Quyển 1 - Chương 17: Lưu mã khấu.
“Sớm đã biết hắn là thứ không ra sao, Tần tiên sinh cùng hắn phí miệng lưỡi như vậy làm gì?” Hán tử thấp đậm thấy Phó Thanh Hà sắc mặt ngưng trọng, cho là hắn lại muốn lùi bước, bất mãn phàn nàn.
Lâm Phược thấy Phó Thanh Hà sắc mặt ngưng trọng nhìn qua muốn há miệng nói chuyện, hắn giành nói: “Sự tình phó thác hậu sự, Phó gia không cần phải nhắc lại...” Hắn hướng Tần Thừa Tổ nói, “Từ Thanh Phổ Tân hướng Đông Ninh, thủy lộ khúc chiết hơn một ngàn dặm, nhiều cơ hội làm, việc gì phải tối nay đi chịu chết?”
Lâm Phược ngữ khí không tính khách khí, hán tử thấp đậm nghe vậy biến sắc, muốn mở miệng mắng lại, Tần Thừa Tổ đã bảo hắn chớ nóng nảy, đối với Lâm Phược nói: “Đàm gia có thượng sách gì?” Liếc nhìn Phó Thanh Hà, nghĩ thầm thanh niên gọi là Đàm Túng trước mắt này đã có thể đối với Phó Thanh Hà có ân cứu mạng, có lẽ là nhân vật lợi hại. Hắn mới vừa rồi không có hành động theo cảm tình đem Phó Thanh Hà đuổi đi, cũng là lo lắng bọn họ nhân thủ rất có hạn, có thể thêm người giúp đỡ thì cũng nhiều một phần hy vọng.
“Chúng ta cần bốn chiếc thuyền, ba chiếc thuyền nhẹ, một chiếc thuyền tốt nhất có thể hơi lớn một ít. Những thuyền này tốt nhất là không cần phải kinh động đến địa phương, Tần tiên sinh có thể làm được hay không?” Lâm Phược hỏi, hắn học hán tử thấp đậm gọi Tần Thừa Tổ là Tần tiên sinh, Tần Thừa Tổ cho dù cầm yêu đao, cũng có vài phần nho khí, hoàn toàn không giống như là đầu lĩnh mã tặc tiếng tăm lừng lẫy.
“Cái này không khó. Bằng hữu trên đường chưa chắc sẽ kéo cờ công nhiên giúp chúng ta giết quan binh, mua vài con thuyền thì dễ dàng” Tần Thừa Tổ nói.
“Lưu mã khấu cũng buôn lậu muối” Phó Thanh Hà sợ Lâm Phược khó hiêu, hơi giải thích một chút.
Các huyện phủ Hải Lăng bờ nam Thanh Giang Phổ là một trong những nơi sản xuất muối biển lớn nhất nước, có muối quan, tự nhiên cũng có muối lậu, hai bờ sông Thanh Giang Phổ cũng là nguồn cung cấp muối lậu lớn nhất Giang Hoài, Lưu mã khấu cũng có quan hệ với buôn lậu muối, đám người Tần Thừa Tổ ở trong này tìm vài chiếc thuyền hẳn là khó khăn không lớn.
“Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc có biện pháp nào nói ra đi?” Hán tử thấp đậm mất kiên nhẫn hỏi, “Gia chịu không được ngươi tiêu khiển. ” Hắn đối với Phó Thanh Hà không ưu gì, đối với Lâm Phược theo Phó Thanh Hà mà đến tất nhiên cũng không có hảo cảm gì.
“Chu Phổ, phải có chút ít kiên nhẫn,” Tần Thừa Tố trầm giọng khuyên bảo hán tử thấp đậm Chu Phổ vững vàng, lại hỏi Lâm Phược, “Lập tức muốn sao?”
“Chúng ta còn có người ở bên ngoài cửa biển cách chừng ba mươi dặm, trước muốn đem người tiếp đến, còn phải trước bình minh đuổi đến thượng du, có thể đưa thuyền đến càng nhanh càng tốt,” Lâm Phược nói, “Nếu thuận tiện, còn có rất nhiều thứ phiền toái Tần tiên sinh chuẩn bị... Chúng ta sẽ trước thuê một chiếc ô bồng thuyền,” Ngẩng đầu nhìn trời, còn nói thêm, “Khi trăng đến giữa trời, chúng ta sẽ ở eo sông cách độ khẩu đi xuống chừng mười dặm gặp lại”.
“Các ngươi có bao nhiêu người?” Tần Thừa Tổ tròng mắt tỏa sáng, hắn đang sầu nhân thủ không đủ, cho dù sau khi rời độ khẩu sau, quan binh áp giải vẫn còn có hơn hai mươi người, lại là quân tinh nhuệ của Trần Hàn Tam, bọn họ chỉ có mười tám người, nếu tại chiến trường chém giết, kẻ địch nhiều hơn gấp đôi nữa cũng không sợ, chỉ sợ quan binh bị tập kích sẽ trước đem tù phạm giết.
“Nhân số cũng là không ít, nhưng chỉ sợ giúp đỡ cũng không nhiều lắm, ngược lại có thể phất cờ hò reo, phân tán quan binh chú ý, để thuận tiện Tần tiên sinh các người ra tay” Lâm Phược ăn ngay nói thật.
Tần Thừa Tổ chỉ cho là hắn khiêm tốn, Lâm Phược còn nói thêm: “Ta cùng với Phó gia rời đi trước, Tần tiên sinh có yên tâm?”
“Hắn à, chỉ là một chuột nhắt nhát gan, có can đảm lúc này làm sao là một con rùa đen rút đầu?” Hán tử thấp đậm Chu Phô nói.
Phó Thanh Hà hướng Chu Phổ ôm quyền cười khổ nói:
“Đa tạ ngươi còn có thể tín nhiệm ta”.
Chu Phổ đầu quay về một bên, không để ý tới hắn.
Lập tức tựu chia nhau làm việc, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà trở lại độ khẩu, từ cửa hàng mua mấy bộ xiêm y nữ tử, lại mua một cây đàn thoạt nhìn có vẻ thô sơ, Lâm Phược cười nói cùng Phó Thanh Hà: “Không biết Tô My cô nương có thể ở trên cây đàn này đàn ra một khúc hay hay không”.
“Ở trong sông ra tay, vạn nhất xảy ra cạm bẫy, quan phủ truy tra xuống, chỉ sợ sẽ tra ra thân phận Lâm gia của ngươi” Phó Thanh Hà nói.
Lâm Phược thoải mái nói: “Cùng lắm thì vào rừng làm cướp; về phần Lâm gia, bọn họ sẽ nói ta ở tại huyện Bạch Sa đã bị sát hại, chỉ là người khác cầm nha bài của ta ở tại Đình Hồ mạo danh mà thôi, có thể có bao nhiêu phiền toái?” Lại hỏi Phó Thanh Hà, “Phó gia xác nhận đám người Ân Trạch, Kiều Trung gặp cũng không sao hay không?”
“Bọn họ thà rằng chết, cũng sẽ không hướng về phía quan phủ khuất hàng,” Phó Thanh Hà giữa chân mày mang theo thương cảm nhàn nhạt nói, “Nhưng mà cũng phải phòng bọn họ trong lúc vô tình nói lộ ra miệng, sự tình đám người Ân Trạch, Kiều Trung, chúng ta cũng dựa theo thương nghị trước đó mà lo liệu, không cần nói rõ với bọn họ”.
“Ừm” Lâm Phược gật gật đầu.
Bảo cửa hàng ăn chuẩn bị một bàn thức ăn cùng vài hũ rượu vàng đình hồ đưa đến bên cạnh độ khẩu, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà tại độ khẩu thuê một chiếc ô bồng thuyền.
Lâm Phược lấy cớ nói muốn đi trong sông ngắm trăng, không thích người ngoài quấy nhiễu; Nhà đò có thể lấy được một ngân quả lớn làm tiền thế chấp, Lâm Phược tiền thuê thuyền lại tương đối khả quan, thậm chí còn lo lắng có phải là cầm tiền thế chấp xa chạy cao bay, tất nhiên mặc cho bọn hắn chống ô bồng thuyền nhà mình cùng một bàn rượu và thức ăn nhằm hạ du mà đi, cũng không có cùng Lâm Phược muốn chứng từ gì.
Không để lại chứng từ là tốt nhất, như vậy Lâm Phược coi như là không đem thuyền trả trở về, cũng không cần lo lắng chứng từ sẽ lưu lại cho quan phủ truy tra sơ hở.
Nước cũng đủ để đi thuyền, lại xuôi dòng xuống dưới, đi cũng khá thuận tiện, canh ba thì liền đã được hai ba mươi dặm, cùng đám người Tô My bị mắc cạn gặp nhau. Phó Thanh Hà không có trì hoãn, chỉ cùng một mình Tô My nói mấy câu, liền mang theo bốn gã thiếu niên thân thể cường tráng đi tới eo sông vịnh cùng đám người Tần Thừa Tổ gặp mặt, Lâm Phược ở lại trên thuyền chuẩn bị, hắn thầm nghĩ Phó Thanh Hà mười năm trước cùng đám ngươi Tần Thừa Tổ mỗi người đi một ngả, Tô My khi đó mới là một tiểu nha đầu, không biết nàng cùng đám người Tần Thừa Tổ có tính là cố nhân hay không.
“Lại phải liên lụy Lâm công tử mạo hiểm...” Tô My vẫn ăn mặc y phục vải thô, ống tay áo vén lên, lộ ra cổ tay sáng long lanh như ngọc, đem một cái khăn tay đưa cho Lâm Phược lau mồ hôi.
Lâm Phược đem một bó lớn thiết thốc tiền lên tàu, những cái này đợi lát nữa sẽ đem lên trên thuyền nhỏ, còn những vật tư khác cũng đều phải dời đi, hắn tiếp nhận khăn tay, lau mặt một cái, nhìn khuôn mặt kiều mỵ xinh đẹp tuyệt trần của Tô My dưới ánh trăng, không ngờ nàng thật cùng đám người Tần Thừa Tổ liên quan, cười cười nói: “Cùng chung nguy hiểm nhiều ngày, chẳng lẽ muốn ta lúc này vứt bỏ các người mà đi sao? Ta làm sao có thể vứt bỏ các người mà đi cho được?” Hắn lời này cũng không phải tùy tiện qua loa, rơi xuống nước hoàn hồn đến nay, cho dù có ký ức của Lâm Phược trước đó, thời đại này lại cho hắn một loại cảm giác xa cách như cách một tầng vải vậy, đột nhiên gặp được biến cố lớn như vậy, những ngày này phù nguy cầu sinh, Lâm Phược đối với Tô My, Tiểu Man, Phó Thanh Hà cùng các thiếu niên có cảm giác thân cận, còn hơn xa Lâm gia ở tận Đông Dương, tựa như chỉ có ý nghĩa về mặt danh hiệu. Là Tô My, Tiểu Man, Phó Thanh Hà cùng các thiếu niên khiển cho hắn cảm giác được mình là thật sống ở thời đại này, loại cảm giác này, loại cảm tình này, bất tri bất giác đã ở trong lòng dần dần nảy sinh.
Tô My khuôn mặt hơi ngang lên, ngóng nhìn đôi mắt như mực sâu thẳm của Lâm Phược dưới ánh trăng, trong lòng tinh tế nghĩ câu nói vừa rồi của hắn, thầm nghĩ ở bên canh hắn, thật làm cho người ta an tâm. Một hồi gió lạnh thổi qua, Tô My đột nhiên giật mình vì đã nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu, vội vàng nghiêng mặt đi, thấy chú ý của Lâm Phược tựa như cũng đặt ở trên người các thiếu niên ở trên thuyền, lúc này mới thoáng an tâm.
Đám người Tần Thừa Tổ đưa thuyền đến so với thời gian ước đinh còn muốn sớm hơn, trăng đến giữa trời, bốn chiếc thuyền nhẹ ô bồng thuyền đã lặng yên lái tới.
Lâm Phược đứng ở đầu thuyền, nhìn đám người Tần Thừa Tố, Chu Phổ đi theo Phó Thanh Hà từ thang dây leo lên trên boong tàu, chú ý tới đám người Tần Thừa Tổ, Chu Phổ nhìn thấy Tô My chỉ là cho dù nàng mặc y phục vải thô cũng không cách nào che giấu mỹ mạo làm cho cho kinh ngạc, thì cũng không có biểu hiện gì khác, xác đinh bọn họ không biết Tô My. Nhưng mà cũng khó nói, Phó Thanh Hà cùng đám người Tần Thừa Tổ tách ra đã là mười năm trước, mười năm trước Tô My mới là một tiểu nha đầu nhỏ tuổi.
Đám người Tần Thừa Tổ không có tới toàn bộ, Phó Thanh Hà lo lắng thuyền lớn mà Lâm Phược muốn lại bị mắc cạn, nên đã dừng ở mười dặm bên ngoài eo sông, lưu lại người trông coi, Tần Thừa Tổ, Chu Phổ cùng hơn mười người đi theo Phó Thanh Hà chổng thuyền tới tiếp Lâm Phược, Tô My, Tiểu Man cùng các thiếu niên đi qua.
Chu Phổ nhìn thấy nơi này lại cất giáu một chiếc thuyền lớn, leo lên trên thuyền liền vòng quanh thuyền đi một vòng, trở về nghi hoặc hỏi Phó Thanh Hà: “Ngươi từ nơi nào có được chiếc thuyền lớn này? Các ngươi có chiếc thuyền lớn này, còn muốn thuyền của chúng ta làm cái gì? Tiểu Hạt Tử đưa ‘Thuyền lớn’cho chúng ta, cũng không lớn bằng một nửa cái này”.
“Thuyền quá lớn, nước ăn sâu, chúng ta không rõ ràng lắm thủy lộ Thanh Giang Phổ, không cẩn thận bị mắc cạn ở chỗ này Lâm Phược nói, “Giờ đây không phải lúc nói tỉ mỉ, có nhiều thứ phải đem lên trên ô bồng thuyền... ”
Thuyền dựa tới, các thiếu niên Trần Ân Trạch đã bắt đầu đem vật chuẩn bị trên thuyền lớn đưa lên trên ô bồng thuyền, Phó Thanh Hà lấy một cái tang mộc cung đưa cho Tần Thừa Tổ: “Ngươi thử xem cái này”.
“Thứ tốt!” Chu Phổ vượt lên trước đem tang mộc cung lấy đến trong tay, kéo dây cung, xuất ra một mũi tên, hướng bầu trời đêm bắn tới, chỉ nghe thấy phốc một tiếng, mũi tên cũng không biết bắn chạy đi đâu, Chu Phổ chà xát tay khen, “Cung tốt, sợ lực không dưới một thạch, ngươi từ nơi nào mà có được thứ tốt này?”
Lâm Phược đã sớm hoài nghi Phó Thanh Hà trước kia xuất thân quân lữ mới có một tay tiễn thuật tốt như vậy, dân gian liệp hộ đa số dùng là nhuyễn cung, không có mấy người có cơ hội tiếp xúc đến cung cứng, cao thủ tiễn thuật chân chính hầu như đều xuất thân quân doanh, nhìn thấy tư thế Chu Phổ “cố nhân” của Phó Thanh Hà kéo cung bắn tên, cũng biết hắn là hảo thủ tiễn thuật, lại khẳng định suy đoán trong lòng. Lâm Phược nghĩ thầm đám người Phó Thanh Hà, Tần Thừa Tổ, Chu Phổ đều xuất thân quân doanh, vì sao Phó Thanh Hà gần mười năm lại đến ẩn cư Giang Ninh, mà Tần Thừa Tổ, Chu Phổ vì sao lại ở Hoài Thượng làm mã tặc?
Ài, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, Lâm Phược cũng không phải là người lắm miệng.
Tô My cùng Tiểu Man cùng những thiếu niên kia yên tĩnh đứng ở một bên, cũng không đi tới cùng Tần Thừa Tổ, Chu Phổ gặp gỡ.
“Cái cây cung này thuộc về ta” Chu Phổ trực tiếp tuyên bố cái tang mộc cung này thuộc về hắn.
Quan phủ đối với cung tiễn quản chế nghiêm khắc nhất; Hơn nữa một cây cung tốt trình độ chế tác phi thường phức tạp, thường thường cần thời gian mấy năm mới có thể chế thành một cây cung tốt, cho nên rất ít có cung tốt tám đấu lưu lạc ra ngoài dân gian. Đám người Tần Thừa Tổ, Chu Phổ làm lưu khấu Hoài Thượng, binh khí tốt khác đều có, cũng có thể tự chế cung tiễn, nhưng mà rất khó tìm được vật liệu tốt, cũng không có đủ thời gian chế cung, tự chế cung tiễn có thể làm cung săn là không tệ rồi, loại trường cung mà đao cung thủ tuần kiểm ti, huyện nha sử dụng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cung bực này, Chu Phổ làm sao cảm thấy đủ? Phó Thanh Hà đem tang mộc cung ném tới, hắn đoạt lấy liền yêu thích không buông tay, tinh tế vuốt vuốt, thân cung là thần mây trăm năm chế thành, dây cung là dây gai xoắn lại, hắn nương ánh trăng, nhìn thấy trên cung khắc năm chữ mảnh “Ninh Hải trấn đốc tạo”, hỏi Phó Thanh Hà: “Các ngươi cướp chiến thuyền của Ninh Hải trấn?”
Cũng không trách Chu Phổ sẽ nghĩ như vậy, hắn cũng đã nhìn thấy trên boong thuyền có hai khung tam cung sàng nỏ.
Phó Thanh Hà cười cười không giải thích, lại nói: “ở đây còn có mấy cây cung, nếu cao hứng, đều cầm qua đi”.
Cái thuyền buồm ba cột buồm này ban đầu nhất chính là chiến thuyền của hải tặc, ninh hải trấn tướng thứ hai, Phó kỵ Đô Úy Tiêu Đào Viễn cho bộ chúng đem con thuyền này rời bến, là muốn bồi dưỡng thế lực hải tặc,trung với chính mình tất nhiên sẽ không quá keo kiệt. Đám người Lâm Phược sau khi đoạt được thuyền, trên thuyền thậm chí có hai khung tam cung sàng nỏ cho dù đặt ở trong Ninh Hải trấn cũng đều là vật hiếm có, đây là bọn hắn trước đó không có đoán trước có thể có được, đây chính là lợi khí đem đoản mâu làm tên bắn xa năm sáu trăm bước.
Trước sau có mười lăm tên tinh nhuệ Ninh Hải trấn chết ở trong tay đám người Lâm Phược, ngoại trừ hai mươi mốt thanh binh khí dài ngắn ra, còn tổng cộng có được sáu cây cường cung, bốn cái tí trương nỏ, bì giáp, huyền giáp tất cả mười hai.
tiễn thuật không phải sớm chiều có thể thành tựu, sáu cây cường cung, ngoại trừ Phó Thanh Hà chính mình dùng một cây ra, năm cây cung khác đều cho đám người Tần Thừa Tổ; Bốn cây tí trương nỏ thao tác giản tiện, sẽ không có nhượng ra. Ngoại trừ năm cây cường cung ra, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà cũng đã sớm thương lượng qua đem một ít trùy mâu thương, mạch đao trong đám binh khí đưa cho đám người Tần Thừa Tổ, những binh khí này cầm vào tay trầm trọng, các thiếu niên tạm thời cũng sử không được. Đám người Tần Thừa Tổ là mã tặc, ở trên lưng ngựa sử dụng hoàn đao lưng thẳng lưỡi thẳng cùng với yêu đao qua lại như gió, chém giết tiện lợi, nhưng mà vứt bỏ ngựa xuống đánh bộ chiến, thủy chiến, vẫn là trùy mâu thương, mạch đao, trạo đao các loại binh khí uy lực càng lớn. Mặt khác, bì giáp nhẹ nhàng, các thiếu niên có thể mặc, tất nhiên cũng không đưa; Huyền giáp trên thực tế chính là thiết giáp, trọn vẹn gần năm sáu chục cân, không chỉ nói các thiếu niên, Lâm Phược mặc vào thiết giáp, đều không thể duy trì hoạt động liên tục được bao lâu, mười hai bộ huyền giáp tất nhiên đều cho đám người Tần Thừa Tổ.
Kế hoạch là ở trên nước đoạt thuyền cướp tù, vẫn là phải dùng đám người Tần Thừa Tổ là chiến lực chủ yếu, Lâm Phược, Phó Thanh Hà tự nhiên muốn đem vũ khí dư thừa trang bị cho bọn họ.
Chu Phổ không thể chờ đợi được chiếm một cây cung, một thanh mạch đao, hắn cũng ngại thiết giáp cồng kềnh, chỉ mặc giáp nửa người, vẻ mặt hưng phấn, vỗ bả vai Phó Thanh Hà nói: “Trước kia nghĩ đến ngươi là bọn hèn nhát, oan uổng ngươi; Không ngờ ngươi thật là có can đảm đem chiến thuyền Ninh Hải trấn cướp lấy!”
Phó Thanh Hà cười khổ như trước, hắn hiểu rằng Chu Phổ là thẳng tính, cũng không có so đo tâm kế gì.
Tần Thừa Tổ cũng không có nói gì, hắn từ trong tay Phó Thanh Hà tiếp nhận một cây cung, ngoại trừ trông thấy hai khung tam cung sàng nỏ trên bong thuyền ra, hắn còn chứng kiển theo như lời Lâm Phược những người này đến xác thực chỉ có thể phất cờ hò reo, trong lòng của hắn kỳ quái Phó Thanh Hà cùng Lâm Phược mang theo một đám thiếu niên này đến Thanh Giang Phổ làm cái gì.
Hắn thấy Phó Thanh Hà, Lâm Phược không có ý tứ muốn giải thích, hắn biết điều cũng không hỏi nhiều, tuy những thiếu niên này nhìn qua cũng không giúp được gì nhiều, nhưng mà Phó Thanh Hà, Lâm Phược nguyện ý đem cho bọn họ những binh khí tốt, cũng thực khiển cho hắn cao hứng.
Nhìn thấy các thiếu niên hỗ trợ đem sàng nỏ chuyển lên trên ô bồng thuyền, Chu Phổ ở một bên hưng phấn hô lên: “Con mẹ nó, ngày mai chặn đứng quan thuyền trực tiếp ở trên nước bắn sạch con mẹ chúng nó đi!”
nếu ngày mai quan binh áp giải trên quan thuyền không có gia tăng, nếu không cố kỵ quan binh bị tập kích sẽ trước hết giết tù, thì có những thứ tốt này, Tần Thừa Tổ cũng có tin tưởng trực tiếp trên mặt sông cướp giết quan thuyền. Giờ đây lo lắng nhất chính là quan binh bị tập kích sẽ trước hết giết tù, đây cũng là nguyên nhân bọn họ chậm chạp không dám ra tay.
Bình luận truyện