Làm Bà Xã Của Boss Đại Nhân
Chương 29: Chỉ xen vào chuyện của cô ấy
"Ông biết Bạch Thị mà đúng không?" Bạch Uyển Sa tự cao tự đại.
Quản lí có biết đến Bạch Thị. Dù gì ở thành phố cũng được cho là có thế lực. Cửa hàng của ông vô cùng nhỏ làm sao có thể so. Quản lí có chút lo lắng.
Tiểu Lăng hiểu được tâm trạng của quản lí. Quản lí rất tốt với cô nên cô cũng không muốn ông phải khó xử. Bạch Uyển Sa, cô được lắm. Coi như Tiểu Lăng tôi nhịn cô lần này.
"Xin hỏi Bạch tiểu thư và Từ công tử muốn ăn gì". Tiểu Lăng mất tự nhiên, hỏi mà không thèm nhìn mặt.
Bạch Uyển Sa dựa người trên ghế, bắt chéo chân kiêu ngạo. Cô ta quăng quyển thực đơn trên bàn. "Tôi muốn ăn tất cả các món trong này".
Tiểu Lăng nhìn cô ta đầy ý khiêu khích nói " Xin hỏi Bạch tiểu thư có đủ tiền để ăn hết".
Bạch Uyển Sa tức giận " Cô nghĩ tôi là ai. Gia thế nhà tôi mà không đủ tiền ăn ở cửa hàng nhỏ này à".
"Vậy gia thế nhà cô lớn đến đâu". Giọng trầm của một người đàn ông vang lên làm không khí nơi đây như ngưng lại.
Cửa mở, người đàn ông tiến vào làm mọi người xôn xao. Khí chất quả là đáng sợ. Mang trên người một vẻ đẹp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta khiếp sợ. Đó chính là người sinh ra để điều khiển mọi thứ.
Nhưng thật quá đẹp ah~
Tiểu Lăng ngây người. Lại là anh.
Là Lục Bạch Y.
Anh lúc nào cũng giúp cô.
Lục Bạch Y tiến đến chỗ Tiểu Lăng, nhẹ nhàng kéo cô ra sau lưng mình.
Vẫn là cảm giác che chở này, quả thật ở dưới bóng lưng của người đàn ông này, bạn sẽ thấy được cảm giác vô cùng, vô cùng an toàn.
"Lại là anh, anh thích xen vào chuyện người khác thế nhỉ?". Bạch Uyển Sa không khỏi kích động.
Cô ta vẫn còn nhớ cái tát đó, cái tát sỉ nhục đầu tiên trong cuộc đời cô ta.
Lục Bạch Y nhìn cô ta, mắt tối xuống, nhẹ cong khóe miệng nham hiểm nói " Không, tôi chỉ xen vào chuyện liên quan đến cô ấy. Và...
Bóp. Nát.Tất.Cả.
Nhấn mạnh từng chữ.
Đáng sợ ah~
Bạch Uyển Sa bị làm cho sợ nhưng sao mặt cô ta lại đỏ bừng.
Cô ta điên rồi. " Sao cô ta có thể nghĩ anh ta đẹp chứ".
Mấy bạn nữ trong cửa hàng cũng không khác cô ta. Thật sự là sắc đẹp quá hại người rồi ah~.
"Hứ, anh tưởng mình là ai?". Bạch Uyển Sa nói.
Ngu ngốc.
Lục Bạch Y tiến đến gần cô ta đầy uy quyền "Tôi là ai không quan trọng. Nhưng tôi muốn Bạch Thị chết hôm nay thì nó không thể sống đến ngày mai. Cô tin không".
"Cái gì?" Bạch Uyển Sa sợ hãi.
Lục Bạch Y lạnh lùng tàn nhẫn
"Mang cô ta ra ngoài".
Lời vừa nói ra, một đám người mặc đồ đen bước vào lôi kéo Bạch Uyển Sa.
"Này, anh dựa vào cái gì chứ, buông tôi ra". Bạch Uyển Sa la hét.
Từ Quang cũng lên tiếng
"Buông cô ấy ra, mấy người dựa vào cái gì chứ".
Lục Bạch Y cầm tay Tiểu Lăng tiến đến ghế nhàn nhã ngồi xuống.
"Dựa vào cái này".
Một tên mặc đồ đen tiến tới.
"Thưa ngài, đây là giấy tờ sở hữu cửa hàng".
Quản lí có biết đến Bạch Thị. Dù gì ở thành phố cũng được cho là có thế lực. Cửa hàng của ông vô cùng nhỏ làm sao có thể so. Quản lí có chút lo lắng.
Tiểu Lăng hiểu được tâm trạng của quản lí. Quản lí rất tốt với cô nên cô cũng không muốn ông phải khó xử. Bạch Uyển Sa, cô được lắm. Coi như Tiểu Lăng tôi nhịn cô lần này.
"Xin hỏi Bạch tiểu thư và Từ công tử muốn ăn gì". Tiểu Lăng mất tự nhiên, hỏi mà không thèm nhìn mặt.
Bạch Uyển Sa dựa người trên ghế, bắt chéo chân kiêu ngạo. Cô ta quăng quyển thực đơn trên bàn. "Tôi muốn ăn tất cả các món trong này".
Tiểu Lăng nhìn cô ta đầy ý khiêu khích nói " Xin hỏi Bạch tiểu thư có đủ tiền để ăn hết".
Bạch Uyển Sa tức giận " Cô nghĩ tôi là ai. Gia thế nhà tôi mà không đủ tiền ăn ở cửa hàng nhỏ này à".
"Vậy gia thế nhà cô lớn đến đâu". Giọng trầm của một người đàn ông vang lên làm không khí nơi đây như ngưng lại.
Cửa mở, người đàn ông tiến vào làm mọi người xôn xao. Khí chất quả là đáng sợ. Mang trên người một vẻ đẹp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta khiếp sợ. Đó chính là người sinh ra để điều khiển mọi thứ.
Nhưng thật quá đẹp ah~
Tiểu Lăng ngây người. Lại là anh.
Là Lục Bạch Y.
Anh lúc nào cũng giúp cô.
Lục Bạch Y tiến đến chỗ Tiểu Lăng, nhẹ nhàng kéo cô ra sau lưng mình.
Vẫn là cảm giác che chở này, quả thật ở dưới bóng lưng của người đàn ông này, bạn sẽ thấy được cảm giác vô cùng, vô cùng an toàn.
"Lại là anh, anh thích xen vào chuyện người khác thế nhỉ?". Bạch Uyển Sa không khỏi kích động.
Cô ta vẫn còn nhớ cái tát đó, cái tát sỉ nhục đầu tiên trong cuộc đời cô ta.
Lục Bạch Y nhìn cô ta, mắt tối xuống, nhẹ cong khóe miệng nham hiểm nói " Không, tôi chỉ xen vào chuyện liên quan đến cô ấy. Và...
Bóp. Nát.Tất.Cả.
Nhấn mạnh từng chữ.
Đáng sợ ah~
Bạch Uyển Sa bị làm cho sợ nhưng sao mặt cô ta lại đỏ bừng.
Cô ta điên rồi. " Sao cô ta có thể nghĩ anh ta đẹp chứ".
Mấy bạn nữ trong cửa hàng cũng không khác cô ta. Thật sự là sắc đẹp quá hại người rồi ah~.
"Hứ, anh tưởng mình là ai?". Bạch Uyển Sa nói.
Ngu ngốc.
Lục Bạch Y tiến đến gần cô ta đầy uy quyền "Tôi là ai không quan trọng. Nhưng tôi muốn Bạch Thị chết hôm nay thì nó không thể sống đến ngày mai. Cô tin không".
"Cái gì?" Bạch Uyển Sa sợ hãi.
Lục Bạch Y lạnh lùng tàn nhẫn
"Mang cô ta ra ngoài".
Lời vừa nói ra, một đám người mặc đồ đen bước vào lôi kéo Bạch Uyển Sa.
"Này, anh dựa vào cái gì chứ, buông tôi ra". Bạch Uyển Sa la hét.
Từ Quang cũng lên tiếng
"Buông cô ấy ra, mấy người dựa vào cái gì chứ".
Lục Bạch Y cầm tay Tiểu Lăng tiến đến ghế nhàn nhã ngồi xuống.
"Dựa vào cái này".
Một tên mặc đồ đen tiến tới.
"Thưa ngài, đây là giấy tờ sở hữu cửa hàng".
Bình luận truyện