Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 8
Tôi với cậu Ngọc tức tốc chạy xuống thì đã thấy Bích Hà với ông bà hội đồng đang bồng Kim Chi đi ra. Cậu Ngọc thấy thầy Trầm bồng Kim Chi có vẻ hơi vất vả, cậu ấy liền chạy nhanh tới sang Kim Chi qua tay mình rồi nói gấp:
– Cha, cha kêu sốp phơ chuẩn bị xe, mình đưa em nó đi nhà thương… nhanh còn cứu được em nó.
Thầy Trầm đầu đổ đầy mồ hôi, ông ấy gật gù:
– Ừ, đưa… đưa con nhỏ ra xe… nhanh nghen Ngọc.
Cậu Ngọc vừa bồng Kim Chi vừa chạy, tôi thì dìu dì Nguyệt chạy theo phía sau, ở sau nữa còn có Bích Hà và người làm đang hối hả khóc lóc bù lu bù loa thảm thiết. Ra đến sân đã thấy xe hơi đậu sẵn, cậu Ngọc bồng Kim Chi lên xe, đi theo xe là thầy Trầm, Bích Hà với vú Chín. Cậu Ngọc không cho dì Nguyệt theo vì sợ dì ấy chịu không được. Đợi xe chạy đi rồi, dì Nguyệt vẫn còn khóc ngất lên trong lòng tôi, dì than:
– Trời ơi là trời, con có mần ra tội lỗi chi thì ông cứ đổ hết lên đầu con đi, mần chi mà ông để con gái con phải chịu khổ lung vầy hả ông ơi?!
Dì Nguyệt khóc tới mức ngất đi, may là lúc dì ấy vừa ngất, cậu Cả trong nhà cũng hay tin chạy ra. Cậu Cả liền nhanh tay bồng chị mình vào trong nhà rồi cho người làm đi kêu thầy lang về xem bệnh cho dì.
Thầy Đồ tới xem mạch cho dì Nguyệt, thầy bảo dì chỉ là yếu sức nên tạm thời ngất đi thôi không có gì đáng ngại. Nhưng ngoài chuyện tốt đó, thầy Đồ còn công bố thêm một chuyện tốt khác khiến cả tôi và cậu Cả đều há hốc mồm ngơ ngẩn không biết phải nói cái gì…
– Chúc mừng ông bà hội đồng, chúc mừng cậu Cả… bà hội đồng đây chính xác là có mang rồi.
Sao cơ? Có mang… tức là có thai?
Đừng nói là tôi mà ngay cả người làm trong nhà lúc này cũng đều sửng sốt không nói nên lời. Tôi đưa mắt nhìn dì Nguyệt đang nằm trên giường, công nhận là dì ấy năm nay vẫn còn khá trẻ, khả năng mang thai cũng không phải là không có, chỉ có điều…
Ây da… tôi không biết phải nói làm sao cho phù hợp với cảm xúc của tôi lúc này nữa đây!
Im lặng ngơ ngác mấy giây, tôi lúc này mới kịp nghĩ thông suốt mà hỏi thầy lang:
– Dì… có mang bao nhiêu tuần rồi hả thầy?
Nghe tôi hỏi, thầy Đồ giật mình mở to mắt ra nhìn tôi kiểu ngơ ngác không hiểu gì. Chợt nhớ tới chuyện thời này vẫn chưa biết tới tuần thai là gì nên tôi liền nhanh chóng đỡ lời hỏi ngay sang vấn đề khác.
– Dì khỏe hả thầy? Thai trong bụng cũng khỏe đúng không hả thầy?
Thầy Đồ gật đầu, so với câu hỏi khi nãy thì câu hỏi này khiến ông ấy hài lòng hơn rất nhiều.
– Khỏe hết thưa cô, bây chừ tôi kê cho mấy thang thuốc bổ cho bà uống đặng mau khỏe lại. Đợi mấy bữa nữa tôi tới thăm mạch cho bà lần nữa rồi kê thêm thuốc khác. Bà mới cấn thai, cả bà và đứa bé đều chưa có ổn định, mọi người nên khuyên nhủ bà đừng để bà suy nghĩ nhiều quá. Có chuyện chi cần thì cho người tới kiếm tôi, tôi chạy sang ngay.
Đợi thầy Đồ kê thuốc xong, tôi đưa toa thuốc cho người làm theo thầy về nhà lấy thuốc. Truớc tiên tôi để bé Nhỏ lau mình mẩy mặt mày cho dì Nguyệt rồi dặn chị Sen đi nấu chút canh hầm bồi bổ thêm cho dì. Thầy Đồ nói dì vẫn có thể ăn uống bình thường, kiêng những thứ cần kiêng là được.
Cậu Cả đích thân tiễn thầy Đồ ra cửa, hai người bọn họ đi được một lúc rồi tôi cũng có chuyện cần làm nên đi ra theo. Lúc đi ra ngoài, tôi vô tình nghe được cậu Cả dặn dò thầy Đồ.
– Chuyện chị tôi có bầu, thầy tạm thời đừng nói lung tung cho người ngoài biết. Tuổi chị Hai tôi cũng lớn rồi, để đồn thổi ra ngoài e là không hay cho lắm…
Thầy Đồ nhận lấy tiền của cậu Cả, thầy ấy từ tốn nói:
– Dạ tôi hiểu rồi Cậu, cậu hông dặn thì tôi cũng định trong bụng là hông nói, nhưng còn về chuyện kia… cậu tính thế nào?
Cậu Cả vừa xoa xoa viên ngọc nhỏ màu tím môn trong tay, cậu vừa trả lời:
– Đợi tôi bàn tính lại với chị tôi đã, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.
Thầy Đồ gật gù:
– Tôi có ý này… hay là cậu Cả nên đưa bà lên nhà thương khám cho chắc ăn rồi hãy tính tiếp. Tôi là thầy lang thiệt nhưng cũng không phủ nhận là mấy ông đốc tờ khám bệnh rất là giỏi. Bà hội đồng tuổi cũng lớn, cẩn thận cũng không dư đâu cậu.
Cậu Cả coi bộ đồng ý với cách này của thầy Đồ, cậu gật đầu rồi nói:
– Được rồi, đợi chị tôi tỉnh lại rồi tôi tính thêm với chị ấy. Có chuyện chi tôi sẽ cho người sang tìm thầy, thầy cố sức giúp cho mẹ con chị Hai tôi là tôi biết ơn thầy nhiều lắm.
Đợi cậu Cả tiễn thầy Đồ đi rồi, tôi mới len lén định đi ra chỗ khác vì sợ cậu phát hiện là tôi nghe lén nãy giờ. Ấy vậy mà kế hoạch tẩu thoát thất bại, tôi còn chưa đi được bước nào thì đã bị cậu Cả kéo áo lôi lại. Cậu ấy nhìn tôi, chân mày cau lại, trông vừa dữ tợn cũng không kém phần ngầu lồi, cậu hỏi:
– Ai cho cô núp ở đây nghe lén? Cô giỡn mặt với tôi hả?
Bị hỏi tội, tôi đưa gương mặt đáng thương lên nhìn cậu, hai mắt chớp chớp tỏ ra vô tội:
– Em… hổng có nghe lén… là cậu nói cho em nghe mà…
Cậu Cả nhăn mày híp mắt nhìn tôi rồi đột nhiên cậu véo lên má tôi một cái thiệt lâu thiệt mạnh khiến tôi đau điếng người. Cậu gằn giọng:
– À đổ thừa cho tôi đặng tìm cách trốn tội hả? Nhà này là nhà của tôi, tôi muốn nói cái chi thì tôi nói, cô nghe tôi nói thì cô phải tìm cách tránh đi chứ?
Tôi bị véo tới đau muốn xỉu, tay tôi nắm chặt lấy tay cậu, mếu máo xin tha:
– Cậu Cả đừng nhéo nữa… em xin cậu mà… đau chết em rồi cậu ơi… đau chết em rồi…
Cậu Cả vẫn chưa chịu buông tha cho cái má của tôi, cậu quát:
– Chừa chưa?
Tôi lật đật gật đầu, nước mắt cũng xém trào hết ra bên ngoài:
– Dạ chừa… em chừa rồi…
Cậu lại nhìn tôi, cậu tiếp lời:
– Chừa rồi thì mai mốt?
Mai mốt… à à biết rồi… biết rồi…
– Mai mốt em hổng dám nữa, em hứa là em hổng dám nghe lén cậu nói chuyện nữa. Em lấy hết danh dự ra hứa với cậu… cậu bỏ qua cho em nghen cậu… nghen cậu…
Sau khi nghe tôi hứa lấy danh dự ra đảm bảo, cuối cùng cậu Cả cũng buông tha cho cái má phấn nộn của tôi. Úi trời ơi, rát hết cả má rồi đây này, đồ không có lương tâm, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Thấy tôi nhìn bằng ánh mắt cay cú, cậu Cả lại vỗ lên đầu tôi một phát, cái vỗ như muốn vỗ văng não tôi ra luôn vậy. Vỗ xong, cậu lại nhàn nhã cất tiếng như chưa có chuyện gì xảy ra:
– Nghe rồi thì nên biết điều ngậm miệng lại, cô mà thọc mạch tôi cắt lưỡi cô, nghe rõ chưa?
Bị cảnh cáo, tôi giả vờ sợ hãi, tôi lật đật trả lời:
– Dạ nghe rõ rồi, em nghe rõ rồi cậu.
Cậu Cả liếc mắt nhìn tôi, cậu ra lệnh:
– Nghe rồi thì vào chăm sóc dì đi, nói với tụi nhỏ, hễ có tin tức gì của Kim Chi thì chạy báo trước cho tôi hay. Cô mà nhiều chuyện biết trước tôi, tôi cắt cái má cô ra gửi về cho ông bà Quảng… nghe chưa?
– Dạ nghe nghe.
– Ừ, chị Hai tỉnh thì kêu tôi, tôi còn có chuyện phải làm, cô vào phòng với chỉ đi.
Nói rồi cậu nhanh chân đi ra ngoài, tôi đứng đây nhìn theo dáng lưng cao gầy của cậu mà xuýt xoa muốn khóc. Tôi vừa xoa má vừa lầm bầm:
– Người thì đẹp mà sao ác vậy hông biết… nhéo đau muốn chết…
Nhưng mà… hí hí… đau thì đau mà đã thì đã. Hồi nãy đứng gần cậu Cả, tôi ngửi được mùi thơm trên người cậu, ui ta nói… nó thơm gì đâu á trời ơi. Thôi kệ, hy sinh một chút vì sự nghiệp cưa trai cũng không có gì là quá đáng đâu, tôi thấy hạnh con nhà bà phúc lắm.
Vừa xoa xoa cái má đỏ rát, tôi vừa cười tủm tỉm đi vào trong phòng dì Nguyệt. Công nhận sự u mê trai đẹp của tôi ở thời hiện đại hay thời này đều không có gì phải bàn cãi… rất là mê trai!
Bé Nhỏ lau mình mẩy cho dì Nguyệt xong, con bé liền biến đi đâu mất dạng. Rảnh rỗi quá nên tôi ngồi suy nghĩ một chút về chuyện của Kim Chi. Thật sự, tôi không thể lý giải được vì sao lại có loại tin đồn này xuất hiện và ai là người tung tin đồn hại tới Kim Chi?
Kim Chi tính tình ngang ngược, chắc chắn là đắc tội với rất nhiều người. Nhưng tại sao truớc không tung, sau không tung, cớ gì lại tung tin ngay lúc này? Phải chăng là đang muốn giấu giếm hay có ý đồ gì đó?
Để coi, vào thời điểm này chỉ có… chỉ có… chuyện của Bích Hà! Đúng là chỉ có Bích Hà!
Để tôi nghĩ xem, chuyện hôn sự của Bích Hà với cậu Nghị hiện tại đang được quyết định. Nếu tin đồn này được tung ra, chắc chắn thầy Trầm và dì Nguyệt tạm thời sẽ để chuyện này sang một bên rồi dốc sức lo dẹp đi tin đồn kia của Kim Chi. Như vậy, Bích Hà có khả năng sẽ thoát khỏi mối hôn sự lần này, ít nhất là phải hết năm nay, đợi khi tin đồn lắng xuống thì chuyện cưới hỏi của Bích Hà mới được bàn tới lần nữa….
Nhưng cũng chưa chắc là do cô ấy làm đâu, Bích Hà thân thiết với Kim Chi tới như vậy mà, lẽ nào lại đi hại Kim Chi thành ra như thế này? Vả lại Bích Hà cũng làm gì có khả năng tung tin đồn nhanh tới như vậy được, cô ấy tới ra ngoài còn ít khi ra, lấy đâu ra tay chân mà giúp cô ấy làm chuyện xấu. Nghĩ tới cùng, Bích Hà là phe cánh yếu nhất nhà ông hội đồng, cô ấy đúng kiểu đơn thân độc mã không có chỗ dựa. Chỗ dựa duy nhất của Bích Hà là Kim Chi, nếu không có Kim Chi chống lưng cho thì chắc thân phận cô ấy cũng không tốt được như bây giờ đâu. À khoan… khoan…
Loại chuyện hại người này, nếu là người ngoài, người ta sẽ nghĩ ngay là do người ghét Kim Chi làm ra. Mà người ghét Kim Chi là ai?
Là tôi… chính xác ở nhà hội đồng này, người đó chỉ có thể là tôi mà thôi. Thôi thôi chết tía tôi rồi, phen này cỡ nào cũng bị liên lụy, không ổn, thiệt sự tôi thấy không ổn cho lắm.
Mẹ kiếp, tên khốn nào chơi trò tiểu nhân để bà đây phải gánh chung vậy hả? Khốn nạn mà!
Đang ngồi lầm bầm một mình thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa khá là gấp, chắc là cậu Cả tới. Vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, cửa chưa kịp mở rộng hết tôi đã nghe thấy tiếng bé Nhỏ mừng rỡ gấp rút:
– Cô… cô… cô Kim Chi sống lại rồi cô ơi.
Tôi nhảy dựng lên, mừng rỡ hỏi lại:
– Thiệt hả Nhỏ? Thiệt hả? Là ai nói?
– Dạ cậu Hai cho anh Dừa chạy về báo tin mừng cho bà biết, con vừa hay tin là chạy tới báo cho cô liền nè cô.
Cảm ơn ông Trời phù hộ cho Kim Chi, cô ấy không chết là mừng rồi, mừng rồi.
Chợt nhớ tới cậu Cả, tôi liền hỏi:
– Cậu Cả hay tin chưa?
Bé Nhỏ gật đầu lia lịa:
– Dạ cậu Cả hay rồi cô, là cậu Cả kêu con tới báo cho cô biết chớ ai.
Ra là vậy, đúng là trùm cuối, cái gì cũng biết trước tôi mà còn làm bộ.
– Cô Quân… ban nãy cậu Cả cho tập hợp mấy người trong phòng bà khi nãy lại… rồi dặn không cho nói chuyện bà có bầu ra bên ngoài… bộ có chuyện chi hả cô?
– Chuyện này…
Bé Nhỏ nhìn tôi rồi chăm chú chờ tôi trả lời, mà thiệt ra tôi cũng có biết khỉ khô gì đâu mà trả lời cho con bé biết chớ. Đang lúc ấp úng không biết nên nói gì thì bên trong phòng, tôi nghe được tiếng của dì Nguyệt khẽ kêu lên. Nghe dì tỉnh lại, tôi liền kêu bé Nhỏ đi kêu cậu Cả tới, sau đó tôi chạy vội vào trong phòng xem tình hình dì Nguyệt như thế nào.
Dì Nguyệt mặt mày xanh xao, dì nửa nằm nửa muốn ngồi dậy, thấy tôi đi vào, dì liền hỏi gấp:
– Kim Chi… Kim Chi sao rồi… con?
Tôi vội chạy tới đỡ lấy dì rồi cất tiếng trấn an:
– Kim Chi không sao rồi dì, cô ấy được cứu rồi, dì yên tâm nghen dì.
Dì Nguyệt nghe tin Kim Chi không sao, dì ấy thở phào nhẹ nhõm một cái nhưng dường như vẫn chưa tin lắm, dì thều thào nói:
– Đỡ dì ngồi dậy, dì lên nhà thương coi con Chi… coi coi nó có thiệt được cứu hay không? Đi Quân, đỡ dì ngồi dậy đi con.
Thấy dì muốn đi, tôi liền giữ lấy dì không cho dì ngồi dậy, tôi vội nói:
– Dì để ngày mai đi cũng được mà, dì đang yếu như vầy mà đi đâu. Trước dì nằm nghỉ cho lấy lại sức, ngày mai cậu Cả đưa dì đi thăm Kim Chi.
– Nhưng mà dì không yên tâm, để con nhỏ nằm mình ênh trong nhà thương… dì hông có yên tâm được Quân ơi.
Thấy tâm trạng dì Nguyệt đang bất ổn, tôi vội trấn an:
– Dì đừng có lo, ở nhà thương có đốc tờ rồi có thầy Trầm, có cậu Hai có vú Chín ở trển lo cho Kim Chi chớ có phải có mình cô ấy nằm ở đó đâu. Mà giờ dì lên cũng chưa chắc Kim Chi đã tỉnh, hơn nữa…
Nói đến đây tôi vô thức nhìn xuống bụng dì, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào…
– Hơn nữa… hơn nữa cái chi hả con? Quân?
Nhìn gương mặt lo lắng của dì Nguyệt, tôi không nhịn thêm được nữa liền nói ra hết:
– Hơn nữa dì đang có… có bầu… sức khoẻ còn yếu lung lắm đa…
– Có bầu?
Dì Nguyệt cả kinh hét lên một tiếng đầy ngỡ ngàng, tôi cũng bị tiếng hét của dì dọa cho hết cả hồn. Đợi khi dì tự trấn tĩnh bản thân xong, dì bắt đầu liên tục hỏi tôi về chuyện mang bầu, hình như dì không tin là mình có bầu thì phải.
Hỏi đến lần thứ năm, tôi nhịn mãi rốt cuộc cũng phải phì cười trước gương mặt hoang mang ngỡ ngàng này của dì. Tôi nắm lấy tay dì, khẽ nói:
– Con nói thiệt mà, lát nữa đợi cậu Cả qua dì hỏi cậu ấy là rõ. Hồi nãy lúc con nghe thầy Đồ báo dì có bầu, con cũng y chang như dì vậy á.
Dì Nguyệt lúng túng:
– Nhưng mà… mần sao có bầu được… dì năm nay cũng hơn 40 rồi… mần sao có thể…
– Sao lại hông thể hả dì? Tuổi của dì cũng đâu phải 60 đâu mà hông thể có bầu? Có bầu là chuyện tốt mà, nhà mình đông con nhiều cháu mới vui.
Dì Nguyệt nhìn tôi nhưng lại không trả lời, dì như kiểu đang suy nghĩ đến chuyện gì quan trọng lắm vậy. Mấy giây sau, tôi mới nghe dì ngập ngừng cất tiếng:
– Nhưng… dì hết kinh mấy tháng nay rồi… mần sao được hả con?
Ơ chuyện này…
Dừng giây lát, dì lại nói tiếp:
– Dì ra bà mụ Ngọt, bả nói dì tới tuổi hết kinh rồi, mà đờn bà hết kinh thì mần sao có bầu được? Có khi nào… thầy Đồ coi lộn không hả con?
Tôi nhìn dì, có chút do dự trả lời:
– Con… con nghĩ là không lộn được đâu dì, thầy Đồ đâu phải phường lang băm ăn không nói có đâu. Cậu Cả cũng sợ là coi lộn nên kêu thầy Đồ coi đi coi lại mấy lần, coi mấy lần như vậy mới dám chắc chắn. Mà thực ra cũng không có gì lạ đâu dì, dì vẫn còn trẻ lắm, có bầu là chuyện thường tình mà.
– Dì… dì…
Tôi nhìn dì, nhìn thấy rõ được sự lo lắng hoang mang trên gương mặt hiền hậu kia. Thời đại này y học còn chưa phát triển, việc chuẩn đoán thời kỳ mãn kinh của phụ nữ cũng chưa được chính xác. Bà mụ gì đó cũng chưa chắc nói đúng, có thể là dì Nguyệt chỉ bị rối loạn kinh nguyệt thôi hoặc là dì ấy đang trong độ tuổi tiền mãn kinh nên mới có thể có bầu chớ mà mãn kinh thật thì làm sao có bầu được. Tôi cũng không nhớ rõ lắm nhưng trước kia có đọc qua một vài bài báo, người ta cũng có viết như vậy.
Thấy dì Nguyệt vẫn cứ ngồi thẩn thờ ra mà tôi thì lại không biết phải an ủi khuyên giải dì như thế nào nữa. Con người tôi vụng về trong việc ăn nói, sợ là nói lung tung thì lại làm dì hoang mang nhiều hơn. Thôi, tốt nhất là nên ngồi thế này thôi, đợi cậu Cả tới rồi tính tiếp.
Lúc cậu Cả tới, tôi định là nhường không gian riêng tư lại cho chị em họ bàn chuyện nhưng cậu Cả với dì Nguyệt đều bảo không sao, không coi tôi là người ngoài nên để tôi ở lại nghe. Vốn dĩ cũng không muốn nhiều chuyện đâu nhưng hai người họ đã mời, tôi đây lại không thể từ chối.
Ngồi gần cả tiếng trong phòng dì Nguyệt, đợi tới khi dì ấy đã ngủ, tôi với cậu Cả mới kéo nhau đi ra ngoài. Ra tới trước cửa, tôi nhìn cậu Cả, cậu Cả cũng nhìn lại tôi, vẫn là cậu Cả lên tiếng trước.
