Chương 8: Cậu Cũng Là Một Mỹ Nam Đấy Chứ!
Buổi chiều, ba người Kim Húc quyết định đi tìm một số bạn bè, người quen thường lui tới hằng ngày với Lưu Vệ Đông để nhìn xem trước đó có để sót manh mối nào hay không, hiện tại chủ yếu là phải tìm được gã trước.
Kim Húc đến 4 giờ sáng mới về đến nhà, sau đó chỉ ngủ hơn ba tiếng ở trên sô pha, mới sáng sớm đã đi đến đại đội hình sự, sau khi xong việc lại đến chỗ của Tôn Lệ Na để tìm hiểu tình hình, dĩ nhiên là ngủ không đủ giấc, vẻ mặt hiện rõ thần sắc mệt mỏi, trong mắt còn có tơ máu đỏ.
“Để em lái xe cho.” Viên Đinh chủ động nói, “Sư huynh, anh nói đi đâu, em mở điện thoại hướng dẫn là được.”
Kim Húc cũng không khách sáo, nhường lại vị trí lái xe cho cậu ta, bản thân thì chuyển ra hàng ghế phía sau, chờ Viên Đinh mở bản đồ chỉ đường xong thì hắn liền nhắm mắt, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau một giây liền cúi đầu ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Viên Đinh thấp giọng nói: “Anh ấy liên tục tăng ca mấy ngày rồi nhỉ?”
Thượng Dương nói: “Đồn công an cấp cơ sở chính là như vậy, cậu muốn nghỉ ngơi cũng được, nhưng phải cố chịu đựng cho đến khi về hưu, hoặc là phải chịu đựng cho đến lúc bị bệnh thì thôi.”
“Vẫn là khuyên anh ấy nên chú ý thân thể đi thôi, nếu không cẩn thận bệnh cũ sẽ lại tái phát, cũng không phải là chuyện đùa đâu.” Viên Đinh ngắn gọn kể lại hết chuyện Trương Chí Minh nói với cậu ta cho Thượng Dương nghe.
“Thảo nào cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy.” Khi Thượng Dương nghe nói hắn phải uống thuốc k1ch thích hoocmôn thì liền đoán được không phải là bệnh nhẹ rồi, trái lại cũng không cảm thấy quá bất ngờ, nói, “Bệnh nặng một trận, có thể cũng có cách nhìn mới về nhân sinh.”
Thật ra anh cảm thấy Kim Húc như bây giờ cũng không tồi, ít nhất tích cực rộng rãi còn tốt hơn rất nhiều so với dáng vẻ âm u tối tăm trước kia.
Viên Đinh còn có chút muốn hỏi về chuyện của hai năm trước, khi đó hai vị sư huynh gặp lại, đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Nhưng trong lòng Thượng Dương còn băn khoăn vụ án, không đợi cậu ta tiếp tục nhiều chuyện, liền nói: “Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều quá hay không, Tôn Lệ Na có phải yêu bằng não quá mức hay không?”
Viên Đinh nói: “Sao vậy?”
Thượng Dương nói: “Cô ta ly dị với chồng trước, đến nay cũng đã hơn hai năm, với điều kiện của cô ta, đàn ông theo đuổi cô ta chắc chắn là không ít, hoặc là vì cô ta xinh đẹp hoặc là vì tiền của cô ta, hoặc là thật sự thích cô ta, hẳn là đều có, vậy tại sao cô ta lại yêu Lưu Vệ Đông?”
Viên Đinh suy nghĩ nói: “Lưu Vệ Đông không phải rất biết diễn sao? Chị ấy là một người mẹ đơn thân, có khát vọng tìm được người đàn ông đáng tin cậy để xây dựng nên một gia đình mới, Lưu Vệ Đông bắt lấy tâm lý này của chị ấy, gãi đúng chỗ ngứa, hỏi han ân cần, chị ấy mắc mưu cũng chẳng có gì lạ.”
“Cậu nói chính là đại đa số người thường, còn Tôn Lệ Na rõ ràng không phải,” Thượng Dương nói, “Cô ta rất có sức hấp dẫn, hơn nữa còn biết làm thế nào để tỏa ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ.
Người như vậy, từ nhỏ đến lớn sẽ có người trước ngã xuống, người sau sẽ tiến lên yêu thương chiều chuộng lấy lòng cô ta, thái độ của cô ta đối với người theo đuổi mình cũng sẽ không dễ dàng động lòng như những cô gái bình thường khác.
Khi người ta được theo đuổi đều sẽ sinh ra cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn, người có bề ngoài bình thường cùng các phương diện cũng bình thường, rất ít khi được theo đuổi sẽ rất dễ dàng hiểu lầm cảm giác vui sướng thỏa mãn này là yêu, nhưng đối với người xinh đẹp, được đông đảo người theo đuổi mà nói, chỉ là giống như ăn cơm uống nước bình thường.
Hơn nữa còn là cô ta chủ động cầu hôn Lưu Vệ Đông? Sợ Lưu Vệ Đông đổi ý sao, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
Viên Đinh dùng một loại ánh mắt mang tinh chất chanh mà nhìn anh, nói: “Anh nói những thứ này, em cũng không thể hiểu được.”
Thượng Dương nghi hoặc mà nhìn cậu ta, cũng không thể hiểu cậu ta đang không hiểu cái gì.
“Loại người bình thường như tôi và sư đệ đây, đương nhiên không thể hiểu được chuyện của mấy người đẹp như cậu rồi.” Kim Húc ở hàng ghế phía sau không biết đã tỉnh từ khi nào, bỗng nhiên chen vào nói.
Thượng Dương từ kính chiếu hậu lạnh lùng nhìn hắn, dự cảm hắn cũng không phải muốn nói cái gì hay cả.
Kim Húc nói: “Xung quanh các cậu toàn là li3m cẩu(*), chúng tôi lại không có, người bình thường như chúng tôi đúng là dễ động lòng lắm, có vấn đề gì không?”
(*)Li3m cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Viên Đinh: “……” Thôi bỏ đi Kim sư huynh, anh bình thường ở chỗ nào? Chẳng qua là đang ám chỉ em mà thôi.
Thượng Dương không xem trào phúng của Kim Húc ra gì, nói: “Có thể đừng nói nhảm nữa không? Tôi là nghiêm túc nghĩ không ra, Tôn Lệ Na tuyệt đối không phải kiểu người được cẩu li3m mà cảm động, nhưng mà theo sự quan sát của tôi thì cô ta cũng không phải đang nói dối.”
“Tôi cũng không cảm thấy cô ta đang nói dối,” Kim Húc nói, “Cô ta không thích li3m cẩu, nhưng bản thân cô ta là nhan cẩu.”
Thượng Dương: “?”
Viên Đinh trong nghề: “Đúng đó! Toàn bộ quá trình, tiểu tỷ tỷ đó chỉ nhìn hai người các anh, em và phó đồn Trương cứ y như người vô hình vậy.”
Kim Húc cười nhạt, nói: “Vậy thì không có nha, cô ta chủ yếu bị nhan sắc của chủ nhiệm Thượng các cậu mê hoặc mà thôi.”
Viên Đinh nói: “Đặc biệt là lúc cuối cùng tiễn hai người đi ra, tiểu tỷ tỷ kia còn nhìn chủ nhiệm Thượng, trong ánh mắt kia....ôi! Chíu! Chíu!”
Thượng Dương: “…… Hai người có phiền không hả? Có thể nói chuyện đứng đắn một chút không?”
Kim Húc nghiêm mặt nói: “Nghiêm túc mà nói, tên Lưu Vệ Đông này, nói dối thành tính, đánh bạc thành nghiện, không công việc cũng không có tiền, nhưng mà, lại có một khuôn mặt đẹp trai.”
“Anh ta rất đẹp trai sao? Em xem trên ảnh chụp, cũng chỉ có như vậy mà.’’ Viên Đinh nói.
“Cái này phải xem là cậu lấy ai làm vật tham chiếu, mỗi ngày cậu đi theo chủ nhiệm Thượng của cậu, khi nhìn những người khác thì đương nhiên cũng chỉ có như vậy.” Kim Húc nói, “Khách quan mà nói, nếu đặt Lưu Vệ Đông ở bên trong những người bình thường, thì cũng được xem là một người đàn ông đẹp trai có tướng mạo đường đường.”
Thượng Dương và Viên Đinh từng xem ảnh của Lưu Vệ Đông, cũng xem qua video theo dõi nhìn thấy đại khái thân hình của gã: Một người đàn ông cao hơn 1m8, lại phối với một khuôn mặt đàng hoàng sạch sẽ, xác thật là có thể dùng từ soái ca để hình dung.
Ngoại trừ diễn kịch diễn rất giỏi, Tôn Lệ Na đổ gã, thực sự có thể đúng là bị bề ngoài này của gã mê hoặc.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Thượng Dương nói.
Hiểu thì hiểu, nhưng cũng không phải thực sự có thể hiểu.
Chuyện của Tôn Lệ Na chẳng lẽ chỉ vì một khuôn mặt, mà phải trả giá lớn như vậy, đáng sao?
Theo quan điểm chọn vợ chọn chồng của anh, thì bề ngoài là tương đối không quan trọng.
Kim Húc vẫn là đầy mặt buồn ngủ, hắn mở cửa sổ xe phía sau ra, muốn hứng chút gió lạnh để nhanh chóng tỉnh táo lại một chút, khi vừa mở cửa sổ liền bị gió cuốn lên, tóc ngắn của hắn lập tức bị thổi đến lung tung rối loạn.
Đa số người chưa tỉnh ngủ bị gió thổi đổ ập đến như vậy, rất khó còn có thể đẹp.
Kim Húc lại không như vậy, khí chất tướng mạo của hắn rất hợp với khí hậu ở Tây Bắc này, trải qua cuồng phong gào thét thì cảm giác bên trong vừa cuồng dã lại tăng thêm vài phần soái khí anh tuấn.
Thượng Dương nhìn từ trong kính chiếu hậu, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu mà lớn lên thành như vậy, Tôn Lệ Na có mắc mưu bị lừa, anh đại khái còn có thể hiểu được.
Kim Húc nhận thấy điều gì đó, cũng nhìn về phía trước, tầm mắt hai người nhìn nhau trong kính chiếu hậu.
“Cậu cũng là một mỹ nam đấy chứ.” Thượng Dương lập tức không keo kiệt mà khen ngợi nói.
Kim Húc: “……”
Viên Đinh: “…… Chủ nhiệm, anh cũng nói chuyện đứng đắn chút đi.”
Thượng Dương ý thức được mình khen ngợi giá trị nhan sắc của người cùng phái có hơi không ổn cho lắm, bù thêm nói: “Thỉnh thoảng khen ngợi một công an cấp cơ sở, cũng là trong phạm vi công việc của tôi.”
Kim Húc đóng cửa sổ xe lại.
Viên Đinh cũng không nói chuyện nữa.
Không khí này khiến Thượng Dương cảm thấy không thể hiểu được, thật sự giống như là hai người này đều đang nắm được một manh mối nào đó mà chính mình còn chưa nắm bắt được.
Kim Húc rất nhanh đổi đề tài nói: “Thật ra điều tôi cảm thấy kỳ lạ hơn, chính là cuộc gọi cuối cùng mà Lưu Vệ Đông gọi tới xin lỗi Tôn Lệ Na.”
Nếu nói là vì muốn tiếp tục lừa gạt Tôn Lệ Na, nhưng sau đó Lưu Vệ Đông lại thu dọn hành lý rời khỏi Bạch Nguyên, logic này cũng không quá phù hợp.
Nhưng nếu nói gã thật lòng xin lỗi Tôn Lệ Na? Với hành vi nhân phẩm của người này, hình như cũng sẽ không thật lòng cảm thấy xấu hổ nha.
“Có khả năng này hay không, gã hoàn toàn không biết Giả Bằng Phi tống tiền tiểu tỷ tỷ,” Viên Đinh suy đoán nói, “Sau khi Giả Bằng Phi lừa gã làm những việc này, gã biết được thì liền trở mặt với Giả Bằng Phi, suy cho cùng gã chỉ mới lừa được có bảy vạn, còn Giả Bằng Phi đã lấy đến mười lăm vạn.
Cho nên hai người trở mặt lục đục, sau đó Lưu Vệ Đông liền giết Giả Bằng Phi?”
Giả Bằng Phi dùng video tống tiền Tôn Lệ Na mấy lần, trong quá trình này, Lưu Vệ Đông trước sau chưa từng lộ mặt, rốt cuộc là gã có biết hay không, hoặc là nói Giả Bằng Phi làm như vậy chính là xuất phát từ mưu kế của chính bản thân sao, trước mắt vẫn chưa thể xác định được.
Thượng Dương nói: “Tôn Lệ Na bị quay lén là ở trong nhà của Lưu Vệ Đông, có thể là do bản thân Lưu Vệ Đông quay, Giả Bằng Phi làm sao có được video riêng tư như vậy?”
Kim Húc nói: “Nếu hai người bọn họ đã quen biết từ rất sớm, quan hệ cũng không tệ lắm, Lưu Vệ Đông chia sẻ loại video này cho gã, coi như là khoe khoang thì cũng rất hợp lý.”
Thượng Dương khó hiểu hỏi: “Cậu vẫn luôn hướng đến suy đoán hai người họ đã sớm quen biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân nào khiến cậu cảm thấy như vậy?”
“Không nói được, trực giác đi.” Kim Húc nói, “Tôi đối với loại người như Lưu Vệ Đông vẫn có chút hiểu biết, gã không thể nào đi tìm người không thân để bắt tay lập mưu lừa Tôn Lệ Na, cuối cùng còn phải chia ích lợi cho đối phương.
Giữa gã và Giả Bằng Phi hẳn là có một chút chuyện nào đó, có gút mắt về ích lợi, chỉ là hiện tại chúng ta còn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì mà thôi.”
Lúc trước công an nhân dân của đồn công an Tùng Sơn đã từng hỏi thăm người xung quanh về hành tung của Lưu Vệ Đông, hôm nay ba người Kim Húc lại đi một vòng, kết quả đạt được cũng không nhiều lắm.
Hàng xóm của gã đều nói không quen gã, mọi người đối với loại người chơi bời lêu lổng còn thích đánh bạc này, trước nay đều là cách càng xa càng tốt.
Những người mà ngày thường gã tiếp xúc chủ yếu, chính là nhóm khách quen ở trong phòng bài gần nhà gã kia.
Máy con hổ cùng máy trái cây chi tiêu quá lớn, nên cũng không thể chơi mỗi ngày được, khi dân cờ bạc ngứa tay, vẫn là dựa vào xoa xoa mạt chược, đánh bài poker để giết thời gian.
Người trên bàn bài đều là những người khoác lác, nói chuyện với nhau cũng không biết lời trong miệng của đối phương câu nào là thật câu nào là giả, cho nên muốn tìm được người ‘’ bạn’’ thật sự quen thuộc Lưu Vệ Đông, cũng không quá dễ dàng.
Ví dụ như chuyện nửa năm qua gã lừa gạt người phụ nữ có tiền đã ly dị như Tôn Lệ Na, mấy người bạn bài cũng chỉ là mơ hồ biết, có một người phụ nữ chủ tiệm hoa cho gã mượn mấy chục ngàn, gã cầm tất cả để chơi, ném đá trên sông.
“Lần trước có công an tới hỏi qua, những gì chúng tôi biết đều nói hết rồi, nghe nói anh ta thiếu người khác vài vạn, còn không trả nổi, vậy nên muốn đi ra bên ngoài để tìm cách kiếm ít tiền, mười ngày qua cũng không có đến đây, lần trước tới chính là vào ngày mười ba.” Người phụ trách phòng bài từng bị hỏi một lần, biết công an sẽ hỏi cái gì, không đợi Kim Húc mở miệng, chính mình đã tự trả lời lại một lần, cuối cùng còn không quên bổ sung, “Phòng bài của chúng tôi làm ăn đàng hoàng, đánh bài chỉ để giải trí, không có chơi tiền.”
Không chơi tiền là không thể nào, có điều là cũng không đánh cược quá lớn, cho nên thường được chính quyền mở một mắt nhắm một mắt cho qua, loại chuyện này bản thân cũng không có khả năng ngăn chặn hoàn toàn.
Kim Húc hỏi người phụ trách cùng với mấy người bạn bài của Lưu Vệ Đông: “Lưu Vệ Đông có từng nhắc đến người tên Giả Bằng Phi này không?”
Mọi người tỏ vẻ không có.
Nhưng ngay khi Kim Húc đưa ảnh chụp của Giả Bằng Phi cho bọn họ nhìn, một bà chị trung niên nói: “Có phải trên tay cậu ta xăm hình một con rồng không? Tôi từng gặp cậu ta ở dưới lầu một lần, cậu ta đến đưa tiền cho Lưu Vệ Đông, tôi thấy Lưu Vệ Đông đem tiền cất vào trong túi, có hơn ngàn đồng.”
Giả Bằng Phi đúng thật có xăm trên cánh tay, với nhiệt độ có thể để lộ cánh tay bên ngoài thì nhất định không phải là chuyện xảy ra gần đây.
Kim Húc hỏi: “Là khi nào?”
Bà chị nghĩ nghĩ, quả nhiên nói: “Tháng 7, không nhớ rõ là ngày nào, dù sao cháu ngoại tôi còn chưa nghỉ hè, nó mà nghỉ là tôi không thể đến đánh bài rồi.”
Ngày 10 tháng 7 trường tiểu học nghỉ hè, từ khi đó tính đến bây giờ đã gần bốn tháng.
Khi từ phòng bài bước ra, Viên Đinh chịu phục nói: “Trực giác của Kim sư huynh chuẩn thật, hai người kia thật đúng là đã quen biết từ lâu, sớm đã có gút mắt về tiền tài.”
Thượng Dương cũng không thể không bội phục trực giác phán đoán của Kim Húc, nói: “Cậu nhìn người còn chuẩn như vậy.”
“Vận may tốt mà thôi.” Kim Húc thuận miệng trả lời, lại nói, “Hai người bọn họ rốt cuộc đã quen biết từ khi nào, quen biết như thế nào, còn có mâu thuẫn nào khác không, mấy chuyện này vẫn chưa biết được bao nhiêu.”
Thượng Dương nói: “Lưu Vệ Đông đã ngồi xe đường dài đi tỉnh lỵ, nửa đường bị Giả Bằng Phi kêu xuống xe, hai người lại gặp nhau, cũng không có khả năng là Giả Bằng Phi đánh bài thiếu một tay, muốn tìm người cho đủ chứ? Có thể là có lý do gì?”
Viên Đinh nói: “Có thể là nói chia cho gã chút tiền linh tinh này kia không?”
Kim Húc nói: “Không thể dùng di động chuyển khoản sao? Còn phải nửa đường xuống xe phiền phức như vậy?”
“Dựa theo cậu nói như vậy, vừa rồi bà chị kia nhìn thấy Giả Bằng Phi tới đưa tiền cho Lưu Vệ Đông, cũng có chút kỳ quái, chỉ mấy ngàn mà thôi, tại sao không chuyển khoản di động? Tất cả chi tiêu ở phòng bài đều có thể quét mã mà.” Thượng Dương nói.
“Đúng vậy, Giả Bằng Phi có thể chính là thích dùng tiền mặt, dùng không quen chuyển khoản di động, cũng không có vấn đề gì.” Viên Đinh phụ họa nói.
Thượng Dương cùng Kim Húc nhìn nhau, hai người đều nghĩ tới một chuyện.
Kim Húc nói: “Lần đó vợ của Giả Bằng Phi nhìn thấy Tôn Lệ Na ở phòng bài trên thị trấn, cũng là nói đi đưa tiền cho Giả Bằng Phi, Giả Bằng Phi thật sự đúng là thích xài tiền mặt.”
Thượng Dương nói: “Điều này chứng mình thu nhập chi tiêu bình thường của gã, đa số đều là dùng hình thức tiền mặt.”
Viên Đinh mờ mịt nói: “Có vấn đề gì sao? Gã không phải đến thành phố làm việc vặt sao? Ông chủ phát lương bằng tiền mặt, chuyện này rất thường thấy mà.”
“Hỏi bên phía đội hình sự trước đi” Thượng Dương nhìn Kim Húc nói, “Cái gọi là làm việc vặt của Giả Bằng Phi, rốt cuộc là đang làm cái gì.”
Kim Húc đi đến bên cạnh gọi điện thoại.
Viên Đinh suy nghĩ, có hơi hiểu, nói: “Chủ nhiệm, hai anh đang nghi ngờ Giả Bằng Phi ngày thường đang làm việc gì bất hợp pháp sao?”
Thượng Dương nói: “Có khả năng này ……”
Kim Húc gọi điện thoại cực nhanh, lập tức đã nói xong, lại đây nói: “Bên kia còn đang hỏi thăm thôn dân, nói là phát hiện không ít manh mối, trong chốc lát sẽ nói không rõ, chờ buổi tối gặp mặt lại nói sau.”
“Nếu Giả Bằng Phi không phải người đang làm công, vậy tới thành phố có thể làm gì?” Viên Đinh nói, “Trộm đồ? Vậy thì thật sự đúng là có thể trở thành đối tác với tên trộm tiền Lưu Vệ Đông rồi.”
Thượng Dương đề nghị nói: “Nơi này cách nhà của Lưu Vệ Đông không xa, chúng ta đến nhà gã xem một chút đi?”
Lưu Vệ Đông ở trong khu nhà tập thể của công ty gas thuộc khu Gia Chúc Viện, khu nhà này được xây dựng vào mấy năm trước, không có thang máy, diện tích nhà cũng không lớn.
Nhưng điều này có thể khiến Tôn Lệ Na càng thêm tin tưởng vào thân phận nhân viên kiểm tra chất lượng công ty gas của gã.
Sắp tới hoàng hôn, trời se lạnh, vừa qua khỏi buổi chiều 5 giờ, sắc trời cũng đã trở nên tối.
Hơn nữa, nhà này của Lưu Vệ Đông lấy ánh sáng(*) không tốt, trong nhà có vẻ càng thêm tối tăm.
(*)thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp.
Ập vào trước mặt chính là mùi khét của thứ gì đó trộn lẫn với mùi ẩm mốc của ngôi nhà cũ do không có người ở mấy ngày nay.
“Có phải mạch điện cũ quá rồi hay không, mùi của plastic?” Viên Đinh nói.
“Không giống, hình như là từng đốt giấy.” Kim Húc nói.
“Các cậu xem nơi này.” Thượng Dương đứng ở cửa ban công nói.
Trên ban công có một cái chậu men cũ, bên trong có tro từng đốt qua, đúng là giấy, xem dấu vết của tro tàn, giống như giấy vàng mã cúng tế, còn có tiền giấy.
Bên cạnh có cái ly thủy tinh, bên trong có nửa ly gạo, cắm một cây nhang đã cháy đến tận góc.
Viên Đinh ngạc nhiên nói: “Sao gã lại đốt tiền giấy ở nhà? Cũng không phải thanh minh…… Chẳng lẽ là ngày giỗ của cha gã sao?”
Kim Húc nói: “Không phải, lúc cha gã qua đời là mùa xuân.”
Thượng Dương kỳ quái liếc hắn một cái, nói: “Cậu đúng là hiểu Lưu Vệ Đông thật đó.”
Kim Húc cong gối ngồi xổm xuống, đánh giá những đồ cúng bị đốt thành tro này, nói: “Gã đốt cho ai?”
“Giả Bằng Phi sao?” Viên Đinh nói, “Có thể nào là sau khi gã gi3t ch3t Giả Bằng Phi thì lén trở về nhà, sau đó đốt chút tiền giấy này cho Giả Bằng Phi hay không?”
Kim Húc buồn cười nói: “Mạo hiểm trở về nhà, chỉ vì đứng ở ban công nhà mình đốt tiền giấy cho một tên khốn?”
Viên Đinh suy nghĩ lại cũng thấy đúng, khả năng này cũng chẳng nhiều lắm, giả thiết Lưu Vệ Đông thật sự đốt tiền giấy cho Giả Bằng Phi, thì ở đâu cũng có thể đốt được? Tội gì phải về nhà mình làm chuyện này.
“Đốt xong tiền giấy, chậu than còn ở nơi này chưa dọn đi,” Thượng Dương suy đoán nói, “Chứng mình là trước khi gã rời khỏi nhà thì đã cúng tế người nào đó, còn chưa kịp chờ nhang tàn liền cầm hành lý ra cửa, đi đến bến xe đường dài.”
Kim Húc nói: “Người thân bạn bè của gã, gần đây hẳn là cũng không ai qua đời.”
Vừa lúc hàng xóm bên cạnh tan tầm trở về, Kim Húc liền đi ra ngoài dò hỏi hàng xóm, xem có thể cung cấp manh mối gì hay không.
Thượng Dương và Viên Đinh lại xem kỹ từ trong ra ngoài nhà của Lưu Vệ Đông một lần.
Kim Húc hỏi xong trở về, nói: “Hàng xóm nói, khoảng thời gian trước ngửi thấy được rất nhiều lần mùi đồ bị đốt, có một ngày nửa đêm đi vệ sinh còn ngửi được một lần.”
Viên Đinh kỳ quái nói: “Lưu Vệ Đông rốt cuộc là cúng ai thế?”
“Gã thu dọn hành lý còn rất sạch sẽ,” Thượng Dương nói, “Ngoại trừ đồ gia dụng điện, trong nhà đồ đáng tiền một chút cũng không còn một cái, ngay cả đồ có hình dáng quần áo nguyên vẹn cũng không còn, công tắc nguồn điện cùng gas cũng đều ngắt đi, gã giống như là định đi ra ngoài một khoảng thời gian rất dài.”
Viên Đinh nói: “Sau đó gã xuống xe buýt giữa chừng thì càng kỳ quái.”
Kim Húc nói: “Còn có phát hiện gì khác không?”
“Có.” Thượng Dương nói, còn sử dụng ánh mắt vi diệu nhìn Kim Húc, nói, “Phòng ngủ có hình kết hôn, vợ trước của gã cũng xinh đẹp thật đấy.”
Kim Húc cười như không cười nói: “Đã nói chỉ là quan hệ cảnh dân, có xinh đẹp hay không lại đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Nếu cậu muốn theo đuổi người ta, tôi giới thiệu cho cậu làm quen?”
Thượng Dương âm thầm cảm thấy Kim Húc có chuyện gì đó không muốn nói, suy nghĩ của anh liền chuyển hướng về phía người vợ cũ của Lưu Vệ Đông một chút, khi bị Kim Húc phủ nhận, anh lại suy nghĩ có phải bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.
Nếu Kim Húc thật sự có cái gì với vợ trước của Lưu Vệ Đông, theo sự hiểu biết của anh về Kim Húc, Kim Húc sẽ không thề thốt phủ nhận như vậy mà nhất định sẽ thoải mái hào phóng thừa nhận.
Nhiều năm trước khi Kim Húc vẫn còn tên là Kim Hiểu Húc, vẫn còn là một chàng trai âm trầm hướng nội, không cần Thượng Dương thích, nhưng khi đó Thượng Dương cũng đã biết rõ ràng, Kim Hiểu Húc ngủ ở giường trên của anh là một người vô cùng đáng tin cậy, ngôn tất tin, hành tất quả(*).
(*)Lời nói phải được tin, hành động phải có kết quả, nói phải suy nghĩ cân nhắc, hành động phải kiên quyết.
“Trời tối rồi, tan tầm thôi.” Thượng Dương nói, “Cậu về cục à? Hay là đến đại đội hình sự?”
Kim Húc nói: “Đưa các cậu trở về, tôi lại tìm sư phụ tôi, buổi tối phải mở cuộc họp.”
Thượng Dương lại nói: “Hay là đi cùng đi, chúng tôi dự thính có trái với quy định không?”
Kim Húc cười nói: “Lãnh đạo đừng nói giỡn, cậu đến chỉ đạo công tác, là vinh quang của chúng tôi.”
Thượng Dương biết hắn đụng một chút liền thích mốc mỉa, xác thật đều là nói giỡn, nhưng vẫn xụ mặt, không cho hắn sắc mặt tốt.
Trở lại đại đội hình sự, trong đội gần như không có ai, thành phố nhỏ xảy ra vụ án mạng lớn, toàn bộ hệ thống công an thành phố đều như lâm đại địch, người có thể phái ra ngoài đều đã phái đi, vội vàng tìm manh mối, tìm người biết chuyện, cùng với tìm tung tích của Lưu Vệ Đông ở xung quanh.
Kim Húc tìm ra ba ly mì, coi như là cơm chiều của ba người họ.
Viên Đinh cười khổ nói: “Sư huynh, ngày hôm qua anh nói sẽ mời em ăn ngon mà, ngày mai em phải đi rồi, hai ngày nay đúng thật là bền chắc với mì thật.”
Lời này của cậu ta vừa ra, Thượng Dương mới phản ứng lại, từ khi bọn họ gặp Kim Húc đến bây giờ mới hơn ba mươi giờ, chỉ là bởi vì không ngừng xảy ra chuyện nên gần như vẫn luôn làm việc liên tục, cảm giác như là đã trải qua mấy ngày rồi.
“Ai kêu vận may của sư đệ không tốt, không đến ngay thời điểm tốt chứ.” Kim Húc nói, “Lần sau đi.”
Thượng Dương hỏi: “Ăn xong mì gói thì thế nào? Đội trưởng Lịch Kiệt ở đâu?”
Kim Húc nói: “Sư phụ dẫn đội đến căn nhà trong thôn của Giả Bằng Phi rồi, ăn lót dạ xong thì đi tìm anh ta.
Cậu đi không? Còn không biết mấy giờ mới trở về được, rất có thể hôm nay lại không được ngủ đó.”
Thượng Dương nói: “Đi.
Tôi ở lại Bạch Nguyên cũng không phải vì ngủ.”
Hơn mười phút sau, trên đường đến nhà Giả Bằng Phi.
Viên Đinh chủ động giành lái xe, để cho hai vị sư huynh ở hàng phía sau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Ngày mai cậu ta phải trở về, các đồng nghiệp bên phía Bạch Nguyên còn đánh trận ác chiến như vậy, không biết phải mất bao lâu mới có thể kết án.
Từ nội thành đến nhà của Giả Bằng Phi gần hai mươi cây số.
Ra khỏi thành phố chạy đến vùng ngoại thành, đường tối tăm, đại lộ bằng phẳng, Thượng Dương trong miệng nói không mệt không buồn ngủ nhưng rất nhanh đã ngủ mất rồi.
Kim Húc ngồi ở bên cạnh anh, buổi chiều còn nhắm mắt liền ngủ, lúc này tinh thần lại phấn chấn, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, không ngủ, không chơi di động, cũng không có ý định nói chuyện phiếm với Viên Đinh.
Viên Đinh lặng lẽ liếc trộm từ kính chiếu hậu, phát hiện Kim sư huynh thỉnh thoảng lại nhìn chủ nhiệm Thượng đang ngủ một cái, vẻ mặt cùng tay chân đều toát lên vẻ mất tự nhiên y như học sinh tiểu học vậy.
Xe cảnh vụ quẹo cua, Viên Đinh vì điều khiển an toàn, chú ý tình hình mặt đường trước, rồi sau đó mới lén nhìn hàng ghế phía sau.
Lực ly tâm trong lúc quẹo cua khiến cho một bên mặt của Thượng Dương dựa vào trên vai của Kim Húc, vẫn cứ ngủ say không tỉnh.
Mà Kim Húc lại giống như bị điểm huyệt, bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, hai tay nắm chặt đặt ở trên đùi, cả người y như bị chết máy, hắn giống như một pho tượng Phật đang nhập định, vô ưu vô hỷ, vô dục vô cầu..
Bình luận truyện