Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 155: 155: Chết Đi




Khi Trì Tuyết tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi rất tối.

Đây giống như một cái hầm, chỉ có ánh sáng luồn qua thanh thông gió hẹp dài, bây giờ đã quá nửa khuya, nên chút ánh sáng ấy chẳng đủ để cô biết mình đang ở đâu.
Trì Tuyết nhận ra tay mình bị trói ngược ra sau, miệng cũng bị nhét cái gì đó.

Cô thở dài một đỗi, nhớ lại hình như lúc vừa ra khỏi nhà đã bị đánh ngất.

Trì Tuyết thoáng sững người, sực nhớ ra mình đang mang thai, vội vàng nhìn xuống bụng mình.

May quá, cô không cảm thấy đau đớn gì cả, ngoại trừ trời quá lạnh, nhiệt độ trong phòng kín lạnh lẽo đến mức đau phổi ra, thì không có gì khác cả.
Trì Tuyết thoáng yên tâm, sau đó cố gắng dỏng tai phân biệt âm thanh.

Điện thoại túi xách của cô không thấy đâu, có lẽ là cướp.

Hoặc có lẽ là bắt cóc...! Trì Tuyết nghĩ đến việc có thể mình đã bị bắt cóc, trong lòng sợ hãi không thôi.

Tiếng lạch cạch âm vang khiến Trì Tuyết nhìn lại, một bóng dáng đi vào bên trong, sau đó bóng đèn nhỏ trên trần loá sáng, Trì Tuyết nhíu mày vì ánh sáng, sau đó mới nhìn những người trước mặt mình.
Đi đầu là một người phụ nữ, Trì Tuyết thoáng nhớ đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng cô không nhớ rõ là ai.

Người phụ nữ õng ẹo dựa sát vào một tên đàn ông, ánh mắt gã nhìn cô như đang xem một món hàng triển lãm, Trì Tuyết nhịn không được nhướn mày.

Trúc nhìn thấy Trì Tuyết trong kho hàng một ngày, vậy mà tinh thần vẫn khá tốt, gò má cao, làn da trắng, đôi mắt to tròn, bảo sao anh không yêu.
Càng như vậy, Trúc càng không can tâm.

Trì Tuyết không nổi trội, học vấn chẳng bằng cô.

Thậm chí gia cảnh cũng xa cô tám vạn dặm, dựa vào cái gì mà quyến rũ được anh?

“Anh Trung, hay cho đám đàn em đi!"
Đám đàn em nhìn thấy Trì Tuyết cũng ngứa ngáy tinh thần, trong giới này, làm gì có phải trái đúng sai.

Trì Tuyết nghe vậy cứng đơ người, ở đây toàn là những tên xăm trổ bậm trợn, họ tính làm gì cô...!Trì Tuyết ngậm giẻ không la oái được gì, cô tuyệt vọng nhìn về phía cửa kho, trong lòng bật ra một cái tên.
Trung nghe Trúc nói xong, quay đầu quát đám đằng sau.

“Tụi mày đừng động vào nó, nó là vợ của Kỷ Nhiên.

Đợi thằng đó đến, tụi mày muốn xử con này thế nào thì xử.

Bây giờ cứ để yên đấy".
Trì Tuyết dỏng tai nghe, mới biết Kỷ Nhiên sẽ đến.

Sau phút vui vẻ là lo âu, Kỷ Nhiên đến đây làm gì...!Trì Tuyết thoáng thấy họ cầm mã tấu dao phay, nếu Kỷ Nhiên đến...Trì Tuyết hoang mang một đỗi.

Đám người này nhìn thì không phải người đàng hoàng, hay là muốn bắt cóc tống tiền? Không ngờ, sau nhiều năm như vậy cô lại rơi vào tình trạng này lần nữa.
Trì Tuyết nhắm mắt, trước mặt đã có một người phụ nữ đi lộc cộc về phía này.

Trì Tuyết nhìn cô ả, trước cổ cô chi chít dấu hôn ngân, gương mặt xinh đẹp, nhìn giống con nhà gia giáo, nhưng cô ả và tên cầm đầu kia qua lại...
Trúc đến trước mặt Trì Tuyết, kéo giẻ lau ra.

Trì Tuyết không ngờ Trúc làm vậy, Trì Tuyết nhịn không được buồn nôn, ho sằng sặc một lúc.

Trúc quăng giẻ đi, cúi người đối diện Trì Tuyết, nâng cằm cô lên, ngón tay Trúc nhọn như muốn bấm đứt mặt Trì Tuyết.
“Thật xinh đẹp."
Trúc thở dài, da mịn dáng chuẩn, quả là người đẹp hiếm thấy.

Trì Tuyết ngơ ngác nhìn Trúc, cô ho khan xong, mới hỏi.

"Cô là ai?"
Trúc cười mỉm, Trì Tuyết càng không hiểu gì.

"Mày không cần biết tao là ai.

Dù sao qua đêm nay, mày cũng thành dĩ vãng".
Trúc xem Trì Tuyết là cái gai trong mắt, vậy mà người này còn chẳng biết cô là ai.

Cũng phải, Kỷ Nhiên bảo vệ cô ả kĩ như thế, làm sao Trì Tuyết biết Trúc là ai.

Trúc càng nghĩ càng giận, ngón tay đã bấm lên mặt Trì Tuyết, Trì Tuyết đau vẫy vùng.

Trúc còn chưa thỏa giận, phía sau đã vang lên giọng Trung hơi cảnh cáo.
"Thanh Trúc".
Trúc hơi cứng người, nhưng mỉm cười ngay.
"Nếu muốn trách, cứ trách chồng mày ấy".
“Vậy là ý gì?” Trì Tuyết nghi ngờ, nhưng Trúc chẳng quan tâm cô nữa.
Trúc phủi mông đứng dậy, đi về phía Trung.

Trì Tuyết ngó sững theo, không hiểu Trúc muốn nói gì.

Cô khát khô cả cổ, người vừa mệt vừa đói, ánh mắt ngóng trông về phía cửa, chẳng biết đang mong chờ điều gì.

Trung nhìn Trì Tuyết một lúc, Trúc xem như thỏa nguyện thấy Trì Tuyết rồi, mới ra hiệu đàn em trói Trì Tuyết vào cột sắt.

Trì Tuyết không chống lại được, chẳng mấy chốc đã bị cột cứng vào cột.


Cô hỏi.
"Các người là ai? Các người muốn làm gì?" Trung quay đầu đi cùng Trúc, đám người cũng đi theo.

Cánh cửa ầm ầm khép lại, giam Trì Tuyết vào trong bóng tối.
Cô nhìn ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, cảm giác sợ hãi như muốn nhấn chìm cô.

Trong đầu hoảng loạn trong đủ thứ suy nghĩ, mãi một lúc sau cô mệt mỏi thiếp đi.

Trong giấc mơ toàn là máu và súng đạn đan xen nhau.

Trì Tuyết ngủ không sâu giấc, cô có thai nên đuối hơn người khác, thành ra cứ nhắm mắt là ngủ thiếp đi.

Nhưng đồng thời chất lượng giấc ngủ không tốt, hể cứ ai mở cửa vào kho hàng là Trì Tuyết thức dậy ngay.
Trì Tuyết không biết đây đã lần thứ mấy cô gái tên Trúc đi vào trong kho hàng, đối với những người xa lạ, cô thường không nhớ rõ họ, chỉ có cô này là khác.

Trúc ưỡn ẹo đến gần Trì Tuyết, trong bóng tối không soi rõ mặt người, cô ta cứ đứng như thế.

Trì Tuyết nhướn mày một hồi lâu, bàn tay tê dại đi vì dây trói khát, cả ngày chưa có ngụm nước nào, bây giờ còn đối mặt với một cô gái không biết đối địch với mình vì lý do gì, vậy mà Trì Tuyết vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo.
Trúc lướt trước Trì Tuyết như thể có ý định với cô, Trì Tuyết thoáng rùng mình, cô có cảm giác người trước mặt không có ý tốt gì.
"Trì Tuyết, mày thật đáng thương".
".” Trì Tuyết cố gắng nhìn gương mặt người phụ nữ trước mặt, nhưng mãi mà không thấy.

Cô không dại mà đáp lại, nên chỉ duy trì im lặng từ đầu chí cuối.
“Sao? Mới vậy đã giận rồi sao? Hạng của mày chỉ biết ngửa chân nằm chờ người khác đến nuôi ăn, mày còn ra vẻ cao quý hiền lành cho ai xem? Tao chúa ghét mấy con *** **** mà ra vẻ như mày, vậy mà anh ấy lại thích hạng giả tạo như vậy".
Trì Tuyết không đáp lại, Trúc không những không thấy ngượng, còn nâng cằm cô lên.

Không biết vô tình hay cố ý mà ngón tay lại bấm ngay vào vị trí cũ, Trì Tuyết thoáng rên rỉ, Trúc càng dùng lực mạnh hơn.
"Hạng của mày đưa cho đám ngoài kia tụi nó còn không thèm đụng."
Trúc cúi đầu, kề sát bên tai Trì Tuyết, “Đây là hậu quả khi mày giành người đàn ông của tao.

Mày có tư cách gì mà đứng bên anh ấy."

“Nhiên?” Giọng Trì Tuyết khàn đặc đi vì thiếu nước, nghe đến cái tên này, thái độ của Trúc càng gắt gỏng hơn.

Bạt tai Trì Tuyết, Trì Tuyết đau đến nghiêng đầu sang bên, trên má nóng ran.
“Câm.

Ai cho mày nói chuyện?"
Trúc không ưa gì Trì Tuyết, bây giờ cho dù đã bị trói, rơi vào tay Trúc rồi, thì vẫn mang dáng vẻ không xem ai ra gì đó.

Trúc dành bao nhiêu năm mới vào được Eudora, tốn bao lâu mới đứng bên cạnh anh, vậy mà cuối cùng người bước vào nhà anh lại là Trì Tuyết.
Cô có tài cán gì? Người không trả giá gì cớ gì được hạnh phúc? Trúc đưa tay bóp cổ Trì Tuyết.
"Con điếm, mày chết đi.

Mày chết rồi thì anh ấy sẽ yêu tao".
Trì Tuyết bị trói, cố gắng vùng vẫy, Trúc siết khá chặt, Trì Tuyết quơ quàng trong tuyệt vọng, nước mắt ứa ra vì khó thở.

Gương mặt Trúc đỏ au vì giận, Trì Tuyết càng lúc càng đuối, thì một người lao vào gạt phăng Trúc ra.
Trì Tuyết rũ người, cô ho sằng sặc vì ngạt.

Nước mắt sinh lí ứa ra, đã thấy Trung đứng cạnh Trúc từ bao giờ.
"Cô làm gì vậy? Điên rồi à?”
Trúc nhìn sang Trung, đèn kho hàng đã bật sáng, cô ta nhìn Trì Tuyết rũ rượi trên ghế, trên cổ trắng ngần còn dấu tay đỏ au, vẫn không cảm thấy hối hận.

Cô ta cười sằng sặc.
"Anh ngăn tôi làm gì, tôi muốn nó chết.

Chết đi".
Trung thoáng kinh ngạc nhìn Trúc, giữ tay Trúc lại để cô ta không nổi điên lao về bên kia.

Trúc như không còn gì để mất, cười sằng sặc chỉ về phía Trì Tuyết.
“Mày muốn biết vì sao tao bắt mày không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện