Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 153
Dương Gia Lập sửng sốt một lát, không kịp phản ứng lại.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ ngây người mở to mắt của cậu, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu một cái.
Dương Gia Lập quay người lại, vươn tay đẩy đẩy bắp chân của Diệp Đình, hỏi: “Dọn ra ngoài là ý gì?”
“Nếu em cảm thấy mẹ anh xuất hiện khiến em không thoải mái vậy thì chúng ta đi tìm chỗ khác ở, dọn ra ngoài sống, chỉ hai chúng ta thôi.”
Dương Gia Lập nhíu mày, thật trong trong lòng cũng có chút động tâm.
Nhưng mà cậu cúi đầu nghĩ nghĩ, vẫn chọn lắc đầu: “Hay là thôi đi. Mẹ anh cũng sẽ nhanh chóng trở lại Mỹ, chỉ có một tuần, nhịn chút liền qua chứ gì, làm lớn chuyện dọn ra ngoài thì có chút phiền toái.
Diệp Đình lại bỗng nhiên nổi hứng, thủ thỉ khuyên Dương Gia Lập dọn ra ngoài.
Dương Gia Lập vốn đã có chút dao động, lại bị Diệp Đình khuyên nhủ như vậy, nhớ đến Bành Lệnh Nghi ở nhà thái độ lạnh nhạt và như cố ý vô tình ghét bỏ cậu, đầu óc của Dương Gia Lập choáng váng, ngửa đầu hỏi: “….Thật sự muốn dọn ra ngoài sao?”
Diệp Đình không cho Dương Gia Lập cơ hội đắn đo, lập tức ra quyết định:”Lát nữa anh sẽ cho người trở về thu dọn đồ đạc của em, đêm nay chúng ta liền dọn ra.”
Chập tối ngày hôm đó, sau khi Diệp Đình tan làm liền trực tiếp chở Dương Gia Lập đến một căn biệt thự khác.
Căn biệt thự này ở gần công ty của Diệp Đình, trang trí rất ổn, đồ đạc trong nhà được bày biện rất đầy đủ, chỉ là mấy món đồ này đều còn mới tinh, trên sàn nhà cũng có một lớp bụi mỏng, có lẽ căn biệt thự này đã không có ai ở một thời gian rồi.
Dương Gia Lập đi vào trong nhà, nhìn xung quanh một vòng, nhướng mi hỏi: “Căn biệt thự này cũng là của anh sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Lúc mới về nước, vì để thuận tiện nên anh đã mua một chỗ bất động sản ở gần công ty.”
Dương Gia Lập ngạc nhiên: “Sao em lại không biết?”
Diệp Đình xốc tấm vải che bụi trên ghế sô pha lên, giải thích: “Bởi vì rất ít khi ở đây cho nên không có nói với em.”
Dương Gia Lập nổi giận, vừa tức vừa cười ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân nói: “Từ khi anh về nước đến giờ, gần một năm trời, vậy mà tới giờ em mới biết anh ở bên ngoài còn có cái ổ chó này nha, chuyện này không được rồi.”
Diệp Đình hỏi cậu: “Sao lại không được?”
Dương Gia Lập ngửa đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Ngay cả thông tin chi tiết của anh mà em còn không biết, lỡ đến lúc nào đó anh tâm huyết dâng trào, thỏ khôn có ba hang*, bên ngoài bao nuôi nạp thiếp mấy cậu trai trẻ, không chừng em còn chẳng hay biết gì.”
*Thỏ khôn có ba hang: ví như có nhiều nơi ẩn náu.
Diệp Đình mỉm cười.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ bên cạnh ra một chiếc chìa khóa nhét vào trong tay Dương Gia Lập, còn hôn lên môi Dương Gia Lập một cái rồi nói: “Yên tâm đi, ngoại trừ hai căn này thì hết rồi. Anh cũng sẽ không đi bao nuôi mấy kẻ khác đâu, một chú cừu cũng đủ để anh nuôi cả đời rồi.
Dương Gia Lập quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay, lúc này mới yên tâm.
Diệp Đình dẫn Dương Gia Lập dạo một vòng quanh biệt thự.
Chờ đến khi Dương Gia Lập quen đường, Diệp Đình mới mặc áo khoác ngoài vào, nói:”Bé cưng, trước tiên em cứ chở ở đây, anh quay lại biệt thự kia mang đồ đạc của em lại.”
Dương Gia Lập hỏi hắn: “Em thật sự không cần về đó sao, cứ trực tiếp ở chỗ này hả?”
Diệp Đình nặng nề gật đầu, xoa xoa đầu Dương Gia Lập: “Ở đây có đầy đủ đồ đạc, đợi anh trở về chở chó mèo lại đây, với đem thêm mấy món đồ quan trọng đến lại được, em cứ yên tâm đi, anh sẽ lập tức trở về ngay.”
Diệp Đình lái xe về chỗ ở cũ.
Bành Lệnh Nghi đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với mấy dì giúp việc.
Thấy Diệp Đình trở về, Bành Lệnh Nghi gật đầu, theo thói quen nhìn thoáng qua sau lưng Diệp Đình, phía sau không có ai.
Bành Lệnh Nghi hỏi: “Hôm nay sao Dương Gia Lập không trở về cùng con?”
Từ khi Diệp Đình bước vào cửa nhà, sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi, Bành Lệnh Nghi hỏi hắn như vậy, sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi, cũng không trả lời lại bà, hắn chỉ nhíu mày lại, giữa cặp chân mày như kết một tầng băng lạnh.
Bành Lệnh Nghi cảm thấy hôm nay biểu hiện của Diệp Đình có chút không bình thường.
Bà vừa định hỏi hắn, bên ngoài bỗng nhiên có vài người bước vào, gật đầu với Diệp Đình, nói: “Ngài Diệp, chúng tôi tới dọn đồ giúp cậu Dương.”
Diệp Đình nghe thấy mấy lời này thì hừ lạnh một tiếng.
Hắn chỉ vào mấy cái vali nhỏ đặt trong góc tường, lạnh lùng nói: “Đều ở đó hết đấy, dọn đi đi, đem toàn bộ đồ đạc của em ấy ra ngoài, một cái cũng không được lưu lại.”
Mấy người kia đáp lại một tiếng, xách mấy cái vali nhỏ trong góc ra ngoài.
Cuối cùng Bành Lệnh Nghi không nhịn được nữa, ngồi xuống bên cạnh Diệp Đình, mặt ngoài quan tâm hỏi: “Diệp Đình, sao con lại cho người dọn đồ của Dương Gia Lập ra ngoài rồi, con vậy là….”
Vẻ mặt Diệp Đình thờ ơ nhìn điện thoại, không trả lời.
Trong lòng Bành Lệnh Nghi rục rịch, thử thăm dò hỏi: “….Tụi con, cãi nhau sao?”
Diệp Đình lạnh lẽo nhìn bà một cái, cũng không trả lời là có hay không, hắn chỉ đứng dậy đi vào phòng sách, lúc đóng cửa còn đặc biệt dùng sức, đóng cửa một cái rầm rất vang.
Bành Lệnh Nghi đứng ở phòng khách, nhìn theo hướng phòng sách, một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại, mỉm cười một tiếng.
Đến bữa tối, Diệp Đình ra khỏi phòng sách, đi đến trước cửa thay giày.
Bành Lệnh Nghi đang chỉ dì giúp việc nấu cơm, nhìn thấy Diệp Đình muốn đi liền vội gọi hắn lại: “Bây giờ con muốn đi đâu, không ở nhà ăn cơm sao?”
Diệp Đình lạnh nhạt ừ một tiếng: “Còn có việc.”
Bành Lệnh Nghi lấy một chiếc khăn choàng cổ lông nhung màu đen trên giá áo xuống đưa cho Diệp Đình: “Bên ngoài lạnh, con choàng cái này vào.”
Diệp Đình nhận lấy khăn choàng cổ, gật đầu: “Biết rồi.”
Chờ đến khi Diệp Đình thay giày xong chuẩn bị đi, Bành Lệnh Nghi đột nhiên gọi hắn: “Giữa con và Dương Gia Lập có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Diệp Đình không lập tức trả lời câu hỏi của bà.
Hắn chỉ vào mấy chiếc gối ôm hình con cừu trên sô pha, nói: “Mấy cái gối ôm hình cừu kia, lát nữa cho người cất vào trong kho đi, sau này đừng lấy ra nữa.”
Bành Lệnh Nghi nhíu mày, cẩn thận hỏi: “…..Chia tay hả?”
Diệp Đình nhìn bà đầy ẩn ý, không trả lời, yên lặng đi ra ngoài cửa.
Bành Lệnh Nghi nhìn Diệp Đình rời khỏi biệt thự, ngồi trên xe, hai bóng đèn xe từ từ biến mất trong màn đêm.
Bành Lệnh Nghi quay đầu nhìn, có chút đăm chiêu nhìn mấy cái gối ôm hình cừu trên sô pha, hơn nửa ngày sau, giống như vừa nghĩ tới gì đó, bà đột nhiên mỉm cười.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ ngây người mở to mắt của cậu, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu một cái.
Dương Gia Lập quay người lại, vươn tay đẩy đẩy bắp chân của Diệp Đình, hỏi: “Dọn ra ngoài là ý gì?”
“Nếu em cảm thấy mẹ anh xuất hiện khiến em không thoải mái vậy thì chúng ta đi tìm chỗ khác ở, dọn ra ngoài sống, chỉ hai chúng ta thôi.”
Dương Gia Lập nhíu mày, thật trong trong lòng cũng có chút động tâm.
Nhưng mà cậu cúi đầu nghĩ nghĩ, vẫn chọn lắc đầu: “Hay là thôi đi. Mẹ anh cũng sẽ nhanh chóng trở lại Mỹ, chỉ có một tuần, nhịn chút liền qua chứ gì, làm lớn chuyện dọn ra ngoài thì có chút phiền toái.
Diệp Đình lại bỗng nhiên nổi hứng, thủ thỉ khuyên Dương Gia Lập dọn ra ngoài.
Dương Gia Lập vốn đã có chút dao động, lại bị Diệp Đình khuyên nhủ như vậy, nhớ đến Bành Lệnh Nghi ở nhà thái độ lạnh nhạt và như cố ý vô tình ghét bỏ cậu, đầu óc của Dương Gia Lập choáng váng, ngửa đầu hỏi: “….Thật sự muốn dọn ra ngoài sao?”
Diệp Đình không cho Dương Gia Lập cơ hội đắn đo, lập tức ra quyết định:”Lát nữa anh sẽ cho người trở về thu dọn đồ đạc của em, đêm nay chúng ta liền dọn ra.”
Chập tối ngày hôm đó, sau khi Diệp Đình tan làm liền trực tiếp chở Dương Gia Lập đến một căn biệt thự khác.
Căn biệt thự này ở gần công ty của Diệp Đình, trang trí rất ổn, đồ đạc trong nhà được bày biện rất đầy đủ, chỉ là mấy món đồ này đều còn mới tinh, trên sàn nhà cũng có một lớp bụi mỏng, có lẽ căn biệt thự này đã không có ai ở một thời gian rồi.
Dương Gia Lập đi vào trong nhà, nhìn xung quanh một vòng, nhướng mi hỏi: “Căn biệt thự này cũng là của anh sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Lúc mới về nước, vì để thuận tiện nên anh đã mua một chỗ bất động sản ở gần công ty.”
Dương Gia Lập ngạc nhiên: “Sao em lại không biết?”
Diệp Đình xốc tấm vải che bụi trên ghế sô pha lên, giải thích: “Bởi vì rất ít khi ở đây cho nên không có nói với em.”
Dương Gia Lập nổi giận, vừa tức vừa cười ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân nói: “Từ khi anh về nước đến giờ, gần một năm trời, vậy mà tới giờ em mới biết anh ở bên ngoài còn có cái ổ chó này nha, chuyện này không được rồi.”
Diệp Đình hỏi cậu: “Sao lại không được?”
Dương Gia Lập ngửa đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Ngay cả thông tin chi tiết của anh mà em còn không biết, lỡ đến lúc nào đó anh tâm huyết dâng trào, thỏ khôn có ba hang*, bên ngoài bao nuôi nạp thiếp mấy cậu trai trẻ, không chừng em còn chẳng hay biết gì.”
*Thỏ khôn có ba hang: ví như có nhiều nơi ẩn náu.
Diệp Đình mỉm cười.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ bên cạnh ra một chiếc chìa khóa nhét vào trong tay Dương Gia Lập, còn hôn lên môi Dương Gia Lập một cái rồi nói: “Yên tâm đi, ngoại trừ hai căn này thì hết rồi. Anh cũng sẽ không đi bao nuôi mấy kẻ khác đâu, một chú cừu cũng đủ để anh nuôi cả đời rồi.
Dương Gia Lập quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay, lúc này mới yên tâm.
Diệp Đình dẫn Dương Gia Lập dạo một vòng quanh biệt thự.
Chờ đến khi Dương Gia Lập quen đường, Diệp Đình mới mặc áo khoác ngoài vào, nói:”Bé cưng, trước tiên em cứ chở ở đây, anh quay lại biệt thự kia mang đồ đạc của em lại.”
Dương Gia Lập hỏi hắn: “Em thật sự không cần về đó sao, cứ trực tiếp ở chỗ này hả?”
Diệp Đình nặng nề gật đầu, xoa xoa đầu Dương Gia Lập: “Ở đây có đầy đủ đồ đạc, đợi anh trở về chở chó mèo lại đây, với đem thêm mấy món đồ quan trọng đến lại được, em cứ yên tâm đi, anh sẽ lập tức trở về ngay.”
Diệp Đình lái xe về chỗ ở cũ.
Bành Lệnh Nghi đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với mấy dì giúp việc.
Thấy Diệp Đình trở về, Bành Lệnh Nghi gật đầu, theo thói quen nhìn thoáng qua sau lưng Diệp Đình, phía sau không có ai.
Bành Lệnh Nghi hỏi: “Hôm nay sao Dương Gia Lập không trở về cùng con?”
Từ khi Diệp Đình bước vào cửa nhà, sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi, Bành Lệnh Nghi hỏi hắn như vậy, sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi, cũng không trả lời lại bà, hắn chỉ nhíu mày lại, giữa cặp chân mày như kết một tầng băng lạnh.
Bành Lệnh Nghi cảm thấy hôm nay biểu hiện của Diệp Đình có chút không bình thường.
Bà vừa định hỏi hắn, bên ngoài bỗng nhiên có vài người bước vào, gật đầu với Diệp Đình, nói: “Ngài Diệp, chúng tôi tới dọn đồ giúp cậu Dương.”
Diệp Đình nghe thấy mấy lời này thì hừ lạnh một tiếng.
Hắn chỉ vào mấy cái vali nhỏ đặt trong góc tường, lạnh lùng nói: “Đều ở đó hết đấy, dọn đi đi, đem toàn bộ đồ đạc của em ấy ra ngoài, một cái cũng không được lưu lại.”
Mấy người kia đáp lại một tiếng, xách mấy cái vali nhỏ trong góc ra ngoài.
Cuối cùng Bành Lệnh Nghi không nhịn được nữa, ngồi xuống bên cạnh Diệp Đình, mặt ngoài quan tâm hỏi: “Diệp Đình, sao con lại cho người dọn đồ của Dương Gia Lập ra ngoài rồi, con vậy là….”
Vẻ mặt Diệp Đình thờ ơ nhìn điện thoại, không trả lời.
Trong lòng Bành Lệnh Nghi rục rịch, thử thăm dò hỏi: “….Tụi con, cãi nhau sao?”
Diệp Đình lạnh lẽo nhìn bà một cái, cũng không trả lời là có hay không, hắn chỉ đứng dậy đi vào phòng sách, lúc đóng cửa còn đặc biệt dùng sức, đóng cửa một cái rầm rất vang.
Bành Lệnh Nghi đứng ở phòng khách, nhìn theo hướng phòng sách, một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại, mỉm cười một tiếng.
Đến bữa tối, Diệp Đình ra khỏi phòng sách, đi đến trước cửa thay giày.
Bành Lệnh Nghi đang chỉ dì giúp việc nấu cơm, nhìn thấy Diệp Đình muốn đi liền vội gọi hắn lại: “Bây giờ con muốn đi đâu, không ở nhà ăn cơm sao?”
Diệp Đình lạnh nhạt ừ một tiếng: “Còn có việc.”
Bành Lệnh Nghi lấy một chiếc khăn choàng cổ lông nhung màu đen trên giá áo xuống đưa cho Diệp Đình: “Bên ngoài lạnh, con choàng cái này vào.”
Diệp Đình nhận lấy khăn choàng cổ, gật đầu: “Biết rồi.”
Chờ đến khi Diệp Đình thay giày xong chuẩn bị đi, Bành Lệnh Nghi đột nhiên gọi hắn: “Giữa con và Dương Gia Lập có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Diệp Đình không lập tức trả lời câu hỏi của bà.
Hắn chỉ vào mấy chiếc gối ôm hình con cừu trên sô pha, nói: “Mấy cái gối ôm hình cừu kia, lát nữa cho người cất vào trong kho đi, sau này đừng lấy ra nữa.”
Bành Lệnh Nghi nhíu mày, cẩn thận hỏi: “…..Chia tay hả?”
Diệp Đình nhìn bà đầy ẩn ý, không trả lời, yên lặng đi ra ngoài cửa.
Bành Lệnh Nghi nhìn Diệp Đình rời khỏi biệt thự, ngồi trên xe, hai bóng đèn xe từ từ biến mất trong màn đêm.
Bành Lệnh Nghi quay đầu nhìn, có chút đăm chiêu nhìn mấy cái gối ôm hình cừu trên sô pha, hơn nửa ngày sau, giống như vừa nghĩ tới gì đó, bà đột nhiên mỉm cười.
Bình luận truyện