Kinh Hoa Vụn Vỡ

Chương 10: Hoàn chính văn



21

Một khoảng thời gian rất dài sau khi xác nhận được sự tồn tại của Hứa Trí Viễn, ta không muốn lại nhớ đến những chuyện của kiếp trước nữa.

Những đau đớn khổ cực kia đều là do bản thân đã ở mê trận mà ta chẳng hề nhận ra, là do ta vẫn cứ bất chấp ngu muội mà phải tự chịu.

Nhưng bây giờ Tạ Trọng Lâu nhắc đến ta mới giật mình hiểu ra.

Thật ra ta chưa bao giờ quên.

Thậm chí ta vẫn tự oán hận bản thân, oán trách kiếp trước sao không nhận ra chân tướng, giữ khư khư chấp niệm cho mình nên cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, còn làm liên lụy đến Lục gia.

Mà bây giờ đối mặt với câu hỏi của Tạ Trọng Lâu ta chỉ có thể im lặng.

Bầu không khí đình trệ trong chốc lát, chàng nâng cằm ta thấp giọng gọi một tiếng "A Chiêu", ngay sau đó những nụ hôn nóng rực che trời rợp đất mà rơi xuống.

Kỳ thực trong lòng ta vẫn còn rất nhiều lo âu và nghi vấn, tỷ như tuy rằng Hứa Trí Viễn tạm thời biến mất nhưng Thẩm Tụ vẫn còn ở đây, tỷ như rốt cục bọn họ đến từ nơi nào, hay tỷ như...ta và Tạ Trọng Lâu là nhân vật trong sách, vậy kết cục của hai nhà Lục Tạ có phải sẽ giống như trong giấc mơ ta có hay không?

Nhưng hết thảy đều tan biến trong nụ hôn dài lâu của chàng.

Giờ khắc này ta không thể phân tâm nghĩ đến những thứ khác, trong lòng nơi nơi đều chỉ còn hình bóng của Tạ Trọng Lâu.

Đây là Tạ Trọng Lâu của ta.

Là ánh trăng rơi ở nhân gian mà ta có thể giơ tay chạm đến.

Cuối cùng ta nghẹn ngào nói nhỏ: "Cây trâm chàng tặng ta vỡ rồi."

"Chờ ta trở về lại khắc cho nàng một chiếc khác." Chàng lầm bầm không rõ: "Lần này nàng phải dạy ta khắc đấy."

Nụ hôn này kéo dài rất lâu mới kết thúc, chàng khẽ thở gấp rồi lại ôm ta một lần nữa, môi ghé sát vào vành tai ta:

"A Chiêu, đều đã qua...Đều đã qua rồi. Không cần phải nhớ những chuyện đó, hết thảy đều không phải lỗi của nàng."

"Ta sẽ không lại để nàng gặp chuyện như thế nữa, cũng sẽ không để Lục gia và Tạ gia xảy ra chuyện không may."

"A Chiêu, nàng ở kinh thành chờ ta trở về cưới nàng nhé."

Khuya xuống Tạ Trọng Lâu nhảy cửa sổ rời khỏi phòng ta.

Dưới ánh trăng tan, dáng hình chàng mặc hồng y cao lớn mà vững chãi, lúc chàng nghiêng đầu nhìn ta thì chút kiệt ngạo giữa mày hơi thu lại, hóa thành vẻ sắc bén mạnh mẽ.

Ta đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn chàng.

Khi ấy ta còn không biết lần này chàng đi chính là cửu tử nhất sinh, là vận mệnh đã sớm được định sẵn.

Ba ngày sau Tạ Trọng Lâu dẫn năm nghìn tinh binh xuất phát từ Kinh thành tiến thắng tới Bạch Hạc Đình.

Mà ngày thứ năm sau khi chàng đi, Hoàng thượng bỗng nhiên hạ chỉ---

Phong ta và Thẩm Tụ thành Mỹ nhân, ngay lập tức phải vào cung thị tẩm.

Thái giám tuyên chỉ xong liền mỉm cười hành lễ với ta: "Lục mỹ nhân, xin mời."

Ta đứng hình, cả người như chết lặng. Ca ca vội vàng cầm thỏi vàng kéo người qua một bên nhẹ nhàng hỏi han.

Giọng nói lanh lảnh sắc nhọn của thái giám truyền vào tai ta:

"Chúng ta cũng chỉ phụng chỉ làm việc thôi. Hoàng thượng đúng là đã coi trọng Lục cô nương, tuy rằng Thái hậu không tán thành nhưng đến cùng thì ngài ấy và Hoàng thượng vẫn là mẹ con, rồi cũng sẽ thuận theo ý người thôi..."

"Còn về hôn sự với Tạ tiểu tướng quân....Lục đại nhân có biết ai đang canh giữ ở kia không? Ngài nên khuyên nhủ Lục cô nương cẩn thận hơn đi, đừng lại chọc giận Hoàng thượng nữa..."

Sắc mặt ta bỗng dưng trắng bệch.

Nháy mắt đó có một suy nghĩ hoang đường đến cực điểm từ nơi sâu nhất đáy lòng nảy ra, mạnh mẽ bao trùm tất cả mọi thứ.

Sau khi linh hồn của Hứa Trí Viễn biến mất....sẽ đi đâu?

Xe ngựa chở ta vào cung, giữa bóng đêm nặng nề ta vừa xuống xe đã nhìn thấy Thẩm Tụ, lúc ánh mắt gặp nhau ta thấy được vẻ oán hận chợt lóe qua đáy mắt nàng ta.

Trong Triêu Dương cung, Hoàng đế trẻ tuổi mặc áo ngủ, đôi mắt kia đảo qua người ta liền dừng ngay trên mặt Thẩm Tụ.

Trong mắt hắn là vô vàn cảm xúc phức tạp, như là bực bội rồi lại giống như căm giận, đến cuối cùng đều trở thành vẻ hận thù nặng sâu.

"Thẩm mỹ nhân, Lục mỹ nhân, hai người các ngươi yên tâm ở lại hoàng cung đi, Tạ Trọng Lâu không về được nữa đâu."

Yên lặng hồi lâu ta đột nhiên lạnh lùng gắt lên: "Làm sao ngươi dám?!"

"Hứa Trí Viễn, làm sao ngươi dám?!"

"Hoàng thượng là minh quân, Tạ Trọng Lâu là trung thần, một cô hồn dã quỷ không biết ở đâu ra như ngươi làm sao dám hại Tạ Trọng Lâu xong rồi lại ngang nhiên quay sang hãm hại thiên tử? Ngươi có biết quốc vận của Đại sở, lê dân bách tính đều không phải trò đùa của ngươi không?!!"

Nói xong câu này sau lưng ta gần như đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Ta đang cá cược.

Cược rằng linh hồn đang chiếm giữ thân thể của Hoàng thượng chính là Hứa Trí Viễn.

Mà Hoàng thượng cũng giống như Tạ Trọng Lâu trước đây, nghe thấy, cũng nhìn thấy hết thảy những chuyện xảy ra bên ngoài.

Có chút ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Hoàng thượng, sau đó hắn càn rỡ cười một cách tùy tiện:

"Lục đại tiểu thư, ngươi rất thông minh, không phải là loại tiểu thư khuê các chỉ có khuôn mặt đẹp mà nhàm chán vô vị ta vẫn nghĩ. Nhưng ngươi nói sai rồi---Quốc vận của Đại Sở, lê dân bách tính, những thứ này thì có liên quan gì đến ta đâu? Kể cả là Hoàng thượng hay Tạ tướng quân đều chỉ là con kiến trong mắt ta thôi."

"Nhưng còn ngươi..."

Hắn bước từng bước xuống cầu thang, đứng trước mặt Thẩm Tụ vươn tay nâng cằm nàng ta lên:

"Kim Uyển Uyển, ta thích ngươi nhiều năm như vậy, ngươi muốn gì ta cũng thỏa mãn, thậm chí ngươi muốn xuyên vào trong sách ta cũng dùng hết tiết kiệm đã tích góp để vào đây với ngươi. Nhưng ngươi gọi ta với người ngoài như thế nào? Lốp xe dự phòng? Chó săn?"

Vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, trở nên dữ tợn khủng bố, giơ tay cho nàng ta một cái tát ngã nhoài xuống mặt đất.

"Bây giờ thì sao? Ta là Hoàng đế, là người có địa vị cao nhất ở chế độ phong kiến, là Hoàng đế nắm giữ quyền sinh quyền sát tính mạng của ngươi! Ngươi còn dám gọi ta như vậy nữa sao?"

Thẩm Tụ, không, phải gọi là Kim Uyển Uyển ngửa đầu nhìn hắn, sắc mặt biến đổi liên tục nhưng cuối cùng vẫn chịu thua nói: "Hoàng thượng."

Ta đứng bên cạnh nhíu mày nhìn bọn họ, trong lòng có một suy nghĩ lướt qua rồi lại nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi ta không kịp bắt lấy.

Mấy ngày sau đó ta và Kim Uyển Uyển đều ở trong hậu cung,

Tuy Thái hậu đã cáo ốm nhưng ta vẫn đang nghĩ cách bái kiến người.

Trong nội điện lập lòe ánh sáng, đàn hương vấn vít khắp nơi, hai mắt người nhắm nghiền, trên tay vân vê phật châu, nghe thấy tiếng bước chân mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía ta: "Chiêu Ý."

Ta cung kính hành lễ, nhẹ nhàng nói: "Vấn an Thái hậu."

"Vài ngày trước trên người Trọng Lâu có nhiều chuyện quái lạ, dù ai gia chưa từng tận mắt nhìn thấy những cũng đều nghe vào tai."

Người chậm rãi nói: "Mà bây giờ người kỳ lạ lại đổi thành Hoàng đế --- Chiêu Ý, con nói cho ai gia nghe, con có biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không?"

Là một người mẹ, tất nhiên người cũng nhận ra nhiều chỗ không hợp lý trên người Hoàng thượng.

Ta im lặng một lát mới nói khẽ: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái."

"Ai gia không hiểu cái gì là quân tử tiểu nhân chi đạo, ai gia chỉ biết Hoàng đế là con trai của ai gia. Ai gia sống hơn nửa đời người, chỉ có một đứa con trai này!"

Cách khói mờ lượn lờ, người nhìn ta bằng ánh mắt tha thiết.

"Chiêu Ý, con có cách giải quyết nào không? Ít nhất hãy để ai gia biết Hoàng đế vẫn bình an.

Yên lặng hồi lâu.

Cuối cùng ta đứng dậy, cung kính quỳ xuống dập đầu với người: "Thần nữ sẽ dùng hết sức giúp Hoàng thượng trở về."

"Đến khi đó chỉ mong thái hậu đồng ý với thần nữ, nếu Hoàng thượng giáng tội, không cần liên lụy đến cha mẹ và ca ca của thần nữ."

22

Tuy rằng Hứa Trí Viễn phong ta làm Mỹ nhân nhưng chưa từng gọi ta thị tẩm, ngược lại thường xuyên cho người truyền Kim Uyển Uyển đi qua.

Ta lén lút đi nhìn trộm một lần, vốn là muốn tìm được phương pháp phá giải nhưng qua khe cửa số lại thấy Hứa Trí Viễn ra sức đánh đập Kim Uyển Uyển.

"Thị tẩm? Ngươi biết nằm mơ đấy! Bây giờ ta là hoàng thượng, hậu cung ba nghìn giai lệ, nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi còn nghĩ rằng có thể lọt vào mắt ta?"

Đêm ấy trở về tẩm cung ta bắt đầu suy nghĩ thật kĩ.

Hứa Trí Viễn nói hắn dùng hết tiết kiệm mới có thể cùng Kim Uyển Uyển đến nơi này.

Vậy thì hắn rời khỏi thân thể Tạ Trọng Lâu, nếu muốn chiếm đoạt thân thể của Hoàng Thượng thì tất nhiên sẽ phải trả giá không nhỏ.

Hơn nữa thậm chí...phải nhiều hơn so với lần chiếm thân thể của Tạ Trọng Lâu rất nhiều.

Quan trọng hơn chính là từ tình hình trước mắt cho thấy những linh hồn đến từ bên ngoài này không chịu nổi đau đớn kịch liệt và cảm xúc dao động quá lớn, mỗi khi bị thương sẽ tạm thời bị áp chế.

Do dự hai ngày cuối cùng ta mới hạ quyết tâm.

Khuya hôm đó ta mặc một bộ váy làm bằng lụa mỏng tới tìm Hứa Trí Viễn tự tiến chẩm tịch.

Hắn ngồi ở mép giường nhìn ta đầy hứng thú:

"Ha ha, không phải ngươi đối với Tạ Trọng Lâu tình sâu như biển, đời này không phải hắn thì không gả chồng sao? Bây giờ tới tìm trẫm chẳng lẽ là do cô đơn quá nên khó nhịn?"

Ta thấp giọng nói: "Bây giờ Tạ Trọng Lâu sống chết ra sao không ai biết, nô tì đã vào cung phong hào mỹ nhân, tất nhiên phải vì bản thân mình suy nghĩ."

"Ta biết ngay mà, đám nữ nhân các ngươi đều là mấy thứ tham lam vô sỉ, không có kẻ nào tốt lành!"

Hắn mắng xong mới gác chân nằm ngửa trên giường: "Lại đây, tự giác một chút, hầu hạ cho trẫm thấy thành ý của ngươi đi."

Ta ngoan ngoãn vâng lời, kéo làn váy dài thướt tha dang chân ngồi trên giường, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống mặt hắn.

Ngay lúc Hứa Trí Viễn còn chưa phản ứng lại thì thanh đao nhỏ dài đã trượt ra từ ống tay áo to rộng, hung hăng đâm vào bả vai hắn.

"Lục Chiêu Ý!---"

Hắn nhảy phắt lên như một con sư tử giận dữ, vươn tay bóp chặt cổ ta nhưng còn chưa kịp dùng sức đã bị ta đẩy ngã lên đầu giường, cắn răng quát lớn:

"Hứa Trí Viễn! Ngươi đã thua trên tay ta một lần rồi mà vẫn còn dám coi thường ta sao?!"

"Kẻ khinh thường nữ nhân như ngươi cuối cùng lại chết trong tay nữ nhân, có tính là nhân quả báo ứng không?"

Cảm xúc trong mắt hắn quay cuồng kịch liệt, phẫn nộ đan xen, ta biết đó là linh hồn của hoàng đế đang nghĩ mọi cách thoát ra, quát lên:

"Hoàng thượng! Giang sơn Đại Sở không thể không có ngài!"

Trong nháy mắt đó ta chợt nghe được một giọng nói xa lạ lạnh như băng:

"Hứa Trí Viễn, người dùng số 682 của Cục quản lý không gian - thời gian dùng tuổi thọ làm tiền cọc du hành thời gian lần thứ hai, hiện tại thời gian du hành kết thúc, thu hồi tuổi thọ."

"Người đồng hành là người dùng số 681 Kim Uyển Uyển, cùng bắt đầu quá trình thu hồi."

"Đo lường kiểm tra phát hiện ra sự bất thường của tiểu thế giới, lập tức đóng kín đường hầm thời gian."

Ta khiếp sợ nhìn xung quanh, nhưng trong đại điện trống rỗng không một bóng người, là do thái hậu ra tay điều hết những người hầu hạ ở đây đi để chế tạo cơ hội duy nhất cho ta.

Một lát sau Hoàng thượng nằm trên giường yên lặng mở mắt.

Ánh mắt lạnh giá đầy uy nghiêm quét tới, ngay lập tức ta đã ý thức được đây không phải là Hứa Trí Viễn mà là Hoàng thượng  chân chính.

Ta vội vàng dùng đôi tay dính đầy máu kéo váy quỳ xuống: "Thần nữ bái kiến hoàng thượng."

Giọng nói của hắn phát ra từ đỉnh đầu rồi truyền vào tai ta, cảm xúc khó lường: "Lục Chiêu Ý, ngươi có biết hành thích thiên tử là tội gì?"

Ta lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:

"Không phải thần nữ hành thích thiên tử, mà là đang lo nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Sở, chỉ muốn khiến cô hồn dã quỷ đang chiếm thân thể của hoàng thượng cút ra ngoài."

Im lặng hồi sau hắn lại hỏi ta: "Ngày đó ngươi nói là Tạ Trọng Lâu đã từng bị người nọ chiếm đoạt thân thể?"

Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một cái.

Quả nhiên, ta thắng cược.

"Đúng vậy....Tất cả những việc làm và lời nói vô lễ trước đây đều là linh hồn nọ gây ra."

Ta cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ:

"Linh hồn kia không biết đến từ nơi nào nhưng dường như vô cùng căm hận giang sơn Đại Sở, làm rất nhiều việc bất lợi với giang sơn bách tính. Tạ Trọng Lâu vì ngăn chặn hắn đã không tiếc tự làm mình bị thương. Vì vậy thần nữ cả gan suy đoán có lẽ vết thương và đau đớn sẽ đẩy lui linh hồn đó...."

Còn chưa nói xong thì cửa chính của tẩm cung bỗng nhiên bị đá bay ra ngoài, sau đó Tạ trọng Lâu cả người đẫm máu cầm kiếm vọt vào cửa, giơ mũi kiếm chỉ vào Hoàng thượng.

"Hứa Trí Viễn, một con cô hồn dã quỷ như ngươi nghĩ rằng mình có thể đảo lộn đất trời hay sao?!"

Lông mày ta nhảy lên, vôi vàng hét to: "Tạ Trọng Lâu, ngươi thất lễ!"

Có sát khí bén nhọn cùng với vẻ mệt mỏi thấp thoáng trên mặt mày chàng, ước chừng là chàng đã mở một đường máu từ Bạch Hạc Đình ra rồi chạy như bay về kinh thành.

Chỉ để nhìn thấy ta.

Mỗi câu mỗi chữ trong lần cuối chàng đến gặp ta trước khi rời kinh vẫn đang văng vẳng bên tai.

A Chiêu, nàng ở kinh thành, chờ ta trở về cưới nàng nhé.

Lòng ta chua xót gần như không nói nên lời, nhưng vẫn cắn răng nói: "Nếu ngươi đã trở về sao còn không bái kiến Hoàng thượng?"

Tức khắc Tạ Trọng Lâu đã phản ứng lại.

Chàng hướng mũi kiếm xuống mặt đất, khom người quỳ xuống: "Là do thần quan tâm quá nên bị loạn, làm mất cấp bậc lễ nghĩa, mong hoàng thượng giáng tội."

"Giáng tội thì không cần."

Hồi lâu sau giọng nói như có ý cười rồi lại như không của Hoàng thượng mới truyền đến:

"Lòng trung thành yêu nước của Tạ khanh trẫm đã biết. Thánh chỉ hôm nọ chỉ là suy nghĩ sau lúc men say của trẫm, không thể coi là thật, ngươi cùng Lục cô nương trở về đi, ngày mai Thái hậu sẽ hạ chỉ tứ hôn."

"Thần, khẩn tạ thánh ân."

Ta thầm thở phào một cái rồi mới nhớ đến Thẩm Tụ.

Bây giờ Kim Uyển Uyển đã rời khỏi thân thể của nàng, vậy lát nữa người tỉnh lại chính là Thẩm Tụ thật sự sao?

"Hoàng Thượng, Thẩm cô nương của phủ Tuyên Bình hầu..."

Hoàng thượng nhìn ta một lúc mới nói: "Trẫm sẽ hạ chỉ lệnh Tuyên Bình hầu quản giáo nữ nhi cho tốt, đợi nàng học xong quy củ sẽ ban hôn sự khác."

22

"Mặc dù Hoàng thượng không chịu tin mấy chuyện thần tiên ma quái nhưng bây giờ tự mình trải qua rồi mới không thể không tin."

Tạ Trọng Lâu giải thích với ta lúc ngồi trên xe ngựa về phủ.

Khựng lại một lát, chàng đột nhiên ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta.

"A Chiêu, bé ngoan của ta, nàng rất dũng cảm, rất tuyệt vời."

Trên người chàng vẫn còn vết thương, tay ta cũng nhuốm đầy máu, mặt mày tràn ngập mỏi mệt.

Ngày hạ nắng trời chói chang, vào đêm cơn nóng vẫn không dứt. Ngồi trong xe ngựa mịt tối, hương vị cũng không quá dễ chịu.

Nhưng ta lại từ mùi máu tanh lan ra tứ phía này bắt được vài phần yên ổn sau khi sống sót qua tai nạn, nhẹ nhàng thiếp đi trong lòng Tạ Trọng Lâu.

Ta mệt mỏi cực kỳ.

Ngay cả khi trong lòng vẫn còn vô vàn nghi vấn, tỷ như Kim Uyển Uyển và Hứa Trí Viễn đã đi nơi nào, rồi tỷ như tại sao kiếp trước Tạ Trọng Lâu lại không thể thoát khỏi lao tù như hôm nay.

Thế nhưng vào giờ phút này ta không muốn suy nghĩ nữa.

Ta và Tạ Trọng Lâu thật sự có qua ít khoảnh khắc yên bình như bây giờ.

Tạ Trọng Lâu đưa ta về phủ Thái phó, tạm biệt cha mẹ và ca ca ta, ngóng nhìn ta một lát mới giục ngựa trở về phủ tướng quân.

Hôm sau ý chỉ tứ hôn trong cung lập tức đã tới.

Có người nói lúc lên triều Tạ bá phụ và phụ thân cãi vã một trận giống y như thật, sau đó khi bãi triều đã bị Hoàng thượng gọi vào Ngự thư phòng.

"Đừng diễn nữa."

Hoàng thượng thản nhiên nói: "Trẫm không phải kẻ ngu, nếu ngay cả thật giả đều đoán không ra thì cũng không cần làm Hoàng đế nữa."

Phụ thân vội vã quỳ xuống: "Lão thần phạm vào tội khi quân, thỉnh Hoàng thượng trị tội."

"Lục khanh là thần tử đắc lực, còn là Thái phó đương triều, ngươi nói trẫm trị tội ngươi như thế nào?"

Phụ thân nghe được ý ở ngoài lời, vội vàng ho khan hai tiếng, yếu ớt nói:

"Thần tuổi tác đã cao, không thể phân ưu với Hoàng thượng được nữa, còn mong Hoàng thượng phê chuẩn cho thần cáo lão hồi hương, không cần hỏi chuyện triều chính."

Yên lặng một lúc lâu cuối cùng Hoàng thượng mới nhẹ nhàng nói vài chữ: "Trầm phê chuẩn."

Ta nghe xong chuyện này thì sống mũi cay cay, cố ý tới thư phòng quỳ xuống xin lỗi phụ thân: "Là do Chiêu Ý không tốt, làm liên lụy tới Lục gia."

"Chiêu Chiêu, việc này không liên quan gì tới con."

Phụ thân vôi vã xua tay bảo ca ca đỡ ta dậy.

"Công cao chấn chủ, bắt đầu từ khi vào triều làm quan ta đã hiểu được đạo lý này. Dù không có hôn sự của con và Trọng Lâu thì sớm muộn gì cũng có ngày này. Cha cũng đã già, tương lai của Lục gia phải giao cho Chiêu Huyền rồi."

"Sau này ta và mẹ con cùng nhau trồng hoa, nằm tay vân du tứ hải tính ra cũng không tệ."

Trong ánh nến mờ nhạt, ca ca lau đi nước mắt vương ở đuôi mắt cho ta:

"Chiêu Chiêu, nếu ngày sau Tạ Trọng Lâu dám bắt nạt muội thì ta tuyệt đối sẽ không làm hắn sống dễ chịu."

Ta nắm tay huynh ấy, nhỏ giọng làm nũng: "Ca ca luôn đối xử với muội tốt nhất."

Sau khi định ra ngày thành hôn, Tạ Trọng Lâu đã chuẩn bị mọi thứ rất lâu.

Thậm chí chàng chuyển cả mấy rương đồ quý giá đến Lục phủ, lo liệu luôn từ đồ trang sức đến váy cưới của ta.

"Ta không muốn làm A Chiêu lại phải vất vả."

Dưới ánh trăng dịu dàng, nụ cười của chàng còn rực rỡ hơn cả sao trời.

"A Chiêu, nàng đã làm đủ tốt rồi, tiếp đó không phải làm gì nữa, chỉ cần an tâm chờ đợi rồi xinh đẹp và hạnh phúc gả cho ta là được."

Ngày thành hôn hôm ấy, ta dậy từ rất sớm để chuẩn bị, đã bái thiên địa, gặp khách khứa, mãi cho tới đêm khuya mới coi như ổn thỏa.

Ta Trọng Lâu vén khăn hỉ lên, uống rượu giao bôi với ta xong liền cho tôi tớ lui hết ra ngoài.

Màn giường buông xuống, chàng vươn tay cở bỏ dây lưng áo ngoài của ta, làm lộ ra một vùng núi tuyết tinh khôi có hồng mai rộ nở.

Tạ Trọng Lâu cúi người hôn lên môi ta, miệng còn lẩm bẩm: "A Chiêu."

"Những ngày sau khi thành hôn với Tạ trọng Lâu chính là như vậy."

"Bất kể thế nào hắn cũng sẽ không làm nàng chịu đau đớn."

Hai mắt ta nhắm chặt, cắn môi cố gắng khiến bản thân mình chạy thoát khỏi những mảnh kí ức phảng phất cơn ác mộng kia.

Vì vậy Tạ Trọng Lâu nâng gò má ta lên, hôn ta một cách dịu dàng mà nhiệt liệt: "A Chiêu, nàng mở mắt nhìn ta đi."

Ta run rẩy mở mắt, tầm mắt từ mông lung bắt đầu rõ ràng, Tạ Trọng Lâu gần trong gang tấc vẫn là thiếu niên dịu dàng phong hoa trong trí nhớ của ta.

Ngay vào thời khắc này, những kí ức thống khổ kia dần dần tan biến, cuối cùng ta ôm lấy cổ Tạ Trọng Lâu, đón ý nói hùa theo động tác của chàng.

Lăn qua lộn lại hồi lâu, lúc chìm vào giấc ngủ đã là hơn nửa đêm.

Ta lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ cách một lớp mây mù trắng xóa, tựa như đang ở góc độ của một người đứng xem, ta nhìn thấy chính mình ở kiếp trước mặc hồng y đứng trước biển lửa trong phủ tướng quân, nghẹn ngào gọi tên Tạ Trọng Lâu, sau đó cười tới độ nước mắt tuôn trào.

Mà người đứng ngoài xem, nhìn thấy ta như vậy lại có một cơn đau nhói xuyên thấu tim gan kéo đến.

"A Chiêu."

Khoảnh khắc giọng nói quen thuộc đó vang lên ta đột nhiên ý thức được, đây là Tạ Trọng Lâu.

Đây là Tạ Trọng Lâu kiếp trước bị vây khốn trong lao tù, là Tạ Trọng Lâu không thể tránh thoát vận mệnh.

Mà nơi chàng có thể nhìn thấy, là một Lục Chiêu Ý mù quáng vì yêu, là Lục Chiêu Ý chưa đụng nam tường chưa quay đầu.

Trong màn sương khói mù mịt và biển lửa mãnh liệt đan xen với nhau, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn mà trang nghiêm, phảng phất đau đớn cùng cực của chàng:

"Nếu thế gian này thật sự có thần phật...Tạ Trọng Lâu nguyện không vào luân hồi, từ bỏ mọi thứ, chỉ cầu có thể bắt đầu lại một lần nữa."

"Cầu cha mẹ ta và Lục Chiêu Ý bình an một đời, không bị dối lừa, không gặp ác nhân."

"Mà Tạ Trọng Lâu, sống chết do trời."

- --

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện