Chương 28: Con Người Khác Của Nam Thần!
Khúc Liệu Nguyên không kiềm được, hỏi: “Có phải các cậu lại cãi nhau hay không?”
Thượng Dương nói: “Cái gì gọi là lại? Cậu làm như tôi là người nhàm chán lắm vậy.”
Một tay Kim Húc bưng ly cà phê lên uống, một tay khác cũng không nhàn rỗi lật xem các bản ghi chép tin nhắn riêng tư đã được in ra, hắn đọc nhanh như gió, cũng không có ý muốn tham dự vào cuộc đối thoại giữa Khúc Liệu Nguyên và Thượng Dương.
“Không phải nói các cậu nhàm chán,” Khúc Liệu Nguyên thật sự không hiểu hai người bọn họ sao lại thế này, nói, “Là nói các cậu thật ấu trĩ nga.
Khi còn đi học, hở một tý là lại như thế này, hiện tại, một người là phó cục, một người là phó phòng, hai cậu lại vẫn không có chuyện gì liền tranh hơn thua, còn ra thể thống gì nữa?”
Lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để rối rắm chuyện riêng tư.
Thượng Dương nhìn cục phó Kim đang nghiêm túc tra án, nói: “Không có tranh hơn thua.
Tôi gọi chút đồ ăn nha? 12 giờ rưỡi rồi.”
Quán cà phê này là của Bách Đồ, cà phê được pha tinh tế thơm ngon đến không ngờ, những món ăn nhẹ tưởng chừng như đơn giản cũng được làm theo đúng tiêu chuẩn, giá cả lại tương đối phải chăng so với các cửa hàng cùng kiểu.
Quả thực không phải là cách kiếm tiền thường thấy của các minh tinh, trên thực tế quán cà phê này cũng hoàn toàn không hề dùng đến tên tuổi của Bách Đồ để quảng cáo.
Khúc Liệu Nguyên phát biểu cảm tưởng: “Nam thần Bách Đồ này thật sự là người rất tốt a, tốt đến từ trong ra ngoài luôn.”
“Chỉ một ly cà phê liền mua được cậu rồi?” Kim Húc nói, “Điều này nhiều nhất chỉ có thể chứng minh, anh ấy là nghiêm túc muốn kinh doanh tốt quán cà phê này, chứ không phải muốn kiếm tiền nhanh chóng.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Phải một hai năm Bách Đồ mới ra một tác phẩm mới, còn không nhận đóng mấy thể loại phim rác để kiếm những đồng tiền dơ bẩn, anh ấy lại giữ một thái độ như vậy để mở quán cà phê kinh doanh.
Có thể chân thành nghiêm túc mà đối đãi với một phần ngành nghề của mình, điều này nói ra thì dễ, nhưng làm được thì khó.
Tôi cảm thấy, ít nhất đã có thể chứng minh, hình tượng chuyên nghiệp cùng nghiêm túc mà nam thần cống hiến trong mười mấy năm qua cho công chúng, không phải là diễn kịch, mà có lẽ, bản thân anh ấy chính là người như vậy.”
Thượng Dương phụ họa nói: “Tôi cũng cảm thấy con người của nam thần rất tốt nha.”
Dựa vào tâm thái lúc đầu khi Kim Húc nói chuyện với Bách Đồ, anh hỏi hắn: “Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?”
“Không có chỗ nào không đúng cả.” Kim Húc thản nhiên như chưa từng có việc gì xảy ra, nói, “Là một người thật không tồi, tính tình này hẳn không phải là giả vờ.
Ngoại trừ sự chuyên nghiệp, lịch sự với người khác ở bên ngoài, thì còn rất có tình yêu thương động vật.
Hai con mèo trên quầy bar kia, một con là loài thường thấy ở nông thôn Trung Quốc, không thể nào béo núc được, còn con tai cụp vốn đang bị bệnh kia nữa, tám chín phần mười cả hai đứa đều là mèo hoang được nhặt về, lại được ăn thức ăn cho mèo, loại mà giá cả một cân có thể mua được một bao gạo đó.
Nếu không phải được ông chủ cho phép, thì nhân viên của quán sẽ không tự mình bỏ tiền ra mua đâu.”
Thượng Dương nói: “Sao tôi không thấy thức ăn cho mèo đặt ở đâu?”
Khúc Liệu Nguyên cũng nói: “Tôi cũng không thấy được a.”
“Ngay bên cạnh quầy bar kia.
Hai người các cậu, một người chỉ lo hít mũi ngửi cà phê, ‘ thơm quá thơm quá đi’”, Kim Húc học cách nói chuyện của Khúc Liệu Nguyên, lại móc Thượng Dương, “Một người khác, chỉ lo nói chuyện với tiểu soái ca cửa hàng trưởng.
Các cậu không thấy được thức ăn cho mèo để ở đâu cũng là bình thường thôi.”
Khúc Liệu Nguyên: “……”
Trong lòng Thượng Dương nghiến răng nói, tôi phải loại bỏ tình trạng đối lập này mới được!
“Lớp trưởng,” Anh nhìn Khúc Liệu Nguyên, “Chúng ta đuổi cậu ấy ra khỏi tiểu đội ba người điều tra án đi, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”
Khúc Liệu Nguyên còn chưa tỏ thái độ, Kim Húc liền châm chọc nói: “Ở đâu ra tiểu đội ba người ? Rõ ràng chỉ có mình tôi tra án.”
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên còn chưa từng gặp qua một mặt tính cách này của Kim Húc, trợn mắt há hốc mồm nói: “Mấy năm nay cậu đã gặp phải chuyện gì thế? Khi vào đại học cậu không phải là người câm sao?”
Kim Húc tức khắc biến thành người câm, “miệng lưỡi trơn tru” ở trước mặt bạn học khác tuyệt đối không phải là ý định ban đầu của hắn.
Thượng Dương nhìn ra được hắn đang ngượng ngùng, liền nở nụ cười, sau đó lại phát hiện hắn đảo mắt nhìn chằm chằm chính mình, thì liền xụ mặt xuống.
“Nuôi mèo hoang cũng không chứng minh được điều gì, thức ăn cho mèo nhập khẩu cũng không phải là mặt hàng xa xỉ gì đối với anh ấy.” Thượng Dương lại nói, “Những ví dụ cậu vừa nêu ra chỉ có thể chứng minh nam thần là một người không tồi, còn không bằng như tôi và lớp trưởng, cứ thừa nhận giá trị nhan sắc của nam thần ngay từ lúc đầu đi, dù sao bị Bách Đồ mê hoặc, ngược lại cũng không có gì là mất mặt cả.”
Anh nói xong liền có hơi ảo não, anh lại theo bản năng mà ám chỉ với Kim Húc thêm lần nữa, ý tứ là động tâm đối với một ngườ đàn ông có giá trị nhan sắc đỉnh cao thì đó không phải là tình yêu.
Bất quá hiện tại nói cái này để làm cái gì nha? Hoàn toàn không đúng lúc a.
Chính là, anh chỉ vừa nghĩ tới liền buột miệng thốt ra đâu.
Đây là một loại hành vi thao túng từ trong tiềm thức a.
Còn vấn đề là loại tiềm thức nào thì anh không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.
Kim Húc bình thản nói: “Bách Đồ cũng không phải loại hình có thể mê hoặc được tôi.
Tôi cảm thấy hiện tại cậu cũng không muốn nghe tôi nói mấy cái này.”
Thượng Dương nghiêm túc nói: “Vậy cậu có thể nói chính sự không?Cậu đối với đương sự cùng vụ án hiện tại có cái nhìn như thế nào?”
Khúc Liệu Nguyên cũng vẻ mặt nghiêm túc, muốn nghe xem trong tổ đội ba người, chỉ duy nhất công an hình sự Kim Húc có kinh nghiệm sẽ nói như thế nào.
“Đương sự là người tốt, ôn hòa lịch sự, có chứng sợ giao tiếp nhẹ, vòng xã giao đơn giản, không trực tiếp đắc tội người khác.” Kim Húc đơn giản sơ lược nói, “Nhưng bản thân Bách Đồ lại sống không thoải mái một chút nào.
Có thể là do anh ấy xuất thân từ ngôi sao nhí, từ nhỏ đã chịu nhiều áp lực từ bị gửi gắm hy vọng đến tiền tài danh vọng quá lớn trên lưng.
Dù sao đi nữa thì anh ấy cũng đã tập thành thói quen kìm nén toàn bộ cảm xúc thật sự của mình vào sâu trong nội tâm .”
Khúc Liệu Nguyên không quá hiểu rõ, nói: “Sao có thể cảm giác được? Tôi cảm thấy nam thần rất thẳng thắn a, chuyện bị nghi phạm đe dọa ảnh hưởng đến trạng thái, cũng đều sẵn lòng chia sẻ hết với chúng ta mà.”
Thượng Dương nhớ lại một chút, đồng ý với cách nói của Kim Húc: “Bách Đồ chỉ là chia sẻ sự thật, khi nhắc tới chuyện bởi vì bị đe dọa thời gian dài nên tinh thần của anh ấy rất khẩn trương, trạng thái nói chuyện khi đó của anh ấy lại giống hệt như những thời điểm khác, rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
Khi Kim Húc hỏi anh ấy và Vương tổng có quan hệ cá nhân là gì, anh ấy cũng không nổi giận, chỉ thoáng qua có chút bất mãn.
Nói như vậy, từ đầu đến cuối nam thần đều không có bộc lộ cảm xúc chân thật của mình ra ngoài.”
“Ngược lại cũng không phải, có bộc lộ một lần.” Kim Húc nói, “Khi bị hỏi về quan hệ của anh ấy và phía đối tác có tốt không, anh ấy đã thật sự mất tự nhiên, tạm dừng hơn ba giây mới trả lời, chỉ nói, đương nhiên là tốt rồi.”
Khúc Liệu Nguyên cũng bị dẫn dắt tiến vào cuộc thảo luận, nói: “Thật ra chúng ta cũng không nghi ngờ quan hệ của bọn họ có gì không tốt, nhưng anh ấy lại cố ý dùng cách nói cường điệu ‘ đương, nhiên, là, tốt ’ này để nhấn mạnh sự khẳng định …… Ngược lại làm tôi đặt ra nghi vấn, có phải là quan hệ giữa anh ấy và phía đối tác hoàn toàn không tốt không?”
Thượng Dương nói: “Đặt giả thiết Bách Đồ có bất hòa với phía đối tác, loại quan hệ hợp tác liên quan đến tiền bạc này, cho dù ban đầu là bạn tốt, cũng có thể dễ dàng chia tay.
Chính là, dù thế nào đi nữa thì phía đối tác của anh ấy cũng không đến mức sẽ gửi thư đe dọa cùng lưỡi dao, chuột chết linh tinh để hù dọa anh ấy đi?”
Khúc Liệu Nguyên tra Baidu, sau đó nói: “Phòng làm việc của Bách Đồ ký hợp đồng với mười mấy nghệ sĩ, để tôi xem thử…… A? Phòng làm việc có hai người đang rất nổi tiếng, một người là chính bản thân Bách Đồ, người còn lại họ Viên, là một ngôi sao show tạp kỹ.
Như vậy xem ra, Bách Đồ chính là “bảng hiệu sống” trụ cột của phòng làm việc, nếu thật sự đe dọa đến nỗi làm anh ấy mắc lỗi, như vậy sẽ hoàn toàn không có lợi gì cho phía đối tác cả.”
Kim Húc nghĩ nghĩ, nói: “Có thể điều tra khía cạnh này một chút, quan hệ hợp tác giữa Bách Đồ và phía đối tác nhất định là có vấn đề, không giống như anh ấy nói chỉ đơn giản như vậy.
Nếu thù hận giữa hai bên kéo dài sâu sắc, đặt giả thiết là Bách Đồ muốn giải tán để làm một mình, hủy bỏ hợp tác với bên kia, vậy cũng không thể loại trừ khả năng phía đối tác chó cùng rứt giậu, sẽ dùng loại thủ đoạn rác rưởi này để đe dọa anh ấy.”
Bất quá, ba người lại đồng thời nghĩ tới một điểm khác thường, phía đối tác muốn đe dọa Bách Đồ, cũng đâu đến mức muốn cho anh ấy uống dịch thể nam làm gì?
Đây là hành vi bi3n thái cỡ nào chứ?.
“Với tình huống trước mắt,” Kim Húc tổng kết lại vấn đề, nói, “Có khả năng gây án nhất vẫn là anti-fan của Bách Đồ ……”
Hắn hỏi hai người bạn đồng hành: “Phân cho các cậu những tin nhắn đó, xem xong chưa? Tôi đã xem xong rồi.”
Khúc Liệu Nguyên giật mình: “Cái gì? Hơn hai trăm trang, cậu chủ động lãnh một nửa, mới đây mà đã xem xong rồi? Tôi chỉ mới xem có hơn ba mươi trang đâu.”
Thượng Dương nói: “Tôi thì nhiều hơn cậu một chút, tôi xem hơn bốn mươi trang rồi.”
Kim Húc buồn cười nói: “Các cậu không phải là xem từng câu chữ đó chứ? Không cần xem hết đâu, xem nội dung fans cầu vồng rắm(*) cùng thổ lộ thì có ích lợi gì? Hai người các cậu muốn học để dùng theo đuổi minh tinh sao?”
(*)彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
“Chúng tôi không chuyên nghiệp bằng cậu, nhưng cũng không phải phế vật đâu,” Thượng Dương tức giận nói, “Chỉ xem những tin có nội dung công kích cá nhân, cho nên mới lâu như vậy.”
Kim Húc nói: “Công kích cá nhân cũng không phải đều hữu dụng, điểm chính là có chứa những thông tin mang tính chất quấy rối t1nh dục hay không.”
Thượng Dương vừa tốt nghiệp liền thi vào đơn vị trực thuộc các Bộ và Uỷ ban trung ương, còn Khúc Liệu Nguyên là một tiến sĩ từ nước ngoài về, đương nhiên đều không phải là phế vật, ngược lại hai người họ còn rất thông minh, khi Kim Húc vừa nói ra những lời này, hai người họ liền hiểu ngay.
Thư nặc danh đe dọa mà nghi phạm gửi đến cho Bách Đồ đều vô cùng bẩn thỉu, quà tặng bi3n thái cũng có không ít ý vị dâm loạn đâu.
Nghi phạm bộc lộ ra tâm lý bi3n thái này hiển nhiên là đối với Bách Đồ có một loại h4m muốn dơ bẩn nào đó liên quan đến t1nh dục.
Có anti-fan công kích bình thường nào mà không giống “mẹ” người ta, không chỉ ra sức sỉ nhục minh tinh nam, còn hay thô tụ.c chửi ầm lên hết bài này đến bài khác, nhưng khi đề cập đến giới tính, bọn họ cũng chỉ tung tin đồn Bách Đồ và người phụ nữ nào đó có quan hệ bất chính mà thôi.
Gần như không hề nghĩ đến việc muốn biến Bách Đồ thành phụ nữ để dâm loạn.
Một khi đã có định hướng rõ ràng, hiệu suất của việc tìm kiếm thông tin hữu ích cũng ngay lập tức cao hơn rất nhiều.
Sau khi đọc tất cả các tin nhắn riêng tư của hơn 5.000 ID, phần lớn thông tin quấy rối t1nh dục đều thực sự chỉ đơn thuần là quấy rối t1nh dục, có nam có nữ, bọn họ gửi cho Bách Đồ mấy tấm ảnh không đàng hoàng của bản thân, viết truyện người lớn trong đó nhân vật chính là bản thân và Bách Đồ.
Kiểu thể hiện tình cảm rõ ràng, bao gồm cả ý nghĩ dâm loạn đối với nam thần này, ngược lại là có thể loại trừ.
Những thành phần này, bọn họ chỉ là đang cợt nhả đối với thần tượng mà thôi, còn chưa đến mức thực sự có hành vi quá khích gì.
Theo đó, cũng loại trừ một số người giới tính nam xem khung thoại tin nhắn của Bách Đồ trở thành một trạm xả năng lượng tiêu cực, dùng từ ngữ vô cùng bạo lực nhưng lại không liên quan gì đến Bách Đồ cả.
Còn có một số khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng cũng không liên quan gì đến vụ án cả.
Cuối cùng, chỉ còn lại bảy trong số hơn 5.000 ID.
Sau đó ba người lần lượt mở Weibo ra, từng người tìm kiếm bảy cái ID này.
Rất nhanh đã loại trừ được ba cái trong đó.
Trong đó có hai trang chủ, tất cả các bài đăng đều là những bài post sỉ nhục các minh tinh cả nam lẫn nữ, cũng không phải chỉ nhằm vào một mình Bách Đồ.
Còn có một người là fans nữ của Bách Đồ, sáng hôm nay vừa mới gửi tin nhắn quấy rối anh ấy, vậy mà sau đó còn đăng một bài post thổ lộ với @ Bách Đồ nữa, đại ý là lại nằm mơ thấy bản thân mình biến thành con báo đốm, ngày nào cũng muốn kêu meo meo cho Bách Đồ nghe.
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên quỳ: “Đây đều là người nào a.”
Kim Húc nói: “Còn lại bốn người, đều không có ảnh đại diện.”
Thượng Dương chỉ chỉ một cái trong đó, nói: “Ngoại trừ cái ID có toàn bộ là chữ này, ba ID còn lại, tôi cảm thấy rất giống tài khoản phụ của cùng một người.”
Ba ID này đều chưa từng post bài lên Weibo, dường như chỉ được dùng để gửi tin nhắn có ý tứ nhục mạ đến Weibo của Bách Đồ mà thôi.
Nguồn điện thoại di động đang sử dụng đều là cùng một mẫu điện thoại, mà chia ra gửi cho Bách Đồ đều là những tin nhắn quấy rối t1nh dục cùng uy hiếp, càng lúc càng thêm bạo lực, giống như sợ Bách Đồ không nhìn thấy được, còn tri kỷ, cùng một nội dung tương tự đã được sao chép ra và gửi những ba lần.
Tương đương với việc, bốn cái ID này, dưới lớp ngụy trang, kỳ thật chỉ có hai người mà thôi.
“Có ID liền dễ làm hơn,” Thượng Dương nói, “Tôi đi đến Sina một chuyến.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Cùng đi đi.
Buổi chiều, lượng khách vào quán cà phê cũng nhiều hơn, tôi và Kim Húc không nên ngồi ở đây chiếm chỗ ngồi như thế, ảnh hưởng đến việc làm ăn của nam thần nga.”
Kim Húc lại nói: “Không cần tất cả đều làm cùng một chuyện, hiệu suất quá thấp.
Thượng Dương đi đến Sina tra thông tin của hai cái ID này đi, lớp trưởng ở phân cục Hải Điện thuận tiện hơn, cậu lấy vật chứng làm giám định lại, xem còn lưu lại manh mối nào của nghi phạm hay không.”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu, tự giác sắp xếp lại các tài liệu ở trên bàn.
Thượng Dương hỏi Kim Húc: “Vậy còn cậu? Cùng tôi đến Sina sao?”
Nguyên nhân anh hỏi như vậy là vì Kim Húc từ địa phương đến đây học tập, nếu cứ công khai chạy tới phân cục Hải Điện như vậy, có lẽ cũng không quá thích hợp đi.
Binh chia làm hai đường, Kim Húc vẫn là cùng anh đến Sina sẽ tương đối thỏa đáng hơn.
“Lãnh đạo, tôi không đi theo cậu, không thể luôn đuổi theo cậu mãi, thỉnh thoảng tôi cũng phải nghỉ ngơi lấy sức cái đã.” Kim Húc nói.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nhoẻn miệng cười, nói: “Có phải là rất thất vọng hay không?”
Thượng Dương không nói tiếng nào, cầm áo khoác đứng dậy, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, đi đến Sina.
Khúc Liệu Nguyên cũng vội đứng dậy mặc áo khoác, không quá vừa lòng mà nói Kim Húc: “Đừng nói là, hai người bọn tôi đều đi làm chính sự, còn cậu lại muốn nghỉ ngơi?”
Kim Húc nói: “Tôi là nói, tôi muốn đến phòng làm việc của Bách Đồ.”
Thượng Dương: “?”
“Không phải là muốn đi gặp nam thần Bách Đồ,” Kim Húc chuyển tầm mắt nhìn anh, nói, “Hơn nữa, tôi cũng đã có một nam thần khác rồi.”
Khúc Liệu Nguyên bát quái: “Là ai?”
Chuông cảnh báo vang lên bên tai của Thượng Dương, sợ Kim Húc đột nhiên nói ra cái gì đó không nên nói, anh nhanh chóng nhìn Khúc Liệu Nguyên nói: “Là Mác.”
Khúc Liệu Nguyên đầu tiên là: “A?”
Sau đó đồng tình: “Nga, ngược lại cũng đúng, ai mà không yêu đồng chí Mác chứ.”
Cuối cùng là nghi ngờ: “Chính là không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy hai người mới là một tiểu đội nhỏ nha, lại còn không cho tôi tham gia vào nữa.”
Thượng Dương: “……”
Anh giả vờ như chưa nghe Khúc Liệu Nguyên nói gì, vô cùng tự nhiên mà quay đầu hỏi Kim Húc: “Vậy cậu đến phòng làm việc của Bách Đồ làm gì?”
Kim Húc cười nói: “Cậu thật sự là muốn kéo tôi vào tạo thành một tiểu đội nhỏ sao? Để lớp trưởng nghe, có được không đó?”
Thượng Dương nói: “Nói chính sự.”
“Thư đe dọa cùng quà tặng khủng b0 đều gửi đến phòng làm việc của Bách Đồ, tôi đến hiện trường xem xét một chút, xem có phải là thật sự có nội gián hay không.” Kim Húc nói.
Như vậy, phương hướng hoài nghi đối tượng trọng điểm hiện tại có hai cái.
Một là anti-fan cực đoan.
Hai là người bên cạnh Bách Đồ, có thể chính là phía đối tác kia đang làm trò quỷ cũng không chừng..
Bình luận truyện