– Cô chịu khó săn sóc chị Hai tối nay rồi sáng mai theo chị em tôi đi lên tỉnh. Ngày mai ai hỏi cô đi đâu thì cô cứ nói là đi lên thăm Kim Chi, cấm cô nói lung tung, nếu không đừng trách…
Cậu Cả chưa nói hết câu thì tôi đã bĩu môi cướp lời:
– Đừng trách cậu cắt lưỡi em chứ gì? Em biết tỏng.
Cậu Cả nhìn tôi chăm chăm, giọng cậu hơi trầm:
– Ăn nói không giống ai, cô không có phép tắt như vầy thì làm sao làm mợ lớn nhà này được?
Tôi bĩu môi diện rộng, tôi thẳng thắn trả lời:
– Em có cần làm mợ lớn đâu cậu, em hông muốn lấy cậu Hai.
Cậu Cả nhìn tôi đầy kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền thay đổi sắc mặt, ý tứ có phần lạnh lùng:
– Cô được nước làm tới hử? Bây giờ còn muốn làm eo làm sách?
Tôi mím môi nhìn cậu, coi như là nói thật lòng:
– Em không có làm eo làm sách, em cũng có nói với dì… em không muốn lấy cậu Hai… em hổng ưng.
Cậu Cả cười nhạt:
– Cô không gả cho thằng Ngọc… vậy chớ cô muốn gả cho ai? Gả cho thằng Nghị con lý trưởng hử?
Tôi cắn cắn môi, ngập ngừng bẽn lẽn trả lời:
– Dạ hông phải… em… em…
Chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa, có người chạy lại báo tin:
– Dạ cậu Cả… có chuyện không hay nữa rồi.
Nghe có chuyện không hay, cậu Cả liền cau mày hỏi lớn:
– Chuyện gì? Nói mau.
– Dạ… ngoài chợ lại có tin đồn… dân làng bàn tán nhau nói là… nói là…
Vừa nói, người đàn ông vừa thấp thỏm bất an nhìn tôi. Thấy anh ta như vậy, tôi cũng thấy hơi lo lo, không biết là có liên quan gì tới mình không nữa.
– Anh nói đi… có chuyện gì vậy? Ai bàn tán cái chi?
Cậu Cả thấy tôi sấn tới hỏi chuyện, cậu ấy liền kéo áo tôi lôi ngược về sau, giọng cậu òm òm phát ghét:
– Anh nói đi, cô ta không sao đâu, không cần lo.
Ơ, cái tên này!
– Dạ chuyện là… người ta bàn tán nói… nói cậu Hai nhà mình nửa muốn cưới cô Quân mà nửa muốn cưới cô Hà nên mới không cho cô Hà gả sang nhà Lý Trưởng. Giờ ai cũng nói cậu Hai nhà mình không quân tử, tánh tình bay bướm không đáng mặt đờn ông. Con nghe nói… lý trưởng hình như muốn đi học lại với quan trên đó cậu.
Cậu Cả cau mày, gương mặt tuấn mỹ kia từ từ đanh lại, ánh nhìn vô cùng sắc bén. Đợi qua vài giây, cậu cười lạnh, ra lệnh:
– Út Quân, cô ở nhà coi săn sóc dì cho tốt. Còn Đệ, anh ra kêu sốp phơ chuẩn bị xe chở tôi qua nhà Lý trưởng, ông ta chắc là quên mặt mũi tôi xấu đẹp ra sao rồi. Đi nhanh!
– Dạ.
Anh Đệ lật đật nhận lệnh rồi chạy như bay ra ngoài chuẩn bị xe, tôi thì đứng đây ngơ ngác nhìn cậu Cả không dám chớp mắt…
Chu choa… đúng là người đàn ông có sức hút… ra lệnh cho gia nhân thôi mà cũng manly ghê luôn ý. Thiết nghĩ, tôi có nên bỏ qua liêm sỉ của đờn bà con gái mà nhiệt tình đem cậu Cả về phòng hay không nhỉ? Eo ôi, chắc con của tôi với cậu sẽ đẹp lắm đây, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất!
“Phốc”, đau quá đi mất!
– Cậu… mắc gì đánh em?
Cậu Cả nhìn nhìn tôi, cậu lườm nguýt:
– Cô nghĩ cái gì mà mặt hèn ra vậy?
Tôi vỗ vỗ hai bên má của mình, chấn chỉnh bản thân lại thật tốt rồi mới ưỡn ngực trả lời:
– Em… có nghĩ cái chi đâu… cậu cứ đánh em hoài hà.
Nghe tôi than thở, cậu Cả lại búng vào trán tôi một phát nữa, cậu cười:
– Tôi thấy cô không giống người bình thường, cô mần ơn ở nhà săn sóc tốt cho chị Hai, ngoan ngoãn một chút tôi cho thêm của hồi môn, được chứ hả?
– Cho thêm của hồi môn?
– Ừ.
Tôi tiến sát tới cậu Cả một chút, tôi cười hỏi:
– Cậu định cho em cái chi? Vàng, đất hay là bạc tiền?
Cậu Cả cười thêm phát nữa, cậu khoanh tay trước ngực, ý tứ trêu chọc:
– Thế cô thích cho vàng, cho đất điền hay là cho bạc tiền? Chọn một thôi, cô phải nhớ… tham thì thâm.
Tôi cười ma mãnh rồi ghé sát mặt tôi vào mặt cậu, tôi thì thầm:
– Hông ấy… cậu sang nhượng cậu lại cho em đi… được hôn cậu?
Cậu Cả nhìn tôi không chớp mắt, cứ tưởng là cậu sẽ phản ứng gây gắt lắm, ấy vậy mà cậu lại làm tôi có chút thất vọng đó đa.
– Nhìn cô khác gì con khô cá sặc… xương xóc không… cậu ăn không vừa miệng. Tránh ra đi, cậu còn mần công chuyện.
Vừa nói, cậu Cả vừa đẩy tôi sang một bên rồi đi tuốt luốt một mạch. Nhìn cái dáng dấp cao cao kia, tôi thiệt thấy ứa gan. Tôi thề, sẽ có một ngày tôi bắt người đàn ông cao ngạo kia phải quỳ dưới chân tôi mà van xin tình yêu… nhất định!
…………………..
Tối hôm ấy, trời trăng gió mát, sau khi ghé thăm phòng dì Nguyệt, thấy dì đã ngủ say tôi mới yên tâm đi về phòng mình ngủ. Đi lang thang trong sân, tôi chợt nảy ra ý định đi rình trộm xem cậu Cả đã ngủ chưa. Mới khi nãy tôi còn thấy cậu đi lấy thịt cho con đại bàng ăn. Gớm, con đại bàng còn được cởi trên vai cậu còn tôi thì không, nhìn mà thèm khát muốn trở thành đại bàng ghê gớm ý.
Nghĩ nghĩ, tôi liền mon men đi tới truớc phòng cậu Cả, mà khổ cái là cửa bằng gỗ nên tôi không cách nào nghe ngóng hay nhìn lén gì bên trong được cả. Đứng loay hoay cả buổi lại sinh ra chán nản, vốn là định về phòng rồi thì tôi lại chợt nhìn thấy cái chốt cửa. Chẳng hiểu là điềm hay là do ai xui khiến mà tôi lại đưa tay vặn thử chốt cửa xem cửa có khóa hay không, thì…
Ô hay, cửa không khóa, tôi mở ra được… được… trời ơi!
Trước mắt tôi là một cỗ quan tài… một cỗ quan tài màu đen bóng nằm ngay sau cánh cửa.. mà người vừa đứng dậy từ quan tài kia… lại là cậu… cậu Cả!
– Cha, cha kêu sốp phơ chuẩn bị xe, mình đưa em nó đi nhà thương… nhanh còn cứu được em nó.
Thầy Trầm đầu đổ đầy mồ hôi, ông ấy gật gù:
– Ừ, đưa… đưa con nhỏ ra xe… nhanh nghen Ngọc.
Cậu Ngọc vừa bồng Kim Chi vừa chạy, tôi thì dìu dì Nguyệt chạy theo phía sau, ở sau nữa còn có Bích Hà và người làm đang hối hả khóc lóc bù lu bù loa thảm thiết. Ra đến sân đã thấy xe hơi đậu sẵn, cậu Ngọc bồng Kim Chi lên xe, đi theo xe là thầy Trầm, Bích Hà với vú Chín. Cậu Ngọc không cho dì Nguyệt theo vì sợ dì ấy chịu không được. Đợi xe chạy đi rồi, dì Nguyệt vẫn còn khóc ngất lên trong lòng tôi, dì than:
– Trời ơi là trời, con có mần ra tội lỗi chi thì ông cứ đổ hết lên đầu con đi, mần chi mà ông để con gái con phải chịu khổ lung vầy hả ông ơi?!
Dì Nguyệt khóc tới mức ngất đi, may là lúc dì ấy vừa ngất, cậu Cả trong nhà cũng hay tin chạy ra. Cậu Cả liền nhanh tay bồng chị mình vào trong nhà rồi cho người làm đi kêu thầy lang về xem bệnh cho dì.
Thầy Đồ tới xem mạch cho dì Nguyệt, thầy bảo dì chỉ là yếu sức nên tạm thời ngất đi thôi không có gì đáng ngại. Nhưng ngoài chuyện tốt đó, thầy Đồ còn công bố thêm một chuyện tốt khác khiến cả tôi và cậu Cả đều há hốc mồm ngơ ngẩn không biết phải nói cái gì…
– Chúc mừng ông bà hội đồng, chúc mừng cậu Cả… bà hội đồng đây chính xác là có mang rồi.
Sao cơ? Có mang… tức là có thai?
Đừng nói là tôi mà ngay cả người làm trong nhà lúc này cũng đều sửng sốt không nói nên lời. Tôi đưa mắt nhìn dì Nguyệt đang nằm trên giường, công nhận là dì ấy năm nay vẫn còn khá trẻ, khả năng mang thai cũng không phải là không có, chỉ có điều…
Ây da… tôi không biết phải nói làm sao cho phù hợp với cảm xúc của tôi lúc này nữa đây!
Im lặng ngơ ngác mấy giây, tôi lúc này mới kịp nghĩ thông suốt mà hỏi thầy lang:
– Dì… có mang bao nhiêu tuần rồi hả thầy?
Nghe tôi hỏi, thầy Đồ giật mình mở to mắt ra nhìn tôi kiểu ngơ ngác không hiểu gì. Chợt nhớ tới chuyện thời này vẫn chưa biết tới tuần thai là gì nên tôi liền nhanh chóng đỡ lời hỏi ngay sang vấn đề khác.
– Dì khỏe hả thầy? Thai trong bụng cũng khỏe đúng không hả thầy?
Thầy Đồ gật đầu, so với câu hỏi khi nãy thì câu hỏi này khiến ông ấy hài lòng hơn rất nhiều.
– Khỏe hết thưa cô, bây chừ tôi kê cho mấy thang thuốc bổ cho bà uống đặng mau khỏe lại. Đợi mấy bữa nữa tôi tới thăm mạch cho bà lần nữa rồi kê thêm thuốc khác. Bà mới cấn thai, cả bà và đứa bé đều chưa có ổn định, mọi người nên khuyên nhủ bà đừng để bà suy nghĩ nhiều quá. Có chuyện chi cần thì cho người tới kiếm tôi, tôi chạy sang ngay.
Đợi thầy Đồ kê thuốc xong, tôi đưa toa thuốc cho người làm theo thầy về nhà lấy thuốc. Truớc tiên tôi để bé Nhỏ lau mình mẩy mặt mày cho dì Nguyệt rồi dặn chị Sen đi nấu chút canh hầm bồi bổ thêm cho dì. Thầy Đồ nói dì vẫn có thể ăn uống bình thường, kiêng những thứ cần kiêng là được.
Cậu Cả đích thân tiễn thầy Đồ ra cửa, hai người bọn họ đi được một lúc rồi tôi cũng có chuyện cần làm nên đi ra theo. Lúc đi ra ngoài, tôi vô tình nghe được cậu Cả dặn dò thầy Đồ.
– Chuyện chị tôi có bầu, thầy tạm thời đừng nói lung tung cho người ngoài biết. Tuổi chị Hai tôi cũng lớn rồi, để đồn thổi ra ngoài e là không hay cho lắm…
Thầy Đồ nhận lấy tiền của cậu Cả, thầy ấy từ tốn nói:
– Dạ tôi hiểu rồi Cậu, cậu hông dặn thì tôi cũng định trong bụng là hông nói, nhưng còn về chuyện kia… cậu tính thế nào?
Cậu Cả vừa xoa xoa viên ngọc nhỏ màu tím môn trong tay, cậu vừa trả lời:
– Đợi tôi bàn tính lại với chị tôi đã, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.
Thầy Đồ gật gù:
– Tôi có ý này… hay là cậu Cả nên đưa bà lên nhà thương khám cho chắc ăn rồi hãy tính tiếp. Tôi là thầy lang thiệt nhưng cũng không phủ nhận là mấy ông đốc tờ khám bệnh rất là giỏi. Bà hội đồng tuổi cũng lớn, cẩn thận cũng không dư đâu cậu.
Cậu Cả coi bộ đồng ý với cách này của thầy Đồ, cậu gật đầu rồi nói:
– Được rồi, đợi chị tôi tỉnh lại rồi tôi tính thêm với chị ấy. Có chuyện chi tôi sẽ cho người sang tìm thầy, thầy cố sức giúp cho mẹ con chị Hai tôi là tôi biết ơn thầy nhiều lắm.
Đợi cậu Cả tiễn thầy Đồ đi rồi, tôi mới len lén định đi ra chỗ khác vì sợ cậu phát hiện là tôi nghe lén nãy giờ. Ấy vậy mà kế hoạch tẩu thoát thất bại, tôi còn chưa đi được bước nào thì đã bị cậu Cả kéo áo lôi lại. Cậu ấy nhìn tôi, chân mày cau lại, trông vừa dữ tợn cũng không kém phần ngầu lồi, cậu hỏi:
– Ai cho cô núp ở đây nghe lén? Cô giỡn mặt với tôi hả?
Bị hỏi tội, tôi đưa gương mặt đáng thương lên nhìn cậu, hai mắt chớp chớp tỏ ra vô tội:
– Em… hổng có nghe lén… là cậu nói cho em nghe mà…
Cậu Cả nhăn mày híp mắt nhìn tôi rồi đột nhiên cậu véo lên má tôi một cái thiệt lâu thiệt mạnh khiến tôi đau điếng người. Cậu gằn giọng:
– À đổ thừa cho tôi đặng tìm cách trốn tội hả? Nhà này là nhà của tôi, tôi muốn nói cái chi thì tôi nói, cô nghe tôi nói thì cô phải tìm cách tránh đi chứ?
Tôi bị véo tới đau muốn xỉu, tay tôi nắm chặt lấy tay cậu, mếu máo xin tha:
– Cậu Cả đừng nhéo nữa… em xin cậu mà… đau chết em rồi cậu ơi… đau chết em rồi…
Cậu Cả vẫn chưa chịu buông tha cho cái má của tôi, cậu quát:
– Chừa chưa?
Tôi lật đật gật đầu, nước mắt cũng xém trào hết ra bên ngoài:
– Dạ chừa… em chừa rồi…
Cậu lại nhìn tôi, cậu tiếp lời:
– Chừa rồi thì mai mốt?
Mai mốt… à à biết rồi… biết rồi…
– Mai mốt em hổng dám nữa, em hứa là em hổng dám nghe lén cậu nói chuyện nữa. Em lấy hết danh dự ra hứa với cậu… cậu bỏ qua cho em nghen cậu… nghen cậu…
Sau khi nghe tôi hứa lấy danh dự ra đảm bảo, cuối cùng cậu Cả cũng buông tha cho cái má phấn nộn của tôi. Úi trời ơi, rát hết cả má rồi đây này, đồ không có lương tâm, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Thấy tôi nhìn bằng ánh mắt cay cú, cậu Cả lại vỗ lên đầu tôi một phát, cái vỗ như muốn vỗ văng não tôi ra luôn vậy. Vỗ xong, cậu lại nhàn nhã cất tiếng như chưa có chuyện gì xảy ra:
– Nghe rồi thì nên biết điều ngậm miệng lại, cô mà thọc mạch tôi cắt lưỡi cô, nghe rõ chưa?
Bị cảnh cáo, tôi giả vờ sợ hãi, tôi lật đật trả lời:
– Dạ nghe rõ rồi, em nghe rõ rồi cậu.
Cậu Cả liếc mắt nhìn tôi, cậu ra lệnh:
– Nghe rồi thì vào chăm sóc dì đi, nói với tụi nhỏ, hễ có tin tức gì của Kim Chi thì chạy báo trước cho tôi hay. Cô mà nhiều chuyện biết trước tôi, tôi cắt cái má cô ra gửi về cho ông bà Quảng… nghe chưa?
– Dạ nghe nghe.
– Ừ, chị Hai tỉnh thì kêu tôi, tôi còn có chuyện phải làm, cô vào phòng với chỉ đi.
Nói rồi cậu nhanh chân đi ra ngoài, tôi đứng đây nhìn theo dáng lưng cao gầy của cậu mà xuýt xoa muốn khóc. Tôi vừa xoa má vừa lầm bầm:
– Người thì đẹp mà sao ác vậy hông biết… nhéo đau muốn chết…
Nhưng mà… hí hí… đau thì đau mà đã thì đã. Hồi nãy đứng gần cậu Cả, tôi ngửi được mùi thơm trên người cậu, ui ta nói… nó thơm gì đâu á trời ơi. Thôi kệ, hy sinh một chút vì sự nghiệp cưa trai cũng không có gì là quá đáng đâu, tôi thấy hạnh con nhà bà phúc lắm.
Vừa xoa xoa cái má đỏ rát, tôi vừa cười tủm tỉm đi vào trong phòng dì Nguyệt. Công nhận sự u mê trai đẹp của tôi ở thời hiện đại hay thời này đều không có gì phải bàn cãi… rất là mê trai!
Bé Nhỏ lau mình mẩy cho dì Nguyệt xong, con bé liền biến đi đâu mất dạng. Rảnh rỗi quá nên tôi ngồi suy nghĩ một chút về chuyện của Kim Chi. Thật sự, tôi không thể lý giải được vì sao lại có loại tin đồn này xuất hiện và ai là người tung tin đồn hại tới Kim Chi?
Kim Chi tính tình ngang ngược, chắc chắn là đắc tội với rất nhiều người. Nhưng tại sao truớc không tung, sau không tung, cớ gì lại tung tin ngay lúc này? Phải chăng là đang muốn giấu giếm hay có ý đồ gì đó?
Để coi, vào thời điểm này chỉ có… chỉ có… chuyện của Bích Hà! Đúng là chỉ có Bích Hà!
Để tôi nghĩ xem, chuyện hôn sự của Bích Hà với cậu Nghị hiện tại đang được quyết định. Nếu tin đồn này được tung ra, chắc chắn thầy Trầm và dì Nguyệt tạm thời sẽ để chuyện này sang một bên rồi dốc sức lo dẹp đi tin đồn kia của Kim Chi. Như vậy, Bích Hà có khả năng sẽ thoát khỏi mối hôn sự lần này, ít nhất là phải hết năm nay, đợi khi tin đồn lắng xuống thì chuyện cưới hỏi của Bích Hà mới được bàn tới lần nữa….
Nhưng cũng chưa chắc là do cô ấy làm đâu, Bích Hà thân thiết với Kim Chi tới như vậy mà, lẽ nào lại đi hại Kim Chi thành ra như thế này? Vả lại Bích Hà cũng làm gì có khả năng tung tin đồn nhanh tới như vậy được, cô ấy tới ra ngoài còn ít khi ra, lấy đâu ra tay chân mà giúp cô ấy làm chuyện xấu. Nghĩ tới cùng, Bích Hà là phe cánh yếu nhất nhà ông hội đồng, cô ấy đúng kiểu đơn thân độc mã không có chỗ dựa. Chỗ dựa duy nhất của Bích Hà là Kim Chi, nếu không có Kim Chi chống lưng cho thì chắc thân phận cô ấy cũng không tốt được như bây giờ đâu. À khoan… khoan…
Loại chuyện hại người này, nếu là người ngoài, người ta sẽ nghĩ ngay là do người ghét Kim Chi làm ra. Mà người ghét Kim Chi là ai?
Là tôi… chính xác ở nhà hội đồng này, người đó chỉ có thể là tôi mà thôi. Thôi thôi chết tía tôi rồi, phen này cỡ nào cũng bị liên lụy, không ổn, thiệt sự tôi thấy không ổn cho lắm.
Mẹ kiếp, tên khốn nào chơi trò tiểu nhân để bà đây phải gánh chung vậy hả? Khốn nạn mà!
Đang ngồi lầm bầm một mình thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa khá là gấp, chắc là cậu Cả tới. Vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, cửa chưa kịp mở rộng hết tôi đã nghe thấy tiếng bé Nhỏ mừng rỡ gấp rút:
– Cô… cô… cô Kim Chi sống lại rồi cô ơi.
Tôi nhảy dựng lên, mừng rỡ hỏi lại:
– Thiệt hả Nhỏ? Thiệt hả? Là ai nói?
– Dạ cậu Hai cho anh Dừa chạy về báo tin mừng cho bà biết, con vừa hay tin là chạy tới báo cho cô liền nè cô.
Cảm ơn ông Trời phù hộ cho Kim Chi, cô ấy không chết là mừng rồi, mừng rồi.
Chợt nhớ tới cậu Cả, tôi liền hỏi:
– Cậu Cả hay tin chưa?
Bé Nhỏ gật đầu lia lịa:
– Dạ cậu Cả hay rồi cô, là cậu Cả kêu con tới báo cho cô biết chớ ai.
Ra là vậy, đúng là trùm cuối, cái gì cũng biết trước tôi mà còn làm bộ.
– Cô Quân… ban nãy cậu Cả cho tập hợp mấy người trong phòng bà khi nãy lại… rồi dặn không cho nói chuyện bà có bầu ra bên ngoài… bộ có chuyện chi hả cô?
– Chuyện này…
Bé Nhỏ nhìn tôi rồi chăm chú chờ tôi trả lời, mà thiệt ra tôi cũng có biết khỉ khô gì đâu mà trả lời cho con bé biết chớ. Đang lúc ấp úng không biết nên nói gì thì bên trong phòng, tôi nghe được tiếng của dì Nguyệt khẽ kêu lên. Nghe dì tỉnh lại, tôi liền kêu bé Nhỏ đi kêu cậu Cả tới, sau đó tôi chạy vội vào trong phòng xem tình hình dì Nguyệt như thế nào.
Dì Nguyệt mặt mày xanh xao, dì nửa nằm nửa muốn ngồi dậy, thấy tôi đi vào, dì liền hỏi gấp:
– Kim Chi… Kim Chi sao rồi… con?
Tôi vội chạy tới đỡ lấy dì rồi cất tiếng trấn an:
– Kim Chi không sao rồi dì, cô ấy được cứu rồi, dì yên tâm nghen dì.
Dì Nguyệt nghe tin Kim Chi không sao, dì ấy thở phào nhẹ nhõm một cái nhưng dường như vẫn chưa tin lắm, dì thều thào nói:
– Đỡ dì ngồi dậy, dì lên nhà thương coi con Chi… coi coi nó có thiệt được cứu hay không? Đi Quân, đỡ dì ngồi dậy đi con.
Thấy dì muốn đi, tôi liền giữ lấy dì không cho dì ngồi dậy, tôi vội nói:
– Dì để ngày mai đi cũng được mà, dì đang yếu như vầy mà đi đâu. Trước dì nằm nghỉ cho lấy lại sức, ngày mai cậu Cả đưa dì đi thăm Kim Chi.
– Nhưng mà dì không yên tâm, để con nhỏ nằm mình ênh trong nhà thương… dì hông có yên tâm được Quân ơi.
Thấy tâm trạng dì Nguyệt đang bất ổn, tôi vội trấn an:
– Dì đừng có lo, ở nhà thương có đốc tờ rồi có thầy Trầm, có cậu Hai có vú Chín ở trển lo cho Kim Chi chớ có phải có mình cô ấy nằm ở đó đâu. Mà giờ dì lên cũng chưa chắc Kim Chi đã tỉnh, hơn nữa…
Nói đến đây tôi vô thức nhìn xuống bụng dì, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào…
– Hơn nữa… hơn nữa cái chi hả con? Quân?
Nhìn gương mặt lo lắng của dì Nguyệt, tôi không nhịn thêm được nữa liền nói ra hết:
– Hơn nữa dì đang có… có bầu… sức khoẻ còn yếu lung lắm đa…
– Có bầu?
Dì Nguyệt cả kinh hét lên một tiếng đầy ngỡ ngàng, tôi cũng bị tiếng hét của dì dọa cho hết cả hồn. Đợi khi dì tự trấn tĩnh bản thân xong, dì bắt đầu liên tục hỏi tôi về chuyện mang bầu, hình như dì không tin là mình có bầu thì phải.
Hỏi đến lần thứ năm, tôi nhịn mãi rốt cuộc cũng phải phì cười trước gương mặt hoang mang ngỡ ngàng này của dì. Tôi nắm lấy tay dì, khẽ nói:
– Con nói thiệt mà, lát nữa đợi cậu Cả qua dì hỏi cậu ấy là rõ. Hồi nãy lúc con nghe thầy Đồ báo dì có bầu, con cũng y chang như dì vậy á.
Dì Nguyệt lúng túng:
– Nhưng mà… mần sao có bầu được… dì năm nay cũng hơn 40 rồi… mần sao có thể…
– Sao lại hông thể hả dì? Tuổi của dì cũng đâu phải 60 đâu mà hông thể có bầu? Có bầu là chuyện tốt mà, nhà mình đông con nhiều cháu mới vui.
Dì Nguyệt nhìn tôi nhưng lại không trả lời, dì như kiểu đang suy nghĩ đến chuyện gì quan trọng lắm vậy. Mấy giây sau, tôi mới nghe dì ngập ngừng cất tiếng:
– Nhưng… dì hết kinh mấy tháng nay rồi… mần sao được hả con?
Ơ chuyện này…
Dừng giây lát, dì lại nói tiếp:
– Dì ra bà mụ Ngọt, bả nói dì tới tuổi hết kinh rồi, mà đờn bà hết kinh thì mần sao có bầu được? Có khi nào… thầy Đồ coi lộn không hả con?
Tôi nhìn dì, có chút do dự trả lời:
– Con… con nghĩ là không lộn được đâu dì, thầy Đồ đâu phải phường lang băm ăn không nói có đâu. Cậu Cả cũng sợ là coi lộn nên kêu thầy Đồ coi đi coi lại mấy lần, coi mấy lần như vậy mới dám chắc chắn. Mà thực ra cũng không có gì lạ đâu dì, dì vẫn còn trẻ lắm, có bầu là chuyện thường tình mà.
– Dì… dì…
Tôi nhìn dì, nhìn thấy rõ được sự lo lắng hoang mang trên gương mặt hiền hậu kia. Thời đại này y học còn chưa phát triển, việc chuẩn đoán thời kỳ mãn kinh của phụ nữ cũng chưa được chính xác. Bà mụ gì đó cũng chưa chắc nói đúng, có thể là dì Nguyệt chỉ bị rối loạn kinh nguyệt thôi hoặc là dì ấy đang trong độ tuổi tiền mãn kinh nên mới có thể có bầu chớ mà mãn kinh thật thì làm sao có bầu được. Tôi cũng không nhớ rõ lắm nhưng trước kia có đọc qua một vài bài báo, người ta cũng có viết như vậy.
Thấy dì Nguyệt vẫn cứ ngồi thẩn thờ ra mà tôi thì lại không biết phải an ủi khuyên giải dì như thế nào nữa. Con người tôi vụng về trong việc ăn nói, sợ là nói lung tung thì lại làm dì hoang mang nhiều hơn. Thôi, tốt nhất là nên ngồi thế này thôi, đợi cậu Cả tới rồi tính tiếp.
Lúc cậu Cả tới, tôi định là nhường không gian riêng tư lại cho chị em họ bàn chuyện nhưng cậu Cả với dì Nguyệt đều bảo không sao, không coi tôi là người ngoài nên để tôi ở lại nghe. Vốn dĩ cũng không muốn nhiều chuyện đâu nhưng hai người họ đã mời, tôi đây lại không thể từ chối.
Ngồi gần cả tiếng trong phòng dì Nguyệt, đợi tới khi dì ấy đã ngủ, tôi với cậu Cả mới kéo nhau đi ra ngoài. Ra tới trước cửa, tôi nhìn cậu Cả, cậu Cả cũng nhìn lại tôi, vẫn là cậu Cả lên tiếng trước.
– Cô chịu khó săn sóc chị Hai tối nay rồi sáng mai theo chị em tôi đi lên tỉnh. Ngày mai ai hỏi cô đi đâu thì cô cứ nói là đi lên thăm Kim Chi, cấm cô nói lung tung, nếu không đừng trách…
Cậu Cả chưa nói hết câu thì tôi đã bĩu môi cướp lời:
– Đừng trách cậu cắt lưỡi em chứ gì? Em biết tỏng.
Cậu Cả nhìn tôi chăm chăm, giọng cậu hơi trầm:
– Ăn nói không giống ai, cô không có phép tắt như vầy thì làm sao làm mợ lớn nhà này được?
Tôi bĩu môi diện rộng, tôi thẳng thắn trả lời:
– Em có cần làm mợ lớn đâu cậu, em hông muốn lấy cậu Hai.
Cậu Cả nhìn tôi đầy kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền thay đổi sắc mặt, ý tứ có phần lạnh lùng:
– Cô được nước làm tới hử? Bây giờ còn muốn làm eo làm sách?
Tôi mím môi nhìn cậu, coi như là nói thật lòng:
– Em không có làm eo làm sách, em cũng có nói với dì… em không muốn lấy cậu Hai… em hổng ưng.
Cậu Cả cười nhạt:
– Cô không gả cho thằng Ngọc… vậy chớ cô muốn gả cho ai? Gả cho thằng Nghị con lý trưởng hử?
Tôi cắn cắn môi, ngập ngừng bẽn lẽn trả lời:
– Dạ hông phải… em… em…
Chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa, có người chạy lại báo tin:
– Dạ cậu Cả… có chuyện không hay nữa rồi.
Nghe có chuyện không hay, cậu Cả liền cau mày hỏi lớn:
– Chuyện gì? Nói mau.
– Dạ… ngoài chợ lại có tin đồn… dân làng bàn tán nhau nói là… nói là…
Vừa nói, người đàn ông vừa thấp thỏm bất an nhìn tôi. Thấy anh ta như vậy, tôi cũng thấy hơi lo lo, không biết là có liên quan gì tới mình không nữa.
– Anh nói đi… có chuyện gì vậy? Ai bàn tán cái chi?
Cậu Cả thấy tôi sấn tới hỏi chuyện, cậu ấy liền kéo áo tôi lôi ngược về sau, giọng cậu òm òm phát ghét:
– Anh nói đi, cô ta không sao đâu, không cần lo.
Ơ, cái tên này!
– Dạ chuyện là… người ta bàn tán nói… nói cậu Hai nhà mình nửa muốn cưới cô Quân mà nửa muốn cưới cô Hà nên mới không cho cô Hà gả sang nhà Lý Trưởng. Giờ ai cũng nói cậu Hai nhà mình không quân tử, tánh tình bay bướm không đáng mặt đờn ông. Con nghe nói… lý trưởng hình như muốn đi học lại với quan trên đó cậu.
Cậu Cả cau mày, gương mặt tuấn mỹ kia từ từ đanh lại, ánh nhìn vô cùng sắc bén. Đợi qua vài giây, cậu cười lạnh, ra lệnh:
– Út Quân, cô ở nhà coi săn sóc dì cho tốt. Còn Đệ, anh ra kêu sốp phơ chuẩn bị xe chở tôi qua nhà Lý trưởng, ông ta chắc là quên mặt mũi tôi xấu đẹp ra sao rồi. Đi nhanh!
– Dạ.
Anh Đệ lật đật nhận lệnh rồi chạy như bay ra ngoài chuẩn bị xe, tôi thì đứng đây ngơ ngác nhìn cậu Cả không dám chớp mắt…
Chu choa… đúng là người đàn ông có sức hút… ra lệnh cho gia nhân thôi mà cũng manly ghê luôn ý. Thiết nghĩ, tôi có nên bỏ qua liêm sỉ của đờn bà con gái mà nhiệt tình đem cậu Cả về phòng hay không nhỉ? Eo ôi, chắc con của tôi với cậu sẽ đẹp lắm đây, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất!
“Phốc”, đau quá đi mất!
– Cậu… mắc gì đánh em?
Cậu Cả nhìn nhìn tôi, cậu lườm nguýt:
– Cô nghĩ cái gì mà mặt hèn ra vậy?
Tôi vỗ vỗ hai bên má của mình, chấn chỉnh bản thân lại thật tốt rồi mới ưỡn ngực trả lời:
– Em… có nghĩ cái chi đâu… cậu cứ đánh em hoài hà.
Nghe tôi than thở, cậu Cả lại búng vào trán tôi một phát nữa, cậu cười:
– Tôi thấy cô không giống người bình thường, cô mần ơn ở nhà săn sóc tốt cho chị Hai, ngoan ngoãn một chút tôi cho thêm của hồi môn, được chứ hả?
– Cho thêm của hồi môn?
– Ừ.
Tôi tiến sát tới cậu Cả một chút, tôi cười hỏi:
– Cậu định cho em cái chi? Vàng, đất hay là bạc tiền?
Cậu Cả cười thêm phát nữa, cậu khoanh tay trước ngực, ý tứ trêu chọc:
– Thế cô thích cho vàng, cho đất điền hay là cho bạc tiền? Chọn một thôi, cô phải nhớ… tham thì thâm.
Tôi cười ma mãnh rồi ghé sát mặt tôi vào mặt cậu, tôi thì thầm:
– Hông ấy… cậu sang nhượng cậu lại cho em đi… được hôn cậu?
Cậu Cả nhìn tôi không chớp mắt, cứ tưởng là cậu sẽ phản ứng gây gắt lắm, ấy vậy mà cậu lại làm tôi có chút thất vọng đó đa.
– Nhìn cô khác gì con khô cá sặc… xương xóc không… cậu ăn không vừa miệng. Tránh ra đi, cậu còn mần công chuyện.
Vừa nói, cậu Cả vừa đẩy tôi sang một bên rồi đi tuốt luốt một mạch. Nhìn cái dáng dấp cao cao kia, tôi thiệt thấy ứa gan. Tôi thề, sẽ có một ngày tôi bắt người đàn ông cao ngạo kia phải quỳ dưới chân tôi mà van xin tình yêu… nhất định!
…………………..
Tối hôm ấy, trời trăng gió mát, sau khi ghé thăm phòng dì Nguyệt, thấy dì đã ngủ say tôi mới yên tâm đi về phòng mình ngủ. Đi lang thang trong sân, tôi chợt nảy ra ý định đi rình trộm xem cậu Cả đã ngủ chưa. Mới khi nãy tôi còn thấy cậu đi lấy thịt cho con đại bàng ăn. Gớm, con đại bàng còn được cởi trên vai cậu còn tôi thì không, nhìn mà thèm khát muốn trở thành đại bàng ghê gớm ý.
Nghĩ nghĩ, tôi liền mon men đi tới truớc phòng cậu Cả, mà khổ cái là cửa bằng gỗ nên tôi không cách nào nghe ngóng hay nhìn lén gì bên trong được cả. Đứng loay hoay cả buổi lại sinh ra chán nản, vốn là định về phòng rồi thì tôi lại chợt nhìn thấy cái chốt cửa. Chẳng hiểu là điềm hay là do ai xui khiến mà tôi lại đưa tay vặn thử chốt cửa xem cửa có khóa hay không, thì…
Ô hay, cửa không khóa, tôi mở ra được… được… trời ơi!
Trước mắt tôi là một cỗ quan tài… một cỗ quan tài màu đen bóng nằm ngay sau cánh cửa.. mà người vừa đứng dậy từ quan tài kia… lại là cậu… cậu Cả!
Bình luận truyện