Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 113



Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nhìn hắn một cái: “Trước khi rời khỏi Đường gia, tôi đã đồng ý với Nhạn Cẩn sẽ bảo vệ anh.”

Tốc độ bây giờ của Thành Thiên Bích có thể hoàn toàn sánh ngang với dị nhân tốc độ, bởi vì hắn đuổi theo Dịch Nam nhanh nhất phía trước. Chạy đến phía Dịch Nam đã chạy trốn hơn hai trăm mét, hắn thấy bóng đuôi của một con cáo trắng chợt lóe lên nên liền đuổi theo hướng đó, vừa mới đuổi theo qua một khúc quanh thì một bầy đàn con gì đó ập về phía mình, thoạt nhìn đen sì, vô cùng đáng sợ.

Hắn tập trung nhìn, là rết, tất cả lớn nhỏ có hàng trăm con rết màu đen đang bò đến phía hắn, con nhỏ thì to cỡ ngón tay, con lớn thì bằng cả cánh tay một người, từng hàng chân nhỏ tỉ mỉ phấp phới trong gió khiến người xem cũng thấy da đầu tê dại. Hắn vươn hai tay, trong nháy mắt, trước người hắn sinh ra một dòng xoáy gió có đường kính hơn một mét, hai tay vẽ một đường tròn ở trước ngực, xoáy gió lập tức vặn vẹo, cuốn hết đám rết kia vào trong đó. Một giây kế tiếp, phương hướng xoay tròn của xoáy gió thay đổi 180 độ, phần lớn đống rết bị hãm sâu trong đó đã bị khuấy nát thân thể.

Đám rết con vừa rơi xuống đất thì một con rết khổng lồ dài hơn hai mét từ trên trời giáng xuống, đây tuyệt đối là động vật chân đốt lớn nhất mà Thành Thiên Bích được biết cho đến bây giờ. Con rết đó có hàng trăm cặp chân, phối hợp với cơ thể từng đốt từng đốt nhúc nhích, tốc độ rất nhanh, cặp chi dài hình lưỡi câu đầu tiên phía trước dùng để tiêm chất độc đã tiến hóa dài đến hơn bốn mươi centimet, ước chừng dài gấp mấy lần so với các cặp chân khác. Cặp lưỡi câu ấy có màu đen bóng, không biết bên trong chứa bao nhiêu nọc độc.

Thành Thiên Bích rút súng lục ra, nổ súng vào ngực con rết nhưng nó không tránh. Thân rết vốn không chịu nổi một kích nay đã tiến hóa ra lớp giáp xác cứng rắn, súng đạn căn bản không thể xuyên thấu.

Thành Thiên Bích bỏ khẩu súng lục đi, trong tay nắm lưỡi đao vô hình, bổ mạnh vào con rết.

Thân rết dù đã được bao trùm bởi lớp giáp xác cứng rắn, nhưng vì là động vật chân đốt nên dáng người vẫn mềm mại đến độ khó tin như cũ, có thể dễ dàng uốn éo ra đủ loại tạo hình để né tránh, hiệu quả của một đao này chỉ là rạch được trên thân rết một phần ba của một đoạn giáp xác mà thôi.

Rết khổng lồ vừa rơi xuống đất liền ngoằn ngoèo chạy trốn ra phía sau thùng rác, nó cũng biết Thành Thiên Bích lợi hại, không dám nghênh địch chính diện. Sau đó, rết lớn rết nhỏ hằng hà vô số bổ vào tấn công Thành Thiên Bích, số lượng quá nhiều khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Thành Thiên Bích híp mắt lại, hai tay nắm chặt đao gió, năng lượng Mộc lớn mạnh tập trung xung quanh thân thể hắn. Hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn lực chém một đao khít mặt đất, tạo nên một cơn lốc kinh thiên động địa. Tất cả tuyết, bùn, tro bụi, rác rưởi trên đường đều bị sức gió vĩ đại thổi lên không trung, ngay cả hai thùng rác kim loại vốn đã bị khóa đứng và một chiếc xe có rèm che cũng bị lay động căn cơ, phát ra âm hưởng chói tai.

Hàng trăm con rết bị sức gió bá đạo xé toạc thân thể.

Con rết khổng lồ trốn phía sau thùng rác cũng bị thổi ra xa vài mét, Thành Thiên Bích nhấc chân đuổi theo nó, rết khổng lồ vung mạnh cẳng chân độc, một bãi độc lớn bay về phía Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích không thèm né tránh, trước người sinh ra một bức tường gió, nọc độc va vào trên mặt tường bắn ra khắp mọi nơi. Thành Thiên Bích nhìn ra con rết muốn chạy trốn, hắn nhảy lên một cái, nhảy tới ngay phía trên con rết, lưỡi đao gió sắc bén đâm vào cái đầu nhô lên của nó, sức gió to lớn tràn vào trong cơ thể nó, thân thể con rết bị xé rách hoàn toàn.

Dịch Nam, kẻ trốn ở góc đường nhìn thấy tất cả mọi chuyện cũng phải giật mình. Đây là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ư, dễ dàng giết chết dị chủng rết đã xưng bá một phương ở Lạc Dương, sức mạnh hùng mạnh như vậy còn có thể gọi là con người sao… Mấy tháng trước khi nhìn thấy người đàn ông này, rõ ràng gã không cảm thấy bao nhiêu sức mạnh, hôm nay lại tiến hóa nhanh như vậy, tiến hóa còn nhanh hơn kẻ nắm giữ ngọc Con Rối là họ!

Nhìn Thành Thiên Bích chạy đến phía mình, Dịch Nam cũng không chạy, gã biết có chạy hay không cũng không khác nhau là mấy.

Thành Thiên Bích đi tới trước mặt gã, nói thẳng: “Giao ngọc Con Rối ra đây.”

“Thương lượng chuyện này với bọn tao hình như không đúng thì phải, hội Phụng Lam chỉ còn lại hai người, chí ít Ngụy Tử còn có hai mươi, ba mươi người, cướp của họ chẳng phải dễ dàng hơn sao?”

Thành Thiên Bích giơ tay lên, mặc dù Dịch Nam không nhìn thấy, nhưng gã có thể cảm giác kề cạnh cổ là thứ gì đó sắc bén đang uy hiếp mạng nhỏ của mình, Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tao không cần đối phó với hai mươi ba mươi người, chỉ cần đối phó với mình mày là đủ rồi, giao ngọc Con Rối ra đây.”

“Hộc… Hộc…” Đặng Tiêu lau vệt máu ở khóe mắt, cắn răng nhìn kẻ địch đứng đối diện.

Tình hình của cả hai đều không được tốt lắm, nhưng hiển nhiên sức phòng thủ lớn mạnh của Đặng Tiêu khiến cậu khá hơn một chút. Nếu không phải vì toàn thân cậu đều được bao trùm bởi lớp da nhăn dày thì những gai xương co duỗi tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra từ trong da của đối thủ cũng sớm đâm cậu thành đầy lỗ rồi. Cho dù như vậy song trên người Đặng Tiêu cũng đã có một vài lỗ máu, may là đều không nguy hiểm đến tính mạng.

So sánh với nhau thì người gai xương dù có sức tấn công rất mạnh nhưng những nơi không có xương bao trùm thì vẫn là da thịt con người bình thường, lúc đầu gã gai xương còn cho rằng thằng nhỏ này căn bản không có đầu óc, sau lại phát hiện cậu chẳng ngu như trong tưởng tượng của mình, chuyên chọn đánh vào hệ thống các đốt ngón tay hay xương sụn trên người gã, khiến gã không thể tạo ra lớp phòng thủ xương bởi hệ thống xương sụn không chỉ không thể chống đỡ sự tấn công mà còn có khả năng bị thương nặng nếu đưa ra ngoài cơ thể. Sau khi bị đánh một đấm, cào mấy móng vuốt, người gai xương cũng khôn ngoan lên không ít, hơn nữa còn e sợ sức tấn công kinh người của Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm, lại chậm rãi buông ra, cậu cao giọng nói: “Tôi cho anh biết, anh không thể giết tôi được đâu, nếu bây giờ anh đầu hàng, tôi tạm tha cho anh một mạng.”

“Nhãi ranh, những lời này do tao nói mới đúng!” Đột nhiên, hai cánh tay của gã biến thành hai cây chùy cắm đầy gai xương, gã dốc toàn bộ sức lực lao về phía Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu nhào lên vách tường, bốn chân dính chặt vào mặt tường khiến cậu bò được rất nhanh trên vách tường giống như thằn lằn vậy. Cậu mới tiến hóa ra được chiêu này không lâu, còn chưa từng sử dụng trong thực chiến, trong không gian hoạt động không tính là lớn này, vừa lúc áp dụng để tránh né.

Người gai xương vung một cánh tay đập về phía mặt cậu.

Cái chân lớn của Đặng Tiêu ghì lại được cổ tay gã, cậu chỉ có cào vào chỗ các khớp xương và xương sụn của gã là tương đối an toàn, những chỗ khác tuyệt đối sẽ bị xương cốt lòi ra từ trong da đâm đến thành lỗ máu. Nhưng cho dù như vậy, Đặng Tiêu cũng bị xương cánh tay gã đâm vào da.

Đặng Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, đấm một cái vào lỗ tai gã, nơi đó không chỉ có xương sụn, hơn nữa còn là vị trí có trung khu thần kinh rậm rạp.

Người gai xương giơ tay lên chắn, Đặng Tiêu hai mắt đỏ bừng, không lùi mà tiến, đấm một cái lên cánh tay người gai xương, xương cốt sắc nhọn trong nháy mắt đâm xuyên qua nắm đấm của cậu, nhất thời máu chảy như trút. Đặng Tiêu hô to một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân tiến đẩy nắm đấm, người gai xương thất kinh, ra sức chống lại, nhưng sức lực của gã đâu thể so được với Đặng Tiêu. Gã vội vã thu về cánh tay cắm đầy gai xương nhưng vẫn chậm một bước, Đặng Tiêu đẩy cánh tay đấm vào gò má gã, bảy tám cái gai xương dài chừng ngón tay út còn chưa kịp hoàn toàn thu hồi, tất cả đều đâm vào miệng và trong lỗ tai gã.

Người gai xương đau đớn hét ầm lên, cánh tay rũ xuống, nửa bên mặt của gã be bét đầy máu. Chỉ e đây là lần đầu tiên gã bị chính xương cốt của mình đâm trúng.

Đặng Tiêu tận dụng thời cơ, vung mạnh cái đuôi, liên tiếp quật mạnh vào gáy và cổ gã. Trang Nghiêu đã từng giải thích cho cậu bản đồ phân bố những chỗ hiểm yếu của con người, trong đó gáy tuyệt đối là một chỗ hiểm, dùng bất cứ giá nào, cho dù hỏng mất cái đuôi này, cậu cũng phải bẻ gãy xương sống của người này!

Người gai xương có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cảm giác phía sau nổi gió, lập tức hiểu gã sẽ phải nhận sự tấn công như thế nào. Toàn bộ phía sau lưng gã, bao gồm cả xương sọ và cổ đều đâm ra gai xương, toàn thân co lại giống như một quả cầu gai, tiến hành tư thế phòng thủ có lợi nhất cho mình.

Đặng Tiêu rống một tiếng, cái đuôi dài hơn một mét còn to hơn hông người trưởng thành lấy trọng lượng hơn bốn trăm cân quật về phía cổ của người gai xương. Trong nháy mắt, hàng chục đoạn xương ở cổ đâm vào da cậu. Cũng trong lúc đó, những đốt gai xương này gãy vụn, cái đuôi như chùy sắt đập trúng xương cổ của người gai xương, gã ta không kịp la được một tiếng thì toàn bộ xương sống bên trong thân thể đã gãy thành ba đoạn. Xương sống bị gãy đâm vào trong nội tạng, từ trong miệng gã không ngừng ứa ra máu tươi, rồi hô hấp dừng lại.

Đặng Tiêu ngồi bệt xuống nền đất, những chỗ bị người gai xương đâm thành lỗ máu đều đau chết đi được, nhất là đuôi, cậu nhìn cái đuôi cắm hàng chục đoạn xương của mình, sợ nó sẽ hỏng thật mất.

Cậu ôm lấy đuôi, nắm một chiếc gai xương, cắn răng một cái, rút mạnh ra: “A a a a — má ơi đau quá!” Đặng Tiêu không đếm xỉa đến gì mà hét toáng lên, những chiếc gai xương này do bị cậu đánh gãy, chất xương rạn nứt, giống như mẩu xương gà bị người ta cắn nát chỉ còn lại cốt tủy, mặt ngoài đoạn xương đã bị nứt vài vệt, nếu nhổ ra, xương cốt bị vỡ không thể thuận lợi lôi ra hết được, trái lại nó giống như những chiếc dằm đâm vào bộ da hoàn hảo. Đặng Tiêu chỉ mới nhổ một cái đã không chịu nổi, đau đến mức khiến nước mắt cậu xém rớt ra luôn.

Cậu không dám rút nữa, ráng nhấc mình dậy, quyết định quay về tìm Tùng Hạ.

Bên kia, Liễu Phong Vũ đã hóa thành một đóa hoa màu đỏ tươi to lớn, trên cánh hoa ghim một băng đạn, vết đạn còn đang bốc khói, dịch tiêu hóa đang phân giải vỏ đạn và thuốc súng, phát ra âm thanh xèo xèo.

Bông hoa sau lưng Triệu Nhân Dung dốc sức khép mở, vô số phấn hoa có mùi thơm bay về phía Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ nhấc tay, trong lòng bàn tay có đầy dịch tiêu hóa, hắn hất tất cả về phía xung quanh Triệu Nhân Dung. Đồng thời, một luồng khí tanh tưởi màu đỏ cũng tỏa ra, va chạm với phấn hoa ở giữa không trung. Triệu Nhân Dung dùng vài tầng hoa nhỏ đắp lên mũi nhưng vẫn bị mùi thối có ở khắp mọi nơi hun đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

Liễu Phong Vũ cười lạnh: “Em tưởng đám phấn hoa này đối phó được anh à?”

Triệu Nhân Dung lạnh nhạt nói: “Anh vẫn chưa được nếm thử sự lợi hại của chúng đâu.” Hai cánh tay trắng nõn nhanh chóng khua khoắng trong không trung, vô số phấn hoa rải ra khắp mọi nơi, dường như bao trùm toàn bộ bãi đậu xe. Liễu Phong Vũ dùng mùi thối che đậy toàn thân, đồng thời, cánh hoa to lớn như cây quạt vung lên là có thể thổi tan đám phấn hoa này. Thế nhưng phấn hoa cực nhỏ cực nhẹ, hầu như có ở khắp nơi, Liễu Phong Vũ dần dần đã ngửi thấy một chút hương thơm ở xung quanh mình.

Liễu Phong Vũ cảm thấy tinh thần xuất hiện một sự hoảng hốt, hắn lập tức tỉnh táo lại, còn mỉa mai thầm nghĩ, trước nay hắn chưa bao giờ muốn chỉ có thể ngửi thấy mùi thối quen thuộc giống như bây giờ.

Liễu Phong Vũ không dám lãng phí thời gian, đám phấn hoa này có tác dụng gây ảo giác, khác biệt với sự tấn công vật lý đơn thuần của dị chủng thực vật như hắn, tương đối khó đối phó. Hắn phải tốc chiến tốc thắng, bằng không nếu thật sự sinh ra ảo giác thì phiền to.

Hắn thu hồi cánh hoa, toàn lực lao đến phía bông mẫu đơn Triệu Phấn đang nở bung.

Triệu Nhân Dung đã hết sạch đạn, sức tấn công duy nhất của cô ta là phấn hoa, nhưng phấn hoa lại không thể xâm nhập vào Liễu Phong Vũ. Lúc này cô ta quá sợ hãi, bèn dùng vô số phấn hoa bao phủ lấy Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ hắt ra mùi thối nồng nặc nhất chống lại vô số phấn hoa, hai mùi vị cực thơm cực thối trộn lẫn với nhau không khỏi khiến Liễu Phong Vũ có chút khó chịu, ngay cả Triệu Nhân Dung cũng sắp ngất vì chúng.

Liễu Phong Vũ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trước mắt hắn xuất hiện vài hình ảnh trước kia, phần lớn là ba mẹ mà lúc nào hắn cũng nhớ mong, còn có vài cảnh tượng huy hoàng chớp nhoáng khi hắn từng đứng trên sân khấu. Hắn dùng sức lắc đầu, ép mình quay về hiện thực, rút thanh mã tấu bên hông ra, lao đến phía Triệu Nhân Dung.

Triệu Nhân Dung thấy phấn hoa bắt đầu xâm nhập được vào hắn bèn hao hết tất cả khả năng toàn thân ra sức tạo ra phấn hoa, hoàn toàn che phủ Liễu Phong Vũ trong một màn sương màu hồng, trung tâm màn khói là một lớp sương mù màu đỏ dày đặc, là mùi thối của hoa đại vương mà Liễu Phong Vũ dùng để tự bảo vệ mình.

Liễu Phong Vũ đột nhiên cảm thấy làn da sinh ra một cơn đau, ban đầu cơn đau rất nhỏ, cuối cùng chậm rãi lan ra, sau đó toàn thân hắn giống như bị ngàn vạn cây châm nhỏ đồng thời đâm vào, cơn đau bị phóng đại vô hạn, Liễu Phong Vũ đau đớn kêu một tiếng nhỏ.

Triệu Nhân Dung sắc mặt tái nhợt lui từng bước về phía sau, nỗ lực trốn thoát, mùi thối như vũ khí sinh học của Liễu Phong Vũ cũng khiến cô ả khổ không thể tả.

Từ làn da Liễu Phong Vũ phun tóe ra dịch tiêu hóa, giống như lỗ chân lông khắp toàn thân hắn đều biến thành suối nước nóng, dịch tiêu hóa cắn nuốt sạch sẽ quần áo của hắn, thậm chí nền đất xi-măng cũng phát ra âm thanh xèo xèo, phấn hoa xung quanh thoáng cái đã bị đốt cháy hầu như không còn lại gì. Rốt cuộc Liễu Phong Vũ đã tìm về được một chút lý trí, hắn nắm lấy cây dao găm, nhảy về phía Triệu Nhân Dung, dưới ánh mắt sợ hãi, cây dao găm đâm vào trái tim ả.

Liễu Phong Vũ nhìn con ngươi dần dần tan rã của Triệu Nhân Dung, hạ giọng nói: “Nể mặt em là phụ nữ, cho em toàn thây đấy.”

Triệu Nhân Dung ngã xuống giữa cánh hoa vừa dày vừa nặng, trong nháy mắt, đóa mẫu đơn Triệu Phấn diễm lệ bắt đầu mau chóng héo rũ kể từ giây phút cô ta ngừng thở, nụ hoa to lớn chậm rãi hợp lại, bọc lấy thi thể cô ta.

Liễu Phong Vũ lắc lư đi ra ngoài, ảo giác không ngừng hiện ra trong đầu óc hắn, thân thể khi thì như rớt vào hầm băng, khi thì như gặp lửa đốt, chút lý trí còn sót lại cho đến bây giờ cho hắn biết hắn phải nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, nơi này không khí không lưu thông.

Đi ra ngoài bãi đỗ xe, hắn hít một luồng không khí rét lạnh tươi mới, sau đó ngã vật xuống đất. Hắn mở to hai mắt, toàn thân co quắp. Hắn phát hiện mình đang đặt mình trong một khu rừng nguyên sinh tĩnh mịch, những tán cây cao vút trong mây khiến ánh mặt trời hầu như không thể rọi xuống, dưới chân là đất đai ẩm ướt, mỗi bước đi đều có nguy cơ bị trượt chân. Đồng nghiệp trong tổ kịch bản hưng phấn nói gì đó với hắn, nụ cười của cậu thực tập sinh trẻ tuổi khiêng máy quay tràn đầy tinh thần phấn chấn. Hóa ra hắn đang quay phim trong rừng nguyên sinh Tây Song Bản Nạp [121] à? Phải rồi, hắn đang quay phim, một ngày nữa là xong, có thể về nhà. Hắn ngán chỗ này lắm rồi, trên người đầy nốt muỗi đốt, vừa ngứa vừa đau, hắn phải sơm sớm về nhà, tắm rửa nước nóng, ngủ đã đời một giấc.

[121] Tây Song Bản Nạp: Là châu tự trị dân tộc Thái ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, TQ, giáp giới với Lào và Myanma, trung tâm du lịch của TQ. Tên gọi của nó trong tiếng Thái có nghĩa là “mười hai ngàn cánh đồng lúa”. Hầu hết tỉnh có địa hình đồi núi chiếm 95%, còn lại 5% là bồn địa và thung lung, quanh năm không có bão, có nhiều vườn trái cây nhiệt đới, các đền chùa và những khu rừng rậm nhiệt đới – khí hậu và tự nhiên rất ưu ái cho vùng này.

孔雀湖副本

Đột nhiên, đất đai dưới chân rung chuyển, vô số chim chóc bị kinh động, động vật trong rừng rậm điên cuồng chạy trốn khắp nơi, nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều biến thành sợ hãi.

Những con muỗi vốn chỉ nhỏ cỡ hạt đậu tương lại biến thành những con quái vật lớn như chậu rửa mặt, hút máu một nữ diễn viên xinh đẹp thành thây khô, con rắn khổng lồ dài hơn năm mét nuốt chửng đạo diễn cao to của họ vào trong bụng, một đàn mối mỗi con lớn chừng bàn tay bò qua, nhiếp ảnh gia và hướng dẫn du lịch biến thành xương trắng âm u.

Tất cả sinh mệnh đang sống lại chết thê thảm trước mắt hắn, hắn sợ hãi hét lên, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Hắn liều mạng chạy, nhưng chân giống như bị cái gì đó quấn lấy, lòng hắn tràn đầy sợ hãi, nỗi sợ không gì sánh kịp!

Đột nhiên, hắn ngã vào trong thứ gì đó, hắn nhìn bốn phía, đó là một bông hoa đỏ tươi như máu, cánh hoa có những chiếc dằm dài rất nhỏ, đỉnh dằm tiết ra chất lỏng màu vàng nhạt, dịch thể rơi xuống da hắn, da tay hắn hóa thành máu loãng!

Hắn ra sức vùng ra muốn chạy, nhưng càng lún càng sâu, càng lún lại càng sâu! Hắn cảm thấy mình đang bị hòa tan, da tay của hắn, máu thịt của hắn, xương cốt của hắn đều bị dịch tiêu hóa hóa thành một bãi máu loãng như trong cơn ác mộng. Nỗi sợ hãi giống như vực sâu và cơn đau đớn kịch liệt xâm chiếm tất cả ý thức của hắn, hắn điên cuồng gào lên, nhưng trong họng lại không phát ra được chút âm thanh nào, đau quá! Hắn sắp chết rồi!

“Liễu Phong Vũ! Liễu Phong Vũ! Anh tỉnh lại! Liễu Phong Vũ!”

Có âm thanh gì đó đang gọi hắn, âm thanh đó như xa tận chân trời, lại như gần ngay bên tai.

“Liễu Phong Vũ!”

Liễu Phong Vũ mở choàng mắt ra, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn há miệng thở phì phò, trợn to hai mắt nhìn Đường Nhạn Khâu.

Trong mắt Đường Nhạn Khâu tràn đầy lo lắng: “Anh sao vậy? Anh thấy tỉnh táo chút nào chưa?”

Liễu Phong Vũ không ngừng thở phì phò, nói không thành lời.

Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ mặt hắn: “Anh tỉnh lại, anh bị trúng phấn hoa sao?”

Ý thức của Liễu Phong Vũ chậm rãi quay về trong óc, lúc này hắn mới phát hiện hắn đang nắm lấy cánh tay Đường Nhạn Khâu, còn Đường Nhạn Khâu ôm hắn vào trong lòng. Toàn thân hắn không còn chút sức lực, trên người cũng không còn mảnh vải che thân, lúc này mới cảm thấy lạnh. Liễu Phong Vũ còn chưa hoàn hồn, thân thể run rẩy không còn hình dáng, theo bản năng cố sức ôm chặt lấy Đường Nhạn Khâu, giao thân xác kề sát vào khuôn ngực ấm áp của Đường Nhạn Khâu, ***g ngực rộng rãi rắn chắc của đàn ông có thể tạo ra tác dụng khiến lòng người yên ổn.

Đường Nhạn Khâu ngẩn ra, cơ thể hơi cứng ngắc, dáng vẻ vừa rồi của Liễu Phong Vũ khiến hắn sợ hãi, giống như bị bóng đè điều khiển, nhắm mắt lại gào thét, toàn thân co giật, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng Liễu Phong Vũ lại không nói lời nào, còn chủ động ôm hắn, cử chỉ vẫn quỷ dị như cũ, nội tâm hắn vẫn không thể yên lòng.

Đường Nhạn Khâu thử hỏi thăm: “Liễu Phong Vũ, anh đã tỉnh chưa?”

Liễu Phong Vũ chậm rãi hé miệng, nhẹ nhàng “rồi” một tiếng.

Nghe thấy Liễu Phong Vũ lên tiếng, Đường Nhạn Khâu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cởi áo khoác bọc Liễu Phong Vũ lại: “Anh đứng dậy được không?”

Liễu Phong Vũ tìm về được một ít thần trí, gật đầu, định bò dậy từ dưới đất, lại phát hiện hai chân không còn chút sức lực. Hắn âm thầm kinh hãi. Đúng là đã quá coi thường Triệu Nhân Dung rồi, uy lực phấn hoa của cô ta thật là kinh người, nếu không phải vừa vặn mình có khả năng có thể khắc chế phấn hoa thì ngay cả một mảnh cánh hoa của Triệu Nhân Dung hắn cũng không chạm vào được. Thảo nào người phụ nữ này tay trói gà không chặt, lại có thể khiến nhiều người sợ mình như vậy. Đổi thành người thường thì đã sớm rơi vào trong nỗi sợ hãi sâu nhất trong trí nhớ, không thể thức tỉnh rồi. Cho dù là hắn, nếu không phải được Đường Nhạn Khâu đánh thức, hắn sẽ bị dọa chết, sẽ đau chết, sẽ rét chết rồi.

Đường Nhạn Khâu nói: “Anh đừng cử động, tôi mang anh về trên người A Bố.” Hắn ôm lấy Liễu Phong Vũ, vẫy cánh bay lên không trung, bay đến bãi đất trống trước căn cứ thí nghiệm.

Liễu Phong Vũ có chút suy yếu nói: “Cảm ơn Đường đại hiệp.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Không khách khí.” Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh mơ thấy cái gì?”

“Tôi không mơ, tôi tiến vào trong đoạn trí nhớ trước kia, hơn nữa độ khủng bố của ký ức ấy còn bị phóng đại.” Liễu Phong Vũ tự giễu bĩu môi: “Bà nó chứ, tôi còn tưởng quên béng nó từ lâu rồi đấy, đúng là chả muốn nhớ lại chút nào.” Đối với người từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, không phải trải qua bất cứ đau khổ gì, cuộc sống trước kia lại luôn thuận buồm xuôi gió như hắn mà nói thì khi tận thế đúng lúc ở trong nơi mà động thực vật biến dị nghiêm trọng nhất là rừng nguyên thủy, nhìn đồng nghiệp bạn bè bên người chết thảm, cuối cùng còn bị một đóa hoa thôn tính, sự sợ hãi này sâu tận xương tủy, hắn căn bản không dám nhớ lại, được thứ phấn hoa chết tiệt kia ban tặng, hắn lại được cảm nhận lần nữa.

“Do phấn hoa sao?”

“Phải, người phụ nữ này thật lợi hại, thảo nào…” Liễu Phong Vũ vẫn còn sợ hãi với những chuyện vừa trải qua, đây là lần nguy hiểm nhất mà hắn đã gặp phải từ khi tận thế đến nay, rốt cuộc hắn đã hiểu “chết trong đau đớn tột cùng” là làm thế nào rồi.

“Được rồi, sao cậu tìm được tôi?”

“Anh kêu la rất lớn.”

Liễu Phong Vũ chọc cười: “Giọng nói của tôi êm tai phải không. Bà nó chứ, xém chút nữa thì đứt.”

“Tôi sẽ không để anh chết.” Đường Nhạn Khâu nói khẽ.

“Gì?” Liễu Phong Vũ kinh ngạc nhìn hắn.

Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nhìn hắn một cái: “Trước khi rời khỏi Đường gia, tôi đã đồng ý với Nhạn Cẩn sẽ bảo vệ anh.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Thật à? Sao tôi chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ nhỉ?”

Nét mặt Đường Nhạn Khâu có chút mất tự nhiên: “Tôi biết là được.”

Liễu Phong Vũ cười nói: “Dù thế nào thì lần này cũng phải cám ơn cậu, nào, hôn một cái, thưởng cho cưng.” Nói ôm bèn ôm lấy cổ Đường Nhạn Khâu muốn hôn.

Đường Nhạn Khâu hoảng sợ, mặt mày đỏ bừng: “Anh… anh đừng làm rộn!”

“Ngại cái gì, nếu cậu không muốn thì khi vào về Đường gia, giúp tôi chuyển cho tiểu Nhạn Cẩn.”

“Không được có ý đồ với em gái tôi!”

“Tôi có ý đồ gì với cô bé chứ, nó mới có mấy tuổi à, vẫn chưa trưởng thành đâu, tôi nói nhiều như vậy rồi sao cậu mãi không tin chứ, nghe không hiểu tiếng người à.”

Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một cái, bán tín bán nghi.

“Nào nào nào, tôi không mắc nợ ai, cậu để tôi hôn một cái, hai ta thanh toán xong xuôi.”

Đường Nhạn Khâu xấu hổ không ngớt: “Không cần!”

Liễu Phong Vũ nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, không nhịn được cười phá lên, tâm trạng âm u cuối cùng cũng chuyển tốt.

Nhanh chóng, Đường Nhạn Khâu thả hắn xuống người A Bố, Tùng Hạ kinh hãi: “Liễu ca làm sao vậy?”

Liễu Phong Vũ nói: “Tiểu Hạ mau tới đây, anh chết lạnh rồi.”

Trang Nghiêu nói: “Những người khác đâu, có nhìn thấy Đặng Tiêu không? Thành Thiên Bích thì sao?”

“Tôi đi tìm tiếp.” Đường Nhạn Khâu phẩy phẩy cánh, bay về phía xa xa.

Liễu Phong Vũ bọc kín áo khoác, run run cầm tay Tùng Hạ: “Tiểu Hạ, Liễu ca vừa trần truồng, lạnh chết người.”

“Anh muốn biến thân cũng phải bận tâm về quần áo chút chứ, anh chờ một chút, em xuống dưới lấy cho anh một bộ quần áo.”

“Đừng, anh không mặc quần áo bẩn của người chết đâu, có lạnh chết anh cũng không mặc.”

Tùng Hạ đành phải cởi quần áo lớp ngoài của mình ra đưa cho hắn: “Vậy anh mặc tạm đi, em không sợ lạnh.”

Liễu Phong Vũ há miệng run rẩy mặc quần áo, Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong cơ thể hắn, giúp hắn làm ấm thân thể, rốt cuộc Liễu Phong Vũ cũng chậm rãi ấm lên.

Ở chân tường phía sau căn cứ thí nghiệm, Đường Nhạn Khâu phát hiện Đặng Tiêu sắp đông cứng. Đặng Tiêu không chết do mất máu, nhưng nhiệt độ thấp lại sắp lấy mạng cậu ta rồi.

Đường Nhạn Khâu vội vàng nâng Đặng Tiêu dậy, đưa về trên người A Bố. Bên này Tùng Hạ vừa làm ấm người cho Liễu Phong Vũ xong lại thấy Đặng Tiêu sắp đi vào trạng thái ngủ đông được mang về.

Tùng Hạ vừa định làm ấm người cho cậu ta, Trang Nghiêu lại kéo cậu lại: “Để anh ta vào trạng thái ngủ đông đi, có thể anh ta đã bị mất nhiều máu, khi ngủ đông, tốc độ lưu thông máu sẽ xuống đến mức thấp nhất, chữa khỏi vết thương rồi hẵng cho anh ta dậy.”

Đặng Tiêu nghe nó nói như vậy cũng không chống cự cơn buồn ngủ nữa, nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái ngủ đông như giả chết, chống lại nhiệt độ thấp của thân thể.

Tùng Hạ thấy đuôi Đặng Tiêu cắm hàng chục đoạn xương, tuy gai xương cũng không to nhưng có vài cái đã nứt vỡ, nếu dùng sức nhổ ra sẽ xé rách vết thương, cậu buồn phiền nhìn đám gai xương này: “Trang Nghiêu, cậu xem, cái này làm sao bây giờ.”

Trang Nghiêu nhìn một lúc: “Liễu Phong Vũ, anh có thể cố gắng nhất có thể để không làm bị thương da thịt của anh ta mà hòa tan gai xương không.”

Liễu Phong Vũ nói: “Xương lộ ra ngoài thì được, vào trong rồi thì không có khả năng không đụng tới thịt đâu.”

“Như vậy anh hòa tan bên ngoài trước, sau đó đưa dịch tiêu hóa liều lượng nhỏ vào trong khe hở của cốt tủy, hòa tan từng chút một, đợi khớp xương mềm là có thể trực tiếp lôi ra ngoài.”

“Để tôi thử xem.” Liễu Phong Vũ cầm gai xương, dịch tiêu hóa tiết ra nhanh chóng hòa tan xương cốt thành bã, sau đó dựa theo những gì Trang Nghiêu đã nói, hắn đưa đầu ngón tay út vào trong cốt tủy, cho dịch tiêu hóa chảy ngược, cho đến khi xương hóa thành một hình trụ rỗng, chất xương phía ngoài cũng mềm đi không ít.

Tùng Hạ cẩn thận rút một đoạn xương ra, dùng hai đầu ngón tay sờ đoạn xương đã nát, khen: “Cách này tốt quá.”

Hai người phối hợp xử lý vết thương cho Đặng Tiêu.

Lúc này, tại một chỗ đất trống cách họ hơn một trăm mét, cây thầu dầu lúc trước đang giằng co với Dịch Đông kêu la đau đớn, chỉ e lập tức sẽ thấy thắng bại.

Cục diện chiến trường cơ bản đã bị họ khống chế, chỉ sợ hội Phụng Lam còn mỗi dị chủng thầu dầu kia là còn sống, ngũ đại cao thủ của Ngụy Tử đã chết, chỉ còn lại hai anh em Dịch Đông Dịch Nam, Thành Thiên Bích giết Hứa Trác, Liễu Phong Vũ giết Triệu Nhân Dung, Yến Hội Dương đánh cho Triệu Phấn Diêu Hoàng đến tan đàn xẻ nghé, mười mấy dị nhân còn lại của Ngụy Tử thấy tình thế xấu đi, kẻ thì chạy trốn, kẻ thì mất sạch ý chí chiến đấu. Trong trận chiến này, hiển nhiên họ là những người bảo tồn được đầy đủ sức mạnh nhất.

Thắng bại đã không thể thay đổi.

Fi: Đây là ảnh GIF lấy từ video về quá trình hoa đại vương khép mở, bạn nào muốn tìm hiểu về nó kỹ hơn có thể xem ở đây hoặc lên Youtube search theo từ khóa Rafflesia flower. Xem xong lại nghĩ đến đoạn nếu mình rơi vào trong đó (trong tình trạng nó đã tiến hóa giống như trong truyện) thì thật là… ヽ(;;)ノ

a69337f3tw1eble1dtqhfg207s05u7wh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện