Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
Quyển 2 - Chương 13
Địa điểm tỷ thí là ngay nhà thuỷ tạ, Lôi đại hiệp gọi người chuẩn bị đạo cụ dùng để tỷ thí, ngoài ra còn giữ lại những người khác trong Lôi gia bảo có liên can ngồi một bên.
“Trận thứ nhất: Tỷ thí cầm nghệ. Song phương phải đàn hát một khúc, do người nghe quyết định thắng bại.” Theo thường lệ do Lỗ quản gia chủ trì.
Sau một phen khiêm nhường, sân khấu do tiểu hồ ly mở màn trước. Làn điệu thê lương phối hợp với tiếng ca ai oán nhỏ nhẹ dịu dàng vờn quanh bầu trời tại nhà thuỷ tạ: “Từ khi ly biệt, mỗi ngày đều rơi lệ; nước mắt lưu bất tận, sầu tuôn trào; sầu tại ngày xuân, điều kiện bất thường hữu; sầu tại ngày thu, hoa rơi trục dòng nước; đương niên kim ốc tại, đã thành khoảng không lo lắng; chỉ thấy người mới cười, người cũ sầu bi; thương cảm hoa đào mặt, nhật ngày một rõ gầy gò; ngọc phu không khỏi y, băng cơ gió lạnh thấu; phấn má thiếp hoàng cũ, Nga Mi khổ thường mặt nhăn; phương tâm khốc dục toái, gan ruột đoạn như hủ.”. Bản mo-rát! Cư nhiên đàn hát nhạc của “Tôn Phú”! Tranh thủ sự đồng tình của quần chúng na!
Trong lúc hắn lên sân khấu, ta chuẩn bị cho tốt huân hương. Chờ hắn hát xong, ta uống một ngụm nước, châm huân hương, ngồi ở trước cầm. Ngày hôm nay tiếng nói vừa đúng lúc có chút khàn khàn, có thể xướng ra ca khúc tang thương hào khí. Vì vậy khí thế bàng bạc bắt đầu cất cao giọng xướng “Tiếu Ngạo Giang Hồ”: “Biển cả một tiếng cười / thao thao hai bờ sông triều / chìm nổi tùy lãng chích nhớ sáng nay / trời xanh cười / đều trên đời triều / thùy phụ thùy thắng được trời biết hiểu / giang sơn cười / mưa bụi xa / đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự mấy kiêu / gió mát cười / cánh nhạ tịch liêu / hào hùng hoàn thặng liễu / nhất khâm vãn chiếu / biển cả một tiếng cười / thao thao hai bờ sông triều / chìm nổi tùy lãng chích nhớ sáng nay / trời xanh cười / đều trên đời triều / thùy phụ thùy thắng được trời biết hiểu / giang sơn cười / mưa bụi xa / đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự mấy kiêu / thương sinh linh cười / không hề tịch liêu / hào hùng còn đang si ngốc cười cười /…” Ca khúc hào khí cao tận trời khiến cho mọi người ngồi nghe đến ngây dại.
Ta xuống đài một lúc lâu, mọi người mới có phản ứng, tiếng vỗ tay như sấm tuyên cáo ta trận đầu thắng lợi.
“Trận thứ nhất Lạc Nghiễn công tử thắng.” Lỗ quản gia theo thói quen gọi Lạc Nghiễn, “Trận thứ hai là so cờ vây. Hơn nửa mục là có thể thắng.” (cờ vây dùng cách đếm mục-giao điểm để tính, quân trắng đi sau nên được cộng thêm 5 mục rưỡi để tránh tình huống hòa-tham khảo thêm từ Hikaru no go)
“Chờ một chút!” Ta nhấc tay cắt ngang, “Nếu chơi như vậy, trận đấu này kéo dài đến ngày mai cũng nói không chừng. Như vậy đi, chúng ta chơi hạ cờ năm quân, Đông Phương huynh ý làm sao?”
“Đó cũng là ý của ta.” Hắn không chịu thua trả lời.
Kỳ thực so cờ vây ta một điểm cũng không sợ! Từ nhỏ, yêm nương muốn cùng yêm cha nồng nồng mật mật sẽ ném cho ta một bàn cờ còn có đôi sách dạy đánh cờ, để cho ta một mình tay trái cân tay phải hạ. Ta sợ chính là đến muộn giờ cơm, ta còn phải ở đây bồi hắn chém giết. Vì vậy không bằng bớt một việc dùng cờ năm quân tốc chiến tốc thắng. Ta bất động thanh sắc trên bàn cờ bày bố thiên la địa võng, mà hắn cũng bình tĩnh ứng phó. Thế nhưng ta với việc luyện cờ cùng ăn đều chịu khó như nhau thế nào lại có thể thất bại? Quả nhiên, sau khi ta tỉ mỉ thiết trí n bẫy rập, hắn bị lừa. Tổng thể chỉ tốn năm phút đồng hồ tả hữu.
“Trận thứ hai Lạc Nghiễn công tử thắng. Kế tiếp là tỷ thí thư pháp, hai người dùng hồ để sáng tác thơ, sau đó đề bút trên giấy Tuyên Thành. Thắng bại sẽ do mọi người chọn ra.”
Tác thơ? Thiếu gia ta thuộc hơn ba trăm bài thơ Đường, không viết được thì cũng ngâm được a! Ta van ngươi!
Nhìn mặt trời chiều dần dần xuống bên hồ, ta linh cơ khẽ động, cầm lấy bút lông chấm ít mực nước, trên giấy Tuyên Thành tuyệt bút huy võ khởi cuồng thảo lai: “Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên một màu.” Trong “Đằng Vương Các Tự” nổi tiếng nhất chính là hai câu này, cũng là ta hai câu mà ta đặc biệt ưa thích, cái khác cũng lười viết.
Một lát sau, thơ của hắn cũng ra lò: “Hồ thượng thu 泬 liêu, bên hồ vãn hiu quạnh. Đăng đình vọng hồ nước, thủy lui đáy hồ ra. Thanh đình đắc sương muối, minh diệt di động tàn nhật. Lưu chú tùy chỗ thế, oa ao vô định chất. Hoằng rừng bạch long ngọa, uyển chuyển thanh xà khuất. Phá kính chiết kiếm đầu, quang mang hựu phi nhất. Cửu vi nước từ trên núi chảy xuống khách, kiến tẫn u kỳ vật. Cập lai hồ đình vọng, thử trạng nan đàm tất. Nãi biết trong thiên địa, thắng sự thù vị tất.” Hắn viết chính là thể chữ Liễu, rất có một phen thần vận.
Kinh qua mọi người thảo luận, Lỗ quản gia tuyên bố: “Lạc Nghiễn công tử, thơ của ngươi mặc dù có một phong cách riêng, rất là chuẩn xác, thế nhưng chỉ có hai câu, không thể gọi là thơ, vì vậy Đông Phương công tử thắng.”
Kệ đi, một đường thắng rốt cuộc cũng không có gì hay ho. Ta không nói gì nhún nhún vai, quay sang Nhược Nhược biểu thị ta vẫn ổn.
“Như vậy, tiếp theo sẽ thi bắn tên. Mỗi người một mũi tên, ai gần hồng tâm hơn sẽ là người chiến thắng.”
Người thứ nhất lên sân khấu là tiểu hồ ly. Hắn hung hăng giương cung, tên rời dây cung, bay thẳng đến hồng tâm! Không sai! Rất chuẩn đi! Ta đi tới tiếp nhận cây cung trong tay hắn, tiểu hồ ly kia còn khiêu khích cười cười châm chọc ta. Ta không để ý tới hắn, nín thở ngưng thần, giương cung lên, kéo dây, nhắm một con mắt nhắm vào tên của hắn. Đang chuẩn bị phóng ra thì bởi vì thân thể đau nhức khiến cho tay run lên, khiến cho mục tiêu sai lệch một chút, kết quả là kém hắn.
Chuyện này cũng không thể trách ta! Ai bảo tên Nhược Nhược sắc lang kia ngày hôm qua không tha cho ta! Thua hắn đáng lắm! Lòng ta ác liệt mắng.
“Trận thứ tư Đông Phương công tử thắng.” Lỗ quản gia trung khí mười phần tuyên bố.
Tiểu hồ ly đi tới trước mặt ta, đắc ý nói: “Trận tiếp theo sẽ là tỷ thí kiếm thuật. Để cho công bình, ta có thể để Vương gia điểm huyệt tạm trừ đi nội công. Chỉ là thái tử điện hạ nhìn qua văn nhược như vậy, ngươi đã bao giờ động đến kiếm chưa? Nếu không thì sớm chịu thua, miễn cho bị ta gây thương tích, đến lúc đó Vương gia cũng không muốn nhìn mặt ta.”
“Được rồi!” Nhược Nhược nghiêm mặt gầm gừ.
“Chờ một chút! Ngươi thực sự muốn so kiếm? Không hối hận?” Ta hỏi lại.
“Đương nhiên!” Hắn gật đầu.
“Xác định?” Chưa từ bỏ ý định.
“Xác định!” Thập phần khẳng định.
“Có thật không?” Vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Thật!” Kiên định.
“Đương nhiên?” Thử thêm một lần.
“Đương nhiên!” Gân xanh trên đầu đã bạo xuất.
Vậy được rồi! Chết thì chết! Dù sao đi nữa ta đã nỗ lực qua.
Cuối cùng, trận đấu quan trọng khiến kẻ khác khẩn trương vạn phần đã bắt đầu, rốt cuộc cũng đến lúc phân thắng bại thực sự…
“Trận thứ nhất: Tỷ thí cầm nghệ. Song phương phải đàn hát một khúc, do người nghe quyết định thắng bại.” Theo thường lệ do Lỗ quản gia chủ trì.
Sau một phen khiêm nhường, sân khấu do tiểu hồ ly mở màn trước. Làn điệu thê lương phối hợp với tiếng ca ai oán nhỏ nhẹ dịu dàng vờn quanh bầu trời tại nhà thuỷ tạ: “Từ khi ly biệt, mỗi ngày đều rơi lệ; nước mắt lưu bất tận, sầu tuôn trào; sầu tại ngày xuân, điều kiện bất thường hữu; sầu tại ngày thu, hoa rơi trục dòng nước; đương niên kim ốc tại, đã thành khoảng không lo lắng; chỉ thấy người mới cười, người cũ sầu bi; thương cảm hoa đào mặt, nhật ngày một rõ gầy gò; ngọc phu không khỏi y, băng cơ gió lạnh thấu; phấn má thiếp hoàng cũ, Nga Mi khổ thường mặt nhăn; phương tâm khốc dục toái, gan ruột đoạn như hủ.”. Bản mo-rát! Cư nhiên đàn hát nhạc của “Tôn Phú”! Tranh thủ sự đồng tình của quần chúng na!
Trong lúc hắn lên sân khấu, ta chuẩn bị cho tốt huân hương. Chờ hắn hát xong, ta uống một ngụm nước, châm huân hương, ngồi ở trước cầm. Ngày hôm nay tiếng nói vừa đúng lúc có chút khàn khàn, có thể xướng ra ca khúc tang thương hào khí. Vì vậy khí thế bàng bạc bắt đầu cất cao giọng xướng “Tiếu Ngạo Giang Hồ”: “Biển cả một tiếng cười / thao thao hai bờ sông triều / chìm nổi tùy lãng chích nhớ sáng nay / trời xanh cười / đều trên đời triều / thùy phụ thùy thắng được trời biết hiểu / giang sơn cười / mưa bụi xa / đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự mấy kiêu / gió mát cười / cánh nhạ tịch liêu / hào hùng hoàn thặng liễu / nhất khâm vãn chiếu / biển cả một tiếng cười / thao thao hai bờ sông triều / chìm nổi tùy lãng chích nhớ sáng nay / trời xanh cười / đều trên đời triều / thùy phụ thùy thắng được trời biết hiểu / giang sơn cười / mưa bụi xa / đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự mấy kiêu / thương sinh linh cười / không hề tịch liêu / hào hùng còn đang si ngốc cười cười /…” Ca khúc hào khí cao tận trời khiến cho mọi người ngồi nghe đến ngây dại.
Ta xuống đài một lúc lâu, mọi người mới có phản ứng, tiếng vỗ tay như sấm tuyên cáo ta trận đầu thắng lợi.
“Trận thứ nhất Lạc Nghiễn công tử thắng.” Lỗ quản gia theo thói quen gọi Lạc Nghiễn, “Trận thứ hai là so cờ vây. Hơn nửa mục là có thể thắng.” (cờ vây dùng cách đếm mục-giao điểm để tính, quân trắng đi sau nên được cộng thêm 5 mục rưỡi để tránh tình huống hòa-tham khảo thêm từ Hikaru no go)
“Chờ một chút!” Ta nhấc tay cắt ngang, “Nếu chơi như vậy, trận đấu này kéo dài đến ngày mai cũng nói không chừng. Như vậy đi, chúng ta chơi hạ cờ năm quân, Đông Phương huynh ý làm sao?”
“Đó cũng là ý của ta.” Hắn không chịu thua trả lời.
Kỳ thực so cờ vây ta một điểm cũng không sợ! Từ nhỏ, yêm nương muốn cùng yêm cha nồng nồng mật mật sẽ ném cho ta một bàn cờ còn có đôi sách dạy đánh cờ, để cho ta một mình tay trái cân tay phải hạ. Ta sợ chính là đến muộn giờ cơm, ta còn phải ở đây bồi hắn chém giết. Vì vậy không bằng bớt một việc dùng cờ năm quân tốc chiến tốc thắng. Ta bất động thanh sắc trên bàn cờ bày bố thiên la địa võng, mà hắn cũng bình tĩnh ứng phó. Thế nhưng ta với việc luyện cờ cùng ăn đều chịu khó như nhau thế nào lại có thể thất bại? Quả nhiên, sau khi ta tỉ mỉ thiết trí n bẫy rập, hắn bị lừa. Tổng thể chỉ tốn năm phút đồng hồ tả hữu.
“Trận thứ hai Lạc Nghiễn công tử thắng. Kế tiếp là tỷ thí thư pháp, hai người dùng hồ để sáng tác thơ, sau đó đề bút trên giấy Tuyên Thành. Thắng bại sẽ do mọi người chọn ra.”
Tác thơ? Thiếu gia ta thuộc hơn ba trăm bài thơ Đường, không viết được thì cũng ngâm được a! Ta van ngươi!
Nhìn mặt trời chiều dần dần xuống bên hồ, ta linh cơ khẽ động, cầm lấy bút lông chấm ít mực nước, trên giấy Tuyên Thành tuyệt bút huy võ khởi cuồng thảo lai: “Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên một màu.” Trong “Đằng Vương Các Tự” nổi tiếng nhất chính là hai câu này, cũng là ta hai câu mà ta đặc biệt ưa thích, cái khác cũng lười viết.
Một lát sau, thơ của hắn cũng ra lò: “Hồ thượng thu 泬 liêu, bên hồ vãn hiu quạnh. Đăng đình vọng hồ nước, thủy lui đáy hồ ra. Thanh đình đắc sương muối, minh diệt di động tàn nhật. Lưu chú tùy chỗ thế, oa ao vô định chất. Hoằng rừng bạch long ngọa, uyển chuyển thanh xà khuất. Phá kính chiết kiếm đầu, quang mang hựu phi nhất. Cửu vi nước từ trên núi chảy xuống khách, kiến tẫn u kỳ vật. Cập lai hồ đình vọng, thử trạng nan đàm tất. Nãi biết trong thiên địa, thắng sự thù vị tất.” Hắn viết chính là thể chữ Liễu, rất có một phen thần vận.
Kinh qua mọi người thảo luận, Lỗ quản gia tuyên bố: “Lạc Nghiễn công tử, thơ của ngươi mặc dù có một phong cách riêng, rất là chuẩn xác, thế nhưng chỉ có hai câu, không thể gọi là thơ, vì vậy Đông Phương công tử thắng.”
Kệ đi, một đường thắng rốt cuộc cũng không có gì hay ho. Ta không nói gì nhún nhún vai, quay sang Nhược Nhược biểu thị ta vẫn ổn.
“Như vậy, tiếp theo sẽ thi bắn tên. Mỗi người một mũi tên, ai gần hồng tâm hơn sẽ là người chiến thắng.”
Người thứ nhất lên sân khấu là tiểu hồ ly. Hắn hung hăng giương cung, tên rời dây cung, bay thẳng đến hồng tâm! Không sai! Rất chuẩn đi! Ta đi tới tiếp nhận cây cung trong tay hắn, tiểu hồ ly kia còn khiêu khích cười cười châm chọc ta. Ta không để ý tới hắn, nín thở ngưng thần, giương cung lên, kéo dây, nhắm một con mắt nhắm vào tên của hắn. Đang chuẩn bị phóng ra thì bởi vì thân thể đau nhức khiến cho tay run lên, khiến cho mục tiêu sai lệch một chút, kết quả là kém hắn.
Chuyện này cũng không thể trách ta! Ai bảo tên Nhược Nhược sắc lang kia ngày hôm qua không tha cho ta! Thua hắn đáng lắm! Lòng ta ác liệt mắng.
“Trận thứ tư Đông Phương công tử thắng.” Lỗ quản gia trung khí mười phần tuyên bố.
Tiểu hồ ly đi tới trước mặt ta, đắc ý nói: “Trận tiếp theo sẽ là tỷ thí kiếm thuật. Để cho công bình, ta có thể để Vương gia điểm huyệt tạm trừ đi nội công. Chỉ là thái tử điện hạ nhìn qua văn nhược như vậy, ngươi đã bao giờ động đến kiếm chưa? Nếu không thì sớm chịu thua, miễn cho bị ta gây thương tích, đến lúc đó Vương gia cũng không muốn nhìn mặt ta.”
“Được rồi!” Nhược Nhược nghiêm mặt gầm gừ.
“Chờ một chút! Ngươi thực sự muốn so kiếm? Không hối hận?” Ta hỏi lại.
“Đương nhiên!” Hắn gật đầu.
“Xác định?” Chưa từ bỏ ý định.
“Xác định!” Thập phần khẳng định.
“Có thật không?” Vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Thật!” Kiên định.
“Đương nhiên?” Thử thêm một lần.
“Đương nhiên!” Gân xanh trên đầu đã bạo xuất.
Vậy được rồi! Chết thì chết! Dù sao đi nữa ta đã nỗ lực qua.
Cuối cùng, trận đấu quan trọng khiến kẻ khác khẩn trương vạn phần đã bắt đầu, rốt cuộc cũng đến lúc phân thắng bại thực sự…
Bình luận truyện