Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 - Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta cùng thầy u lên đường (Ru: ta thề chữ “thầy u” hem phải của ta nga), đứng ở bên cạnh vách núi, thực sự là “Phong tiêu hề, dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn ” na!

Muốn biết ta vì sao đứng lâu như thế? Muốn biết phải cầu ta a! Cầu thiếu gia ta vui vẻ, ta mới nói cho ngươi! “Ôi! Ai đánh ta a!” ( hắc hắc, là mẹ kế Alpha ta, không sợ người nói xấu! Tiểu tử thúi ngươi có cái gì, cũng là ta biến ra a, ngươi nói nhiều như vậy, ta đây còn nói cái gì a?)

Nói ra cha ta cũng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái dễ nhìn, tâm địa hiền lương, lại không biết thế nào lại bị yêm nương tướng mạo bình thường tính tình như ác quỷ ngắm trúng, từ nay về sau ngừng bước phiêu bạt, thành gia lập nghiệp. Thế nhưng cha ta nguyên bản đã định là không con, chỉ là yêm nương nhưng thập phần, phi thường, rất mong muốn có một tiểu hài tử ngoạn ngoạn, không sai, để ngoạn ngoạn, cha ta không tiếc tiêu hao rất nhiều tâm lực, nghịch thiên sinh ra một kẻ mệnh khổ là ta như vậy đó. Chỉ là khi ta cất tiếng khóc chào đời, cha ta thay ta xem một quẻ, lại được tám chữ “Tâm cao ngất, mệnh bỉ chỉ bạc”. Bởi vì nghịch thiên, nên ta sẽ sống không quá mười tám tuổi. Cha ta không muốn thấy yêm nương thương tâm, rốt cục tìm được phương pháp cứu mệnh ta, cũng là trọng điểm trong chuyện này: đó chính là, ta phải đi sang thời không khác, mà cái vách núi lúc này ta đang đứng, là nơi ta phải xuyên qua.

“Cha a, mấy thứ gì đó ta phải mang đều đủ cả chứ?”

“Ân, ta coi lại rồi, kẹo ngươi thích ăn đã mua n gói, quần áo thích mặc mua n kiện, chăn thích dùng mua n tấm... đồ dùng sinh hoạt cái gì cần có đều có.”

“Na, na, cái kia... Có hay không a?” Ta không có ý tứ chọc chọc ngón trỏ.

“A, ngươi nói cục cưng mickey a, ta giúp ngươi mang theo hai con mickey, như vậy nếu nhớ chúng ta, chỉ cần ôm chúng nó là được. Được rồi, giầy ta chuẩn bị cho ngươi đều là loại nạp điện, ta mua rất nhiều loại pin sạc, ngươi chỉ cần gắn vào giày, đi trên đường là có thể nạp điện năng, như vậy ipod của ngươi có thể dùng được. Ta đã cài vào ipod cả nhạc lẫn phim ngươi thích, còn có vài lời của ta và mẹ ngươi, cùng với ảnh chụp một nhà chúng ta. Túi Càn Khôn ngươi hảo hảo giữ kỹ, nhớ kỹ chú ngữ ta dạy cho ngươi, đùng có nhớ lầm, nếu như ngươi không nhớ được tự sửa lại, thì nó sẽ quay về với chủ nhân hiện tại của nó.”

“Được rồi, hai người các ngươi đừng lo lắng quá, thời gian sắp đến rồi.”

“Nga. Cha, ngươi xác định ta nhảy xuống vách núi là có thể xuyên qua thời không? Ta sẽ không suất thành...” Vừa nghĩ tới vạn nhất ta không có xuyên thành công mà rơi thẳng xuống thì thập phần thê thảm, hai chân ta run run.

“An tâm! Căn cứ định luật vách núi ni, phàm là người nào nhảy xuống, đều không phải gặp phải kỳ hoa kỳ thảo, gặp được cao nhân bên ngoài; đều không phải nhặt được kỳ trân dị bảo, hay xuyên qua thời không sao. Nếu thực sự vận khí ngươi quá tệ, cùng lắm thì ngã chết, đúng như quẻ bói nói ngươi sống không quá mười tám tuổi thôi.” Yêm nương hào khí can vân vỗ vỗ lưng ta, thoải mái nói.

“Cha a, ngươi xác định ngươi tính đúng chứ?” Ta dùng nhãn thần chờ đợi đưa tình nhìn lão cha.

“Tiểu bảo bối a, cha ngươi từ nhỏ đến lớn xem cho ngươi quá nhiều quẻ như vậy, lúc nào đoán sai a?” Yêm nương ở phía sau dùng thanh âm rất ôn nhu chất vấn ta.

“Tiểu bảo bối, ngày hôm qua ta quên nói cho ngươi một quẻ, ta đã xem nhân duyên cho ngươi, quẻ giống song long hí châu. Ân, mong ngươi nhanh tiếp thu. Ta và ngươi nương chỉ hy vọng ngươi sẽ hạnh phúc.”

“Vì thế, nương ngươi và ta ngày hôm qua chạy đi mua giúp ngươi thật nhiều tt, là đỗ lôi ti nga! Mặt khác chuẩn bị thuốc bôi trơn, vạn nhất, ân, ngươi là thụ, khả dĩ phải chịu khổ một chút! Còn có, nhớ kỹ phải chọn mỹ nam tử nga! … Ít nhất … Ánh mắt ngươi phải tốt như nương ngươi vậy mới được! Ôi ôi ôi ôi!” (mấy thứ phía trên cả google ca ca cũng đầu hàng, nhưng mà theo kinh nghiệm đọc đam mỹ thì ta đoán là sextoy a)

Hắc tuyến! Yêm nương là đam mỹ lang a! (hủ nữ đó^^)

“Nương a, ta đây đi sang bên kia cũng không được cải danh a?” Ta tự động quên vấn đề phía trên.

“Trình Vu Lạc Nghiễn, ngươi chán sống rồi à, tên của ngươi là do ta tỉ mỉ chọn, biểu thị kết tinh ái tình của ta và cha ngươi. Ngươi cứ sửa thử xem, ta sẽ sang đó giáo huấn ngươi!”

“Vậy quên đi, ta không thay đổi là được. Không dám phiền nương đại giá.” Ta một điểm đều không nghi ngờ trình độ sủng thê của cha ta, cuộc sống bi thảm của ta là chứng minh tốt nhất. Nói không chừng ngày nào đó yêm nương ta, lão bà    của hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, hắn sẽ tìm ra biện pháp đến xem ta a.

“Đem theo tì hưu, còn có dù loại nhỏ để nhảy đeo trên lưng, nói không chừng sẽ có lúc dùng. Ngươi chuẩn bị cho tốt? Phải đi rồi. Động tác nhanh lên một chút, chúng ta đã dặt vé máy bay buổi chiều nay sẽ bay đi hưởng tuần trăng mật.”

“Chưa được a, để ta khởi động chút cho nóng người, hoạt động hoạt động gân cốt.” Trái ba vòng, phải ba vòng, cái cổ lắc lắc, cái mông lắc lắc... Đột nhiên, cái mông ta bị một đá một cái, ta rơi thẳng xuống vách núi!

“Yêm nương quá đáng a!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong sơn cốc, ta cảm giác có một sức mạnh đang xé nát thân thể ta, mà ấn tượng cuối cùng thế giới này lưu lại cho ta chính là ngân phát phụ thân hao hết tâm lực cho ta hòa cùng hình dáng mẫu thân giả vờ kiên cường tươi cười.

———————————–

giầy nà:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện