tiếng ca hát và tiếng nhạc yếu ớt trong gió, hẳn là tiếng bọn trẻ Giáo Phường mới tập dượt xưởng. Nếu là ngày thường thì gã sẽ không để ý mà đi. Hôm nay, vì tâm trạng tốt, nên gã thực sự đổi hướng bước vào Lê Viên.
Ngăn lời rao giảng của cung nhân, gã bước vào Lê Viên. Chỉ thấy trong một bể nước bằng ngọc lưu ly, có một thiếu nữ đang nhanh nhẹn múa. Nói là múa, trong bể đầy nước, người đang ở trong, tính ra là đang bơi, nhưng gã chưa từng thấy kiểu bơi nào đẹp như vậy.
Người thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo ngũ sắc, dưới ánh mặt trời, chiếc áo vảy ánh lên một màu cầu vồng óng ánh mộng mơ. Các nhạc công cũng đang tấu một bài hát mới, tiếng nhạc êm dịu, hệt như tâm tình của một cô gái.
Người thiếu nữ dường như có ma lực, ánh mắt của Lý Triền đã bị nàng ta thu hút mạnh mẽ. Một khúc hát xong, thiếu nữ nhảy ra khỏi bể, động tác nhẹ nhàng giống như Lăng Ba tiên tử. Khi thiếu nữ hạ xuống đất, không phát ra tiếng động nào. Nàng mới chú ý đến Lý Triền, liền nhanh chóng thi lễ, “Nô tỳ Vương Yên Chức bái kiến Hoàng thượng, chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế van vạn tuế.”
Giọng nói của người thiếu nữ cũng giống như chim hoàng oanh rời tổ, lanh lảnh dễ nghe. Lý Triền tới phía trước nâng nàng dậy: “Ngươi là ai? Tại sao trẫm chưa từng gặp qua ngươi?”
Yên Chức ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo dừng ở trên mặt Lý Triền: “Nô tỳ là Tài nhân mới tiến cung, lần trước cầu kiến, Bệ hạ bộn bề nhiều việc… triều chính, chưa từng gặp qua nô tỳ. Nô tỳ không dám lỗ mãng, chưa từng cầu kiến lại Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội.”(Lam: Chị đã ra tay rồi, anh Thượng nên cẩn thận dần đi là vừa. Thân phận Tài nhân của chị được tác giả lấy từ Hiền phi Vương thị, tên thật của bà không biết là gì chỉ thấy để họ thôi, người rất được Vũ Tông sủng ái, sau Vũ Tông chết bà cũng tự tử đi theo. Các bạn đọc phần gia quyến của Đường Vũ Tông sẽ thấy tên bà nha!)
Lý Triền không nghe thấy nàng nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Dưới ánh mặt trời, trên trán gã lại toát ra mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh lẽo, giống như vào một động băng. Đôi mắt này … Vì sao….. Giống như đã từng quen biết?
Tám năm trước, cô bé có đôi mắt trong trẻo nhưng lại lạnh như băng tuyết, đã từng nói: “Ngươi tốt nhất là đừng để ta còn sống, bằng không, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Rốt cuộc gã vẫn buông tha cô nàng, để cô nàng trốn thoát. Chỉ là gã không để tâm đến câu nói này, một cô bé liều mạng chạy trốn, làm sao có năng lực tới tận sâu trong cung cấm tìm gã?
Người thiếu nữ này, có phải là cô bé của tám năm trước không?
Có thể là do gã đã đứng ở nơi đó quá lâu, tiểu thái giám bên cạnh thì thào: “Bệ hạ, Bệ hạ!”
Gã như tỉnh lại từ một giấc mơ, mới nói: “Ngươi nói ngươi tên Vương Yên Chức? Là hai chữ nào? Là hai chữ ‘Yên Chi’ trong ‘Thất ngã yên chi sơn’ sao?”
Yên Chức không cười, nhưng vẫn nhìn gã chằm chằm bằng ánh mắt trong veo đó: “Không phải, là ‘Yên Chức’ trong ‘Bình lâm mạc mạc yên như chức’.”
“Ngươi là người nơi nào vậy? Phụ thân ngươi là người ở đâu?”
“Nô tỳ là người Lũng Hữu, gia phụ là Hộ bộ thị lang Vương Khiêm.”
Một cô gái có thể vào cung làm Tài nhân, tất nhiên người trong nhà phải trong sạch, con nhà quan chức, sao lại là con gái của tội thần tám năm trước được? Lý Triền ngơ ngác nhìn hai gò má xinh đẹp của Yên Chức, nhất thời ý loạn thần mê.
Cùng lúc đó, Cừu Sĩ Lương đang khóc lóc kể lể trong cung Vi Thái hậu (Lam: Trong lịch sử, thì Tuyên Ý hoàng hậu Vi thị khi Vũ Tông lên ngôi đã mất rồi, Vũ Tông bèn cải tôn Hoàng thái hậu, đặt tên lăng là Phúc lăng, đây là tác giả thêm cho đặc sắc thôi nha), Vi Thái hậu là mẹ ruột của Lý Triền, mặc dù hoàng đế của ba triều đại là ba anh em, nhưng đều do ba người mẹ sinh ra, hai vị Thái hậu còn lại vẫn còn sống. Chỉ là Vi Thái hậu là mẹ ruột của hoàng đế đương thời, nên người thực sự nắm quyền trong hậu cung chính là Vi Thái hậu.
Sau khi tiếng khóc của Cừu Sĩ Lương kết thúc, Vi Thái hậu mới nói: “Công công, ngươi cho rằng hoàng thượng bị kẻ gian xúi giục, mà bất hòa với công công, tại sao theo ta biết, hoàng thượng vẫn rất kính trọng công công? Hơn nữa hậu cung không lo chính sự, ai gia chỉ là một phụ nhân, việc trong triều, đều đã có hoàng đế xử trí. Công công tìm ta, cũng không giải quyết được chuyện gì.”
Cừu Sĩ Lương cười khẩy một tiếng: “Thái hậu lúc này sao lại nói như vậy. Thái hậu quên Dương Hiền phi cùng Trần vương Thành Mĩ (2) rồi sao?”
[Chú thích: (2) Lý Thành Mĩ chữ Hán: 李成美, bính âm: Li Chengmei,? – 12 tháng 2 năm 840 là hoàng thái tử dưới thời nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông giữ ngôi thái tử từ năm 839 đến năm 840 dưới thời thúc phụ Đường Văn Tông Lý Ngang và cuối cùng bị bức hại. Nguồn: Wikipedia
Còn Dương Hiền phi sủng thiếp của Văn Tông này mình đã nhắc lúc phần lên ngôi của Vũ Tông rồi đó, truyện đã cải biên thành Dương Hiền phi đề nghị để Thành Mĩ làm Thái tử luôn mà không phải theo lịch sử là muốn Lý Dung làm, nên anh Dung vẫn sống đó các bạn!]
Vi Thái hậu im lặng, trong ba năm nay, chuyện này thực sự trở thành nhược điểm của bà trong tay Cừu Sĩ Lương. Trần vương Lý Thành Mĩ vốn là con trai út của Kính Tông huynh trưởng của Lý Triền, Dương Hiền phi là sủng phi của Văn Tông thứ huynh của Lý Triền. Khi Văn Tông bị bệnh nặng, hắn do dự không quyết về việc lập hoàng tử. Dương Hiền Phi đề cập Kính Tông trước lúc lâm chung cố ý lập Thành Mĩ làm Thái tử, chỉ vì Thành Mĩ tuổi còn nhỏ, mới có thể sửa thành lập Hoàng thái đệ, cho nên đề nghị Văn Tông lập Thành Mĩ làm Thái tử.
Khi đó, Văn Tông đã có ý định lập Thành Mĩ, chỉ sau khi Cừu Sĩ Lương dốc hết sức thuyết phục, mới lập Lý Triền làm Hoàng thái đệ. Sau khi Lý Triền lên ngôi, Dương Hiền phi và Lý Thành Mĩ cũng bị ban chết. Chuyện này Vi Thái hậu có liên quan không thể tách rời khỏi, bà luôn cảm thấy tội lỗi và bất an, cảm thấy rằng mình đã giết chết Dương Hiền phi và Lý Thành Mĩ.
Thái hậu thở dài: “Công công muốn như thế nào?”
Cừu Sĩ Lương cười lạnh nói: “Hoàng thượng muốn tước đi vị trí thống lĩnh Thần Sách quân của ta. Thái hậu nương nương biết đó, rằng từ thời Đức Tông, thủ lĩnh của Thần Sách quân đã do nội thị nắm giữ. Hoàng thượng làm như vậy, là vi phạm ý chỉ của Đức Tông Hoàng đế.”
“Chuyện thống lĩnh Thần Sách quân rất quan trọng, trong triều sẽ có nghị luận, chỉ sợ ta cũng không thể thay đổi ý định của Hoàng thượng.”
Cừu Sì Lương cười nhạt nói (Lam: Lão cười lạnh với cười khẩy nhiều ghê ấy. Bộ tưởng cười như thế là ngầu hay gì? Cười vậy trông có đẹp lão hơn miếng nào không. Sorry các bạn, cứ đến đoạn Cừu lão là lên máu): “Lão nô cũng biết chuyện này không thể gượng ép Thái hậu, nhưng lão nô cũng không phải là muốn bảo vệ chức vị của mình. Lão nô chỉ hy vọng Thái hậu có thể chiếu cố ta.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Công công cứ nói, chỉ cần ai gia có đủ khả năng, nhất định sẽ hết sức trợ giúp công công.”
“Xin Thái hậu hãy tiến cử thái giám Thôi Thủ Lễ lên thống lĩnh tiếp theo của Thần Sách quân.”
Vi Thái hậu biết Thôi Thủ Lễ là thân tín của Cừu Sĩ Lương, nhưng vừa hứa đáp ứng với Cừu Sĩ Lương sẽ trợ giúp lão, dù sao Thôi Thủ Lễ cũng không phải Cừu Sĩ Lương, so với Cừu Sĩ Lương vẫn chiếm giữ vị trí thống lĩnh Thần Sách quân cũng tốt hơn. Bà nói: “Ai gia đáp ứng công công, tiến cử Thôi Thủ Lễ với Hoàng thượng làm làm thống lĩnh tiếp theo của Thần Sách quân. Nhưng Hoàng thượng có ngự chuẩn hay không, ai gia không có cách nào cam đoan.”
Cừu Sĩ Lương cười lạnh nói: “Chỉ cần Thái hậu nương nương làm hết sức mình là được. Thái hậu chớ quên, ba năm trước lúc Hoàng thượng đăng cơ, lão nô cũng đã dốc hết sức lực.”
Vi Thái hậu ngẩn người, bà là một người không thể làm mọi thứ đến tột cùng. Muốn con trai của mình làm hoàng đế, tuy rằng cũng dùng thủ đoạn, nhưng thật sự không thể làm mất đi lương tâm của mình. Bà muốn đơn giản giết chết Cừu Sĩ Lương, lại vì Cừu Sĩ Lương nhiều năm tích lũy uy tín, chỉ có thể nuốt hận. Bất kể như thế nào, dường như luôn làm nửa vời. Lần này, cũng như thế.
Bà nói: “Công công yên tâm, ai gia sẽ cố gắng hết sức.”
Hoàng thượng có sủng ái mới Vương Tài nhân, sau đêm lâm hạnh đầu tiên, các hạng người a dua nịnh hót lần lượt đến. Người trong cung nghe ngóng truyền ra một chút tin tức, tỷ như Tài nhân được an bài ở Nghi Xuân cung, đó là nơi trước kia Vi Thái hậu ở. Tâm ý này của Hoàng thượng không cần nói cũng biết, Vương Tài nhân tất nhiên sẽ được sủng ái một thời gian
Những người đã gặp qua Tài nhân đều cảm thán, Tài nhân thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách Hoàng thượng lại sủng ái như vậy, thực sự là đẹp nhất hậu cung. Chỉ là Tài nhân không bao giờ cười, lúc nào cũng bộ dáng lạnh như băng. Nghe thái giám bên cạnh Hoàng thượng nói, lúc Tài nhân đối mặt với Hoàng thượng, cũng không bao giờ cười.
Dù vậy, Hoàng thượng vẫn yêu quý hơn cả bảo bối.
Khi Băng Nhi đang bình phục chấn thương, những gì nghe được đều là giai thoại về vị Tài nhân mới vào cung này. Tứ đại mỹ nhân dung hợp tất cả những khuyết điểm của các cô gái chốn hậu cung, không chỉ bắt nạt kẻ yếu, mà còn cực kỳ thích buôn dưa bất kể đúng sai. Vì Băng Nhi đã cứu An vương, nàng cũng trở thành đối tượng nịnh hót của tứ đại mỹ nhân.
Đôi khi Băng Nhi cảm thấy các nàng rất phiền phức, đôi khi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt nếu không có các nàng. Sau khi nàng có thể đứng dậy, liền đi lại trong viện một chút, nhân lúc tiết trời đang ấm áp, hoa dâm bụt trong viện đều đã nở.
Hoa nở vào buổi sáng và buổi tối, sau khi rụng lại nở ra, rực rỡ sắc màu dưới ánh mặt trời, còn ban đêm, nó im lìm như chết.
Băng Nhi không phải là một cô gái đa cảm, nhiều lúc khá bất cẩn. Có lẽ vì bị thương nên nàng cũng có chút đa sầu đa cảm.
Đột nhiên có người đứng sau lưng nàng, vừa quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của An vương Lý Dung. Đến quá gần, nàng giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cúi đầu thi lễ: “Điện hạ vạn an!”
Lý Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai má trắng nõn, lông mày dài. Hiện tại trong cung lưu hành chủ ý cắt ngắn lông mày, độ dài dưới nửa con mắt cũng rất phổ biến, lại thịnh hành người phụ nữ đầy đặn, đem mặt đánh phấn hồng, cũng lưu hành trang điểm phấn son, nàng tuyệt không thể coi là mỹ nhân, thậm chí có chút quái dị.
Chính là ở trong mắt hắn, càng nhìn càng thấy có hương vị. Hắn đã có hai Trắc phi, tuy rằng chưa từng lập Chính phi, nhưng đối với phụ nữ cũng khá có kinh nghiệm.
Hắn ho khan một tiếng, trong giọng điệu cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Bổn vương đã nghĩ tới, tuy rằng ngươi không xuất thân danh gia, nhưng cũng chỉ là một cung nữ bình thường, hơn nữa cũng coi như không có hiền lương thục đức. Thế nhưng, ngươi có ân cứu bổn vương một lần. Cho nên bổn vương quyết định nhận ngươi làm Trắc phi.”
Hắn một hơi nói xong những lời này, chờ đợi Băng Nhi được yêu thích mà kinh ngạc, vui mừng quá đỗi mà tạ ơn. Đợi một lúc lâu, Băng Nhi ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt châm biếm: “Lời Điện hạ vừa nói là mệnh lệnh sao?”
Hắn ngẩn ra, đây là ý tứ gì? Hắn nói: “Không phải mệnh lệnh.”
“Nếu không phải mệnh lệnh, nô tỳ từ chối!”
“Từ chối!” Hắn quá mức kinh ngạc, hai chữ này gần như kinh hoảng mà kêu: “Ngươi nói muốn cự tuyệt ta?” (Lam: Tội anh Dung của tôi, người ta đang để ý Hoàng thúc của anh cơ!)
Băng Nhi thờ ơ nói: “Đúng vậy, nô tỳ không bao giờ muốn bám rồng núp phượng (Lam: Kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ như bên mình, dựa dẫm vào người có quyền thế), cứu Điện hạ cũng chỉ là chức trách.”
Lý Dung ngẩn ra, nói nhỏ: “Nếu ngày đó không phải ta mà là người khác, ngươi cũng sẽ liều chết đi cứu sao?”
Băng Nhi gật đầu: “Chính xác.”
Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được chứ? Nếu là người khác, thì nàng vẫn sẽ liều chết cứu giúp. Trong lòng nàng, hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử bình thường. Lần đầu tiên Lý Dung cảm thấy lạc lõng như vậy, một cảm giác thất vọng không thể giải thích được ập đến trong lòng. Cô gái nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn còn không quan tâm đến chuyện xuất thân đê tiện của nàng, sẵn sàng nhận nàng làm Trắc phi, nhưng nàng lại cự tuyệt hắn!
Hắn nghiến răng: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm Chính phi?”
Băng Nhi cuối cùng cũng nở nụ cười, “Phiền Điện hạ lo lắng rồi. Nô tỳ không phải kẻ mưu mô đùa bỡn, nô tỳ không muốn làm Trắc phi, cũng không muốn làm Chính phi, nô tỳ chỉ muốn sống yên ổn.”
Nàng xoay người rời đi, Lý Dung thấy nàng định rời đi, liền trở nên lo lắng, hắn vươn vai nắm lấy vai nàng, Băng Nhi tránh tay hắn ra và đánh một chưởng vào ngực hắn. Lý Dung không ngờ Băng Nhi thực sự có thể ra tay, bị đánh một chưởng mạnh, máu chảy đầm đìa, hắn nhất thời không thể nói lên lời.
Băng Nhi lè lưỡi với hắn, nhăn mặt thành mặt quỷ: “Điện hạ vừa rồi có nói đó không phải mệnh lệnh, Điện hạ cũng nói sẽ không tính toán gì hết.”
Lý Dung không khỏi nở nụ cười khổ, lần đầu tiên trong đời bị một cung nữ đánh, nhưng hắn không tức giận cũng không cười được. Mấy ngày nay, khi Băng Nhi không ở bên cạnh hắn, hắn thật không thể giải thích được cáu kỉnh, như thể ngay cả mùi vị thức ăn cũng thay đổi. Các cung nữ khác bưng nước tới rửa mặt cũng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, ngay cả giúp hắn sửa sang mặc quần áo cũng cảm thấy không vừa ý. Trước kia còn chưa từng vì một người con gái mà nóng ruột nóng gan như thế, hắn rốt cuộc là bị làm sao đây? (Lam: Vì anh yêu, yêu rồi! Anh bị con đũy tềnh iu quật rồi chứ sao, há há)
Hắn thất thần nhìn bóng lưng của Băng Nhi biến mất trong đám hoa, trở nên buồn bã. Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ sinh bệnh?
Nhớ tới đã nhiều ngày từ khi Băng Nhi bị thương, Vương Tài nhân lại mới vào cung, hắn có mấy ngày chưa gặp Hoàng huynh, cũng không biết chuyện kia tiến hành như thế nào rồi.
Hắn lững thững đi về phía cung của Lý Triền, vừa đi đến cổng cung, thì thấy Vi Thái hậu đứng ở ngoài cửa. “Thái hậu đến đây, đang ở trong cùng Hoàng thượng nghị sự.” Một thái giám trẻ tuổi thì thào.
Vi Thái hậu tuy không phải là mẹ ruột của hắn, nhưng vì mẫu thân mất sớm, hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng Vi Thái hậu, quan hệ với Vi Thái hậu giống như mẹ con ruột.
Hắn vội vàng bước vào thỉnh an Vi Thái hậu và Hoàng huynh, chỉ thấy Vương Tài nhân đang đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tài nhân, nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa. Tài nhân dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn. Khi ánh mắt gặp nhau, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, nữ nhân này ánh mắt thật là lạnh lùng!
Tuy xinh đẹp như tiên nữ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ căm hận. Tại sao Hoàng huynh lại đặt một nữ nhân như vậy ở bên cạnh?
Vi Thái hậu nói: “Nếu Cừu công công thân thể có bệnh nhẹ, vị trí thống lĩnh Trần Sách quân cũng không thể để trống, ai gia nghĩ muốn để Thôi Thủ Lễ kế nhiệm thống lĩnh Thần Sách quân, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Lý Triền và Lý Dung liếc nhau, hai huynh đệ liền biết, Vi Thái hậu đã được Cừu Sĩ Lương nhờ vả. Hai người đều biết tính cách của Vi Thái hậu, cũng biết bà luôn cảm thấy thiếu nợ ân tình của Cừu Sĩ Lương. Lý Triền trầm ngâm không nói, gã là người có hiếu, không muốn làm khó mẫu thân của mình, thậm chí ngay cả Tiêu Thái hậu mẫu thân của Văn Tông đã qua đời, gã cũng vẫn kính trọng lễ phép.
Lý Dung biết Lý Triền không muốn làm trái lời Vi Thái hậu, từ nhỏ hắn đã khác với Lý Triền, thường xuyên bị cha mẹ mắng vì tội ngang tàng. Tới khi lớn tuổi, mặc dù đã trưởng thành hơn nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không thể thay đổi bản chất của mình.
Hắn nói: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy Thôi Thủ Lễ không ổn. Nhi thần muốn đề cử một người, đó là thái giám Hoàng Tiểu Lỗi bên cạnh nhi thần.”
Vi Thái hậu cau mày: “Dung Nhi, Hoàng Tiểu Lỗi còn nhỏ, sao có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng này?”
Hắn nói: “Mẫu thân, tuổi tác không thành vấn đề. Thôi Thủ Lễ căn bản không có tài năng gì cả, thái giám đảm nhiệm chức vị thống lĩnh Thần Sách quân tuy rằng là thế hệ ông cố định đoạt. Nhưng nếu đạo đức của thái giám không đủ để phục chúng, như thế nào có thể chỉ huy cấm quân cực mạnh như Thần Sách quân? Hoàng Tiểu Lỗi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh và có năng lực, nhi thần cảm thấy hắn đảm đương chức vị này càng thêm thích hợp.”
Vi Thái hậu nhíu mày nói: “Hoàng thượng, con nghĩ như thế nào?”
Lý Triền không muốn Thôi Thủ Lễ đảm nhiệm vị trí này, nhưng cũng không muốn làm trái ý mẹ, trong lòng do dự, không khỏi quay đầu nói: “Tài nhân nghĩ như thế nào?”
Khi gã thốt ra những lời này, cả Vi Thái hậu và Lý Dung đều thầm sửng sốt. Vi Thái hậu biết Lý Triền là người hiếu thuận, dù biết rằng gã không thích Thôi Thủ Lễ, nhưng vẫn cảm thấy gã sẽ làm theo ý mình, không nghĩ tới gã lại hỏi ý Vương Tài nhân người mới vào cung được vài ngày này.
Còn Lý Dung thì sửng sốt vì Tam ca nhất định không phải hôn quân, phân biệt hậu cung với triều chính rất rõ ràng. Giờ lại cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, hẳn là bị Vương Tài nhân ám ảnh đến cực điểm rồi. Mà Vương Tài nhân mới vào cung được mấy ngày, không biết sâu cạn trong thâm cung, nếu trí tuệ của nàng tương đương với vẻ ngoài của nàng, chẳng phải là một nhân vật giống như Nữ đế hay Dương phi hay sao? (Lam: Yes anh, chị ấy chính là như thế đó, anh nên cẩn thận đi là vừa)
Tài nhân thản nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng không thể quyết định, bằng không để cho hai người bọn họ tỷ thí thử xem, nếu ai thắng, thì người đó sẽ là thống lĩnh Thần Sách quân.”
Sự việc liền được giải quyết như thế, mặc dù kết quả xem như công bằng nhưng cả Vi Thái hậu và Lý Dung đều có chút bất an. Vương Tài nhân khí thế to lớn, phải đề phòng.
(Lam: Móa, chương này dài ghê cơ, cứ tưởng sắp hết rồi mà làm mãi chưa thấy đoạn cuối đâu. Tui mợt ghia ấy!)
Bình luận truyện