Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 218
Là một thứ như viên đạn từ nơi nào đó phía trước bắn ra, bắn trúng ma thú mang theo bọn hắn, con ma thú kia trong nháy mắt hôi phi yên diệt!
Cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ là lúc bọn hắn rớt xuống đồng thời, lại có một viên đạn bắn về phía phi thuyền bọn họ, nhịn xuống đau nhức, Thâm Bạch thả ra mấy con mèo mun.
Con thứ nhất lập tức tan thành bụi phấn, con thứ hai kết quả giống nhau, con thứ ba vẫn thế, nhưng tốc độ của viên đạn rõ ràng thấp xuống, bất quá nó vẫn xuyên thấu con mèo mun thứ ba, sau đó con thứ tư...
Cuối cùng tới con thứ năm, viên đạn ngừng, thật sâu khảm vào trong cơ thể con mèo thứ năm, con mèo mun kia lập tức mang theo viên đạn bay về Thâm Bạch bên trong phi thuyền.
Mà cùng lúc đó, phi thuyền cũng đã rơi xuống nước, số lượng lớn nước tràn vào lỗ hổng trong quá trình phi thuyền rơi...
Bất quá bọn hắn cũng không có trầm xuống bao lâu, từ lúc bọn họ rơi xuống nước trong nháy mắt Tháp Lâm liền vô thanh vô tức tiêu thất bên trong phi thuyền, thân ảnh của hắn một giây kế tiếp xuất hiện bên dưới phi thuyền, vươn song chưởng, hắn vững vàng tiếp nhận, sau đó nhẹ nhàng ném phi thuyền về phía trước, phi thuyền liền tiếp tục hướng mặt nước "Bay" đi.
Hắn tổng cộng đẩy bốn lần, cuối cùng thẳng thắn kéo lại phá động trên phi thuyền, ngạnh sinh sinh lôi phi thuyền đi bên bờ.
Bọn họ cách bên bờ đã không xa.
Thâm Bạch trước tiên kéo Lâm Uyên từ trong phá động đẩy ra ngoài, sau đó mình cũng nhảy ra, phía sau hắn, Nạp Đức Lý Khắc, Mỹ Đăng cũng lần lượt từ bên trong phi thuyền bò ra.
Không ai giúp Tháp Lâm ← Dù sao Tháp Lâm nhất phó buông lỏng, bốn người ngồi trên phi thuyền, Nạp Đức Lý Khắc móc ra địa đồ bắt đầu xem, Mỹ Đăng vặn quần áo, còn Thâm Bạch thì giang bàn tay ra, lộ ra viên đạn đến từ đối diện, trước đó mèo mun lấy được.
Lúc đó hắn cảm giác thứ đó là đạn, mà thoạt nhìn cũng là một viên đạn châu sáng trông suốt, một đầu không lớn, cũng liền cỡ hạt đậu, nhưng so với đạn thế giới loài người hiển nhiên bất đồng, loại đạn này rõ ràng cho thấy do năng lượng tụ hợp mà thành, kim chúc sáng long lanh, lóng lánh.
Thâm Bạch cũng không phải trực tiếp lấy tay cầm mai đạn châu, mà dùng tự thân ám vật chất bao vây lấy, khi nó lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, Thâm Bạch hơi nhíu mày.
"Vừa... chính là bị cái này đánh trúng?" Bên cạnh hắn Lâm Uyên thấp giọng hỏi.
Thâm Bạch gật đầu.
"Vật này là cái gì?" Vắt khô y phục, lại đem tóc xử lý không sai biệt lắm, Mỹ Đăng lúc này mới nhìn Thâm Bạch, thấy đạn châu trong tay hắn thời gian, Mỹ Đăng còn là vẻ mặt bất minh nguyên cớ.
"Ta đoán chắc là đạn, vừa nãy chúng ta chính là bị viên đạn đó đánh trúng đi." Như Lâm Uyên, Nạp Đức Lý Khắc cũng thoáng cái nhìn thấu thân phận thứ này.
"Bản đồ điện tử và hướng dẫn nghi đều bị hư, ta mới vừa từ phi thuyền trước khi tới kiểm tra qua, bất quá coi như không hư cũng không dùng được, trước khi gặp chuyện không may ta phát hiện chúng nó bỗng nhiên không nhạy, đang muốn nói cho các ngươi, phi thuyền đã bị đánh trúng từ trên trời rơi xuống." Cho dù trên người ướt sũng còn đang nhỏ nước, Nạp Đức Lý Khắc vẫn nhất phái nhàn nhã đi chơi, dáng điệu từ tốn. Nàng nói, cầm bản đồ giấy trong tay phóng tới trung tâm bốn người, chỉ vào một điểm trong đó nói: "Vốn ta còn thật không dám xác nhận, bất quá thấy mai đạn đây, ta không sai biệt lắm có thể xác nhận."
"Chúng ta..." Nàng cười khổ một cái: "Tám phần mười đã đến săn khu."
"Săn khu?" Thâm Bạch, Lâm Uyên, Mỹ Đăng đồng thời nhìn nàng, nhìn kỹ, ở trong nước lôi kéo phi thuyền đi phía trước - Tháp Lâm cũng hơi nghiêng gò má về phía nàng.
"Cùng tên như nhau, săn khu chính là địa phương để săn thú. Nghe nói thế giới loài người hiện tại đã toàn diện cấm săn bắn hoang dại động vật, nhưng trong thế giới ma vật, hoạt động này lại càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng những có nhiều khu vực săn bắn hơn, thậm chí rất nhiều nhân loại yêu thích săn bắn cũng tìm tới tư cách gia nhập vào."
"Cái gì?" Méo đầu, Lâm Uyên trực tiếp trứu khởi mi.
"Các ngươi nhìn ở đây, nơi này địa đồ là màu xám tro, không có viết tên đúng không?" Nạp Đức Lý Khắc chỉ ngón tay vào phiến khu vực hôi sắc nói.
"Ở trên bản đồ, có rất nhiều địa phương không dùng tên biểu hiện, bất đồng màu sắc sẽ đại biểu công năng của bọn nó, ở trên bản đồ, hôi sắc đại biểu chính là săn khu. Màu sắc càng xám, đại biểu săn khu này nguy hiểm đẳng cấp càng cao."
"Chúng ta trước ở chỗ này, Tháp Lâm cảm hướng tốt, hắn đi phương hướng chính xác, chúng ta phương hướng đi tới... Ở đây, là Bố Lý Tháp Ti Vấn thị, mà phiến hôi sắc chung quanh Bố Lý Tháp Ti Vấn chính là săn khu, nếu như không thấy được đạn, ta tám phần mười cho rằng nơi này chính là Bố Lý Tháp Ti Vấn, nhưng mà có đạn, ta chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo rơi xuống săn khu, không, là ở săn khu bị cho rằng con mồi bị đánh trúng."
"Hơn nữa, từ trên bản đồ săn khu và đường ven biển cự ly đến xem, chúng ta tám phần mười là mới vừa đến săn khu liền bị đánh trúng, tình huống rất hỏng bét xuất hiện, chúng ta nhất định phải vượt qua toàn bộ săn khu mới có thể đến Bố Lý Tháp Ti Vấn thị."
"Tiền nhậm cố chủ của ta không thương hảo săn thú, cho nên ta chẳng bao giờ tới săn khu, mà ở yến hội rảnh rỗi trò chuyện thì chính là từ trong miệng những người khác ít nhiều biết quy tắc chung của săn khu, tỷ như săn khu chỉ có hai loại thân phận, con mồi và thợ săn, phàm là người đeo thợ săn bài có thể bảo chứng chính mình không bị thợ săn khác công kích, mà không có đeo thì gọi chung là con mồi, chúng ta không có thợ săn bài, như vậy chỉ có thể xem như con mồi."
"Đây..." Mỹ Đăng còn có chút lăng.
"Ý là chúng ta phải lấy thân phận con mồi kéo dài qua toàn bộ săn khu, phải tránh thoát tất cả thợ săn công kích mới có thể đến Bố Lý Tháp Ti Vấn thị." Thâm Bạch nói thẳng ra lời Nạp Đức Lý Khắc còn chưa nói hết.
"Có thể làm thêm thợ săn bài không?" Thâm Bạch trực tiếp hỏi Nạp Đức Lý Khắc.
"Không thể, thợ săn bài chỉ có ở lúc nhập khẩu mới có thể cầm, vô pháp làm thêm."
"Ta thua, ta quyết định liên hệ ba ba, để ông dẫn chúng ta đi ra ngoài..." Mỹ Đăng vẻ mặt uể oải từ trong lòng ngực móc điện thoại ra, rốt cục hiểu rõ tính nghiêm trọng, nàng cũng không đoái hoài tới che lấp hành tung.
"Chỉ sợ cũng không thể, phàm là săn khu đều không có tín hiệu, internet cũng không có..." Nạp Đức Lý Khắc đang nói, Mỹ Đăng đã mở điện thoại di động, điện thoại của nàng chất lượng tốt, dính nước cũng như trước có thể bình thường sử dụng, nhưng mà trên màn ảnh lại biểu hiện: Một vạch tín hiệu cũng không có.
Nạp Đức Lý Khắc lại nói đúng.
"Ta sẽ tống các ngươi đến... Địa phương kia." Đại khái là không nhớ kỹ tên Bố Lý Tháp Ti Vấn, Tháp Lâm dừng lại một chút, nửa ngày tìm một từ đại thế.
Đang lúc bọn hắn nói chuyện, Tháp Lâm vẫn đang đẩy phi thuyền đến bên bờ, hắn chèo rất nhanh, sau cùng công phu, hắn đem phi thuyền trọng trọng đẩy về phía trước, phi thuyền liền như một quả cầu lăn lên bờ, ngồi ở "đỉnh cầu" - đám người Lâm Uyên vội vàng nhanh chóng từ phía trên nhảy xuống, đều tự bình ổn rơi xuống đất.
"Được rồi, nói chung chúng ta bây giờ chính thức bước trên khu vực săn bắn rồi." Vững vàng rơi xuống đất, Thâm Bạch đứng lên vỗ vỗ cát đất cùng nước trên người, bĩu môi nói.
"Nghĩ không ra ta lần đầu tiên tới khu vực săn bắn, lại là lấy thân phận con mồi..." Đem địa đồ chiết hảo một lần nữa bỏ vào trong túi tây trang, Nạp Đức Lý Khắc cười khổ nói.
Mỹ Đăng và Lâm Uyên đều không nói chuyện, Mỹ Đăng như đang suy nghĩ gì, mà Lâm Uyên thì bắt đầu nhìn chung quanh kiểm tra địa hình.
Phía sau bọn họ là biển rộng, địa phương đang đứng hiện tại là bãi cát, bất quá cùng bãi cát hoàn toàn bất đồng, nơi này bãi cát lại là màu đỏ, khu vực tới gần nước biển thì đạm một chút hồng, mà càng đi về trước thì càng sâu, phóng nhãn nhìn về phía trước thời gian, con đường màu đỏ tươi sắc, trong nháy mắt Lâm Uyên thậm chí có ảo giác: Phảng phất phía trước là một cái biển máu.
Bất quá biển máu tự nhiên không có, có cũng là một mảnh màu đỏ sa mạc.
Trước biển có bãi cát coi như bình thường, thế nhưng sa mạc là chuyện gì xảy ra? Hắn tuy rằng địa lý không được tốt lắm, nhưng cũng biết loại địa mạo này có chút không tầm thường. Lâm Uyên trứu khởi mi.
"Cũng may lúc chúng ta tới là ban ngày, nếu như là buổi tối, tính nguy hiểm sẽ gấp bội." Nạp Đức Lý Khắc nói.
"Bất quá cho dù ban ngày, ở đây vẫn rất nguy hiểm." Thâm Bạch nói, giơ lên một ngón tay hướng phía Đông Nam, nơi đó mơ hồ có một đạo thân ảnh nằm ở nơi đó, đoàn người đi lên kiểm tra, cách còn có mười thước đã bắt đầu nghe thấy được mùi máu tươi, mà càng tiếp cận, vật kia cũng liền hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mọi người:
Là ma thú loại lộc hình, bụng mở một cái động lớn, chung quanh máu chính là từ trong lỗ động này chảy ra ngoài, khi Lâm Uyên bọn họ đến, máu còn không có đọng lại, còn đang nhất nhất chảy.
Lâm Uyên đang muốn khom lưng, bên cạnh Tháp Lâm bỗng nhiên chắn trước người hắn, tay Tháp Lâm hợp lại trên không trung, giống như bắt được vật gì đó, đợi được bàn tay của hắn lần nữa mở ra, thì đã nắm một viên đạn châu.
Giống viên Thâm Bạch bắt được trước đó.
Chẳng được bao lâu, bọn họ liền nghe được nhỏ vụn tiếng xào xạc, giương mắt nhìn: Cách đó không xa có một đoàn người đang cưỡi vật gì tới.
Bọn họ ngay từ đầu cho rằng đối phương kỵ phải là ngựa, nếu không nữa thì cũng có thể là lạc đà, nhưng mà đợi được đối phương kỵ đi tới phụ cận mới phát hiện đó là một loại sinh vật ám vật chất rất thần kỳ, chắc là ma thú, lớn lên giống ngựa, nhưng mà cả vật thể hắc sắc, nhìn không thấy mắt ở nơi nào, thật dài tóc mai và đuôi đều giống như vụ trạng hải tảo, ám vật chất không có ngưng tụ thành thực thể.
Giống như ngựa mộng yểm trong phim ảnh vậy.
Mà ngồi trên lưng ngựa là một nhóm người dùng đấu bồng màu đen đem người bọc đến nghiêm nghiêm chặt chặt, thoạt nhìn như tử thần, vai bọn họ có vật nổi lên, chắc là vũ khí.
Trên sa mạc màu đỏ mặt trời gần lặn, một đám hắc y kỵ sĩ cưỡi mộng yểm thú hắc sắc, tràng cảnh thực sự có chút quỷ dị.
Thẳng đến người cầm đầu cầm vũ khí chém ra, dùng mũi nhọn chỉ vào đám người Lâm Uyên, bầu không khí tĩnh lặng vừa tạo thành mới bị đánh vỡ:
Lâm Uyên bọn họ phát hiện đó không phải là liêm đao, mà là một thanh trường thương.
"Đó là con mồi ta bắn chết, các ngươi muốn đối con mồi của ta làm cái gì?" Người cầm đầu kia ngạo mạn nói.
Sau đó, "Xoạch" một tiếng, lực chú ý của người kia liền từ trên mặt đám người Lâm Uyên Thâm Bạch chuyển dời đến trên người Tháp Lâm, xác thực nói là đạn châu rơi xuống trong bàn tay Tháp Lâm.
Vừa rồi, bàn tay Tháp Lâm để nằm ngang, đạn châu liền thuận thế rơi xuống hạt cát.
Lúc này mới ý thức được đạn châu của mình bị người tiếp nhận, người nọ rõ ràng có chút khẩn trương, họng nhất oai, người nọ vỗ vỗ ngực: "Các ngươi muốn đối với ta làm cái gì? Ta thế nhưng có thợ săn bài, dựa theo công ước, thợ săn không thể liệp sát thợ săn."
Lâm Uyên nhíu nhíu mày.
Thâm Bạch cũng nhíu mày.
Bọn họ thấy người này dáng vẻ rất khẩn trương, nhưng bên cạnh hắn một gã hắc y nhân cưỡi "Mã" khác hướng hắn đến gần một ít, hạ giọng nói: "Thiếu gia, cậu dùng nghi khí nhìn một chút, bọn họ thế nhưng không có thợ săn bài."
Thanh âm của hắn tuy rằng thấp nhưng không giấu giếm được lỗ tai đám người Thâm Bạch.
Vì vậy Lâm Uyên bọn họ lại chặn được một từ then chốt.
"Không, không có thợ săn bài?" Tên hắc y nhân được xưng là thiếu gia ngẩn người, từ dưới áo choàng lấy ra một cái nghi khí hình tròn, nhắm ngay đám người Lâm Uyên chiếu chiếu, thanh âm bỗng cao lên: "Thật không có! Nói như vậy bọn họ không phải thợ săn mà là con mồi?!"
Cũng không biết hắn đang vui vẻ cái gì, ngực hít một tiếng, Thâm Bạch nhìn Lâm Uyên, rồi lập tức nhìn Nạp Đức Lý Khắc và Tháp Lâm, ngay sau đó, bọn họ liền xông ra ngoài, Thâm Bạch phụ trách tên thiếu gia, Nạp Đức Lý Khắc phụ trách tùy tùng của hắn, còn Tháp Lâm thì đem mọi người còn lại bao tròn, ba giây đồng hồ sau, đoàn người còn đang ngồi trên lưng ngựa thoải mái liền toàn bộ ngồi phịch dưới ngựa.
Trong lúc này, Lâm Uyên vẫn che chở Mỹ Đăng, mắt dòm đám Thâm Bạch đắc thủ, Lâm Uyên nhẹ giọng thở phào.
"Thợ săn bài giữ lại cho bọn hắn." Hắn nói với Thâm Bạch.
"Yên tâm, nguyên bản cũng không có ý định tranh bài tử của bọn họ, đám ngu ngốc này, cũng không biết vào bằng cách nào, em còn tưởng rằng khu vực săn bắn thật lợi hại ni ~ thế nào lần đầu tiên nhìn thấy thợ săn, nhìn thấy chính là như vậy." Thâm Bạch vừa nói, một bên lưu loát đem áo choàng vị thiếu gia kia bới xuống, sau đó lại từ trên người hắn móc ra nghi khí trước hắn dùng chiếu vào bọn họ, rồi lập tức dắt lấy ngựa, tò mò vỗ vỗ, sau đó cầm dây cương giao cho Lâm Uyên.
Mà sau khi hắn rời đi, Tháp Lâm lại đi tới bên cạnh tên thiếu gia kia, tỉ mỉ quan sát một phen, cuối cùng đem kính mắt trên mặt hắn cầm xuống, trên dưới liếc nhìn cặp mắt kiếng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Còn là Nạp Đức Lý Khắc dắt một con ngựa cho hắn, lại dắt một con ngựa cấp Mỹ Đăng.
Từ những người này đoạt năm con ngựa, bốn khẩu súng, chắc chắn đạn châu, một nghi khí, cộng thêm một cặp mắt kiếng, bọn họ cưỡi ngựa ly khai thiếu gia và tùy tùng xui xẻo của hắn.
"Yên tâm, bọn họ còn dư lại bảy con ngựa, tám cây thương, hai hộp đạn châu, tùy tùng trên người còn có một nghi khí khác, thợ săn bài cũng đều không ném, chỉ cần bọn họ đừng chủ động trêu chọc người khác, sẽ không có chuyện gì." Một bên giục ngựa cuồn cuộn, Thâm Bạch vừa nói với Lâm Uyên.
Gật đầu, Lâm Uyên nói: "Tôi biết đó là lựa chọn tốt nhất lúc đó."
Đoàn người vừa rồi mặc dù là nhóm người đầu tiên bọn họ sau khi đi vào gặp phải, bọn họ cũng không biết cái sa mạc nhập khẩu ở nơi nào, nhưng mà, từ đối phương biểu hiện đến xem, đối phương không chừng là " Địch nhân " tâm cơ thấp nhất, cũng không nguy hiểm nhất bọn họ gặp phải.
Về điểm ấy, Lâm Uyên không biết Thâm Bạch là thế nào phán đoán, nhưng mà hắn đã có phương thức phán định đặc biệt của riêng mình: Nhóm người kia nhân số rất nhiều.
Trong nhận biết của hắn, lợi hại thợ săn tuyệt đại đa số càng thiên hảo một mình đi trước, nếu không nữa thì chính là số ít bạn tốt hẹn nhau kết bạn mà đi, như nhóm người kia chừng mười cá nhân mênh mông cuồn cuộn ở chung với nhau, tuyệt đại đa số đều là tay mới không có kinh nghiệm gì, người cầm đầu tới vô giúp vui, người chung quanh thì làm bạn gia bảo hộ.
Vừa người phụ trách bảo vệ cũng không phải không cấp lực, Lâm Uyên trong lòng suy nghĩ, nhìn Tháp Lâm bên cạnh: Tháp Lâm thực sự rất lợi hại.
Đem cả quá trình nhìn phân minh, Thâm Bạch phụ trách đầu lĩnh và Nạp Đức Lý Khắc phụ trách tùy tùng kỳ thực đều rất phổ thông, thị vệ chung quanh mới là chân chính lợi hại, nhưng mà bọn họ ở trong tay Tháp Lâm giãy dụa căn bản không có vượt lên trước cố chủ trong tay Thâm Bạch và tuỳ tùng trong tay Nạp Đức Lý Khắc, thậm chí còn sớm hơn một chút, Tháp Lâm liền đưa bọn họ toàn bộ giải quyết rồi.
"Đây là cái gì?" Chú ý tới đường nhìn Lâm Uyên, Tháp Lâm nâng vật trong tay lên hỏi Lâm Uyên.
Là cặp mắt kiếng, từ chỗ tên thiếu gia lấy tới.
Không dẫn ngựa, không cần vũ khí, Tháp Lâm chỉ lấy một cặp mắt kiếng.
Cặp mắt kiếng nguyên bản rất phong cách, bất quá đại khái trong quá trình chủ nhân của nó bị Thâm Bạch hành hung, trên mặt kiếng xuất hiện vết rạn nát bấy.
Cầm sang quan sát, Lâm Uyên một lần nữa đưa lại cho Tháp Lâm: "Đây là một loại kính mắt trải qua đặc thù xử lý, có thể cho người thường thấy người có dị năng cao cấp và ma vật."
Trước Nạp Đức Lý Khắc đeo qua đạo cụ tương phản tác dụng, nên Lâm Uyên đối loại vật này cũng có lý giải.
"Có thể cho người thường thấy người có dị năng cao cấp và... Ma vật?" Tháp Lâm nhìn Lâm Uyên.
"Ta... là người có dị năng cao cấp sao? Hay là ma vật?" Hắn lại hỏi Lâm Uyên một vấn đề.
Hắn vào giờ khắc này, ánh mắt đơn thuần, tựa như một đứa bé.
Cùng hắn nhìn nhau chốc lát, Lâm Uyên suy tư nói: "Ta nghĩ ngươi chắc là ma vật."
Sau đó hắn còn đem định nghĩa ma vật phổ cập cho đối phương một lần.
Trong quá trình, Tháp Lâm biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là đem kính mắt hư đeo vào trên sống mũi, nhìn xung quanh một chút.
"Cặp mắt kiếng phá hủy, đã không thể dùng, ngươi nếu muốn, hãy mua cái mới." Nạp Đức Lý Khắc ở bên cạnh nói.
"Đi chỗ nào mua?"
"Thành phố lớn a ~ sẽ có đặc thù cung ứng thương, chúng ta ở Ửu Kim thị có bán nga ~ còn có bội số lớn tỷ số kính mắt, có thể để cho người thường một điểm năng lực cũng không có thấy được ma vật cao giai." Nạp Đức Lý Khắc nói, nhìn Tháp Lâm:
"Nói thí dụ như để mụ mụ ngươi thấy ngươi."
Nhìn nàng một cái, Tháp Lâm tựa đầu lần nữa quay lại tiền phương, bất quá, cái kính mắt bị hư trong tay, hắn thủy chung không có ném đi.
Cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ là lúc bọn hắn rớt xuống đồng thời, lại có một viên đạn bắn về phía phi thuyền bọn họ, nhịn xuống đau nhức, Thâm Bạch thả ra mấy con mèo mun.
Con thứ nhất lập tức tan thành bụi phấn, con thứ hai kết quả giống nhau, con thứ ba vẫn thế, nhưng tốc độ của viên đạn rõ ràng thấp xuống, bất quá nó vẫn xuyên thấu con mèo mun thứ ba, sau đó con thứ tư...
Cuối cùng tới con thứ năm, viên đạn ngừng, thật sâu khảm vào trong cơ thể con mèo thứ năm, con mèo mun kia lập tức mang theo viên đạn bay về Thâm Bạch bên trong phi thuyền.
Mà cùng lúc đó, phi thuyền cũng đã rơi xuống nước, số lượng lớn nước tràn vào lỗ hổng trong quá trình phi thuyền rơi...
Bất quá bọn hắn cũng không có trầm xuống bao lâu, từ lúc bọn họ rơi xuống nước trong nháy mắt Tháp Lâm liền vô thanh vô tức tiêu thất bên trong phi thuyền, thân ảnh của hắn một giây kế tiếp xuất hiện bên dưới phi thuyền, vươn song chưởng, hắn vững vàng tiếp nhận, sau đó nhẹ nhàng ném phi thuyền về phía trước, phi thuyền liền tiếp tục hướng mặt nước "Bay" đi.
Hắn tổng cộng đẩy bốn lần, cuối cùng thẳng thắn kéo lại phá động trên phi thuyền, ngạnh sinh sinh lôi phi thuyền đi bên bờ.
Bọn họ cách bên bờ đã không xa.
Thâm Bạch trước tiên kéo Lâm Uyên từ trong phá động đẩy ra ngoài, sau đó mình cũng nhảy ra, phía sau hắn, Nạp Đức Lý Khắc, Mỹ Đăng cũng lần lượt từ bên trong phi thuyền bò ra.
Không ai giúp Tháp Lâm ← Dù sao Tháp Lâm nhất phó buông lỏng, bốn người ngồi trên phi thuyền, Nạp Đức Lý Khắc móc ra địa đồ bắt đầu xem, Mỹ Đăng vặn quần áo, còn Thâm Bạch thì giang bàn tay ra, lộ ra viên đạn đến từ đối diện, trước đó mèo mun lấy được.
Lúc đó hắn cảm giác thứ đó là đạn, mà thoạt nhìn cũng là một viên đạn châu sáng trông suốt, một đầu không lớn, cũng liền cỡ hạt đậu, nhưng so với đạn thế giới loài người hiển nhiên bất đồng, loại đạn này rõ ràng cho thấy do năng lượng tụ hợp mà thành, kim chúc sáng long lanh, lóng lánh.
Thâm Bạch cũng không phải trực tiếp lấy tay cầm mai đạn châu, mà dùng tự thân ám vật chất bao vây lấy, khi nó lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, Thâm Bạch hơi nhíu mày.
"Vừa... chính là bị cái này đánh trúng?" Bên cạnh hắn Lâm Uyên thấp giọng hỏi.
Thâm Bạch gật đầu.
"Vật này là cái gì?" Vắt khô y phục, lại đem tóc xử lý không sai biệt lắm, Mỹ Đăng lúc này mới nhìn Thâm Bạch, thấy đạn châu trong tay hắn thời gian, Mỹ Đăng còn là vẻ mặt bất minh nguyên cớ.
"Ta đoán chắc là đạn, vừa nãy chúng ta chính là bị viên đạn đó đánh trúng đi." Như Lâm Uyên, Nạp Đức Lý Khắc cũng thoáng cái nhìn thấu thân phận thứ này.
"Bản đồ điện tử và hướng dẫn nghi đều bị hư, ta mới vừa từ phi thuyền trước khi tới kiểm tra qua, bất quá coi như không hư cũng không dùng được, trước khi gặp chuyện không may ta phát hiện chúng nó bỗng nhiên không nhạy, đang muốn nói cho các ngươi, phi thuyền đã bị đánh trúng từ trên trời rơi xuống." Cho dù trên người ướt sũng còn đang nhỏ nước, Nạp Đức Lý Khắc vẫn nhất phái nhàn nhã đi chơi, dáng điệu từ tốn. Nàng nói, cầm bản đồ giấy trong tay phóng tới trung tâm bốn người, chỉ vào một điểm trong đó nói: "Vốn ta còn thật không dám xác nhận, bất quá thấy mai đạn đây, ta không sai biệt lắm có thể xác nhận."
"Chúng ta..." Nàng cười khổ một cái: "Tám phần mười đã đến săn khu."
"Săn khu?" Thâm Bạch, Lâm Uyên, Mỹ Đăng đồng thời nhìn nàng, nhìn kỹ, ở trong nước lôi kéo phi thuyền đi phía trước - Tháp Lâm cũng hơi nghiêng gò má về phía nàng.
"Cùng tên như nhau, săn khu chính là địa phương để săn thú. Nghe nói thế giới loài người hiện tại đã toàn diện cấm săn bắn hoang dại động vật, nhưng trong thế giới ma vật, hoạt động này lại càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng những có nhiều khu vực săn bắn hơn, thậm chí rất nhiều nhân loại yêu thích săn bắn cũng tìm tới tư cách gia nhập vào."
"Cái gì?" Méo đầu, Lâm Uyên trực tiếp trứu khởi mi.
"Các ngươi nhìn ở đây, nơi này địa đồ là màu xám tro, không có viết tên đúng không?" Nạp Đức Lý Khắc chỉ ngón tay vào phiến khu vực hôi sắc nói.
"Ở trên bản đồ, có rất nhiều địa phương không dùng tên biểu hiện, bất đồng màu sắc sẽ đại biểu công năng của bọn nó, ở trên bản đồ, hôi sắc đại biểu chính là săn khu. Màu sắc càng xám, đại biểu săn khu này nguy hiểm đẳng cấp càng cao."
"Chúng ta trước ở chỗ này, Tháp Lâm cảm hướng tốt, hắn đi phương hướng chính xác, chúng ta phương hướng đi tới... Ở đây, là Bố Lý Tháp Ti Vấn thị, mà phiến hôi sắc chung quanh Bố Lý Tháp Ti Vấn chính là săn khu, nếu như không thấy được đạn, ta tám phần mười cho rằng nơi này chính là Bố Lý Tháp Ti Vấn, nhưng mà có đạn, ta chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo rơi xuống săn khu, không, là ở săn khu bị cho rằng con mồi bị đánh trúng."
"Hơn nữa, từ trên bản đồ săn khu và đường ven biển cự ly đến xem, chúng ta tám phần mười là mới vừa đến săn khu liền bị đánh trúng, tình huống rất hỏng bét xuất hiện, chúng ta nhất định phải vượt qua toàn bộ săn khu mới có thể đến Bố Lý Tháp Ti Vấn thị."
"Tiền nhậm cố chủ của ta không thương hảo săn thú, cho nên ta chẳng bao giờ tới săn khu, mà ở yến hội rảnh rỗi trò chuyện thì chính là từ trong miệng những người khác ít nhiều biết quy tắc chung của săn khu, tỷ như săn khu chỉ có hai loại thân phận, con mồi và thợ săn, phàm là người đeo thợ săn bài có thể bảo chứng chính mình không bị thợ săn khác công kích, mà không có đeo thì gọi chung là con mồi, chúng ta không có thợ săn bài, như vậy chỉ có thể xem như con mồi."
"Đây..." Mỹ Đăng còn có chút lăng.
"Ý là chúng ta phải lấy thân phận con mồi kéo dài qua toàn bộ săn khu, phải tránh thoát tất cả thợ săn công kích mới có thể đến Bố Lý Tháp Ti Vấn thị." Thâm Bạch nói thẳng ra lời Nạp Đức Lý Khắc còn chưa nói hết.
"Có thể làm thêm thợ săn bài không?" Thâm Bạch trực tiếp hỏi Nạp Đức Lý Khắc.
"Không thể, thợ săn bài chỉ có ở lúc nhập khẩu mới có thể cầm, vô pháp làm thêm."
"Ta thua, ta quyết định liên hệ ba ba, để ông dẫn chúng ta đi ra ngoài..." Mỹ Đăng vẻ mặt uể oải từ trong lòng ngực móc điện thoại ra, rốt cục hiểu rõ tính nghiêm trọng, nàng cũng không đoái hoài tới che lấp hành tung.
"Chỉ sợ cũng không thể, phàm là săn khu đều không có tín hiệu, internet cũng không có..." Nạp Đức Lý Khắc đang nói, Mỹ Đăng đã mở điện thoại di động, điện thoại của nàng chất lượng tốt, dính nước cũng như trước có thể bình thường sử dụng, nhưng mà trên màn ảnh lại biểu hiện: Một vạch tín hiệu cũng không có.
Nạp Đức Lý Khắc lại nói đúng.
"Ta sẽ tống các ngươi đến... Địa phương kia." Đại khái là không nhớ kỹ tên Bố Lý Tháp Ti Vấn, Tháp Lâm dừng lại một chút, nửa ngày tìm một từ đại thế.
Đang lúc bọn hắn nói chuyện, Tháp Lâm vẫn đang đẩy phi thuyền đến bên bờ, hắn chèo rất nhanh, sau cùng công phu, hắn đem phi thuyền trọng trọng đẩy về phía trước, phi thuyền liền như một quả cầu lăn lên bờ, ngồi ở "đỉnh cầu" - đám người Lâm Uyên vội vàng nhanh chóng từ phía trên nhảy xuống, đều tự bình ổn rơi xuống đất.
"Được rồi, nói chung chúng ta bây giờ chính thức bước trên khu vực săn bắn rồi." Vững vàng rơi xuống đất, Thâm Bạch đứng lên vỗ vỗ cát đất cùng nước trên người, bĩu môi nói.
"Nghĩ không ra ta lần đầu tiên tới khu vực săn bắn, lại là lấy thân phận con mồi..." Đem địa đồ chiết hảo một lần nữa bỏ vào trong túi tây trang, Nạp Đức Lý Khắc cười khổ nói.
Mỹ Đăng và Lâm Uyên đều không nói chuyện, Mỹ Đăng như đang suy nghĩ gì, mà Lâm Uyên thì bắt đầu nhìn chung quanh kiểm tra địa hình.
Phía sau bọn họ là biển rộng, địa phương đang đứng hiện tại là bãi cát, bất quá cùng bãi cát hoàn toàn bất đồng, nơi này bãi cát lại là màu đỏ, khu vực tới gần nước biển thì đạm một chút hồng, mà càng đi về trước thì càng sâu, phóng nhãn nhìn về phía trước thời gian, con đường màu đỏ tươi sắc, trong nháy mắt Lâm Uyên thậm chí có ảo giác: Phảng phất phía trước là một cái biển máu.
Bất quá biển máu tự nhiên không có, có cũng là một mảnh màu đỏ sa mạc.
Trước biển có bãi cát coi như bình thường, thế nhưng sa mạc là chuyện gì xảy ra? Hắn tuy rằng địa lý không được tốt lắm, nhưng cũng biết loại địa mạo này có chút không tầm thường. Lâm Uyên trứu khởi mi.
"Cũng may lúc chúng ta tới là ban ngày, nếu như là buổi tối, tính nguy hiểm sẽ gấp bội." Nạp Đức Lý Khắc nói.
"Bất quá cho dù ban ngày, ở đây vẫn rất nguy hiểm." Thâm Bạch nói, giơ lên một ngón tay hướng phía Đông Nam, nơi đó mơ hồ có một đạo thân ảnh nằm ở nơi đó, đoàn người đi lên kiểm tra, cách còn có mười thước đã bắt đầu nghe thấy được mùi máu tươi, mà càng tiếp cận, vật kia cũng liền hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mọi người:
Là ma thú loại lộc hình, bụng mở một cái động lớn, chung quanh máu chính là từ trong lỗ động này chảy ra ngoài, khi Lâm Uyên bọn họ đến, máu còn không có đọng lại, còn đang nhất nhất chảy.
Lâm Uyên đang muốn khom lưng, bên cạnh Tháp Lâm bỗng nhiên chắn trước người hắn, tay Tháp Lâm hợp lại trên không trung, giống như bắt được vật gì đó, đợi được bàn tay của hắn lần nữa mở ra, thì đã nắm một viên đạn châu.
Giống viên Thâm Bạch bắt được trước đó.
Chẳng được bao lâu, bọn họ liền nghe được nhỏ vụn tiếng xào xạc, giương mắt nhìn: Cách đó không xa có một đoàn người đang cưỡi vật gì tới.
Bọn họ ngay từ đầu cho rằng đối phương kỵ phải là ngựa, nếu không nữa thì cũng có thể là lạc đà, nhưng mà đợi được đối phương kỵ đi tới phụ cận mới phát hiện đó là một loại sinh vật ám vật chất rất thần kỳ, chắc là ma thú, lớn lên giống ngựa, nhưng mà cả vật thể hắc sắc, nhìn không thấy mắt ở nơi nào, thật dài tóc mai và đuôi đều giống như vụ trạng hải tảo, ám vật chất không có ngưng tụ thành thực thể.
Giống như ngựa mộng yểm trong phim ảnh vậy.
Mà ngồi trên lưng ngựa là một nhóm người dùng đấu bồng màu đen đem người bọc đến nghiêm nghiêm chặt chặt, thoạt nhìn như tử thần, vai bọn họ có vật nổi lên, chắc là vũ khí.
Trên sa mạc màu đỏ mặt trời gần lặn, một đám hắc y kỵ sĩ cưỡi mộng yểm thú hắc sắc, tràng cảnh thực sự có chút quỷ dị.
Thẳng đến người cầm đầu cầm vũ khí chém ra, dùng mũi nhọn chỉ vào đám người Lâm Uyên, bầu không khí tĩnh lặng vừa tạo thành mới bị đánh vỡ:
Lâm Uyên bọn họ phát hiện đó không phải là liêm đao, mà là một thanh trường thương.
"Đó là con mồi ta bắn chết, các ngươi muốn đối con mồi của ta làm cái gì?" Người cầm đầu kia ngạo mạn nói.
Sau đó, "Xoạch" một tiếng, lực chú ý của người kia liền từ trên mặt đám người Lâm Uyên Thâm Bạch chuyển dời đến trên người Tháp Lâm, xác thực nói là đạn châu rơi xuống trong bàn tay Tháp Lâm.
Vừa rồi, bàn tay Tháp Lâm để nằm ngang, đạn châu liền thuận thế rơi xuống hạt cát.
Lúc này mới ý thức được đạn châu của mình bị người tiếp nhận, người nọ rõ ràng có chút khẩn trương, họng nhất oai, người nọ vỗ vỗ ngực: "Các ngươi muốn đối với ta làm cái gì? Ta thế nhưng có thợ săn bài, dựa theo công ước, thợ săn không thể liệp sát thợ săn."
Lâm Uyên nhíu nhíu mày.
Thâm Bạch cũng nhíu mày.
Bọn họ thấy người này dáng vẻ rất khẩn trương, nhưng bên cạnh hắn một gã hắc y nhân cưỡi "Mã" khác hướng hắn đến gần một ít, hạ giọng nói: "Thiếu gia, cậu dùng nghi khí nhìn một chút, bọn họ thế nhưng không có thợ săn bài."
Thanh âm của hắn tuy rằng thấp nhưng không giấu giếm được lỗ tai đám người Thâm Bạch.
Vì vậy Lâm Uyên bọn họ lại chặn được một từ then chốt.
"Không, không có thợ săn bài?" Tên hắc y nhân được xưng là thiếu gia ngẩn người, từ dưới áo choàng lấy ra một cái nghi khí hình tròn, nhắm ngay đám người Lâm Uyên chiếu chiếu, thanh âm bỗng cao lên: "Thật không có! Nói như vậy bọn họ không phải thợ săn mà là con mồi?!"
Cũng không biết hắn đang vui vẻ cái gì, ngực hít một tiếng, Thâm Bạch nhìn Lâm Uyên, rồi lập tức nhìn Nạp Đức Lý Khắc và Tháp Lâm, ngay sau đó, bọn họ liền xông ra ngoài, Thâm Bạch phụ trách tên thiếu gia, Nạp Đức Lý Khắc phụ trách tùy tùng của hắn, còn Tháp Lâm thì đem mọi người còn lại bao tròn, ba giây đồng hồ sau, đoàn người còn đang ngồi trên lưng ngựa thoải mái liền toàn bộ ngồi phịch dưới ngựa.
Trong lúc này, Lâm Uyên vẫn che chở Mỹ Đăng, mắt dòm đám Thâm Bạch đắc thủ, Lâm Uyên nhẹ giọng thở phào.
"Thợ săn bài giữ lại cho bọn hắn." Hắn nói với Thâm Bạch.
"Yên tâm, nguyên bản cũng không có ý định tranh bài tử của bọn họ, đám ngu ngốc này, cũng không biết vào bằng cách nào, em còn tưởng rằng khu vực săn bắn thật lợi hại ni ~ thế nào lần đầu tiên nhìn thấy thợ săn, nhìn thấy chính là như vậy." Thâm Bạch vừa nói, một bên lưu loát đem áo choàng vị thiếu gia kia bới xuống, sau đó lại từ trên người hắn móc ra nghi khí trước hắn dùng chiếu vào bọn họ, rồi lập tức dắt lấy ngựa, tò mò vỗ vỗ, sau đó cầm dây cương giao cho Lâm Uyên.
Mà sau khi hắn rời đi, Tháp Lâm lại đi tới bên cạnh tên thiếu gia kia, tỉ mỉ quan sát một phen, cuối cùng đem kính mắt trên mặt hắn cầm xuống, trên dưới liếc nhìn cặp mắt kiếng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Còn là Nạp Đức Lý Khắc dắt một con ngựa cho hắn, lại dắt một con ngựa cấp Mỹ Đăng.
Từ những người này đoạt năm con ngựa, bốn khẩu súng, chắc chắn đạn châu, một nghi khí, cộng thêm một cặp mắt kiếng, bọn họ cưỡi ngựa ly khai thiếu gia và tùy tùng xui xẻo của hắn.
"Yên tâm, bọn họ còn dư lại bảy con ngựa, tám cây thương, hai hộp đạn châu, tùy tùng trên người còn có một nghi khí khác, thợ săn bài cũng đều không ném, chỉ cần bọn họ đừng chủ động trêu chọc người khác, sẽ không có chuyện gì." Một bên giục ngựa cuồn cuộn, Thâm Bạch vừa nói với Lâm Uyên.
Gật đầu, Lâm Uyên nói: "Tôi biết đó là lựa chọn tốt nhất lúc đó."
Đoàn người vừa rồi mặc dù là nhóm người đầu tiên bọn họ sau khi đi vào gặp phải, bọn họ cũng không biết cái sa mạc nhập khẩu ở nơi nào, nhưng mà, từ đối phương biểu hiện đến xem, đối phương không chừng là " Địch nhân " tâm cơ thấp nhất, cũng không nguy hiểm nhất bọn họ gặp phải.
Về điểm ấy, Lâm Uyên không biết Thâm Bạch là thế nào phán đoán, nhưng mà hắn đã có phương thức phán định đặc biệt của riêng mình: Nhóm người kia nhân số rất nhiều.
Trong nhận biết của hắn, lợi hại thợ săn tuyệt đại đa số càng thiên hảo một mình đi trước, nếu không nữa thì chính là số ít bạn tốt hẹn nhau kết bạn mà đi, như nhóm người kia chừng mười cá nhân mênh mông cuồn cuộn ở chung với nhau, tuyệt đại đa số đều là tay mới không có kinh nghiệm gì, người cầm đầu tới vô giúp vui, người chung quanh thì làm bạn gia bảo hộ.
Vừa người phụ trách bảo vệ cũng không phải không cấp lực, Lâm Uyên trong lòng suy nghĩ, nhìn Tháp Lâm bên cạnh: Tháp Lâm thực sự rất lợi hại.
Đem cả quá trình nhìn phân minh, Thâm Bạch phụ trách đầu lĩnh và Nạp Đức Lý Khắc phụ trách tùy tùng kỳ thực đều rất phổ thông, thị vệ chung quanh mới là chân chính lợi hại, nhưng mà bọn họ ở trong tay Tháp Lâm giãy dụa căn bản không có vượt lên trước cố chủ trong tay Thâm Bạch và tuỳ tùng trong tay Nạp Đức Lý Khắc, thậm chí còn sớm hơn một chút, Tháp Lâm liền đưa bọn họ toàn bộ giải quyết rồi.
"Đây là cái gì?" Chú ý tới đường nhìn Lâm Uyên, Tháp Lâm nâng vật trong tay lên hỏi Lâm Uyên.
Là cặp mắt kiếng, từ chỗ tên thiếu gia lấy tới.
Không dẫn ngựa, không cần vũ khí, Tháp Lâm chỉ lấy một cặp mắt kiếng.
Cặp mắt kiếng nguyên bản rất phong cách, bất quá đại khái trong quá trình chủ nhân của nó bị Thâm Bạch hành hung, trên mặt kiếng xuất hiện vết rạn nát bấy.
Cầm sang quan sát, Lâm Uyên một lần nữa đưa lại cho Tháp Lâm: "Đây là một loại kính mắt trải qua đặc thù xử lý, có thể cho người thường thấy người có dị năng cao cấp và ma vật."
Trước Nạp Đức Lý Khắc đeo qua đạo cụ tương phản tác dụng, nên Lâm Uyên đối loại vật này cũng có lý giải.
"Có thể cho người thường thấy người có dị năng cao cấp và... Ma vật?" Tháp Lâm nhìn Lâm Uyên.
"Ta... là người có dị năng cao cấp sao? Hay là ma vật?" Hắn lại hỏi Lâm Uyên một vấn đề.
Hắn vào giờ khắc này, ánh mắt đơn thuần, tựa như một đứa bé.
Cùng hắn nhìn nhau chốc lát, Lâm Uyên suy tư nói: "Ta nghĩ ngươi chắc là ma vật."
Sau đó hắn còn đem định nghĩa ma vật phổ cập cho đối phương một lần.
Trong quá trình, Tháp Lâm biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là đem kính mắt hư đeo vào trên sống mũi, nhìn xung quanh một chút.
"Cặp mắt kiếng phá hủy, đã không thể dùng, ngươi nếu muốn, hãy mua cái mới." Nạp Đức Lý Khắc ở bên cạnh nói.
"Đi chỗ nào mua?"
"Thành phố lớn a ~ sẽ có đặc thù cung ứng thương, chúng ta ở Ửu Kim thị có bán nga ~ còn có bội số lớn tỷ số kính mắt, có thể để cho người thường một điểm năng lực cũng không có thấy được ma vật cao giai." Nạp Đức Lý Khắc nói, nhìn Tháp Lâm:
"Nói thí dụ như để mụ mụ ngươi thấy ngươi."
Nhìn nàng một cái, Tháp Lâm tựa đầu lần nữa quay lại tiền phương, bất quá, cái kính mắt bị hư trong tay, hắn thủy chung không có ném đi.
Bình luận truyện