Kiếm Vực Vô Địch

Chương 392: 392: Dương Gia 2




Dương Diệp nói xong, đột nhiên biến mát, lao về phía Dương Dũng ở sau lưng Tiêu Ngọc Nhi.Nhìn thây Dương Diệp ra tay, trong mắt Tiêu Ngọc Nhi lóe lên một tia giãy dụa, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu gia, Tiêu Ngọc Nhi lại không hề do dự, tay ngọc ném thần phù trung cấp về phía Dương Diệp.Thuật phù đón gió tăng vọt, ở trên không trung khẽ run lên, sau đó lại là hóa thành một đạo phong nhận hình bán nguyệt lao về phía Dương Diệp!- Đúng, đúng, giết chết hắn, giết chết hắn đi.Dương Dũng ở bên cạnh nhìn thầy Tiêu Ngọc Nhi ném ra thuật phù, hắn điên cuồng kêu lênThấy Tiêu Ngọc Nhi ra tay, Dương Diệp lắc đầu và nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, trong mắt hắn đầy lạnh lùng, hắn rút kiếm chém ra một phát, phong nhận lập tức bị chém nát.


Tốc độ của Dương Diệp không giảm, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Nhi, cỗ tay hắn thoáng động, Tử Linh Kiếm đã nằm ngang trên cổ Tiêu Ngọc Nhi, Dương Diệp nhìn Tiêu ngọc một lát, thanh kiếm cuối cùng không có cắt xuống.Thân hình Dương Diệp thoáng động, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Tiêu Ngọc Nhi, sau đó Tử Linh Kiếm cắt xuống đầu của Dương Dũng còn không kịp phản ứng.Sau một kiếm kết thúc mạng sống của Dương Dũng, Dương Diệp xoay người và đi về phía trong cửa thành, sau khi đi mây bước, Dương Diệp đột nhiên dừng bước, nói:- Tiêu tiểu thư, lần này sở dĩ ta không giết tiểu tư, là bởi vì ta đã từng xem tiểu thư là bằng hữu, đối đãi với bằng hữu giống như người thân, Dương Diệp ta có thể thay đổi nguyên tắc của ta.

Nhưng từ giờ trở đi, chúng ta không còn là bằng hữu nữa!Dương Diệp nói xong lại bước nhanh đi về phía cửa thành.Ở cửa thành, Tiêu Ngọc Nhi nghe được lời nói của Dương Diệp thì không khỏi cười khổ, nàng sớm biết chuyện sẽ trở thành như vậy, nàng không nên đáp ứng tên hoàn khố Dương Dũng này đi ra chờ hai đường huynh của hắn.Lúc Dương Diệp sắp đi vào cửa thành lúc, một đội binh sĩ mặc khôi giáp màu bạc đột nhiên từ trong cửa thành lao ra, sau đó bao vây xung quanh Dương Diệp.

Khi một nam tử trung niên dẫn đầu đám binh sĩ này nhìn thấy thi thể của Dương Dũng, hai mắt hắn lập tức đỏ ửng!Nam tử trung niên quay đầu tại nhìn về phía Dương Diệp, sắc mặt dữ tợn nói:- Quan hệ giữa Dương gia ta cùng Kiếm Tông cũng không tệ, nếu ngươi là đệ tử Kiếm Tông, vậy vì sao phải ra tay đối với con cháu Dương gia ta.


Cho dù hắn có làm gì không đúng, lẽ nào ngươi không thể giáo huần hắn một chút, cũng không nên giết hắn chứ?- Hóa ra ngươi cũng biết là hắn không đúng à!Dương Diệp bật cười một tiếng, nói:- Xem ra ngươi hiều rất rõ về tiểu tử kia, nếu đã hiểu rõ tiểu tử kia như vậy, vì sao không giáo dục hắn thật tốt, lại để cho hắn đi ra đường tìm chết như vậy?- Ngươi chính là Dương Diệp?Nam tử trung niên đột nhiên hỏi.Dương Diệp nghe vậy thì có chút bất ngờ, cau mày nói:- Làm sao ngươi biết!Nghe được câu trả lời của Dương Diệp, trên mặt nam tử trung niên đã bớt đi vài phần dữ tợn, hắn nhìn Dương Diệp, trong mắt nhiều có ý tứ không thể hiểu được, một lát sau, nam tử trung niên nhìn thật sâu vào trong mắt của Dương Diệp, nói:- Ngươi thật sự không nên giết hắn!Người trung niên nói xong lại dẫn theo mọi người xoay người rời đi.Dương Diệp càng nhíu mày lông mày, lúc trước hắn đã chuẩn bị sẽ ra tay, nhưng đối phương tại đột nhiên rời đi.

Người trước mắt này có ý gì? Bây giờ hắn vẫn không hiểu ra sao cả!Dương Diệp lắc đầu, không suy nghĩ về những điều này nữa, hắn đi về phía hoàng cung của Đề quốc Đại Tần.Chỉ trong giây lát, Dương Diệp tại đi tới cửa của hoàng cung Đé quốc Đại Tần, lúc này số lượng người ở cửa hoàng cung tại ít hơn khi Thanh Vân Bảng mở ra rất nhiều, ở chỗ quảng trường trước cửa hoàng cung có một người trung niên nho nhã đang ngồi ghi chép gì đó.


Khi nhìn thấy người trung niên này, Dương Diệp thoáng ngắn người ra, trong mắt đầy vẻ bất ngờ, bởi vì người trung niên nho nhã này tại chính là Lý Tư thừa tướng của Đề quốc Đại TầnDương Diệp đi tới, thi lễ với Lý Tư, sau đó cổ tay thoáng động, ba mươi cái nội đan Huyền thú vương cấp xuất hiện ở trên bàn trước mặt Lý Tư..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện