Kiều Kiều Vô Song
Chương 193: Đâu phải là lỗi của nàng
Như thể đang nói cho ta biết, dù xảy ra chuyện gì đi nữa đều không phải lỗi của nàng.
Ô Mộc Tề nắm lấy cánh tay ta, phát ra hai tiếng từ kẽ răng: “Được… Được…”.
Ta lạnh lùng cất giọng trầm thấp: “Bảo họ thả bọn ta đi, nếu không người Tây Di sẽ biết những gì Vương tử gây ra đấy”.
Ánh mắt y đông cứng, cúi đầu cười một tiếng rồi nói: “Biết gì chứ? Biết trong thánh ưng sau lưng Hạ Hầu Thương có điều bí ẩn ư? Nàng đoán thử xem, họ sẽ cho rằng do ta làm hay Hạ Hầu Thương làm đây? Giả sử biết thì sao, nàng nhìn quanh đi, còn có bao nhiêu người ủng hộ lão già kia chứ? Dù bổn vương hạ lệnh bắn tên đồng loạt, chẳng qua chỉ thêm chút trắc trở mà thôi”.
Y cười khẽ, bàn tay ôm ta dịch xuống đến hông ta, nhẹ nhàng vỗ về, thần thái chân thành cực kỳ, cứ như vô cùng không nỡ xa ta, đang gắng gượng mỉm cười khuyên bảo ta.
Y nói không sai, từ khi y dẫn ta lên xe trâu tám con chạy vào đại hội Y Mộ Đạt, ta đã thấy rõ sự sùng bái cuồng nhiệt toát ra từ ánh mắt của những thanh thiếu niên tham gia đại hội Y Mộ Đạt này.
Trong tay ta còn lợi thế gì đây?
Ta chợt phát hiện, vậy mà ta không có gì cả, y không cần tinh chất vàng sắt, cũng không cần dùng ta để cân bằng với Trưởng Công chúa nữa, thậm chí y còn không coi Khả hãn Thiết Sâm là cái thá gì, việc gì phải cần Trưởng Công chúa chứ?
Ta bỗng nhiên hiểu vì sao Trưởng Công chúa lại lấy lòng ta rồi, không phải vì giúp ta, mà bà đã hiểu hết thảy. Ô Mộc Tề đã trở thành Lang Vương đích thực của thảo nguyên, ngửa mặt lên trời hú với mặt trăng đã có thể truyền lệnh cho đàn sói, không ai có thể khống chế y nữa.
Y đẩy tội giết cha cho Hạ Hầu Thương để tiết kiệm hơi sức diệt trừ thuộc hạ cũ, nếu chuyện không thành, y cũng sẽ tiến hành bước này. Không có con sơn dương thế tội, chẳng qua chỉ khiến y tốn thêm chút sức mà thôi.
Hôm nay bọn ta phải chết ở đây sao?
Ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ ta thật sự phải nhìn chàng bị xé nát bấy?
“Nếu chàng chết rồi, vậy thì…”.
Ta chưa kịp nói khỏi miệng, y đã thấp giọng tiếp lời: “Nàng không chết đâu, trong bụng nàng đã có con trai của hắn, nếu hắn chết rồi, chẳng qua nàng chỉ đau lòng mấy ngày thôi, rồi nàng sẽ sống tiếp cùng đứa trẻ, ở lại bên ta, làm Vương hậu của ta, sinh cho ta rất nhiều đứa con khác”. Hắn cọ mặt lên đầu ta, “Nàng yên tâm, chỉ cần là con của nàng, ta đều đối xử công bằng”.
Ta đã hiểu vì sao lúc ta mang thai y lại vui mừng đến thế, thì ra y đã sớm chuẩn bị đưa Hạ Hầu Thương vào chỗ chết, đứa bé này không dùng để uy hiếp chàng, mà dùng để uy hiếp ta.
Y chậm rãi kéo ta tiến về phía Hạ Hầu Thương, vừa đi vừa cười: “Hạ Hầu Thương, không ngờ ngươi lại vì nàng ấy mà dám đích thân xông vào Lâm Tang, không hổ là Chiến Thần Trung Nguyên, ta không thể bằng ngươi được. Thôi được rồi, ta sẽ trả nàng ấy lại cho ngươi, ngươi nên đối xử tốt với nàng ấy, nuôi nấng con trai ta, như vậy, Trung Nguyên và Tây Di sẽ trở thành hai nước liên minh thật sự, con trai của ta tự động trở thành con tin trong tay ngươi, người Tây Di sao có thể không dám nghe mệnh lệnh của triều đình Trung Nguyên chứ?
Lời của y khiến những kẻ Tây Di dưới đài trở nên ồn ã: “Hạ Hầu Thương, ngươi khinh người quá đáng”.
“Hạ Hầu Thương, ngươi thật sự cho rằng Tây Di dễ bắt nạt ư?”.
Mắt ưng sau lưng chàng dần dần biến thành màu đỏ nhạt, hơn nữa càng lúc càng đỏ.
Ta ra sức muốn giãy khỏi tay Ô Mộc Tề, nhưng bị y khống chế sít sao, y khẽ nói: “Quân Triển Ngọc, ta vốn định đánh nàng bất tỉnh, nhưng nếu vậy, sao nàng có thể nhìn rõ Hạ Hầu Thương bị phân thây chứ? Sao có thể hiểu được rằng, nàng không thể nào phản kháng ta, chỉ có ngoan ngoãn ở bên ta mà thôi. Ta biết nàng sẽ không bao giờ yêu thương ta, nhưng người Tây Di của bọn ta có được tức là có, chỉ cần mỗi đêm nàng nằm cạnh ta, mỗi đêm ở bên ta, hận thù cũng không tệ”.
Tên điên này, tên điên chết tiệt này. Tên điên chết tiệt cuồng loạn này.
Ta chợt nhớ ra một tuyệt kỹ ta đã học từ lâu, có lẽ đây là thứ võ duy nhất ta còn lại, e rằng đây mới là lần thứ hai sử dụng.
Sao ta có thể quên được chứ?
Đầu của ta đập ra sau, nện trúng lồng ngực y. Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên trong tiếng cười trách móc của y: “Thế mà lại dùng phương pháp này…”.
Cổ của ta xoay một góc khó ngờ tới, cái miệng bị y giữ chặt thoát ra, cắn vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của y. Tay kia đã rút chiếc trâm miệng ưng từ trên đầu xuống.
Y thở khẽ một tiếng, nhưng không buông cánh tay kia của ta ra, tay y căng lên nắm lấy miệng ta, cười nói: “Ta đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng có con của ta rồi, thế mà vẫn muốn chạy cùng tên kia sao?”.
Lời y nói khiến đám người Tây Di dưới đài đều hiện vẻ khinh thị, hô vang một câu: “Đàn bà phải đánh mới được, Vương tử, sau này nên dạy dỗ cẩn thận đấy”.
Y đáp lại câu nói kia, cười cười: “Bổn vương không ra tay với phụ nữ, huống chi bổn vương đã yêu cô gái này tới xương tủy rồi”.
Vẻ bình tĩnh thản nhiên của y khiến người người dưới đài cười to ầm ĩ, so ra, dù tay trái Hạ Hầu Thương giữ chặt cổ Khả hãn Thiết Sâm, nhưng đôi chân trần vẫn chảy máu, bàn tay nhuộm máu đầm đìa, đứng trên đài lại càng cô lập bơ vơ.
Ta hiểu rõ hơn, thấy hình thái ủng hộ của người Tây Di dưới đài đối với y, mấy tên lão thần trốn trong đám người không nói một lời, không ai ra mặt giúp Khả hãn Thiết Sâm. Ô Mộc Tề nói không sai, thế cục của Tây Di đã được y khống chế trong tay rồi.
Má ta bị tay y siết tới mức đau đớn, tay kia của y kéo tay trái của ta. Ta chợt buồn cười, mặc dù miệng không nói nhưng hắn thấy rõ ánh mắt của ta.
Ý cười trong mắt hắn vơi bớt, nhưng vẻ mê mẩn không tan.
Tay kia ta cầm lấy chiếc trâm đầu ưng, giơ cao lên, ánh mắt y liền tựa như châm biếm tựa như trào phúng, như thể đang nói: Thì ra nàng cũng chỉ có thể làm vậy? Chỉ cần nàng có thể thương tổn bổn vương, vậy cứ tùy nàng.
Cổ tay ta xoay chuyển, không đâm về phía y mà hướng về người mình, nơi đầu nhọn chiếc trâm nhắm vào là cái bụng hơi nhô cao của ta.
“A Ngọc…”.
Dưới sân truyền đến một tiếng thảm thiết, là của Hạ Hầu Thương. Ta rất sợ dưới tình thế cấp bách, Hạ Hầu Thương sẽ thả Thiết Sâm ra, tuy ông ta không còn là con tin có lợi, nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian, nhưng may là chàng không làm vậy.
Ngón tay chàng siết chặt thêm chút, khiến mặt Khả hãn Thiết Sâm đỏ bừng. Chỉ nghe chàng nói một câu: “Ta không cần, chỉ cần nó là con của nàng…”.
Chàng tưởng ta lấy cái chết chứng minh trong sạch ư?
Ô Mộc Tề thấy ta đâm về phía mình nhưng không kịp ngăn cản. Y tưởng rằng ta định đâm y, nên y chỉ chờ ta đâm, không ngờ rằng ta lại đâm vào nơi ta liều mạng muốn bảo vệ.
Dù tay y vẫn giữ chặt miệng tay, nhưng người y đã cứng đờ, hiển nhiên không tài nào tin nổi.
Tay ta che bụng, bộ đồ rộng thùng thình thêu nhành hoa quấn quít màu xanh nhạt đang chầm chậm rỉ máu. Ta gắng gượng ngước mắt nhìn y, dùng ánh mắt nói cho y biết: “Nếu Hạ Hầu Thương chết rồi, đứa bé này và ta cũng không cần thiết phải sống trên đời nữa”.
Ta cho rằng y sẽ không buông ra, dù sao phụ vương y chết đi, Hạ Hầu Thương cũng không còn, y sẽ có được thiên hạ Tây Di, trở thành Lang Vương trên thảo nguyên, cũng dễ dàng đặt gót sắt tới Trung Nguyên hơn.
Nhưng ta thấy sắc mặt y trở nên xanh mét tái nhợt, cuối cùng y từ từ buông miệng ta ra, ra hiệu cho người hầu cầm cái ô che đến gần Thiết Sâm và Hạ Hầu Thương.
Thật ra giờ khắc này lòng ta đã tuyệt vọng, bí mật của miệng chim ưng không cứu được Hạ Hầu Thương, Ô Mộc Tề đã sớm đưa ra kế sách giết tuyệt, trong tay bọn ta không còn lợi thế nào nữa.
Ta chỉ có thể dùng tính mạng mình và cả đứa trẻ đánh ván bạc cuối cùng.
Nhưng ta chỉ thấy mắt ưng càng lúc càng đỏ, như bị máu tươi nhuộm màu.
Chẳng qua chỉ nghĩ, nếu có chết, hãy để cho ta và chàng được chết cùng nhau.
Nhưng ta vẫn không muốn thương tổn đứa bé trong bụng, nên lúc đâm chiếc trâm ưng, cổ tay ta ngấm ngầm chuyển hướng, chẳng qua chỉ chọc một vết dài trên bụng ta, sượt qua bụng chứ không đâm vào. Sau đó ta đưa tay trái ấn trên miệng vết thương, thầm khiến cây trâm vạch rộng thêm để bụng chảy đầm đìa máu. Trông vết thương rất nặng nhưng chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Ô Mộc Tề đoán không sai, nếu Hạ Hầu Thương thật sự qua đời, vì con của chàng, ta sẽ sống tiếp.
Nhưng mặc dù y đoán trúng, nhưng không có lòng tin tưởng.
Hệt như lúc ngoài chiến trường, đôi khi kế hoạch và sách lược chu đáo chặt chẽ đến đâu đi nữa cũng không sánh bằng câu: Hai quân gặp nhau, kẻ liều chiến thắng.
Nhưng ta không hề ngờ rằng, lấy bản thân ra đánh cược, vậy mà lại có chút sức nặng trong lòng Ô Mộc Tề.
Ô Mộc Tề nắm lấy cánh tay ta, phát ra hai tiếng từ kẽ răng: “Được… Được…”.
Ta lạnh lùng cất giọng trầm thấp: “Bảo họ thả bọn ta đi, nếu không người Tây Di sẽ biết những gì Vương tử gây ra đấy”.
Ánh mắt y đông cứng, cúi đầu cười một tiếng rồi nói: “Biết gì chứ? Biết trong thánh ưng sau lưng Hạ Hầu Thương có điều bí ẩn ư? Nàng đoán thử xem, họ sẽ cho rằng do ta làm hay Hạ Hầu Thương làm đây? Giả sử biết thì sao, nàng nhìn quanh đi, còn có bao nhiêu người ủng hộ lão già kia chứ? Dù bổn vương hạ lệnh bắn tên đồng loạt, chẳng qua chỉ thêm chút trắc trở mà thôi”.
Y cười khẽ, bàn tay ôm ta dịch xuống đến hông ta, nhẹ nhàng vỗ về, thần thái chân thành cực kỳ, cứ như vô cùng không nỡ xa ta, đang gắng gượng mỉm cười khuyên bảo ta.
Y nói không sai, từ khi y dẫn ta lên xe trâu tám con chạy vào đại hội Y Mộ Đạt, ta đã thấy rõ sự sùng bái cuồng nhiệt toát ra từ ánh mắt của những thanh thiếu niên tham gia đại hội Y Mộ Đạt này.
Trong tay ta còn lợi thế gì đây?
Ta chợt phát hiện, vậy mà ta không có gì cả, y không cần tinh chất vàng sắt, cũng không cần dùng ta để cân bằng với Trưởng Công chúa nữa, thậm chí y còn không coi Khả hãn Thiết Sâm là cái thá gì, việc gì phải cần Trưởng Công chúa chứ?
Ta bỗng nhiên hiểu vì sao Trưởng Công chúa lại lấy lòng ta rồi, không phải vì giúp ta, mà bà đã hiểu hết thảy. Ô Mộc Tề đã trở thành Lang Vương đích thực của thảo nguyên, ngửa mặt lên trời hú với mặt trăng đã có thể truyền lệnh cho đàn sói, không ai có thể khống chế y nữa.
Y đẩy tội giết cha cho Hạ Hầu Thương để tiết kiệm hơi sức diệt trừ thuộc hạ cũ, nếu chuyện không thành, y cũng sẽ tiến hành bước này. Không có con sơn dương thế tội, chẳng qua chỉ khiến y tốn thêm chút sức mà thôi.
Hôm nay bọn ta phải chết ở đây sao?
Ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ ta thật sự phải nhìn chàng bị xé nát bấy?
“Nếu chàng chết rồi, vậy thì…”.
Ta chưa kịp nói khỏi miệng, y đã thấp giọng tiếp lời: “Nàng không chết đâu, trong bụng nàng đã có con trai của hắn, nếu hắn chết rồi, chẳng qua nàng chỉ đau lòng mấy ngày thôi, rồi nàng sẽ sống tiếp cùng đứa trẻ, ở lại bên ta, làm Vương hậu của ta, sinh cho ta rất nhiều đứa con khác”. Hắn cọ mặt lên đầu ta, “Nàng yên tâm, chỉ cần là con của nàng, ta đều đối xử công bằng”.
Ta đã hiểu vì sao lúc ta mang thai y lại vui mừng đến thế, thì ra y đã sớm chuẩn bị đưa Hạ Hầu Thương vào chỗ chết, đứa bé này không dùng để uy hiếp chàng, mà dùng để uy hiếp ta.
Y chậm rãi kéo ta tiến về phía Hạ Hầu Thương, vừa đi vừa cười: “Hạ Hầu Thương, không ngờ ngươi lại vì nàng ấy mà dám đích thân xông vào Lâm Tang, không hổ là Chiến Thần Trung Nguyên, ta không thể bằng ngươi được. Thôi được rồi, ta sẽ trả nàng ấy lại cho ngươi, ngươi nên đối xử tốt với nàng ấy, nuôi nấng con trai ta, như vậy, Trung Nguyên và Tây Di sẽ trở thành hai nước liên minh thật sự, con trai của ta tự động trở thành con tin trong tay ngươi, người Tây Di sao có thể không dám nghe mệnh lệnh của triều đình Trung Nguyên chứ?
Lời của y khiến những kẻ Tây Di dưới đài trở nên ồn ã: “Hạ Hầu Thương, ngươi khinh người quá đáng”.
“Hạ Hầu Thương, ngươi thật sự cho rằng Tây Di dễ bắt nạt ư?”.
Mắt ưng sau lưng chàng dần dần biến thành màu đỏ nhạt, hơn nữa càng lúc càng đỏ.
Ta ra sức muốn giãy khỏi tay Ô Mộc Tề, nhưng bị y khống chế sít sao, y khẽ nói: “Quân Triển Ngọc, ta vốn định đánh nàng bất tỉnh, nhưng nếu vậy, sao nàng có thể nhìn rõ Hạ Hầu Thương bị phân thây chứ? Sao có thể hiểu được rằng, nàng không thể nào phản kháng ta, chỉ có ngoan ngoãn ở bên ta mà thôi. Ta biết nàng sẽ không bao giờ yêu thương ta, nhưng người Tây Di của bọn ta có được tức là có, chỉ cần mỗi đêm nàng nằm cạnh ta, mỗi đêm ở bên ta, hận thù cũng không tệ”.
Tên điên này, tên điên chết tiệt này. Tên điên chết tiệt cuồng loạn này.
Ta chợt nhớ ra một tuyệt kỹ ta đã học từ lâu, có lẽ đây là thứ võ duy nhất ta còn lại, e rằng đây mới là lần thứ hai sử dụng.
Sao ta có thể quên được chứ?
Đầu của ta đập ra sau, nện trúng lồng ngực y. Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên trong tiếng cười trách móc của y: “Thế mà lại dùng phương pháp này…”.
Cổ của ta xoay một góc khó ngờ tới, cái miệng bị y giữ chặt thoát ra, cắn vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của y. Tay kia đã rút chiếc trâm miệng ưng từ trên đầu xuống.
Y thở khẽ một tiếng, nhưng không buông cánh tay kia của ta ra, tay y căng lên nắm lấy miệng ta, cười nói: “Ta đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng có con của ta rồi, thế mà vẫn muốn chạy cùng tên kia sao?”.
Lời y nói khiến đám người Tây Di dưới đài đều hiện vẻ khinh thị, hô vang một câu: “Đàn bà phải đánh mới được, Vương tử, sau này nên dạy dỗ cẩn thận đấy”.
Y đáp lại câu nói kia, cười cười: “Bổn vương không ra tay với phụ nữ, huống chi bổn vương đã yêu cô gái này tới xương tủy rồi”.
Vẻ bình tĩnh thản nhiên của y khiến người người dưới đài cười to ầm ĩ, so ra, dù tay trái Hạ Hầu Thương giữ chặt cổ Khả hãn Thiết Sâm, nhưng đôi chân trần vẫn chảy máu, bàn tay nhuộm máu đầm đìa, đứng trên đài lại càng cô lập bơ vơ.
Ta hiểu rõ hơn, thấy hình thái ủng hộ của người Tây Di dưới đài đối với y, mấy tên lão thần trốn trong đám người không nói một lời, không ai ra mặt giúp Khả hãn Thiết Sâm. Ô Mộc Tề nói không sai, thế cục của Tây Di đã được y khống chế trong tay rồi.
Má ta bị tay y siết tới mức đau đớn, tay kia của y kéo tay trái của ta. Ta chợt buồn cười, mặc dù miệng không nói nhưng hắn thấy rõ ánh mắt của ta.
Ý cười trong mắt hắn vơi bớt, nhưng vẻ mê mẩn không tan.
Tay kia ta cầm lấy chiếc trâm đầu ưng, giơ cao lên, ánh mắt y liền tựa như châm biếm tựa như trào phúng, như thể đang nói: Thì ra nàng cũng chỉ có thể làm vậy? Chỉ cần nàng có thể thương tổn bổn vương, vậy cứ tùy nàng.
Cổ tay ta xoay chuyển, không đâm về phía y mà hướng về người mình, nơi đầu nhọn chiếc trâm nhắm vào là cái bụng hơi nhô cao của ta.
“A Ngọc…”.
Dưới sân truyền đến một tiếng thảm thiết, là của Hạ Hầu Thương. Ta rất sợ dưới tình thế cấp bách, Hạ Hầu Thương sẽ thả Thiết Sâm ra, tuy ông ta không còn là con tin có lợi, nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian, nhưng may là chàng không làm vậy.
Ngón tay chàng siết chặt thêm chút, khiến mặt Khả hãn Thiết Sâm đỏ bừng. Chỉ nghe chàng nói một câu: “Ta không cần, chỉ cần nó là con của nàng…”.
Chàng tưởng ta lấy cái chết chứng minh trong sạch ư?
Ô Mộc Tề thấy ta đâm về phía mình nhưng không kịp ngăn cản. Y tưởng rằng ta định đâm y, nên y chỉ chờ ta đâm, không ngờ rằng ta lại đâm vào nơi ta liều mạng muốn bảo vệ.
Dù tay y vẫn giữ chặt miệng tay, nhưng người y đã cứng đờ, hiển nhiên không tài nào tin nổi.
Tay ta che bụng, bộ đồ rộng thùng thình thêu nhành hoa quấn quít màu xanh nhạt đang chầm chậm rỉ máu. Ta gắng gượng ngước mắt nhìn y, dùng ánh mắt nói cho y biết: “Nếu Hạ Hầu Thương chết rồi, đứa bé này và ta cũng không cần thiết phải sống trên đời nữa”.
Ta cho rằng y sẽ không buông ra, dù sao phụ vương y chết đi, Hạ Hầu Thương cũng không còn, y sẽ có được thiên hạ Tây Di, trở thành Lang Vương trên thảo nguyên, cũng dễ dàng đặt gót sắt tới Trung Nguyên hơn.
Nhưng ta thấy sắc mặt y trở nên xanh mét tái nhợt, cuối cùng y từ từ buông miệng ta ra, ra hiệu cho người hầu cầm cái ô che đến gần Thiết Sâm và Hạ Hầu Thương.
Thật ra giờ khắc này lòng ta đã tuyệt vọng, bí mật của miệng chim ưng không cứu được Hạ Hầu Thương, Ô Mộc Tề đã sớm đưa ra kế sách giết tuyệt, trong tay bọn ta không còn lợi thế nào nữa.
Ta chỉ có thể dùng tính mạng mình và cả đứa trẻ đánh ván bạc cuối cùng.
Nhưng ta chỉ thấy mắt ưng càng lúc càng đỏ, như bị máu tươi nhuộm màu.
Chẳng qua chỉ nghĩ, nếu có chết, hãy để cho ta và chàng được chết cùng nhau.
Nhưng ta vẫn không muốn thương tổn đứa bé trong bụng, nên lúc đâm chiếc trâm ưng, cổ tay ta ngấm ngầm chuyển hướng, chẳng qua chỉ chọc một vết dài trên bụng ta, sượt qua bụng chứ không đâm vào. Sau đó ta đưa tay trái ấn trên miệng vết thương, thầm khiến cây trâm vạch rộng thêm để bụng chảy đầm đìa máu. Trông vết thương rất nặng nhưng chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Ô Mộc Tề đoán không sai, nếu Hạ Hầu Thương thật sự qua đời, vì con của chàng, ta sẽ sống tiếp.
Nhưng mặc dù y đoán trúng, nhưng không có lòng tin tưởng.
Hệt như lúc ngoài chiến trường, đôi khi kế hoạch và sách lược chu đáo chặt chẽ đến đâu đi nữa cũng không sánh bằng câu: Hai quân gặp nhau, kẻ liều chiến thắng.
Nhưng ta không hề ngờ rằng, lấy bản thân ra đánh cược, vậy mà lại có chút sức nặng trong lòng Ô Mộc Tề.
Bình luận truyện