Lãnh Cung Thái Tử Phi
Chương 95: Binh quyền
Long Y Hoàng ngây người ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào bình phong, cung nữ đến quỳ gối bên cạnh nàng, hai tay đụng phải bộ phục sức mới toanh, nàng nhất thời hoàn hồn, nhìn lại trên người mình cũng dính máu, nếu để như vậy đi ra ngoài, khó tránh khỏi nghi ngờ.
Nàng đứng lên, cởi áo ngoài... May mắn chỉ dính vào áo ngoài, chỉ cần thay là được.
Long Y Hoàng mới vừa thay đổi y phục bên ngoài xong, lại thoáng nhìn cung nữ vừa mới đi vào bình phong đưa xiêm y cho Phượng Trữ Lan lại đang cầm xiêm y tơ tằm chưa đụng đến đi ra, nàng không nhịn được hỏi: "Sao thế?"
"Thái tử điện hạ dặn đổi lấy y phục màu đen, nô tỳ không dám chậm trễ." Cung nữ cong đầu gối về phía nàng, tự mình cầm y phục lui ra.
Y phục màu đen... Cũng khó trách.
Cung nữ quay trở lại rất nhanh, lại đưa y phục vào, Long Y Hoàng nghe rất rõ ràng âm thanh tay áo ma xát từ bên trong truyền ra, lại không hề nghe Phượng Trữ Lan than nhẹ bất cứ điều gì.
Bị thương nặng như thế, vậy mà hắn cũng có thể chịu được, một chút tiếng động cũng không có.
Chỉ chốc lát, Phượng Trữ Lan toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên đi ra từ sau bình phong, xuất hiện trong tầm mắt Long Y Hoàng.
Toàn thân đen tuyền như mực, cổ áo y phục cả cổ tay áo đều được sợi tơ vàng phác họa những hoa văn mây bay tinh xảo phức tạp, lộ vẻ bí hiểm sâu sắc, dây lưng nạm ngọc màu vàng thắt quanh eo lưng gầy gầy của Phượng Trữ Lan sít sao, một chuỗi dây tua vàng tự do rũ xuống bên eo, nhẹ nhàng lay động, phân ra ba phần tinh mỹ đẹp đẽ quý giá và sáu phần nhẹ nhàng.
Long Y Hoàng ngẩn người, trong nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Phượng Trữ Lan đi đến trước mặt nàng, hơi hơi cúi đầu, vươn tay sửa sang tay áo, trừ bỏ một thân toàn màu đen bề ngoài, bên trong là vài kiện y phục màu nhạt, hắn cúi đầu một chút, tóc dài cũng trượt theo, trên đầu tóc được buộc lại bởi kim quan [1] nạm hồng ngọc, hồng như máu.
[1] vật buộc tóc màu vàng kim
“Thế nào," ngẩng đầu, thấy Long Y Hoàng vẫn bất động nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi cười: "Thế này rất kỳ lạ sao?"
"Không kỳ lạ, chỉ là..." Long Y Hoàng vừa nắm lấy tay hắn, lật xem, nhìn thấy chỗ bị thương vừa rồi đã được băng vải, lúc này mới an tâm để xuống, khó chịu nói: "Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự rất gầy... Mặc cả người toàn màu đen, có vẻ càng gầy hơn... Ai, vạn nhất gió thổi đi mất thì sao đây? Chẳng may ngươi bị gió thổi đi rồi thì nên làm gì ? Ta cũng không muốn tuổi trẻ đã thành quả phụ." Long Y Hoàng ngẩng đầu, trong đôi mắt yêu mị ánh sáng trong veo, có vẻ vô cùng ủy khuất: "Vả lại, nhất định người khác sẽ cho rằng ta lại khi dễ ngươi, nên ngươi mới gầy thế này..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan mang ý cười càng đậm hơn, năm ngón tay nhẹ nhàng nâng vạt áo đậm màu, càng thêm yếu ớt và tinh tế: "Sẽ không, nàng chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừm." Long Y Hoàng gật gật đầu, quay đầu vừa thấy những cung nữ cũng đã thu thập xong hành trang đơn giản, nhao nhao đi ra ngoài.
"Đi thôi, đoán chừng bây giờ đoàn xe đã chuẩn bị đến, chúng ta đi sớm một chút, đừng để phụ hoàng và mẫu hậu lại chế nhạo," Hắn hạ mắt thở dài nói: "Hơn nữa, lúc nãy nàng vì muốn đi cùng với chúng ta, nhất định đã đắc tội phụ hoàng."
"Phụ hoàng quá quan tâm đến Ly Uyên, cho nên đây là điểm yếu của hắn, ta chỉ lợi dụng toàn bộ những thứ nắm trong tay thật tốt để kích động hắn, đương nhiên có thể đạt được hiệu quả ta muốn," Long Y Hoàng cúi đầu, giọng nói bồng bềnh như mây, hơi lảng tránh, cũng không thấy rõ vẻ mặt lắm: "Hơn nữa, ta chỉ là nói cho hắn biết sự thật thôi, dù sao sớm hay muộn hắn sẽ biết, làm sao có thể bị cho là tội?"
"Ừ... Có điều, đừng nghĩ đến những điều đó nữa, khó có dịp xuất cung một lần, không ngờ là quân doanh, ta dẫn nàng đi nhìn xem." Phượng Trữ Lan mỉm cười nói.
"Ừm." Long Y Hoàng ngẩng đầu, cố gắng nhếch môi mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
"Thích ứng trong mọi tình cảnh, dù sao thứ nàng không thiếu nhất chính là lá gan, huống chi, sau này còn có ta bên cạnh." Phượng Trữ Lan tiếp tục cười, trong phút chốc bỗng nhiên ngón tay Long Y Hoàng lại giật giật.
Đúng... Rất quen tai, là ai, cũng đã từng nói qua câu này.
Vành mắt Long Y Hoàng hơi ẩm ướt, nhưng nàng vẫn luôn phối hợp cười.
Phượng Trữ Lan hơi an tâm chút chút, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, đột nhiên hắn nghe thấy giọng Long Y Hoàng u oán mà kiên định dị thường truyền đến từ phía sau: "Vẫn không được, Phượng Trữ Lan, chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhiệm vụ quan trọng nhất của ta là sẽ cho ngươi ăn đến mập mập béo béo, nếu lại tiếp tục gầy đi nữa, ngộ nhỡ vào ngày nào đó gió khá to, khẳng định nó sẽ thổi ngươi bay đi..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan hóa đá tại chỗ, vô thức hắn nắm chặt tay Long Y Hoàng, một mặt bước nhanh hơn.
Trước đại môn hoàng cung, đã có một đoàn người và quân đội chuẩn bị chỉnh tề chờ lệnh xuất phát, phô trương như thế, khí thế như thế, phô trương lãng phí như thế... Không cần nói, dù sao tất cả hoàng thất đều thích khoe khoang những thứ mình có.
Chính giữa đội ngũ, một chiếc xe ngựa hấp dẫn chú ý của Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, khung gỗ của chiếc xe ngựa kia bị sơn thành màu tím đỏ thẫm, trên thân xe được khảm hoàng kim ngân quang chói mắt, màn lụa vàng được buông xuống trước cửa xe, trên đó thêu cửu phượng đang múa, bốn góc của xe ngựa treo chuỗi trân châu tua vàng, còn trên trần xe kia là một con phượng hoàng vàng kim óng đang giương cánh muốn bay... Tại sao, nhìn lại quen mắt đến thế?
Khóe miệng Long Y Hoàng run rẩy, bỗng có dự cảm bất hảo.
Từ trên xe ngựa lóng lánh ánh sáng kia chợt một cung nữ đi xuống, đến trước mặt Long Y Hoàng, quỳ gối cúi người: "Thái tử phi nương nương, mời." Nàng ta đưa tay ra hiệu, thể hiện thái độ muốn Long Y Hoàng lên xe.
"Không cần..." Long Y Hoàng lui bước, gắt gao nắm chặt tay Phượng Trữ Lan: "Ta không đi, ta muốn cưỡi ngựa cùng Thái tử."
"Lại cứng đầu," Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng trừng mắt với nàng: "Nàng như thế này làm sao có thể cưỡi ngựa? Không nghĩ cho đứa bé sao?"
"Nhưng mà, chẳng qua..." Long Y Hoàng run rẩy vươn tay, chỉ chỉ xe ngựa: "Đó, trong xe ngựa này..."
"Không có gì, người sẽ không làm gì nàng..." Phượng Trữ Lan hơi cưng chìu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, hơn nữa lộ trình chỉ có nửa ngày thôi, sẽ đến nơi rất nhanh."
Long Y Hoàng miễn cưỡng gật gật đầu, nghiêng mắt thấy thị vệ dắt ngựa đi đến, còn nữa đã lâu nàng không thấy Ô Nhiên, không nhịn được hỏi: "Phượng Trữ Lan, ngươi cưỡi ngựa? Vậy ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết lời, lập tức bị cái gì chặn lại, Long Y Hoàng cả kinh, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, mà trên môi có xúc cảm ôn nhuận lạnh lẽo đánh úp lại...
Này, này này này này này! Đó là cái gì!
Trong nháy mắt đại não của nàng chết lặng, cứ như vậy? Cứ như vậy? Thừa dịp nàng không phòng bị cứ như vậy mà khinh bạc nàng!
Phượng Trữ Lan hơi hơi mở mắt, nhìn biểu tình Long Y Hoàng đã hóa đá, lúc này mới chậm rãi dời môi mình khỏi môi nàng, thuận đường ở bên tai nàng khe khẽ nói một câu: "Không thể nói toạc ra, chuyện ta bị thương, tuyệt đối không thể để cho người khác biết."
Sắc mặt Long Y Hoàng lập tức trở nên xanh mét, nàng âm thầm hung hăng nhéo vào lưng Phượng Trữ Lan một cái, cả giận nói: "Muốn ngăn ta nói dám dùng biện pháp tiểu nhân như thế này? Đồ lưu manh!"
Phượng Trữ Lan kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ mím môi cười cười, đẩy nàng về phía xe ngựa ở hướng xa xa: "Được rồi được rồi, ta sợ nàng rồi còn không được sao? Mau đi lên đi, lát nữa đoàn xe phải lên đường."
Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, bước lên bậc thang, đi vào xe ngựa lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trừ bỏ nhìn nhìn cặp mắt đen đen bóng bóng của Phượng Trữ Lan đang phát ra tinh quang, còn thuận tiện ngắm về phía đôi phu thê Duệ vương.
Lòng của nàng trầm xuống, đột nhiên cảm giác rất khó hiểu...
Vừa rồi cảnh nàng và Phượng Trữ Lan thân mật ái muội, nhất định hắn đều đã thấy được.
Từ từ thở dài, cung nữ bên cạnh đã nhấc màn lụa giúp nàng, nàng cúi người, liền đi vào.
Bên trong nơi nơi là ánh sáng sáng ngời, nàng nhìn người đang ngồi ở chính giữa, một người toàn thân cẩm bào, đi vào ngồi bên cạnh bà ta, lại hơi cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Thỉnh an mẫu hậu."
"Ừm,” Trong giọng nói của Hoàng hậu lộ ra ý cười vui vẻ, tuy một màn màu vàng kim này làm nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Hoàng hậu, nhưng từ trong giọng nói không khó nghe kia thì xem ra tâm tình Hoàng hậu rất tốt: "Y Hoàng, lại đây, Thái tử đâu?"
"Thái tử đã chuẩn bị tốt..." Long Y Hoàng cảm giác hai tay mình bị nắm, khóc không ra nước mắt, Hoàng hậu này, tại sao mỗi lần đều thích trình diễn tiết mục thâm tình thế này chứ: "Mẫu hậu, ngài tại sao cũng muốn đi? Chẳng lẽ không xử lý việc ở hậu cung sao?"
"Ngươi đã có biện pháp thuyết phục Hoàng thượng," Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nói: "Vậy Bổn cung đương nhiên cũng có biện pháp của Bổn cung."
"Nguyên lai là vậy..." Long Y Hoàng cười đáp, trong lòng cảm thấy Hoàng thượng rất đáng thương...
"Về phần chuyện ở hậu cung sao? Tạm thời giao cho Hoa quý phi xử lý, dù sao ả không phải vẫn luôn muốn như thế sao? Để cho ả mê mẩn mấy ngày đi... Y Hoàng, đứa bé cũng được sáu tháng rồi chứ?" Hoàng hậu mặt không đổi sắc giữa hai loại đề tài thì giọng điệu thay đổi tự nhiên.
"Vâng..."
"Ừ, vẫn luôn bình an là tốt rồi, là tốt rồi..." Hoàng hậu cười.
Một lát sau, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, xa xa có giọng nói truyền đến phân phó khởi hành, sau đó xe ngựa động một cái, chậm rãi đi về phía trước.
Long Y Hoàng thẳng thẳng lưng, nhịn không được vén bức màn nhìn ra phía ngoài, ngoại trừ hai bên đường là Ngự lâm quân canh giữ hai bên, nàng và xe ngựa của hoàng cung ra thì phía sau cũng có một xe ngựa tương đối nhỏ, Vân Phượng Loan hẳn là ở trong đó.
Lại nhìn về phía trước, một biển người ngựa, vó ngựa vung lên bụi đất bay lên làm mờ nhạt tầm mắt.
Quay đầu về, Long Y Hoàng đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Hoàng hậu nhìn nàng vài lần, còn nói thêm: "Y Hoàng, con có biết ở cuộc thi văn, thành tích của Thái tử ra sao không?"
"Y Hoàng không biết." Long Y Hoàng hàm hồ ứng phó.
"Nổi bật, dĩ nhiên cũng không thể hình dung, lúc này, biểu hiện của nó quả thật là rất xuất chúng ưu việt, mà trong triều đình và dân gian chỉ có thể cùng nó đối kháng, cũng chỉ có một người duy nhất." Hoàng hậu cười nói: "Không biết lúc này thi võ sẽ ra sao, nhưng Bổn cung tin tưởng nó, cũng tin tưởng con, vẫn duy trì như thế, phần thi cuối cùng do Hoàng thượng đích thân kiểm tra cũng không thành vấn đề."
"Vâng..." Long Y Hoàng hơi hơi quay đầu đi, nói: "Thái tử vốn dĩ thông tuệ, có điều đây chỉ là phát huy bình thường."
"Y Hoàng, vậy con..."
"Mẫu hậu," Long Y Hoàng lưu loát dứt khoát cắt lời Hoàng hậu muốn nói, hơi hơi cong khóe miệng, thuận tay cầm ly trà trên bàn, đảo nước trà trong chén, rồi mới lên tiếng: "Y Hoàng khát."
Hoàng hậu không nói, nhìn Long Y Hoàng từ từ uống xong, cả người dựa về phía sau, cuối cùng giả bộ như xác chết, mặc cho ai ở bên tai nàng hô trời gọi đất nàng cũng không để ý.
Hành trình đi nửa ngày, bất tri bất giác đã trôi qua, ngay lúc xe ngựa càng đến gần quân doanh, đột nhiên xe ngựa xóc nảy rất mạnh, Long Y Hoàng bừng tỉnh, vô thức nàng liền ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Chậc, phía trước ngoại trừ tiếng vó ngựa hỗn loạn, còn có một trận bụi đất, nên nàng không thấy được điều gì.
Vừa rồi hẳn là không cẩn thận nên xe chạy vào một cái hố to, nếu nhìn kỹ cảnh sắc xung quanh đã từ đình đài lầu các lột xác thành vùng hoang vu, phong cảnh rất là vui tai đẹp mắt, nên có một cảm thụ khác.
Khi nàng từ từ quay đầu lại, chợt nghe tiếng Hoàng hậu đang cười: "Sao vậy, lo lắng cho Thái tử." Tiếp đó, chính là âm thanh đậy ly trà.
"Ha ha... Ha ha... Đúng vậy, Y Hoàng đương nhiên đang lo lắng cho Thái tử." Long Y Hoàng xuất ra khuôn mặt tươi cười vô vị, ứng đối cho xong. Nàng đúng là lo lắng cho Phượng Trữ Lan, hơn nữa, nếu không phải vì mình mà hắn bị thương, mình cần gì phải lo lắng đề phòng thế chứ?
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, nàng nhanh chóng xuống xe, nhìn tất cả những hoàng tử ở phía trước cũng đang lục đục xuống ngựa, nàng càng sốt ruột vội vã đi qua, tìm kiếm bóng dáng Phượng Trữ Lan.
Vừa rồi lúc trên đường xóc nảy mạnh như thế, vậy vết thương kia không nứt ra mới là lạ!
Xoay chuyển lung tung, căn bản nàng không thấy rõ mục tiêu lắm, các hoàng tử xuống ngựa, để bọn thị vệ dắt vào chuồng, còn mình thì cùng các huynh đệ tốp năm tốp ba tụ làm một đoàn, vừa đi vừa cười, Long Y Hoàng nhìn xung quanh, không có bóng dáng Phượng Trữ Lan, ngược lại là những hoàng tử ngay cả mặt mũi đều rất ít gặp nhao nhao quay đầu về phía nàng đưa mắt quan sát, nàng cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, cước bộ của nàng miễn cưỡng dừng lại, kinh ngạc quay sang, vừa lúc chống lại đôi mắt có chút mệt mỏi của Phượng Ly Uyên.
"Ly Uyên..." Nàng ngạc nhiên, sửng sốt vài giây, lập tức quay đầu đi.
Phượng Ly Uyên cúi đầu, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng bên cạnh: "Ngươi tìm hắn có phải không?"
Long Y Hoàng không nói lời nào, lựa chọn trầm mặc.
Đi một hồi, xen vào đám người, lúc này Long Y Hoàng mới nhìn thấy một thân hắc y của Phượng Trữ Lan đang xuống ngựa, đem dây cương giao cho thị vệ.
Nàng cứng ngắc ngay tại chỗ, hiện tại tình huống này, đi cũng không được, không đi, càng sẽ làm người ta chú ý.
"Đi thôi." Phượng Ly Uyên nhẹ khẽ thở dài một tiếng, buông tay nàng ra, còn mình đi về hướng khác.
Tại thời điểm hắn buông tay nàng trong chớp mắt kia, trong lòng Long Y Hoàng tựa như rơi vào hầm băng, cảm giác trống rỗng bao quanh bàn tay, thậm chí còn sót lại độ ấm của hắn.
Tại sao nàng có cảm giác, một cái buông tay này, lại chính là vĩnh viễn...
Phượng Trữ Lan nhẹ ho khan vài tiếng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa môi, nhưng không có phát hiện Long Y Hoàng ở bên cạnh, Long Y Hoàng tâm hoảng ý loạn thoáng nhìn thấy mảnh vải quấn quanh tay hắn có dấu vết đỏ, lúc này mới bước nhanh qua: "Phượng Trữ Lan, ngươi có khỏe không."
Phượng Trữ Lan lắc đầu, giữa mày nhăn nhăn, Long Y Hoàng cảm thấy không đúng lắm, nhẹ nhàng chạm vào bả vai bị thương của hắn, kết quả cảm giác ướt ướt làm nàng khẽ run, nhìn lòng bàn tay, đã bị nhiễm đỏ.
"Miệng vết thương..." Long Y Hoàng vội vàng nhìn hắn, cơ hồ hô to thất thanh, tiếp theo bị Phượng Trữ Lan bước nhanh che miệng lại.
"Phù... Nói bao nhiêu lần không cần nói toạc ra, đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia có phải không?" Hắn bất đắc dĩ nói.
"Nhưng bây giờ cũng đã nứt ra rồi, ngươi còn muốn chịu đựng trong bao lâu!" Long Y Hoàng nắm lấy tay hắn để xuống: "Hành cung ở đâu? Còn tiếp tục như vậy vết thương sẽ bị nhiễm trùng!"
"Hành cung..." Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Tạm thời vẫn không thể đi, nhìn xem, lúc này phụ hoàng đang cùng lão tướng quân nói chuyện, đoán chừng lát nữa người sẽ có chuyện muốn tuyên bố, có khả năng ta sẽ ở lại đến chiều tối... Để người khác dẫn nàng đến hành cung nghỉ ngơi đi."
"Không! Ngươi muốn chết sao! Phượng Trữ Lan!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Chê mình sống lâu qua có phải không? Ta đã nói đừng đi, đừng đi! Ngươi lại vẫn muốn đi! Làm sao đây? Nếu vẫn tiếp tục như thế thì mấy ngày nữa, ngươi làm sao tỉ thí chứ?
Phượng Trữ Lan cười khổ một tiếng: "Nàng rốt cuộc vẫn xem thường ta, chỉ là hơi nứt ra thôi, một lát sẽ đỡ hơn."
Hắn tiện tay gọi một thị vệ, phân phó: "Thái tử phi mệt, dẫn người đến hành cung nghỉ tạm đi."
Thị vệ tuân mệnh, quỳ ở một bên, chờ đợi Long Y Hoàng đi trước.
"Không," Long Y Hoàng không nể mặt, nhìn nhìn xe ngựa vừa mới xuống, đồng thời chuẩn bị đi cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, giọng lạnh lùng nói: "Ta cũng đi, tất cả mọi người đều đến, một mình ta vắng mặt cũng không được."
Phượng Trữ Lan dừng lại, nói: "Nàng không mệt sao?"
"Ngươi nửa câu cũng không rên, ta có tư cách gì than mệt? Được rồi, mẫu hậu đã đi vào, chúng ta cũng vào đi thôi." Long Y Hoàng giữ chặt tay hắn: "Nếu thật sự chịu đựng không được thì nói ra, ta có biện pháp để cho ngươi thoát thân."
"Được." Phượng Trữ Lan mỉm cười, ánh sáng trong mắt linh linh đẹp như ngọc.
Long Y Hoàng rất bất mãn, chỉ có thể đi theo hắn vào quân doanh nghe thảo luận chính sự.
Đó là quân doanh cách hoàng cung rất gần, nghe nói trấn áp hai mươi vạn quân đội hung mạnh, cho nên Hoàng đế lựa chọn nơi này, có thể nói là lo lắng chu toàn.
Đại sảnh rộng lớn thảo luận chính sự, chân thành mà nói Hoàng đế và lão tướng quân mà Long Y Hoàng nhìn thấy vạn phần quen mắt, Hoàng hậu đứng một bên mỉm cười, Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan đi vào, đứng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng hậu vẫy tay với Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan, ý bảo bọn họ cũng đi qua, đến gần Long Y Hoàng mới phát hiện, lão tướng quân là lão Nguyên soái, đúng là người mà lúc trước khi mình vừa đặt chân lên lãnh thổ Huy Quốc tiến đến đón dâu, cũng khó trách nhìn quen mắt như thế.
Những hoàng tử khác chưa được gọi không thể tự tiện đi vào, đều vây quanh thảo luận chính sự ở bên ngoài líu ríu bàn bạc.
"Cữu cữu." Phượng Trữ Lan cười như gió xuân, thân mật kéo tay Long Y Hoàng đi qua, đứng lặng im trước mặt lão tướng quân.
Long Y Hoàng lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, cúi đầu mỉm cười.
Rõ ràng Phượng Ly Uyên bây giờ đang ở trước mắt, nhưng nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Bởi vì bên cạnh hắn, còn có một Vân Phượng Loan.
"Thái tử, Thái tử phi." Lão tướng quân rất coi trọng thân phận lễ nghĩa, nhìn bọn họ tiến đến, lập tức quỳ xuống hành lễ, Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị nói gì, Long Y Hoàng cũng kinh hãi nâng lão tướng quân dậy: "Lão tướng quân, người muốn làm Y Hoàng tổn thọ sao, luận về thân phận địa vị, Y Hoàng chỉ là vãn bối mà thôi."
Hoàng hậu che miệng cười, nói: "Ca, ngươi hay khách khí như vậy, hiện giờ cũng không phải trong hoàng cung, những thứ như thân phận quy củ gì đó, người còn trông nom làm gì? Bây giờ ở cùng một chỗ đều là người một nhà."
"Hoàng hậu nói đúng, quốc cữu," Hoàng đế cũng khẽ cười: "Y Hoàng, bây giờ thân phận của con đã thay đổi, còn không cùng Trữ Lan sửa cách xưng hô."
Long Y Hoàng cười rạng rỡ: "Cữu cữu, sau này ngài có thể gọi thẳng tên Y Hoàng, Y Hoàng vẫn là vãn bối, chịu không nổi sức ép của ngài đâu."
"Ha ha, được... Mấy tháng không gặp, Thái tử phi... À, không, Y Hoàng, con ngày càng trở nên xinh đẹp, còn nữa..." Lão tướng quân nhìn nhìn bụng nàng, thỏa mãn nói: "Không thể tưởng được không bao lâu nữa, tiểu ngoại tôn cũng sẽ ra đời, ha ha, tốt lắm..."
Long Y Hoàng cười đáp cả cơ mặt đều muốn rút gân.
"Cữu cữu, đã lâu không thấy, ngài vẫn như xưa, tuổi cao chí càng cao." Phượng Trữ Lan cười nói.
"Lan nhi, cữu cữu trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, nhưng cũng mệt... Lúc trước vì quốc gia xã tắc hy sinh không ít, thừa dịp bây giờ ngươi còn có nhàn rỗi, nhớ phải bồi bồi thê tử nhiều vào." Lão tướng quân nói lời thấm thía vỗ vỗ bả vai Phượng Trữ Lan.
"Quốc cữu sao lại nói lời ấy?" Hoàng đế hỏi.
"Vậy đi..." Lão tướng quân muốn nói lại thôi, đột nhiên nhìn nhìn Hoàng hậu, bộ dáng thâm sâu khó lường.
"Khụ khụ, Bổn cung mệt, đi xuống nghỉ ngơi trước, Y Hoàng, Duệ vương phi, cùng với Bổn cung đến hành cung thôi." Hoàng hậu cười nói.
Vân Phượng Loan vừa nghe, nhìn nhìn Phượng Ly Uyên bên cạnh, sau khi thấy hắn gật đầu mới từ từ đi theo sau Hoàng hậu, Long Y Hoàng hơi khẩn trương nhìn Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan mỉm cười lắc đầu, nàng lúc này mới buông tay hắn ra.
"Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui." Hoàng hậu khom người, quay đầu sau đó rời đi.
Long Y Hoàng và Vân Phượng Loan vội vàng trước sau cúi đầu với Hoàng đế, sau đó đi theo phía sau Hoàng hậu.
Hoàng hậu đi rất nhanh, Long Y Hoàng âm thầm kêu khổ, đi đã lâu, trên một hành lang dài, Hoàng hậu đứng trước một gian phòng, xoay người nói: "Duệ vương phi, đây là nơi ở tạm thời của ngươi."
Vân Phượng Loan ngẩn ra, lập tức hiểu lời Hoàng hậu nói, cung nữ phía sau mở cửa phòng giúp nàng, Hoàng hậu liếc mắt lườm nàng ta một cái lại vội vã dẫn theo Long Y Hoàng đi tiếp, thậm chí không chờ nàng ta nói một tiếng cung tiễn.
"Y Hoàng, ngươi cũng biết, lúc nãy quốc cữu cố ý buộc chúng ta rời khỏi, sẽ nói với Hoàng thượng chuyện gì sao?" Có lẽ lo lắng Long Y Hoàng không chịu nổi, đột nhiên Hoàng hậu thả chậm cước bộ, cười mỉm hỏi.
"Y Hoàng làm sao biết được."
"Bởi vì ca ca dự định cáo lão hồi hương, trước đó Bổn cung đã biết được tin tức,” Hoàng hậu nhìn cảnh vật trong đình viện, hơi suy nghĩ: "Tuy bộ binh không phải người của Bổn cung, nhưng ở chỗ quốc cữu tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần binh quyền, ca ca nhất định sẽ nói với Hoàng thượng chuyện này."
"Mẫu hậu, vậy..." Long Y Hoàng ngẩng đầu lên.
"Cho nên, lúc này đấu võ sẽ không đơn giản nữa, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ đem phần binh quyền kia thưởng cho hoàng tử có biểu hiện rất xuất chúng, phần đó đều là cấm vệ quân của hoàng thất, có thể nói tinh anh trong tinh anh..." Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Lúc này, Thái tử tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm nào, phần binh quyền này, tuyệt đối không thể giao cho người ngoài!"
Long Y Hoàng không khỏi rùng mình một cái, nếu lúc bình thường Phượng Trữ Lan hẳn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, hắn còn bị thương ...
Binh quyền, nếu không chiếm được phần binh quyền này, Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?
Trong đầu Long Y Hoàng thình lình hiện ra hai chữ, trong tiềm thức hai tay đặt lên bụng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng
Nàng đứng lên, cởi áo ngoài... May mắn chỉ dính vào áo ngoài, chỉ cần thay là được.
Long Y Hoàng mới vừa thay đổi y phục bên ngoài xong, lại thoáng nhìn cung nữ vừa mới đi vào bình phong đưa xiêm y cho Phượng Trữ Lan lại đang cầm xiêm y tơ tằm chưa đụng đến đi ra, nàng không nhịn được hỏi: "Sao thế?"
"Thái tử điện hạ dặn đổi lấy y phục màu đen, nô tỳ không dám chậm trễ." Cung nữ cong đầu gối về phía nàng, tự mình cầm y phục lui ra.
Y phục màu đen... Cũng khó trách.
Cung nữ quay trở lại rất nhanh, lại đưa y phục vào, Long Y Hoàng nghe rất rõ ràng âm thanh tay áo ma xát từ bên trong truyền ra, lại không hề nghe Phượng Trữ Lan than nhẹ bất cứ điều gì.
Bị thương nặng như thế, vậy mà hắn cũng có thể chịu được, một chút tiếng động cũng không có.
Chỉ chốc lát, Phượng Trữ Lan toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên đi ra từ sau bình phong, xuất hiện trong tầm mắt Long Y Hoàng.
Toàn thân đen tuyền như mực, cổ áo y phục cả cổ tay áo đều được sợi tơ vàng phác họa những hoa văn mây bay tinh xảo phức tạp, lộ vẻ bí hiểm sâu sắc, dây lưng nạm ngọc màu vàng thắt quanh eo lưng gầy gầy của Phượng Trữ Lan sít sao, một chuỗi dây tua vàng tự do rũ xuống bên eo, nhẹ nhàng lay động, phân ra ba phần tinh mỹ đẹp đẽ quý giá và sáu phần nhẹ nhàng.
Long Y Hoàng ngẩn người, trong nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Phượng Trữ Lan đi đến trước mặt nàng, hơi hơi cúi đầu, vươn tay sửa sang tay áo, trừ bỏ một thân toàn màu đen bề ngoài, bên trong là vài kiện y phục màu nhạt, hắn cúi đầu một chút, tóc dài cũng trượt theo, trên đầu tóc được buộc lại bởi kim quan [1] nạm hồng ngọc, hồng như máu.
[1] vật buộc tóc màu vàng kim
“Thế nào," ngẩng đầu, thấy Long Y Hoàng vẫn bất động nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi cười: "Thế này rất kỳ lạ sao?"
"Không kỳ lạ, chỉ là..." Long Y Hoàng vừa nắm lấy tay hắn, lật xem, nhìn thấy chỗ bị thương vừa rồi đã được băng vải, lúc này mới an tâm để xuống, khó chịu nói: "Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự rất gầy... Mặc cả người toàn màu đen, có vẻ càng gầy hơn... Ai, vạn nhất gió thổi đi mất thì sao đây? Chẳng may ngươi bị gió thổi đi rồi thì nên làm gì ? Ta cũng không muốn tuổi trẻ đã thành quả phụ." Long Y Hoàng ngẩng đầu, trong đôi mắt yêu mị ánh sáng trong veo, có vẻ vô cùng ủy khuất: "Vả lại, nhất định người khác sẽ cho rằng ta lại khi dễ ngươi, nên ngươi mới gầy thế này..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan mang ý cười càng đậm hơn, năm ngón tay nhẹ nhàng nâng vạt áo đậm màu, càng thêm yếu ớt và tinh tế: "Sẽ không, nàng chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừm." Long Y Hoàng gật gật đầu, quay đầu vừa thấy những cung nữ cũng đã thu thập xong hành trang đơn giản, nhao nhao đi ra ngoài.
"Đi thôi, đoán chừng bây giờ đoàn xe đã chuẩn bị đến, chúng ta đi sớm một chút, đừng để phụ hoàng và mẫu hậu lại chế nhạo," Hắn hạ mắt thở dài nói: "Hơn nữa, lúc nãy nàng vì muốn đi cùng với chúng ta, nhất định đã đắc tội phụ hoàng."
"Phụ hoàng quá quan tâm đến Ly Uyên, cho nên đây là điểm yếu của hắn, ta chỉ lợi dụng toàn bộ những thứ nắm trong tay thật tốt để kích động hắn, đương nhiên có thể đạt được hiệu quả ta muốn," Long Y Hoàng cúi đầu, giọng nói bồng bềnh như mây, hơi lảng tránh, cũng không thấy rõ vẻ mặt lắm: "Hơn nữa, ta chỉ là nói cho hắn biết sự thật thôi, dù sao sớm hay muộn hắn sẽ biết, làm sao có thể bị cho là tội?"
"Ừ... Có điều, đừng nghĩ đến những điều đó nữa, khó có dịp xuất cung một lần, không ngờ là quân doanh, ta dẫn nàng đi nhìn xem." Phượng Trữ Lan mỉm cười nói.
"Ừm." Long Y Hoàng ngẩng đầu, cố gắng nhếch môi mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
"Thích ứng trong mọi tình cảnh, dù sao thứ nàng không thiếu nhất chính là lá gan, huống chi, sau này còn có ta bên cạnh." Phượng Trữ Lan tiếp tục cười, trong phút chốc bỗng nhiên ngón tay Long Y Hoàng lại giật giật.
Đúng... Rất quen tai, là ai, cũng đã từng nói qua câu này.
Vành mắt Long Y Hoàng hơi ẩm ướt, nhưng nàng vẫn luôn phối hợp cười.
Phượng Trữ Lan hơi an tâm chút chút, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, đột nhiên hắn nghe thấy giọng Long Y Hoàng u oán mà kiên định dị thường truyền đến từ phía sau: "Vẫn không được, Phượng Trữ Lan, chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhiệm vụ quan trọng nhất của ta là sẽ cho ngươi ăn đến mập mập béo béo, nếu lại tiếp tục gầy đi nữa, ngộ nhỡ vào ngày nào đó gió khá to, khẳng định nó sẽ thổi ngươi bay đi..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan hóa đá tại chỗ, vô thức hắn nắm chặt tay Long Y Hoàng, một mặt bước nhanh hơn.
Trước đại môn hoàng cung, đã có một đoàn người và quân đội chuẩn bị chỉnh tề chờ lệnh xuất phát, phô trương như thế, khí thế như thế, phô trương lãng phí như thế... Không cần nói, dù sao tất cả hoàng thất đều thích khoe khoang những thứ mình có.
Chính giữa đội ngũ, một chiếc xe ngựa hấp dẫn chú ý của Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, khung gỗ của chiếc xe ngựa kia bị sơn thành màu tím đỏ thẫm, trên thân xe được khảm hoàng kim ngân quang chói mắt, màn lụa vàng được buông xuống trước cửa xe, trên đó thêu cửu phượng đang múa, bốn góc của xe ngựa treo chuỗi trân châu tua vàng, còn trên trần xe kia là một con phượng hoàng vàng kim óng đang giương cánh muốn bay... Tại sao, nhìn lại quen mắt đến thế?
Khóe miệng Long Y Hoàng run rẩy, bỗng có dự cảm bất hảo.
Từ trên xe ngựa lóng lánh ánh sáng kia chợt một cung nữ đi xuống, đến trước mặt Long Y Hoàng, quỳ gối cúi người: "Thái tử phi nương nương, mời." Nàng ta đưa tay ra hiệu, thể hiện thái độ muốn Long Y Hoàng lên xe.
"Không cần..." Long Y Hoàng lui bước, gắt gao nắm chặt tay Phượng Trữ Lan: "Ta không đi, ta muốn cưỡi ngựa cùng Thái tử."
"Lại cứng đầu," Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng trừng mắt với nàng: "Nàng như thế này làm sao có thể cưỡi ngựa? Không nghĩ cho đứa bé sao?"
"Nhưng mà, chẳng qua..." Long Y Hoàng run rẩy vươn tay, chỉ chỉ xe ngựa: "Đó, trong xe ngựa này..."
"Không có gì, người sẽ không làm gì nàng..." Phượng Trữ Lan hơi cưng chìu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, hơn nữa lộ trình chỉ có nửa ngày thôi, sẽ đến nơi rất nhanh."
Long Y Hoàng miễn cưỡng gật gật đầu, nghiêng mắt thấy thị vệ dắt ngựa đi đến, còn nữa đã lâu nàng không thấy Ô Nhiên, không nhịn được hỏi: "Phượng Trữ Lan, ngươi cưỡi ngựa? Vậy ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết lời, lập tức bị cái gì chặn lại, Long Y Hoàng cả kinh, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, mà trên môi có xúc cảm ôn nhuận lạnh lẽo đánh úp lại...
Này, này này này này này! Đó là cái gì!
Trong nháy mắt đại não của nàng chết lặng, cứ như vậy? Cứ như vậy? Thừa dịp nàng không phòng bị cứ như vậy mà khinh bạc nàng!
Phượng Trữ Lan hơi hơi mở mắt, nhìn biểu tình Long Y Hoàng đã hóa đá, lúc này mới chậm rãi dời môi mình khỏi môi nàng, thuận đường ở bên tai nàng khe khẽ nói một câu: "Không thể nói toạc ra, chuyện ta bị thương, tuyệt đối không thể để cho người khác biết."
Sắc mặt Long Y Hoàng lập tức trở nên xanh mét, nàng âm thầm hung hăng nhéo vào lưng Phượng Trữ Lan một cái, cả giận nói: "Muốn ngăn ta nói dám dùng biện pháp tiểu nhân như thế này? Đồ lưu manh!"
Phượng Trữ Lan kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ mím môi cười cười, đẩy nàng về phía xe ngựa ở hướng xa xa: "Được rồi được rồi, ta sợ nàng rồi còn không được sao? Mau đi lên đi, lát nữa đoàn xe phải lên đường."
Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, bước lên bậc thang, đi vào xe ngựa lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trừ bỏ nhìn nhìn cặp mắt đen đen bóng bóng của Phượng Trữ Lan đang phát ra tinh quang, còn thuận tiện ngắm về phía đôi phu thê Duệ vương.
Lòng của nàng trầm xuống, đột nhiên cảm giác rất khó hiểu...
Vừa rồi cảnh nàng và Phượng Trữ Lan thân mật ái muội, nhất định hắn đều đã thấy được.
Từ từ thở dài, cung nữ bên cạnh đã nhấc màn lụa giúp nàng, nàng cúi người, liền đi vào.
Bên trong nơi nơi là ánh sáng sáng ngời, nàng nhìn người đang ngồi ở chính giữa, một người toàn thân cẩm bào, đi vào ngồi bên cạnh bà ta, lại hơi cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Thỉnh an mẫu hậu."
"Ừm,” Trong giọng nói của Hoàng hậu lộ ra ý cười vui vẻ, tuy một màn màu vàng kim này làm nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Hoàng hậu, nhưng từ trong giọng nói không khó nghe kia thì xem ra tâm tình Hoàng hậu rất tốt: "Y Hoàng, lại đây, Thái tử đâu?"
"Thái tử đã chuẩn bị tốt..." Long Y Hoàng cảm giác hai tay mình bị nắm, khóc không ra nước mắt, Hoàng hậu này, tại sao mỗi lần đều thích trình diễn tiết mục thâm tình thế này chứ: "Mẫu hậu, ngài tại sao cũng muốn đi? Chẳng lẽ không xử lý việc ở hậu cung sao?"
"Ngươi đã có biện pháp thuyết phục Hoàng thượng," Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nói: "Vậy Bổn cung đương nhiên cũng có biện pháp của Bổn cung."
"Nguyên lai là vậy..." Long Y Hoàng cười đáp, trong lòng cảm thấy Hoàng thượng rất đáng thương...
"Về phần chuyện ở hậu cung sao? Tạm thời giao cho Hoa quý phi xử lý, dù sao ả không phải vẫn luôn muốn như thế sao? Để cho ả mê mẩn mấy ngày đi... Y Hoàng, đứa bé cũng được sáu tháng rồi chứ?" Hoàng hậu mặt không đổi sắc giữa hai loại đề tài thì giọng điệu thay đổi tự nhiên.
"Vâng..."
"Ừ, vẫn luôn bình an là tốt rồi, là tốt rồi..." Hoàng hậu cười.
Một lát sau, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, xa xa có giọng nói truyền đến phân phó khởi hành, sau đó xe ngựa động một cái, chậm rãi đi về phía trước.
Long Y Hoàng thẳng thẳng lưng, nhịn không được vén bức màn nhìn ra phía ngoài, ngoại trừ hai bên đường là Ngự lâm quân canh giữ hai bên, nàng và xe ngựa của hoàng cung ra thì phía sau cũng có một xe ngựa tương đối nhỏ, Vân Phượng Loan hẳn là ở trong đó.
Lại nhìn về phía trước, một biển người ngựa, vó ngựa vung lên bụi đất bay lên làm mờ nhạt tầm mắt.
Quay đầu về, Long Y Hoàng đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Hoàng hậu nhìn nàng vài lần, còn nói thêm: "Y Hoàng, con có biết ở cuộc thi văn, thành tích của Thái tử ra sao không?"
"Y Hoàng không biết." Long Y Hoàng hàm hồ ứng phó.
"Nổi bật, dĩ nhiên cũng không thể hình dung, lúc này, biểu hiện của nó quả thật là rất xuất chúng ưu việt, mà trong triều đình và dân gian chỉ có thể cùng nó đối kháng, cũng chỉ có một người duy nhất." Hoàng hậu cười nói: "Không biết lúc này thi võ sẽ ra sao, nhưng Bổn cung tin tưởng nó, cũng tin tưởng con, vẫn duy trì như thế, phần thi cuối cùng do Hoàng thượng đích thân kiểm tra cũng không thành vấn đề."
"Vâng..." Long Y Hoàng hơi hơi quay đầu đi, nói: "Thái tử vốn dĩ thông tuệ, có điều đây chỉ là phát huy bình thường."
"Y Hoàng, vậy con..."
"Mẫu hậu," Long Y Hoàng lưu loát dứt khoát cắt lời Hoàng hậu muốn nói, hơi hơi cong khóe miệng, thuận tay cầm ly trà trên bàn, đảo nước trà trong chén, rồi mới lên tiếng: "Y Hoàng khát."
Hoàng hậu không nói, nhìn Long Y Hoàng từ từ uống xong, cả người dựa về phía sau, cuối cùng giả bộ như xác chết, mặc cho ai ở bên tai nàng hô trời gọi đất nàng cũng không để ý.
Hành trình đi nửa ngày, bất tri bất giác đã trôi qua, ngay lúc xe ngựa càng đến gần quân doanh, đột nhiên xe ngựa xóc nảy rất mạnh, Long Y Hoàng bừng tỉnh, vô thức nàng liền ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Chậc, phía trước ngoại trừ tiếng vó ngựa hỗn loạn, còn có một trận bụi đất, nên nàng không thấy được điều gì.
Vừa rồi hẳn là không cẩn thận nên xe chạy vào một cái hố to, nếu nhìn kỹ cảnh sắc xung quanh đã từ đình đài lầu các lột xác thành vùng hoang vu, phong cảnh rất là vui tai đẹp mắt, nên có một cảm thụ khác.
Khi nàng từ từ quay đầu lại, chợt nghe tiếng Hoàng hậu đang cười: "Sao vậy, lo lắng cho Thái tử." Tiếp đó, chính là âm thanh đậy ly trà.
"Ha ha... Ha ha... Đúng vậy, Y Hoàng đương nhiên đang lo lắng cho Thái tử." Long Y Hoàng xuất ra khuôn mặt tươi cười vô vị, ứng đối cho xong. Nàng đúng là lo lắng cho Phượng Trữ Lan, hơn nữa, nếu không phải vì mình mà hắn bị thương, mình cần gì phải lo lắng đề phòng thế chứ?
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, nàng nhanh chóng xuống xe, nhìn tất cả những hoàng tử ở phía trước cũng đang lục đục xuống ngựa, nàng càng sốt ruột vội vã đi qua, tìm kiếm bóng dáng Phượng Trữ Lan.
Vừa rồi lúc trên đường xóc nảy mạnh như thế, vậy vết thương kia không nứt ra mới là lạ!
Xoay chuyển lung tung, căn bản nàng không thấy rõ mục tiêu lắm, các hoàng tử xuống ngựa, để bọn thị vệ dắt vào chuồng, còn mình thì cùng các huynh đệ tốp năm tốp ba tụ làm một đoàn, vừa đi vừa cười, Long Y Hoàng nhìn xung quanh, không có bóng dáng Phượng Trữ Lan, ngược lại là những hoàng tử ngay cả mặt mũi đều rất ít gặp nhao nhao quay đầu về phía nàng đưa mắt quan sát, nàng cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, cước bộ của nàng miễn cưỡng dừng lại, kinh ngạc quay sang, vừa lúc chống lại đôi mắt có chút mệt mỏi của Phượng Ly Uyên.
"Ly Uyên..." Nàng ngạc nhiên, sửng sốt vài giây, lập tức quay đầu đi.
Phượng Ly Uyên cúi đầu, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng bên cạnh: "Ngươi tìm hắn có phải không?"
Long Y Hoàng không nói lời nào, lựa chọn trầm mặc.
Đi một hồi, xen vào đám người, lúc này Long Y Hoàng mới nhìn thấy một thân hắc y của Phượng Trữ Lan đang xuống ngựa, đem dây cương giao cho thị vệ.
Nàng cứng ngắc ngay tại chỗ, hiện tại tình huống này, đi cũng không được, không đi, càng sẽ làm người ta chú ý.
"Đi thôi." Phượng Ly Uyên nhẹ khẽ thở dài một tiếng, buông tay nàng ra, còn mình đi về hướng khác.
Tại thời điểm hắn buông tay nàng trong chớp mắt kia, trong lòng Long Y Hoàng tựa như rơi vào hầm băng, cảm giác trống rỗng bao quanh bàn tay, thậm chí còn sót lại độ ấm của hắn.
Tại sao nàng có cảm giác, một cái buông tay này, lại chính là vĩnh viễn...
Phượng Trữ Lan nhẹ ho khan vài tiếng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa môi, nhưng không có phát hiện Long Y Hoàng ở bên cạnh, Long Y Hoàng tâm hoảng ý loạn thoáng nhìn thấy mảnh vải quấn quanh tay hắn có dấu vết đỏ, lúc này mới bước nhanh qua: "Phượng Trữ Lan, ngươi có khỏe không."
Phượng Trữ Lan lắc đầu, giữa mày nhăn nhăn, Long Y Hoàng cảm thấy không đúng lắm, nhẹ nhàng chạm vào bả vai bị thương của hắn, kết quả cảm giác ướt ướt làm nàng khẽ run, nhìn lòng bàn tay, đã bị nhiễm đỏ.
"Miệng vết thương..." Long Y Hoàng vội vàng nhìn hắn, cơ hồ hô to thất thanh, tiếp theo bị Phượng Trữ Lan bước nhanh che miệng lại.
"Phù... Nói bao nhiêu lần không cần nói toạc ra, đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia có phải không?" Hắn bất đắc dĩ nói.
"Nhưng bây giờ cũng đã nứt ra rồi, ngươi còn muốn chịu đựng trong bao lâu!" Long Y Hoàng nắm lấy tay hắn để xuống: "Hành cung ở đâu? Còn tiếp tục như vậy vết thương sẽ bị nhiễm trùng!"
"Hành cung..." Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Tạm thời vẫn không thể đi, nhìn xem, lúc này phụ hoàng đang cùng lão tướng quân nói chuyện, đoán chừng lát nữa người sẽ có chuyện muốn tuyên bố, có khả năng ta sẽ ở lại đến chiều tối... Để người khác dẫn nàng đến hành cung nghỉ ngơi đi."
"Không! Ngươi muốn chết sao! Phượng Trữ Lan!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Chê mình sống lâu qua có phải không? Ta đã nói đừng đi, đừng đi! Ngươi lại vẫn muốn đi! Làm sao đây? Nếu vẫn tiếp tục như thế thì mấy ngày nữa, ngươi làm sao tỉ thí chứ?
Phượng Trữ Lan cười khổ một tiếng: "Nàng rốt cuộc vẫn xem thường ta, chỉ là hơi nứt ra thôi, một lát sẽ đỡ hơn."
Hắn tiện tay gọi một thị vệ, phân phó: "Thái tử phi mệt, dẫn người đến hành cung nghỉ tạm đi."
Thị vệ tuân mệnh, quỳ ở một bên, chờ đợi Long Y Hoàng đi trước.
"Không," Long Y Hoàng không nể mặt, nhìn nhìn xe ngựa vừa mới xuống, đồng thời chuẩn bị đi cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, giọng lạnh lùng nói: "Ta cũng đi, tất cả mọi người đều đến, một mình ta vắng mặt cũng không được."
Phượng Trữ Lan dừng lại, nói: "Nàng không mệt sao?"
"Ngươi nửa câu cũng không rên, ta có tư cách gì than mệt? Được rồi, mẫu hậu đã đi vào, chúng ta cũng vào đi thôi." Long Y Hoàng giữ chặt tay hắn: "Nếu thật sự chịu đựng không được thì nói ra, ta có biện pháp để cho ngươi thoát thân."
"Được." Phượng Trữ Lan mỉm cười, ánh sáng trong mắt linh linh đẹp như ngọc.
Long Y Hoàng rất bất mãn, chỉ có thể đi theo hắn vào quân doanh nghe thảo luận chính sự.
Đó là quân doanh cách hoàng cung rất gần, nghe nói trấn áp hai mươi vạn quân đội hung mạnh, cho nên Hoàng đế lựa chọn nơi này, có thể nói là lo lắng chu toàn.
Đại sảnh rộng lớn thảo luận chính sự, chân thành mà nói Hoàng đế và lão tướng quân mà Long Y Hoàng nhìn thấy vạn phần quen mắt, Hoàng hậu đứng một bên mỉm cười, Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan đi vào, đứng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng hậu vẫy tay với Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan, ý bảo bọn họ cũng đi qua, đến gần Long Y Hoàng mới phát hiện, lão tướng quân là lão Nguyên soái, đúng là người mà lúc trước khi mình vừa đặt chân lên lãnh thổ Huy Quốc tiến đến đón dâu, cũng khó trách nhìn quen mắt như thế.
Những hoàng tử khác chưa được gọi không thể tự tiện đi vào, đều vây quanh thảo luận chính sự ở bên ngoài líu ríu bàn bạc.
"Cữu cữu." Phượng Trữ Lan cười như gió xuân, thân mật kéo tay Long Y Hoàng đi qua, đứng lặng im trước mặt lão tướng quân.
Long Y Hoàng lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, cúi đầu mỉm cười.
Rõ ràng Phượng Ly Uyên bây giờ đang ở trước mắt, nhưng nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Bởi vì bên cạnh hắn, còn có một Vân Phượng Loan.
"Thái tử, Thái tử phi." Lão tướng quân rất coi trọng thân phận lễ nghĩa, nhìn bọn họ tiến đến, lập tức quỳ xuống hành lễ, Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị nói gì, Long Y Hoàng cũng kinh hãi nâng lão tướng quân dậy: "Lão tướng quân, người muốn làm Y Hoàng tổn thọ sao, luận về thân phận địa vị, Y Hoàng chỉ là vãn bối mà thôi."
Hoàng hậu che miệng cười, nói: "Ca, ngươi hay khách khí như vậy, hiện giờ cũng không phải trong hoàng cung, những thứ như thân phận quy củ gì đó, người còn trông nom làm gì? Bây giờ ở cùng một chỗ đều là người một nhà."
"Hoàng hậu nói đúng, quốc cữu," Hoàng đế cũng khẽ cười: "Y Hoàng, bây giờ thân phận của con đã thay đổi, còn không cùng Trữ Lan sửa cách xưng hô."
Long Y Hoàng cười rạng rỡ: "Cữu cữu, sau này ngài có thể gọi thẳng tên Y Hoàng, Y Hoàng vẫn là vãn bối, chịu không nổi sức ép của ngài đâu."
"Ha ha, được... Mấy tháng không gặp, Thái tử phi... À, không, Y Hoàng, con ngày càng trở nên xinh đẹp, còn nữa..." Lão tướng quân nhìn nhìn bụng nàng, thỏa mãn nói: "Không thể tưởng được không bao lâu nữa, tiểu ngoại tôn cũng sẽ ra đời, ha ha, tốt lắm..."
Long Y Hoàng cười đáp cả cơ mặt đều muốn rút gân.
"Cữu cữu, đã lâu không thấy, ngài vẫn như xưa, tuổi cao chí càng cao." Phượng Trữ Lan cười nói.
"Lan nhi, cữu cữu trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, nhưng cũng mệt... Lúc trước vì quốc gia xã tắc hy sinh không ít, thừa dịp bây giờ ngươi còn có nhàn rỗi, nhớ phải bồi bồi thê tử nhiều vào." Lão tướng quân nói lời thấm thía vỗ vỗ bả vai Phượng Trữ Lan.
"Quốc cữu sao lại nói lời ấy?" Hoàng đế hỏi.
"Vậy đi..." Lão tướng quân muốn nói lại thôi, đột nhiên nhìn nhìn Hoàng hậu, bộ dáng thâm sâu khó lường.
"Khụ khụ, Bổn cung mệt, đi xuống nghỉ ngơi trước, Y Hoàng, Duệ vương phi, cùng với Bổn cung đến hành cung thôi." Hoàng hậu cười nói.
Vân Phượng Loan vừa nghe, nhìn nhìn Phượng Ly Uyên bên cạnh, sau khi thấy hắn gật đầu mới từ từ đi theo sau Hoàng hậu, Long Y Hoàng hơi khẩn trương nhìn Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan mỉm cười lắc đầu, nàng lúc này mới buông tay hắn ra.
"Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui." Hoàng hậu khom người, quay đầu sau đó rời đi.
Long Y Hoàng và Vân Phượng Loan vội vàng trước sau cúi đầu với Hoàng đế, sau đó đi theo phía sau Hoàng hậu.
Hoàng hậu đi rất nhanh, Long Y Hoàng âm thầm kêu khổ, đi đã lâu, trên một hành lang dài, Hoàng hậu đứng trước một gian phòng, xoay người nói: "Duệ vương phi, đây là nơi ở tạm thời của ngươi."
Vân Phượng Loan ngẩn ra, lập tức hiểu lời Hoàng hậu nói, cung nữ phía sau mở cửa phòng giúp nàng, Hoàng hậu liếc mắt lườm nàng ta một cái lại vội vã dẫn theo Long Y Hoàng đi tiếp, thậm chí không chờ nàng ta nói một tiếng cung tiễn.
"Y Hoàng, ngươi cũng biết, lúc nãy quốc cữu cố ý buộc chúng ta rời khỏi, sẽ nói với Hoàng thượng chuyện gì sao?" Có lẽ lo lắng Long Y Hoàng không chịu nổi, đột nhiên Hoàng hậu thả chậm cước bộ, cười mỉm hỏi.
"Y Hoàng làm sao biết được."
"Bởi vì ca ca dự định cáo lão hồi hương, trước đó Bổn cung đã biết được tin tức,” Hoàng hậu nhìn cảnh vật trong đình viện, hơi suy nghĩ: "Tuy bộ binh không phải người của Bổn cung, nhưng ở chỗ quốc cữu tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần binh quyền, ca ca nhất định sẽ nói với Hoàng thượng chuyện này."
"Mẫu hậu, vậy..." Long Y Hoàng ngẩng đầu lên.
"Cho nên, lúc này đấu võ sẽ không đơn giản nữa, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ đem phần binh quyền kia thưởng cho hoàng tử có biểu hiện rất xuất chúng, phần đó đều là cấm vệ quân của hoàng thất, có thể nói tinh anh trong tinh anh..." Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Lúc này, Thái tử tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm nào, phần binh quyền này, tuyệt đối không thể giao cho người ngoài!"
Long Y Hoàng không khỏi rùng mình một cái, nếu lúc bình thường Phượng Trữ Lan hẳn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, hắn còn bị thương ...
Binh quyền, nếu không chiếm được phần binh quyền này, Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?
Trong đầu Long Y Hoàng thình lình hiện ra hai chữ, trong tiềm thức hai tay đặt lên bụng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng
Bình luận truyện