Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 49: Thỉnh cầu



Mấy ngày nay Hoàng thượng luôn cắm rễ trong ngự thư phòng, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian dùng bữa cũng không có, một hồi bận rộn đối phó với một lão hồ ly trên triều, thái độ cả hai bên đều không ai nhường ai.

“Việc này cứ quyết định như vậy, ý trẫm đã quyết, các ngươi lui ra đi.” Hoàng thượng cũng không còn kiên nhẫn phất tay, giọng nói lộ ra vẻ thực sự quyết đoán, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hoàn toàn áp đảo các vị trọng thần bên dưới.

Các vị đại thần đang đứng trong ngự thư phòng bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoàng thượng làm cho sau lưng mồ hôi cũng chảy ròng ròng, càng ngày càng phát hiện Hoàng thượng đã không còn dễ nói chuyện giống như lúc mới đăng cơ, từ từ hiện ra sự sát phạt quyết đoán, nói một không hai, là phong vị của một bậc đế vương thực sự. Khiến cho ý muốn khống chế Hoàng thượng lúc ban đầu của các vị đại thần cũng đành lực bất tòng tâm.

Tả thừa tướng nguyên còn muốn khuyên bảo Hoàng thượng thay đổi chủ ý, mới vừa chắp tay liền nhìn thấy cặp mắt ẩn náu ý lạnh, con ngươi sâu không thấy đáy của hoàng thượng. Thân là trọng thần hai triều, luôn luôn là ngọn Thái Sơn cao không thấy đỉnh, mặt không đổi sắc thừa tướng đại nhân lúc này cũng bị khuôn mặt đầy ngoan ý kia trấn áp cho kinh sợ, con ngươi hơi co lại, lòng cũng sinh ra một phần kiêng kị, vốn những lời muốn nói ra cũng âm thầm nuốt trở về.

Ra khỏi ngự thư phòng, luôn là nội các học sĩ Lâm đại nhân của phe thừa tướng bước theo bên người tả thừa tướng, hướng về phía cửa cung :”Đại nhân sao không thử tranh cãi thêm chút nữa?”

Lần này phái khâm sai xuôi về phía nam đúng là chuyện không tốt, nếu là người bên phái bọn họ lấy được việc này, mới chính là cơ hội vô cùng tốt để thăng chức, cũng không cần phải lo lắng khâm sai sẽ lung lay nền móng của họ ở phía nam.

Tả thừa tướng khó khăn thở dài :”Việc này đâu phải cứ ta và ngươi muốn là được, vị kia hiện tại đang muốn nhìn chăm chăm chúng ta, làm việc vội vàng, sợ là..”

Thừa tướng nói tới đây thì dừng lại, nhưng ý tứ trong đó tất nhiên không cần nói cũng biết, Hoàng thượng thủy chung vẫn là hoàng thượng, làm sao có thể để cho triều thần thao túng mình, nếu thánh tâm không hờn giận tự dưng lôi ngươi ra chém đầu, cũng đâu cần phải biết lý do là gì.

Trương đô thống vuốt vuốt râu :”May mà việc này cũng chưa bị bên kia đoạt mất, chúng ta cũng không tổn thất quá lớn, về phần khâm sai, chúng ta sẽ tùy cơ mà làm việc.”

Tuy xuất thân vũ phu, nhưng Trương đô thống có thể từ một tiểu binh sĩ đi lên làm chức vị đô thống nhất phẩm này, cũng chính là một nhân vật không thể coi thường. Chứ đừng nói chi tới việc chức đô thống này vốn nên hoạt động bên ngoài thành, nhưng Trương đô thống lại có thể xoay sở chu toàn, dám ở lại kinh đô, trông nom Vệ tư phủ bảo vệ an toàn cho kinh thành, bản lĩnh cũng đã thuộc hạng nhất, bày mưu tính kế tuyệt đối không thua gì quan văn.

Những người còn lại nghe xong đều gật đầu phụ họa, tuy quyết định của Hoàng thượng không thể thay đổi, nhưng trên đường từ kinh thành xuống phía nam, khâm sai có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng chưa biết được.

Mắt tả thừa tướng hàm ý khen ngợi, khẽ gật đầu nói :”Bí mật trong cung khó giữ nếu nhiều người biết, nói chuyện nên cẩn thận một chút.”

Mấy người cũng nhìn nhau cười, đạt được ý kiến chung, liền tiếp tục bước về phía cửa cung.

Hoàng thượng ngồi trong ngự thư phòng không ngừng lấy tay xoa xoa thái dương, đối phó với đám lão hồ ly này thật tốn tinh lực, thêm việc mấy ngày nay Hoàng thượng luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn, nghỉ ngơi hay dùng bữa đều không ổn định, cho dù thân thể bằng sắt cũng chịu không được, bệnh cũ đau đầu lại tái phát mà quấy phá.

Nghỉ trong chốc lát, Hoàng thượng lại ầm bút son định tiếp tục phê duyệt tấu chương. Đang xử lý chính sự, liền nghe tiếng bước chân “đát đát” của Lý Đắc Nhàn vang lên, hồi bẩm : “Hoàng thượng, Uyển quý tần nương nương ở ngoài điện cầu kiến.”

Tất nhiên Lý Đắc Nhàn biết Hoàng thượng rất chán ghét việc phi tần đến gần ngự thư phòng, đặc biệt là lúc đang xử lí chính sự lại van cầu được gặp người. Nhưng vị này lại là Uyển quý tần a, rất hiếm khi có trường hợp Hoàng thượng ngoại lệ yêu thích như Uyển quý tần nương nương, Lý Đắc Nhàn tinh mắt nhận ra được, làm sao lại không thông báo đây?

Hoàng thượng cũng không thèm ngẩng đầu lên :”Không gặp.” Giọng điệu lãnh đạm, giống như có chút trách cứ Lý Đắc Nhàn sao lại bẩm báo những chuyện vô nghĩa như vậy.

Lý Đắc Nhàn nghe xong cũng sửng sốt, không nhịn được khấy khẩy phất trần trên tay, đây chẳng phải ý chỉ Uyển tần nương nương đã thất sủng sao?

Vừa xoay người bước ra phía cửa điện, trong đầu cũng hiện lên vài tia suy nghĩ, khó trách đời người lúc trẻ qua mau, không có ai là trăm ngày đều tốt, lúc trước Hoàng thượng vẫn còn thật để tâm chuyện Uyển quý tần nương nương, mới qua mấy ngày, lập tức đã bị vứt ra sau đầu rồi, ai u,cũng chẳng khác nào số phận của nữ nhân hậu cung kia.

Mới đi được vài bước, Lý Đắc Nhàn liên nghe được giọng hỏi của Hoàng thượng vang lên sau lưng :”Ngươi nói là Uyển quý tần?” Cái gì? Mới vừa rồi ngài không nghe gì sao hoàng thượng?

Lý Đắc Nhàn lập tức xoay người lại :”Bẩm hoàng thượng, đúng là Uyển quý tần nương nương, hiện tại nương nương còn chờ ngoài điện .”

“Ừ, tuyên vào đi.”

Vừa nghe Hoàng thượng ra lệnh, trong lòng Lý Đắc Nhàn thấy thập phần may mắn vì vừa rồi bước chân của mình cực kì nhỏ, kém một chút nữa mình đã ra khỏi điện, vạn nhất đuổi Uyên quý tần nương nương trở về, nếu sau Hoàng thượng hỏi tới thì đúng là mình không chịu nổi tội.

Lại nghĩ đến vừa rồi mình bẩm báo là lúc Hoàng thượng đang bận bề chuyên tâm chính sự trên kia, không để tâm nghe, lúc xác định lại là Uyển quý tần nương nương cầu kiến lập tức đổi lại chủ ý, xem ra việc Uyển quý tần nương nương thất sủng còn lâu lắm.

A Uyển vào trong điện, liền thấy Hoàng thượng vẫn còn đang bận bịu ngồi trên bàn án giải quyết chính sự… ngay cả lúc mình thỉnh an Hoàng thượng cũng chỉ lên tiếng, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cũng không được.

Bất quá A Uyển cũng không thèm để ý, đã tới ngự thư phòng nhiều lần, đương nhiên cũng quen thuộc, tự giác tìm ghế dựa ngồi xuống, nâng má nhìn nam tử đang gánh vác cả thiên hạ đang ngồi trên kia, thật cần cù nhập tâm vào bên trong công vụ của mình.

Nói người nghiêm túc đúng là có mị lực, bất luận nam nữ. Người ngồi trên kia vốn bộ dạng lớn lên đã vô cùng đẹp mắt, nhìn bên cạnh liền thấy rõ đường cong khuôn mặt, bờ môi khẽ nâng lên. Tuy mặt không một tia biểu cảm, nhưng hình ảnh Hoàng thượng bận bề việc công vụ lại rất giống một bức mĩ nam đồ, khiến cho A Uyển ngoài từ đẹp, rất đẹp, cực kì đẹp mắt để hình dung ra vẻ bên ngoài, cũng không tìm ra được bất kì từ ngữ gì thể hiện hết ý nghĩ của mình.

Hoàng thượng sau một hồi vội vàng, đột nhiên lại có cảm giác là lạ, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nâng mắt lên mới nhận ra người đang ngồi dưới kia thật lâu rồi không thấy, lại đang ngồi nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích.

Ánh mắt ấy hoàn toàn trong suốt, biểu tình giống như đang thưởng thức sự vật tốt đẹp nhất trên đời, khiến trong lòng Hoàng thượng thập phần thoái mái, buông bút, nhân tiện nói :”Ngươi tới làm cái gì?”

Lời vừa nói ra, Hoàng thượng mới nhận thấy giọng điệu của mình dường như không được tốt, đã tiếp xúc với lão hồ ly kia thời gian lâu, không thể lập tức bình thường trở lại, giọng điệu này hoàn toàn cứng nhắc, lại mang theo vài phần chất vấn.

Lại nhìn người dưới kia vẫn như trước nâng má bất động, chỉ là cặp mắt to vụt sáng kia nháy mắt hai cái, dường như có chút khó hiểu khi đã biết ý tứ hàm xúc trong giọng nói. Lập tức không hề có dấu hiệu đứng dậy, nhìn mình bất mãn rồi đô đô cái miệng nhỏ :”Hoàng thượng đáng ghét, thần thiếp đã lâu không gặp người, lon ton chạy tới gặp người, người còn hung hăng như vậy, thần thiếp không đợi nữa nữa, hẹn gặp lại hoàng thượng.”

Hoàng thượng bị nghẹn lời, vật nhỏ nói xong liền xoay người muốn đi ra khỏi điện. Hoàng thượng sống trên đời nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người khác chống đối xong lại chỉ chừa lại một cái bóng lưng cho mình xem.

“Khụ, khụ, đứng lại, càng này càng to gan, lại đây.” Tuy Hoàng thượng quở mắng như vậy, nhưng giọng nói không giống vừa rồi, lại mang theo hương vị cưng chiều sủng nịch.

A Uyển tuy có dừng bước chân lại, nhưng vẫn không thèm xoay người lại :”Thần thiếp tốt nhất nên đi, hiện tại thiếp không muốn gặp hoàng thượng.”

Tuy giọng điệu như vậy, nhưng làm thế nào Hoàng thượng cũng nghe giống như có người đang nói với mình “mau dỗ thiếp đi, cứ tới đây dỗ dành thiếp đi “. Cười lắc đầu, lại nghĩ thân thể A Uyển chắc đã tốt rồi, khó khăn lắm mới chủ động tới ngự thư phòng tìm mình, chắc là có chuyện gì rồi, Hoàng thượng lại thêm kiên nhẫn.

“Được, nàng lại đây, ngoan một chút, trẫm không ăn hiếp nàng nữa.”

Ngay sau đó, người vừa muốn đi ra khỏi điện A Uyển lập tức xoay người lại nhìn hoàng thượng, cười tươi lộ ra lúm đông tiền như hoa :”Vậy thần thiếp đành miễn cưỡng ở lại là được rồi.” Nói xong liền đi tới ghế ngồi ngồi xuống, rất đắc ý nghiêng đầu :”Hoàng thượng thật ra rất muốn gặp thiếp phải không ?”

Hoàng thượng nhất thời bật cười, thật không biết thiên hạ đặc biệt này được dưỡng như thế nào mà ra được như vậy, ông trời lại còn cho mình gặp gỡ nàng :”Nàng tới tìm trẫm có chuyện gì không?”

Tuy Hoàng thượng không trả lời câu hỏi của mình, nhưng A Uyển cũng không hỏi thêm, đến thời điểm thì ngừng là tốt rồi, lại hỏi thêm thì chỉ có mình mất mặt mà :”Thần thiếp nhớ Hoàng thượng mà, nhớ tới mức ăn không ngon ngủ không yên a.”

Hoàng thượng lại bị A Uyển làm cho nghẹn lời, đúng là vĩnh viễn không thể biết được vật nhỏ này định nói gì tiếp theo. Lại nhìn A Uyển đang mang bộ dáng rất thành thật, vươn tay vẫy vẫy nàng, ý bảo A Uyển tới gần. Khi nàng tới trước mặt mình, Hoàng thượng liền nhìn cẩn thận, mấy ngày nay tĩnh dưỡng làm cho sắc mặt A Uyển đã tốt lên nhiều, lại nhìn cách ăn mặc chỉn chu, đúng là xinh đẹp động lòng người, một bộ non mềm như nước, nhìn đúng là một bộ dáng vô cũng tốt.

Hoàng thượng nhịn không được đưa tay, kéo A Uyển ngồi vào lòng mình, đầu tiên là ước chừng sức nặng, rồi lại xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, còn có mấy ngày gần đây cái bụng nhỏ của nàng được tay nghề nấu ăn của Minh Tố nuôi cho to lên, “Tiểu Uyển nhi nặng thêm rồi.”

Đây đúng là có ý chỉ A Uyển đang nói dối, đôn thêm thịt mà còn dám nói mình ăn không ngon ngủ không yên, đúng là tội khi quân. Không ngờ A Uyển nghe xong cũng gật đầu đồng ý :”Ừ ừ, thần thiếp đúng là nặng thêm rồi, thần thiếp nghĩ Hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng của thần thiếp lúc tương tư nhất định sẽ mất hứng, nên trước khi muốn gặp Hoàng thượng thần thiếp liên cố gắng ăn uống, mập thêm xíu thịt Hoàng thượng bóp mới thoải mái.”

“Ha ha ha” Hoàng thượng cười thoải mái, rõ là vật nhỏ mặt dày này đánh bại, nhiều ngày nay luôn ở trong trạng thái khẩn trương cũng được thả lỏng, tâm tĩnh bắt đầu biết đùa giỡn :”Giờ đã nhìn thấy trẫm rồi, nàng có giải được nỗi khổ tương tư chưa?”

Không ngờ người trong ngực lại lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn mình :”Không đâu, Hoàng thượng nhìn như không được khỏe, gần đây chắc đã làm việc quá mức vất vả rồi, Hoàng thượng không còn anh tuấn như trước nữa.”

Nhìn gần lại, A Uyển mới thấy trong mắt Hoàng thượng còn chứa tơ máu, sắc mặt cũng thật sự mệt mỏi, không đợi Hoàng thượng trả lời, A Uyển lại nói tiếp :”Hoàng thượng không dùng bữa nghỉ nghơi đúng giờ sao?”

Hoàng thượng gật gật đầu, trong lòng cũng dâng lên ấm áp, rất kì lạ, không phải không có ai quan tâm tới hắn, nhưng những lời này từ miệng nàng nói ra, không hiểu sao chính mình lại thấy vui vẻ. Có lẽ cô bé này trong mọi thời điểm đều có thể khiến hắn vui vẻ thoái mái một chút? Hay là do ánh mắt của bé con luôn nhìn mình một cách nhiệt tình ?

Tề Diễn Chi cũng chưa xác định được nguyên nhân, đồng ý là có chút mê mẩn. Chợt hắn lại cảm thấy thái dương mới bớt đau giờ lại bắt đầu đau hơn. Nhìn sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên biến đổi, A Uyển lập tức rời khỏi vòng tay của hoàng thượng, căng thẳng nhìn vẻ mặt không được tốt của Hoàng thượng :”Hoàng thượng không thoải mái, có muốn thiết gọi thái y đến không ?”

Hoàng thượng lắc đầu :”Không sao, là bệnh cũ, đau đầu một chút sẽ hết.”

Vừa dứt lời liền cảm nhận được một đôi bàn tay nhỏ bé đang ấn lên thái dương của mình, lực đạo không nhẹ không nặng xoa bóp, một lúc sau, không biết có phải vì thủ pháp vô cùng tốt của A Uyển hay không, Hoàng thượng cũng cảm thấy chứng đau đầu của mình giảm đi một ít.

Kéo bàn tay nhỏ bé của A Uyển xuống cười nói :”Giỏi lắm, trẫm đã khỏe hơn rồi.”

A Uyển vẫn lo lắng nhìn Hoàng thượng :”Hoàng thượng, người thật sự không có chuyện gì sao? Hay người đi nghỉ một chút đi, thần thiếp tuy không biết y thuật, nhưng cũng biết bị chứng đau đầu này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, thân thể là của người, Hoàng thượng nên bảo trọng thật tốt, đừng làm việc quá vất vả. nếu Hoàng thượng ngã bệnh thật sẽ phải uống thuốc đắng đó, vì vậy ngàn vạn lần người đừng bị bệnh nha.”

Lời khuyên giải này thật khiến Hoàng thượng muốn cười to, phương pháp vật nhỏ khuyên bảo mình thật sự không giống với những người bình thường khác. Ai cũng khuyên hắn nên bảo trọng thân thể vì thiên hạ, vì dân chúng giang sơn xã tắc , lại chỉ có nàng khuyên hắn nên vì bản thân mình mà bảo trọng thân thể, nàng nghĩ ai cũng giống như nàng sợ uống thuốc đắng sao?

“Trẫm biết rồi, đợi phê xong đống tấu chương này trẫm sẽ đi nghỉ, hay nàng vào trong chơi đùa đi, hoặc trở về ngủ một giấc? Trẫm nhanh làm xong, khi nào có thời gian sẽ phái Lý Đắc Nhàn mang nàng tới?” Nàng ở đây ngồi im không nói tiếng nào, nếu đi lại nói chuyện thật khiến cho Hoàng thượng không nhịn được phân tâm.

A Uyển nghe Hoàng thượng sắp xếp xong cũng lắc đầu không chịu, lập tức xoay người che đi bàn tấu chương, nhìn đống tấu chương kia xếp to như núi thật không biết khi nào mới phê xong đâu :”Không được, không được, Hoàng thượng không gọi thái y, cũng không nghỉ ngơi, như vậy sao được.”

Đối với tật xấu làm nũng này của A Uyển, Hoàng thượng thật sự không có biện pháp, nói đạo lý với nàng nàng cũng không chịu hiểu, lại không thể hung hăng với nàng :”Vậy nàng đọc tấu chương cho trẫm nghe đi, như thế trẫm sẽ không phải phí sức nữa!”

Tuy nói nữ tử hậu cung không thể tham dự triều chính, nhưng cũng đâu nói nữ tử hậu cung không thể đọc tấu chương? A Uyển tất nhiên vừa lòng với biện pháp hài hòa này, cầm một quyển tấu chương ngồi dậy, những tấu chương quan trọng, cơ mật đều được Hoàng thượng xử lí xong, hiện tại chỉ còn tấu chương của các địa phương báo lên vài chuyện vặt vãnh, tuy rườm ra nhưng cũng không thể không xem.

A Uyển líu lo ríu rít đọc xong vài tấu chương, nhịn không được cảm thán :”Ôi trời, viết thật dài dòng, khó trách sao Hoàng thượng đau đầu!”

Hoàng thượng cười cười kéo nàng lại, nàng đọc tốc độ rất nhanh, lại thêm ngữ điệu bình thường, một chút cũng không giống giọng nói mềm mại dễ nghe lúc trò chuyện, thật giống như niệm kinh :”Vậy đừng đọc nữa, nàng đọc làm trẫm buồn ngủ theo.”

A Uyển nghe vậy lập tức bỏ tấu chương xuống :”Vậy Hoàng thượng đi nghỉ ngơi một lát đi.” Trong giọng nói lộ ra vẻ sung sướng khi mưu kế đã thành công, bất quá A Uyển tuyệt đối không thừa nhận mình cố tình đọc giống như giọng thôi miên đâu.

“Nàng cùng trẫm đi, đừng chạy qua chạy lại giằng co nữa.” Đã quyết định nghỉ ngơi, Hoàng thượng đặt A uyển xuống, đây là thời điểm dùng bữa tối, Hoàng thượng cũng không có ý định giục A Uyển hồi cung.

A Uyển gật đầu lia lịa, vui vẻ bước tới :”Thần thiếp có thể thỉnh cầu Hoàng thượng một việc được không?” Nói xong lại giở bộ dạng làm nũng ra, chớp chớp hai mắt.

Hoàng thượng nhìn cho phép A Uyển nói, liền thấy tiểu gia hỏa kia vui vẻ cười, miệng cũng liệt đến sau ót.

“Thần thiếp có thể ở đây dùng bữa tối với Hoàng thượng hay không?”

Đây mới là mục địch cuối cùng của nàng hay sao !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện