Kiss An Angel
Chương 22
Người dịch: Halucky
Petroff trừng mắt nhìn Alex.
“Tại sao cậu cứ lãng phí thời giờ tìm kiếm con bé ở đây? Ta đã nói sẽ chỉ cho cậu nếu con bé liên lạc với chúng ta.”
Alex nhìn chằm chằm một cách mù quáng ra ngoài cửa sổ, qua công viên Trung tâm, tìm kiếm câu trả lời. Anh không nhớ lần cuối cùng mình ăn chính thức hay ngủ hơn vài tiếng đồng hồ mà không bật tỉnh giấc. Bụng anh khó chịu, anh sụt cân, và anh biết trông mình giống như địa ngục.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày cô bỏ đi. Hôm nay, anh chẳng gần hơn trong việc tìm vị trí của cô hơn cái đêm mà cô trốn chạy. Khi đuổi theo những lời chỉ dẫn, anh đã bỏ lỡ nhiều buổi biểu diễn mà anh không thể đếm được. Nhưng cả anh và viên thám tử anh thuê cũng không tiến triển thêm gì.
Max đã đưa anh một danh sách tên những người ông biết Daisy có thể liên hệ. Alex đã gặp và nói chuyện với từng người bọn họ. Như thể cô đã trượt ra khỏi đường biên của trái đất. Anh chỉ cầu nguyện cho đôi cánh thiên thần của cô giữ cô được ở trên cao.
Từ từ, anh quay lại đối mặt với Max. “Tôi nghĩ ông đã bỏ qua vài thứ. Cô ấy không có nhiều hơn một trăm đô la trên mình khi rời đi.”
Amelia cất tiếng từ đi văng. “Thực sự, Alex. Cậu nghĩ Max sẽ giấu thông tin gì sau tất cả những việc cậu làm để giữ hai người ở bên nhau ư?”
Cái nhíu mày của Amelia như thường lệ, giữ hàm răng của anh lại trong miệng. Rồi thần kinh anh kéo căng tới nỗi họ thực sự đã nghe thấy tiếng đứt gãy, anh không thể che giấu vẻ chán ghét.
“Thực tế là, vợ tôi đã biến mất, và dường như không một ai biết điều chết tiệt gì về nó.”
“Bình tĩnh đi, Alex. Chúng ta cũng lo lắng như cậu thôi.”
“Nếu cậu hỏi tôi,” Amelia nói, “cậu nên đặt câu hỏi với người công nhân nhìn thấy con bé lần cuối cùng.”
Alex đã thẩm vấn Al Porter cho đến khi anh bị thuyết phục rằng người đàn ông lớn tuổi không còn gì hơn để kể. Trong lúc Alex thực hiện chuyến đi ngu ngốc tới cửa hàng thuận tiện thì Al đã trông thấy Daisy đứng bên kia đường cao tốc, vẫy tay một xe tải mười tám bánh. Cô mặc quần jean và mang theo một va li nhỏ của Alex.
“Tôi không thể tin con bé xin đi nhờ xe.” Max nói, “Nó có thể bị giết.”
Tình huống tồi tệ đó đã giữ Alex khô khốc, đầy sợ hãi tận ba ngày, cho tới khi Jack lao ra khỏi toa xe đỏ một buổi chiều với tin tức, ông vừa nói chuyện với Daisy trên điện thoại. Cô gọi về để chắc chắn bầy thú vẫn ổn. Khi Jack ép cô nói nơi mình ở, cô liền gác máy. Cô không hề hỏi thăm tới Alex.
Anh nguyền rủa cái hoàn cảnh mà anh không giữ mình trong toa xe đỏ vào thời điểm cô gọi điện. Rồi anh nhớ ra gần chục lần anh trả lời điện thoại mà chỉ nghe thấy tiếng click ở đầu dây bên kia. Nó hẳn là cô gọi. Cô đang đợi ai đó khác nhấc máy vì cô không muốn nói chuyện với anh.
Max bắt đầu đi đi lại lại. “Tôi không hiểu tại sao cảnh sát không đánh giá chuyện này nghiêm túc hơn.”
“Bởi vì cô ấy tự nguyện bỏ đi.”
“Nhưng bất cứ chuyện gì có thể xảy đến với con bé từ lúc đó chứ. Nó hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.”
“Điều đó không đúng. Daisy rất thông minh, và cô ấy không e sợ công việc nặng nhọc.”
Max bác bỏ lời bình luận của anh. Mặc cho sự việc tình cờ ông đã chứng kiến với Sinjun, ông vẫn cho rằng cô con gái của mình là kẻ bất tài và phù phiếm.
“Tôi có bạn ở FBI, đã đến lúc tôi liên hệ với vài người trong bọn họ.”
“Hàng trăm nhân chứng nhìn thấy chuyện xảy ra trên sân khấu đêm đó. Cảnh sát đều tin rằng cô có đủ lý do để biến mất.”
“Đó chỉ là một tai nạn, và tất cả là lỗi của con bé, Daisy không nên thù hằn. Nó không bao giờ nên chống lại cậu. Không, Alex. Có vài chuyện tôi cần tham gia, và tôi không để cậu bắt tôi đứng ngoài chuyện này thêm nữa. Tôi sẽ gọi FBI ngay hôm nay.”
Alex đã không nói với Max toàn bộ sự thật, nên anh hiểu lý do buộc anh phải đến đây hôm nay. Bằng cách giữ lại câu chuyện, có thể anh sẽ để tuột mất vài thông tin mà Max hoặc Amelia đưa lại, biết đâu nó gợi lên vài ý tưởng về nơi Daisy sẽ đến. Anh ghét việc phải tiết lộ vài chuyện thật xấu về bản thân, nhưng sự kiêu hãnh của anh gần như không còn quan trọng bằng sự an toàn của Daisy, và sức khỏe của đứa con của mình.
Khi đối mặt với người đàn ông lớn tuổi, anh nhận thấy Max đã già hẳn đi trong tháng vừa qua. Vài điệu bộ đã rời bỏ khỏi xương sống của nhà ngoại giao này. Cử động của ông dường như chậm hơn, giọng ông giảm đi một chút vững vàng. Theo cách riêng của mình, tuy hẹp hòi và hay phán xét, nhưng Alex tin rằng, Max có yêu Daisy và ông đã đau khổ.
Alex nhìn một lúc vào ấm đun nước bằng bạc mà anh đã tìm được cho Max trong một bộ sưu tập ở Paris. Nó được thiết kế bởi Peter Carl Faberge dành cho Nga hoàng Alexander III và được in dấu biểu tượng đại bàng Nga hai đầu. Người bán nói với Alex nó được làm vào năm 1886, nhưng chi tiết về công việc chế tác khiến Alex xác định nó gần hơn vào năm 1890.
Ngắm nghía tài năng của Faberge dễ dàng hơn việc nghĩ về điều anh cần kể với Max. Anh đút bàn tay vào túi quần lính thủy, rồi lại rút chúng ra. Anh đằng hắng cổ họng.
“Daisy đã hơn cả khó chịu về việc tôi làm với cô ấy với chiếc roi.”
Người đàn ông già ngay lập tức trở nên báo động. “Ồ?”
“Cô ấy có thai.”
“Em đã nói với anh thế mà.” Amelia cất giọng từ đi văng.
Max và Amelia chia sẻ cái nhìn bí ẩn làm Alex ngay lập tức cảnh giác. Max nhìn bà đầy trìu mến.
“Em đã nói với tôi, không phải thế sao, em thân yêu.”
“Và hẳn Alex đã cư xử không tốt khi cậu ấy nghe tin.”
Amelia đang chọc tức nhưng bà không ngu ngốc. Và nỗi đau cũ lại tấn công anh, mạnh mẽ, sắc nét.
“Tôi đã cư xử thật tệ.” anh đồng ý.
Amelia ngó đến ông chồng đầy tự mãn. “Em đã nói với anh chuyện này sẽ xảy ra mà”.
Alex nuốt vào khó khăn trước khi anh buộc phải phát ra lời lẽ khó chịu. “Tôi bắt cô ấy phải phá thai.”
Môi Max mím chặt lại. “Cậu không thế.”
“Ông không thể nói bất kì điều gì với tôi mà tôi chưa mắng bản thân mình.”
“Cậu vẫn cảm nhận theo cách đấy về chuyện này?”
“Tất nhiên, cậu ấy không rồi.”, Amelia nói, “anh chỉ cần nhìn vào mắt cậu ấy là thấy hết. Cảm giác tội lỗi treo trên đầu cậu ấy như một kiểu tóc xấu xí.” Bà rời khỏi đi văng. “Em đã bị trễ buổi mát xa mặt. Hai người các anh sẽ tìm ra cách. Chúc mừng, Max.”
Alex chú ý đến những lời cuối cùng của Amelia và nụ cười đầy hàm ý bà trao cho Max. Anh chăm chú nhìn bà khi bà rời khỏi phòng, biết rằng điều gì đó quan trọng đã diễn ra giữa họ.
“Amelia đã đúng phải không?” Max hỏi. “Cậu đã đổi ý?”
“Tôi không có ý đó khi tôi nói. Cô ấy sợ hãi như địa ngục khi chạy khỏi tôi, còn tôi đầy chất adrenaline.”
Anh nghiên cứu Max. “Amelia không ngạc nhiên khi nghe tin Daisy có bầu, mặc cho bà ấy biết rằng cô ấy đã uống thuốc tránh thai. Tại sao thế?”
Max bước tới chiếc tủ kính bằng gỗ cây óc chó nơi ông chăm chú ngắm nhìn bộ sưu tập đồ sứ của mình. “Cả hai chúng ta đều hy vọng, chỉ thế thôi.”
“Ông đang nói dối, mẹ kiếp! Daisy kể với tôi Amelia đã đưa đơn thuốc cho cô ấy. Nói với tôi sự thật.”
“Nó là---chúng ta làm cái việc chúng ta cho là tốt nhất.”
Một sự tĩnh lặng tuyệt vời rơi xuống Alex. Anh nghĩ tới cái ngăn nhỏ mà Daisy đựng thuốc. Như thể anh đang nhìn thấy nó lần đầu tiên, anh nhớ rằng những viên thuốc không hề được bảo vệ. Trong một thời gian dài, nhiều viên thuốc được đựng trong vỉ, những viên thuốc của cô không có gì bao bọc hơn là một cái hộp có nắp.
Ngực anh co thắt lại. Một lần nữa, anh đã không tin vợ mình, một lần nữa anh lại sai.
“Ông lên kế hoạch cho chuyện này, đúng không, giống như ông lên kế hoạch cho mọi thứ khác. Bằng cách nào đó, các người đã tráo những viên thuốc.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói về chuyện gì.”
“Có mà địa ngục nếu ông không. Sự thật, Max, tôi muốn nó bây giờ.”
Người đàn ông già dường như sụp đổ. Đầu gối ông quỵ xuống, ông phải hạ mình ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
“Cậu không hiểu sao? Đó là bổn phận của tôi.”
“Bổn phận của ông. Tất nhiên, đó là cách ông nhìn nhận. Tôi không thể tin mình lại ngu ngốc đến vậy. Tôi luôn luôn biết ông bị ám ảnh thế nào về lịch sử gia đình ông, nhưng nó không bao giờ xảy đến với tôi như việc làm này của ông.”
Cay đắng dâng lên trong bụng anh. Ngay từ lúc bắt đầu, anh và Daisy chẳng là gì ngoại trừ những con rối phục vụ cho nỗi ám ảnh về quá khứ của Max.
“Cái gì giống như thế này? Lạy Chúa, cậu nên biết ơn.” Max giận dữ từ chiếc ghế ngồi. Ngón tay ông run rẩy khi ông chỉ về phía Alex.
“Đối với một người đàn ông là một người nghiên cứu lịch sử, cậu không hề có chút cảm xúc nào về huyết thống của mình. Cậu là chắt của Nga hoàng!”
“Tôi là một người nhà Markov. Đó chỉ là lịch sử gia đình tôi thôi, chẳng có nghĩa gì với tôi hết.”
“Một đám người lang thang vô giá trị. Lang thang, cậu nghe thấy chứ? Cậu là một người nhà Romanov, nên bổn phận của cậu là phải có con. Trừ khi cậu không muốn là một phần của nó, phải không?”
“Đó là quyết định của tôi, không phải của ông!”
“Chuyện này lớn hơn cả là vài ý thích cá nhân.”
“Khi cô ấy nói mình có thai, tôi cho rằng cô ấy cố tình. Tôi đã buộc tội cô ấy, ông đúng là đồ khốn!”
Max nhăn nhó, ông đánh mất sự phẫn nộ đứng đắn.
“Hãy nhìn điều này từ quan điểm của tôi. Tôi chỉ có sáu tháng nên tôi phải hành động thật nhanh. Cũng nhiều như tôi mong ước cậu yêu con bé, tôi hầu như không thể trông mong một người đàn ông trí tuệ như cậu lại khinh suất, thích thú con gái tôi trừ khi tôi dùng cách quan hệ tình dục.”
Alex cảm thấy phát ốm. Sẽ thế nào nếu người vợ thông minh, lịch lãm của anh bị trói buộc với người cha, người mà không hề tôn trọng cô một chút nào?
“Sự khinh suất đó còn thông mình hơn cả hai chúng ta.”
“Không cần phải khách sáo.”
“Tôi không. Ông không hiểu con gái mình một tí gì.”
“Tôi biết rằng tôi không thể để cuộc hôn nhân này kết thúc mà chưa làm điều tốt nhất, để chắc chắn rằng có một người thừa tự nhà Romanov.”
“Đó không phải quyết định của ông.”
“Không hoàn toàn chính xác. Trong suốt lịch sử, nhà Petroff luôn luôn tận tâm phục vụ nhà Romanov ngày một tốt hơn, thậm chí cả khi nhà Romanov gặp họa.”
Khi Alex nhìn Max, anh nhận ra cha của Daisy không một chút công minh trong chủ đề này. Max có lẽ là người đàn ông lý trí trong các khía cạnh khác của cuộc sống của ông, trừ trường hợp này.
“Cậu đang để dòng họ này chấm dứt,” Max nói, “tôi không cho phép điều đó.”
Chẳng có điểm nào trong cuộc tranh luận về chủ đề cá nhân này để đi xa nữa. Với Max, đứa trẻ mà Daisy đang mang là vật thế chỗ, nhưng đứa bé có nghĩa gì đó khác xa với Alex, và bản năng người cha mách bảo anh phải bảo vệ nó.
“Những viên thuốc mà cô ấy uống là gì? Ông đã đưa gì cho cô ấy?”
“Không có gì gây hại cho đứa bé đâu. Thuốc bổ cho trẻ, chỉ thế thôi.” Max sụp xuống ghế.
“Cậu phải tìm con bé trước khi nó làm gì đó ngu ngốc. Chuyện gì xảy ra nếu nó đã bỏ đứa bé?”
Alex nhìn chăm chăm người đàn ông già. Dần dần, lòng thương hại thế chỗ nỗi cay đắng khi anh nghĩ về những năm tháng Max đã lãng phí, tất cả những cơ hội ông đã bỏ qua để gần hơn với việc hiểu về cô con gái đặc biệt của mình.
“Không có gì có thể khiến cô ấy làm chuyện đó đâu. Cô ấy rất gan dạ, Max. Cô ấy sẽ làm bất cứ chuyện gì để giữ đứa bé được an toàn.”
***
Alex gặp lại đoàn xiếc vào buổi sáng hôm sau chỉ ngay khi chiếc xe tải đầu tiên kéo đến lô trại mới ở Chattanooga. Khi ngày ngắn hơn và mùa hè dần kết thúc, đoàn xiếc quanh co trên đường trở về phía nam, hướng tới khu dừng chân mùa đông gần Tampa, nơi họ sẽ biểu diễn những ngày cuối cùng trong suốt tuần lễ cuối của tháng mười. Kỳ nghỉ phép của anh ở trường đại học sẽ hết vào tháng một, anh có kế hoạch cho vài cuộc tìm kiếm ở Uknaine trước lúc đó. Giờ đây, anh không biết phải làm gì. Không có Daisy, anh chẳng buồn quan tâm gì nữa.
Anh tự động xem xét khu trại mới và thấy rằng đó là vùng đồi núi, với không gian gần như không đủ để dựng lều chính. Anh rõ ràng trông mệt mỏi nhưng anh vẫn hoan nghênh những thách thức khó khăn. Anh biết nó không thể mang tâm trí anh đi khỏi cô - không gì có thể - nhưng ít nhất nó sẽ giúp thời gian trôi qua.
Trey giúp lái nhà xe của anh sáng hôm đấy nhưng anh ta vẫn chưa tới, vì vậy Alex quay đầu tới lều nấu ăn, tìm kiếm ít cà phê đắng, thứ anh sẽ tống vào cái bụng đang sôi dữ dội. Trước khi rót đầy cốc, anh nghe một tiếng động chát chúa, như tiếng kèn trumpet. Anh nhẹ nhàng nguyền rủa dưới hơi thở và quay tới chỗ lũ voi.
Khi tới nơi, anh không ngạc nhiên thấy Neeco đang cáu kỉnh.
“Đưa tôi cây súng tiêm đằng sau, Alex. Chỉ cần một mũi tiêm, chúng ta có thể đưa cái chuyện vớ vẩn này chấm dứt.”
Mặc cho Neeco thẹn đỏ mặt, Alex biết người huấn luyện voi đã mất hết vị giác với một cú chọc sau cuộc đụng độ với Sinjun. Anh thích nghĩ rằng cách chăm sóc bầy thú của Daisy đã mở mắt cho Neeco, bởi vì ông đã nhẹ nhàng hơn với lũ voi so với lúc trước, và chúng đang hợp tác tốt hơn với ông. Song, anh cần khiến Neeco chắc chắn hiểu rằng, ông không thể quay lại lối nuôi dạy cũ.
“Chừng nào tôi còn làm chủ, ông không được dùng súng tiêm nữa.”
“Vậy hãy mang cái gai đó ra khỏi đây.”
Alex đi tới chỗ Tater, chịu đựng cái siết chặt của con voi nhỏ. Đầu vòi voi chọc vào bên dưới cổ áo anh, hít hít cổ anh như khi nó làm với Daisy. Alex cởi dây buộc, quay đầu về phía xe tải với Tater lúp xúp chạy theo sau.
Khi Daisy biến mất, Tater đã ngừng ăn, nhưng Alex đã quá vướng vào vấn đề cá nhân như địa ngục của mình để mà chú ý. Chỉ vì tình trạng của con voi nhỏ xấu đi mà Neeco buộc anh phải chú ý.
Chẳng mất nhiều thời gian để khám phá ra, con voi thấy thoải mái với sự hiện diện của anh, không phải do bất kì việc gì anh làm, mà vì con vật nhỏ liên tưởng anh với Daisy. Nó bắt đầu ăn trở lại, và trước đó rất lâu, nó cứ theo anh quanh khu trại giống như nó từng làm thế với cô.
Hai người bọn họ theo cách của mình hướng về xe tải, nơi tấm bạt nylon đã sẵn sàng trải ra ngay khi vị trí của lều chính được lựa chọn. Brady đã đến đó, đằng trước anh. Ông bước sang bên khi Alex tiến đến. Alex không biết phải làm gì nếu không có Brady. Cùng với Jack, Brady giúp gánh vác tình trạng đoàn xiếc khi anh vắng mặt thường xuyên và giữ mọi việc tiến triển.
Vài giờ sau, Alex khổ công bên cạnh các công nhân khi cùng họ dựng lều chính trên một địa thế khó khăn. Anh vẫn trong bộ đồ mặc lúc lên máy bay. Anh không dừng lại để thay mặc dù Trey đã tới cùng nhà xe của anh. Mồ hôi thấm qua áo sơ mi bằng vải oxford màu xanh, anh điều chỉnh mở cạp quần màu xám, anh chẳng bận tâm trông mình thế nào. Lao động chân tay mệt nhọc giữ anh khỏi phải nghĩ gì.
Khi không thể tránh nó lâu thêm, anh quay về nhà xe với Tater gần ngay sau. Anh buộc con vật gần bó cỏ Digger đã bỏ lại, rồi do dự khi tiến tới cánh cửa. Nhà xe lấp đầy với hương vị của cô, sự tiếp xúc của cô, mọi thứ trừ sự hiện diện của chính cô, nên anh ghét bước vào trong đó.
Mặc dù vậy, anh vẫn đi vào. Khi thay quần áo, anh bị tra tấn bởi hình ảnh về cách trông cô vội vã thế nào khi đi qua cửa với gò má bị bôi bẩn, quần áo xộc xệch, rơm khô bám trên tóc, và tia nhìn hân hoan đã hoàn thành công việc trong mắt cô. Anh lững thững đi tới tủ lạnh, tất cả những gì anh có thể tìm thấy là một can bia và một hộp sữa chua Daisy đã mua cho mình. Chúng đã hết hạn cách đây hai tuần, nhưng anh không thể tự mình ném chúng đi.
Anh cầm lấy chai bia, mang nó ra ngoài, mở nắp bia đánh bốp một cái khi lại gần Tater. Con vật bé nhỏ giữ bản thân mát mẻ bằng cách rải cỏ khô lên lưng mình. Nó cuốn lên một bó mới và, như một cử chỉ thân thiện, phe phẩy Alex. Chuyện này khiến Alex nhanh chóng hiểu ra tại sao Daisy luôn có cỏ khô bám dính trên tóc.
“Tao cá là cô ấy sẽ nhớ mày, cậu bé.” anh nhẹ nhàng nói khi chà xát vòi con voi. Cô ấy thậm chí sẽ nhớ Sinjun hơn nữa. Có một mối liên hệ kỳ lạ giữa Daisy và con hổ, một điều mà anh không bao giờ hiểu nổi. Cô yêu thích làm việc cùng những con vật mà không ai khác kiên nhẫn để chú ý tới: con voi nhỏ phiền hà, con khỉ đột nhút nhát, con hổ già kiêu ngạo. Hẳn phải rất khó khăn cho cô vì không được ở cùng bầy thú mà cô yêu quý. Tại khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong anh vẫn thế. Rồi anh dần dần nổi da gà, anh quên mất hơi thở. Điều gì khiến anh cho rằng, cô không ở cùng một trong những con vật này chứ?
***
Hai tư giờ sau, anh đứng bên hàng rào khu trại “Thế giới nhiệt đới” của vườn thú Brookfield ở Chicago và chăm chú nhìn Glenna, con vật đang ngồi trên núi đá trung tâm, nhai thân cây cần tây. Hàng giờ qua, anh tự hỏi về lối đi dốc bao quanh nơi ở trong nhà rộng rãi đó. Mắt anh cộm lên vì thiếu ngủ, đầu anh đau nhức và a xít đốt cháy từng hốc nhỏ trong bụng anh.
Nếu anh nhầm thì sao? Nếu cô không đến đây thì sao? Anh đã tới phòng nhân sự của sở thú và chắc chắn rằng cô không làm ở đây. Nhưng anh cũng tin rằng cô sẽ muốn ở gần Glenna. Bên cạnh đó, chẳng còn nơi nào cho anh tìm kiếm.
Ngu ngốc. Cả thế giới đập thình thịch qua đầu anh như tiếng ồn của máy đóng cọc. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc.
Nỗi đau của anh quá thầm kín để được chưng ra. Khi nghe tiếng líu lo của một nhóm học sinh khác, anh di chuyển theo con đường mòn quanh co được bao quanh bởi thảm thực vật nhiệt đới và một hàng rào bằng ống sắt sơn màu xanh giống những cây tre, và buộc lại với nhau bằng dây thừng. Ở trên cùng, anh tìm thấy một vị trí vắng vẻ khác. Glenna kéo một sợi dây thừng nặng đang treo trên thân cây nhân tạo được trồng ở đỉnh núi, đi loanh quanh về phía anh. Trông nó khỏe mạnh và mãn nguyện với ngôi nhà mới. Nó ngồi xuống với một củ cà rốt.
Bỗng nhiên, đầu nó ngẩng lên rồi bắt đầu phát ra tiếng kêu bằng môi mình. Anh theo hướng nhìn của đôi mắt nó và thấy Daisy đang tiến lại gần hàng rào bên dưới, chăm chú ngắm nghía con vật.
Tim anh đập dữ dội trong lồng ngực, niềm vui ngập tràn trong anh, gần như ngay lập tức theo sau là sự suy kiệt. Cách xa gần mười lăm mét, anh vẫn có thể nhận ra, cô không trang điểm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô. Mái tóc không cầu kì, được buộc bằng một cái kẹp phía sau gáy, và lần đầu tiên kể từ khi biết cô, anh thấy cô hoàn toàn giản dị. Đâu rồi Daisy, một người yêu thích làm đẹp, chải chuốt với nước hoa và phấn bột? Daisy người tìm niềm vui trong kem dưỡng da mùi mơ chín và son dưỡng môi màu đỏ vị dây tây? Đâu rồi Daisy người dùng tất cả nước nóng vào việc tắm rửa cho mình, và để lại những tấm film dính đầy keo xịt tóc trên cánh cửa nhà tắm? Miệng khô khốc, anh uống vào từng hình ảnh cô, thứ gì đó bẻ gãy một phần trong anh. Đây là Daisy như anh đã tạo ra cô.
Đây là Daisy với ánh sáng tình yêu bị dập tắt.
Khi di chuyển lại gần hơn, anh phát hiện cái hốc mới bên dưới xương gò má của cô và cũng nhận ra rằng cô bị sụt cân. Ánh mắt anh đổ về vùng thắt lưng cô, nhưng cái áo khoác để mở cô đang mặc phủ lên một phần cái quần thủy thủ tối màu, đã giữ anh khỏi tầm nhìn nếu có bất cứ sự thay đổi nào trên cơ thể cô. Nỗi sợ hãi bắn xuyên qua anh. Chuyện gì xảy ra nếu cô mất đứa con của họ? Đó có phải là hình phạt đối với anh?
Cô quá mải mê trong mối liên lạc im lặng với con đười ươi nên không nhìn thấy anh khi anh đi vòng quanh đám trẻ, đến bên sau cô. Anh cất tiếng dịu dàng.
“Daisy.”
Cô trở nên khó khăn rồi quay lại. Mặt cô thậm chí còn nhợt nhạt hơn, đôi bàn tay co rút lại một cách không tự nguyện. Trông cô như thể sẵn sàng chạy trốn, anh tiến một bước nhanh chóng tới bên để dừng cô lại, rồi vẻ lạnh lùng của cô đã ngăn anh lại giữa đường đi. Một lần khác mà anh nhớ nhìn thấy đôi mắt trống rỗng như thế là khi anh nhìn vào gương.
“Chúng ta phải nói chuyện.”
Anh lặp lại một cách vô thức những lời mà nhiều lần cô đã nói với anh. Và biểu hiện cứng rắn khi cô nhìn ra sau anh hẳn là sự phản ánh cái cách anh thường xuyên đáp lại lời cô nói.
Người phụ nữ này là ai? Gương mặt cô ấy tẻ ngắt, không một con vật nào anh từng thấy. Đôi mắt kia lạnh lẽo đến nỗi tưởng chừng chúng chưa từng khóc. Như thể cái gì đó trong cô đã chết. Anh bắt đầu toát mồ hôi. Cô đã bị mất đứa bé? Đó là lý do cho sự thay đổi bên trong cô? Đừng là đứa con của họ. Làm ơn.
“Chẳng có gì để nói.”
Cô quay người bước đi, cúi đầu qua hàng rào bằng dây thừng được chăng ra làm lối vào. Anh theo sau cô ra ngoài và không suy nghĩ, anh nắm lấy cánh tay cô.
“Để tôi đi.”
Đã bao lần cô nói với anh như thế khi anh lôi cô ngang qua các lô trại hay kéo cô khỏi giường vào buổi sáng mai? Nhưng lần này, cô nói những từ đó không một chút cảm xúc giống trước đây. Anh nhìn xuống gương mặt khép kín, xanh xao của cô. Tôi phải làm gì với em đây, tình yêu của tôi?
“Anh chỉ muốn nói chuyện.”
Anh nói cộc lốc, lái cô tránh sang bên, rời khỏi đám đông.
Cô nhìn bàn tay anh vẫn còn bao quanh cánh tay mình.
“Nếu anh đang lên kế hoạch mang tôi đi phá thai, thì đã quá muộn.”
Anh muốn ném cái đầu mình đi và tru lên. Cô đã mất đứa bé và đó là lỗi của anh.
Anh nới lỏng tay, hầu như không thể buộc từ ngữ thoát ra.
“Em sẽ không bao giờ biết anh lấy làm tiếc về chuyện đó thế nào đâu.”
“Ồ, tôi biết chứ.” cô nói với vẻ bình tĩnh kỳ lạ.
“Anh đã làm điều đó rất rõ ràng.”
“Anh không làm điều gì rõ ràng. Anh không bao giờ nói anh yêu em. Anh đã nói những điều đáng ghét với em, những điều mà anh không có ý.”
Cánh tay anh đau nhức, siết cô lại gần, nhưng cô đã dựng lên một rào cản vô hình xung quanh mình.
“Tất cả các thứ đó đã ở lại đằng sau chúng ta rồi, em yêu. Anh hứa sẽ làm mọi thứ cho xứng đáng với em.”
“Tôi phải đi. Tôi phải nhanh chóng quay lại công việc.”
Như thể anh chưa nói gì vậy. Anh đã nói với cô rằng anh yêu cô, mà chẳng có gì khác biệt. Cô chủ tâm bỏ đi, không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Quyết tâm hơn. Anh không thể để chuyện này xảy ra. Anh sẽ sắp xếp lại nỗi đau của mình sau đó. Lúc này, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa vợ mình quay lại.
“Em sẽ đi cùng anh.”
“Không, tôi không đi. Tôi có công việc.”
“Em cũng có một cuộc hôn nhân.”
“Đó không phải một cuộc hôn nhân thực sự. Nó không bao giờ phải.”
“Bây giờ là thế. Chúng ta đã thề, Daisy. Lời thề thiêng liêng. Nó thực sự là thế.”
Môi dưới cô run rẩy. “Tại sao anh làm điều này? Tôi đã bảo anh đã quá muộn để phá thai rồi mà.”
Anh nhức nhối. Sâu thẳm trong nỗi đau, anh biết nó không thể bì với nỗi đau của chính cô.
“Sẽ có những đứa con khác, em yêu. Chúng ta sẽ cố gắng lại. Ngay khi bác sĩ nói mọi thứ đều ổn.”
“Anh đang nói về chuyện gì đấy.”
“Anh muốn đứa bé như em vậy, nhưng anh không nhận ra cho tới cái đêm em bỏ chạy. Anh biết là lỗi của anh làm em mất đứa bé. Nếu anh chăm sóc em tốt hơn, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Cô nhíu mày. “Tôi không mất đứa bé.”
Anh nhìn cô chăm chú.
“Tôi vẫn mang thai.”
“Nhưng em nói --- khi anh nói với em anh muốn nói chuyện, em đã nói quá muộn để phá thai.”
“Tôi đã mang thai bốn tháng rưỡi. Nên bỏ nó là bất hợp pháp.”
Trong khi niềm vui tràn ngập qua anh, miệng cô tiếp tục xoắn lại như lời hoài nghi mà anh không bao giờ tưởng tưởng ra.
“Điều đó thay đổi mọi thứ, không phải sao, Alex? Giờ thì, anh biết cái bánh vẫn được nướng ở trên mà không còn ở ngay đây, tôi đánh cược là anh không còn ham muốn tôi quay về.”
Cảm xúc đang du lịch qua anh quá nhanh tới nỗi anh không thể phân loại chúng. Cô vẫn mang đứa con của họ. Cô ghét anh. Cô không muốn quay lại. Anh không thể xử lý mớ tình cảm hỗn độn quá nhiều này, vì thế anh giải quyết vấn đề thực tế.
“Còn việc chăm sóc y tế thì sao?”
“Có một phòng khám không xa đây lắm.”
“Một phòng khám?”
Anh có một khối tài sản trong nhà băng mà vợ anh phải đi tới phòng khám. Anh phải đưa cô ra khỏi đây, đến nơi anh có thể hôn lên khuôn mặt không đội trời chung của cô. Vì thế, cách duy nhất anh có thể thực hiện là chơi bài của một kẻ vô lại.
“Nếu đây là ý tưởng của em về việc chăm sóc bản thân, thì anh không lấy làm lạ. Em quá mỏng manh và xanh xao. Em căng như bị bó chặt đến chết tiệt. Trông em như thể sắp sụp đổ ấy.”
“Anh quan tâm làm gì? Anh đâu muốn đứa bé này.”
“Ồ, anh rất muốn đứa bé. Chỉ vì anh hành động như một gã con hoang khi em báo tin, không có nghĩa là anh không có tri giác. Anh biết em không muốn đi cùng, nhưng lúc này, em chẳng có lựa chọn nào khác đâu. Em đang liều mạng bản thân và đứa con đấy, Daisy, nên anh không thể để em làm điều đó.”
Anh có thể nhận ra, mình đã tìm thấy đúng điểm yếu của cô, nhưng cô vẫn đấu tranh với anh.
“Anh không có tiếng nói nào trong chuyện này.”
“Anh hoàn toàn có quyền. Và anh chắc chắn rằng em và con sẽ được an toàn.”
Mắt cô trở nên đề phòng.
“Anh sẽ chơi bẩn đấy,” anh nói lặng lẽ, “không mất nhiều thì giờ tìm ra nơi em làm việc, và anh đảm bảo rằng anh sẽ khiến em mất việc làm.”
“Anh sẽ làm chuyện đó với tôi?”
“Anh sẽ không một chút ngần ngại.”
Vai anh chùng xuống, anh biết mình đã thắng, nhưng anh không cảm thấy hài lòng.
“Tôi không còn yêu anh nữa,” cô thì thầm, “Tôi không yêu anh một chút nào.”
Cổ họng anh đóng lại.
“Ổn cả mà, em yêu. Anh yêu em đủ cho cả hai.”
Petroff trừng mắt nhìn Alex.
“Tại sao cậu cứ lãng phí thời giờ tìm kiếm con bé ở đây? Ta đã nói sẽ chỉ cho cậu nếu con bé liên lạc với chúng ta.”
Alex nhìn chằm chằm một cách mù quáng ra ngoài cửa sổ, qua công viên Trung tâm, tìm kiếm câu trả lời. Anh không nhớ lần cuối cùng mình ăn chính thức hay ngủ hơn vài tiếng đồng hồ mà không bật tỉnh giấc. Bụng anh khó chịu, anh sụt cân, và anh biết trông mình giống như địa ngục.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày cô bỏ đi. Hôm nay, anh chẳng gần hơn trong việc tìm vị trí của cô hơn cái đêm mà cô trốn chạy. Khi đuổi theo những lời chỉ dẫn, anh đã bỏ lỡ nhiều buổi biểu diễn mà anh không thể đếm được. Nhưng cả anh và viên thám tử anh thuê cũng không tiến triển thêm gì.
Max đã đưa anh một danh sách tên những người ông biết Daisy có thể liên hệ. Alex đã gặp và nói chuyện với từng người bọn họ. Như thể cô đã trượt ra khỏi đường biên của trái đất. Anh chỉ cầu nguyện cho đôi cánh thiên thần của cô giữ cô được ở trên cao.
Từ từ, anh quay lại đối mặt với Max. “Tôi nghĩ ông đã bỏ qua vài thứ. Cô ấy không có nhiều hơn một trăm đô la trên mình khi rời đi.”
Amelia cất tiếng từ đi văng. “Thực sự, Alex. Cậu nghĩ Max sẽ giấu thông tin gì sau tất cả những việc cậu làm để giữ hai người ở bên nhau ư?”
Cái nhíu mày của Amelia như thường lệ, giữ hàm răng của anh lại trong miệng. Rồi thần kinh anh kéo căng tới nỗi họ thực sự đã nghe thấy tiếng đứt gãy, anh không thể che giấu vẻ chán ghét.
“Thực tế là, vợ tôi đã biến mất, và dường như không một ai biết điều chết tiệt gì về nó.”
“Bình tĩnh đi, Alex. Chúng ta cũng lo lắng như cậu thôi.”
“Nếu cậu hỏi tôi,” Amelia nói, “cậu nên đặt câu hỏi với người công nhân nhìn thấy con bé lần cuối cùng.”
Alex đã thẩm vấn Al Porter cho đến khi anh bị thuyết phục rằng người đàn ông lớn tuổi không còn gì hơn để kể. Trong lúc Alex thực hiện chuyến đi ngu ngốc tới cửa hàng thuận tiện thì Al đã trông thấy Daisy đứng bên kia đường cao tốc, vẫy tay một xe tải mười tám bánh. Cô mặc quần jean và mang theo một va li nhỏ của Alex.
“Tôi không thể tin con bé xin đi nhờ xe.” Max nói, “Nó có thể bị giết.”
Tình huống tồi tệ đó đã giữ Alex khô khốc, đầy sợ hãi tận ba ngày, cho tới khi Jack lao ra khỏi toa xe đỏ một buổi chiều với tin tức, ông vừa nói chuyện với Daisy trên điện thoại. Cô gọi về để chắc chắn bầy thú vẫn ổn. Khi Jack ép cô nói nơi mình ở, cô liền gác máy. Cô không hề hỏi thăm tới Alex.
Anh nguyền rủa cái hoàn cảnh mà anh không giữ mình trong toa xe đỏ vào thời điểm cô gọi điện. Rồi anh nhớ ra gần chục lần anh trả lời điện thoại mà chỉ nghe thấy tiếng click ở đầu dây bên kia. Nó hẳn là cô gọi. Cô đang đợi ai đó khác nhấc máy vì cô không muốn nói chuyện với anh.
Max bắt đầu đi đi lại lại. “Tôi không hiểu tại sao cảnh sát không đánh giá chuyện này nghiêm túc hơn.”
“Bởi vì cô ấy tự nguyện bỏ đi.”
“Nhưng bất cứ chuyện gì có thể xảy đến với con bé từ lúc đó chứ. Nó hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.”
“Điều đó không đúng. Daisy rất thông minh, và cô ấy không e sợ công việc nặng nhọc.”
Max bác bỏ lời bình luận của anh. Mặc cho sự việc tình cờ ông đã chứng kiến với Sinjun, ông vẫn cho rằng cô con gái của mình là kẻ bất tài và phù phiếm.
“Tôi có bạn ở FBI, đã đến lúc tôi liên hệ với vài người trong bọn họ.”
“Hàng trăm nhân chứng nhìn thấy chuyện xảy ra trên sân khấu đêm đó. Cảnh sát đều tin rằng cô có đủ lý do để biến mất.”
“Đó chỉ là một tai nạn, và tất cả là lỗi của con bé, Daisy không nên thù hằn. Nó không bao giờ nên chống lại cậu. Không, Alex. Có vài chuyện tôi cần tham gia, và tôi không để cậu bắt tôi đứng ngoài chuyện này thêm nữa. Tôi sẽ gọi FBI ngay hôm nay.”
Alex đã không nói với Max toàn bộ sự thật, nên anh hiểu lý do buộc anh phải đến đây hôm nay. Bằng cách giữ lại câu chuyện, có thể anh sẽ để tuột mất vài thông tin mà Max hoặc Amelia đưa lại, biết đâu nó gợi lên vài ý tưởng về nơi Daisy sẽ đến. Anh ghét việc phải tiết lộ vài chuyện thật xấu về bản thân, nhưng sự kiêu hãnh của anh gần như không còn quan trọng bằng sự an toàn của Daisy, và sức khỏe của đứa con của mình.
Khi đối mặt với người đàn ông lớn tuổi, anh nhận thấy Max đã già hẳn đi trong tháng vừa qua. Vài điệu bộ đã rời bỏ khỏi xương sống của nhà ngoại giao này. Cử động của ông dường như chậm hơn, giọng ông giảm đi một chút vững vàng. Theo cách riêng của mình, tuy hẹp hòi và hay phán xét, nhưng Alex tin rằng, Max có yêu Daisy và ông đã đau khổ.
Alex nhìn một lúc vào ấm đun nước bằng bạc mà anh đã tìm được cho Max trong một bộ sưu tập ở Paris. Nó được thiết kế bởi Peter Carl Faberge dành cho Nga hoàng Alexander III và được in dấu biểu tượng đại bàng Nga hai đầu. Người bán nói với Alex nó được làm vào năm 1886, nhưng chi tiết về công việc chế tác khiến Alex xác định nó gần hơn vào năm 1890.
Ngắm nghía tài năng của Faberge dễ dàng hơn việc nghĩ về điều anh cần kể với Max. Anh đút bàn tay vào túi quần lính thủy, rồi lại rút chúng ra. Anh đằng hắng cổ họng.
“Daisy đã hơn cả khó chịu về việc tôi làm với cô ấy với chiếc roi.”
Người đàn ông già ngay lập tức trở nên báo động. “Ồ?”
“Cô ấy có thai.”
“Em đã nói với anh thế mà.” Amelia cất giọng từ đi văng.
Max và Amelia chia sẻ cái nhìn bí ẩn làm Alex ngay lập tức cảnh giác. Max nhìn bà đầy trìu mến.
“Em đã nói với tôi, không phải thế sao, em thân yêu.”
“Và hẳn Alex đã cư xử không tốt khi cậu ấy nghe tin.”
Amelia đang chọc tức nhưng bà không ngu ngốc. Và nỗi đau cũ lại tấn công anh, mạnh mẽ, sắc nét.
“Tôi đã cư xử thật tệ.” anh đồng ý.
Amelia ngó đến ông chồng đầy tự mãn. “Em đã nói với anh chuyện này sẽ xảy ra mà”.
Alex nuốt vào khó khăn trước khi anh buộc phải phát ra lời lẽ khó chịu. “Tôi bắt cô ấy phải phá thai.”
Môi Max mím chặt lại. “Cậu không thế.”
“Ông không thể nói bất kì điều gì với tôi mà tôi chưa mắng bản thân mình.”
“Cậu vẫn cảm nhận theo cách đấy về chuyện này?”
“Tất nhiên, cậu ấy không rồi.”, Amelia nói, “anh chỉ cần nhìn vào mắt cậu ấy là thấy hết. Cảm giác tội lỗi treo trên đầu cậu ấy như một kiểu tóc xấu xí.” Bà rời khỏi đi văng. “Em đã bị trễ buổi mát xa mặt. Hai người các anh sẽ tìm ra cách. Chúc mừng, Max.”
Alex chú ý đến những lời cuối cùng của Amelia và nụ cười đầy hàm ý bà trao cho Max. Anh chăm chú nhìn bà khi bà rời khỏi phòng, biết rằng điều gì đó quan trọng đã diễn ra giữa họ.
“Amelia đã đúng phải không?” Max hỏi. “Cậu đã đổi ý?”
“Tôi không có ý đó khi tôi nói. Cô ấy sợ hãi như địa ngục khi chạy khỏi tôi, còn tôi đầy chất adrenaline.”
Anh nghiên cứu Max. “Amelia không ngạc nhiên khi nghe tin Daisy có bầu, mặc cho bà ấy biết rằng cô ấy đã uống thuốc tránh thai. Tại sao thế?”
Max bước tới chiếc tủ kính bằng gỗ cây óc chó nơi ông chăm chú ngắm nhìn bộ sưu tập đồ sứ của mình. “Cả hai chúng ta đều hy vọng, chỉ thế thôi.”
“Ông đang nói dối, mẹ kiếp! Daisy kể với tôi Amelia đã đưa đơn thuốc cho cô ấy. Nói với tôi sự thật.”
“Nó là---chúng ta làm cái việc chúng ta cho là tốt nhất.”
Một sự tĩnh lặng tuyệt vời rơi xuống Alex. Anh nghĩ tới cái ngăn nhỏ mà Daisy đựng thuốc. Như thể anh đang nhìn thấy nó lần đầu tiên, anh nhớ rằng những viên thuốc không hề được bảo vệ. Trong một thời gian dài, nhiều viên thuốc được đựng trong vỉ, những viên thuốc của cô không có gì bao bọc hơn là một cái hộp có nắp.
Ngực anh co thắt lại. Một lần nữa, anh đã không tin vợ mình, một lần nữa anh lại sai.
“Ông lên kế hoạch cho chuyện này, đúng không, giống như ông lên kế hoạch cho mọi thứ khác. Bằng cách nào đó, các người đã tráo những viên thuốc.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói về chuyện gì.”
“Có mà địa ngục nếu ông không. Sự thật, Max, tôi muốn nó bây giờ.”
Người đàn ông già dường như sụp đổ. Đầu gối ông quỵ xuống, ông phải hạ mình ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
“Cậu không hiểu sao? Đó là bổn phận của tôi.”
“Bổn phận của ông. Tất nhiên, đó là cách ông nhìn nhận. Tôi không thể tin mình lại ngu ngốc đến vậy. Tôi luôn luôn biết ông bị ám ảnh thế nào về lịch sử gia đình ông, nhưng nó không bao giờ xảy đến với tôi như việc làm này của ông.”
Cay đắng dâng lên trong bụng anh. Ngay từ lúc bắt đầu, anh và Daisy chẳng là gì ngoại trừ những con rối phục vụ cho nỗi ám ảnh về quá khứ của Max.
“Cái gì giống như thế này? Lạy Chúa, cậu nên biết ơn.” Max giận dữ từ chiếc ghế ngồi. Ngón tay ông run rẩy khi ông chỉ về phía Alex.
“Đối với một người đàn ông là một người nghiên cứu lịch sử, cậu không hề có chút cảm xúc nào về huyết thống của mình. Cậu là chắt của Nga hoàng!”
“Tôi là một người nhà Markov. Đó chỉ là lịch sử gia đình tôi thôi, chẳng có nghĩa gì với tôi hết.”
“Một đám người lang thang vô giá trị. Lang thang, cậu nghe thấy chứ? Cậu là một người nhà Romanov, nên bổn phận của cậu là phải có con. Trừ khi cậu không muốn là một phần của nó, phải không?”
“Đó là quyết định của tôi, không phải của ông!”
“Chuyện này lớn hơn cả là vài ý thích cá nhân.”
“Khi cô ấy nói mình có thai, tôi cho rằng cô ấy cố tình. Tôi đã buộc tội cô ấy, ông đúng là đồ khốn!”
Max nhăn nhó, ông đánh mất sự phẫn nộ đứng đắn.
“Hãy nhìn điều này từ quan điểm của tôi. Tôi chỉ có sáu tháng nên tôi phải hành động thật nhanh. Cũng nhiều như tôi mong ước cậu yêu con bé, tôi hầu như không thể trông mong một người đàn ông trí tuệ như cậu lại khinh suất, thích thú con gái tôi trừ khi tôi dùng cách quan hệ tình dục.”
Alex cảm thấy phát ốm. Sẽ thế nào nếu người vợ thông minh, lịch lãm của anh bị trói buộc với người cha, người mà không hề tôn trọng cô một chút nào?
“Sự khinh suất đó còn thông mình hơn cả hai chúng ta.”
“Không cần phải khách sáo.”
“Tôi không. Ông không hiểu con gái mình một tí gì.”
“Tôi biết rằng tôi không thể để cuộc hôn nhân này kết thúc mà chưa làm điều tốt nhất, để chắc chắn rằng có một người thừa tự nhà Romanov.”
“Đó không phải quyết định của ông.”
“Không hoàn toàn chính xác. Trong suốt lịch sử, nhà Petroff luôn luôn tận tâm phục vụ nhà Romanov ngày một tốt hơn, thậm chí cả khi nhà Romanov gặp họa.”
Khi Alex nhìn Max, anh nhận ra cha của Daisy không một chút công minh trong chủ đề này. Max có lẽ là người đàn ông lý trí trong các khía cạnh khác của cuộc sống của ông, trừ trường hợp này.
“Cậu đang để dòng họ này chấm dứt,” Max nói, “tôi không cho phép điều đó.”
Chẳng có điểm nào trong cuộc tranh luận về chủ đề cá nhân này để đi xa nữa. Với Max, đứa trẻ mà Daisy đang mang là vật thế chỗ, nhưng đứa bé có nghĩa gì đó khác xa với Alex, và bản năng người cha mách bảo anh phải bảo vệ nó.
“Những viên thuốc mà cô ấy uống là gì? Ông đã đưa gì cho cô ấy?”
“Không có gì gây hại cho đứa bé đâu. Thuốc bổ cho trẻ, chỉ thế thôi.” Max sụp xuống ghế.
“Cậu phải tìm con bé trước khi nó làm gì đó ngu ngốc. Chuyện gì xảy ra nếu nó đã bỏ đứa bé?”
Alex nhìn chăm chăm người đàn ông già. Dần dần, lòng thương hại thế chỗ nỗi cay đắng khi anh nghĩ về những năm tháng Max đã lãng phí, tất cả những cơ hội ông đã bỏ qua để gần hơn với việc hiểu về cô con gái đặc biệt của mình.
“Không có gì có thể khiến cô ấy làm chuyện đó đâu. Cô ấy rất gan dạ, Max. Cô ấy sẽ làm bất cứ chuyện gì để giữ đứa bé được an toàn.”
***
Alex gặp lại đoàn xiếc vào buổi sáng hôm sau chỉ ngay khi chiếc xe tải đầu tiên kéo đến lô trại mới ở Chattanooga. Khi ngày ngắn hơn và mùa hè dần kết thúc, đoàn xiếc quanh co trên đường trở về phía nam, hướng tới khu dừng chân mùa đông gần Tampa, nơi họ sẽ biểu diễn những ngày cuối cùng trong suốt tuần lễ cuối của tháng mười. Kỳ nghỉ phép của anh ở trường đại học sẽ hết vào tháng một, anh có kế hoạch cho vài cuộc tìm kiếm ở Uknaine trước lúc đó. Giờ đây, anh không biết phải làm gì. Không có Daisy, anh chẳng buồn quan tâm gì nữa.
Anh tự động xem xét khu trại mới và thấy rằng đó là vùng đồi núi, với không gian gần như không đủ để dựng lều chính. Anh rõ ràng trông mệt mỏi nhưng anh vẫn hoan nghênh những thách thức khó khăn. Anh biết nó không thể mang tâm trí anh đi khỏi cô - không gì có thể - nhưng ít nhất nó sẽ giúp thời gian trôi qua.
Trey giúp lái nhà xe của anh sáng hôm đấy nhưng anh ta vẫn chưa tới, vì vậy Alex quay đầu tới lều nấu ăn, tìm kiếm ít cà phê đắng, thứ anh sẽ tống vào cái bụng đang sôi dữ dội. Trước khi rót đầy cốc, anh nghe một tiếng động chát chúa, như tiếng kèn trumpet. Anh nhẹ nhàng nguyền rủa dưới hơi thở và quay tới chỗ lũ voi.
Khi tới nơi, anh không ngạc nhiên thấy Neeco đang cáu kỉnh.
“Đưa tôi cây súng tiêm đằng sau, Alex. Chỉ cần một mũi tiêm, chúng ta có thể đưa cái chuyện vớ vẩn này chấm dứt.”
Mặc cho Neeco thẹn đỏ mặt, Alex biết người huấn luyện voi đã mất hết vị giác với một cú chọc sau cuộc đụng độ với Sinjun. Anh thích nghĩ rằng cách chăm sóc bầy thú của Daisy đã mở mắt cho Neeco, bởi vì ông đã nhẹ nhàng hơn với lũ voi so với lúc trước, và chúng đang hợp tác tốt hơn với ông. Song, anh cần khiến Neeco chắc chắn hiểu rằng, ông không thể quay lại lối nuôi dạy cũ.
“Chừng nào tôi còn làm chủ, ông không được dùng súng tiêm nữa.”
“Vậy hãy mang cái gai đó ra khỏi đây.”
Alex đi tới chỗ Tater, chịu đựng cái siết chặt của con voi nhỏ. Đầu vòi voi chọc vào bên dưới cổ áo anh, hít hít cổ anh như khi nó làm với Daisy. Alex cởi dây buộc, quay đầu về phía xe tải với Tater lúp xúp chạy theo sau.
Khi Daisy biến mất, Tater đã ngừng ăn, nhưng Alex đã quá vướng vào vấn đề cá nhân như địa ngục của mình để mà chú ý. Chỉ vì tình trạng của con voi nhỏ xấu đi mà Neeco buộc anh phải chú ý.
Chẳng mất nhiều thời gian để khám phá ra, con voi thấy thoải mái với sự hiện diện của anh, không phải do bất kì việc gì anh làm, mà vì con vật nhỏ liên tưởng anh với Daisy. Nó bắt đầu ăn trở lại, và trước đó rất lâu, nó cứ theo anh quanh khu trại giống như nó từng làm thế với cô.
Hai người bọn họ theo cách của mình hướng về xe tải, nơi tấm bạt nylon đã sẵn sàng trải ra ngay khi vị trí của lều chính được lựa chọn. Brady đã đến đó, đằng trước anh. Ông bước sang bên khi Alex tiến đến. Alex không biết phải làm gì nếu không có Brady. Cùng với Jack, Brady giúp gánh vác tình trạng đoàn xiếc khi anh vắng mặt thường xuyên và giữ mọi việc tiến triển.
Vài giờ sau, Alex khổ công bên cạnh các công nhân khi cùng họ dựng lều chính trên một địa thế khó khăn. Anh vẫn trong bộ đồ mặc lúc lên máy bay. Anh không dừng lại để thay mặc dù Trey đã tới cùng nhà xe của anh. Mồ hôi thấm qua áo sơ mi bằng vải oxford màu xanh, anh điều chỉnh mở cạp quần màu xám, anh chẳng bận tâm trông mình thế nào. Lao động chân tay mệt nhọc giữ anh khỏi phải nghĩ gì.
Khi không thể tránh nó lâu thêm, anh quay về nhà xe với Tater gần ngay sau. Anh buộc con vật gần bó cỏ Digger đã bỏ lại, rồi do dự khi tiến tới cánh cửa. Nhà xe lấp đầy với hương vị của cô, sự tiếp xúc của cô, mọi thứ trừ sự hiện diện của chính cô, nên anh ghét bước vào trong đó.
Mặc dù vậy, anh vẫn đi vào. Khi thay quần áo, anh bị tra tấn bởi hình ảnh về cách trông cô vội vã thế nào khi đi qua cửa với gò má bị bôi bẩn, quần áo xộc xệch, rơm khô bám trên tóc, và tia nhìn hân hoan đã hoàn thành công việc trong mắt cô. Anh lững thững đi tới tủ lạnh, tất cả những gì anh có thể tìm thấy là một can bia và một hộp sữa chua Daisy đã mua cho mình. Chúng đã hết hạn cách đây hai tuần, nhưng anh không thể tự mình ném chúng đi.
Anh cầm lấy chai bia, mang nó ra ngoài, mở nắp bia đánh bốp một cái khi lại gần Tater. Con vật bé nhỏ giữ bản thân mát mẻ bằng cách rải cỏ khô lên lưng mình. Nó cuốn lên một bó mới và, như một cử chỉ thân thiện, phe phẩy Alex. Chuyện này khiến Alex nhanh chóng hiểu ra tại sao Daisy luôn có cỏ khô bám dính trên tóc.
“Tao cá là cô ấy sẽ nhớ mày, cậu bé.” anh nhẹ nhàng nói khi chà xát vòi con voi. Cô ấy thậm chí sẽ nhớ Sinjun hơn nữa. Có một mối liên hệ kỳ lạ giữa Daisy và con hổ, một điều mà anh không bao giờ hiểu nổi. Cô yêu thích làm việc cùng những con vật mà không ai khác kiên nhẫn để chú ý tới: con voi nhỏ phiền hà, con khỉ đột nhút nhát, con hổ già kiêu ngạo. Hẳn phải rất khó khăn cho cô vì không được ở cùng bầy thú mà cô yêu quý. Tại khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong anh vẫn thế. Rồi anh dần dần nổi da gà, anh quên mất hơi thở. Điều gì khiến anh cho rằng, cô không ở cùng một trong những con vật này chứ?
***
Hai tư giờ sau, anh đứng bên hàng rào khu trại “Thế giới nhiệt đới” của vườn thú Brookfield ở Chicago và chăm chú nhìn Glenna, con vật đang ngồi trên núi đá trung tâm, nhai thân cây cần tây. Hàng giờ qua, anh tự hỏi về lối đi dốc bao quanh nơi ở trong nhà rộng rãi đó. Mắt anh cộm lên vì thiếu ngủ, đầu anh đau nhức và a xít đốt cháy từng hốc nhỏ trong bụng anh.
Nếu anh nhầm thì sao? Nếu cô không đến đây thì sao? Anh đã tới phòng nhân sự của sở thú và chắc chắn rằng cô không làm ở đây. Nhưng anh cũng tin rằng cô sẽ muốn ở gần Glenna. Bên cạnh đó, chẳng còn nơi nào cho anh tìm kiếm.
Ngu ngốc. Cả thế giới đập thình thịch qua đầu anh như tiếng ồn của máy đóng cọc. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc.
Nỗi đau của anh quá thầm kín để được chưng ra. Khi nghe tiếng líu lo của một nhóm học sinh khác, anh di chuyển theo con đường mòn quanh co được bao quanh bởi thảm thực vật nhiệt đới và một hàng rào bằng ống sắt sơn màu xanh giống những cây tre, và buộc lại với nhau bằng dây thừng. Ở trên cùng, anh tìm thấy một vị trí vắng vẻ khác. Glenna kéo một sợi dây thừng nặng đang treo trên thân cây nhân tạo được trồng ở đỉnh núi, đi loanh quanh về phía anh. Trông nó khỏe mạnh và mãn nguyện với ngôi nhà mới. Nó ngồi xuống với một củ cà rốt.
Bỗng nhiên, đầu nó ngẩng lên rồi bắt đầu phát ra tiếng kêu bằng môi mình. Anh theo hướng nhìn của đôi mắt nó và thấy Daisy đang tiến lại gần hàng rào bên dưới, chăm chú ngắm nghía con vật.
Tim anh đập dữ dội trong lồng ngực, niềm vui ngập tràn trong anh, gần như ngay lập tức theo sau là sự suy kiệt. Cách xa gần mười lăm mét, anh vẫn có thể nhận ra, cô không trang điểm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô. Mái tóc không cầu kì, được buộc bằng một cái kẹp phía sau gáy, và lần đầu tiên kể từ khi biết cô, anh thấy cô hoàn toàn giản dị. Đâu rồi Daisy, một người yêu thích làm đẹp, chải chuốt với nước hoa và phấn bột? Daisy người tìm niềm vui trong kem dưỡng da mùi mơ chín và son dưỡng môi màu đỏ vị dây tây? Đâu rồi Daisy người dùng tất cả nước nóng vào việc tắm rửa cho mình, và để lại những tấm film dính đầy keo xịt tóc trên cánh cửa nhà tắm? Miệng khô khốc, anh uống vào từng hình ảnh cô, thứ gì đó bẻ gãy một phần trong anh. Đây là Daisy như anh đã tạo ra cô.
Đây là Daisy với ánh sáng tình yêu bị dập tắt.
Khi di chuyển lại gần hơn, anh phát hiện cái hốc mới bên dưới xương gò má của cô và cũng nhận ra rằng cô bị sụt cân. Ánh mắt anh đổ về vùng thắt lưng cô, nhưng cái áo khoác để mở cô đang mặc phủ lên một phần cái quần thủy thủ tối màu, đã giữ anh khỏi tầm nhìn nếu có bất cứ sự thay đổi nào trên cơ thể cô. Nỗi sợ hãi bắn xuyên qua anh. Chuyện gì xảy ra nếu cô mất đứa con của họ? Đó có phải là hình phạt đối với anh?
Cô quá mải mê trong mối liên lạc im lặng với con đười ươi nên không nhìn thấy anh khi anh đi vòng quanh đám trẻ, đến bên sau cô. Anh cất tiếng dịu dàng.
“Daisy.”
Cô trở nên khó khăn rồi quay lại. Mặt cô thậm chí còn nhợt nhạt hơn, đôi bàn tay co rút lại một cách không tự nguyện. Trông cô như thể sẵn sàng chạy trốn, anh tiến một bước nhanh chóng tới bên để dừng cô lại, rồi vẻ lạnh lùng của cô đã ngăn anh lại giữa đường đi. Một lần khác mà anh nhớ nhìn thấy đôi mắt trống rỗng như thế là khi anh nhìn vào gương.
“Chúng ta phải nói chuyện.”
Anh lặp lại một cách vô thức những lời mà nhiều lần cô đã nói với anh. Và biểu hiện cứng rắn khi cô nhìn ra sau anh hẳn là sự phản ánh cái cách anh thường xuyên đáp lại lời cô nói.
Người phụ nữ này là ai? Gương mặt cô ấy tẻ ngắt, không một con vật nào anh từng thấy. Đôi mắt kia lạnh lẽo đến nỗi tưởng chừng chúng chưa từng khóc. Như thể cái gì đó trong cô đã chết. Anh bắt đầu toát mồ hôi. Cô đã bị mất đứa bé? Đó là lý do cho sự thay đổi bên trong cô? Đừng là đứa con của họ. Làm ơn.
“Chẳng có gì để nói.”
Cô quay người bước đi, cúi đầu qua hàng rào bằng dây thừng được chăng ra làm lối vào. Anh theo sau cô ra ngoài và không suy nghĩ, anh nắm lấy cánh tay cô.
“Để tôi đi.”
Đã bao lần cô nói với anh như thế khi anh lôi cô ngang qua các lô trại hay kéo cô khỏi giường vào buổi sáng mai? Nhưng lần này, cô nói những từ đó không một chút cảm xúc giống trước đây. Anh nhìn xuống gương mặt khép kín, xanh xao của cô. Tôi phải làm gì với em đây, tình yêu của tôi?
“Anh chỉ muốn nói chuyện.”
Anh nói cộc lốc, lái cô tránh sang bên, rời khỏi đám đông.
Cô nhìn bàn tay anh vẫn còn bao quanh cánh tay mình.
“Nếu anh đang lên kế hoạch mang tôi đi phá thai, thì đã quá muộn.”
Anh muốn ném cái đầu mình đi và tru lên. Cô đã mất đứa bé và đó là lỗi của anh.
Anh nới lỏng tay, hầu như không thể buộc từ ngữ thoát ra.
“Em sẽ không bao giờ biết anh lấy làm tiếc về chuyện đó thế nào đâu.”
“Ồ, tôi biết chứ.” cô nói với vẻ bình tĩnh kỳ lạ.
“Anh đã làm điều đó rất rõ ràng.”
“Anh không làm điều gì rõ ràng. Anh không bao giờ nói anh yêu em. Anh đã nói những điều đáng ghét với em, những điều mà anh không có ý.”
Cánh tay anh đau nhức, siết cô lại gần, nhưng cô đã dựng lên một rào cản vô hình xung quanh mình.
“Tất cả các thứ đó đã ở lại đằng sau chúng ta rồi, em yêu. Anh hứa sẽ làm mọi thứ cho xứng đáng với em.”
“Tôi phải đi. Tôi phải nhanh chóng quay lại công việc.”
Như thể anh chưa nói gì vậy. Anh đã nói với cô rằng anh yêu cô, mà chẳng có gì khác biệt. Cô chủ tâm bỏ đi, không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Quyết tâm hơn. Anh không thể để chuyện này xảy ra. Anh sẽ sắp xếp lại nỗi đau của mình sau đó. Lúc này, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa vợ mình quay lại.
“Em sẽ đi cùng anh.”
“Không, tôi không đi. Tôi có công việc.”
“Em cũng có một cuộc hôn nhân.”
“Đó không phải một cuộc hôn nhân thực sự. Nó không bao giờ phải.”
“Bây giờ là thế. Chúng ta đã thề, Daisy. Lời thề thiêng liêng. Nó thực sự là thế.”
Môi dưới cô run rẩy. “Tại sao anh làm điều này? Tôi đã bảo anh đã quá muộn để phá thai rồi mà.”
Anh nhức nhối. Sâu thẳm trong nỗi đau, anh biết nó không thể bì với nỗi đau của chính cô.
“Sẽ có những đứa con khác, em yêu. Chúng ta sẽ cố gắng lại. Ngay khi bác sĩ nói mọi thứ đều ổn.”
“Anh đang nói về chuyện gì đấy.”
“Anh muốn đứa bé như em vậy, nhưng anh không nhận ra cho tới cái đêm em bỏ chạy. Anh biết là lỗi của anh làm em mất đứa bé. Nếu anh chăm sóc em tốt hơn, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Cô nhíu mày. “Tôi không mất đứa bé.”
Anh nhìn cô chăm chú.
“Tôi vẫn mang thai.”
“Nhưng em nói --- khi anh nói với em anh muốn nói chuyện, em đã nói quá muộn để phá thai.”
“Tôi đã mang thai bốn tháng rưỡi. Nên bỏ nó là bất hợp pháp.”
Trong khi niềm vui tràn ngập qua anh, miệng cô tiếp tục xoắn lại như lời hoài nghi mà anh không bao giờ tưởng tưởng ra.
“Điều đó thay đổi mọi thứ, không phải sao, Alex? Giờ thì, anh biết cái bánh vẫn được nướng ở trên mà không còn ở ngay đây, tôi đánh cược là anh không còn ham muốn tôi quay về.”
Cảm xúc đang du lịch qua anh quá nhanh tới nỗi anh không thể phân loại chúng. Cô vẫn mang đứa con của họ. Cô ghét anh. Cô không muốn quay lại. Anh không thể xử lý mớ tình cảm hỗn độn quá nhiều này, vì thế anh giải quyết vấn đề thực tế.
“Còn việc chăm sóc y tế thì sao?”
“Có một phòng khám không xa đây lắm.”
“Một phòng khám?”
Anh có một khối tài sản trong nhà băng mà vợ anh phải đi tới phòng khám. Anh phải đưa cô ra khỏi đây, đến nơi anh có thể hôn lên khuôn mặt không đội trời chung của cô. Vì thế, cách duy nhất anh có thể thực hiện là chơi bài của một kẻ vô lại.
“Nếu đây là ý tưởng của em về việc chăm sóc bản thân, thì anh không lấy làm lạ. Em quá mỏng manh và xanh xao. Em căng như bị bó chặt đến chết tiệt. Trông em như thể sắp sụp đổ ấy.”
“Anh quan tâm làm gì? Anh đâu muốn đứa bé này.”
“Ồ, anh rất muốn đứa bé. Chỉ vì anh hành động như một gã con hoang khi em báo tin, không có nghĩa là anh không có tri giác. Anh biết em không muốn đi cùng, nhưng lúc này, em chẳng có lựa chọn nào khác đâu. Em đang liều mạng bản thân và đứa con đấy, Daisy, nên anh không thể để em làm điều đó.”
Anh có thể nhận ra, mình đã tìm thấy đúng điểm yếu của cô, nhưng cô vẫn đấu tranh với anh.
“Anh không có tiếng nói nào trong chuyện này.”
“Anh hoàn toàn có quyền. Và anh chắc chắn rằng em và con sẽ được an toàn.”
Mắt cô trở nên đề phòng.
“Anh sẽ chơi bẩn đấy,” anh nói lặng lẽ, “không mất nhiều thì giờ tìm ra nơi em làm việc, và anh đảm bảo rằng anh sẽ khiến em mất việc làm.”
“Anh sẽ làm chuyện đó với tôi?”
“Anh sẽ không một chút ngần ngại.”
Vai anh chùng xuống, anh biết mình đã thắng, nhưng anh không cảm thấy hài lòng.
“Tôi không còn yêu anh nữa,” cô thì thầm, “Tôi không yêu anh một chút nào.”
Cổ họng anh đóng lại.
“Ổn cả mà, em yêu. Anh yêu em đủ cho cả hai.”
Bình luận truyện