Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 86: Cam Châu



Đám lão binh đi rồi, Lục Thất từ quân doanh ngoài thành đi vào thành Trương Dịch. Thành Trương Dịch nằm ở trung bộ hành lang Hà Tây, bắt đầu xây dựng vào triều Hán, bây giờ là một tòa thành trì có chiều dài hai nghìn thước, tường thành cao ngất, xây dựng đủ các loại công trình phòng thủ, là một toà thành hùng mạnh khó phá.

Đương nhiên là Lục Thất có hiểu biết về Cam Châu, Cam Châu nằm ở vị trí giữa bụng của hành lang Hà Tây rộng ngàn dặm, bắt nguồn từ Hắc hà của sơn địa Kỳ Liên, Đại Dã Khẩu hà, Tô Du Khẩu hà, nhất là Hắc hà đi ngang qua toàn cảnh, tạo thành một ốc đảo nổi tiếng xa gần. Vì thủy tài nguyên phong phú, đất đai phì nhiêu, cho nên từ xưa Cam Châu đã là vùng quan trọng sản xuất lương thực, thời kì triều Đường thừa thải gạo, cho nên nếu Cam Châu vào mùa bội thu thì có thể nuôi đến cả trăm vạn nhân khẩu.

Điều đáng tiếc là, từ sau loạn An Sử hành lang Hà Tây liền rơi vào cảnh ngươi tranh ta đoạt, từng bị dân tộc Hồi Hột và Thổ Phiên chiếm rất nhiều năm. Khi dân tộc Hồi Hột chiếm lĩnh, không gây phá hoại lớn đến nông nghiệp của Trương Dịch. Còn lúc Thổ Phiên chiếm lĩnh lại chỉ coi trọng chăn thả, gây tổn hại lớn cho nông nghiệp. Nông nghiệp chủ yếu đòi hỏi đất trồng trọt, mà hành lang Hà Tây vẫn là ngươi cướp ta đoạt.

Trước khi người Đảng Hạng lập quốc liền chiếm Lương Châu, người Đảng Hạng vốn lấy việc chăn thả làm chính, cũng là khuynh hướng chăn nuôi, hơn nữa chiến sự không ngừng khiến cho nhân khẩu của Cam Châu giảm sút rất nhiều. Cho nên nông nghiệp Cam Châu không thể phục hồi một cách mạnh mẽ được. Nông nghiệp cần tiến hành làm thủy lợi và khai hoang trồng trọt thì mới bội thu được.

Lục Thất biết tầm quan trọng của Cam Châu đối với Hà Tây, hắn muốn chiếm Cam Châu, khôi phục sức sản xuất nông nghiệp của Cam Châu, Cam Châu phong thì Hà Tây sẽ đủ.

Khi Lục Thất ở Hội Châu, vốn là muốn tiến hành dụ dỗ phân hóa bát thị (tám bộ tộc) Đảng Hạng, cho nên hắn mới cưới Nhã Lan làm phu nhân, nhưng quân tiến vào Hà Tây thành công, cách dụ dỗ ban đầu không thể không thay đổi. Bởi vì sau khi Hạ quốc chiếm được hành lang Hà Tây đã phân cho quý tộc Đảng Hạng, bây giờ hành lang Hà Tây là lãnh địa chăn thả của bát thị Đảng Hạng, bộ lạc hoặc tán dân trong lãnh địa đều thuộc về lãnh chúa, cũng chính là quý tộc bát thị Đảng Hạng.

Lục Thất tiến thủ hành lang Hà Tây rồi, không thể thừa nhận dân chăn nuôi và bộ lạc dân du mục vùng Hà Tây, có một bộ phận vẫn còn thuộc về Phòng Đương thị, nói cách khác, hắn không cần giao hảo với Phòng Đương thị, tiến thủ hàng lang Hà Tây chẳng khách gì chặt ngang Hạ quốc.

Nơi thống trị ban đầu của Hạ quốc chính là vùng thảo nguyên Hoành Sơn kia, bát thị Đảng Hạng vốn là dân tộc thảo nguyên. Lục Thất lấy được Hội Châu và hành lang Hà Tây khiến cho Hạ quốc không cách nào thông với Lan Châu và vùng Hà Hoàng.

Sau khi Lục Thất tây chinh, bình thường hẳn là nên xuất binh đến eo sông Cổ Lãng cùng quân Hội Châu hợp quân tiến đánh Lan Châu. Sau khi vùi lấp Lan Châu là có thể tiến chiếm Hà Hoàng. Nhưng Lục Thất lại không muốn làm quá nhiều của hồi môn cho Chu quốc, hành lang Hà Tây có thể mượn tên của Chiết thị chiếm cứ, còn Lan Châu và vùng Hà Hoàng, hắn tiến chiếm rồi cũng sẽ do quan lại Chu quốc đến tiếp quản.

Ngoài ra, một khi tiến vào Hà Hoàng rồi sẽ xảy ra chiến sự với Thổ Phiên, Lục Thất không muốn quân lực Hà Tây đóng ở Hà Hoàng, tuy nhiên tình thế hay thay đổi, sự tình từ nay về sau rất khó nghĩ thế nào mà được như thế.

Vào thành Trương Dịch, đi đến quân phủ xem văn án, sau đó không lâu, Chiết Hương Nguyệt tới giao kết quả kiểm kê cho Lục Thất. Lục Thất vừa nhìn, kết quả trong kho của thành Trương Dịch quả nhiên rất ít, văn án quân phủ Lương Châu lúc trước Lục Thất đã biết.

Sáng sớm hôm sau, thành Trương Dịch giải trừ quân quản giới nghiêm cho phép cư dân đi ra. Cư dân của thành Trương Dịch mới hơn hai vạn, thua xa nhân khẩu thành Võ Uy, chủ yếu là nông dân và dân chăn nuôi Cam Châu nhiều, căn cứ vào ghi chép trong văn án, nhân khẩu của Cam Châu có thể là sáu vạn, nhưng số lượng sáu vạn này bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh thay đổi lớn. Đại quân của Lục Thất vừa vào Cam Châu, chỉ sợ có nhiều dân du mục nghe phong thanh mà trốn ra ngoài.

Thông cáo trị chính của Lục Thất sáng sớm đã được phát ra, trừ thông báo tiêu chuẩn thuế phú mới, còn công bố ruộng đất cho quân lập công, tuyên bố những khu đất thích hợp cho trồng trọt đều có thể bán cho tướng sĩ muốn được đất, năm nay và sang năm không thu thuế, các tướng sĩ có ruộng rồi sẽ tự khai hoang, cũng có thể thuê người khai hoang, trồng trọt, nếu không thuê được người, quân đội sẽ cho người thay thế khai hoang trồng trọt, nhưng sẽ thu lấy bảy phần lương thực.

Thông cáo vừa ra, trong thành đã bàn tán xôn xao. Vì sao Lục Thất lại ra thông cáo trong lúc đang chiến tranh, chính là vì muốn trói buộc lòng quân của hàng binh, trước tiên phải ra những ưu đãi, mới có thể khiến hàng binh có lòng quy thuận.

Mấy trăm tướng sĩ “phụ địch” sắp phải lên đường, nghe thông báo rồi, lão binh Khâu Lâm rõ ràng động lòng, liền hỏi cận vệ tuyên báo:

- Lão đệ, một mẫu đất bao nhiêu tiền?

- Mười quan tiền Chu hoặc ba mươi lượng bạc, hoặc ba lượng vàng, được mua cao nhất là hai mươi mẫu.

Cận vệ trả lời.

- Cái gì? Một mẫu đất ba lượng vàng, sao mua được?

Một lão binh nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy, quá đắt, chỗ này toàn là đất hoang, không đáng giá đó.

Người lão binh kia cũng nói.

- Các vị, Đại tướng quân nói rồi, sẽ tiến hành bán chịu đất cho các tướng sĩ, sẽ do quan phủ viết giấy vay. Các vị sau khi dùng giấy vay mua đất vườn, sẽ trả góp hằng năm. Năm nay và sang năm quả quyết không thu lãi, năm sau thu lãi, từng năm sau đó sẽ tăng thêm lãi, nếu các vị có thể tiết kiệm được một phần quân hưởng thì có thể trả hết nợ. Nếu lập được công, được khao thưởng thì càng dễ trả hết nợ. Đại tướng quân nói, đây sẽ là quân điền có tính thừa kế, cho nên chỉ bán cho mỗi người hai mươi mẫu.

Cận vệ giải thích nói.

- Nói như vậy, tôi không có tiền cũng có thể mua được đất đai.

Khâu Lâm hỏi.

- Đúng vậy, Đại tướng quân nói, nếu Cam Châu ổn định và hòa bình lâu dài, các tướng sĩ không phải chịu thiệt, quan phủ cũng có thể có thứ nuôi quân. Nếu Đại tướng quân không thể chiếm giữ Hà Tây lâu vậy thì tất cả đều là hư ảo.

Cận vệ giải thích nói.

- Được, ta lấy ruộng trước.

Khâu Lâm đáp.

- Được, ta ghi chép một chút, tên của ông, còn người thừa kế của ông, nhất định phải có người thừa kế. Nếu lão huynh có gì xảy ra ngoài ý muốn thì đất đai kia sẽ giao cho người thừa kế, nếu người thừa kế không muốn đất đai vậy Đại tướng quân sẽ cho vào trợ cấp.

Cận vệ nói.

- Hả, trợ cấp và đất đai không thể cho cùng nhau sao?

Có lão binh hỏi.

- Đương nhiên là không thể cho cùng được rồi, nếu lão huynh dùng tiền mặt mua đất đai, vậy đất đai và trợ cấp sẽ được cấp chung. Nếu như lão huynh đã giao nộp một phần khoản nợ, vậy phần tiền đó gộp cùng với trợ cấp sẽ đồng thời cấp cho người thừa kế. Điều kiện tiên quyết là người thừa kế không lấy đất. Nếu người thừa kế muốn lấy đất vậy tiếp tục mỗi năm phải trả tiền vay.

Vận vệ giải thích nói.

Khâu Lâm gật đầu nói:

- Hiểu rồi, là tôi vay tiền mua đất và trợ cấp là hai việc khác nhau. Nhưng tôi mua đất vườn có thể truyền lại cho con tôi để con tôi tiếp tục trả nợ, nếu không muốn trả nợ thì phải chịu mất quyền sử dụng đất, nhưng bạc đã trả thì vẫn có thể thu về đúng không?

- Đúng, đúng lão huynh hiểu rồi đấy.

Cận vệ sung sướng nói, để cậu ta làm chuyện này đúng là còn vất vả hơn chém giết.

Khâu Lâm gật đầu nói:

- Vậy đăng ký cho tôi đi.

Cận vệ gật đầu để thương nhân đi theo làm bản ghi chép, đây là từ trong thành ép mướn đến đấy.

Trong lúc lập bản ghi chép, cận vệ cười nói:

- Đại tướng quân nói, Cam Châu này là nơi trù phú, vào triều Đường nổi danh là vùng đất thừa thải lương thực, rượu chè phong phú. Gạo nơi đó sản xuất ăn rất ngon, ủ thành mỹ tửu càng là tuyệt nhất Trường An. Nếu Cam Châu có thể ổn định và hòa bình lâu dài, các vị có được đất đai thì chắc chắn đó là tài sản có giá trị lớn nhất.

Khâu Lâm gật đầu nói:

- Đại tướng quân nói là sự thật, thời kỳ triều Đường Cam Châu sản xuất nhiều gạo có thể nuôi bảy vạn người, không những đủ cho Hà Tây mà còn bán cả ra ngoài thu lợi.

Cận vệ liếc nhìn Khâu Lâm một cái rồi nói:

- Đại tướng quân nói các vị phải đi chấp hành quân vụ, cho nên nếu muốn mua đất, sẽ lấy được đất tốt nhất.

Hả? rất nhiều người thất thanh hô, lại càng nhiều người gật đầu im lặng, nhao nhao vây lấy thương nhân kia.

....

Mấy trăm người dời khỏi quân doanh, sau khi hướng về phía tây xa một dặm bỗng nhìn thấy mấy trăm kỵ binh, bọn kỵ binh đều dắt ngựa, người đi trước tiên không ngờ là Đại tướng quân.

- Các vị, cưỡi ngựa đi thôi.

Lục Thất mỉm cười nói.

- Bái kiến Đại tướng quân.

Mấy trăm tướng sĩ sắp dời đi nhất tề bái kiến.

- Các vị, hãy nhớ bổn quân chỉ là để cho đám các ngươi làm việc, không cần tìm hiểu quân tình gì, chỉ cần thật thà làm việc các ngươi nên làm, chuyện ẩn nấp nhất định phải có kiên nhẫn.

Lục Thất bình thản nói.

- Vâng!

Các tướng sĩ nhất tề hưởng ứng.

- Đi thôi.

Lục Thất nói, kỵ binh phía sau đều dẫn ngựa đến phía trước, giao dây cương ra. Các tướng sĩ nhận dây cương lên ngựa, sau khi nhìn Đại tướng quân một cái thì giật cương cưỡi ngựa hướng về phía tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện