Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 20: Tiêu Tiểu Lạc lưu manh



Phượng Hi sau khi hạ ma tôn vốn dĩ có ý định xưng bá dị giới quân lâm thiên hạ.

Nhưng mà Phượng Huyền Vũ lại ký cái hợp đồng vớ vẩn gì mà hoà hoãn mười năm với ma giáo.

Coi như cốt truyện ra chuồng gà được rồi.

Tuy nhiên, hắn cũng không định đi theo nội dung kịch bản ban đầu.

Nhưng sẽ vẫn bất tri bất giác hành xử cẩn thận hơn rất nhiều.

> thiết lập là một đại thế giới.

Nên cả ngày quanh quẩn trong nhà không làm gì cũng rất chán, không bằng thỉnh thoảng lại đi khám phá một lần.

Coi như tìm kiếm nguồn ý tưởng cho truyện mới đi.

Thế giới này không theo vận hành sớm muộn cũng bị phát hiện. Nên phải viết bù một cái đại thế giới trả lại.

Đối với chuyện này, Phượng Hi liền bày ra vẻ mặt chua xót nhớ lại mà kinh.

Các thế giới tạo ra dưới cách viết tiểu thuyết. Chỉ có Chủ Thần với Phượng Hi là thích làm. Mấy chưởng quản còn lại hoặc không thích hoặc chê phiền.

Quan trọng nhất là các thế giới không thể  giống nhau.

Thế nhưng số tiểu thế giới do Chủ Thần tùy tay sáng lập ra càng ngày càng nhiều.

Hiện tại muốn viết ra một cái không giống những cái còn lại thật sự rất khó.

Phượng Hi trong lòng lại oán thầm một phen. Dự định phải ra ngoài nghĩ ra kịch bản mới.

Nam tử bạch y trường thân ngọc lập vơ lấy một cái áo choàng lông hồ ly bọc kín mình lại không một kẽ hở, đón gió lạnh  ngồi ngơ ngẩn trong rừng đào vạn dặm.

Vừa ngắm hoa vừa ôm giấy bút, lại nếm thử chút trà ngon ấm áp. Quả là cực kỳ biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Ngồi nhìn đến ngẩn ngơ vẫn không có ý tưởng, Phượng Hi đành phải nhàm chán đi dạo nhìn ngắm xung quanh.

Sau đó hắn tìm được hai người nào đó đang lén la lén lút bên gốc cây.

Phượng Hi che giấu hơi thở tiến đến nghe  trộm.

Và rồi hắn thấy vị Văn Hi tôn thượng vẫn luôn hành động theo khuôn khổ đang ngồi xổm tám chuyện với cựu Hữu hộ pháp ma giáo.

Hai người bàn luận đến hăng say, là về ý tưởng cho tác phẩm mới của Yên Thẩm đại thần.

Quào.

Văn Hi vốn theo đảng sư đồ luyến, một lèo toàn cái gì mà ngược luyến tình thâm, niên hạ, các chi tiết sủng ái đua nhau tuôn ra.

Thẩm Yên lại một chút cũng không ưa Tiêu Lạc, kiên quyết phải viết ngựa đực văn não tàn nhân vật chính xưng bá thiên hạ, cuối cùng yêu phải địch thủ phản diện.

Hai người đua nhau nói rồi phản bác, ý tưởng đến rồi đến như sóng thần lũ quét, vô tận không bao giờ cạn.

Phượng Hi nghe đến ghen tị luôn.

Đến tận khi Văn Hi mạnh bạo đưa ra ý kiến viết long dương đồ, Phượng Hi cảm thấy nhất thời vạn vật trên thế gian đều mất đi màu sắc của mình. Chỉ muốn đánh hai người này một trận.

Hắn đặt tay lên ngực rồi tự hỏi, cuối cùng vẫn bước ra ngoài, lộ diện dưới tầm mắt hai người kia.

Vừa nhác thấy người đến, tâm tình của Văn Hi trong nháy mắt đã như cao tăng đắc đạo. Trở về dáng vẻ đoan chính bình tĩnh vô cùng.

Thẩm Yên cung kính đứng bên cạnh, mới nhìn còn tưởng đang bàn chuyện lớn gì đó.

Phượng Hi cười lạnh một tiếng, dáng vẻ hung thần ác sát

:"Giả bộ, các người tiếp tục giả bộ ta xem."

Nữ tử nháy mắt thoát vai, biểu tình tuyệt vọng mà đáp lời

:"Hi Hi à, chúng ta chỉ muốn viết tiểu thuyết mới thôi à. Không có liên quan gì đến Hi Hi hết."

Nói hay quá.

Thế thiết lập sư tôn ngầu lòi với đống bảo vật trứ danh ngươi vừa hô hào là của đứa nào?

:"Sự vụ bên Tinh Húc đỉnh của Văn Hi tôn thượng thật sự nhàn nhã quá nhỉ? Ta nghĩ ta có thể đi nói với chưởng môn kiếm thêm việc cho ngài làm. Miễn cho rảnh rỗi sinh nông nổi."

Văn Hi cảm thấy vô cùng oan ức, mạc danh kỳ diệu nghĩ đến đống việc chất cao như núi ở đỉnh, sợ hãi chuồn mất.

Phượng Hi nghĩ, có lẽ hắn nên dành một chút thời gian ra cân nhắc thật kỹ xem nên thanh lọc tư tưởng cho vị tỷ tỷ này ra sao.

Lại nhìn sang vị nào đó vẫn còn mặt dày ở lại, Phượng Hi lạnh nhạt nói

:"Ngươi còn muốn hỏi chuyện gì sao?"

Dĩ nhiên là còn.

Thẩm Yên độ dính gần bằng Tiêu nam chủ, đập mãi không chết, đến tận cuối truyện vẫn lên sàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ nam chủ là đủ để thấy nghị lực của y cường đại cỡ nào.

:"Hi Hi thật sự không nghĩ đến ở bên ta sao?"

:"Ta đè không nổi ngươi."

Thẩm Yên nghe xong thì cười tủm tỉm càng khiến cho chủ đề này càng kỳ quái hơn

:"Ta có thể làm mặt trên mà Hi Hi ~"

Lời này vừa tuôn ra thì không gian xung quanh liền yên tĩnh một cách quỷ dị.

Dáng vẻ bại hoại này khiến cho Phượng Hi thật sự không biết phải làm gì với y. Đánh cũng đuổi không được, mắng thì lại gây tổn hại tới hình tượng của mình, chỉ có thể cắn răng uyển chuyển khuyên bảo

:"Trong lòng chứa người rồi. Ngươi vỡ mộng đi."

:"Nam tử ai chả tam thê tứ thiếp."

Không còn gì để nói nhìn về phía Thẩm Yên, Phượng Hi bèn hòa hoãn ngữ khí rồi nói

:"Yên Thẩm đại thần đừng cố nữa. Vả lại vốn tưởng tượng của ngươi cũng thật phong phú, muốn cùng ta viết tiểu thuyết mới không?"

Có cộng sự chuyên viết thoại bản hàng thật giá thật ở đây, không lợi dụng thì phí quá.

Chịu phiền phức một tí mà viết ra cả một thế giới, mối làm ăn này thật sự không lỗ chút nào.

Thẩm Yên đối cái đề nghị này cũng thập phần hứng thú. Quyết định ngày mai cùng Phượng Hi xuống núi đi tìm ý tưởng.

_

Sáng sớm.

Sau khi hết lời khuyên bảo Tiêu Lạc mình chỉ đi một ngày một đêm sẽ về, Phượng Hi mới ôm theo một núi đồ y chuẩn bị ra ngoài.

Lúc quay lại còn thấy Tiêu Tiểu Lạc vẫn buồn bực nhìn theo, thật sự có chút không nỡ.

Nhưng mà Tiêu nam chủ sắp tiến vào giai đoạn tiến giai Nguyên Anh, cơ thể đặc biệt yếu ớt, đi theo nếu gặp chuyện chắc chắn sẽ thành gánh nặng.

Phượng Hi đang thiếu hụt pháp khí cộng thêm gấp rút viết tiểu thuyết, càng lâu nộp lên thì khả năng bị Chủ thần lôi đi càng cao.

Tiêu Lạc tự biết hoàn cảnh, chỉ có thể ủy khuất dặn dò Phượng Hi phải nhớ truyền tin cho y, sau đó mới bế quan tu luyện.

Phượng Hi đi xuống chân núi, lúc nhìn về môn phái ẩn trong mây nguy nga vĩ ngạn kia, trong mắt còn có vài phần thổn thức nhớ nhung.

Đáy mắt còn vương vấn cảm xúc sầu não chưa tiêu tán, lại nghe thấy tiếng gọi rất khẽ

:"Sư tôn."

Lá khô rơi rụng trên nền đất.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt hắn là hình ảnh Tiêu nam chủ một thân hắc y đang ngồi vắt vẻo trên cành cây.

Trường bào hắc y trên người làm thiếu niên trông trầm ổn hơn không ít. Ánh mắt khoá chặt hắn ở bên trong.

Đáy lòng Phượng Hi cảm thấy không đúng.

Âm thanh thanh thúy như chuông bạc kia lại cất lên

:"Sư tôn."

Gọi bao nhiêu lần cũng không đủ.

Trình độ cải trang quả thật đáng gờm.

Phượng Hi lập tức dựng hết tinh thần dậy để âm thầm quan sát.

Tiêu Tiểu Lạc vừa mới bế quan, người này sao có thể...

Linh hồn kia đúng là của Tiêu Lạc.

Phượng Hi kỳ quái gọi hệ thống.

Hệ thống lại chẳng thấy đâu.

Thiếu niên từ trê cây nhảy xuống, nở một nụ cười tươi ôn hòa thân mật với Phượng Hì.

Bộ dáng trông cực kỳ nhu thuận.

Ngay cả ánh mắt cũng không sai biệt mà.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình không được thuận cho lắm.

Hay là Tiêu Tiểu Lạc biết mình lén rủ Thẩm Yên đi cùng rồi?

Biểu tình của thiếu niên vô cùng phức tạp, Phượng Hi cũng không thể đoán ra được cái gì, chợt nghĩ đến lý do cái giá trị hắc hoá sấp chạm đỉnh kia ảnh hưởng đến tâm tình.

Nam tử nét mặt liền nhu hoà hơn một chút, hơi hơi cảm khái nói

:"Không phải ngươi còn bế quan sao?"

Nụ cười của thiếu niên có gì đó quái quái

:"Đệ tử tiến giai rồi. Ngay khi biết sư tôn muốn đi cùng Yên Thẩm cô nương xuống núi đó."

Quả nhiên là tại chuyện này.

Phượng Hi trong lòng thầm mắng bản thân một câu cái đồ tâm cơ này, sau đó, thản nhiên ôm lấy Tiêu Lạc muốn an ủi.

Hắc y thiếu niên đưa tay siết chặt vòng eo hắn, đôi mắt đảo qua có chút tà mị câu nhân.

Phượng Hi kiểm tra kinh mạch cho y, thấy quả nhiên đã tiến giai, chợt không biết phải cảm thán như thế nào.

Khả năng của nam chính thật trâu bò, chỉ cần nửa canh giờ xa mình đã tiến giai.

Tốc độ nhanh như thế....

Sao cứ thấy...

Phượng Hi bắt đầu nghĩ đến khả năng Tiêu Tiểu Lạc dưới mí mắt mình lén lút sa vào ma đạo.

Cốt truyện viết thế mà giá trị hắc hoá cũng biểu hiện ra thế.

Nhưng mà ma tu cũng không vấn đề. Vẫn là Tiêu Tiểu Lạc của mình thôi.

Vốn là một người rất có trách nhiệm, Phượng Hi quyết tâm che giấu cho đồ nhi nhà mình.

Nhưng cũng không quên lườm y một cái.

Tiêu Lạc vẫn đang chăm chú quan sát biểu hiện của hắn, lẳng lặng đan mười ngón tay vào nhau.

:"Sư tôn, ta rất nhớ người..."

Phượng Hi nhìn bộ dáng lưu manh này không hiểu sao trong lòng lại hơi cao hứng một chút

:"Vậy Tiêu Tiểu Lạc, chúng ta đi nhé? Yên Thẩm còn đang chờ."

Thiếu niên ôm lấy cổ hắn, thận trọng hôn lên trán đối phương.

Nhẹ nhàng, kính trọng, còn có mong muốn chiếm hữu cực kỳ khủng bố.

Phượng Hi kinh ngạc.

Tiêu Lạc dựa vào hõm cổ hắn, hơi thở rất nhẹ

:"...Sư tôn."

_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện