Kiếp Đoạn Trường

Chương 1



"" Trăm năm trong cõi người ta,

Chữ Tài, chữ Mệnh khéo là ghét nhau.

Trải qua một cuộc bể dâu,                                                                                                               Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.

Tại một vùng quê nghèo của thành phố Hải Phòng năm 2012, ai cũng biết gia đình ông Trần Tuấn Nghĩa. Người ta biết đến gia đình ông không phải vì gia đình ông giàu có hay có điều gì đó khác thường. Gia đình ông cũng như bao gia đình khác ở miền quê khó khăn này, cuộc sống chỉ tạm gọi là ổn định. Cái mà người ta biết đến gia đình ông là gia đình ông có ba người con, ai ai cũng tuấn tú, xinh đẹp tựa thiên thần.

Vâng! Sau hai lần sinh, bà Lê Thị Thúy sinh được ba người con. Hai người con trai sinh đôi đầu lòng tên là Trần Khánh Dương và Trần Khánh Hoài. Cô con gái út tên là Trần Khánh Ly. Người ta bảo không biết gia đình ông bà có hồng phúc gì mà cả ba người con đều đẹp đến nỗi làm mê lòng tất cả những ai thấy mặt.

" Ly xem trang trọng khác vời,

Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang.

Hoa cười, ngọc hốt đoan trang,

Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da."

Đó là vẻ đẹp của Khánh Ly. Cô đẹp đến nỗi tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào để làm toát lên vẻ đẹp trăng sa cá lặn của nàng, chỉ có thể dùng bốn câu thơ nổi tiếng trong tác phẩm Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du mà ước lệ. Năm nay Khánh Ly 13 tuổi, đang học lớp 7, trường THCS Lại Xuân.

Người anh trai thứ hai, Khánh Hoài, đang học lớp 10 trường THPT Lê Ích Mộc. Anh là người được thiên nhiên ưu ái và ban tặng tất cả những gì rực rỡ và hoàn mỹ nhất. Mùa xuân ban tặng cho anh bờ môi thắm đỏ như những cánh đào. Mùa hè ban tặng cho anh nụ cười rạng rỡ, sáng chói như ánh pha lê dưới nắng mặt trời. Mùa thu ban tặng cho anh một mái tóc đen óng, mềm mượt như những gợn mây. Mùa đông ban tặng cho anh một giọng nói, một giọng ca trầm ấm hút hồn thiên hạ.

Nhưng người anh trai cả Khánh Dương mới là người đẹp nhất. Với nước da trắng, đôi môi đỏ, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen tuyền, nụ cười trầm buồn cùng một đôi mắt long lanh ướt át, Khánh Dương hiện lên là một thiên thần đẹp hơn tất cả những thiên thần sắc đẹp khác. Vẻ đẹp của cậu làm thần mùa xuân phải than, thần mùa hè phải oán, thần mùa thu phải căm và thần mùa đông phải hận.

Không chỉ sở hữu một sắc đẹp " tiên oán, thần ghen ", Khánh Dương còn là một chàng trai cực kì thông minh và tài giỏi. Cậu có một trí nhớ siêu phàm, một giọng ca làm say mê tất cả mọi người bao gồm cả những ai ghét và say mê âm nhạc. Ngày xưa Tào Thực bảy bước làm được một bài thơ, với Khánh Dương, cậu hoàn thành xuất sắc trong vòng ba bước. Kì ư? Đố ai có thể đánh bại được Khánh Dương một ván trong tất cả các môn: cờ vua, cờ vây, cờ tướng...đủ các loại cờ. Họa? Qúa đẹp! Cậu có thể vẽ tất cả những gì đập vào mắt mình một cách vô cùng có hồn và sinh động trước cặp mắt hờn ghen và thán phục của hàng trăm, hàng ngàn họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước.

Trình độ văn hóa của Khánh Dương? Xin thưa rằng tất cả các năm học cậu đều đạt học sinh giỏi xuất sắc. Đó là còn chưa kể đến những giải thưởng nho nhỏ như giải nhất cuộc thi viết chứ đẹp cấp huyện, giải nhất cuộc thi toán thành phố và giải đặc biệt học sinh giỏi văn trung ương. Tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nhật... tiếng gì cậu cũng biết, mà đa phần là do cậu mò mẫm tự mua sách học lấy theo sự chỉ dạy trên truyền hình, thế mới ghê! Vi tính? Không còn gì để nói ngoài từ " siêu siêu giỏi. "

Kết luận một câu: Khánh Dương là niềm tự hào của gia đình, nhà trường. Là đối tượng mà không biết bao nhiêu cô gái, chàng trai mộng mơ và thèm khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện