Kinh Độ Vong
Chương 52
Edit: Cá đẹp rạng ngời
Trên đường về, hai người tiện đi lấy ô, Liên Đăng thắp hai nén hương trong chùa Cưu Ma La Thập, cầu nguyện sớm tìm được thuốc giải độc Thi sâm, cũng mong sau này quốc sư bớt hoạnh họe. Trên hành lang Hà Tây, càng đi về phía tây, khí hậu càng khắc nghiệt, người đã quen ở Trung Nguyên sợ là sẽ khó mà thích nghi ngay được. Trời vừa nóng nực vừa khô hanh, không biết quốc sư sẽ lại giở quẻ gì đây. Đàm Nô lại thấy lo cho Chuyển Chuyển, bọn cô đi rồi, Thái Thượng thần cung lại xảy ra biến cố lớn như thế, phận làm thiếp người, chẳng biết cô ấy có bị Vương phi ức hiếp không, Tề Vương có tốt với cô ấy không… Sau khi cắt đứt liên lạc, mọi chuyện tựa như xảy ra từ kiếp trước vậy. Cô thở dài, dù có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.
Lúc ra khỏi chùa thì gặp trận mưa lớn, vừa hay có ô để dùng luôn. Liên Đăng đặt ô trên vai, hai người đi một trước một sau, cảm giác chiếc ô giống như căn lều di động, chỉ cần cắm cán ô xuống đất là có thể trở thành nơi ăn chốn ở.
“Lần này quốc sư im hẳn rồi.” Liên Đăng gảy hai ngón tay lên nan ô, tính chuẩn bị thêm mấy túi nước, lúc cần thì có thể mua thêm con ngựa để phục vụ riêng cho mấy sở thích tình thơ ý họa của chàng ta.
Nhắc đến tình thơ ý hoạ, thái độ của chàng ta với bọn cô lại khác hẳn, chẳng được mặn mà như với cuộc sống. Sau lần hôn nhau, bọn họ cũng không có bất cứ tiến triển gì, chàng ta vẫn ra sức sai bảo cô hầu hạ, chẳng biết tự giác hôn xong rồi thì phải đối tốt với cô hơn. Lẽ nào đây chính là biểu hiện của việc chàng ta đối xử đặc biệt với cô ư? Chàng ta rất ít khi sai Đàm Nô, việc gì nặng nhọc vất vả đều phần cô hết. Phải chăng giống như mọi người vẫn thường nói, đối với người mình thì không cần khách sáo?
“Chắc là cách thể hiện tình cảm của quốc sư khá đặc biệt. Không khách sáo cũng là niềm vinh hạnh. Quốc sư sai muội làm việc là vì thích muội.” Đàm Nô an ủi.
Thế nên, muốn cưới “người đẹp” được chiều từ bé thì phải trả giá đắt. Nhất là khi khoảng cách giữa hai người lại quá lớn. “Người đẹp” có quyền để mình sống sung sướng hơn thông qua việc bóc lột cô.
Liên Đăng không còn gì để nói. Cô cũng chỉ dám lén bày tỏ bất mãn sau lưng chàng ta. Lúc gặp nhau, cô vẫn lại tươi cười, mặc chàng ta sai khiến.
Trên đường chạy về quán trọ, trời đất tối om. Đương tháng sáu, mỗi lần mưa là như dồn tất cả năng lượng lại để bộc phát trong một, hai canh giờ, sức mạnh bùng nổ đến kinh hoàng. Tiếng sấm rền vang nối tiếp nhau, tia chớp rạch ngang khiến bầu trời như sắp nứt ra. Thời tiết này vô cùng đáng sợ, bất cẩn cái là bị sét đánh ch3t liền. Liên Đăng và Đàm Nô co rúm lại, vừa che ô vừa chạy như điên, cuối cùng cũng về đến quán trọ.
Bởi vì giá ở quán trọ này đắt hơn mặt bằng chung một xíu nên cũng không đông khách cho lắm. Ba hôm trước còn vắng tanh vắng ngắt, hôm nay bỗng dưng lại khởi sắc lạ thường. Vừa bước vào, hai cô đã thấy sảnh chính chật kín không còn chỗ ngồi, đã sắp đến đêm nên đồ ăn được bày đầy trên bàn dài. Song, nhìn dáng vẻ của đám người này có vẻ không giống những thương gia bình thường, ai nấy đều chỉ có một tay nải quần áo, chỗ thắt nút còn để lộ chuôi hoành đao. Có lẽ bọn họ chính là đám người kì lạ mà Đàm Nô nhắc tới.
Liên Đăng và Đàm Nô đánh mắt với nhau, thầm căng thẳng. E là mười hai vệ Trường An phái đi đã đuổi tới đây rồi. Quốc sư đang ở một mình, mong chàng ta tuyệt đối đừng gặp rắc rối gì.
(đọc trên trang copy sẽ bị thiếu)
Còn Liên Đăng, cô đã tới trước cửa rồi, không kịp tránh đi nữa nên đành ngượng ngùng thu đao lại, cười trừ: “Quốc sư ở trong phòng à?”
Chàng ta lườm cô: “Sao? Lần trước vẫn chưa đủ nên lại tính tiếp tục hả?”
Liên Đăng đỏ mặt: “Không phải. Tôi đi cũng được một lúc rồi, sợ quốc sư ở một mình có chuyện gì.”
Chàng ta nghe xong vẫn dửng dưng, chỉ nói: “Tôi vấn ổn, không cần lo lắng thái quá như thế đâu.”
Quốc sư xoay người vào phòng, cô cũng vào theo. Chàng ta ngoảnh đầu nhìn cô: “Cô vào làm gì?”
Liên Đăng hết sức tự giác về chuyện này: “Tôi vào để chuẩn bị nước tắm cho quốc sư.”
Chàng ta nâng tay áo đứng hồi lâu rồi mới nói: “Không cần. Tôi tự làm được.”
Liên Đăng thấy khó tin. Quốc sư mà cũng biết tự thân vận động ư? Chàng ta phớt lờ cô, quay người đi tới mở cửa sổ, buông rèm. Áo chàng ta làm từ lụa Liễu Lăng, chất lụa mềm rủ, vừa cúi người là đường cong của m0ng lập tức hiện ra. Liên Đăng vội nhìn đi chỗ khác, sờ gáy nói: “Sảnh chính có rất nhiều người đi giày ngoa, mang binh khí, vô cùng khả nghi, không biết lai lịch thế nào. Chúng ta nên mau chóng rời đi thì hơn.”
Chàng ta đáp với vẻ chẳng có gì quan trọng: “Thế thì sáng mai đi!”
Liên Đăng nghẹn họng: “Còn phải đợi đến mai ấy hả? Quốc sư không sợ là người do Phương Châu phái đến ư?”
Chàng ta phất tay áo: “Người do cậu ta phái đến mà lại để cô phát hiện ra thì chứng tỏ cậu ta quá vô dụng. Hành lang Hà Tây bao nhiêu người qua lại, cứ thần hồn nát thần tính như thế thì sống kiểu gì?” Chàng ta vừa nói vừa mở nắp hộp thơm, chọn mấy viên hương tháp*.
Liên Đăng vẫn đang sầu não, chàng ta quay sang liếc cô: “Ngớ ra làm gì đấy? Tới đây đốt hương cho bổn tọa.”
“Ờ.” Cô vội giắt đao bên hông, tiến lên tìm đánh lửa để châm bấc. Trước đấy phải ăn gió nằm sương, đến Vũ Uy mới được sống hai ngày tử tế. Trên người quốc sư có thể không cần huân hương, nhưng phòng ngủ thì nhất định phải có. Phải thừa nhận rằng đời sống của chàng ta cao hơn bọn cô nhiều.
Liên Đăng lựa lúc châm hương để nhắc đến kết quả đi khám ở chỗ vị đại phu người Hồ: “Đàm Nô trúng độc Thi sâm, nghe đại phu kể về nguồn gốc của độc này mà tôi thấy rùng hết cả mình. Sao trên đời lại có thứ như thế cơ chứ. Tôi lớn lên ở quan ngoại mà cũng chưa từng được nghe tí gì về Thi sâm.”
Quốc sư ngả người dựa vào ghế, ngắm nghía móng tay, lẩm bẩm: “Thi sâm… Bổn tọa lại từng đọc ghi chép về loại độc này ở trên văn hiến. Nhưng khi nước Hồi Hồi diệt vong, loại độc này cũng tuyệt tích theo.”
“Nghe nói là sinh trưởng trong mộ nên mới vô cùng âm hàn, cần máu thuần dương của quốc sư để giải.” Cô cầm châm đồng gẩy hương tháp, sau đó đậy nắp lư hương được chạm rỗng lên: “Đại phu nói di chỉ nước Hồ nằm ở hành lang giữa thành Toái Diệp và nước Sơ Lặc ngày nay. Tôi muốn đến đó tìm thuốc giải. Đàm Nô không thể cứ thế mãi được, cô ấy ngày càng yếu đi, tôi sợ đến một ngày nào đó, cô ấy sẽ ch3t một cách im hơi lặng tiếng. Tôi muốn tìm nơi ẩn cư cho quốc sư và cô ấy. Một mình tôi đi là được, dễ hành động hơn là đi ba. Chờ tôi tìm được thuốc giải thì sẽ lập tức quay về đoàn tụ với hai người.”
Quốc sư lườm Liên Đăng: “Cô để tôi ở cùng cô ta hả? Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì nữa? Bổn tọa muốn đi cùng cô. Để cô ta tự về Minh Sa Sơn đi.”
Liên Đăng lặng thinh, lòng thấp thoáng vui vẻ. Chàng ta còn biết giữ ý giữ tứ cơ đấy. Ngoài cô ra, chàng ta sẽ thấy khó chịu khi ở chung với những cô gái khác ư? Cô không nhìn ra chàng ta lại là người trung trinh như thế đấy.
Cô tiến lên mấy bước đến gần chàng ta: “Chẳng lẽ quốc sư với tôi không phải cô nam quả nữ ư? Sao lại “có thể thống” được?”
Quốc sư đảo mắt, giơ tay vuốt cằm: “Tôi với cô đã mi mi rồi, đương nhiên phải khác chứ. Cô yên tâm về tôi đến thế cơ à? Nếu tôi cũng hôn Đàm Nô thì cô sẽ nghĩ gì?”
- -----oOo------
Trên đường về, hai người tiện đi lấy ô, Liên Đăng thắp hai nén hương trong chùa Cưu Ma La Thập, cầu nguyện sớm tìm được thuốc giải độc Thi sâm, cũng mong sau này quốc sư bớt hoạnh họe. Trên hành lang Hà Tây, càng đi về phía tây, khí hậu càng khắc nghiệt, người đã quen ở Trung Nguyên sợ là sẽ khó mà thích nghi ngay được. Trời vừa nóng nực vừa khô hanh, không biết quốc sư sẽ lại giở quẻ gì đây. Đàm Nô lại thấy lo cho Chuyển Chuyển, bọn cô đi rồi, Thái Thượng thần cung lại xảy ra biến cố lớn như thế, phận làm thiếp người, chẳng biết cô ấy có bị Vương phi ức hiếp không, Tề Vương có tốt với cô ấy không… Sau khi cắt đứt liên lạc, mọi chuyện tựa như xảy ra từ kiếp trước vậy. Cô thở dài, dù có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.
Lúc ra khỏi chùa thì gặp trận mưa lớn, vừa hay có ô để dùng luôn. Liên Đăng đặt ô trên vai, hai người đi một trước một sau, cảm giác chiếc ô giống như căn lều di động, chỉ cần cắm cán ô xuống đất là có thể trở thành nơi ăn chốn ở.
“Lần này quốc sư im hẳn rồi.” Liên Đăng gảy hai ngón tay lên nan ô, tính chuẩn bị thêm mấy túi nước, lúc cần thì có thể mua thêm con ngựa để phục vụ riêng cho mấy sở thích tình thơ ý họa của chàng ta.
Nhắc đến tình thơ ý hoạ, thái độ của chàng ta với bọn cô lại khác hẳn, chẳng được mặn mà như với cuộc sống. Sau lần hôn nhau, bọn họ cũng không có bất cứ tiến triển gì, chàng ta vẫn ra sức sai bảo cô hầu hạ, chẳng biết tự giác hôn xong rồi thì phải đối tốt với cô hơn. Lẽ nào đây chính là biểu hiện của việc chàng ta đối xử đặc biệt với cô ư? Chàng ta rất ít khi sai Đàm Nô, việc gì nặng nhọc vất vả đều phần cô hết. Phải chăng giống như mọi người vẫn thường nói, đối với người mình thì không cần khách sáo?
“Chắc là cách thể hiện tình cảm của quốc sư khá đặc biệt. Không khách sáo cũng là niềm vinh hạnh. Quốc sư sai muội làm việc là vì thích muội.” Đàm Nô an ủi.
Thế nên, muốn cưới “người đẹp” được chiều từ bé thì phải trả giá đắt. Nhất là khi khoảng cách giữa hai người lại quá lớn. “Người đẹp” có quyền để mình sống sung sướng hơn thông qua việc bóc lột cô.
Liên Đăng không còn gì để nói. Cô cũng chỉ dám lén bày tỏ bất mãn sau lưng chàng ta. Lúc gặp nhau, cô vẫn lại tươi cười, mặc chàng ta sai khiến.
Trên đường chạy về quán trọ, trời đất tối om. Đương tháng sáu, mỗi lần mưa là như dồn tất cả năng lượng lại để bộc phát trong một, hai canh giờ, sức mạnh bùng nổ đến kinh hoàng. Tiếng sấm rền vang nối tiếp nhau, tia chớp rạch ngang khiến bầu trời như sắp nứt ra. Thời tiết này vô cùng đáng sợ, bất cẩn cái là bị sét đánh ch3t liền. Liên Đăng và Đàm Nô co rúm lại, vừa che ô vừa chạy như điên, cuối cùng cũng về đến quán trọ.
Bởi vì giá ở quán trọ này đắt hơn mặt bằng chung một xíu nên cũng không đông khách cho lắm. Ba hôm trước còn vắng tanh vắng ngắt, hôm nay bỗng dưng lại khởi sắc lạ thường. Vừa bước vào, hai cô đã thấy sảnh chính chật kín không còn chỗ ngồi, đã sắp đến đêm nên đồ ăn được bày đầy trên bàn dài. Song, nhìn dáng vẻ của đám người này có vẻ không giống những thương gia bình thường, ai nấy đều chỉ có một tay nải quần áo, chỗ thắt nút còn để lộ chuôi hoành đao. Có lẽ bọn họ chính là đám người kì lạ mà Đàm Nô nhắc tới.
Liên Đăng và Đàm Nô đánh mắt với nhau, thầm căng thẳng. E là mười hai vệ Trường An phái đi đã đuổi tới đây rồi. Quốc sư đang ở một mình, mong chàng ta tuyệt đối đừng gặp rắc rối gì.
(đọc trên trang copy sẽ bị thiếu)
Còn Liên Đăng, cô đã tới trước cửa rồi, không kịp tránh đi nữa nên đành ngượng ngùng thu đao lại, cười trừ: “Quốc sư ở trong phòng à?”
Chàng ta lườm cô: “Sao? Lần trước vẫn chưa đủ nên lại tính tiếp tục hả?”
Liên Đăng đỏ mặt: “Không phải. Tôi đi cũng được một lúc rồi, sợ quốc sư ở một mình có chuyện gì.”
Chàng ta nghe xong vẫn dửng dưng, chỉ nói: “Tôi vấn ổn, không cần lo lắng thái quá như thế đâu.”
Quốc sư xoay người vào phòng, cô cũng vào theo. Chàng ta ngoảnh đầu nhìn cô: “Cô vào làm gì?”
Liên Đăng hết sức tự giác về chuyện này: “Tôi vào để chuẩn bị nước tắm cho quốc sư.”
Chàng ta nâng tay áo đứng hồi lâu rồi mới nói: “Không cần. Tôi tự làm được.”
Liên Đăng thấy khó tin. Quốc sư mà cũng biết tự thân vận động ư? Chàng ta phớt lờ cô, quay người đi tới mở cửa sổ, buông rèm. Áo chàng ta làm từ lụa Liễu Lăng, chất lụa mềm rủ, vừa cúi người là đường cong của m0ng lập tức hiện ra. Liên Đăng vội nhìn đi chỗ khác, sờ gáy nói: “Sảnh chính có rất nhiều người đi giày ngoa, mang binh khí, vô cùng khả nghi, không biết lai lịch thế nào. Chúng ta nên mau chóng rời đi thì hơn.”
Chàng ta đáp với vẻ chẳng có gì quan trọng: “Thế thì sáng mai đi!”
Liên Đăng nghẹn họng: “Còn phải đợi đến mai ấy hả? Quốc sư không sợ là người do Phương Châu phái đến ư?”
Chàng ta phất tay áo: “Người do cậu ta phái đến mà lại để cô phát hiện ra thì chứng tỏ cậu ta quá vô dụng. Hành lang Hà Tây bao nhiêu người qua lại, cứ thần hồn nát thần tính như thế thì sống kiểu gì?” Chàng ta vừa nói vừa mở nắp hộp thơm, chọn mấy viên hương tháp*.
Liên Đăng vẫn đang sầu não, chàng ta quay sang liếc cô: “Ngớ ra làm gì đấy? Tới đây đốt hương cho bổn tọa.”
“Ờ.” Cô vội giắt đao bên hông, tiến lên tìm đánh lửa để châm bấc. Trước đấy phải ăn gió nằm sương, đến Vũ Uy mới được sống hai ngày tử tế. Trên người quốc sư có thể không cần huân hương, nhưng phòng ngủ thì nhất định phải có. Phải thừa nhận rằng đời sống của chàng ta cao hơn bọn cô nhiều.
Liên Đăng lựa lúc châm hương để nhắc đến kết quả đi khám ở chỗ vị đại phu người Hồ: “Đàm Nô trúng độc Thi sâm, nghe đại phu kể về nguồn gốc của độc này mà tôi thấy rùng hết cả mình. Sao trên đời lại có thứ như thế cơ chứ. Tôi lớn lên ở quan ngoại mà cũng chưa từng được nghe tí gì về Thi sâm.”
Quốc sư ngả người dựa vào ghế, ngắm nghía móng tay, lẩm bẩm: “Thi sâm… Bổn tọa lại từng đọc ghi chép về loại độc này ở trên văn hiến. Nhưng khi nước Hồi Hồi diệt vong, loại độc này cũng tuyệt tích theo.”
“Nghe nói là sinh trưởng trong mộ nên mới vô cùng âm hàn, cần máu thuần dương của quốc sư để giải.” Cô cầm châm đồng gẩy hương tháp, sau đó đậy nắp lư hương được chạm rỗng lên: “Đại phu nói di chỉ nước Hồ nằm ở hành lang giữa thành Toái Diệp và nước Sơ Lặc ngày nay. Tôi muốn đến đó tìm thuốc giải. Đàm Nô không thể cứ thế mãi được, cô ấy ngày càng yếu đi, tôi sợ đến một ngày nào đó, cô ấy sẽ ch3t một cách im hơi lặng tiếng. Tôi muốn tìm nơi ẩn cư cho quốc sư và cô ấy. Một mình tôi đi là được, dễ hành động hơn là đi ba. Chờ tôi tìm được thuốc giải thì sẽ lập tức quay về đoàn tụ với hai người.”
Quốc sư lườm Liên Đăng: “Cô để tôi ở cùng cô ta hả? Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì nữa? Bổn tọa muốn đi cùng cô. Để cô ta tự về Minh Sa Sơn đi.”
Liên Đăng lặng thinh, lòng thấp thoáng vui vẻ. Chàng ta còn biết giữ ý giữ tứ cơ đấy. Ngoài cô ra, chàng ta sẽ thấy khó chịu khi ở chung với những cô gái khác ư? Cô không nhìn ra chàng ta lại là người trung trinh như thế đấy.
Cô tiến lên mấy bước đến gần chàng ta: “Chẳng lẽ quốc sư với tôi không phải cô nam quả nữ ư? Sao lại “có thể thống” được?”
Quốc sư đảo mắt, giơ tay vuốt cằm: “Tôi với cô đã mi mi rồi, đương nhiên phải khác chứ. Cô yên tâm về tôi đến thế cơ à? Nếu tôi cũng hôn Đàm Nô thì cô sẽ nghĩ gì?”
- -----oOo------
Bình luận truyện