Kiều Thê Lạc Đường

Chương 1: Mở đầu



Ánh đèn yếu ớt, cờ trắng treo ngược rủ xuống khuê phòng rộng rãi, không có gió, không có tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang , chỉ có giấy tiền vàng mả khói bụi lượn lờ.

“Ta còn chưa có chết đâu”. Nằm ở trên giường Huyền Cốc Lão Nhân rít gào, nhưng những ngày qua đã mất mười phần trung khí.

“Phụ thân, đốt sớm một chút có thể tạo mối quan hệ tốt.” Mua chuộc được quỷ.

“Nha đầu kia, ngươi đang nguyền rủa cha ngươi chết sớm sớm siêu sinh à.” Huyền Cốc Lão Nhân tức giận nói. Ngay từ mấy ngày trước ông cũng đoán được đại nạn sắp giáng xuống.

“Sư phụ, Linh Ngọc sư muội đã không ngủ vài đêm vì gấp hoa sen giấy.” Chân đèn đài sen , dẫn đường hoàng tuyền. Thị Hồn ngáp một cái, đáng thương vì bị uy hiếp bắt làm khổ dịch không thể nằm lên giường.

“Kỳ Vân, con lại đây.” Huyền Cốc Lão Nhân nhìn chăm chú vào nam tử không nói một câu quỳ ở một bên trên mặt đất .

Kỳ Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo sâu sắc giống như băng thạch ngàn năm .

Trong tất cả đồ đệ, Kỳ Vân là người điềm tĩnh nội liễm nhất, mặc dù ít nói chút nhưng xử sự đâu vào đấy công tư nghiêm minh, rất được người trên dưới trong Huyền Cốc tin tưởng dựa vào. Phó thác nữ nhi duy nhất cho hắn, người làm phụ thân như ông cũng an lòng.

"Con nghe đây, Huyền Cốc Lão Nhân ta đem nữ nhi duy nhất giao phó cho con"

“Phụ thân!”

“Sư phụ!” Sắc mặt mỗi người ở đây đều chuyển biến, ngay cả Quái Y Vô Thường kỳ quái lãnh ngạo cũng hơi nhíu mày, chỉ có người trong cuộc Kỳ Vân là hờ hững trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

“Dạ” Kỳ Vân thờ ơ gật đầu.

“Sư phụ, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, người không cân nhắc sao?” Ánh mắt Thị Hồn dò xét sắc mặt âm trầm của Không Chê và sắc mặt trắng bệch của Linh Ngọc.

“Im ! Rốt cuộc ngươi là sư phụ hay ta là sư phụ…. Khụ khụ…”

“Sư phụ, người đừng kích động như vậy nếu không có thể đi gặp Diêm Vương ngay lập tức.” Một bên cố gắng kéo dài thời gian cho Huyền Cốc Lão Nhân mở miệng thay đổi, như có điều suy nghĩ liếc xéo đại sư huynh, hắn biết trong lòng Linh Ngọc chỉ có Không Chê, tại sao không có lên tiếng ngăn cản lão sư phụ hồ đồ này chứ?

“Chuyện này cứ quyết định như vậy. Cho đến khi sinh mạng con kết thúc, con nhất định phải khỏe mạnh đợi nó, dù sao ta chỉ có một người nữ nhi như thế. Huyền Cốc Lão Nhân cố nắm giữ tay Linh Ngọc giao đến trên tay Kỳ Vân, tha thiết cầu chúc.

“Dạ!” Ánh mắt Kỳ Vân gợn sóng tâm tư không thể nhìn ra vui buồn, giống như đang được khảm hai viên thủy tinh màu đen trong suốt thể hiện sự sắc sảo rõ rệt trên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, cũng không có chút nhiệt độ nào.

"Phụ thân, con. . . ." Linh Ngọc và Kỳ Vân bốn mắt nhìn nhau, không nói gì cúi đầu.

Má phấn quẫn đỏ, phảng phất ở trong mắt hình ảnh một tân nương thẹn thùng làm cho trong lòng Huyền Cốc Lão Nhân vui mừng, nhịn không được cười to.

"Ha ha, thật tốt, Kỳ Vân, ta giao nó cho con" đèn tắt, lửa diệt, võ lâm đệ nhất truyền kỳ Huyền Cốc Lão Nhân tạ thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện