Kiêu Phong
Quyển 5 - Chương 153: Ngu mưu
Làm con trùng khấu đầu trong Từ Minh Cung xong, Lục Thất dưới sự hướng dẫn của một thái giám rời khỏi Từ Minh Cung, đến một noãn các nghỉ ngơi, trong noãn các bày một giá sách, hắn tiện tay lấy xuống một quyển, ngồi xuống đọc, qua một lúc, có thái giám mang trà đến.
Lục Thất thờ ơ đọc sách giết thời gian, trong lòng lại đang nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tiểu Điệp về chữ ngu, Tiểu Điệp kể cho hắn nghe một điển cố thượng cổ, Thuấn đế thượng cổ, thuộc họ Ngu thị, tên gọi Ngu Thuấn, đế vị của Ngu Thuấn là do Nghiêu đế nhường ngôi, mà Nghiêu đế trước khi truyền vị, từng đem con gái Nga Hoàng và Nữ Anh gả cho Ngu Thuấn.
Tiểu Điệp chỉ nói về điển cố liên quan đến chữ ngu, nhưng Lục Thất nghe xong lại có chút xúc động, thân là kiêu hùng tranh giành thiên hạ, hắn đối với các loại thần tích có lợi rất là mẫn cảm, thần tích đối với đế vương mà nói, là một loại thiên mệnh danh chính ngôn thuận, là một loại hiệu triệu lực vô hình, nhất là truyền thuyết tam hoàng ngũ đế thượng cổ, ảnh hưởng lâu dài đến hậu thế, thậm chí trở thành cư điển dẫn kinh, thước đo không thể tiết độc.
Chu hoàng đế ban cho hắn chữ ngu, là dụng tâm ám chỉ điển cố môi hở răng lạnh, nhắc nhở Lục Thất không được chân trong chân ngoài cùng người khác cấu kết, thậm chí thái hậu ban cho Vũ Vi công chúa phong hiệu Quắc quốc công chúa, càng chứng minh thâm ý môi hở răng lạnh, Quắc quốc và Ngu quốc, là mối quan hệ gắn bó răng môi.
Chu hoàng đế vì muốn từng bước từng bước suy yếu công thần nội loạn, trước mắt chỉ có thể dụ dỗ nhân nhượng và lung lạc Lục Thất, còn Lục Thất cũng đang nghĩ cách từng bước từng bước chiếm đoạt lãnh thổ Chu quốc, Chu hoàng đế ban cho hắn chữ ngu, khiến cho Lục Thất nảy sinh suy nghĩ muốn đổi quốc hiệu, quốc hiệu Tấn quốc, ở Phúc Châu bởi vì cục thế mà định ra quốc hiệu.
Trên thực tế, quốc hiệu Tấn quốc, đối với việc tranh giành Trung Nguyên có chút bất ổn, từ An Lộc Sơn tạo phản đánh nát giang sơn Đại Đường, Trung Nguyên từng xuất hiện rất nhiều hoàng triều đoản mệnh, theo thứ tự là Đại Lương, Đại Đường, Đại Tấn, Đại Hán và Đại Chu, nếu Lục Thất lấy tên Tấn quốc nhập chủ Trung Nguyên, giống như là vì Đại Tấn trước kia phục quốc.
Chữ ngu, xuất phát từ Hoàng Hà cổ địa, lại hàm chỉ Giang Nam Ngô địa, còn có thể liên quan đến Ngu thị Thuấn đế, Đại Đương trước kia thịnh thế hoàng triều, khai quốc hoàng đế Lý Uyên, chính là bị Tùy triều phong làm Đường quốc công, cho nên sau khi lập quốc, lấy Đường làm quốc hiệu.
Lục Thất muốn đoạt giang sơn Chu quốc, thủ đoạn quân sự không thể thiếu được, thủ đoạn thượng binh phạt mưu cũng không thể thiếu, hắn nghĩ nếu Chu quốc rơi vào loạn chiến, hắn có thể lợi dụng chữ ngu Chu hoàng đế ban cho hắn, đường đường chính chính nói thành Chu hoàng đế nhường ngôi hay không, hắn có thể dưới tình huống Chu hoàng đế đã chết, hoặc giả đại thế của Chu hoàng đế đã qua, dùng phương pháp ngụy chiếu chính thống kế thừa Chu quốc, hiệu triệu thần dân Chu quốc quy phục, quân lực cường đại, cộng thêm hiệu triệu chính thống, tương phụ tương thành giành giật Trung Nguyên.
Lục Thất cảm thấy đó chính là đường tắt để hắn thuận lợi thống trị Chu quốc, nắm đấm cộng với lẽ lý, có thể ảnh hưởng lòng người ủng hộ hay phản đối, lòng người nếu muốn quy thuận, thì sẽ không nghi ngờ đó có phải ngụy chiếu hay không, lòng người cần một cái mặt nạ quang minh chính đại, đi mưu cầu lợi ích bản thân, rất nhiều quan viên, rất băn khoăn đối với việc làm nghịch thần, trong cân nhắc lợi ích, cũng sẽ suy xét thanh danh sau này, thanh danh sau này sẽ liên quan đến con cháu đời sau.
Đương nhiên, đây chỉ là một sách lược dự phòng, nhưng thay đổi quốc hiệu thành Ngu, Lục Thất đã có quyết định, quốc hiệu Tấn quốc, đã bị tiền nhân dùng đến nát tươm, nếu mấy chục năm trước không bị dùng qua, thì còn còn có thể dùng, dù sao Tấn quốc thượng cổ cũng rất cường đại, nhưng Tấn quốc của mấy chục năm trước, lại là đoản mệnh.
Bởi vì có ý định ngụy chiếu, Lục Thất tiến tới suy nghĩ đến con cháu Chu hoàng đế, thái tử Đại Chu văn nhược, Tào Vương thùng rỗng kêu to, Kỷ Vương còn có thể, chỉ là tuổi mới mười lăm, kì thực theo suy nghĩ của Lục Thất, Chu hoàng đế nên tráng sĩ tự chém phế trưởng lập ấu, trực tiếp đem trọng trách kế vị giao cho Kỷ Vương, Kỷ Vương nếu làm thái tử Chu quốc, tuyệt đối có thể trưởng thành trong thời gian ngắn, phế vật giống như thái tử Đại Chu và Tào Vương, dạy bảo thế nào cũng vô dụng.
Nhưng Lục Thất thật ra vẫn có thể hiểu được chuyện này, cha mẹ sinh con trời sinh tính, thái tử hoàng triều trong lịch sử, tài đức vẹn toàn thực sự không nhiều, lấy Đường thái tông Lý Thế Dân làm ví dụ, một đời minh quân, cũng không dạy dỗ tốt thái tử, cuối cùng đem đế vị giao cho một người con trai yếu đuối, kết quả trên lịch sử xuất hiện Tắc Thiên hoàng đế.
Lục Thất bây giờ cân nhắc chuyện người kế vị vẫn còn hơi sớm, nhưng hắn cũng biết, sau này e rằng sẽ có phiền phức, giống như Chu hoàng đế, rõ ràng biết thái tử vô năng văn nhược, vẫn không thể phế trưởng lập ấu, bởi vì thái tử là do hoàng hậu sinh ra, lại có lão thần như Trương Vĩnh Đức ủng hộ, muốn phế trưởng lập ấu trở ngại quá lớn, hơn nữa thân là phụ thân, hắn không hi vọng sau này xuất hiện hậu quả huynh đệ tương tàn, Chu hoàng đế dù cơ trí đến mấy, cũng không tránh khỏi băn khoăn.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên có người đến, cách một lớp rèm dày nhẹ nhàng nói:
- Phò mã gia, nô tỳ mang điểm tâm đến.
Lục Thất ngẩn người, nói:
- Vào đi.
Rèm cửa vén lên một mỹ nữ mặc y phục trong bước vào, tay trái nâng mâm gỗ, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Thất, đặt mâm gỗ xuống chiếc bàn bên cạnh.
- Là nàng à.
Lục Thất bật cười khe khẽ, mỹ nhân đến chính là người từng tặng hắn áo đông.
- Là nô tỳ, điểm tâm này, là công chúa bảo nô tỳ mang đến, công chúa lo lắng phò mã gia ở Tụ Anh Điện không có ăn no.
Nô tỳ dịu dàng nói, lúm đồng tiền có chút ngượng ngùng, má ngọc ửng hồng như phấn.
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, giơ tay cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi:
- Sau khi ta rời khỏi Từ Minh Cung, có phải có rất nhiều người chỉ trích ta.
- Không có, chỉ có chúc phúc.
Nô tỳ dịu dàng trả lời.
- Vậy sao?
Lục Thất hoài nghi nói.
- Là thật, nhân duyên do thái hậu làm chủ, ai dám nói lung tung.
Nô tỳ giải thích nói
Lục Thất bừng tỉnh gật đầu, hắn đã xem nhẹ tác dụng quyền uy của thái hậu, bình thường lão nhân quan gia đều là quyền uy tối thượng, huống hà đây là nữ nhân trong cung, tự nhiên sẽ biết điều không dám gây chuyện, Chu hoàng đế để thái hậu làm chủ, chính là muốn bịt miệng chúng nhân, người nào dám nói thái hậu không đúng, đại thần có thể can gián hoàng đế, nhưng không thể chạy vào cung đến chỗ thái hậu can gián chuyện hậu cung, có điều chuyện liên quan đến việc lập người kế vị, đại thần có thể đến chỗ thái hậu lý luận.
- Ngươi tên là gì?
Lục Thất nhìn nô tỳ mỉm cười hỏi.
- Nô tỳ tên Tuyết Nga.
Nô tỳ ngượng ngùng trả lời.
- Tuyết Nga, Vũ Mị, tên của ngươi do công chúa đặt phải không?
Lục Thất mỉm cười hỏi, nô tỳ mỹ nhân thái độ ngượng ngùng, đã khơi dậy tình cảm yêu thương trong hắn.
- Không phải không chúa đặt, là Tĩnh quý nhân ban cho.
Tuyết Nga dịu dàng trả lời.
Lục Thất mỉm cười nhìn Tuyết Nga, Tuyết Nga là một mỹ nhân, mặt trái xoan, mi cong miệng nhỏ, làn da trắng nõn như ngọc, rất là thanh tú động lòng người.
Tuyết Nga bị nhìn cúi đầu e thẹn, đôi má ngọc nhanh chóng ửng hồng, bàn tay ngọc khẩn trương nắm lấy vạt áo, thái độ ngượng ngùng như vậy, khiến Lục Thất có chút bất ngờ, tình cảm thương yêu cũng vô thức chuyển sang kích động, hắn nghiêng người, giơ tay nắm lấy tay Tuyết Nga, dùng lực kéo nàng ngã vào lòng mình.
Á! Tuyết Nga kêu lên sợ hãi, thân thể lao về phía trước, bị một bàn tay to lớn nâng lên, ngồi lọt thỏm trong lòng phò mã gia, tiếp theo thắt lưng bị ôm chặt, mắt đẹp cũng nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười đang nhìn xuống, nàng sợ hãi căn răng, co người không dám nhúc nhích.
- Ta làm nàng sợ sao?
Lục Thất mỉm cười khẽ hỏi, hắn cũng tự thấy mình lỗ mãng.
- Phò mã gia, nô tỳ, nô tỳ.
Tuyết Nga hoảng sợ lắp bắp.
- Đừng sợ, ta chỉ muốn ôm nàng, cùng nàng nói chuyện mà thôi.
Lục Thất dịu dàng khẽ nói, Tuyết Nga gật gật đầu.
- Nàng hai mươi tuổi chưa?
Lục Thất ôn hòa hỏi.
- Nô tỳ hai mươi mốt.
Tuyết Nga nhỏ giọng trả lời.
- Nàng theo công chúa từ năm bao nhiêu tuổi?
- Nô tỳ tám tuổi hầu hạ công chúa.
- Gia cảnh nàng như thế nào?
- Nô tỳ xuất thân là tội nô, phụ thân nô tỳ là trưởng sử Lư Châu, nhưng là trưởng sử của Đường quốc trước, sau đó chết trong chiến tranh, nô tỳ bị áp giải đến Khai Phong phủ làm nô tỳ trong cung, không lâu sau được Tĩnh quý nhân nhìn trúng, hầu hạ công chúa.
- Ồ, quê hương của nàng là Giang Nam?
- Không phải, quê hương của nô tỳ là Dương Châu, không có qua Đại Giang.
- Quê ta ở Thọ Châu, cách Dương Châu hơi xa một chút, nhưng có lẽ đều là vùng đất Giang Hoài.
- Dạ, nô tỳ biết phò mã là người Thọ Châu.
Mỹ nhân Tuyết Nga xuất thân Dương Châu, thân thiết cùng Lục Thất tán gẫu một lát, sau đó vì sợ bị bắt khác bắt gặp, ngượng ngùng rời khỏi lòng Lục Thất, Lục Thất cũng không dám tiếp tục làm bậy, đem điểm tâm ăn hết một nửa, rồi mới để Tuyết Nga cầm đi.
Lục Thất thờ ơ đọc sách giết thời gian, trong lòng lại đang nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tiểu Điệp về chữ ngu, Tiểu Điệp kể cho hắn nghe một điển cố thượng cổ, Thuấn đế thượng cổ, thuộc họ Ngu thị, tên gọi Ngu Thuấn, đế vị của Ngu Thuấn là do Nghiêu đế nhường ngôi, mà Nghiêu đế trước khi truyền vị, từng đem con gái Nga Hoàng và Nữ Anh gả cho Ngu Thuấn.
Tiểu Điệp chỉ nói về điển cố liên quan đến chữ ngu, nhưng Lục Thất nghe xong lại có chút xúc động, thân là kiêu hùng tranh giành thiên hạ, hắn đối với các loại thần tích có lợi rất là mẫn cảm, thần tích đối với đế vương mà nói, là một loại thiên mệnh danh chính ngôn thuận, là một loại hiệu triệu lực vô hình, nhất là truyền thuyết tam hoàng ngũ đế thượng cổ, ảnh hưởng lâu dài đến hậu thế, thậm chí trở thành cư điển dẫn kinh, thước đo không thể tiết độc.
Chu hoàng đế ban cho hắn chữ ngu, là dụng tâm ám chỉ điển cố môi hở răng lạnh, nhắc nhở Lục Thất không được chân trong chân ngoài cùng người khác cấu kết, thậm chí thái hậu ban cho Vũ Vi công chúa phong hiệu Quắc quốc công chúa, càng chứng minh thâm ý môi hở răng lạnh, Quắc quốc và Ngu quốc, là mối quan hệ gắn bó răng môi.
Chu hoàng đế vì muốn từng bước từng bước suy yếu công thần nội loạn, trước mắt chỉ có thể dụ dỗ nhân nhượng và lung lạc Lục Thất, còn Lục Thất cũng đang nghĩ cách từng bước từng bước chiếm đoạt lãnh thổ Chu quốc, Chu hoàng đế ban cho hắn chữ ngu, khiến cho Lục Thất nảy sinh suy nghĩ muốn đổi quốc hiệu, quốc hiệu Tấn quốc, ở Phúc Châu bởi vì cục thế mà định ra quốc hiệu.
Trên thực tế, quốc hiệu Tấn quốc, đối với việc tranh giành Trung Nguyên có chút bất ổn, từ An Lộc Sơn tạo phản đánh nát giang sơn Đại Đường, Trung Nguyên từng xuất hiện rất nhiều hoàng triều đoản mệnh, theo thứ tự là Đại Lương, Đại Đường, Đại Tấn, Đại Hán và Đại Chu, nếu Lục Thất lấy tên Tấn quốc nhập chủ Trung Nguyên, giống như là vì Đại Tấn trước kia phục quốc.
Chữ ngu, xuất phát từ Hoàng Hà cổ địa, lại hàm chỉ Giang Nam Ngô địa, còn có thể liên quan đến Ngu thị Thuấn đế, Đại Đương trước kia thịnh thế hoàng triều, khai quốc hoàng đế Lý Uyên, chính là bị Tùy triều phong làm Đường quốc công, cho nên sau khi lập quốc, lấy Đường làm quốc hiệu.
Lục Thất muốn đoạt giang sơn Chu quốc, thủ đoạn quân sự không thể thiếu được, thủ đoạn thượng binh phạt mưu cũng không thể thiếu, hắn nghĩ nếu Chu quốc rơi vào loạn chiến, hắn có thể lợi dụng chữ ngu Chu hoàng đế ban cho hắn, đường đường chính chính nói thành Chu hoàng đế nhường ngôi hay không, hắn có thể dưới tình huống Chu hoàng đế đã chết, hoặc giả đại thế của Chu hoàng đế đã qua, dùng phương pháp ngụy chiếu chính thống kế thừa Chu quốc, hiệu triệu thần dân Chu quốc quy phục, quân lực cường đại, cộng thêm hiệu triệu chính thống, tương phụ tương thành giành giật Trung Nguyên.
Lục Thất cảm thấy đó chính là đường tắt để hắn thuận lợi thống trị Chu quốc, nắm đấm cộng với lẽ lý, có thể ảnh hưởng lòng người ủng hộ hay phản đối, lòng người nếu muốn quy thuận, thì sẽ không nghi ngờ đó có phải ngụy chiếu hay không, lòng người cần một cái mặt nạ quang minh chính đại, đi mưu cầu lợi ích bản thân, rất nhiều quan viên, rất băn khoăn đối với việc làm nghịch thần, trong cân nhắc lợi ích, cũng sẽ suy xét thanh danh sau này, thanh danh sau này sẽ liên quan đến con cháu đời sau.
Đương nhiên, đây chỉ là một sách lược dự phòng, nhưng thay đổi quốc hiệu thành Ngu, Lục Thất đã có quyết định, quốc hiệu Tấn quốc, đã bị tiền nhân dùng đến nát tươm, nếu mấy chục năm trước không bị dùng qua, thì còn còn có thể dùng, dù sao Tấn quốc thượng cổ cũng rất cường đại, nhưng Tấn quốc của mấy chục năm trước, lại là đoản mệnh.
Bởi vì có ý định ngụy chiếu, Lục Thất tiến tới suy nghĩ đến con cháu Chu hoàng đế, thái tử Đại Chu văn nhược, Tào Vương thùng rỗng kêu to, Kỷ Vương còn có thể, chỉ là tuổi mới mười lăm, kì thực theo suy nghĩ của Lục Thất, Chu hoàng đế nên tráng sĩ tự chém phế trưởng lập ấu, trực tiếp đem trọng trách kế vị giao cho Kỷ Vương, Kỷ Vương nếu làm thái tử Chu quốc, tuyệt đối có thể trưởng thành trong thời gian ngắn, phế vật giống như thái tử Đại Chu và Tào Vương, dạy bảo thế nào cũng vô dụng.
Nhưng Lục Thất thật ra vẫn có thể hiểu được chuyện này, cha mẹ sinh con trời sinh tính, thái tử hoàng triều trong lịch sử, tài đức vẹn toàn thực sự không nhiều, lấy Đường thái tông Lý Thế Dân làm ví dụ, một đời minh quân, cũng không dạy dỗ tốt thái tử, cuối cùng đem đế vị giao cho một người con trai yếu đuối, kết quả trên lịch sử xuất hiện Tắc Thiên hoàng đế.
Lục Thất bây giờ cân nhắc chuyện người kế vị vẫn còn hơi sớm, nhưng hắn cũng biết, sau này e rằng sẽ có phiền phức, giống như Chu hoàng đế, rõ ràng biết thái tử vô năng văn nhược, vẫn không thể phế trưởng lập ấu, bởi vì thái tử là do hoàng hậu sinh ra, lại có lão thần như Trương Vĩnh Đức ủng hộ, muốn phế trưởng lập ấu trở ngại quá lớn, hơn nữa thân là phụ thân, hắn không hi vọng sau này xuất hiện hậu quả huynh đệ tương tàn, Chu hoàng đế dù cơ trí đến mấy, cũng không tránh khỏi băn khoăn.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên có người đến, cách một lớp rèm dày nhẹ nhàng nói:
- Phò mã gia, nô tỳ mang điểm tâm đến.
Lục Thất ngẩn người, nói:
- Vào đi.
Rèm cửa vén lên một mỹ nữ mặc y phục trong bước vào, tay trái nâng mâm gỗ, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Thất, đặt mâm gỗ xuống chiếc bàn bên cạnh.
- Là nàng à.
Lục Thất bật cười khe khẽ, mỹ nhân đến chính là người từng tặng hắn áo đông.
- Là nô tỳ, điểm tâm này, là công chúa bảo nô tỳ mang đến, công chúa lo lắng phò mã gia ở Tụ Anh Điện không có ăn no.
Nô tỳ dịu dàng nói, lúm đồng tiền có chút ngượng ngùng, má ngọc ửng hồng như phấn.
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, giơ tay cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi:
- Sau khi ta rời khỏi Từ Minh Cung, có phải có rất nhiều người chỉ trích ta.
- Không có, chỉ có chúc phúc.
Nô tỳ dịu dàng trả lời.
- Vậy sao?
Lục Thất hoài nghi nói.
- Là thật, nhân duyên do thái hậu làm chủ, ai dám nói lung tung.
Nô tỳ giải thích nói
Lục Thất bừng tỉnh gật đầu, hắn đã xem nhẹ tác dụng quyền uy của thái hậu, bình thường lão nhân quan gia đều là quyền uy tối thượng, huống hà đây là nữ nhân trong cung, tự nhiên sẽ biết điều không dám gây chuyện, Chu hoàng đế để thái hậu làm chủ, chính là muốn bịt miệng chúng nhân, người nào dám nói thái hậu không đúng, đại thần có thể can gián hoàng đế, nhưng không thể chạy vào cung đến chỗ thái hậu can gián chuyện hậu cung, có điều chuyện liên quan đến việc lập người kế vị, đại thần có thể đến chỗ thái hậu lý luận.
- Ngươi tên là gì?
Lục Thất nhìn nô tỳ mỉm cười hỏi.
- Nô tỳ tên Tuyết Nga.
Nô tỳ ngượng ngùng trả lời.
- Tuyết Nga, Vũ Mị, tên của ngươi do công chúa đặt phải không?
Lục Thất mỉm cười hỏi, nô tỳ mỹ nhân thái độ ngượng ngùng, đã khơi dậy tình cảm yêu thương trong hắn.
- Không phải không chúa đặt, là Tĩnh quý nhân ban cho.
Tuyết Nga dịu dàng trả lời.
Lục Thất mỉm cười nhìn Tuyết Nga, Tuyết Nga là một mỹ nhân, mặt trái xoan, mi cong miệng nhỏ, làn da trắng nõn như ngọc, rất là thanh tú động lòng người.
Tuyết Nga bị nhìn cúi đầu e thẹn, đôi má ngọc nhanh chóng ửng hồng, bàn tay ngọc khẩn trương nắm lấy vạt áo, thái độ ngượng ngùng như vậy, khiến Lục Thất có chút bất ngờ, tình cảm thương yêu cũng vô thức chuyển sang kích động, hắn nghiêng người, giơ tay nắm lấy tay Tuyết Nga, dùng lực kéo nàng ngã vào lòng mình.
Á! Tuyết Nga kêu lên sợ hãi, thân thể lao về phía trước, bị một bàn tay to lớn nâng lên, ngồi lọt thỏm trong lòng phò mã gia, tiếp theo thắt lưng bị ôm chặt, mắt đẹp cũng nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười đang nhìn xuống, nàng sợ hãi căn răng, co người không dám nhúc nhích.
- Ta làm nàng sợ sao?
Lục Thất mỉm cười khẽ hỏi, hắn cũng tự thấy mình lỗ mãng.
- Phò mã gia, nô tỳ, nô tỳ.
Tuyết Nga hoảng sợ lắp bắp.
- Đừng sợ, ta chỉ muốn ôm nàng, cùng nàng nói chuyện mà thôi.
Lục Thất dịu dàng khẽ nói, Tuyết Nga gật gật đầu.
- Nàng hai mươi tuổi chưa?
Lục Thất ôn hòa hỏi.
- Nô tỳ hai mươi mốt.
Tuyết Nga nhỏ giọng trả lời.
- Nàng theo công chúa từ năm bao nhiêu tuổi?
- Nô tỳ tám tuổi hầu hạ công chúa.
- Gia cảnh nàng như thế nào?
- Nô tỳ xuất thân là tội nô, phụ thân nô tỳ là trưởng sử Lư Châu, nhưng là trưởng sử của Đường quốc trước, sau đó chết trong chiến tranh, nô tỳ bị áp giải đến Khai Phong phủ làm nô tỳ trong cung, không lâu sau được Tĩnh quý nhân nhìn trúng, hầu hạ công chúa.
- Ồ, quê hương của nàng là Giang Nam?
- Không phải, quê hương của nô tỳ là Dương Châu, không có qua Đại Giang.
- Quê ta ở Thọ Châu, cách Dương Châu hơi xa một chút, nhưng có lẽ đều là vùng đất Giang Hoài.
- Dạ, nô tỳ biết phò mã là người Thọ Châu.
Mỹ nhân Tuyết Nga xuất thân Dương Châu, thân thiết cùng Lục Thất tán gẫu một lát, sau đó vì sợ bị bắt khác bắt gặp, ngượng ngùng rời khỏi lòng Lục Thất, Lục Thất cũng không dám tiếp tục làm bậy, đem điểm tâm ăn hết một nửa, rồi mới để Tuyết Nga cầm đi.
Bình luận truyện