Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!
Chương 118
*Bắt đầu từ chương này không còn tên nữa nha! Bởi nội dung có chút phức tạp nên khó đề tên*(XIN LƯU Ý ĐÂY KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! Chuyện quan trọng phải nói ba lần)
Thần cùng Kiệt đang đi trên hành lang. Tuy nói là đi bộ nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân của Thần đang vô cùng vội vã. Cứ như thể hắn đang muốn trốn tránh cái gì đó. Kiệt lúc đầu chỉ đi bộ chậm rãi theo sao, nhưng càng lúc Thần bước đi càng nhanh, hắn sắp không đuổi kịp liền chạy tóm giữ tay Thần lại. Thần bị giữ lại cũng không có phản kháng, bản thân dừng động tác bước đi, đầu có chút cúi xuống chưa từng quay đầu lại nhìn Kiệt.
-Thần! Mau nói cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Để khi khác được không em.....
-NÓI MAU!!!!!_Kiệt nổi cáu
........
Cuối cùng vì phản ứng gay gắt của Kiệt, hai người quyết định đứng ở một góc hành lang vắng nói chuyện
-Hôm qua, em gặp........... Trịnh Hải Bình!_Thần có chút khó khăn nói
Kiệt lại ngạc nhiên. Người này chỉ là anh họ của Bảo Yết có gì khiến Thần trở nên khó coi như vậy?
-Có chuyện gì xảy ra?
-Ha......em tưởng em đã là kẻ bỉ ổi nhất rồi nhưng không ngờ còn có một kẻ còn bỉ ổi hơn em.
.....
-Hải Bình....Hắn nói...hắn nói để có thể giữ lại được thứ quý giá nhất của mình kể cả có phải ký thoả thuận với quỷ hắn cũng làm. Và hắn đã làm. Hắn thực sự đã làm. Hắn nói chỉ cần hắn muốn thì em à không chúng ta sẽ không bao giờ đấu lại được!
Thần kể một câu chuyện không đầu không đuôi nhưng Kiệt cũng hiểu đượcphần "hắn" muốn nói gì. Có vẻ như là Trịnh Hải Bình vì cô em gái dễ thương đã đâm đầu vào lưới như bọn họ. Chuyện hắn có ý đồ với cô kẻ có chút đầu óc liền nhìn ra, tất nhiên ngoại trừ nhân vật chính trong chuyện này. Thần bị đã bị hắn khiêu khích kiêu ngạo nên kì lạ từ ngày hôm qua. Tên này có vẻ không đơn giản như bên ngoài, Thần trước giờ chưa từng dễ dàng đánh mất tự tin với kiêu ngạo của mình lại trở thành thế này. Nóng giận, tự ti và cả có chút sợ hãi. Im lặng một lúc Thần lại lên tiếng:
-Em cảm thấy lạ lắm. Em chưa từng cảm thấy bản thân bị đả kích như vậy. Như khi hắn nói thế em có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó lớn lắm. Một thứ gì đó vô cùng quan trọng với em, em thậm chí còn không tưởng tượng được sẽ ra sao nếu mất nó. Đây là gì anh hai? Sự không cảm lòng khi mình yếu thế hay một cảm xúc hỗn độn nào đó? Nó đau lắm anh! Em gần như không kiểm soát nổi việc mình đã làm
Thần khổ sở nói, cả người hắn bỗng chốc trở nên vô cùng yếu đuối. Hắn không đứng nổi nữa, lưng tựa vào tường dần trượt xuống cuối cùng ngồi hẳn trên đất. Hai tay hắn không ngừng giày vò đầu mình. Kiệt nhìn xuống bộ dạng có chút thảm hại của em trai mình, lẽ ra hắn phải phải phẫn nộ vì có kẻ khiến em trai hắn trở nên như này. Nhưng mà không hiểu sao cuối cùng những gì hắn làm chỉ có thể cười bất đắc dĩ. Chuyện này làm hắn nhớ đến hồi đó ghê!
Flashback
Mộc gia có thể nói là một gia đình toàn diện. Gia chủ Mộc gia đi theo con đường học vấn được người người kính trọng; con trai ông lại dấn thân vào thương trường dành được thành tựu khiến kẻ kẻ kính sợ.
Mộc gia hào nhoáng là thế. Ai cũng tự hỏi vậy thế hệ tiếp theo sẽ theo ông hay theo bố. Bỏ một trong hai đều sẽ suy yếu gia tộc. Học vấn với thương tường từ lâu đã gắn chặt với nhau để tạo nên Mộc gia, vậy nên người thừa kế có khả năng phải gánh vác cả hai. May mắn thay, Mộc thiếu phu nhân lại sinh đã được đôi long bào thai. Cả hai đứa trẻ đều là nam, nểu để mỗi người thừa kế một thứ không phải quá tốt rồi sao?
Hai đứa trẻ sinh ra, đứa đầu tiên đặt tiên là Mộc Sư Kiệt còn đứa còn lại là Mộc Giải Thần. Cùng là sinh đôi nhưng vì thừa kế những thứ khác nhau nên từ nhỉ đã bị tách ra bồi dưỡng những thứ khác nhau. Mỗi ngày cũng chẳng mấy khi gặp mặt. Ngay từ nhỏ đã bị nhồi nhét học tập những thứ của người lớn. Mọi niềm vui của trẻ con không được đụng đến. Dù mới chỉ là hai đứa trẻ nhưng cả hai đều cảm nhận sâu sắc cái giả tạo của thế giới này. Cả hai không ít lần vô tình bắt gặp người mới thân thiết, ngay lúc sau lại lạnh nhạt như chưa từng quen. Được ông và cha dạy cách sinh tồn trong xã hội thượng lưu, tiếp nhận trước tiên những cái dơ bẩn nhất. Cả hai sinh ra chán nản dẫn đến việc bỏ bê học hành. Việc bồi dưỡng mãi không có chút tiến bộ khiến toàn bộ Mộc gia đều lo lắng.
Cứ tưởng cứ như vậy cả hai sẽ lớn lên. Nhưng như thể vận mệnh đã sắp đặt. Cả hai lại vô tình có chung sở thích giống hệt nhau mặc dù chưa từng tiếp xúc với nhau nhiều. Từ đồ chơi, quần áo, cho đến thú vui. Vì không để lẫn lộn được đồ đạc của hai vị thiếu gia mọi thứ của hai người này đều khác nhau một điểm gì đó tương phản. Ví như đồ của Kiệt hầu như toàn đỏ, còn của Thần hầu như toàn xanh dương. Cho đến một hôm một gia nhân mới đến làm đã nhầm lẫn đưa đồ của Thần cho Kiệt. Giáng sinh của hai trùng đều muốn có một bộ lắp ráp Gundam, nhìn cái hộp có hình một con Gundam lớn màu xanh hắn nhíu mày
-Đây hình như không phải của ta!
-Chẳng phải vẫn là con rô bốt ngài yêu cầu sao? Hay ngài không hài lòng mẫu này?
-Không.....chỉ là......
-Thôi! Bỏ qua đi! Để nó trên bàn!
-Vâng!
Người hầu lui ra. Kiệt quyết định mặc kệ tiếp tục đọc sách. Nhưng không hiểu sao mắt cứ vô thức liếc qua bộ Gundam mới đó. Hừm! Thử một chút chắc không sao nhỉ? Bộ của hắn chắc đang nằm ở chỗ em trai hắn rồi! Em trai? Thực sự đôi lúc hắn còn quên mất mình có một đứa em trai đấy. Hừm! Lắp của nó xong đem đến trêu tức được không nhỉ?
Nghĩ liền làm, Kiệt hì hụt trong phòng cả đêm quên cả bữa, đến gần sáng mới xong. Ngủ một lát liền lập tức dậy mở cửa tới phòng của Thần. Nhưng mà trong một khoảnh khắc như định mệnh, hai con người đều cùng chung một ý tưởng. Trên tay đều cầm con Gundam của đối phương, khoảng cách đến nơi cần đến đều như nhau, quần áo trên người đều y hệt, cùng một thời gian chuẩn xác đến như căn. Không biết cả hai đứa trẻ đó nghĩ gì, sau khi đơ người trong chốc lát, cả hai đều bỗng phá lên cười và nói rằng:
-Em/Anh cũng nghĩ vậy?
Từ đó hai đứa trẻ liền luôn ở cạnh nhau. Cả hai còn bắt trưởng bối cam đoan sẽ không tách cả hai ra nếu thành tích chúng có tiến bộ. Đối việc này thì trưởng bối Mộc gia đều không phản đối, lúc trước tách ra vì cả để tiện việc bồi dưỡng. Nếu thực sự có thể tốt hơn thì phản đối làm gì. Qủa nhiên sau đó cả hai người liền bộc lộ bản thân là những thiên tài hiếm có khiến ai nấy cũng vui mừng. Giỏi giang như vậy lại thêm cả hai là người thừa kế Mộc gia nên Thần cùng Kiệt được mọi người nâng niu hết cỡ, muốn gì được nấy. Tuy nhiên hai anh em này luôn cho rằng mọi sự nuông chiều đó chỉ vì bọn họ là thiên tài, là người thừa kế. Giữ cái ý nghĩa đó khiến cả hai tính cách đều có chút vặn vẹo. Không tin thứ gọi là tình cảm, luôn muốn trêu đùa nhưng ai tin vào nó. Những kẻ mạnh miệng nói tôi thật lòng chỉ đang đơn giản tự lừa dối bản thân mình thôi. Chơi với những kẻ như vậy mới thật là vui.
Nhưng rồi chơi mãi cũng chán cho đến khi....
Tiệc sinh nhật 5 tuổi của hai vị thiếu gia, rất nhiều khách quý đến tham dự. Bọn họ đều là những người của tầng lớp thượng lưu có thân phận. Mang tiếng tiệc sinh thần của hài tử nhưng toàn người lớn tham dự và nếu có ai thì cũng chỉ giống như bọn họ, đều là những người được bồi dưỡng từ bé tới đây lấy quan hệ.
Là chủ nhân của bữa tiệc hai anh em bọn họ nên cũng có không ít người đến hỏi thăm. Phải cho đến khi vào tiệc đã lâu, đã cắt bánh xong, ba mẹ với gia gia không để ý đến mình nữa cả hai không ai bảo ai liền tới góc vườn vắng trốn.
Đi trên đường liền gặp một con chim non bị rơi khỏi tổ. Nổi hứng vui đùa Kiệt tiến lại gần trêu đùa con chim. Thần đương nhiên chẳng ngăn cản. Chú chim non sợ hãi không những kêu vang thanh âm khàn khàn nhỏ của mình nhưng vô vọng. Kiệt đùa càng ham định cầm chú chim lên thì.....
-NÀY!!! Mau tránh xa nó ra
Một bóng dáng màu hồng chắn trước mặt hắn, cô bé có chút rụt rè giơ tay che chắn cho chú chim. Hở? Cái gì đây? Một kẻ muốn làm anh hùng sao? Kiệt có chút khinh bỉ trong khi Thần lại có hứng thú. Nhìn vẻ mặt lạnh của kiệt vô bé càng sợ hãi hơn, miệng run rẩy nói:
-Không được làm hại tới nó!
-Nếu không thì sao?_Kiệt cố tình vặn ngược hỏi lại
-Thì....thì........Anh thật quá đáng! Nó đã làm gì anh đâu sao anh lại bắt nạt nó!
-Ai kêu nó không chịu ở yên trên tổ lại cố tình xuống đây làm gì!
-Đúng......Nhưng anh cũng nên trả nó về tổ chứ! Nó chắc chắn sẽ nhớ mẹ!
Nhớ mẹ? Kiệt bỏ qua cô bé lại gần chú chim. Con chim thấy hắn liền sợ hãi nhưng khi thấy hắn lại gần không làm hại nó, thậm chí còn vuốt ve nói liền tỏ ra rất vui vẻ, lưu luyến không rời. Kiệt nhìn biểu cảm chú chim cười nhạo.
Một đoạn rồi hắn đứng dậy nhìn về phía cô nói
-Tốt bụng như vậy liền tự mình cứu đi. Bổn thiếu gia không rảnh!
Nói rồi liền thả con chim ngay chỗ bỏ đi, cô bé đó nhất định đang vô cùng tức tối ở sau lưng hắn. Thần cũng đi theo sau lên tiếng:
-Lâu rồi mới gặp lại kiểu người ngốc như thế!
-Chờ xem! Cùng với biểu cảm đó nhưng tương lai còn có thể cùng với cái đầu óc đó không?_Kiệt cười
Sớm muộn gì thì cô ra cũng sẽ vấy bùn lên người mình thôi. Một lần nữa như vận mệnh sắp đặt. Cũng đúng sinh nhật hắn, cô gái đó lại quay lại. Thời gian đã thay đổi một người, vẻ ngây thơ ngu ngốc đó hoàn toàn biến mất, từ bề ngoài lẫn bên trong lại toát lên một khí tức gì đó vô cùng lạnh nhưng lạ lùng lại có cảm giác vô cùng nhiệt huyết. Thần thì không quan tâm nên không nhớ nhưng trong ký ức của hắn vẫn lại đọng chút gì đó về cô gái này. Và thế là như đã biết hắn lại tới gần cô.
-Em làm bạn gái tôi đi! (có chế nào thấy câu này quen không! Không nhớ thì phiền đọc lại chap 17)
End flashback
Cuối cùng vì thứ mà cả hắn và em trai tưởng đồ chơi bao nhiêu đã xảy ra. Cả hai đều hiểu bên trong mình đang có gì đó thay đổi. Nhưng lại không biết giải thích nó ra làm sao. Cả hai trước giờ chưa từng tin vào tình cảm để có thể hiểu tình cảm. Tuy vậy ngay lúc này đây, vì cả hắn lẫn em trai hắn có lẽ nguyện ý phải thay đổi. Cùng cúi xuống vừa tầm với Thần, Kiệt ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ trấn an:
-Đừng lo, anh cũng vậy! Đừng quên chúng ta trước giờ là bất bại một khi đã muốn chưa từng chưa giành được. Sẽ giống như những lần trước; chúng ta nhất định cướp được người về cho bản thân và cùng nhau tìm hiểu cái thứ vô cùng rối loạn này trong lòng mình. Anh và em, không có chuyện gì là không thể!!!!
Thần cùng Kiệt đang đi trên hành lang. Tuy nói là đi bộ nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân của Thần đang vô cùng vội vã. Cứ như thể hắn đang muốn trốn tránh cái gì đó. Kiệt lúc đầu chỉ đi bộ chậm rãi theo sao, nhưng càng lúc Thần bước đi càng nhanh, hắn sắp không đuổi kịp liền chạy tóm giữ tay Thần lại. Thần bị giữ lại cũng không có phản kháng, bản thân dừng động tác bước đi, đầu có chút cúi xuống chưa từng quay đầu lại nhìn Kiệt.
-Thần! Mau nói cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Để khi khác được không em.....
-NÓI MAU!!!!!_Kiệt nổi cáu
........
Cuối cùng vì phản ứng gay gắt của Kiệt, hai người quyết định đứng ở một góc hành lang vắng nói chuyện
-Hôm qua, em gặp........... Trịnh Hải Bình!_Thần có chút khó khăn nói
Kiệt lại ngạc nhiên. Người này chỉ là anh họ của Bảo Yết có gì khiến Thần trở nên khó coi như vậy?
-Có chuyện gì xảy ra?
-Ha......em tưởng em đã là kẻ bỉ ổi nhất rồi nhưng không ngờ còn có một kẻ còn bỉ ổi hơn em.
.....
-Hải Bình....Hắn nói...hắn nói để có thể giữ lại được thứ quý giá nhất của mình kể cả có phải ký thoả thuận với quỷ hắn cũng làm. Và hắn đã làm. Hắn thực sự đã làm. Hắn nói chỉ cần hắn muốn thì em à không chúng ta sẽ không bao giờ đấu lại được!
Thần kể một câu chuyện không đầu không đuôi nhưng Kiệt cũng hiểu đượcphần "hắn" muốn nói gì. Có vẻ như là Trịnh Hải Bình vì cô em gái dễ thương đã đâm đầu vào lưới như bọn họ. Chuyện hắn có ý đồ với cô kẻ có chút đầu óc liền nhìn ra, tất nhiên ngoại trừ nhân vật chính trong chuyện này. Thần bị đã bị hắn khiêu khích kiêu ngạo nên kì lạ từ ngày hôm qua. Tên này có vẻ không đơn giản như bên ngoài, Thần trước giờ chưa từng dễ dàng đánh mất tự tin với kiêu ngạo của mình lại trở thành thế này. Nóng giận, tự ti và cả có chút sợ hãi. Im lặng một lúc Thần lại lên tiếng:
-Em cảm thấy lạ lắm. Em chưa từng cảm thấy bản thân bị đả kích như vậy. Như khi hắn nói thế em có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó lớn lắm. Một thứ gì đó vô cùng quan trọng với em, em thậm chí còn không tưởng tượng được sẽ ra sao nếu mất nó. Đây là gì anh hai? Sự không cảm lòng khi mình yếu thế hay một cảm xúc hỗn độn nào đó? Nó đau lắm anh! Em gần như không kiểm soát nổi việc mình đã làm
Thần khổ sở nói, cả người hắn bỗng chốc trở nên vô cùng yếu đuối. Hắn không đứng nổi nữa, lưng tựa vào tường dần trượt xuống cuối cùng ngồi hẳn trên đất. Hai tay hắn không ngừng giày vò đầu mình. Kiệt nhìn xuống bộ dạng có chút thảm hại của em trai mình, lẽ ra hắn phải phải phẫn nộ vì có kẻ khiến em trai hắn trở nên như này. Nhưng mà không hiểu sao cuối cùng những gì hắn làm chỉ có thể cười bất đắc dĩ. Chuyện này làm hắn nhớ đến hồi đó ghê!
Flashback
Mộc gia có thể nói là một gia đình toàn diện. Gia chủ Mộc gia đi theo con đường học vấn được người người kính trọng; con trai ông lại dấn thân vào thương trường dành được thành tựu khiến kẻ kẻ kính sợ.
Mộc gia hào nhoáng là thế. Ai cũng tự hỏi vậy thế hệ tiếp theo sẽ theo ông hay theo bố. Bỏ một trong hai đều sẽ suy yếu gia tộc. Học vấn với thương tường từ lâu đã gắn chặt với nhau để tạo nên Mộc gia, vậy nên người thừa kế có khả năng phải gánh vác cả hai. May mắn thay, Mộc thiếu phu nhân lại sinh đã được đôi long bào thai. Cả hai đứa trẻ đều là nam, nểu để mỗi người thừa kế một thứ không phải quá tốt rồi sao?
Hai đứa trẻ sinh ra, đứa đầu tiên đặt tiên là Mộc Sư Kiệt còn đứa còn lại là Mộc Giải Thần. Cùng là sinh đôi nhưng vì thừa kế những thứ khác nhau nên từ nhỉ đã bị tách ra bồi dưỡng những thứ khác nhau. Mỗi ngày cũng chẳng mấy khi gặp mặt. Ngay từ nhỏ đã bị nhồi nhét học tập những thứ của người lớn. Mọi niềm vui của trẻ con không được đụng đến. Dù mới chỉ là hai đứa trẻ nhưng cả hai đều cảm nhận sâu sắc cái giả tạo của thế giới này. Cả hai không ít lần vô tình bắt gặp người mới thân thiết, ngay lúc sau lại lạnh nhạt như chưa từng quen. Được ông và cha dạy cách sinh tồn trong xã hội thượng lưu, tiếp nhận trước tiên những cái dơ bẩn nhất. Cả hai sinh ra chán nản dẫn đến việc bỏ bê học hành. Việc bồi dưỡng mãi không có chút tiến bộ khiến toàn bộ Mộc gia đều lo lắng.
Cứ tưởng cứ như vậy cả hai sẽ lớn lên. Nhưng như thể vận mệnh đã sắp đặt. Cả hai lại vô tình có chung sở thích giống hệt nhau mặc dù chưa từng tiếp xúc với nhau nhiều. Từ đồ chơi, quần áo, cho đến thú vui. Vì không để lẫn lộn được đồ đạc của hai vị thiếu gia mọi thứ của hai người này đều khác nhau một điểm gì đó tương phản. Ví như đồ của Kiệt hầu như toàn đỏ, còn của Thần hầu như toàn xanh dương. Cho đến một hôm một gia nhân mới đến làm đã nhầm lẫn đưa đồ của Thần cho Kiệt. Giáng sinh của hai trùng đều muốn có một bộ lắp ráp Gundam, nhìn cái hộp có hình một con Gundam lớn màu xanh hắn nhíu mày
-Đây hình như không phải của ta!
-Chẳng phải vẫn là con rô bốt ngài yêu cầu sao? Hay ngài không hài lòng mẫu này?
-Không.....chỉ là......
-Thôi! Bỏ qua đi! Để nó trên bàn!
-Vâng!
Người hầu lui ra. Kiệt quyết định mặc kệ tiếp tục đọc sách. Nhưng không hiểu sao mắt cứ vô thức liếc qua bộ Gundam mới đó. Hừm! Thử một chút chắc không sao nhỉ? Bộ của hắn chắc đang nằm ở chỗ em trai hắn rồi! Em trai? Thực sự đôi lúc hắn còn quên mất mình có một đứa em trai đấy. Hừm! Lắp của nó xong đem đến trêu tức được không nhỉ?
Nghĩ liền làm, Kiệt hì hụt trong phòng cả đêm quên cả bữa, đến gần sáng mới xong. Ngủ một lát liền lập tức dậy mở cửa tới phòng của Thần. Nhưng mà trong một khoảnh khắc như định mệnh, hai con người đều cùng chung một ý tưởng. Trên tay đều cầm con Gundam của đối phương, khoảng cách đến nơi cần đến đều như nhau, quần áo trên người đều y hệt, cùng một thời gian chuẩn xác đến như căn. Không biết cả hai đứa trẻ đó nghĩ gì, sau khi đơ người trong chốc lát, cả hai đều bỗng phá lên cười và nói rằng:
-Em/Anh cũng nghĩ vậy?
Từ đó hai đứa trẻ liền luôn ở cạnh nhau. Cả hai còn bắt trưởng bối cam đoan sẽ không tách cả hai ra nếu thành tích chúng có tiến bộ. Đối việc này thì trưởng bối Mộc gia đều không phản đối, lúc trước tách ra vì cả để tiện việc bồi dưỡng. Nếu thực sự có thể tốt hơn thì phản đối làm gì. Qủa nhiên sau đó cả hai người liền bộc lộ bản thân là những thiên tài hiếm có khiến ai nấy cũng vui mừng. Giỏi giang như vậy lại thêm cả hai là người thừa kế Mộc gia nên Thần cùng Kiệt được mọi người nâng niu hết cỡ, muốn gì được nấy. Tuy nhiên hai anh em này luôn cho rằng mọi sự nuông chiều đó chỉ vì bọn họ là thiên tài, là người thừa kế. Giữ cái ý nghĩa đó khiến cả hai tính cách đều có chút vặn vẹo. Không tin thứ gọi là tình cảm, luôn muốn trêu đùa nhưng ai tin vào nó. Những kẻ mạnh miệng nói tôi thật lòng chỉ đang đơn giản tự lừa dối bản thân mình thôi. Chơi với những kẻ như vậy mới thật là vui.
Nhưng rồi chơi mãi cũng chán cho đến khi....
Tiệc sinh nhật 5 tuổi của hai vị thiếu gia, rất nhiều khách quý đến tham dự. Bọn họ đều là những người của tầng lớp thượng lưu có thân phận. Mang tiếng tiệc sinh thần của hài tử nhưng toàn người lớn tham dự và nếu có ai thì cũng chỉ giống như bọn họ, đều là những người được bồi dưỡng từ bé tới đây lấy quan hệ.
Là chủ nhân của bữa tiệc hai anh em bọn họ nên cũng có không ít người đến hỏi thăm. Phải cho đến khi vào tiệc đã lâu, đã cắt bánh xong, ba mẹ với gia gia không để ý đến mình nữa cả hai không ai bảo ai liền tới góc vườn vắng trốn.
Đi trên đường liền gặp một con chim non bị rơi khỏi tổ. Nổi hứng vui đùa Kiệt tiến lại gần trêu đùa con chim. Thần đương nhiên chẳng ngăn cản. Chú chim non sợ hãi không những kêu vang thanh âm khàn khàn nhỏ của mình nhưng vô vọng. Kiệt đùa càng ham định cầm chú chim lên thì.....
-NÀY!!! Mau tránh xa nó ra
Một bóng dáng màu hồng chắn trước mặt hắn, cô bé có chút rụt rè giơ tay che chắn cho chú chim. Hở? Cái gì đây? Một kẻ muốn làm anh hùng sao? Kiệt có chút khinh bỉ trong khi Thần lại có hứng thú. Nhìn vẻ mặt lạnh của kiệt vô bé càng sợ hãi hơn, miệng run rẩy nói:
-Không được làm hại tới nó!
-Nếu không thì sao?_Kiệt cố tình vặn ngược hỏi lại
-Thì....thì........Anh thật quá đáng! Nó đã làm gì anh đâu sao anh lại bắt nạt nó!
-Ai kêu nó không chịu ở yên trên tổ lại cố tình xuống đây làm gì!
-Đúng......Nhưng anh cũng nên trả nó về tổ chứ! Nó chắc chắn sẽ nhớ mẹ!
Nhớ mẹ? Kiệt bỏ qua cô bé lại gần chú chim. Con chim thấy hắn liền sợ hãi nhưng khi thấy hắn lại gần không làm hại nó, thậm chí còn vuốt ve nói liền tỏ ra rất vui vẻ, lưu luyến không rời. Kiệt nhìn biểu cảm chú chim cười nhạo.
Một đoạn rồi hắn đứng dậy nhìn về phía cô nói
-Tốt bụng như vậy liền tự mình cứu đi. Bổn thiếu gia không rảnh!
Nói rồi liền thả con chim ngay chỗ bỏ đi, cô bé đó nhất định đang vô cùng tức tối ở sau lưng hắn. Thần cũng đi theo sau lên tiếng:
-Lâu rồi mới gặp lại kiểu người ngốc như thế!
-Chờ xem! Cùng với biểu cảm đó nhưng tương lai còn có thể cùng với cái đầu óc đó không?_Kiệt cười
Sớm muộn gì thì cô ra cũng sẽ vấy bùn lên người mình thôi. Một lần nữa như vận mệnh sắp đặt. Cũng đúng sinh nhật hắn, cô gái đó lại quay lại. Thời gian đã thay đổi một người, vẻ ngây thơ ngu ngốc đó hoàn toàn biến mất, từ bề ngoài lẫn bên trong lại toát lên một khí tức gì đó vô cùng lạnh nhưng lạ lùng lại có cảm giác vô cùng nhiệt huyết. Thần thì không quan tâm nên không nhớ nhưng trong ký ức của hắn vẫn lại đọng chút gì đó về cô gái này. Và thế là như đã biết hắn lại tới gần cô.
-Em làm bạn gái tôi đi! (có chế nào thấy câu này quen không! Không nhớ thì phiền đọc lại chap 17)
End flashback
Cuối cùng vì thứ mà cả hắn và em trai tưởng đồ chơi bao nhiêu đã xảy ra. Cả hai đều hiểu bên trong mình đang có gì đó thay đổi. Nhưng lại không biết giải thích nó ra làm sao. Cả hai trước giờ chưa từng tin vào tình cảm để có thể hiểu tình cảm. Tuy vậy ngay lúc này đây, vì cả hắn lẫn em trai hắn có lẽ nguyện ý phải thay đổi. Cùng cúi xuống vừa tầm với Thần, Kiệt ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ trấn an:
-Đừng lo, anh cũng vậy! Đừng quên chúng ta trước giờ là bất bại một khi đã muốn chưa từng chưa giành được. Sẽ giống như những lần trước; chúng ta nhất định cướp được người về cho bản thân và cùng nhau tìm hiểu cái thứ vô cùng rối loạn này trong lòng mình. Anh và em, không có chuyện gì là không thể!!!!
Bình luận truyện