Lạc Tích
Chương 47: Thái y
Hình bộ.
Vinh Thiển ôm lấy thân thể của Bạch Lạc Tích, để nàng tận lực tựa ở trên người mình, hi vọng như vậy có thể thoải mái một ít, nửa canh giờ trôi qua, ngục tốt vẫn chưa trở về, mồ hôi của Bạch Lạc Tích đã đem làn váy của Vinh Thiển thấm ướt.
"Điện hạ, lão nô đi xem thử, ngài chờ chốc lát." Vinh Thiển quyết định tự mình đi một lần.
"Ừm." Bạch Lạc Tích nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp lại, nếu như không có tiếng đáp lại này, Vinh Thiển đều cho rằng Bạch Lạc Tích đã ngủ cạn, đứa nhỏ này quá yên tĩnh.
"Ngài đi mau vài bước, chuyện này gấp đó." Vinh Thiển còn chưa đi ra đại lao, liền nghe thấy tiếng của ngục tốt.
"Dung cô cô, hoàng thượng có chuyện quan trọng cần xử lý, trước tiên lệnh thái y đến xem thử." Nhìn thấy Vinh Thiển, ngục tốt giao ra lệnh bài, nịnh nọt cười nói.
"Cũng được, làm phiền ngài xem một chút trước." Vinh Thiển khẽ cuối đầu, quay người dẫn đường.
"Điện hạ bị thương chỗ nào, có thể cho thần nhìn một cái vết thương trước hay không?" Thái y nhìn thấy Bạch Lạc Tích, thả xuống hòm thuốc, đến đến gần phía trước.
"Ra ngoài." Trì hoãn chốc lát, Bạch Lạc Tích mở miệng.
"Chuyện này.." Thái y chuyển hướng nhìn Vinh Thiển.
"Điện hạ, ngài để thái y xem một chút đi, kê chút thuốc dùng, ngài bộ dáng này.." Vinh Thiển khuyên lơn.
"Không cần, bệnh của bản thân ta tự ta biết." Bạch Lạc Tích đi theo bên người sư phụ nhiều năm, đối với y thuật cũng là có hiểu biết, đau đầu sư phụ cũng không chữa tốt, thái y làm sao có khả năng trị liệu.
"Được, không xem vết thương, bắt mạch đều có thể chứ." Vinh Thiển cho rằng Bạch Lạc Tích khó chịu, không muốn để cho người khác nhìn thấy vết thương.
"..."
Thật lâu không có trả lời, Vinh Thiển dùng ánh mắt ra hiệu thái y bắt mạch.
"Ra ngoài!" Thái y vừa muốn đụng tới cổ tay của Bạch Lạc Tích, thì bị một luồng sức mạnh vung ra, Bạch Lạc Tích mở hai mắt ra, trong con ngươi tràn ngập đề phòng.
"Điện hạ, ngài không cho thần bắt mạch, làm sao kê thuốc a." Thái y có chút bất đắc dĩ.
"Không cần kê thuốc, hai ngày nữa là tốt rồi" Bạch Lạc Tích nhìn ánh mắt lo lắng của lão thái y, khôi phục bình tĩnh trước đó, nàng rất là khó chịu, vào lúc này bất kỳ va chạm nào đều sẽ khiến nàng mẫn cảm dị thường.
"Bắt mạch!" Ngay ở thời điểm hai bên giằng co, một thanh âm lạnh như băng truyền đến, mọi người liếc mắt nhìn lại, Tiêu Yến đang chắp tay đứng ở cạnh cửa, ánh mắt đảo qua Bạch Lạc Tích, tâm tình nhìn không ra càng nhiều.
Vinh Thiển ôm lấy thân thể của Bạch Lạc Tích, để nàng tận lực tựa ở trên người mình, hi vọng như vậy có thể thoải mái một ít, nửa canh giờ trôi qua, ngục tốt vẫn chưa trở về, mồ hôi của Bạch Lạc Tích đã đem làn váy của Vinh Thiển thấm ướt.
"Điện hạ, lão nô đi xem thử, ngài chờ chốc lát." Vinh Thiển quyết định tự mình đi một lần.
"Ừm." Bạch Lạc Tích nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp lại, nếu như không có tiếng đáp lại này, Vinh Thiển đều cho rằng Bạch Lạc Tích đã ngủ cạn, đứa nhỏ này quá yên tĩnh.
"Ngài đi mau vài bước, chuyện này gấp đó." Vinh Thiển còn chưa đi ra đại lao, liền nghe thấy tiếng của ngục tốt.
"Dung cô cô, hoàng thượng có chuyện quan trọng cần xử lý, trước tiên lệnh thái y đến xem thử." Nhìn thấy Vinh Thiển, ngục tốt giao ra lệnh bài, nịnh nọt cười nói.
"Cũng được, làm phiền ngài xem một chút trước." Vinh Thiển khẽ cuối đầu, quay người dẫn đường.
"Điện hạ bị thương chỗ nào, có thể cho thần nhìn một cái vết thương trước hay không?" Thái y nhìn thấy Bạch Lạc Tích, thả xuống hòm thuốc, đến đến gần phía trước.
"Ra ngoài." Trì hoãn chốc lát, Bạch Lạc Tích mở miệng.
"Chuyện này.." Thái y chuyển hướng nhìn Vinh Thiển.
"Điện hạ, ngài để thái y xem một chút đi, kê chút thuốc dùng, ngài bộ dáng này.." Vinh Thiển khuyên lơn.
"Không cần, bệnh của bản thân ta tự ta biết." Bạch Lạc Tích đi theo bên người sư phụ nhiều năm, đối với y thuật cũng là có hiểu biết, đau đầu sư phụ cũng không chữa tốt, thái y làm sao có khả năng trị liệu.
"Được, không xem vết thương, bắt mạch đều có thể chứ." Vinh Thiển cho rằng Bạch Lạc Tích khó chịu, không muốn để cho người khác nhìn thấy vết thương.
"..."
Thật lâu không có trả lời, Vinh Thiển dùng ánh mắt ra hiệu thái y bắt mạch.
"Ra ngoài!" Thái y vừa muốn đụng tới cổ tay của Bạch Lạc Tích, thì bị một luồng sức mạnh vung ra, Bạch Lạc Tích mở hai mắt ra, trong con ngươi tràn ngập đề phòng.
"Điện hạ, ngài không cho thần bắt mạch, làm sao kê thuốc a." Thái y có chút bất đắc dĩ.
"Không cần kê thuốc, hai ngày nữa là tốt rồi" Bạch Lạc Tích nhìn ánh mắt lo lắng của lão thái y, khôi phục bình tĩnh trước đó, nàng rất là khó chịu, vào lúc này bất kỳ va chạm nào đều sẽ khiến nàng mẫn cảm dị thường.
"Bắt mạch!" Ngay ở thời điểm hai bên giằng co, một thanh âm lạnh như băng truyền đến, mọi người liếc mắt nhìn lại, Tiêu Yến đang chắp tay đứng ở cạnh cửa, ánh mắt đảo qua Bạch Lạc Tích, tâm tình nhìn không ra càng nhiều.
Bình luận truyện