Lại Trán Mai
Chương 15
Kể từ Lục gia đưa canh thiếp, cũng làm kinh sợ tất cả người của Lưu nương tử.
Nàng vẫn có dáng vẻ không có gì như cũ, nhưng những nha hoàn bên cạnh thì không làm được như vậy. Những nha hoàn đến học thực tập không đề cập tới, còn hô tỷ hoán muội gọi người thân, ai có thể đến đều đến. Lão bà của Trương Minh ném hết việc nhà, gánh vác vai trò nhà mẹ đẻ Lưu nương tử, dù sao giữa đám con gái này nàng cũng là người lớn tuổi nhất, lớn hơn hai tuổi so với Lưu nương tử.
Lưu nương tử cũng thực không còn đường nào để chọn lựa. Như nàng thấy, cái này bất quá chỉ là màn phủ che đậy thôi, để tiện cho Thượng Thiện ra vào, rõ ràng đã nói rõ tất cả làm đơn giản là được rồi, vì sao còn có cái gì nạp thải, vấn danh. . . Phiền đến muốn chết.
Không nghĩ đến Thượng Thiện càng làm quá, rõ ràng thuê hỉ nương* đến, luôn miệng dặn dò, không để Lưu nương tử lo lắng nửa phần, sính lễ cũng là do Thượng Thiện chuẩn bị toàn bộ. Lưu nương tử rất muốn trợn trắng mắt, ngẫm lại cũng không quá khó coi, tương lai đương gia còn không phải là Lục tam công tử sao, cũng chỉ liếc mắt vài lần rồi quên đi.
(*) gần như phù dâu bây giờ
Nhưng người chưa đến, tin tức đã đến. Thị Mặc thừa dịp vấn danh xong thì đưa một bức thư, còn cung kính đợi ở một bên chờ hồi âm.
Nháo trò gì vậy. . . Lưu nương tử lầm bầm, mở thư ra, bên trong viết tên và bát tự của nàng, nhưng ở bên cạnh “Lưu thập tứ nương”, còn ghi chú dòng chữ nhỏ, “Tự Phương Vãn” .
Phương Vãn. Lưu nương tử toàn thân phát lạnh, trong lòng cảm khái gần như đau đớn.
Kiếp trước, nàng họ Phương tên Uyển.
Chuyển thế đoạt xá, sau khi ở Lưu gia chịu khổ rồi, nàng cũng từng mong muốn được Trương tam công tử tự mình đặt danh tự cho nàng. . . Không phải đều nói “Đãi tự khuê trung”* sao? Sinh ra làm tiểu thư Lưu gia đã rất khổ, ngay cả cái tên chính thứccũng không có.
(*) thời xưa, con gái chưa xuất giá được gọi là khuê nữ. Vào năm 15 tuổi làm lễ cài trâm thì coi như trưởng thành đợi ngày xuất giá. Khi xuất giá phu quân sẽ đặt cho nàng “tự”, có “tự” đại biểu đã gả ra ngoài.
Không nghĩ đến này trong cuộc hôn nhân giả này, Lục Tam công tử còn nghiêm chỉnh đặt tự, vui vẻ đưa đến. Mà tự này, cùng với tên kiếp trước của nàng, cư nhiên đồng âm*.
(*) Uyển 婉 và Vãn 晚 đều đọc là wǎn
Nàng buồn bã suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tờ giấy viết, “Tịch mịch khai tối vãn”* . Liền giao cho Thị Mặc cầm về.
(*) Đây là câu thơ của Tô thức : Đồ mỹ bất tranh xuân, tịch mịch khai tối vãn.” (Đồ mỹ không tranh xuân, nở muộn rất tịch mịch) Đồ mỹ hay đồ mi hoặc trà mi. Đồ mi sau khi nở hoa sẽ không nở thêm lần nào nữa trong năm, bởi vậy mọi người thường cho rằng đồ mỹ hoa khai là báo hiệu thời khắc hoa nở đã kết thúc. Đồ mi hoa khai còn có ý nghĩa tuổi thanh xuân đã qua của người con gái. Có lẽ ý chị đang phân tích cái tên của mình => mình già rồi ???
Ngày hôm sau, Thị Mặc lại đến. Cười hì hì đưa cho nàng một tiên chỉ*. Trên đó viết, “Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố.”**
(*) Giấy hoa tiên 花箋, một thứ giấy khổ nhỏ mà vẽ màu đẹp dùng để viết thơ từ cho lịch sự gọi là giấy hoa tiên, vì thế mới gọi thư từ là tiên.
(**) Không có ý giành xuân, mặc trăm hoa ghen ghét. ( hai câu thơ trong bài Bốc Toán Tử – Mai của Lục Du)
Lưu nương tử nhìn thấy không biết nên khóc hay cười, “. . . Công tử nhà ngươi còn nói gì không?”
“Công tử không nói gì thêm.” Thị Mặc cúi đầu, “Công tử nhìn thư của thiếu phu nhân, chỉ nói, 『 tịnh phi hoa tối vãn, nãi chiếm nhất xuân khôi 』.”
(*) không phải hoa trễ nhất, là chiếm ngôi đầu xuân
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lưu nương tử bĩu môi, “Tứ Hỉ Nhi, đem bình rượu hoa mai cho Thị Mặc đi.”
Tứ Hỉ Nhi thấy bọn họ nói chuyện bí hiểm, trong lòng ngứa ngáy, gọi một nha hoàn thực tập đi lấy rượu, rồi lặng lẽ hỏi Thị Mặc.
Thị Mặc từ nhỏ đã theo Lục Tam công tử tập văn luyện võ, không trọng thực dụng giống Tứ Hỉ Nhi, có chút khí tức của người trí thức.
Hắn cười hì hì nói, “Công tử ta lấy tự cho thiếu phu nhân, gọi là Phương Vãn. Thiếu phu nhân hồi âm cảm thán nàng là hoa đồ mỹ nở trễ, công tử lại hồi âm, nói không phải, thiếu phu nhân là không muốn tranh xuân với hoa mai, người khác nói tam đạo tứ, là vì đố kị nàng thôi.”
Thị Mặc đè thấp tiếng, lại gần Tứ Hỉ Nhi, “Lời kia của công tử. . . Ngài ngay cả viết cũng ngượng ngùng không dám viết. Ý nói, thiếu phu nhân không phải hoa đồ mỹ, mà là hoa mai đứng đầu mùa xuân. Trong lòng ái mộ sâu sắc a. . .”
Tứ Hỉ Nhi tuy là gái lỡ thì, nghe yêu gì đó vẫn rất xấu hổ, nàng nhét bình rượu hoa mai vào lòng Thị Mặc, “Cô nương nói đúng, miệng lưỡi trơn tru! Cũng không là thứ gì tốt!” Xoay người bỏ chạy.
“Nữ tiên sinh mà da mặt còn mỏng như vậy?” Thị Mặc lầm bầm, không biết vì sao, cũng ngượng ngùng, vội ôm vò rượu đi về.
Cả nhà vội vàng lo lắng việc vui, ngược lại nữ chính lại không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ cùng Cẩn Ngôn đọc sách.
Tuy nói sau khi kết hôn vẫn ở Lưu gia, nhưng cũng không thể để chú rể gả vào, hoa kiệu vẫn nâng vào Lục gia. Tuy nói chỉ đợi sau chín ngày hồi môn rồi sẽ thuận ý thành chương chuyển về, nhưng nàng thực sự không muốn cùng nhi tử chia ly lâu như thế.
Cẩn Ngôn mặc dù nói không cần lo lắng, Tứ Hỉ Nhi có thể ở lại trong phòng Cẩn Ngôn, cả nhà từ trên xuống dưới cũng tuyệt đối sẽ không để hắn ủy khuất, nhưng vẫn không nỡ.
“Nếu không, ta không lấy chồng nữa?” Nàng thương lượng với Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn giương mắt trừng nàng, “Làm người không giữ chữ tín, không thể làm gì được. Ta không phải tiểu hài tử. Ta đã chín tuổi, chín tuổi!”
( em cũng biết là mình chín tuổi sao, còn tưởng chín mươi tuổi ý)
“Vẫn là một tiểu quỷ.” Lưu nương tử bĩu môi.
“Người đã nói, tâm trí thành thục cùng số tuổi không liên quan.” Cẩn Ngôn vẫn chuyên tâm luyện thư pháp.
“Nếu thành thục rồi, tiền tiêu vặt tháng sau và tháng sau nữa liền miễn đi.” Lưu nương tử nghiêm mặt.
Cẩn Ngôn vội vã hạ bút, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, “Nương, ta chính là tiểu quỷ, ngài đại nhân đại lượng, không cần tức giận tiểu quỷ như ta làm gì. . .”
Dù Cẩn Ngôn có thể trêu ghẹo Lưu nương tử, nhưng khi kiệu hoa ra khỏi cửa, vẫn không nhịn được, oa một tiếng phóng thanh khóc lớn.
Lưu nương tử tim tê rần, luôn miệng gọi muốn hạ kiệu, dọa Thị Mặc và Tứ Hỉ Nhi dỗ dành một trận, thật vất vả mới khuyên xong. Cẩn Ngôn để Thị Mặc ôm, khóc thút thít nhìn nương nó gả đi.
Lưu nương tử cũng một đường khóc, nước mắt lan tràn. Nàng ẩn ẩn có chút sợ hãi, lại có chút hối hận. Không biết nàng liều lĩnh lại hoang đường quyết định như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nàng vẫn có dáng vẻ không có gì như cũ, nhưng những nha hoàn bên cạnh thì không làm được như vậy. Những nha hoàn đến học thực tập không đề cập tới, còn hô tỷ hoán muội gọi người thân, ai có thể đến đều đến. Lão bà của Trương Minh ném hết việc nhà, gánh vác vai trò nhà mẹ đẻ Lưu nương tử, dù sao giữa đám con gái này nàng cũng là người lớn tuổi nhất, lớn hơn hai tuổi so với Lưu nương tử.
Lưu nương tử cũng thực không còn đường nào để chọn lựa. Như nàng thấy, cái này bất quá chỉ là màn phủ che đậy thôi, để tiện cho Thượng Thiện ra vào, rõ ràng đã nói rõ tất cả làm đơn giản là được rồi, vì sao còn có cái gì nạp thải, vấn danh. . . Phiền đến muốn chết.
Không nghĩ đến Thượng Thiện càng làm quá, rõ ràng thuê hỉ nương* đến, luôn miệng dặn dò, không để Lưu nương tử lo lắng nửa phần, sính lễ cũng là do Thượng Thiện chuẩn bị toàn bộ. Lưu nương tử rất muốn trợn trắng mắt, ngẫm lại cũng không quá khó coi, tương lai đương gia còn không phải là Lục tam công tử sao, cũng chỉ liếc mắt vài lần rồi quên đi.
(*) gần như phù dâu bây giờ
Nhưng người chưa đến, tin tức đã đến. Thị Mặc thừa dịp vấn danh xong thì đưa một bức thư, còn cung kính đợi ở một bên chờ hồi âm.
Nháo trò gì vậy. . . Lưu nương tử lầm bầm, mở thư ra, bên trong viết tên và bát tự của nàng, nhưng ở bên cạnh “Lưu thập tứ nương”, còn ghi chú dòng chữ nhỏ, “Tự Phương Vãn” .
Phương Vãn. Lưu nương tử toàn thân phát lạnh, trong lòng cảm khái gần như đau đớn.
Kiếp trước, nàng họ Phương tên Uyển.
Chuyển thế đoạt xá, sau khi ở Lưu gia chịu khổ rồi, nàng cũng từng mong muốn được Trương tam công tử tự mình đặt danh tự cho nàng. . . Không phải đều nói “Đãi tự khuê trung”* sao? Sinh ra làm tiểu thư Lưu gia đã rất khổ, ngay cả cái tên chính thứccũng không có.
(*) thời xưa, con gái chưa xuất giá được gọi là khuê nữ. Vào năm 15 tuổi làm lễ cài trâm thì coi như trưởng thành đợi ngày xuất giá. Khi xuất giá phu quân sẽ đặt cho nàng “tự”, có “tự” đại biểu đã gả ra ngoài.
Không nghĩ đến này trong cuộc hôn nhân giả này, Lục Tam công tử còn nghiêm chỉnh đặt tự, vui vẻ đưa đến. Mà tự này, cùng với tên kiếp trước của nàng, cư nhiên đồng âm*.
(*) Uyển 婉 và Vãn 晚 đều đọc là wǎn
Nàng buồn bã suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tờ giấy viết, “Tịch mịch khai tối vãn”* . Liền giao cho Thị Mặc cầm về.
(*) Đây là câu thơ của Tô thức : Đồ mỹ bất tranh xuân, tịch mịch khai tối vãn.” (Đồ mỹ không tranh xuân, nở muộn rất tịch mịch) Đồ mỹ hay đồ mi hoặc trà mi. Đồ mi sau khi nở hoa sẽ không nở thêm lần nào nữa trong năm, bởi vậy mọi người thường cho rằng đồ mỹ hoa khai là báo hiệu thời khắc hoa nở đã kết thúc. Đồ mi hoa khai còn có ý nghĩa tuổi thanh xuân đã qua của người con gái. Có lẽ ý chị đang phân tích cái tên của mình => mình già rồi ???
Ngày hôm sau, Thị Mặc lại đến. Cười hì hì đưa cho nàng một tiên chỉ*. Trên đó viết, “Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố.”**
(*) Giấy hoa tiên 花箋, một thứ giấy khổ nhỏ mà vẽ màu đẹp dùng để viết thơ từ cho lịch sự gọi là giấy hoa tiên, vì thế mới gọi thư từ là tiên.
(**) Không có ý giành xuân, mặc trăm hoa ghen ghét. ( hai câu thơ trong bài Bốc Toán Tử – Mai của Lục Du)
Lưu nương tử nhìn thấy không biết nên khóc hay cười, “. . . Công tử nhà ngươi còn nói gì không?”
“Công tử không nói gì thêm.” Thị Mặc cúi đầu, “Công tử nhìn thư của thiếu phu nhân, chỉ nói, 『 tịnh phi hoa tối vãn, nãi chiếm nhất xuân khôi 』.”
(*) không phải hoa trễ nhất, là chiếm ngôi đầu xuân
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lưu nương tử bĩu môi, “Tứ Hỉ Nhi, đem bình rượu hoa mai cho Thị Mặc đi.”
Tứ Hỉ Nhi thấy bọn họ nói chuyện bí hiểm, trong lòng ngứa ngáy, gọi một nha hoàn thực tập đi lấy rượu, rồi lặng lẽ hỏi Thị Mặc.
Thị Mặc từ nhỏ đã theo Lục Tam công tử tập văn luyện võ, không trọng thực dụng giống Tứ Hỉ Nhi, có chút khí tức của người trí thức.
Hắn cười hì hì nói, “Công tử ta lấy tự cho thiếu phu nhân, gọi là Phương Vãn. Thiếu phu nhân hồi âm cảm thán nàng là hoa đồ mỹ nở trễ, công tử lại hồi âm, nói không phải, thiếu phu nhân là không muốn tranh xuân với hoa mai, người khác nói tam đạo tứ, là vì đố kị nàng thôi.”
Thị Mặc đè thấp tiếng, lại gần Tứ Hỉ Nhi, “Lời kia của công tử. . . Ngài ngay cả viết cũng ngượng ngùng không dám viết. Ý nói, thiếu phu nhân không phải hoa đồ mỹ, mà là hoa mai đứng đầu mùa xuân. Trong lòng ái mộ sâu sắc a. . .”
Tứ Hỉ Nhi tuy là gái lỡ thì, nghe yêu gì đó vẫn rất xấu hổ, nàng nhét bình rượu hoa mai vào lòng Thị Mặc, “Cô nương nói đúng, miệng lưỡi trơn tru! Cũng không là thứ gì tốt!” Xoay người bỏ chạy.
“Nữ tiên sinh mà da mặt còn mỏng như vậy?” Thị Mặc lầm bầm, không biết vì sao, cũng ngượng ngùng, vội ôm vò rượu đi về.
Cả nhà vội vàng lo lắng việc vui, ngược lại nữ chính lại không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ cùng Cẩn Ngôn đọc sách.
Tuy nói sau khi kết hôn vẫn ở Lưu gia, nhưng cũng không thể để chú rể gả vào, hoa kiệu vẫn nâng vào Lục gia. Tuy nói chỉ đợi sau chín ngày hồi môn rồi sẽ thuận ý thành chương chuyển về, nhưng nàng thực sự không muốn cùng nhi tử chia ly lâu như thế.
Cẩn Ngôn mặc dù nói không cần lo lắng, Tứ Hỉ Nhi có thể ở lại trong phòng Cẩn Ngôn, cả nhà từ trên xuống dưới cũng tuyệt đối sẽ không để hắn ủy khuất, nhưng vẫn không nỡ.
“Nếu không, ta không lấy chồng nữa?” Nàng thương lượng với Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn giương mắt trừng nàng, “Làm người không giữ chữ tín, không thể làm gì được. Ta không phải tiểu hài tử. Ta đã chín tuổi, chín tuổi!”
( em cũng biết là mình chín tuổi sao, còn tưởng chín mươi tuổi ý)
“Vẫn là một tiểu quỷ.” Lưu nương tử bĩu môi.
“Người đã nói, tâm trí thành thục cùng số tuổi không liên quan.” Cẩn Ngôn vẫn chuyên tâm luyện thư pháp.
“Nếu thành thục rồi, tiền tiêu vặt tháng sau và tháng sau nữa liền miễn đi.” Lưu nương tử nghiêm mặt.
Cẩn Ngôn vội vã hạ bút, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, “Nương, ta chính là tiểu quỷ, ngài đại nhân đại lượng, không cần tức giận tiểu quỷ như ta làm gì. . .”
Dù Cẩn Ngôn có thể trêu ghẹo Lưu nương tử, nhưng khi kiệu hoa ra khỏi cửa, vẫn không nhịn được, oa một tiếng phóng thanh khóc lớn.
Lưu nương tử tim tê rần, luôn miệng gọi muốn hạ kiệu, dọa Thị Mặc và Tứ Hỉ Nhi dỗ dành một trận, thật vất vả mới khuyên xong. Cẩn Ngôn để Thị Mặc ôm, khóc thút thít nhìn nương nó gả đi.
Lưu nương tử cũng một đường khóc, nước mắt lan tràn. Nàng ẩn ẩn có chút sợ hãi, lại có chút hối hận. Không biết nàng liều lĩnh lại hoang đường quyết định như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai.
Bình luận truyện