Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 69: Hạ lễ
Động tác cùng vũ bộ (vũ điệu, điệu múa) của A Uyển ngày càng nhanh theo tiết tấu nhạc, nhưng vẫn duy trì tư thái nhẹ nhàng, phải ở trước mặt mọi người xoay tròn thật nhanh lại còn thể hiện kỹ thuật nhảy yểu điệu, thật sự rất mất sức, thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài người hứng trí liếc mắt đưa tình với mình.
Nhìn qua biểu hiện của Hoàng thượng, A Uyển đoán chừng Hoàng thượng đã nhận ra mình, lúc này điệu múa vẫn chưa kết thúc, không thể dừng lại được, đột nhiên tiết tấu cao vút hơi ngừng lại, A Uyển kết thúc điệu múa bằng cái ngoái nhìn với ánh mắt hàm chứa thu thủy.
Kết thúc vũ đạo, A Uyển đã sớm mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, bước xuống đài thì có Bạch Lộ và Thanh Sam đỡ, may mắn cung yến đã sắp kết thúc, A Uyển muốn lập tức trở về Chiêu Dương cung thay đổi xiêm ý, tiểu thái giám do Hoàng hậu phái đến cũng đã bị Lý Phúc Mãn đuổi đi rồi.
Sau khi A Uyển trở về Chiêu Dương cung không bao lâu, một thân ảnh màu vàng cũng theo sát, bước vào nội điện Chiêu Dương cung, Thanh Sam đang giúp chủ tử cầm quần áo đột ngột thấy vị này đứng trong điện, sợ đến nỗi làm rơi tất cả đồ dùng hàng ngày và quàn áo đang cầm trên tay xuống đất, cuối cùng vẫn là Lý Phúc Mãn phản ứng nhanh nhạy, lôi kéo Thanh Sam quỳ xuống, “Nô tài/ Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an.”
Sau đó Thanh Sam lập tức thỉnh tội, “Nô tỳ nhất thời không biết, đụng phải Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Hoàng thượng gật đầu, thật ra cũng không quá để tâm, nếu là người khác, nhất định sẽ phạt đòn, nhưng nghĩ đến vật nhỏ luôn luôn thích mang theo cung nữ này, Hoàng thượng cũng không có ý định xử phạt Thanh Sam, ừ một tiếng, Lý Đắc Nhàn bên cạnh liền tiếp lời, “Hoàng thượng thấy ngươi chuyên tâm hầu hạ Uyển chủ tử, lần này không phạt ngươi, nếu còn tái phạm, sẽ không bỏ qua như vậy nữa, nhớ chưa?”
(Lei: cái này có phải là “yêu ai yêu cả đường đi lối về” không?)
Thanh Sam nghe Lý Đắc Nhàn nói xong, lập tức tạ ân, liên tục nói sẽ không có lần sau.
“Chủ tử các ngươi đâu?” Hoàng thượng chắp hai tay sau lưng, nhìn một vòng trong phong cũng không thấy bóng dáng A Uyển đâu, lúc này mới hỏi.
Lý Phúc Mãn không dám chần chờ, lập tức trả lời, “Hồi bẩm Hoàng thượng, chủ tử đang thay y phục ở phòng trong.”
Biết được vị trí của A Uyển, Hoàng thượng nhanh chóng rời khỏi, mà Thanh Sam nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng đã đi xa mới dám thở dài một hơi, Lý Phúc Mãn đứng bên cạnh thấy thế mới lấy cùi chỏ đẩy Thanh Sam, trong mắt chứa hàm ý: Sao lại không tỉnh táo chứ! Thật là mất mặt chủ tử mà!
Thanh Sam cảm thấy thật ủy khuất chu chu miệng, nàng sao có thể biết được Hoàng thượng vốn dĩ là đang ở yến hội lại đột nhiên xuất hiện ở Chiêu Dương cung chứ! Những chuyện trái ngược với thường ngày như thế này không nằm trong phạm vi sức chịu đựng của nàng có được không!
Lý Phúc Mãn bất đắc dĩ lắc đầu, bảo Thanh Sam nhanh chóng nhặt quần áo và đồ dùng hàng ngày rơi trên mặt đất, còn mình thì phải nhanh chóng đến bên ngoài nội điện, cùng sư phụ Lý Đắc Nhàn đứng đó chờ phân phó.
Cước bộ Hoàng thượng rất nhanh, người trong phòng cũng không phát hiện ra, tiếp tục chăm sóc nói, “Chủ tử, bộ quần áo này làm thật tốt, hoa văn thêu trên đó thật sinh động, chỉ tiết là cũng chỉ mặt được một lần.” Giọng nói của Bạch Lộ không khỏi tiếc hận.
A Uyển chuẩn bị vũ đạo này là muốn cho Hoàng thượng một bất ngờ, vốn dĩ không tiết lộ cho bất kì ai, xiêm y khiêu vũ cũng là do một tay Minh Đại tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ may ra, vì A Uyển muốn lúc khiêu vũ có thể đạt được hiệu quả cao nhất, “Xiêm y này đã phát huy hết tác dụng cho đêm nay rồi, cho dù nhìn rất đẹp thì cũng là một bộ quàn áo thôi không phải sao? Giặt nó sạch sẽ rồi đem cất đi. Nhưng mà đôi giày khảm minh châu kia thật sự rất đẹp, có thể sử dụng nữa.”
Bạch Lộ cân nhắc, hầu hạ A Uyển thay nội y, thấy Thanh Sam vẫn còn chưa mang xiêm y đến cho chủ tử, định đi hối thúc một phen, lại không nghĩ đến vừa quay người lại thì thấy phía sau bình phong, nhìn thấy Hoàng thượng đang ở trong phòng, Bạch Lộ cũng ngẩn ra, nhưng tính tình Bạch Lộ luôn trầm ổn, phản ứng cũng nhanh nhẹn, không thất thố như Thanh Sam, “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an.”
Nghe thấy lời này của Bạch Lộ, A Uyển vốn dĩ đưa lưng về phía cửa cũng kinh ngạc xoay đầu lại, chỉ thấy Hoàng thượng đang cách mình không xa, không khỏi kinh hô.
Bởi vì Hoàng thượng đột ngột đến thăm, Thanh Sam còn chưa mang quần áo cùng đồ dùng hàng ngày vào, lúc này A Uyển chỉ mặc mỗi quần lót, Tề Diễn Chi thật ra không ngờ đến có thể nhìn thấy một màn mỹ nhân thoát y thế này, vòng qua bình phong, không có vật cản trở, cảnh đẹp cứ như vậy phô bày trước mặt Hoàng thượng, bởi vì xiêm y vũ đạo trước đó ôm sát người, nên A Uyển không mặc trung y, chỉ có mỗi cái tiểu khố ngắn ngủn, vừa đủ bao lấy cặp mông, có thể nhìn thấy rõ ràng bắp đùi trắng nõn cùng đôi chân dài thẳng tắp tinh tế của A Uyển.
Hai mắt Hoàng thượng tối sầm lại, phân phó Bạch Lộ nhanh chóng đi ra ngoài, “Ai cho ngươi ở trước mặt mọi người nhảy múa? Sau này không được phép tái phạm!” Nghĩ đến kĩ thuật nhảy này của vật nhỏ trừ mình ra không ai được nhìn, mặc dù là có che gương mặt lại nhưng Hoàng thượng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
“Đây không phải là muốn dành cho Hoàng thượng một kinh hỉ sao? Hoàng thượng còn không thỏa mãn à?” A Uyển mong đợi nhìn Hoàng thượng, con ngươi lanh lợi, nhất thời đã quên mất trên người mình không có nhiều vật che đậy cho lắm.
Thần sắc Hoàng thượng càng thêm u ám, “Tạm được, lại còn thổi phồng với trẫm, sau này chỉ được phép múa cho trẫm xem, khỏi phải truyền ra ngoài lại mất mặt.” Căn bản không phải là như thế, sao ngài có thể không nhìn thấy các vương công đại thần trong buổi yến hội đều chảy nước miếng thèm thuồng?
Bất mãn chu mỏ, “Hoàng thượng thật là không có mắt thưởng thức mà, uổng công người ta chuẩn bị lâu như vậy, hừ.” Vừa nói A Uyển vừa liếc nhìn Hoàng thượng, đã thấy biểu hiện của ý đồ bất chính của Hoàng thượng, ánh mắt nhìn mình như sói đói nhìn mồi, bất tri bất giác, đề phòng lấy hai tay che ngực lại, “Sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến đây, không phải là ngài đang ở chỗ yến hội hay sao?”
Nhìn hành động này của A Uyển, Hoàng thượng không thể không nhíu mày, xem thường nói, “Che cái gì, có gì tốt để nhìn à.”
Nhất thời A Uyển trợn to hai mắt, cái gì mà không có gì đáng để nhìn, A Uyển nhìn hai lạng thịt trước ngực mình, tốt xấu gì người ta cũng uống mấy thang thuốc bổ khó uống đó! Bây giờ người ta phát triển thành bánh màn thầu loại trung mà! Chuyện này ngài cũng có góp một tay mà! Có thể đừng xem thường người khác như vậy được không!!!
“Tần thiếp không muốn quá sức, ngài muốn thì đi nhìn mấy người ngực to eo nhỏ đi!”
Hoàng thượng cũng nhận ra mình đã nói sai, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, ý của trẫm là, có gì của ngươi mà trẫm chưa xem qua, che cái gì.”
“Vậy cũng không được! Ngài đi ra ngoài đi! Tần thiếp thay y phục xong sẽ nói chuyện với ngài!” Vừa nói vừa đẩy Hoàng thượng ra cửa, thế nhưng Hoàng thượng vẫn bất động vững như Thái Sơn, làm A Uyển một biện pháp cũng không có.
“Hoàng thượng! Yến hội vẫn chưa kết thúc ngài đừng náo loạn với tần thiếp nữa.” Lý do chính đáng không dùng được, A Uyển cùng đường chỉ có thể làm nũng.
“Không sao, yến hội sẽ kết thúc, có Hoàng hậu giám sát rồi. Hơn nữa, Tiểu Uyển lúc nãy ở trên đài cũng trẫm liếc mắt đưa tình không phải là muốn trẫm nhanh đến đây sao? Đêm chóng tàn, Tiểu Uyển nhi không nên lãng phí!” Hoàng thượng vừa nói vừa lấy tay nâm cằm A Uyển lên, bộ dáng muốn bao nhiêu ngả ngớn thì có bấy nhiêu, nói xong cuối người chặn lại cái miệng vừa chu lên của A Uyển.
A Uyển xấu hổ, vũ đạo của nàng vốn dĩ là phải kết hợp cả động tác và thần sắc cùng ánh mắt mới có thể đạt đến hiệu quả cao nhất (nguyên văn là ‘mỹ lai’ ý là ‘khả năng thưởng thức cái đẹp, Lei đổi thành ‘đạt đến hiệu quả cao nhất’ cho dễ hiểu vậy), thế nào đến chỗ của Hoàng thượng lại thành câu dẫn người, dẫn cái gì? Phát hiện ý đồ của Hoàng thượng, A Uyển lập tức giơ tay lên chặn môi của Hoàng thượng lại, “Không được, bọn Lý Đắc Nhàn đều chờ ở bện ngoài, tần thiếp vẫn không muốn mất mặt nha! Huống hồ tần thiếp vừa mới múa xong, mồ hôi đầm đìa, Hoàng thượng không chê khó ngửi sao?”
Nắm lấy tay của A Uyển, Hoàng thượng nghiêm túc lắc đầu nói, “Không chê.”
“Ta đây ghét bỏ Hoàng thượng thối, á!” A Uyển còn chưa dứt lời đã bị Hoàng thượng ôm ngang bế lên, khiến A Uyển không khỏi giật mình hét lên.
“Không ngại, vận động một chút Tiểu Uyển sẽ không ngại trẫm hôi.” Hoàng thượng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, A Uyển sao có thể không hiểu rõ, ôm cổ Hoàng thượng, đôi chân dài bắt đầu ầm ĩ làm loạn trên dưới.
(Lei: da mặt anh cũng đủ dày rồi nha!!!)
“Không nên, không nên, không được, cả người tần thiếp đầy mồ hôi.” Vốn định quay về thay quần áo xong sẽ trở lại yến hội, nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên đến thăm làm rối loạn kế hoạch của A Uyển, hiện tại vẫn còn chưa thay quần áo, hôm nay thời tiết khá nóng nói đúng hơn là trên người đã bắt đầu có vị chua rồi, muốn vận động trong tình huống này, A Uyển sẽ không làm.
Hoàng thượng thế nhưng lại cực kì phối hợp, gật đầu, “Điều này cũng đúng, thì ra Tiểu Uyển nhi cũng muốn đổi chỗ, ngươi đã có yêu cầu này, trẫm sẽ thỏa mãn cho ngươi.” Không quản phản ứng của A Uyển, vội vàng ôm A Uyển đến nội điện, vừa đi vừa phân phó bọn Lý Phúc Mãn chuẩn bị nước để tắm rửa.
Trong phòng tắm lại là một phen ầm ĩ, A Uyển thế nhưng lại cực kì không phối hợp, mặc kệ hai bàn tay kia ghẹo chọc trêu đùa, A Uyển nhất định không để cho Hoàng thượng ở trong phòng tắm thực hiện được ý đồ, không được thỏa mãn, sắc mặc Tề Diễn Chi không tốt, trong mắt lộ ra thâm ý chỉ trích A Uyển: nháo thành như vậy làm gì, ngươi nghĩ trẫm không thể ăn ngươi được sao?
A Uyển mặc kệ thâm ý đó, tự giác tắm rửa sạch sẽ mùi mồ hôi, đứng dậy dùng khăn quấn quanh người thật kĩ, cười với Hoàng thượng, “Hoàng thượng cũng tắm đi nha, tần thiếp còn có hạ lễ nữa, không có giúp người được đâu.”
Hoàng thượng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng điệu múa vừa rồi là quà tặng của A Uyển, lại còn nữa sao?
Tựa như đọc được suy nghĩ của Hoàng thượng, A Uyển cười đắc ý, “Điệu múa đó chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, hạ lễ thật sự vẫn còn ở phía sau, Hoàng thượng cứ từ từ chờ đợi, không nên gấp gáp nha.” Một từ ‘nha’ cuối cùng này lúc nói ra còn nồng đậm ý tứ trêu chọc.
Nói xong xoay người bước đi, để lại Hoàng thượng một mình ở trong phòng tắm bật cười, vật nhỏ này thật là lá gan càng ngày càng lớn rồi, bây giờ còn dám công khai trêu chọc đến hắn như vậy, không giấu được ý cười, Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt, ở trong phòng thoải mái tắm, để cho vật nhỏ một chút thời gian để chuẩn bị.
Lúc Bạch Lộ đang búi tóc cho A Uyển thì bên trong phòng tắm truyền đền tiếng gầm thật lớn của Hoàng thượng, lập tức một cung nữ quần áo rời rạc, búi tóc xốc xếch bị Lý Đắc Nhàn áp giải đến trước điện.
A Uyển chăm chú nhìn, là Minh Tử, ý bảo Bạch Lộ dừng tay, quay đầu nhìn Lý Đắc Nhàn, “Lý tổng quản, đây là chuyện gì?”
“Hồi bẩm Uyển quý tần, cung nữ này thừa dịp đưa nước cho Hoàng thượng, có mưu đồ gây rối, Hoàng thượng sai nô tài đem cung nữ to gan lớn mật này đến đây cho người xử lý.”
Lý Đắc Nhàn đem sự tình nói ra, A Uyển nghe xong, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng thật ra nàng nhìn Minh Tử, nhìn thật nghiêm túc, lại có thể tìm được cơ hội âm thầm cài Minh Tử vào đây, thật là cao tay.
Minh Tử lúc này quần áo xốc xếch dập đầu xin tha mạng, “Chủ tử, chủ tử tha mạng a, nô tỳ nhất thời sinh dị tâm, chủ tử tha cho nô tỳ!”
A Uyển còn chưa nói gì, Hoàng thượng tức giận bước vào, thanh âm lạnh như hàn băng không có chút độ ấm nào, “Còn chần chờ gì nữa, trẫm thấy kéo xuống đánh đến chết là được, khỏi phải làm bẩn mắt của ngươi.”
Toàn thân Hoàng thượng bị bao phủ bởi sự tức giận, A Uyển đứng lên đi đến ôm lấy cánh tay Hoàng thượng, “Hoàng thượng xin hãy bớt giận, hôm này là sinh nhật của ngài, không nên có máu, trước hết đem nàng ta xuống giam lại thôi.”
Được Hoàng thượng đồng ý, A Uyễn liếc mắt thông báo với Lý Phúc Mãn, để hắn đưa Minh Tử đi, hảo hảo ‘chiêu đãi’ một chút, giữ lại mạng sống.
“Tần thiếp quản người không nghiêm, chọc Hoàng thượng mất hứng, xin Hoàng thượng thứ tội.” Sau khi xong chuyện, A Uyển nghiêm túc xin lỗi Hoàng thượng, mặc dù nghĩ lại nàng biết chuyện này không đơn giản, phải tìm cho ra kẻ đứng sau màn kịch này, dù sao chuyện này xảy ra ở chỗ nàng, thật sự là trách nhiệm của nàng.
Nhìn vật nhỏ thành thật nhận lỗi với mình, cơn giận của Hoàng thượng cũng tiêu tán đi một ít, “Cung nữ nói là ngươi bảo nàng ta đi vào.”
Lúc vừa nghe xong Hoàng thượng thật sự là tức giận, từ lúc nào vật nhỏ lại hồ đồ như vậy, vừa nhìn qua thì biết không phải là loại chuyện nàng có thể làm ra, bảo cung nữ kia lui ra, nàng ta vẫn không biết xấu hổ dính sát vào, còn muốn bá vương ngạnh thượng cung, Tề Diễn Chi đường đường là chân mệnh thiên tử vua của một nước, sao có thể chấp nhận loại chuyện này, sao lại vì vui vẻ mà chấp nhận.
“Cái gì?!” A Uyển nghe xong cũng nổi giận, “Bản thân tần thiếp còn thiếu ăn đó, khi không phân công cho nàng ta làm gì, nàng ta là na cây mà thông (??? @.@’’) nha!”
Nghe được A Uyển trong cơn nóng giận nói thẳng ra như vậy, bực tức trong lòng Hoàng thượng đều tiêu tan hết, bị vật nhỏ này chọc cười, xem hắn như điểm tâm sao? Chính mình còn ăn không đủ?
Nói xong câu này A Uyển tựa hồ nhận ra lời lẽ của mình không đúng, vội vàng giải thích, “Cái này…Tần thiếp hay so sánh ví dụ như thế, ý nói là…” Vì sao muốn giải thích mà lại không nói nên lời như thế này chứ? A Uyển nghẹn lời, đành buông tha, nhắm mắt lại lớn tiếng nói, “Quay trở lại chuyện chính đi sau này tần thiếp tuyệt đối không để cung nữ đi làm những chuyện này nữa.”
Hoàng thượng gật đầu, thế nhưng điều này hắn tuyệt đối tin tưởng.
Nhìn Hoàng thượng đã nguôi giận, A Uyển lôi kéo Hoàng thượng đi về phía giường ngủ, vừa đi vừa nói chuyện, “Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng, nên nghĩ đến những chuyện vui thôi, đừng quan tâm đến những chuyện đáng ghét đó, mau mau đến xem hạ lễ của tần thiếp cho ngài đi.”
Nói liền ấn Hoàng thượng ngồi xuống giường, Hoàng thượng nghe đến hạ lễ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nổi lên hăng hái, “Oh? Là hạ lễ gì thế?”
A Uyển thoải mái ở trước mặt Hoàng thượng xoay một vòng, “Đây là hạ lễ, biết ăn biết ngủ còn biết làm ấm giường, Hoàng thượng còn không chịu?” Lời này nói ra chọc cho Hoàng thượng vui vẻ, thì ra vật nhỏ này lấy mình làm quà tặng, Hoàng thượng nhịn không được thốt ra ý nghĩ’
“Biết ăn biết ngủ là thật, còn biết làm ấm giường, cái này phải còn quan sát thêm.”
A Uyển nhún vai cười “Hắc hắc”, lấy một quyển tập ra từ dưới gối, hay tay cung kính dâng lên trước ngực, đắc ý nói, “Tần thiếp đã có nghiên cứu qua rồi, khổ công học tập để tăng cường kĩ năng”
Hoàng thượng giương mắt nhìn quyển bí hí đồ kia, ý cười trong mắt càng sâu, thân thủ nhanh nhẹn kéo A Uyển đặt trên giường, “Để trẫm mở quà tặng? Tiện thể kiểm nghiệm thành quả học tập của Tiểu Uyển nhi ra sao.”
Nói là làm, về phần thành quả học tập của A Uyển ra sao, đại khái cũng chỉ có hai người họ biết thôi.
***
Khôn Ninh cung.
Cuối cùng đại quốc yến hội cũng đã kết thúc, phải giữ vui vẻ tươi cười ứng phó với các mệnh phụ cùng quý phụ hoàng thất, thỉnh thoảng còn phải chú ý các phi tần nào đã hồi cung rồi, về đến Khôn Ninh cung, biểu tình hoàn mỹ cả đêm của Hoàng hậu cũng không còn giữ vững được nữa, thần sắc lộ ra tia uể oải.
Sau đó tiểu thái giám báo tin đến, “Nương nương, Hoàng thượng nghỉ ở Chiêu Dương cung.”
Điều này cũng không ngoài dự liệu, từ lúc Hoàng hậu biết được Hoàng thượng cảm thấy hứng thú với vũ nữa Uyển quý tần thì cũng đã đoán được hôm nay Hoàng thượng sẽ nghĩ lại Chiêu Dương cung rồi.
Tiểu thái giám lại nói, “Nô tài còn thám thính được đêm nay ở Chiêu Dương cung có phát sinh sự cố, Hoàng thượng có vẻ không vui, nhưng vẫn ở lại Chiêu Dương cung.”
“Có biết xảy ra chuyện gì không?” Hoàng hậu lại tiếp tục hỏi, nếu là trước đây, Hoàng hậu muốn biết chuyện gì thì dễ như trở bàn tay, nhưng lúc trong cung thay người, bản thân mình lại bị cấm túc, cung quyền bị mấy người Hiền phi phân chia qua, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục tai mắt ở lục bộ như lúc trước cũng rất khó khăn.
Tiểu thái giám lắc đầu, “Nô tài không biết, Chiêu Dương cung kín như bưng, nô tài cũng chỉ có thể nghe ngóng được chuyện đó.”
Hoàng hậu gật đầu, cũng không làm khó tiểu thái giám, phất tay cho lui xuống.
Uyển quý tần này thực sự là được Hoàng thượng cung chìu quá mức rồi, Hoàng hậu mơ hồ nghĩ dịu dàng thế này cũng chỉ có uy lực với mấy người Hiền phi, nếu là về lâu về dài, sẽ gặp phải đối thủ, chỉ tiếc là quan hệ mình cùng Hoàng thượng bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại, tất nhiên là không thể lung lay được Uyển quý tần.
Nhưng mà chính mình không thể làm, không có nghĩa là những người khác cũng không có ý định động vào Uyển quý tần, lập tức phân phó Thị Nguyệt đem chuyện Uyển quý tần múa ở yến hội câu dẫn Hoàng thượng đến ngủ lại Chiêu Dương cung truyền ra ngoài, chờ kẻ nào đó cùng Uyển quý tần đấu đá với nhau là được rồi, mình chỉ cần ngồi xem ngư ông đắc lợi thôi.
(Lei: chị này cũng đủ thâm nha, tự nhiên liên tưởng đến mụ hoàng hậu trong phim Hậu cung Chân Hoàng truyện. =.=’’)
***
Có lẽ là vì đêm qua ở trên giường lăn lộn quá mức, thực tế đã chứng minh chân lý chuẩn mực, hơn một nửa quyển sách kia đã bị hai vị này áp dụng thực tiễn để kiểm chứng qua, ngày thứ hai Hoàng thượng tinh thần phấn chấn đi vào triều, còn A Uyển thì lại nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Chuyện buổi sáng thỉnh an để cho Lý Đắc Nhàn đi xin phép Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết tối hôm qua A Uyển đã dụ dỗ bắt cóc Hoàng thượng, bây giờ muốn hảo hảo đâm chọt Uyển quý tần thì người lại không đến, một cây làm chẳng nên non, lúc này Hoàng hậu muốn ngư ông đắc lợi chỉ phải chờ thêm một chút thời gian nữa thôi.
Đến ngọ thiện A Uyển mới yếu ớt tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi bên giường nhìn mình cười yếu ớt, toàn thân tản ra hơi thở vui vẻ, thật là làm cho A Uyển muốn đấm vào giường! VÌ sao sau mỗi lần đại chiến thì chỉ có mình là mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, còn đầu sỏ gây chuyện thì luôn luôn thần thanh khí sảng vậy!
“Mau đừng dậy rửa mặt chải tóc đi, còn phải dùng cơm trưa, buổi sáng ngươi đã không có uống thuốc đó.” Hoàng thượng mặc kệ trong đầu A Uyển đang tìm cách, chỉ dặn dò A Uyển, cũng không biết chuyện bản thân mình ngày càng có xu hướng trở thành một người quản gia.
Đợi A Uyển rửa mặt chải tóc xong, cùng Hoàng thượng đến nơi dùng cơm trưa thì Hoàng thượng đột nhiên nói một câu, “Trẫm thăng cấp tấn vị cho ngươi, thánh chỉ sẽ đến ngay.”
A Uyển chớp chớp mắt, “Đây là bởi vì Hoàng thượng hài lòng với lễ vật của tần thiếp sao?”
Hoàng thượng nghiêm túc nhìn vẻ mặt lưu manh vô sỉ của A Uyển, ho khan hai cái để che lấp nhịp tim đang tăng nhanh của mình, khó có lúc nói lắp, “Cái này…Cứ xem là như vậy đi.”
Thực ra là bởi vì thời tiết đã bắt đầu nóng dần, vật nhỏ thì luôn sợ lạnh sợ nóng, mấy khối băng thì lại quá lạnh không thể để trực tiếp bên trong điện, chỉ có thể chờ đến lúc băng tan ra mới đem vào trong, nên băng của Chiêu Dương cung rất nhanh đã dùng hết, mặc dù đích thân ban thêm cho nàng nhưng đó không phải là cách tốt, hắn lại không muốn vật nhỏ phải chịu khổ, tốt nhất vẫn là tấn vị cho A Uyển, tăng phân lệ mới tốt.
A Uyển cũng không hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng, chỉ là nghĩ nếu mình được tấn vị, nhiều nhất thì cũng là thục nghi, thục viện, thục dung,…, cái danh thục này hình như cùng với bản thân mình không có chút liên hệ nào nha.
Lắc lắc đầu, A Uyển lại nói, “Hoàng thượng Hoàng thượng, có thể giúp tần thiếp giữ chuyện này trước nha, tần thiếp cảm thấy mấy cái phân vị danh hào thục nghi thục viện này không có cái nào giống với tần thiếp cả, hay là đợi đến lúc tần thiếp có thể làm chiêu nghi, rồi tấn vị cho tần thiếp có được không?”
Nhìn A Uyển nói năng mạch lạc như vậy, Hoàng thượng không khỏi bật cười, gõ nhẹ vào trán A Uyển, “Trẫm nói là cho ngươi tấn vị từ nhị phẩm lúc nào?” Người khác nghe được tấn vị thì hoan thiên địa hỉ (cực kì vui vẻ, phấn chấn), còn vật nhỏ này lại yêu cầu giữ lại trước. (ý của chị ấy là ‘để dành’ lại, đợi khi nào đủ làm chiêu nghi rồi hãy công khai luôn, nhưng ta không biết diễn tả đoạn ‘đầu cơ tích trữ’ đó ra sao nên đành nói ở đây vậy. >
“A?” A Uyển có chút không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, nếu tấn vị cho mình làm chính nhị phẩm thì lại không đủ tư cách nha.
“Được rồi Uyển chiêu nghi, lát nữa thánh chỉ sẽ đưa đến chỗ ngươi, buổi tối trẫm sẽ trở lại gặp ngươi.” Xoa xoa đầu A Uyển, có một vài chuyện Hoàng thượng cũng không muốn nói rõ với A Uyển, đại ca của nàng lần xuôi nam này đã lập công lớn, giúp cho vật nhỏ tấn vị thành nhị phẩm cũng không quá đáng, chỉ là vẫn chưa đủ tư cách làm chiêu nghi, nhưng mình không muốn để những phi tần nhị phẩm khác bắt nạt nàng, nên trực tiếp tấn vị chiêu nghi.
(Lei: anh thương và nghĩ cho chị nhiều quá! *hâm mộ-ing*)
Hoàng thượng vừa đi chưa lâu, thánh chỉ cũng đã được đưa đến, A Uyển vui vẻ phấn khởi nhận thánh chỉ, đang lúc thử cung phục của nhị phẩm chiêu nghi thì Lý Phúc Mãn đến bẩm báo, “Chủ tử, Minh Tử đã nhận tội.”
A Uyển gật đầu, nhưng thật ra đầu khớp xương cũng đã cứng lại, Lý Phúc Mãn đi theo Lý Đắc Nhàn nhiều năm như vậy, biện pháp tra tấn cung nhân trong tay không có vài trăm thì cũng có vài chục, Minh Tử có thể chống đỡ được từ tối qua đến giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Chủ tử, Minh Tử khai ra người sai bảo nàng là Di Cảnh cung Hà quý tần.”
Lý Phúc Mãn vừa nói ra, A Uyển nghe có chút kinh ngạc, Hà quý tần này từ lần đẻ non trước đó thân thể vẫn không tốt, liên kết với việc tam phẩm phi tần thay nhau nuôi nấng hoàng tự thì cũng không có phần của Hà quý tần, đã lâu không gặp, sao lại đột nhiên tính kế trên người nàng?
A Uyển sờ sờ cằm, nếu chuyện tối qua Minh Tử thành công, truyền ra ngoài thì mình sẽ bị mất mặt, nhưng Hà quý tần này sao lại bày mưu muốn mình mất mặt? Chẳng lẽ là vì lần trước ở Ngự Hoa viên mình để cho Trương vinh hoa hồi cung sao? Hà quý tần cảm thấy bất mãn nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp thì ẩn nhẫn, tối hôm qua bạo phát?
“Ngươi có chắc chắn không?” A Uyển hỏi lại, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Phúc Mãn gật đầu khẳng định, “Nô tài còn điều tra qua, tuy là Minh Tử che giấu hành tung rất tốt, nhưng nàng ta thực sự là tiếp xúc với người của Di Cảnh cung nhiều nhất, còn có cung nhân làm chứng.”
A Uyển hài lòng gật đầu, Lý Phúc Mãn làm việc quả nhiên hiệu quả, lập tức để Lý Phúc Mãn đưa Minh Tử đến, tình trạng Minh Tử vẫn như đêm qua quần áo xốc xếch, tuy là sắc mặt trắng bệch nhưng nhìn qua lại không thấy bất kì vết thương nào, có thể thấy được trong cung quả là có biện pháp giết người không lưu lại dấu vết nha.
Nhìn quần áo chỉnh tề ngăn nắp sạch sẽ ở trên người Uyển quý tần, Minh Tử dập đầu nói, “Nô tỳ đã nhận tội, cầu xin chủ tử cho nô tỳ thống khoái.” Minh Tử vẫn nhận được chỉ thị của Hà quý tần, bảo mình tùy hoàn cảnh mà hành sự, tối qua thấy Hoàng thượng đến phía sau Chiêu Dương cung, mình thì nhân cơ hội mua được cung nhân đưa nước, muốn ở trong Chiêu Dương cung cùng Hoàng thượng làm chuyện tốt, nhằm làm cho Uyển quý tần mất mặt, cũng khiến cho Hoàng thượng chán ghét, lại không nghĩ hành sự bất thành, lại còn bị bắt. (Lei: Minh Tử, tui đánh giá cao sự hư cấu của em!)
A Uyển lắc đầu nói, “Ai nói là ta muốn lấy mạng của ngươi? Yên tâm đi, dù sao cũng là chủ cũ của ngươi, bổn cung tất nhiên sẽ đưa ngươi đến nơi tốt.”
Nói xong lời sâu kín này, A Uyển đứng dậy, mặc kệ Bạch Lộ và Thanh Sam đang chuẩn bị quần áo phía sau, nói, “Chuẩn bị kiệu đi, đi Di Cảnh cung xem một chút.”
Lâu lắm không có khi dễ người rồi, xem ra có nhiều người trí nhớ rất kém nha.
Nhìn qua biểu hiện của Hoàng thượng, A Uyển đoán chừng Hoàng thượng đã nhận ra mình, lúc này điệu múa vẫn chưa kết thúc, không thể dừng lại được, đột nhiên tiết tấu cao vút hơi ngừng lại, A Uyển kết thúc điệu múa bằng cái ngoái nhìn với ánh mắt hàm chứa thu thủy.
Kết thúc vũ đạo, A Uyển đã sớm mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, bước xuống đài thì có Bạch Lộ và Thanh Sam đỡ, may mắn cung yến đã sắp kết thúc, A Uyển muốn lập tức trở về Chiêu Dương cung thay đổi xiêm ý, tiểu thái giám do Hoàng hậu phái đến cũng đã bị Lý Phúc Mãn đuổi đi rồi.
Sau khi A Uyển trở về Chiêu Dương cung không bao lâu, một thân ảnh màu vàng cũng theo sát, bước vào nội điện Chiêu Dương cung, Thanh Sam đang giúp chủ tử cầm quần áo đột ngột thấy vị này đứng trong điện, sợ đến nỗi làm rơi tất cả đồ dùng hàng ngày và quàn áo đang cầm trên tay xuống đất, cuối cùng vẫn là Lý Phúc Mãn phản ứng nhanh nhạy, lôi kéo Thanh Sam quỳ xuống, “Nô tài/ Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an.”
Sau đó Thanh Sam lập tức thỉnh tội, “Nô tỳ nhất thời không biết, đụng phải Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Hoàng thượng gật đầu, thật ra cũng không quá để tâm, nếu là người khác, nhất định sẽ phạt đòn, nhưng nghĩ đến vật nhỏ luôn luôn thích mang theo cung nữ này, Hoàng thượng cũng không có ý định xử phạt Thanh Sam, ừ một tiếng, Lý Đắc Nhàn bên cạnh liền tiếp lời, “Hoàng thượng thấy ngươi chuyên tâm hầu hạ Uyển chủ tử, lần này không phạt ngươi, nếu còn tái phạm, sẽ không bỏ qua như vậy nữa, nhớ chưa?”
(Lei: cái này có phải là “yêu ai yêu cả đường đi lối về” không?)
Thanh Sam nghe Lý Đắc Nhàn nói xong, lập tức tạ ân, liên tục nói sẽ không có lần sau.
“Chủ tử các ngươi đâu?” Hoàng thượng chắp hai tay sau lưng, nhìn một vòng trong phong cũng không thấy bóng dáng A Uyển đâu, lúc này mới hỏi.
Lý Phúc Mãn không dám chần chờ, lập tức trả lời, “Hồi bẩm Hoàng thượng, chủ tử đang thay y phục ở phòng trong.”
Biết được vị trí của A Uyển, Hoàng thượng nhanh chóng rời khỏi, mà Thanh Sam nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng đã đi xa mới dám thở dài một hơi, Lý Phúc Mãn đứng bên cạnh thấy thế mới lấy cùi chỏ đẩy Thanh Sam, trong mắt chứa hàm ý: Sao lại không tỉnh táo chứ! Thật là mất mặt chủ tử mà!
Thanh Sam cảm thấy thật ủy khuất chu chu miệng, nàng sao có thể biết được Hoàng thượng vốn dĩ là đang ở yến hội lại đột nhiên xuất hiện ở Chiêu Dương cung chứ! Những chuyện trái ngược với thường ngày như thế này không nằm trong phạm vi sức chịu đựng của nàng có được không!
Lý Phúc Mãn bất đắc dĩ lắc đầu, bảo Thanh Sam nhanh chóng nhặt quần áo và đồ dùng hàng ngày rơi trên mặt đất, còn mình thì phải nhanh chóng đến bên ngoài nội điện, cùng sư phụ Lý Đắc Nhàn đứng đó chờ phân phó.
Cước bộ Hoàng thượng rất nhanh, người trong phòng cũng không phát hiện ra, tiếp tục chăm sóc nói, “Chủ tử, bộ quần áo này làm thật tốt, hoa văn thêu trên đó thật sinh động, chỉ tiết là cũng chỉ mặt được một lần.” Giọng nói của Bạch Lộ không khỏi tiếc hận.
A Uyển chuẩn bị vũ đạo này là muốn cho Hoàng thượng một bất ngờ, vốn dĩ không tiết lộ cho bất kì ai, xiêm y khiêu vũ cũng là do một tay Minh Đại tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ may ra, vì A Uyển muốn lúc khiêu vũ có thể đạt được hiệu quả cao nhất, “Xiêm y này đã phát huy hết tác dụng cho đêm nay rồi, cho dù nhìn rất đẹp thì cũng là một bộ quàn áo thôi không phải sao? Giặt nó sạch sẽ rồi đem cất đi. Nhưng mà đôi giày khảm minh châu kia thật sự rất đẹp, có thể sử dụng nữa.”
Bạch Lộ cân nhắc, hầu hạ A Uyển thay nội y, thấy Thanh Sam vẫn còn chưa mang xiêm y đến cho chủ tử, định đi hối thúc một phen, lại không nghĩ đến vừa quay người lại thì thấy phía sau bình phong, nhìn thấy Hoàng thượng đang ở trong phòng, Bạch Lộ cũng ngẩn ra, nhưng tính tình Bạch Lộ luôn trầm ổn, phản ứng cũng nhanh nhẹn, không thất thố như Thanh Sam, “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an.”
Nghe thấy lời này của Bạch Lộ, A Uyển vốn dĩ đưa lưng về phía cửa cũng kinh ngạc xoay đầu lại, chỉ thấy Hoàng thượng đang cách mình không xa, không khỏi kinh hô.
Bởi vì Hoàng thượng đột ngột đến thăm, Thanh Sam còn chưa mang quần áo cùng đồ dùng hàng ngày vào, lúc này A Uyển chỉ mặc mỗi quần lót, Tề Diễn Chi thật ra không ngờ đến có thể nhìn thấy một màn mỹ nhân thoát y thế này, vòng qua bình phong, không có vật cản trở, cảnh đẹp cứ như vậy phô bày trước mặt Hoàng thượng, bởi vì xiêm y vũ đạo trước đó ôm sát người, nên A Uyển không mặc trung y, chỉ có mỗi cái tiểu khố ngắn ngủn, vừa đủ bao lấy cặp mông, có thể nhìn thấy rõ ràng bắp đùi trắng nõn cùng đôi chân dài thẳng tắp tinh tế của A Uyển.
Hai mắt Hoàng thượng tối sầm lại, phân phó Bạch Lộ nhanh chóng đi ra ngoài, “Ai cho ngươi ở trước mặt mọi người nhảy múa? Sau này không được phép tái phạm!” Nghĩ đến kĩ thuật nhảy này của vật nhỏ trừ mình ra không ai được nhìn, mặc dù là có che gương mặt lại nhưng Hoàng thượng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
“Đây không phải là muốn dành cho Hoàng thượng một kinh hỉ sao? Hoàng thượng còn không thỏa mãn à?” A Uyển mong đợi nhìn Hoàng thượng, con ngươi lanh lợi, nhất thời đã quên mất trên người mình không có nhiều vật che đậy cho lắm.
Thần sắc Hoàng thượng càng thêm u ám, “Tạm được, lại còn thổi phồng với trẫm, sau này chỉ được phép múa cho trẫm xem, khỏi phải truyền ra ngoài lại mất mặt.” Căn bản không phải là như thế, sao ngài có thể không nhìn thấy các vương công đại thần trong buổi yến hội đều chảy nước miếng thèm thuồng?
Bất mãn chu mỏ, “Hoàng thượng thật là không có mắt thưởng thức mà, uổng công người ta chuẩn bị lâu như vậy, hừ.” Vừa nói A Uyển vừa liếc nhìn Hoàng thượng, đã thấy biểu hiện của ý đồ bất chính của Hoàng thượng, ánh mắt nhìn mình như sói đói nhìn mồi, bất tri bất giác, đề phòng lấy hai tay che ngực lại, “Sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến đây, không phải là ngài đang ở chỗ yến hội hay sao?”
Nhìn hành động này của A Uyển, Hoàng thượng không thể không nhíu mày, xem thường nói, “Che cái gì, có gì tốt để nhìn à.”
Nhất thời A Uyển trợn to hai mắt, cái gì mà không có gì đáng để nhìn, A Uyển nhìn hai lạng thịt trước ngực mình, tốt xấu gì người ta cũng uống mấy thang thuốc bổ khó uống đó! Bây giờ người ta phát triển thành bánh màn thầu loại trung mà! Chuyện này ngài cũng có góp một tay mà! Có thể đừng xem thường người khác như vậy được không!!!
“Tần thiếp không muốn quá sức, ngài muốn thì đi nhìn mấy người ngực to eo nhỏ đi!”
Hoàng thượng cũng nhận ra mình đã nói sai, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, ý của trẫm là, có gì của ngươi mà trẫm chưa xem qua, che cái gì.”
“Vậy cũng không được! Ngài đi ra ngoài đi! Tần thiếp thay y phục xong sẽ nói chuyện với ngài!” Vừa nói vừa đẩy Hoàng thượng ra cửa, thế nhưng Hoàng thượng vẫn bất động vững như Thái Sơn, làm A Uyển một biện pháp cũng không có.
“Hoàng thượng! Yến hội vẫn chưa kết thúc ngài đừng náo loạn với tần thiếp nữa.” Lý do chính đáng không dùng được, A Uyển cùng đường chỉ có thể làm nũng.
“Không sao, yến hội sẽ kết thúc, có Hoàng hậu giám sát rồi. Hơn nữa, Tiểu Uyển lúc nãy ở trên đài cũng trẫm liếc mắt đưa tình không phải là muốn trẫm nhanh đến đây sao? Đêm chóng tàn, Tiểu Uyển nhi không nên lãng phí!” Hoàng thượng vừa nói vừa lấy tay nâm cằm A Uyển lên, bộ dáng muốn bao nhiêu ngả ngớn thì có bấy nhiêu, nói xong cuối người chặn lại cái miệng vừa chu lên của A Uyển.
A Uyển xấu hổ, vũ đạo của nàng vốn dĩ là phải kết hợp cả động tác và thần sắc cùng ánh mắt mới có thể đạt đến hiệu quả cao nhất (nguyên văn là ‘mỹ lai’ ý là ‘khả năng thưởng thức cái đẹp, Lei đổi thành ‘đạt đến hiệu quả cao nhất’ cho dễ hiểu vậy), thế nào đến chỗ của Hoàng thượng lại thành câu dẫn người, dẫn cái gì? Phát hiện ý đồ của Hoàng thượng, A Uyển lập tức giơ tay lên chặn môi của Hoàng thượng lại, “Không được, bọn Lý Đắc Nhàn đều chờ ở bện ngoài, tần thiếp vẫn không muốn mất mặt nha! Huống hồ tần thiếp vừa mới múa xong, mồ hôi đầm đìa, Hoàng thượng không chê khó ngửi sao?”
Nắm lấy tay của A Uyển, Hoàng thượng nghiêm túc lắc đầu nói, “Không chê.”
“Ta đây ghét bỏ Hoàng thượng thối, á!” A Uyển còn chưa dứt lời đã bị Hoàng thượng ôm ngang bế lên, khiến A Uyển không khỏi giật mình hét lên.
“Không ngại, vận động một chút Tiểu Uyển sẽ không ngại trẫm hôi.” Hoàng thượng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, A Uyển sao có thể không hiểu rõ, ôm cổ Hoàng thượng, đôi chân dài bắt đầu ầm ĩ làm loạn trên dưới.
(Lei: da mặt anh cũng đủ dày rồi nha!!!)
“Không nên, không nên, không được, cả người tần thiếp đầy mồ hôi.” Vốn định quay về thay quần áo xong sẽ trở lại yến hội, nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên đến thăm làm rối loạn kế hoạch của A Uyển, hiện tại vẫn còn chưa thay quần áo, hôm nay thời tiết khá nóng nói đúng hơn là trên người đã bắt đầu có vị chua rồi, muốn vận động trong tình huống này, A Uyển sẽ không làm.
Hoàng thượng thế nhưng lại cực kì phối hợp, gật đầu, “Điều này cũng đúng, thì ra Tiểu Uyển nhi cũng muốn đổi chỗ, ngươi đã có yêu cầu này, trẫm sẽ thỏa mãn cho ngươi.” Không quản phản ứng của A Uyển, vội vàng ôm A Uyển đến nội điện, vừa đi vừa phân phó bọn Lý Phúc Mãn chuẩn bị nước để tắm rửa.
Trong phòng tắm lại là một phen ầm ĩ, A Uyển thế nhưng lại cực kì không phối hợp, mặc kệ hai bàn tay kia ghẹo chọc trêu đùa, A Uyển nhất định không để cho Hoàng thượng ở trong phòng tắm thực hiện được ý đồ, không được thỏa mãn, sắc mặc Tề Diễn Chi không tốt, trong mắt lộ ra thâm ý chỉ trích A Uyển: nháo thành như vậy làm gì, ngươi nghĩ trẫm không thể ăn ngươi được sao?
A Uyển mặc kệ thâm ý đó, tự giác tắm rửa sạch sẽ mùi mồ hôi, đứng dậy dùng khăn quấn quanh người thật kĩ, cười với Hoàng thượng, “Hoàng thượng cũng tắm đi nha, tần thiếp còn có hạ lễ nữa, không có giúp người được đâu.”
Hoàng thượng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng điệu múa vừa rồi là quà tặng của A Uyển, lại còn nữa sao?
Tựa như đọc được suy nghĩ của Hoàng thượng, A Uyển cười đắc ý, “Điệu múa đó chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, hạ lễ thật sự vẫn còn ở phía sau, Hoàng thượng cứ từ từ chờ đợi, không nên gấp gáp nha.” Một từ ‘nha’ cuối cùng này lúc nói ra còn nồng đậm ý tứ trêu chọc.
Nói xong xoay người bước đi, để lại Hoàng thượng một mình ở trong phòng tắm bật cười, vật nhỏ này thật là lá gan càng ngày càng lớn rồi, bây giờ còn dám công khai trêu chọc đến hắn như vậy, không giấu được ý cười, Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt, ở trong phòng thoải mái tắm, để cho vật nhỏ một chút thời gian để chuẩn bị.
Lúc Bạch Lộ đang búi tóc cho A Uyển thì bên trong phòng tắm truyền đền tiếng gầm thật lớn của Hoàng thượng, lập tức một cung nữ quần áo rời rạc, búi tóc xốc xếch bị Lý Đắc Nhàn áp giải đến trước điện.
A Uyển chăm chú nhìn, là Minh Tử, ý bảo Bạch Lộ dừng tay, quay đầu nhìn Lý Đắc Nhàn, “Lý tổng quản, đây là chuyện gì?”
“Hồi bẩm Uyển quý tần, cung nữ này thừa dịp đưa nước cho Hoàng thượng, có mưu đồ gây rối, Hoàng thượng sai nô tài đem cung nữ to gan lớn mật này đến đây cho người xử lý.”
Lý Đắc Nhàn đem sự tình nói ra, A Uyển nghe xong, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng thật ra nàng nhìn Minh Tử, nhìn thật nghiêm túc, lại có thể tìm được cơ hội âm thầm cài Minh Tử vào đây, thật là cao tay.
Minh Tử lúc này quần áo xốc xếch dập đầu xin tha mạng, “Chủ tử, chủ tử tha mạng a, nô tỳ nhất thời sinh dị tâm, chủ tử tha cho nô tỳ!”
A Uyển còn chưa nói gì, Hoàng thượng tức giận bước vào, thanh âm lạnh như hàn băng không có chút độ ấm nào, “Còn chần chờ gì nữa, trẫm thấy kéo xuống đánh đến chết là được, khỏi phải làm bẩn mắt của ngươi.”
Toàn thân Hoàng thượng bị bao phủ bởi sự tức giận, A Uyển đứng lên đi đến ôm lấy cánh tay Hoàng thượng, “Hoàng thượng xin hãy bớt giận, hôm này là sinh nhật của ngài, không nên có máu, trước hết đem nàng ta xuống giam lại thôi.”
Được Hoàng thượng đồng ý, A Uyễn liếc mắt thông báo với Lý Phúc Mãn, để hắn đưa Minh Tử đi, hảo hảo ‘chiêu đãi’ một chút, giữ lại mạng sống.
“Tần thiếp quản người không nghiêm, chọc Hoàng thượng mất hứng, xin Hoàng thượng thứ tội.” Sau khi xong chuyện, A Uyển nghiêm túc xin lỗi Hoàng thượng, mặc dù nghĩ lại nàng biết chuyện này không đơn giản, phải tìm cho ra kẻ đứng sau màn kịch này, dù sao chuyện này xảy ra ở chỗ nàng, thật sự là trách nhiệm của nàng.
Nhìn vật nhỏ thành thật nhận lỗi với mình, cơn giận của Hoàng thượng cũng tiêu tán đi một ít, “Cung nữ nói là ngươi bảo nàng ta đi vào.”
Lúc vừa nghe xong Hoàng thượng thật sự là tức giận, từ lúc nào vật nhỏ lại hồ đồ như vậy, vừa nhìn qua thì biết không phải là loại chuyện nàng có thể làm ra, bảo cung nữ kia lui ra, nàng ta vẫn không biết xấu hổ dính sát vào, còn muốn bá vương ngạnh thượng cung, Tề Diễn Chi đường đường là chân mệnh thiên tử vua của một nước, sao có thể chấp nhận loại chuyện này, sao lại vì vui vẻ mà chấp nhận.
“Cái gì?!” A Uyển nghe xong cũng nổi giận, “Bản thân tần thiếp còn thiếu ăn đó, khi không phân công cho nàng ta làm gì, nàng ta là na cây mà thông (??? @.@’’) nha!”
Nghe được A Uyển trong cơn nóng giận nói thẳng ra như vậy, bực tức trong lòng Hoàng thượng đều tiêu tan hết, bị vật nhỏ này chọc cười, xem hắn như điểm tâm sao? Chính mình còn ăn không đủ?
Nói xong câu này A Uyển tựa hồ nhận ra lời lẽ của mình không đúng, vội vàng giải thích, “Cái này…Tần thiếp hay so sánh ví dụ như thế, ý nói là…” Vì sao muốn giải thích mà lại không nói nên lời như thế này chứ? A Uyển nghẹn lời, đành buông tha, nhắm mắt lại lớn tiếng nói, “Quay trở lại chuyện chính đi sau này tần thiếp tuyệt đối không để cung nữ đi làm những chuyện này nữa.”
Hoàng thượng gật đầu, thế nhưng điều này hắn tuyệt đối tin tưởng.
Nhìn Hoàng thượng đã nguôi giận, A Uyển lôi kéo Hoàng thượng đi về phía giường ngủ, vừa đi vừa nói chuyện, “Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng, nên nghĩ đến những chuyện vui thôi, đừng quan tâm đến những chuyện đáng ghét đó, mau mau đến xem hạ lễ của tần thiếp cho ngài đi.”
Nói liền ấn Hoàng thượng ngồi xuống giường, Hoàng thượng nghe đến hạ lễ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nổi lên hăng hái, “Oh? Là hạ lễ gì thế?”
A Uyển thoải mái ở trước mặt Hoàng thượng xoay một vòng, “Đây là hạ lễ, biết ăn biết ngủ còn biết làm ấm giường, Hoàng thượng còn không chịu?” Lời này nói ra chọc cho Hoàng thượng vui vẻ, thì ra vật nhỏ này lấy mình làm quà tặng, Hoàng thượng nhịn không được thốt ra ý nghĩ’
“Biết ăn biết ngủ là thật, còn biết làm ấm giường, cái này phải còn quan sát thêm.”
A Uyển nhún vai cười “Hắc hắc”, lấy một quyển tập ra từ dưới gối, hay tay cung kính dâng lên trước ngực, đắc ý nói, “Tần thiếp đã có nghiên cứu qua rồi, khổ công học tập để tăng cường kĩ năng”
Hoàng thượng giương mắt nhìn quyển bí hí đồ kia, ý cười trong mắt càng sâu, thân thủ nhanh nhẹn kéo A Uyển đặt trên giường, “Để trẫm mở quà tặng? Tiện thể kiểm nghiệm thành quả học tập của Tiểu Uyển nhi ra sao.”
Nói là làm, về phần thành quả học tập của A Uyển ra sao, đại khái cũng chỉ có hai người họ biết thôi.
***
Khôn Ninh cung.
Cuối cùng đại quốc yến hội cũng đã kết thúc, phải giữ vui vẻ tươi cười ứng phó với các mệnh phụ cùng quý phụ hoàng thất, thỉnh thoảng còn phải chú ý các phi tần nào đã hồi cung rồi, về đến Khôn Ninh cung, biểu tình hoàn mỹ cả đêm của Hoàng hậu cũng không còn giữ vững được nữa, thần sắc lộ ra tia uể oải.
Sau đó tiểu thái giám báo tin đến, “Nương nương, Hoàng thượng nghỉ ở Chiêu Dương cung.”
Điều này cũng không ngoài dự liệu, từ lúc Hoàng hậu biết được Hoàng thượng cảm thấy hứng thú với vũ nữa Uyển quý tần thì cũng đã đoán được hôm nay Hoàng thượng sẽ nghĩ lại Chiêu Dương cung rồi.
Tiểu thái giám lại nói, “Nô tài còn thám thính được đêm nay ở Chiêu Dương cung có phát sinh sự cố, Hoàng thượng có vẻ không vui, nhưng vẫn ở lại Chiêu Dương cung.”
“Có biết xảy ra chuyện gì không?” Hoàng hậu lại tiếp tục hỏi, nếu là trước đây, Hoàng hậu muốn biết chuyện gì thì dễ như trở bàn tay, nhưng lúc trong cung thay người, bản thân mình lại bị cấm túc, cung quyền bị mấy người Hiền phi phân chia qua, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục tai mắt ở lục bộ như lúc trước cũng rất khó khăn.
Tiểu thái giám lắc đầu, “Nô tài không biết, Chiêu Dương cung kín như bưng, nô tài cũng chỉ có thể nghe ngóng được chuyện đó.”
Hoàng hậu gật đầu, cũng không làm khó tiểu thái giám, phất tay cho lui xuống.
Uyển quý tần này thực sự là được Hoàng thượng cung chìu quá mức rồi, Hoàng hậu mơ hồ nghĩ dịu dàng thế này cũng chỉ có uy lực với mấy người Hiền phi, nếu là về lâu về dài, sẽ gặp phải đối thủ, chỉ tiếc là quan hệ mình cùng Hoàng thượng bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại, tất nhiên là không thể lung lay được Uyển quý tần.
Nhưng mà chính mình không thể làm, không có nghĩa là những người khác cũng không có ý định động vào Uyển quý tần, lập tức phân phó Thị Nguyệt đem chuyện Uyển quý tần múa ở yến hội câu dẫn Hoàng thượng đến ngủ lại Chiêu Dương cung truyền ra ngoài, chờ kẻ nào đó cùng Uyển quý tần đấu đá với nhau là được rồi, mình chỉ cần ngồi xem ngư ông đắc lợi thôi.
(Lei: chị này cũng đủ thâm nha, tự nhiên liên tưởng đến mụ hoàng hậu trong phim Hậu cung Chân Hoàng truyện. =.=’’)
***
Có lẽ là vì đêm qua ở trên giường lăn lộn quá mức, thực tế đã chứng minh chân lý chuẩn mực, hơn một nửa quyển sách kia đã bị hai vị này áp dụng thực tiễn để kiểm chứng qua, ngày thứ hai Hoàng thượng tinh thần phấn chấn đi vào triều, còn A Uyển thì lại nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Chuyện buổi sáng thỉnh an để cho Lý Đắc Nhàn đi xin phép Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết tối hôm qua A Uyển đã dụ dỗ bắt cóc Hoàng thượng, bây giờ muốn hảo hảo đâm chọt Uyển quý tần thì người lại không đến, một cây làm chẳng nên non, lúc này Hoàng hậu muốn ngư ông đắc lợi chỉ phải chờ thêm một chút thời gian nữa thôi.
Đến ngọ thiện A Uyển mới yếu ớt tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi bên giường nhìn mình cười yếu ớt, toàn thân tản ra hơi thở vui vẻ, thật là làm cho A Uyển muốn đấm vào giường! VÌ sao sau mỗi lần đại chiến thì chỉ có mình là mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, còn đầu sỏ gây chuyện thì luôn luôn thần thanh khí sảng vậy!
“Mau đừng dậy rửa mặt chải tóc đi, còn phải dùng cơm trưa, buổi sáng ngươi đã không có uống thuốc đó.” Hoàng thượng mặc kệ trong đầu A Uyển đang tìm cách, chỉ dặn dò A Uyển, cũng không biết chuyện bản thân mình ngày càng có xu hướng trở thành một người quản gia.
Đợi A Uyển rửa mặt chải tóc xong, cùng Hoàng thượng đến nơi dùng cơm trưa thì Hoàng thượng đột nhiên nói một câu, “Trẫm thăng cấp tấn vị cho ngươi, thánh chỉ sẽ đến ngay.”
A Uyển chớp chớp mắt, “Đây là bởi vì Hoàng thượng hài lòng với lễ vật của tần thiếp sao?”
Hoàng thượng nghiêm túc nhìn vẻ mặt lưu manh vô sỉ của A Uyển, ho khan hai cái để che lấp nhịp tim đang tăng nhanh của mình, khó có lúc nói lắp, “Cái này…Cứ xem là như vậy đi.”
Thực ra là bởi vì thời tiết đã bắt đầu nóng dần, vật nhỏ thì luôn sợ lạnh sợ nóng, mấy khối băng thì lại quá lạnh không thể để trực tiếp bên trong điện, chỉ có thể chờ đến lúc băng tan ra mới đem vào trong, nên băng của Chiêu Dương cung rất nhanh đã dùng hết, mặc dù đích thân ban thêm cho nàng nhưng đó không phải là cách tốt, hắn lại không muốn vật nhỏ phải chịu khổ, tốt nhất vẫn là tấn vị cho A Uyển, tăng phân lệ mới tốt.
A Uyển cũng không hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng, chỉ là nghĩ nếu mình được tấn vị, nhiều nhất thì cũng là thục nghi, thục viện, thục dung,…, cái danh thục này hình như cùng với bản thân mình không có chút liên hệ nào nha.
Lắc lắc đầu, A Uyển lại nói, “Hoàng thượng Hoàng thượng, có thể giúp tần thiếp giữ chuyện này trước nha, tần thiếp cảm thấy mấy cái phân vị danh hào thục nghi thục viện này không có cái nào giống với tần thiếp cả, hay là đợi đến lúc tần thiếp có thể làm chiêu nghi, rồi tấn vị cho tần thiếp có được không?”
Nhìn A Uyển nói năng mạch lạc như vậy, Hoàng thượng không khỏi bật cười, gõ nhẹ vào trán A Uyển, “Trẫm nói là cho ngươi tấn vị từ nhị phẩm lúc nào?” Người khác nghe được tấn vị thì hoan thiên địa hỉ (cực kì vui vẻ, phấn chấn), còn vật nhỏ này lại yêu cầu giữ lại trước. (ý của chị ấy là ‘để dành’ lại, đợi khi nào đủ làm chiêu nghi rồi hãy công khai luôn, nhưng ta không biết diễn tả đoạn ‘đầu cơ tích trữ’ đó ra sao nên đành nói ở đây vậy. >
“A?” A Uyển có chút không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, nếu tấn vị cho mình làm chính nhị phẩm thì lại không đủ tư cách nha.
“Được rồi Uyển chiêu nghi, lát nữa thánh chỉ sẽ đưa đến chỗ ngươi, buổi tối trẫm sẽ trở lại gặp ngươi.” Xoa xoa đầu A Uyển, có một vài chuyện Hoàng thượng cũng không muốn nói rõ với A Uyển, đại ca của nàng lần xuôi nam này đã lập công lớn, giúp cho vật nhỏ tấn vị thành nhị phẩm cũng không quá đáng, chỉ là vẫn chưa đủ tư cách làm chiêu nghi, nhưng mình không muốn để những phi tần nhị phẩm khác bắt nạt nàng, nên trực tiếp tấn vị chiêu nghi.
(Lei: anh thương và nghĩ cho chị nhiều quá! *hâm mộ-ing*)
Hoàng thượng vừa đi chưa lâu, thánh chỉ cũng đã được đưa đến, A Uyển vui vẻ phấn khởi nhận thánh chỉ, đang lúc thử cung phục của nhị phẩm chiêu nghi thì Lý Phúc Mãn đến bẩm báo, “Chủ tử, Minh Tử đã nhận tội.”
A Uyển gật đầu, nhưng thật ra đầu khớp xương cũng đã cứng lại, Lý Phúc Mãn đi theo Lý Đắc Nhàn nhiều năm như vậy, biện pháp tra tấn cung nhân trong tay không có vài trăm thì cũng có vài chục, Minh Tử có thể chống đỡ được từ tối qua đến giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Chủ tử, Minh Tử khai ra người sai bảo nàng là Di Cảnh cung Hà quý tần.”
Lý Phúc Mãn vừa nói ra, A Uyển nghe có chút kinh ngạc, Hà quý tần này từ lần đẻ non trước đó thân thể vẫn không tốt, liên kết với việc tam phẩm phi tần thay nhau nuôi nấng hoàng tự thì cũng không có phần của Hà quý tần, đã lâu không gặp, sao lại đột nhiên tính kế trên người nàng?
A Uyển sờ sờ cằm, nếu chuyện tối qua Minh Tử thành công, truyền ra ngoài thì mình sẽ bị mất mặt, nhưng Hà quý tần này sao lại bày mưu muốn mình mất mặt? Chẳng lẽ là vì lần trước ở Ngự Hoa viên mình để cho Trương vinh hoa hồi cung sao? Hà quý tần cảm thấy bất mãn nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp thì ẩn nhẫn, tối hôm qua bạo phát?
“Ngươi có chắc chắn không?” A Uyển hỏi lại, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Phúc Mãn gật đầu khẳng định, “Nô tài còn điều tra qua, tuy là Minh Tử che giấu hành tung rất tốt, nhưng nàng ta thực sự là tiếp xúc với người của Di Cảnh cung nhiều nhất, còn có cung nhân làm chứng.”
A Uyển hài lòng gật đầu, Lý Phúc Mãn làm việc quả nhiên hiệu quả, lập tức để Lý Phúc Mãn đưa Minh Tử đến, tình trạng Minh Tử vẫn như đêm qua quần áo xốc xếch, tuy là sắc mặt trắng bệch nhưng nhìn qua lại không thấy bất kì vết thương nào, có thể thấy được trong cung quả là có biện pháp giết người không lưu lại dấu vết nha.
Nhìn quần áo chỉnh tề ngăn nắp sạch sẽ ở trên người Uyển quý tần, Minh Tử dập đầu nói, “Nô tỳ đã nhận tội, cầu xin chủ tử cho nô tỳ thống khoái.” Minh Tử vẫn nhận được chỉ thị của Hà quý tần, bảo mình tùy hoàn cảnh mà hành sự, tối qua thấy Hoàng thượng đến phía sau Chiêu Dương cung, mình thì nhân cơ hội mua được cung nhân đưa nước, muốn ở trong Chiêu Dương cung cùng Hoàng thượng làm chuyện tốt, nhằm làm cho Uyển quý tần mất mặt, cũng khiến cho Hoàng thượng chán ghét, lại không nghĩ hành sự bất thành, lại còn bị bắt. (Lei: Minh Tử, tui đánh giá cao sự hư cấu của em!)
A Uyển lắc đầu nói, “Ai nói là ta muốn lấy mạng của ngươi? Yên tâm đi, dù sao cũng là chủ cũ của ngươi, bổn cung tất nhiên sẽ đưa ngươi đến nơi tốt.”
Nói xong lời sâu kín này, A Uyển đứng dậy, mặc kệ Bạch Lộ và Thanh Sam đang chuẩn bị quần áo phía sau, nói, “Chuẩn bị kiệu đi, đi Di Cảnh cung xem một chút.”
Lâu lắm không có khi dễ người rồi, xem ra có nhiều người trí nhớ rất kém nha.
Bình luận truyện