Kiếm Vực Vô Địch

Chương 331: 331: Đại Quân Huyền Thú Đột Kích 1




- Ha ha.

Nguyên Đồng cất tiếng cười vang, hắn cười được một lúc lại chỉ vào Tử Điêu trên lưng Dương Diệp nói:- Chỉ dựa vào nó sao? Ta không biết nó có năng lực gì mà có thể uy hiếp được mọi huyền thú, nhưng dù cho nó có thần bí hay mạnh đến đâu, vậy nó có thể mạnh bằng con Thôn Thiên Cự Mãng kia được không? Nó…Nguyên Đồng chưa nói hết câu, Tử Điêu trên vai Dương Diệp đã không chịu đựng thêm được nữa, Tử Điêu giơ móng vuốt về phía Nguyên Đồng, một tia sáng tím lập tức xuất hiện di chuyển về phía Nguyên Đồng.

Những người đứng trong sân chứng kiến cảnh này thì lập tức biến sắc, đòn tấn công này thật quỷ dị.


Nguyên Đồng nhìn thấy tia sáng tím đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hai mắt hắn lập tức híp lại, trong mắt mang theo chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức biến thành tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm chặt thành quyền đưa về phía tia sáng tím, nhẹ nhàng quơ vào không trung một cái, lập tức một luồng quyền phong cùng với tiếng nổ chói tai vang lên, hướng về phía tia sáng tím.

- Oành!Trong nháy mắt, tia sáng tím tiêu tán, nhưng quyền phong kia vẫn phóng về Dương Diệp với tốc độ không giảm.

Sắc mặt Dương Diệp cũng không thay đổi, chỉ thấy cổ thay của hắn khẽ động, trường kiếm mạnh mẽ bổ xuống, một tầng kiếm khí màu vàng nhanh chóng bắn ra.

- Oành!Quyền Phong và kiếm khí kịch liệt va chạm vào nhau, trong không trung phát ra một tiếng nổ thật lớn, nhưng quyền phong của Nguyên Đồng không những không biến mất mà vẫn giữ nguyên tốc độ tiến về phía Dương Diệp.

Dương Diệp thấy vậy, sắc mặt thoáng biến đổi.

Hắn nghe đồn Nguyên Đồng có thể lĩnh ngộ cả võ và quyền, xem ra đúng là thật, nếu không huyền khí màu vàng của hắn sẽ không thua một quyền phong nho nhỏ này.

Dương Diệp rút Tử Linh Kiếm ra khỏi vỏ, khi quyền phong đã ở ngay trước mặt, hắn đột nhiên chém một đường!- Ầm!Quyền phong tan thành mây khói.


Dương Diệp đạp mạnh chân phải xuống đất, mượn lực từ mặt đất phóng nhanh ra, hắn cũng chẳng phải là kẻ thích bị đánh, hắn thích chủ động tấn công như thế này hơn!- Không biết tự lượng sức mình!Nguyên Đồng nhìn thấy Dương Diệp còn ngang nhiên chủ động tấn công mình, hắn cười khinh bỉ, tay phải chậm rãi nắm chặt thành quyền nói:- Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!Nguyên Đồng nói xong lại đưa tay phải về phía trước, rồi lại co lại về phía sau một chút, ngừng trong chốc lát rồi mạnh mẽ đánh ra!- Ầm!Một tiếng nổ vang trời kêu lên, những nơi mà nắm tay Nguyên Đồng đi qua đều bị đập nát, trong không trung xuất hiện một đường quyền màu trắng cực kỳ dị thường.

Dương Diệp nhìn thấy cảnh tượng này và cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp bên trong nắm tay kia, hắn lập tức biến sắc, nhưng bây giờ có trốn cũng không kịp.

Một là đổi chiêu khác, hai là dùng Tử Linh Kiếm trong tay cứng rắn chống đỡ!- Oành!Tử Linh Kiếm vừa tiếp xúc với nắm đấm của Nguyên Đồng thì cong thành một đường cong kỳ dị, mà Dương Diệp dưới áp lực của đòn tấn công của Nguyên Đồng lại lập tức bị thổi bay ra ngoài, bay xa hơn cả mấy chục trượng so với hắn dự tính.

- Quá yếu!Nguyên Đồng thấy Dương Diệp bị thổi bay ra ngoài, hắn lại lắc đầu, ngay lúc hắn đang chuẩn bị giải quyết Dương Diệp, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, hắn xoay người lại nhìn về phía ngọn núi đối diện Lạc Vân Cốc.


Không chỉ có Nguyên Đồng, những người có thực lực không tồi cũng nhìn về phía ngọn núi đối diện, còn Dương Diệp lại trực tiếp bị bỏ quên.

- Grào!Tất cả mọi người nhìn về phía ngọn núi đối diện, từng tiếng gầm to vang lên từ đỉnh núi phía xa, sau đó là bóng dáng của một đám thú thật lớn xuất hiện trên núi, đúng lúc đó, trên bầu trời cũng tối sầm xuống, vô số huyền thú các loại xuất hiện trên không.

Không bao lâu, đã có vô số con huyền thú cỡ lớn đứng đầy trên ngọn núi phía xa, với số lượng đông đảo như thế còn đứng phía trên các huyền giả, đặc biệt là những huyền thú hệ bay trên đầu, lập tức tạo cho các huyền giả một cảm giác áp bức vô cùng! Có vô số huyền giả chưa chiến đã sợ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện