Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 117: Luyện Đan Thất Bại!



Trần Vũ một bên vận kình, một bên cung cấp mồi lửa.

Lúc này là lúc cần tăng lớn hỏa hầu, nhất định phải khiến tất cả tinh hoa linh dược dung hóa nhu hợp cùng một chỗ.

Ai ngờ, ngay khi Trần Vũ tăng lớn hỏa lực thì một tiếng nổ mạnh liền vang lên.

Bồng!

Trong dược đỉnh, toát ra một đoàn khói bụi đầm đặc.

- Khục khục!

Ngay cả Trần Vũ cũng phản ứng không kịp, bị khói đặc phun vào mặt, khuôn mặt tuấn tú cũng biến thành như than đen, lúc ho khan còn phun ra nước bọt ra, bộ dáng lộ ra thập phần mà buồn cười chật vật.

- Cái này tốt rồi, ta biến thành hắc thán đầu rồi, ta không tin nhất giai đan dược nho nhỏ này lại có thể khó được ta.

Trần Vũ tự giễu một tiếng, sau đó lại cổ vũ cho mình một phen, lại lần nữa bắt đầu chắt lọc tinh hoa linh dược.

Đã có kinh nghiệm ban nãy, lần này Trần Vũ chỉ tổn thất hai gốc linh dược, liền đã ngưng luyện tốt tất cả linh dược.

Kế tiếp lại đến đến bước dung hợp.

Trần Vũ hít sâu vài ngụm hơi, vững vàng nỗi lòng một chút, linh dược tinh hoa lần nữa tập trung vào cùng một chỗ.

Lần này Trần Vũ cũng không dám thêm hỏa diễm quá lớn.

Thế nhưng lại lần nữa thất bại, chỉ vì hỏa cầu không đủ, tinh hoa không thể dung hợp đã tán mất, bất quá lại không nổ tung thảm như lần trước, lần này xem như may mắn rồi.

Trần Vũ lại thử lần nữa...

Ngay sau đó, rất nhanh lần thứ ba thất bại, tiếp theo lại tiếp tục.

Lần thứ tư thất bại.

Lần thứ năm thất bại.

...

Hai mươi ngày sau, khi đã giải quyết hết ba mươi phần linh dược mà vẫn không luyện được, hắn đành đi ra ngoài mua luôn một mạch một trăm phần Tụ Lam Hoa, điều này làm tên chưởng quầy nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Cho đến lần thứ năm mươi, Trần Vũ mới dung hợp linh dược lại được với nhau.

Bước thứ hai cuối cùng cũng đã vượt qua

Bất quá đừng tưởng rằng như vậy đã thành đan, vẫn còn bước thứ ba, cũng là bước gian nan nhất, "Ngưng Đan".

Trần Vũ hết sức chăm chú, tinh thần tập trung đến cực điểm, mồ hôi càng không ngừng chảy xuống như mưa, nhưng hắn vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, trong nội tâm nhớ kĩ lấy yếu quyết, trước tăng lớn hỏa diễm, đề cao nhiệt độ, tiếp theo lại chặt đứt mồi lửa làm lạnh Ngưng Đan.

Quá trình này nhiều một giây không được, ít một giây cũng không được, nhất định phải nắm tốt thời gian.

Trần Vũ cảm xúc có chút gợn sóng, quát nhẹ một tiếng

- Ngưng cho ta!

Một tay rút lui hỏa diễm, một tay linh lực áp tới.

XÍU... UU!!

Linh dược tinh hoa đã sớm dung hợp cùng một chỗ, lập tức kết hợp lại với nhau, biến thành hình ba khỏa đan dược.

- Thành!

Trần Vũ vui vẻ, lập tức lấy đan dược ra xem.

Chỉ thấy đan dược so với đan dược bình thường hắn dùng màu sắc kém rất nhiều, còn có chút hương vị bị đốt cháy, hơn nữa cũng không mượt mà tự nhiên như đan dược bình thường, thấy thế nào cũng không giống như một khỏa đan dược.

Trần Vũ tự an ủi bàn thân:

- Không tệ rồi, lần thứ nhất Ngưng Đan có thể có thành tích này cũng không kém rồi.

Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, ba khỏa đan dược rõ ràng đều rơi xuống như, biến thành một vật hình bột lọc.

- Không thể nào, ta... thành quả ta vất vả cả buổi lại biến thành thế sao?

Trần Vũ đạp nghiêm mặt, trong mắt như sắp khóc, đan dược vừa rồi còn đắc ý thoáng cái đã bị phá hủy, cái này cũng quá đả kích người đi a

- Bà mẹ nó, chẳng lẽ bản thiếu gia thiên phú không được, ta cũng không tin tà, luyện không thành đan.

Trần Vũ mắng một câu, cũng không tiếp tục luyện đan nữa mà khoanh chân ngồi xuống khôi phục trạng thái, linh lực cùng linh hồn lực.

Trần Vũ sau khi khôi phục trạng thái cũng không vội luyện đan, mà ngồi ngẫm nghĩ lại, xem lúc mình lúc luyện đan đã làm sai cái gì mà đan không thành được, mà đan thành được trong chớp mắt lại tan rã.

Hắn mãi mê nghiêng cứu về luyện đan thì có một bóng dáng đẹp kiều diễm hiện ra, kèm theo đó là một mùi thơm mê người, hắn không cần nghĩ cũng biết người này là ai.

- Chàng đang học luyện đan àh?

Cơ Nguyệt thấy kế bên hắn có chiếc dược đỉnh cùng một nùi linh dược, liền mỉm cười đi lại gần.

- Đúng vậy, ta đang học luyện đan mà không được, hơn 20 ngày rồi, luyện đan ra không nổ lò thì đem ra cũng hư, ta cũng không rõ mình đã sai chỗ nào nữa, ai...

Hắn gật đầu thở dài nói, nhưng ánh mắt không ngừng chăm chú vào trong ngọc giản xem xét kỹ lưỡng lại các bước, xem mình có làm gì sai không.

Cơ Nguyệt nghe hắn nói thế thì cười cười cầm viên đan dược phía dưới lên xem, viên đan dược liền nhanh chõng vỡ ra thành bột phấn, nàng nhăn mài một cái, lập tức hiểu ra nguyên nhân.

- Nếu chàng bái ta làm sư ta, ta sẽ xem xét chỉ điểm cho chàng một chút!

Cơ Nguyệt giọng đầy mê hoặc nói với hắn, nhưng hắn chỉ nhìn nhìn một cái sao đó thở dài, khuôn mặt tiếu dung cười cười nịnh hót nói:

- Ây da, sư phụ người chỉ đồ nhi đi, ta luyện hơn hai mươi ngày rồi mà không có tiến bộ gì cả, đan dược luyện ra toàn là phế phẩm, nhìn thật chán ah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện