Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 14
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆ 14. Kỳ lạ quá...
Công việc của hôm nay ít hơn, chí ít là ít hơn Trương Minh, Chu Hoằng từ sớm đã xử lý xong, ngẩng đầu nhìn giờ, mới có chín giờ, lại nghĩ thừa dịp lúc này thanh nhàn đi ngâm nước tắm thoải mái, ngủ một giấc, vì vậy thoáng nhìn Trương Minh vẫn còn đang gõ chữ, đứng dậy liền đi tới phòng tắm.
Chỉnh tốt độ ấm, đổ vào hơn một nửa bồn tắm, Chu Hoằng nằm vào trong, không khỏi thoải mái than nhẹ một tiếng, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt thả lỏng, nhớ tới chuyện hôm nay gặp Lương Tử.
Lúc đầu, gặp Lương Tử hắn cũng rất cao hứng, còn chân chính đấm thẳng vào ngực hắn, là tin tức những tấm ảnh kia đã biết mất sạch sẽ rồi, hắn vừa cảm thấy như trút được gánh nặng, lại vừa lại tim đập thật nhanh, rất sợ ngày nào đó cơn ác mộng này lại ngóc đầu trở lại, xuất hiện trước mắt mọi người, nói chung, nửa vui nửa buồn.
Chu Hoằng trượt xuống dưới, lần nữa thở dài một tiếng.
Không biết ngâm bao lâu, mơ mơ hồ hồ dường như còn có hơi buồn ngủ, đầu óc mờ mịt, Chu Hoằng nhíu mày ngồi dậy, ấn ấn thái dương, vịn thành bồn tắm xoay người bò ra ngoài.
Chân trần đứng trên mặt đất, Chu Hoằng lắc đầu vẫy nước trên tóc, nhưng lắc đầu một cái không sao, trực tiếp lắc tới mức đầu càng thêm choáng, có một thoáng muốn ngất xỉu, thân thể không tự chủ được nhoáng lên, ngay lúc sắp ngã ra sau, Chu Hoằng nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng căng cơ bắp cả người bảo trì cân bằng, lại bất ngờ trượt chân trọng tâm lùi về phía sau, thế là mất trọng tâm ngửa mặt ngã ra đằng sau.
Mà đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Hoằng bỗng nhiên vặn người một cách ngoạn mục, vững vàng vịn chặt thành bồn tắm, mới chống được nửa người trên, không có hoàn toàn nằm xuống đất.
Động tác này hoàn thành như tia chớp, như con mèo vặn người thành bánh quai chèo, Chu Hoằng đều kinh ngạc giật mình, trên trán đổ một lớp mồ hôi, hắn nhịn không được nhướng mày cười, không nghĩ tới mình lại phản ứng nhanh như vậy, cơ thể mềm dẻo ghê ấy.
Nhưng một giây sau, Chu Hoằng sẽ không đắc ý được nữa, bởi vì hắn phát hiện hắn không cử động được, phần eo vặn thành một góc độ khoa trương, hình như cả khớp xương cũng trật, không đau, có hơi không ổn, đó là không nhúc nhích được...
Chu Hoằng lập tức ý thức được hắn đã trật eo rồi, nhất thời mặt xạm lại, trên trán lần nữa đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng không khỏi mắng ầm lên, má, té cái thôi có gì mà gấp, khoe độ mềm dẻo hử? Giờ hay rồi, vặn ra vấn đề luôn.
Cả gương mặt Chu Hoằng đều đắng nghét, trong miệng thầm thì không biết là khóc hay cười, nói chung là vạn phần hối hận, có chút lo lắng lỡ mà hắn tổn thương phải chỗ hiểm yếu, rồi gặp nguy hiểm đến tính mạng...
Hai tay chống lên thành bồn tắm, Chu Hoằng nỗ lực đứng lên, nhưng từ phần eo trở xuống đều không hề có phản ứng chút nào, mà là càng thêm đau, cảm giác không tốt lắm, Chu Hoằng cũng không thầm thì nữa, nhíu mày lại mặt mày trầm trọng.
Khi hắn đang nỗ lực cảm ứng vấn đề vùng eo, bên ngoài phòng tắm lại truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, đi tới đi lui ở vị trí không gần không xa, trong lòng Chu Hoằng nhất thời giật mình, nhìn cơ thể trần truồng, tư thế kỳ lạ của chính mình, vội vàng tăng sức mạnh hoạt động, nhưng cũng không cử động được...
Chu Hoằng thật sự muốn khóc, nhất là khi nghe thấy giọng nói đàn cello thật thấp của Trương Minh, quả thực rất muốn xuyên việt trở về, xuyên tới trước khi hắn vặn thành bánh quai chèo.
"Chu Hoằng?"
Chu Hoằng nhanh chóng đáp lại một tiếng, giọng nói vẫn như lúc bình thường, cùng lúc đó, hắn quả quyết dùng hai tay đẩy bồn tắm, để cơ thể mượn tác dụng lực rồi ngã ra hướng ngược lại, vì vậy, "rầm" một tiếng, trong phòng tắm truyền ra một động tĩnh không lớn không nhỏ.
Cũng vì vậy, Chu Hoằng lần nữa nghe được giọng nói đàn cello thật thấp của Trương Minh, "Cậu... không sao chứ?"
Chu Hoằng mặt lệ rơi, một tay chống sàn nhà, một cánh tay nâng lên, vùng vẫy cố với lấy áo choàng tắm treo trên tường, không dám lập tức trả lời Trương Minh rằng hắn "có sao", sợ anh xông vào ngay rồi nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của hắn, vì vậy liền chảy mồ hôi ròng ròng hợp lực dịch chuyển về phía trước, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Hắn nghe thấy Trương Minh đang đến gần, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, cũng bất chấp có thể khiến thương thế nghiêm trọng hơn không, thân trên ưỡn lên, hai ngón tay thừa thế kẹp một góc áo choàng tắm. Hắn dùng hết sức kéo choàng tắm tới, đắp lên người, sau đó thở dài một hơi, hướng về phía cửa kính đục yếu ớt nói: "Tôi có sao..."
Câu này phát ra thật thấp, cũng không biết có thể truyền ra bên ngoài hay không, nhưng Trương Minh vẫn đẩy cửa ra ngay khi dứt lời, mới đảo mắt liền thấy Chu Hoằng nằm nghiêng trên mặt đất, thân trên để trần, thân dưới đang phủ áo choàng tắm, dùng một gương mặt đỏ bất thường nhìn anh, ánh mắt ấy, ướt át xấu hổ, tránh hay không tránh đón hay không đón khó thể hình dung, làm Trương Minh hơi ngẩn ra.
Thấy Trương Minh hơi khựng lại, Chu Hoằng không khỏi càng quẫn bách, cứ tưởng anh bị tạo hình của mình dọa rồi, gương mặt đã ở trạng thái đỏ đến không thể đỏ hơn, vì vậy mà bắt đầu bốc hơi, hắn gục đầu xuống, đưa tay nắm góc áo choàng tắm bất an kéo lên, nhỏ giọng nói: "Cái đó, tôi không cẩn thận bị trật eo rồi..."
Nói xong, lại kéo góc áo choàng tắm lên, không dám ngẩng đầu, xấu hổ chết mất.
Thấy áo choàng tắm cũng sắp bị hắn kéo lên tới ngực, còn không thấy Trương Minh có động tĩnh gì, Chu Hoằng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Trương Minh cầm một cái áo choàng tắm khác đi về phía hắn, đôi con ngươi đen như mực nhìn hắn thật sâu, cái kiểu sâu có thể khiến người chết đuối ấy.
Chu Hoằng lập tức cụp mắt, sau đó chỉ thấy đôi dép trắng của Trương Minh dừng trước mặt hắn, cảm nhận được anh vươn cánh tay tới phủ thêm áo choàng tắm cho hắn, theo động tác này, một mùi hương vừa tự nhiên lại còn ấm áp chỉ thuộc riêng về anh, giống như đến từ trầm mộc cao tuổi, cho người ta một cảm giác yên tâm không thể nói rõ.
Chu Hoằng như ngã vào không gian tĩnh mịch chỉ có mùi đất khô, phảng phất như quay về khởi nguyên, lập tức kiên định lại.
"Ráng chịu một chút, tôi gọi xe cấp cứu."
Đang thất thần, thì nghe thấy Trương Minh nói thế, Chu Hoằng lập tức tỉnh táo lại, hắn níu lại Trương Minh đang muốn đứng lên, nói: "Chút vết thương nhỏ thôi, không cần gọi xe cấp cứu nghiêm trọng vậy đâu."
Lúc này cũng biết là chút vết thương nhỏ ư? Hồi nãy còn sợ xuất mồ hôi kia kìa. Kỳ thực Chu Hoằng hoàn toàn không lựa mà nói, căn bản không rõ tình huống của bản thân ra sao, chỉ là cẩu thả thành quen, mới nghe tới "xe cấp cứu" thì có chút không thích ứng, chỉ cảm thấy làm quá.
Trương Minh nghĩ nghĩ, quan sát Chu Hoằng, trầm ổn nói: "Được rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Chu Hoằng cứng người, lúc này mới ý thức được sai lầm của mình, theo hàm ý trong câu vừa rồi của anh, thì tu dưỡng ở nhà là không được, quả quyết đến bệnh viện một chuyến thì ổn hơn.
Vì vậy Chu Hoằng gật đầu, nhưng sau đó lại khó xử, bởi vì bây giờ hắn không nhúc nhích được, còn trần trùi trụi, thật sự không tiện, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn Trương Minh, thấy anh cũng đang khó xử, không khỏi hối hận vừa nãy nói chuyện không lựa lời, gọi xe cấp cứu là được rồi nha.
"Không cử động được gì luôn sao?"
Chu Hoằng đang ảo não, nghe Trương Minh hỏi hắn, vội vàng trả lời: "Có thể cử động, cũng chỉ cử động được nửa người trên..." Nói rồi, chỉ thấy Trương Minh vươn tay ra cầm cánh tay hắn, luồn vào trong tay áo choàng tắm, những gì muốn nói lập tức nghẹn lại, bởi vì cảm giác tiếp xúc rất lạ kỳ, khoảng cách giữa hai người, cùng với gương mặt đẹp trai chăm chú của Trương Minh, cũng làm cho hắn ngẩn ngơ khó hiểu.
"Đau thì cứ nói." Cột dây lưng áo choàng tắm lên, Trương Minh liền đưa tay nắm cánh tay của Chu Hoằng, tay kia thì luồn qua đầu gối của hắn, gắt gao khóa chặt hai chân hắn.
Một loạt động tác này không ngừng giữa chừng, tự nhiên vô lý, Chu Hoằng lại vì vậy mà kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt nhìn Trương Minh, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ cảm thấy cả cơ thể đột nhiên bay lên, trái tim trong lồng ngực cũng theo đó mà thình thịch nhảy cực nhanh cực mạnh.
Hóa ra là Trương Minh đã vững vàng bế hắn lên.
==
đáng iu:>>>>
☆ 14. Kỳ lạ quá...
Công việc của hôm nay ít hơn, chí ít là ít hơn Trương Minh, Chu Hoằng từ sớm đã xử lý xong, ngẩng đầu nhìn giờ, mới có chín giờ, lại nghĩ thừa dịp lúc này thanh nhàn đi ngâm nước tắm thoải mái, ngủ một giấc, vì vậy thoáng nhìn Trương Minh vẫn còn đang gõ chữ, đứng dậy liền đi tới phòng tắm.
Chỉnh tốt độ ấm, đổ vào hơn một nửa bồn tắm, Chu Hoằng nằm vào trong, không khỏi thoải mái than nhẹ một tiếng, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt thả lỏng, nhớ tới chuyện hôm nay gặp Lương Tử.
Lúc đầu, gặp Lương Tử hắn cũng rất cao hứng, còn chân chính đấm thẳng vào ngực hắn, là tin tức những tấm ảnh kia đã biết mất sạch sẽ rồi, hắn vừa cảm thấy như trút được gánh nặng, lại vừa lại tim đập thật nhanh, rất sợ ngày nào đó cơn ác mộng này lại ngóc đầu trở lại, xuất hiện trước mắt mọi người, nói chung, nửa vui nửa buồn.
Chu Hoằng trượt xuống dưới, lần nữa thở dài một tiếng.
Không biết ngâm bao lâu, mơ mơ hồ hồ dường như còn có hơi buồn ngủ, đầu óc mờ mịt, Chu Hoằng nhíu mày ngồi dậy, ấn ấn thái dương, vịn thành bồn tắm xoay người bò ra ngoài.
Chân trần đứng trên mặt đất, Chu Hoằng lắc đầu vẫy nước trên tóc, nhưng lắc đầu một cái không sao, trực tiếp lắc tới mức đầu càng thêm choáng, có một thoáng muốn ngất xỉu, thân thể không tự chủ được nhoáng lên, ngay lúc sắp ngã ra sau, Chu Hoằng nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng căng cơ bắp cả người bảo trì cân bằng, lại bất ngờ trượt chân trọng tâm lùi về phía sau, thế là mất trọng tâm ngửa mặt ngã ra đằng sau.
Mà đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Hoằng bỗng nhiên vặn người một cách ngoạn mục, vững vàng vịn chặt thành bồn tắm, mới chống được nửa người trên, không có hoàn toàn nằm xuống đất.
Động tác này hoàn thành như tia chớp, như con mèo vặn người thành bánh quai chèo, Chu Hoằng đều kinh ngạc giật mình, trên trán đổ một lớp mồ hôi, hắn nhịn không được nhướng mày cười, không nghĩ tới mình lại phản ứng nhanh như vậy, cơ thể mềm dẻo ghê ấy.
Nhưng một giây sau, Chu Hoằng sẽ không đắc ý được nữa, bởi vì hắn phát hiện hắn không cử động được, phần eo vặn thành một góc độ khoa trương, hình như cả khớp xương cũng trật, không đau, có hơi không ổn, đó là không nhúc nhích được...
Chu Hoằng lập tức ý thức được hắn đã trật eo rồi, nhất thời mặt xạm lại, trên trán lần nữa đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng không khỏi mắng ầm lên, má, té cái thôi có gì mà gấp, khoe độ mềm dẻo hử? Giờ hay rồi, vặn ra vấn đề luôn.
Cả gương mặt Chu Hoằng đều đắng nghét, trong miệng thầm thì không biết là khóc hay cười, nói chung là vạn phần hối hận, có chút lo lắng lỡ mà hắn tổn thương phải chỗ hiểm yếu, rồi gặp nguy hiểm đến tính mạng...
Hai tay chống lên thành bồn tắm, Chu Hoằng nỗ lực đứng lên, nhưng từ phần eo trở xuống đều không hề có phản ứng chút nào, mà là càng thêm đau, cảm giác không tốt lắm, Chu Hoằng cũng không thầm thì nữa, nhíu mày lại mặt mày trầm trọng.
Khi hắn đang nỗ lực cảm ứng vấn đề vùng eo, bên ngoài phòng tắm lại truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, đi tới đi lui ở vị trí không gần không xa, trong lòng Chu Hoằng nhất thời giật mình, nhìn cơ thể trần truồng, tư thế kỳ lạ của chính mình, vội vàng tăng sức mạnh hoạt động, nhưng cũng không cử động được...
Chu Hoằng thật sự muốn khóc, nhất là khi nghe thấy giọng nói đàn cello thật thấp của Trương Minh, quả thực rất muốn xuyên việt trở về, xuyên tới trước khi hắn vặn thành bánh quai chèo.
"Chu Hoằng?"
Chu Hoằng nhanh chóng đáp lại một tiếng, giọng nói vẫn như lúc bình thường, cùng lúc đó, hắn quả quyết dùng hai tay đẩy bồn tắm, để cơ thể mượn tác dụng lực rồi ngã ra hướng ngược lại, vì vậy, "rầm" một tiếng, trong phòng tắm truyền ra một động tĩnh không lớn không nhỏ.
Cũng vì vậy, Chu Hoằng lần nữa nghe được giọng nói đàn cello thật thấp của Trương Minh, "Cậu... không sao chứ?"
Chu Hoằng mặt lệ rơi, một tay chống sàn nhà, một cánh tay nâng lên, vùng vẫy cố với lấy áo choàng tắm treo trên tường, không dám lập tức trả lời Trương Minh rằng hắn "có sao", sợ anh xông vào ngay rồi nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của hắn, vì vậy liền chảy mồ hôi ròng ròng hợp lực dịch chuyển về phía trước, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Hắn nghe thấy Trương Minh đang đến gần, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, cũng bất chấp có thể khiến thương thế nghiêm trọng hơn không, thân trên ưỡn lên, hai ngón tay thừa thế kẹp một góc áo choàng tắm. Hắn dùng hết sức kéo choàng tắm tới, đắp lên người, sau đó thở dài một hơi, hướng về phía cửa kính đục yếu ớt nói: "Tôi có sao..."
Câu này phát ra thật thấp, cũng không biết có thể truyền ra bên ngoài hay không, nhưng Trương Minh vẫn đẩy cửa ra ngay khi dứt lời, mới đảo mắt liền thấy Chu Hoằng nằm nghiêng trên mặt đất, thân trên để trần, thân dưới đang phủ áo choàng tắm, dùng một gương mặt đỏ bất thường nhìn anh, ánh mắt ấy, ướt át xấu hổ, tránh hay không tránh đón hay không đón khó thể hình dung, làm Trương Minh hơi ngẩn ra.
Thấy Trương Minh hơi khựng lại, Chu Hoằng không khỏi càng quẫn bách, cứ tưởng anh bị tạo hình của mình dọa rồi, gương mặt đã ở trạng thái đỏ đến không thể đỏ hơn, vì vậy mà bắt đầu bốc hơi, hắn gục đầu xuống, đưa tay nắm góc áo choàng tắm bất an kéo lên, nhỏ giọng nói: "Cái đó, tôi không cẩn thận bị trật eo rồi..."
Nói xong, lại kéo góc áo choàng tắm lên, không dám ngẩng đầu, xấu hổ chết mất.
Thấy áo choàng tắm cũng sắp bị hắn kéo lên tới ngực, còn không thấy Trương Minh có động tĩnh gì, Chu Hoằng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Trương Minh cầm một cái áo choàng tắm khác đi về phía hắn, đôi con ngươi đen như mực nhìn hắn thật sâu, cái kiểu sâu có thể khiến người chết đuối ấy.
Chu Hoằng lập tức cụp mắt, sau đó chỉ thấy đôi dép trắng của Trương Minh dừng trước mặt hắn, cảm nhận được anh vươn cánh tay tới phủ thêm áo choàng tắm cho hắn, theo động tác này, một mùi hương vừa tự nhiên lại còn ấm áp chỉ thuộc riêng về anh, giống như đến từ trầm mộc cao tuổi, cho người ta một cảm giác yên tâm không thể nói rõ.
Chu Hoằng như ngã vào không gian tĩnh mịch chỉ có mùi đất khô, phảng phất như quay về khởi nguyên, lập tức kiên định lại.
"Ráng chịu một chút, tôi gọi xe cấp cứu."
Đang thất thần, thì nghe thấy Trương Minh nói thế, Chu Hoằng lập tức tỉnh táo lại, hắn níu lại Trương Minh đang muốn đứng lên, nói: "Chút vết thương nhỏ thôi, không cần gọi xe cấp cứu nghiêm trọng vậy đâu."
Lúc này cũng biết là chút vết thương nhỏ ư? Hồi nãy còn sợ xuất mồ hôi kia kìa. Kỳ thực Chu Hoằng hoàn toàn không lựa mà nói, căn bản không rõ tình huống của bản thân ra sao, chỉ là cẩu thả thành quen, mới nghe tới "xe cấp cứu" thì có chút không thích ứng, chỉ cảm thấy làm quá.
Trương Minh nghĩ nghĩ, quan sát Chu Hoằng, trầm ổn nói: "Được rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Chu Hoằng cứng người, lúc này mới ý thức được sai lầm của mình, theo hàm ý trong câu vừa rồi của anh, thì tu dưỡng ở nhà là không được, quả quyết đến bệnh viện một chuyến thì ổn hơn.
Vì vậy Chu Hoằng gật đầu, nhưng sau đó lại khó xử, bởi vì bây giờ hắn không nhúc nhích được, còn trần trùi trụi, thật sự không tiện, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn Trương Minh, thấy anh cũng đang khó xử, không khỏi hối hận vừa nãy nói chuyện không lựa lời, gọi xe cấp cứu là được rồi nha.
"Không cử động được gì luôn sao?"
Chu Hoằng đang ảo não, nghe Trương Minh hỏi hắn, vội vàng trả lời: "Có thể cử động, cũng chỉ cử động được nửa người trên..." Nói rồi, chỉ thấy Trương Minh vươn tay ra cầm cánh tay hắn, luồn vào trong tay áo choàng tắm, những gì muốn nói lập tức nghẹn lại, bởi vì cảm giác tiếp xúc rất lạ kỳ, khoảng cách giữa hai người, cùng với gương mặt đẹp trai chăm chú của Trương Minh, cũng làm cho hắn ngẩn ngơ khó hiểu.
"Đau thì cứ nói." Cột dây lưng áo choàng tắm lên, Trương Minh liền đưa tay nắm cánh tay của Chu Hoằng, tay kia thì luồn qua đầu gối của hắn, gắt gao khóa chặt hai chân hắn.
Một loạt động tác này không ngừng giữa chừng, tự nhiên vô lý, Chu Hoằng lại vì vậy mà kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt nhìn Trương Minh, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ cảm thấy cả cơ thể đột nhiên bay lên, trái tim trong lồng ngực cũng theo đó mà thình thịch nhảy cực nhanh cực mạnh.
Hóa ra là Trương Minh đã vững vàng bế hắn lên.
==
đáng iu:>>>>
Bình luận truyện