Kiêu Phong
Quyển 4 - Chương 5: Thái Thương quân
Trên đường đi đến bờ Đại Giang, Lục Thất buộc phải khiêm tốn mặc minh quang giáp thông thường, mang theo soái giáp, chỉ khi nhìn thấy quân mới có thể mặc. Lần này hắn đi, Tân Cầm Nhi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn để Phạm Hổ dẫn theo hai nghìn quân bảo vệ nhưng Lục Thất không cho. Chủ soái của Thái Thương quân và Hải Ngu quân vốn là Hoả Trưởng Dực Vệ của phủ Công chúa, nếu không Tân Cầm Nhi cũng không trọng dụng quân đơn độc bên ngoài như vậy.
Quá trưa, đám người Lục Thất đã đến nơi dừng chân của Thái Thương quân, chỗ đó có tên là trấn Tào Vương. Trấn Tào Vương có mô hình là quân trấn, lúc Việt quốc có năm trăm quân trấn đóng tại đó, Việt quốc và Chu quốc là đồng minh nhưng không thể đề phòng. Chỉ là quân lực phòng ngự tương đối ít, hơn nữa chiến sự của huyện Vô Tích vừa nổ ra thì ngạc nhiên là năm trăm quân của trấn Tào Vương đã bị Tín Vương điều đi bốn trăm, chỉ còn lại một trăm quân lực giữ trấn.
Nhìn thấy Tào Vương Bảo cũng giống với mô hình như Vọng Giang Bảo, trong lúc Lục Thất sai người đến thông báo thì hắn cũng thay soái giáp màu vàng trong Hổ Khâu vệ. Trong lúc chuẩn bị cũng tươm tất rồi, phía cửa Tây của Tào Vương Bảo cũng có mấy chục tướng sĩ xuất hiện, người dẫn đầu cũng mặc minh quang giáp màu vàng.
Lục Thất chủ động đi ra ngoài đón, không phải hắn không có cung cách của bề trên mà chiến địa phòng ngự hiện giờ, hắn khéo léo chú ý đến an nguy của tướng sĩ đóng ở đó, hắn ra gặp mặt thì không cần nảy sinh ngăn cách hay sợ hãi nữa.
Lục Thất vừa chủ động đến phía trước thì chủ soái mặc kim giáp vàng từ Tào Vọng Bảo ra cũng lập tức nhanh bước lên trước. Hai quân soái đã nhìn rõ nhau, lập tức buông lỏng cảnh giác, vui vẻ nói chuyện.
- Thần Mã Vân Lộc cung kính nghênh đón chủ soái!
Mã Vân Lộc - Quân soái của Thái Thương quân, cung kính chào nghi thức quân đội bái kiến Lục Thất, những tướng sĩ theo sau cũng lại bái kiến.
Lục Thất cười nhẹ gật đầu, nói:
- Tất cả miễn lễ!
Mã Vân Lộc đáp lại một tiếng rồi thu nghi lễ, ngẩng đầu nhìn Lục Thất, cười nói:
- Chủ thượng! Mời vào trong!
Lục Thất mỉm cười gật đầu, Mã Vân Lộc năm nay ba mươi ba tuổi, cũng là một danh tướng trong Hưng Hoá quân, cao to trông rất có tướng, nhưng đã ở trong Hưng Hoá quân mười mấy năm vẫn ở mức thấp nhất. Nếu không phải là Chu Vũ đưa y ra, Lục Thất trọng dụng y làm Hoả Trưởng Dực Vệ, sau đó được sự tín nhiệm của Tân Cầm Nhi thì y không thể một bước mà trở thành thống soái vạn quân như vậy được.
Dưới sự tháp tùng của tướng sĩ, Lục Thất bước vào Tào Vương Bảo. Vừa bước vào, Lục Thất hỏi:
- Mã tướng quân! Ngươi đã nhận được thông báo của quân phủ chưa?
- Thưa chủ thượng! Thần đã nhận được thông báo của Quy Đức quân phủ rồi, cũng nhận được lệnh điều quân của Vân Huy quân phủ. Thần đang làm theo lệnh điều quân.
Mã Vân Lộc, lùi sau nửa bước, bình thản đáp.
- Mã tướng quân thấy quân phủ xây dựng chế độ thế nào? Ngươi cứ nói thẳng, nói thật!
Lục Thất bình thản hỏi.
- Chủ thượng! Thần thấy quân phủ xây dựng chế độ rất tốt, nhưng cũng thấy, có phải là quyền lực của Vân Huy quân phủ quá lớn chăng. Mặc dù chỉ có quân quyền điều động nhưng có thể triệu tập quân lực quá lớn.
Mã Vân Lộc trả lời thẳng thắn, y và Lục Thất cũng được coi như là chiến hữu, không cảm thấy xa lạ.
Lục Thất hiểu những lời Mã Vân Lộc nói, y đang nhắc nhở mình không nên quá tín nhiệm Trương Hồng Ba. Nói cách khác những tướng sĩ xuất thân Dực Vệ giống như Mã Vân Lộc thì đều có chút e dè và bài xích với Trương Hồng Ba. Đây là một thói quen ‘bẩm sinh’ rồi chăng.
- Tình thế Tô Châu cần điều hành chỉnh thể về quân lực, tránh xuất hiện tình thế chiến đấu nhỏ lẻ. Sở dĩ ta thành lập hai đại quân phủ, mục đích chính là để phòng ngự Chu quốc, vì phòng ngự Đại Giang ở đây quá mềm mỏng.
Lục Thất bình thản nói.
- Chủ thượng nói như vậy, phải chăng sẽ tăng quân phòng ngự Đại Giang?
Mã Vân Lộc kinh ngạc hỏi.
- Không phải là tăng quân ở đây mà là muốn đóng trọng binh ở trung bộ Tô Châu, đã đạt đến bố cục chiến lược chi viện hình quạt rồi. Sau này bốn phần quân lực của mỗi quân đều sẽ thay nhau về quản Vân Huy quân phủ, sẽ có bốn soái quân đóng tại trung bộ Tô Châu, hai soái quân phòng ngự Đại Giang, bốn soái quân ở Thái Hồ Ngô huyện. Nhưng Quy Đức quân mà ta mới thành lập chỉ là dựng lên doạ người, đều là các quan thần phạm nhân tạo thành.
Lục Thất bình thản nói.
Mã Vân Lộc gật đầu, nói:
- Chủ thượng bố trí như vậy lại khiến thần có chút niềm tin rồi.
Lục Thất cười, hỏi:
- Tư mã hành quân Vương Tướng quân không ở đây sao?
- Vương Hải tướng quân ra bên ngoài ghi chép tình hình, phải báo quân tình với hai đại quân phủ. Cũng vì sẽ có bốn nghìn tướng sĩ phải điều đi nên trấn quân phòng ngự Đại Giang cần bố trí nghiêm ngặt hơn.
Mã Vân Lộc trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn biết phòng ngự Đại Giang cần dùng chế trấn quân, là từ Việt quốc xuống. Nói cách khác Thái Thương quân trên thực tế đã phân thành rất nhiều trấn quân.
Vào soái phủ, Lục Thất chỉ cùng Mã Vân Lộc, trung quân Ngu Hầu, tả doanh Đô úy, hữu doanh Đô uý nghị sự.
Tất nhiên Lục Thất đều biết bốn vị chưởng quân của Thái Thương quân, trung quân Ngu Hầu và hữu doanh Đô úy vốn xuất thân là Võ Lâm Vệ, Tư mã hành quân cũng xuất thân là Võ Lâm Vệ. Chủ soái Mã Vân Lộc và tả doanh Đô úy xuất thân là Dực Vệ ở phủ Công chúa, tổ hợp này vốn tồn tại những khống chế ngầm.
Nhưng sự tổ hợp của các chưởng quân này, với xuất phát điểm không phải để khống chế nhau mà là có lợi cho việc phục tùng soái quân. Dù sao Thái Thương quân gần như đều là hàng binh Trung Ngô quân. Nếu như các thống quân cấp cao và tướng quan đều là tướng sĩ Đường quốc, chỉ e sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa các tướng sĩ, hơn nữa Tân Cầm Nhi cũng không có nhiều Dực Vệ để phân công như vậy.
Bất luận là xuất thân Dực Vệ hay tướng quan Võ Lâm Vệ Mao Sơn thì đối với Lục Thất mà nói đều là cấp dưới cũ, vì vậy khi ở cùng đều không có gò bó và phân biệt. Bốn tướng soái khi ở cùng Lục Thất đều có tâm thái bình đẳng ngang hàng nhau.
Sau khi thân thiện cười nói vài câu, Lục Thất đi vào chủ đề chính. Hắn hỏi:
- Mã tướng quân! Ở đây có hay giao lưu qua lại với Chu quốc không?
- Chủ thượng! Ở đây chỉ có đến chứ không có qua lại nhiều! Ở đây vốn có giao thương với Chu quốc, bên bờ sông có bến tàu nhưng sau khi chúng thần chiếm đóng ở đây, để không tiết lộ quân mật, những thương nhân và thuyền từ Chu quốc đến đã đều bị bắt.
Mã Vân Lộc trả lời.
- Bờ sông ở đây có bến tàu sao?
Lục Thất bất ngờ hỏi.
- Có ạ! Thậm chí còn rất lớn, cách thượng du Ngô Tùng một đoạn.
Mã Vân Lộc đáp.
- Giao thương với Chu quốc thì thường buôn bán những gì?
Lục Thất hỏi.
- Chu quốc chủ yếu là mua gạo và tơ lụa, còn có phụ nữ nữa, ở đây cần bạc và muối, những thứ khác hai bên đều cấm buôn bán, ví dụ những tài nguyên có liên quan đến quân dụng.
Mã Vân Lộc đáp.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như khôi phục buôn bán thì có được không?
Bốn tướng soái ngẩn ra, Mã Vân Lộc nói:
- Khôi phục thì được nhưng quân mật của chúng ta sẽ không giữ được.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Mã tướng quân! Nếu như Chu quốc biết được quân mật phòng ngự Đại Giang của chúng ta thì ngươi thấy, Chu quốc có khả năng sẽ đến tập kích không?
Mã Vân Lộc ngẩn ra, đáp:
- Chủ thượng! Điều đó là rất có thể. Theo chúng thần tìm hiểu, bờ sông bên kia có hai vạn Tĩnh Hải quân, bên Dương Châu còn có hai vạn Giang Đô quân, Diêm Thành xa hơn còn có thuỷ quân chiến thuyền của Chu quốc. Chu quốc hoàn toàn có đủ khả năng vận chuyển đại quân đến đột kích Tô Châu.
Lục Thất gật đầu, dừng một chút, nói:
- Mã tướng quân! Ta cần một chiến sự hành động trước. Bây giờ ta lệnh cho ngươi, hôm nay thả hết thương nhân, mở rộng bến tàu.
Mã Vân Lộc ngẩn ra, tiếp đó đứng lên chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Vâng! Thuộc hạ xin tuân lệnh!
- Ngồi đi!
Lục Thất nói đơn giản, Mã Vân Lộc liền ngồi xuống.
Lục Thất bình thản nói:
- Chuyện mở rộng giao thương thì ngươi cứ nói ra bên ngoài là ý của ngươi, lý do là gạo và tiền thưởng của các tướng sĩ nhiều quá, không để được lâu, phải đổi thành bạc và muối. Còn chuyện Hải Ngu quân và Thái Thương quân bị điều đi bốn nghìn tướng sĩ, ngươi phải giả dạng như bí mật mà không bí mật để các thương nhân biết.
Mã Vân Lộc gật đầu, nói:
- Chủ thượng muốn dụ địch tấn công?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Phòng trộm không bằng bắt trộm, Chu quốc sớm muộn gì cũng sẽ phát động đại quân tấn công Tô Châu. Hiện giờ chúng ta “bán” sơ hở ra, dẫn dụ Chu quốc nhanh chóng đến đột kích.
Vẻ mặt bốn tướng soái ngưng trọng gật đầu. Trung quân Ngu Hầu nói:
- Chủ thượng muộn tái hiện trận chiến Cú Dung huyện.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Đúng là ý đó! Nhưng chưa chắc đã thành, Chu quốc không giống như phỉ Mao Sơn, sở dĩ thực lực của Chu quốc mạnh mẽ là vì có rất nhiều tướng tài giỏi chiến đấu.
- Tướng tài của Chu quốc rất nhiều nhưng kế sách dụ địch của chủ thượng tám phần là sẽ thành công. Nguyên do là Tô Châu trong mắt người ngoài đang vào thời kỳ bất ổn, là thời kỳ tốt nhất để tấn công. Nhưng thuộc hạ lo, dụ hổ dễ nhưng giết hổ mới khó. Chu quốc trị quân nghiêm ngặt, quả thật là chúng vô cùng giỏi chiến đấu.
Mã Vân Lộc tiếp lời.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Mã Tướng quân, ngươi đoán nếu như Chu quốc đến tập kích thì sẽ dẫn theo bao nhiêu quân lực?
- Thuộc hạ phỏng đoán, chắc là không quá ba vạn. Bởi vì lượng vận chuyển đường thuỷ là có hạn.
Mã Vân Lộc đáp.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Nếu như ta chủ trì tấn công Tô Châu thì ít nhất cũng sẽ xuất ra năm vạn đại quân.
Quá trưa, đám người Lục Thất đã đến nơi dừng chân của Thái Thương quân, chỗ đó có tên là trấn Tào Vương. Trấn Tào Vương có mô hình là quân trấn, lúc Việt quốc có năm trăm quân trấn đóng tại đó, Việt quốc và Chu quốc là đồng minh nhưng không thể đề phòng. Chỉ là quân lực phòng ngự tương đối ít, hơn nữa chiến sự của huyện Vô Tích vừa nổ ra thì ngạc nhiên là năm trăm quân của trấn Tào Vương đã bị Tín Vương điều đi bốn trăm, chỉ còn lại một trăm quân lực giữ trấn.
Nhìn thấy Tào Vương Bảo cũng giống với mô hình như Vọng Giang Bảo, trong lúc Lục Thất sai người đến thông báo thì hắn cũng thay soái giáp màu vàng trong Hổ Khâu vệ. Trong lúc chuẩn bị cũng tươm tất rồi, phía cửa Tây của Tào Vương Bảo cũng có mấy chục tướng sĩ xuất hiện, người dẫn đầu cũng mặc minh quang giáp màu vàng.
Lục Thất chủ động đi ra ngoài đón, không phải hắn không có cung cách của bề trên mà chiến địa phòng ngự hiện giờ, hắn khéo léo chú ý đến an nguy của tướng sĩ đóng ở đó, hắn ra gặp mặt thì không cần nảy sinh ngăn cách hay sợ hãi nữa.
Lục Thất vừa chủ động đến phía trước thì chủ soái mặc kim giáp vàng từ Tào Vọng Bảo ra cũng lập tức nhanh bước lên trước. Hai quân soái đã nhìn rõ nhau, lập tức buông lỏng cảnh giác, vui vẻ nói chuyện.
- Thần Mã Vân Lộc cung kính nghênh đón chủ soái!
Mã Vân Lộc - Quân soái của Thái Thương quân, cung kính chào nghi thức quân đội bái kiến Lục Thất, những tướng sĩ theo sau cũng lại bái kiến.
Lục Thất cười nhẹ gật đầu, nói:
- Tất cả miễn lễ!
Mã Vân Lộc đáp lại một tiếng rồi thu nghi lễ, ngẩng đầu nhìn Lục Thất, cười nói:
- Chủ thượng! Mời vào trong!
Lục Thất mỉm cười gật đầu, Mã Vân Lộc năm nay ba mươi ba tuổi, cũng là một danh tướng trong Hưng Hoá quân, cao to trông rất có tướng, nhưng đã ở trong Hưng Hoá quân mười mấy năm vẫn ở mức thấp nhất. Nếu không phải là Chu Vũ đưa y ra, Lục Thất trọng dụng y làm Hoả Trưởng Dực Vệ, sau đó được sự tín nhiệm của Tân Cầm Nhi thì y không thể một bước mà trở thành thống soái vạn quân như vậy được.
Dưới sự tháp tùng của tướng sĩ, Lục Thất bước vào Tào Vương Bảo. Vừa bước vào, Lục Thất hỏi:
- Mã tướng quân! Ngươi đã nhận được thông báo của quân phủ chưa?
- Thưa chủ thượng! Thần đã nhận được thông báo của Quy Đức quân phủ rồi, cũng nhận được lệnh điều quân của Vân Huy quân phủ. Thần đang làm theo lệnh điều quân.
Mã Vân Lộc, lùi sau nửa bước, bình thản đáp.
- Mã tướng quân thấy quân phủ xây dựng chế độ thế nào? Ngươi cứ nói thẳng, nói thật!
Lục Thất bình thản hỏi.
- Chủ thượng! Thần thấy quân phủ xây dựng chế độ rất tốt, nhưng cũng thấy, có phải là quyền lực của Vân Huy quân phủ quá lớn chăng. Mặc dù chỉ có quân quyền điều động nhưng có thể triệu tập quân lực quá lớn.
Mã Vân Lộc trả lời thẳng thắn, y và Lục Thất cũng được coi như là chiến hữu, không cảm thấy xa lạ.
Lục Thất hiểu những lời Mã Vân Lộc nói, y đang nhắc nhở mình không nên quá tín nhiệm Trương Hồng Ba. Nói cách khác những tướng sĩ xuất thân Dực Vệ giống như Mã Vân Lộc thì đều có chút e dè và bài xích với Trương Hồng Ba. Đây là một thói quen ‘bẩm sinh’ rồi chăng.
- Tình thế Tô Châu cần điều hành chỉnh thể về quân lực, tránh xuất hiện tình thế chiến đấu nhỏ lẻ. Sở dĩ ta thành lập hai đại quân phủ, mục đích chính là để phòng ngự Chu quốc, vì phòng ngự Đại Giang ở đây quá mềm mỏng.
Lục Thất bình thản nói.
- Chủ thượng nói như vậy, phải chăng sẽ tăng quân phòng ngự Đại Giang?
Mã Vân Lộc kinh ngạc hỏi.
- Không phải là tăng quân ở đây mà là muốn đóng trọng binh ở trung bộ Tô Châu, đã đạt đến bố cục chiến lược chi viện hình quạt rồi. Sau này bốn phần quân lực của mỗi quân đều sẽ thay nhau về quản Vân Huy quân phủ, sẽ có bốn soái quân đóng tại trung bộ Tô Châu, hai soái quân phòng ngự Đại Giang, bốn soái quân ở Thái Hồ Ngô huyện. Nhưng Quy Đức quân mà ta mới thành lập chỉ là dựng lên doạ người, đều là các quan thần phạm nhân tạo thành.
Lục Thất bình thản nói.
Mã Vân Lộc gật đầu, nói:
- Chủ thượng bố trí như vậy lại khiến thần có chút niềm tin rồi.
Lục Thất cười, hỏi:
- Tư mã hành quân Vương Tướng quân không ở đây sao?
- Vương Hải tướng quân ra bên ngoài ghi chép tình hình, phải báo quân tình với hai đại quân phủ. Cũng vì sẽ có bốn nghìn tướng sĩ phải điều đi nên trấn quân phòng ngự Đại Giang cần bố trí nghiêm ngặt hơn.
Mã Vân Lộc trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn biết phòng ngự Đại Giang cần dùng chế trấn quân, là từ Việt quốc xuống. Nói cách khác Thái Thương quân trên thực tế đã phân thành rất nhiều trấn quân.
Vào soái phủ, Lục Thất chỉ cùng Mã Vân Lộc, trung quân Ngu Hầu, tả doanh Đô úy, hữu doanh Đô uý nghị sự.
Tất nhiên Lục Thất đều biết bốn vị chưởng quân của Thái Thương quân, trung quân Ngu Hầu và hữu doanh Đô úy vốn xuất thân là Võ Lâm Vệ, Tư mã hành quân cũng xuất thân là Võ Lâm Vệ. Chủ soái Mã Vân Lộc và tả doanh Đô úy xuất thân là Dực Vệ ở phủ Công chúa, tổ hợp này vốn tồn tại những khống chế ngầm.
Nhưng sự tổ hợp của các chưởng quân này, với xuất phát điểm không phải để khống chế nhau mà là có lợi cho việc phục tùng soái quân. Dù sao Thái Thương quân gần như đều là hàng binh Trung Ngô quân. Nếu như các thống quân cấp cao và tướng quan đều là tướng sĩ Đường quốc, chỉ e sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa các tướng sĩ, hơn nữa Tân Cầm Nhi cũng không có nhiều Dực Vệ để phân công như vậy.
Bất luận là xuất thân Dực Vệ hay tướng quan Võ Lâm Vệ Mao Sơn thì đối với Lục Thất mà nói đều là cấp dưới cũ, vì vậy khi ở cùng đều không có gò bó và phân biệt. Bốn tướng soái khi ở cùng Lục Thất đều có tâm thái bình đẳng ngang hàng nhau.
Sau khi thân thiện cười nói vài câu, Lục Thất đi vào chủ đề chính. Hắn hỏi:
- Mã tướng quân! Ở đây có hay giao lưu qua lại với Chu quốc không?
- Chủ thượng! Ở đây chỉ có đến chứ không có qua lại nhiều! Ở đây vốn có giao thương với Chu quốc, bên bờ sông có bến tàu nhưng sau khi chúng thần chiếm đóng ở đây, để không tiết lộ quân mật, những thương nhân và thuyền từ Chu quốc đến đã đều bị bắt.
Mã Vân Lộc trả lời.
- Bờ sông ở đây có bến tàu sao?
Lục Thất bất ngờ hỏi.
- Có ạ! Thậm chí còn rất lớn, cách thượng du Ngô Tùng một đoạn.
Mã Vân Lộc đáp.
- Giao thương với Chu quốc thì thường buôn bán những gì?
Lục Thất hỏi.
- Chu quốc chủ yếu là mua gạo và tơ lụa, còn có phụ nữ nữa, ở đây cần bạc và muối, những thứ khác hai bên đều cấm buôn bán, ví dụ những tài nguyên có liên quan đến quân dụng.
Mã Vân Lộc đáp.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như khôi phục buôn bán thì có được không?
Bốn tướng soái ngẩn ra, Mã Vân Lộc nói:
- Khôi phục thì được nhưng quân mật của chúng ta sẽ không giữ được.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Mã tướng quân! Nếu như Chu quốc biết được quân mật phòng ngự Đại Giang của chúng ta thì ngươi thấy, Chu quốc có khả năng sẽ đến tập kích không?
Mã Vân Lộc ngẩn ra, đáp:
- Chủ thượng! Điều đó là rất có thể. Theo chúng thần tìm hiểu, bờ sông bên kia có hai vạn Tĩnh Hải quân, bên Dương Châu còn có hai vạn Giang Đô quân, Diêm Thành xa hơn còn có thuỷ quân chiến thuyền của Chu quốc. Chu quốc hoàn toàn có đủ khả năng vận chuyển đại quân đến đột kích Tô Châu.
Lục Thất gật đầu, dừng một chút, nói:
- Mã tướng quân! Ta cần một chiến sự hành động trước. Bây giờ ta lệnh cho ngươi, hôm nay thả hết thương nhân, mở rộng bến tàu.
Mã Vân Lộc ngẩn ra, tiếp đó đứng lên chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Vâng! Thuộc hạ xin tuân lệnh!
- Ngồi đi!
Lục Thất nói đơn giản, Mã Vân Lộc liền ngồi xuống.
Lục Thất bình thản nói:
- Chuyện mở rộng giao thương thì ngươi cứ nói ra bên ngoài là ý của ngươi, lý do là gạo và tiền thưởng của các tướng sĩ nhiều quá, không để được lâu, phải đổi thành bạc và muối. Còn chuyện Hải Ngu quân và Thái Thương quân bị điều đi bốn nghìn tướng sĩ, ngươi phải giả dạng như bí mật mà không bí mật để các thương nhân biết.
Mã Vân Lộc gật đầu, nói:
- Chủ thượng muốn dụ địch tấn công?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Phòng trộm không bằng bắt trộm, Chu quốc sớm muộn gì cũng sẽ phát động đại quân tấn công Tô Châu. Hiện giờ chúng ta “bán” sơ hở ra, dẫn dụ Chu quốc nhanh chóng đến đột kích.
Vẻ mặt bốn tướng soái ngưng trọng gật đầu. Trung quân Ngu Hầu nói:
- Chủ thượng muộn tái hiện trận chiến Cú Dung huyện.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Đúng là ý đó! Nhưng chưa chắc đã thành, Chu quốc không giống như phỉ Mao Sơn, sở dĩ thực lực của Chu quốc mạnh mẽ là vì có rất nhiều tướng tài giỏi chiến đấu.
- Tướng tài của Chu quốc rất nhiều nhưng kế sách dụ địch của chủ thượng tám phần là sẽ thành công. Nguyên do là Tô Châu trong mắt người ngoài đang vào thời kỳ bất ổn, là thời kỳ tốt nhất để tấn công. Nhưng thuộc hạ lo, dụ hổ dễ nhưng giết hổ mới khó. Chu quốc trị quân nghiêm ngặt, quả thật là chúng vô cùng giỏi chiến đấu.
Mã Vân Lộc tiếp lời.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Mã Tướng quân, ngươi đoán nếu như Chu quốc đến tập kích thì sẽ dẫn theo bao nhiêu quân lực?
- Thuộc hạ phỏng đoán, chắc là không quá ba vạn. Bởi vì lượng vận chuyển đường thuỷ là có hạn.
Mã Vân Lộc đáp.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Nếu như ta chủ trì tấn công Tô Châu thì ít nhất cũng sẽ xuất ra năm vạn đại quân.
Bình luận truyện