Lại Trán Mai
Chương 11
Đối mặt với chồng cũ suýt đánh chết nàng này, nàng không phải không sợ hãi, cũng không phải không giật mình. Nhưng trong nhà ai ai cũng khí thế hung hãn, đấu khí xung thiên, nàng không thể không tỉnh táo.
Cẩn Ngôn một lời không nói bá chiếm một bên chủ vị, khiến phụ thân của hắn chỉ có thể ngồi ở ghế dưới bên phía hắn, Lục Tam công tử càng không được tự nhiên ngồi ghế dưới phía bên Lưu nương tử, Thị Mặc đứng sau ôm kiếm, ánh mắt bất thiện. Tứ Hỉ Nhi đứng bên cạnh Lưu nương tử, cầm một cái chày cán bột. Tôn bá bọn hắn cầm liềm không buông, đứng ở hai bên.
Đem toàn bộ nggười trong trang đến đại sảnh, đứng thành buổi gặp mặt Lương Sơn bạc, mặc dù không đủ một trăm lẻ tám hảo hán. Nhưng cũng đủ dọa Trương tam công tử và mấy tùy tùng sợ đến nghẹn, tay chân đều run rẩy.
“Trương Tam công tử đi qua có việc?” Lưu nương tử hòa ái đánh vỡ sát khí hết sức căng thẳng, “Ngôn nhi tại sao còn chưa chào hỏi?
Cẩn Ngôn nhíu mặt, cúi mình vái chào, cứng rắn nói, “Bái kiến Trương tam công tử.”
Đôi mắt Trương tam công tử lướt qua một tia bi thương, cố gắng cười nói, “Hơn một năm chưa gặp, Ngôn nhi lại đã quên ta rồi.”
Cẩn Ngôn cũng không nói chuyện, chỉ quay lại chủ vị ngồi xuống, quật cường ngồi thẳng lưng.
Lưu nương tử lại cảm thấy khó khăn. Khi bị hưu, nàng đã từng dẫn Ngôn nhi đến Trương gi, còn tận lực để Ngôn nhi không ôm thái độ thù địch với phụ thân. Nhưng một chuyến đó liền hủy toàn bộ cố gắng. Triệu di nương khi đó vừa sinh một nam hài, nói lời bên gối, Trương Tam công tử đối với Ngôn nhi phi thường chán ghét, còn đánh hắn một cái tát, công khai nói tuyệt đối không cho phép hắn nhập từ đường.
Sau khi nàng bị hưu, còn chính miệng nói mẹ ruột của Ngôn nhi không thanh bạch, Ngôn nhi không phải con của hắn.
Lưu nương tử lúc đò hoàn toàn không muốn làm trái lương tâm để Ngôn nhi làm tròn hiếu đạo gì nữa. Phụ không từ, tử hiếu cái gì? Nhưng cũng không thể để đứa nhỏ chịu danh tiếng “Ngỗ nghịch”.
Nàng ôn hòa cười nhẹ, “Trương Tam công tử còn chưa trả lời ta đâu.”
Trương Tam công tử lúc này mới lấy lại tinh thần, “Thập tứ nương, ta là đặc biệt đến thăm nàng và Ngôn nhi.”
Nàng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi trong nháy mắt đã hiểu rõ. Đắn đo hỏi, “Triệu di nương và đứa nhỏ vẫn tốt chứ?”
Trương Tam công tử mấp máy môi, ngán ngẩm cười thảm, “Thập tứ nương, nàng vẫn thông tuệ như thế, không cần nói cũng biết, cái gì cũng không giấu được nàng.” Tiếng hắn dần dần trầm xuống, “Nếu nàng còn ở đó, sao đến nỗi này. . .”
Lưu nương tử ngắt ngang lời hắn, “Tứ Hỉ Nhi, Tôn bá, vụ hè vẫn còn rất bận rộn đó, đều đứng ở đây làm cái gì? Đi làm việc đi.”
“Cô nương!” Tứ Hỉ Nhi không nghe, nhưng nhận một ánh mắt sắc như đao của Lưu nương tử, lại không muốn Trương Tam công tử hỗn trướng kia xem thường cô nương, lại nói nô tỳ lớn gan không nghe lời, đành phải cùng Tôn bá bọn hắn đi ra ngoài, chính là vẫn lưu lại vài người, Triệu bá cùng Lý bá cầm liêm đao bên ngoài thủ môn, căng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
“Lục Tam công tử, cũng phiền ngài đưa Ngôn nhi đi đọc sách đi.” Ngữ khí của nàng hơi nặng một chút, “Ngôn nhi, lát nữa ta sẽ hỏi chuyện học hành của con, con phải học hành tử tế, đừng để đến khi ta hỏi mà không trả lời được.”
Lục Tam công tử ngẩng đầu nhìn nàng, nàng chỉ mỉm cười gật đầu. Hắn lặng yên, tiến lên dẫn Cẩn Ngôn đi, nhưng đưa mắt ra hiệu cho Thị Mặc, ý bảo hắn lưu lại. Cẩn Ngôn lo lắng nhìn mẫu thân lại nhìn Lục Tam công tử, khẩn trương nắm chặt tay, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, chỉ là vừa đi vừa quay đầu nhìn mẫu thân.
Trương Tam công tử đang cầm chén trà thất thần, Lưu nương tử lặng lẽ đánh giá hắn. Chỉ thấy trương Tam công tử thân hình rất gầy, gầy đến độ da bọc xương. Nhưng tinh thần cũng không tệ, tuy lộ vẻ ưu sầu, ánh mắt lại rất thanh minh, chắc là đã cai thuốc phiện rồi. Nàng nhấp ngụm trà, đặt chén xuống bàn, một tiếng động nhẹ vang lên, thức tỉnh Trương Tam công tử.
“Thập Tứ nương, ” hắn thanh thanh cổ họng, “Ly biệt. . . Lúc ly biệt những lời nàng nói, ta đã nghe hiểu. Chính là, có chút muộn. . .” Hốc mắt hắn hồng ửng.
Trong lòng Lưu nương tử cực bình tĩnh. Vốn nghĩ Trương Tam công tử sẽ không nghe theo chứ. Sau khi nàng bị hưu, áp lực nhiều năm được giải thoát, ăn mừng bản thân đã có thể thoải mái, còn có thể bảo vệ Ngôn nhi, liền thành khẩn nói vài lời với Trương Tam công tử, xem như báo đáp đối với cố chủ.
Nàng cũng biết, thuốc phiện này là thủ đoạn của Triệu di nương để giữ chặt Trương Tam công tử. Lúc nàng vẫn là thiếu phu nhân, nói gì cũng chỉ gọi đòn, hiện giờ đã không phải, nàng liền nói thẳng. Dù sao nàng lần đó bị đánh, là vì Trương Tam công tử sau khi hút thuốc phiện xong thần trí không rõ mà nổi giận.
Nói nàng đối với Trương Tam công tử một chút tình cảm cũng không có, đó là không có khả năng, nếu không cũng không có đứa nhỏ kia. Dù sao trong mắt nàng, Trương Tam công tử bất quá vẫn là một thiếu niên, chỉ hơi hoa tâm một chút. Bất quá ở thời đại này, cũng không thể toàn bộ đều trách hắn. Ít nhất hắn đối với Triệu di nương thật sự là toàn tâm toàn ý, sau khi ở cùng nàng, vẫn thường quan tâm đến cảm thụ của Triệu di nương.
Một thiếu niên vốn sáng sủa đơn thuần, biến thành một kẻ nghiện thuốc phiện, một đứa nhỏ cứ không minh bạch như vậy chết non, thống khổ cùng trốn tránh của hắn, nàng cũng đều nhìn rõ.
Lúc ly biệt, nàng đã nói thẳng không che đậy khuyên nhủ hắn nên cai nghiện, thả các thị thiếp ngoài Triệu di nương đi, quản chặt mọi chuyện trong nhà, đừng vội vã ra ở riêng, cũng đừng biến mình thành phế nhân, ngay cả con nối dòng đều không bảo đảm.
Đó là thời gian thanh tỉnh ít ỏi của Trương Tam công tử, hiếm khi yên lặng lắng nghe. Nàng nói xong liền bước đi, dù sao trong lòng đã không còn gánh nặng rồi.
“. . . Ngọc thanh, đã bạo bệnh mất rồi. Đứa nhỏ cũng không còn.” Trương Tam công tử cúi đầu nói, “Bên cạnh ta đã không còn ai.”
Bạo bệnh? Lưu nương tử cười khổ.”. . . Nén bi thương.”
“Ta hối hận, Thập Tứ nương.” Trương Tam công tử cúi đầu, “Theo ta về nhà đi. Việc năm đó. . . mẫu tử hai người đã chịu khổ rồi. . . Ta sẽ hảo hảo bồi thường cho một người.”
“『 Thượng sơn thải mi vu, hạ sơn phùng cố phu. Trường quỳ vấn cố phu. . . 』*“ Lưu nương tử cười thoải mái, “Mà ta không hề nhặt mi vu, cũng không hỏi cố phu.”
(*) lên núi nhặt mi vu, xuống núi gặp chồng cũ. Quỳ xuống hỏi chồng cũ…. Đây là hai câu đầu trong một thủ thi của một người phụ nữ bị chồng bỏ. Cả bài thơ kể về câu đối thoại ngắn gọn của nàng với chồng cũ ngẫu nhiên gặp lại. Mọi người nói rằng bài thơ này miêu tả ai oán bị chồng bỏ và chỉ trích của người phụ nữ đối với chồng cũ. Mi vu: là một loại cỏ thơm có thể dùng làm hương liệu, cũng có người tin loại cỏ này có thể giúp phụ nữ có con.
Khuôn mặt Trương Tam công tử tái nhợt, ánh mắt cầu xin, “Thập tứ nương, nàng cũng nên nhìn Ngôn nhi. . . Nó cũng phải nhận tổ quy tông, nàng cũng không thể lang bạt bên ngoài lúc già.”
“Tam công tử, ta không hề lang bạt, Ngôn nhi có thể bảo vệ tính mạng, không nhận tổ quy tông chỉ là một trả giá cho điều đó mà thôi.”
Nàng rất lãnh tĩnh trả lời, “Nếu ngài đã bỏ thuốc phiện, nên bắt đầu học hành lại, hoặc là theo lão phu nhân quản lý gia nghiệp, tự nhiên sẽ có thành tựu. Ngài vẫn còn trẻ, cưới một thiên kim đứng đắn môn đăng hộ đối, sinh nhi dục nữ, vẫn còn chưa trễ…”
“. . . Ta đối với nữ nhân, đã nản lòng.” Hắn ngẩng đầu, “Thập tứ nương, bất luận như thế nào nàng cũng không muốn tha thứ cho ta sao?”
“Cái này không phải vấn đề tha thứ hay không, ” nàng bình thản ung dung chỉ ra trọng điểm, “Ta nếu không thể sinh con, miễn cưỡng cùng ngài trở về, chính là tương lai lại có thể vì không có con mà bị hưu, làm gì phải phiền hà như thế? Hiện giờ ngài vừa sụp đổ nên nói nản lòng, chờ đến khi khôi phục nguyên khí, tự nhiên lại sẽ có người mới. Đến lúc đó ta lại phải lao tâm lao lực. . . Ta thật sự không muốn như thế, ” nàng chỉ mắt phải không bị thương, “Thêm vết sẹo dài nữa. Muốn làm đối xứng không phải đùa giỡn như vậy.”
Trương Tam công tử nhiều lần cầu xin, Lưu nương tử nói cái gì cũng không nghe, tính tình thiếu gia của hắn lại nổi lên, đột nhiên vỗ bàn, “Vậy đem con của ta trả lại cho ta!”
Thị Mặc keng một tiếng rút kiếm ra, chắn trước mặt Lưu nương tử, khiến chủ tới Trương Tam công tử sợ hãi co cụm vào nhau.
Lưu nương tử có chút dở khóc dở cười, “Thị Mặc, đem kiếm thu hồi lại. Ngươi không thể giơ kiếm tiễn khách đi? Nhà chúng ta giống thổ phỉ thế sao?”
Thị Mặc tiêu sái cho kiếm vào vỏ, vỏ kiếm run lên, cao giọng nói, “Trương Tam công tử thỉnh!”
Trương Tam công tử còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng lại bị ánh mắt đầy sát khí của Thị Mặc đẩy lùi, chỉ có thể nuốt vào, nghẹn giọng tức tối.
Chỉ đành căm hận nói, “Ta sẽ quay lại! Không thể vô lý đến mức cướp con của ta được!” Sau đó mang theo mấy tùy tùng hoảng sợ chạy đi.
Lưu nương tử che trán cười. Chồng trước này thật sự là tràn ngập vui vẻ.
Cẩn Ngôn một lời không nói bá chiếm một bên chủ vị, khiến phụ thân của hắn chỉ có thể ngồi ở ghế dưới bên phía hắn, Lục Tam công tử càng không được tự nhiên ngồi ghế dưới phía bên Lưu nương tử, Thị Mặc đứng sau ôm kiếm, ánh mắt bất thiện. Tứ Hỉ Nhi đứng bên cạnh Lưu nương tử, cầm một cái chày cán bột. Tôn bá bọn hắn cầm liềm không buông, đứng ở hai bên.
Đem toàn bộ nggười trong trang đến đại sảnh, đứng thành buổi gặp mặt Lương Sơn bạc, mặc dù không đủ một trăm lẻ tám hảo hán. Nhưng cũng đủ dọa Trương tam công tử và mấy tùy tùng sợ đến nghẹn, tay chân đều run rẩy.
“Trương Tam công tử đi qua có việc?” Lưu nương tử hòa ái đánh vỡ sát khí hết sức căng thẳng, “Ngôn nhi tại sao còn chưa chào hỏi?
Cẩn Ngôn nhíu mặt, cúi mình vái chào, cứng rắn nói, “Bái kiến Trương tam công tử.”
Đôi mắt Trương tam công tử lướt qua một tia bi thương, cố gắng cười nói, “Hơn một năm chưa gặp, Ngôn nhi lại đã quên ta rồi.”
Cẩn Ngôn cũng không nói chuyện, chỉ quay lại chủ vị ngồi xuống, quật cường ngồi thẳng lưng.
Lưu nương tử lại cảm thấy khó khăn. Khi bị hưu, nàng đã từng dẫn Ngôn nhi đến Trương gi, còn tận lực để Ngôn nhi không ôm thái độ thù địch với phụ thân. Nhưng một chuyến đó liền hủy toàn bộ cố gắng. Triệu di nương khi đó vừa sinh một nam hài, nói lời bên gối, Trương Tam công tử đối với Ngôn nhi phi thường chán ghét, còn đánh hắn một cái tát, công khai nói tuyệt đối không cho phép hắn nhập từ đường.
Sau khi nàng bị hưu, còn chính miệng nói mẹ ruột của Ngôn nhi không thanh bạch, Ngôn nhi không phải con của hắn.
Lưu nương tử lúc đò hoàn toàn không muốn làm trái lương tâm để Ngôn nhi làm tròn hiếu đạo gì nữa. Phụ không từ, tử hiếu cái gì? Nhưng cũng không thể để đứa nhỏ chịu danh tiếng “Ngỗ nghịch”.
Nàng ôn hòa cười nhẹ, “Trương Tam công tử còn chưa trả lời ta đâu.”
Trương Tam công tử lúc này mới lấy lại tinh thần, “Thập tứ nương, ta là đặc biệt đến thăm nàng và Ngôn nhi.”
Nàng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi trong nháy mắt đã hiểu rõ. Đắn đo hỏi, “Triệu di nương và đứa nhỏ vẫn tốt chứ?”
Trương Tam công tử mấp máy môi, ngán ngẩm cười thảm, “Thập tứ nương, nàng vẫn thông tuệ như thế, không cần nói cũng biết, cái gì cũng không giấu được nàng.” Tiếng hắn dần dần trầm xuống, “Nếu nàng còn ở đó, sao đến nỗi này. . .”
Lưu nương tử ngắt ngang lời hắn, “Tứ Hỉ Nhi, Tôn bá, vụ hè vẫn còn rất bận rộn đó, đều đứng ở đây làm cái gì? Đi làm việc đi.”
“Cô nương!” Tứ Hỉ Nhi không nghe, nhưng nhận một ánh mắt sắc như đao của Lưu nương tử, lại không muốn Trương Tam công tử hỗn trướng kia xem thường cô nương, lại nói nô tỳ lớn gan không nghe lời, đành phải cùng Tôn bá bọn hắn đi ra ngoài, chính là vẫn lưu lại vài người, Triệu bá cùng Lý bá cầm liêm đao bên ngoài thủ môn, căng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
“Lục Tam công tử, cũng phiền ngài đưa Ngôn nhi đi đọc sách đi.” Ngữ khí của nàng hơi nặng một chút, “Ngôn nhi, lát nữa ta sẽ hỏi chuyện học hành của con, con phải học hành tử tế, đừng để đến khi ta hỏi mà không trả lời được.”
Lục Tam công tử ngẩng đầu nhìn nàng, nàng chỉ mỉm cười gật đầu. Hắn lặng yên, tiến lên dẫn Cẩn Ngôn đi, nhưng đưa mắt ra hiệu cho Thị Mặc, ý bảo hắn lưu lại. Cẩn Ngôn lo lắng nhìn mẫu thân lại nhìn Lục Tam công tử, khẩn trương nắm chặt tay, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, chỉ là vừa đi vừa quay đầu nhìn mẫu thân.
Trương Tam công tử đang cầm chén trà thất thần, Lưu nương tử lặng lẽ đánh giá hắn. Chỉ thấy trương Tam công tử thân hình rất gầy, gầy đến độ da bọc xương. Nhưng tinh thần cũng không tệ, tuy lộ vẻ ưu sầu, ánh mắt lại rất thanh minh, chắc là đã cai thuốc phiện rồi. Nàng nhấp ngụm trà, đặt chén xuống bàn, một tiếng động nhẹ vang lên, thức tỉnh Trương Tam công tử.
“Thập Tứ nương, ” hắn thanh thanh cổ họng, “Ly biệt. . . Lúc ly biệt những lời nàng nói, ta đã nghe hiểu. Chính là, có chút muộn. . .” Hốc mắt hắn hồng ửng.
Trong lòng Lưu nương tử cực bình tĩnh. Vốn nghĩ Trương Tam công tử sẽ không nghe theo chứ. Sau khi nàng bị hưu, áp lực nhiều năm được giải thoát, ăn mừng bản thân đã có thể thoải mái, còn có thể bảo vệ Ngôn nhi, liền thành khẩn nói vài lời với Trương Tam công tử, xem như báo đáp đối với cố chủ.
Nàng cũng biết, thuốc phiện này là thủ đoạn của Triệu di nương để giữ chặt Trương Tam công tử. Lúc nàng vẫn là thiếu phu nhân, nói gì cũng chỉ gọi đòn, hiện giờ đã không phải, nàng liền nói thẳng. Dù sao nàng lần đó bị đánh, là vì Trương Tam công tử sau khi hút thuốc phiện xong thần trí không rõ mà nổi giận.
Nói nàng đối với Trương Tam công tử một chút tình cảm cũng không có, đó là không có khả năng, nếu không cũng không có đứa nhỏ kia. Dù sao trong mắt nàng, Trương Tam công tử bất quá vẫn là một thiếu niên, chỉ hơi hoa tâm một chút. Bất quá ở thời đại này, cũng không thể toàn bộ đều trách hắn. Ít nhất hắn đối với Triệu di nương thật sự là toàn tâm toàn ý, sau khi ở cùng nàng, vẫn thường quan tâm đến cảm thụ của Triệu di nương.
Một thiếu niên vốn sáng sủa đơn thuần, biến thành một kẻ nghiện thuốc phiện, một đứa nhỏ cứ không minh bạch như vậy chết non, thống khổ cùng trốn tránh của hắn, nàng cũng đều nhìn rõ.
Lúc ly biệt, nàng đã nói thẳng không che đậy khuyên nhủ hắn nên cai nghiện, thả các thị thiếp ngoài Triệu di nương đi, quản chặt mọi chuyện trong nhà, đừng vội vã ra ở riêng, cũng đừng biến mình thành phế nhân, ngay cả con nối dòng đều không bảo đảm.
Đó là thời gian thanh tỉnh ít ỏi của Trương Tam công tử, hiếm khi yên lặng lắng nghe. Nàng nói xong liền bước đi, dù sao trong lòng đã không còn gánh nặng rồi.
“. . . Ngọc thanh, đã bạo bệnh mất rồi. Đứa nhỏ cũng không còn.” Trương Tam công tử cúi đầu nói, “Bên cạnh ta đã không còn ai.”
Bạo bệnh? Lưu nương tử cười khổ.”. . . Nén bi thương.”
“Ta hối hận, Thập Tứ nương.” Trương Tam công tử cúi đầu, “Theo ta về nhà đi. Việc năm đó. . . mẫu tử hai người đã chịu khổ rồi. . . Ta sẽ hảo hảo bồi thường cho một người.”
“『 Thượng sơn thải mi vu, hạ sơn phùng cố phu. Trường quỳ vấn cố phu. . . 』*“ Lưu nương tử cười thoải mái, “Mà ta không hề nhặt mi vu, cũng không hỏi cố phu.”
(*) lên núi nhặt mi vu, xuống núi gặp chồng cũ. Quỳ xuống hỏi chồng cũ…. Đây là hai câu đầu trong một thủ thi của một người phụ nữ bị chồng bỏ. Cả bài thơ kể về câu đối thoại ngắn gọn của nàng với chồng cũ ngẫu nhiên gặp lại. Mọi người nói rằng bài thơ này miêu tả ai oán bị chồng bỏ và chỉ trích của người phụ nữ đối với chồng cũ. Mi vu: là một loại cỏ thơm có thể dùng làm hương liệu, cũng có người tin loại cỏ này có thể giúp phụ nữ có con.
Khuôn mặt Trương Tam công tử tái nhợt, ánh mắt cầu xin, “Thập tứ nương, nàng cũng nên nhìn Ngôn nhi. . . Nó cũng phải nhận tổ quy tông, nàng cũng không thể lang bạt bên ngoài lúc già.”
“Tam công tử, ta không hề lang bạt, Ngôn nhi có thể bảo vệ tính mạng, không nhận tổ quy tông chỉ là một trả giá cho điều đó mà thôi.”
Nàng rất lãnh tĩnh trả lời, “Nếu ngài đã bỏ thuốc phiện, nên bắt đầu học hành lại, hoặc là theo lão phu nhân quản lý gia nghiệp, tự nhiên sẽ có thành tựu. Ngài vẫn còn trẻ, cưới một thiên kim đứng đắn môn đăng hộ đối, sinh nhi dục nữ, vẫn còn chưa trễ…”
“. . . Ta đối với nữ nhân, đã nản lòng.” Hắn ngẩng đầu, “Thập tứ nương, bất luận như thế nào nàng cũng không muốn tha thứ cho ta sao?”
“Cái này không phải vấn đề tha thứ hay không, ” nàng bình thản ung dung chỉ ra trọng điểm, “Ta nếu không thể sinh con, miễn cưỡng cùng ngài trở về, chính là tương lai lại có thể vì không có con mà bị hưu, làm gì phải phiền hà như thế? Hiện giờ ngài vừa sụp đổ nên nói nản lòng, chờ đến khi khôi phục nguyên khí, tự nhiên lại sẽ có người mới. Đến lúc đó ta lại phải lao tâm lao lực. . . Ta thật sự không muốn như thế, ” nàng chỉ mắt phải không bị thương, “Thêm vết sẹo dài nữa. Muốn làm đối xứng không phải đùa giỡn như vậy.”
Trương Tam công tử nhiều lần cầu xin, Lưu nương tử nói cái gì cũng không nghe, tính tình thiếu gia của hắn lại nổi lên, đột nhiên vỗ bàn, “Vậy đem con của ta trả lại cho ta!”
Thị Mặc keng một tiếng rút kiếm ra, chắn trước mặt Lưu nương tử, khiến chủ tới Trương Tam công tử sợ hãi co cụm vào nhau.
Lưu nương tử có chút dở khóc dở cười, “Thị Mặc, đem kiếm thu hồi lại. Ngươi không thể giơ kiếm tiễn khách đi? Nhà chúng ta giống thổ phỉ thế sao?”
Thị Mặc tiêu sái cho kiếm vào vỏ, vỏ kiếm run lên, cao giọng nói, “Trương Tam công tử thỉnh!”
Trương Tam công tử còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng lại bị ánh mắt đầy sát khí của Thị Mặc đẩy lùi, chỉ có thể nuốt vào, nghẹn giọng tức tối.
Chỉ đành căm hận nói, “Ta sẽ quay lại! Không thể vô lý đến mức cướp con của ta được!” Sau đó mang theo mấy tùy tùng hoảng sợ chạy đi.
Lưu nương tử che trán cười. Chồng trước này thật sự là tràn ngập vui vẻ.
Bình luận truyện