Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 281: Huyền ma chân kinh



Lúc này Trần Vũ cũng cảm nhận được mối liên kết lúc trước giữa mình và phân thân đã biến mất, mà thay vào đó là một mối liên hệ khác, hắn cũng không cách nào tả được. 

Trần Vũ không nhanh không chậm ngồi xếp bằng lại, bắt đầu củng cố tu vi, tuy hắn không hấp thu được 1% tu vi của phân thân nhưng với tu vi hiện tại cũng tạm xem là ổn rồi. 

- Bọn họ... 

Cơ Nguyệt cầm Sinh Mệnh Hoa ra quan sát thì thấy hắc khí màu đen bán trên hoa cũng đã tiêu tán, hoàn toàn không còn hiện hữu tại nơi này nữa, chứng tỏ về sau phân thân có bị giết cũng không còn gây hại cho chân thân nữa. 

- Ài, hắn không có sao, không cần phải lo... 

Tháp Lão chỉ biết thở dài, đứng từ xa nhìn lại hướng này quan sát tình hình đang diễn ra, chuyện gì đến thì cuối cùng cũng phải đến, chốn chạy cũng không thể nào tránh khỏi. 

Lúc này, phía đối diện Trần Vũ, từ dưới chân của phân thân tuông ra vô số cơn gió hắc ám, tóc bạc trắng của hắn cũng dựng đứng lên phía trên, từ dưới đất và xung quanh bốn hướng có vô số chấm điểm li ti không ngừng tập hợp lại. 

Máu, thịt, da, xương,... của thân xác cũ, dần dần như tro tàn rơi ra khỏi cơ thể hắn, những chấm điểm li ti kia liền nhanh chóng bù đấp vào những gì mà phân thân mới vừa bị lấy mất, da thịt cũng dần trở nên rõ ràng, sắc mặt hồng nhuận trở lại. 

Bên đây thì Trần Vũ cũng đã nhắm mắt tu luyện. Từ dưới chân hắn cũng có một đợt cuồng phong trắng xóa thổi lên mảnh liệt, làm tóc hắn bay dựng lên trên. 

Hiện tại, thời gian trong tháp đã dần chuyển sang tối! 

Từ chữ “Địa” ngay mi tâm của phân thân bất chợt phóng ra một đạo kim quang, nó hình thành trên không trung vô số ký tự “Huyền Ma Chân Kinh, Nhất Niệm Ma Vương, Địa Ma Xuất Thế, Bách Bảo Di Nguyên, Kinh Thiên Lục Đạo, Giết Hết Ác Nhân Ngàn Ngàn Vạn, Cái Thế Ma Đầu Phật Từ Bi!” 

Phía bên kia, ngay mi tâm chữ “Thiên” của Trần Vũ cũng đồng loạt phóng ra một đạo kim quang “Hỗn Độn Thiên Kinh, Nhất Thiên Đoạt Mệnh, Tru Luyện Thiên Ma, Phách Luyện Cái Thiên, Minh Hồn Chứng Giám, Lục Đạo Luân Hồi, Mình Ta Rời Khỏi!” 

Những ký tự của Huyền Ma Chân Kinh và Hỗn Độn Thiên Kinh bất chợt rung động thật mạnh, sau đó chúng bay quanh thân của mỗi người sau đó mình đến từ đâu thì về lại chỗ đó. 

- Có lẽ cũng sắp đến cái thời rồi! 

Tháp Lão vuốt râu ngước đầu nhìn lên trời cao, sau đó cũng từ từ biến mất. Chỉ có Thiên Lung là còn ở lại, nàng đứng đây nhìn hắn, nàng cứ nhìn mãi, sau đó chỉ thở dài nhẹ một cái rồi rời đi. 

Oanh! Oanh! Oanh! 

Ngay lúc này phía sau lưng của hai người đồng loạt xuất hiện một cái bánh xe pháp chuyển luân không ngừng xoay tròn, nó phát ra nhiều đạo ngân quang, đầy đủ màu sắc, phía trên đó có khắc rất nhiều ký tự cổ xưa. 

Hai bên chợt mở mắt, ánh sáng từ trong mắt bắn ra các phương, một số ký tự kỳ lạ chạy nhảy trên da thịt mỗi người, sau đó liền lặn mất tâm xuống dưới da thịt. 

- Ta... 

Trần Vũ thoát khỏi trạng thái kỳ dị kia, vừa lấy lại được ý thức thì nhìn vào tay chân mình xem có biểu hiện khác thường nào không. 

Phía bên kia thì phân thân của hắn, những tơ hắc khí cũng dần biến mất, Tiểu Vũ từ từ ngước đầu nhìn lên, nhếch miệng cười nhàn nhạt, một tay xòe ra, bất ngờ có một lực hút vô hình xuất hiện. 

Những sát khí màu đỏ ở xung quanh người của hắn bấy lâu nay, bây giờ bị hút lại một cách nhanh chóng, ban đầu chúng như sương vụ một lúc sau thì như hạt nước, sau đó dần dần cô đặc lại biến thành một hạt châu màu đỏ. 

Sát khí từ hạt châu màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay kia tỏa ra vô cùng nồng đậm, đây chính là tác dụng của Huyền Ma Chân Kinh, lấy sát khí, ma khí,...đều có thể luyện hóa được. 

Tiểu Vũ lại nhếch miệng nhìn hạt châu mỉm cười, sau đó há miệng nuốt nó vào trong, Huyễn Ma Chân Kinh bắt đầu khởi chuyển liên tục luyện hóa sát châu. 

Trần Vũ ngồi bên đây thấy vậy thì không khỏi chau mày, công pháp đó quả là quá nghịch thiên đi, đến sát khí mà cũng có thể hấp thu được. 

Trần Vũ thử nhìn qua thân thân mình, lên tiếng hỏi: 

- Ngươi...ngươi là ai? 

Nghe có tiếng người hỏi, Tiểu Vũ ngước đầu nhìn qua Trần Vũ, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhạt nói: 

- Ta...chính là ngươi! 

Nghe vậy thì Trần Vũ cũng không có nói tiếng nào, âm thầm quan sát tên đối diện trước mặt của mình, lúc nãy hắn cảm nhận được phân thân của mình đã thay da đổi thịt hoàn toàn. 

Bây giờ nhìn sơ thì thấy dung mạo, dáng dóc hai người có phần giống nhau như hai giọt nước, nhưng mà tính cách thì lại khác xa một trời một vực. Tính cách của phân thân hắn vô cùng lạnh lùng, trầm ổn. 

Nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn chỉ thất một sự lạnh giá, nhưng còn Trần Vũ tuy có sự trầm ổn nhưng mà lại có một sự ấm áp. 

- Về sau ta đi theo con đường Ma tu của ta, còn ngươi thì cứ đi con đường tu Tiên của ngươi! 

Tiểu Vũ đứng dậy, hai tay bối ra sau lưng, ngước đầu nhìn lên trời cao, hít vào một hơi thật mạnh, sau đó nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói không có một chút gượng ép, trong đó tràn đầy sự tự tin. 

- Đây là tất cả đồ của ngươi! 

Tiểu Vũ lấy ra một cái túi trữ vật, trong này chính là toàn bộ những thứ mà hắn giữ trong thời gian qua, nào là Phi Kiếm, kim tệ, một ít đan dược,... 

Tất cả những thứ này, hắn không cần một thứ nào cả, bây giờ có Huyền Ma Chân Kinh thì đã khác, chỉ cần đi tìm nơi có đầy rẫy tử khí và khí tức hắc ám và âm sát khí thì hắn như cá gặp nước. 

Trần Vũ thản nhiên thu lại những thứ thuộc về mình, làm xong thì Tiểu Vũ lập tức rời khỏi Khai Thiên Tháp. 

- Không lẽ hắn là...tâm ma của ta? 

Trần Vũ nổi lên một câu hỏi đầy nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không còn để ý nữa, tuy mình không thể hấp thu tu vi của phân thân, nhưng bất quá hắn cũng vui mừng vì mình cũng đã đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ. 

- Chỉ hi vọng, về sau ta và ngươi sẽ mãi mãi không đối đầu với nhau! 

Lắc đầu nhẹ một cái, điều này là hắn không bao giờ muốn nó xảy ra, nếu không thì quả thật là khó xử, vì nó cũng chính là hắn. 

- Nên cũng cố lại tu vi thêm chút nữa! 

Trần Vũ cũng theo sau Tiểu Vũ đi ra bên ngoài, hắn lấy thanh Phi Kiếm của mình ra, tay cầm Phi Kiếm vuốt vuốt một chút, sau đó đánh vào đó một đạo linh lực. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện