Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 430: 430: Huyết Tổ Đại Nhân Lại Gây Chuyện




Nghe thấy Đào Nhi không ngờ lại là người của Hắc Phong bang, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.
Bằng sự từng trải của bản thân khi gặp gỡ không ít thế lực của nhân loại, Trần Lâm hiểu rõ được khái niệm người của có một thế lực đó kia có rất nhiều loại.
Trong đó, trường hợp của cô bé Đào Nhi kia rất có thể giống với nha đầu Mục Thanh Thanh ngày trước là người bị các thế lực nuôi dưỡng dùng làm hàng hóa trao đổi.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn không hề nói gì ngồi đó nghe Chu Lệ Đình kể.
Ngược lại, như giải tỏa được sự tức giận trong lòng bấy lâu nay, Chu Lệ Đình càng kể càng xung nước miếng văng ra tung tóe...
Trần Lâm cũng theo đó hiểu được mọi chuyện.
Mạt thế hàng lâm tiểu nha đầu Đào Nhi có thể nói là cực kỳ bất hạnh khi cả phụ mẫu đều không may chết trong miệng thây ma.
Tuy nhiên càng bất hạnh hơn là đúng như Trần Lâm đã nghĩ nha đầu này không may bị đám xã hội đen Lãnh Phong bắt được rồi đem về nuôi dưỡng trở thành công cụ phát tiết kiếm dụng cụ mời chào những người chơi cao cấp cho bản thân.
Hắc Phong bang trở nên lớn mạnh như ngày này cũng là nhờ đó mà ra...
Ngược lại cuộc sống của những hàng hoá sống này hiển nhiên là không tốt đẹp gì.
Rất may là trong một lần tình cờ nha đầu Đào Nhi lại may mắn trốn ra được, còn gặp được Chu Lệ Đình người quen của phụ mẫu quá cố của nàng.
Trước tình cảnh của cô bé Chu Lệ Đình cũng khá là nghĩa khí quyết định thu lưu nàng.
Chỉ là trong lúc bỏ chạy Đào Nhi lại đả thương một cao tầng của Hắc Phong bang khiến hắn ta cực kỳ tức giận muốn bắt nàng cho bằng được...
Tuy nhiên, Hắc Phong bang dù là một trong năm đại bang hội lớn của pháo đài Viễn Đông, kẻ có thể nói là bá chủ của thành phố dưới đất khu đông thành.
Nhưng quán trọ Bò Sữa này lại là tài sản của Viễn Đông và còn là tài sản lớn.
Hắc Phong bang không dám cũng không điên đến mức vì trả thù một nữ nhân mà xong vào quán trọ này mạnh mẽ bắt người, trực tiếp động đến tài sản của “triều đình”...
Từ đó nha đầu Đào Nhi mới làm công cho quán trọ toàn là bò cái này xem như một cái danh phận, chỉ cần nàng không rời khỏi quán trọ này cái chức lao công quèn kia vẫn có thể bảo vệ nàng sống an ổn.
Tuy nhiên sức ảnh hưởng của Hắc Phong bang không phải nhỏ...
Trừ dân chơi thứ thiệt như Chu Lệ Đình còn lại những nữ phục vụ khác đều bị Hắc Phong bang tác động âm thầm chèn ép cô bé muốn đuổi nàng ra khỏi đây.
Mặc dù nghe hơi khôn nạn nhưng cuộc sống là vậy, dù hoàn toàn biết rõ rằng nếu cô bé Đào Nhi rời khỏi đây chắc chắn sẽ chết không toàn thân, nhưng vì lợi ích của bản thân rất nhiều người đều tự động quên đi việc đó mà ra tay với cô bé...
Ngược lại Chu Lệ Đình dù có lòng nhưng sức lại có hạn không thể bảo kê nha đầu này trước những chiêu trò kia mãi được.
Lần này đúng là may mắn gặp được Trần Lâm, nếu là một khách nhân không hề tốt tính nào đó thì chỉ cần cô bé có chút sợ xuất thôi đã có thể dẫn đến chuyện lớn thậm chí mấy mạng rồi...
Cái nghề phục vụ kiểu này trong thời đại vô pháp tính ra khá là nguy hiểm...
Ngược lại nghe thấy Chu Lệ Đình không ngừng mắng chửi đám người Hắc Phong bang...

Trần Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười nói:
- Tính ra Chu lão bản đúng thật là người tốt nha...
- Dám đương đầu với cả Hắc Phong bang, đúng là hảo hiệp nữ...
- Hư...!không cần phải nịnh ta...
- Là nhờ cái thân phận nhân viên quèn của Viễn Đông mà thôi...
Nghe thấy tên nhóc này cũng biết chơi bài vỗ mông ngựa, Chu Lệ Đình không nhịn được bĩu môi lắc lắc đầu nói.
Nói xong Chu Lệ Đình cũng khẽ đứng dậy vươn vai khiến bộ ngực sữa to tròn như hai quả bưởi Năm Roi hiện ra rõ ràng trước mặt Trần Lâm, vị đế vương Huyết tộc này không nhịn được nuốt nước bọt thèm khát.
Thấy thế Chu Lệ Định khẽ mỉm cười thích thú nhưng rất nhanh đã nghiêm giọng nói:
- Hắc Phong bang vốn trước kia là một đám xã hội đen, góc rẽ của chúng vốn đã không tốt đẹp gì...
- Binh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, “khách quan” cũng nên cẩn thận...
- Ta còn coa việc bên mình không muốn bị đuổi, hai vị cứ từ từ dùng bữa...
Để lại một câu nhắc nhở...
Chu Lệ Đình cũng không nói nhiều nữa lập tức quay người đi xuống lầu trở về quài tiếp khách của mình.
Tính ra tình hình của Trần Lâm còn nguy hiểm hơn Đào Nhi một bật, nhưng bù lại Trần Lâm có “ô dù” che chở.
Chu Lệ Đình dù chỉ là một lão bản quán trọ nhưng lại là quán trọ lớn, thông tin về một vị đại nhân của quân đội đứng ra đè chuyện của vị thiếu niên này xuống nàng vẫn nghe ngóng được.
Với sự che chở như thế tên trẻ trâu Trần Đại Kê kia không cần phải sợ Hắc Phong bang kiếm chuyện.
Tuy nhiên Hắc Phong bang lại không phải thành phần quang minh lỗi lạc gì, chắc chắn sẽ tìm cách âm thầm hạ thủ...
Dù chỉ có quan hệ mua bán nhưng Chu Lệ Đình vẫn không nhịn được nhắc nhở vài câu.
Ngược lại, tình cảnh của Chu Lệ Đình và nha đầu Đài Nhi đúng là tốt hơn chút ít, ít nhất tạm thời không sợ Hắc Phong bang làm phiền.

Tuy nhiên tất cả những việc đó đều đến từ việc Chu Lệ Đình là lão bản quản trọ Bò Sữa này.
Nếu Chu Lệ Đình không còn là lão bản nương nữa, nha đầu Đào Nhi và cả chính nàng xem như chết chắc.
...
Nhìn theo bóng lưng phì mỹ màu mỡ đang chầm chậm khuất dần sau những bậc thang, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép mỉm cười.
Chuyện hôm nay đúng là thú vị...

Các cụ có câu kẻ thì của kẻ thù là bạn, như vậy tính ra Trần Lâm và Chu Lệ Đình có thể xem như bằng hữu...
Thế nên trước khi bắt vị bằng hữu này về phục vụ thằng em của mình, Trần Lâm cũng nên hảo hảo tính toán xem sẽ tiêu diệt cái kẻ thì chung kia thế nào...
Ngồi một bên lắng nghe gần như toàn bộ câu chuyện...
Lâm Mỹ Anh cảm thấy khá khó hiểu nhưng phải đợi đến khí Chu Lệ Đình đi mới dám nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân ngài thật sự đang nhắm đến tiểu nha đầu kia sao?
- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ta là loại người đó sao...
Nghe thấy Lâm Mỹ Anh không ngờ vẫn nghĩ mình là lolicon, Trần Lâm không nhịn được tức giận gỗ đầu dâm nữ này một cái rồi nói.
Cái này thật sự là oan uổng cho Huyết tổ đại nhân.
- Ngài vốn dĩ đâu phải người...
Ôm lấy cái đầu đau, Lâm Mỹ Anh không nhịn được chu mỏ hậm hực nói.
Ngược lại bị Lâm Mỹ Anh nói như thấy thế, Trần Lâm không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đáng tiết người ta nói đúng quá mà làm gì phản bát được...
Cãi không lại Trần Lâm tập tức trở mặt hừ lạnh nói:
- Được...!được lắm...
- Mới “đá” được một trận mà con gà mái dâm đãng ngươi đã dám treo lên đầu ta đẽ trứng rồi...
- Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ ngươi, không biết ngày sao ngươi sẽ leo đến đâu nữa...
- Ta đâu có...!ngài chững từ đoạt...!ahhh...
Trông thấy ánh mấy nguy hiểm của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được hoảng sợ nói.
Đây rõ ràng là nói không lại nên chơi ngang...
Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh còn chưa nói hết câu thì đã rên lên một tiếng đầy đau đớn xen lẫn sướng khoái, khiến không ít người đang ngồi ăn cũng phải giật mình nhìn sang...
Trần Lâm chơi vô cùng ác thừa lúc Lâm Mỹ Anh không chú ý đã cho tay xuống bàn rồi bất ngờ bóp mạnh lên đùi non của Lâm Mỹ Anh khiến nàng không nhịn được giật mình rên lên...
Tuy nhiên mọi chuyện chỉ mới bắt đầu...
Cảm nhận được vùng da thịt mềm mại trơn mềm sau lớp vải quần...

Trần Lâm vô cùng thích ý chơi tới không ngừng vuốt ve bắp đùi đẹp mịn màng của Lâm Mỹ Anh, các ngón tay vô tình nhưng lại rất cố ý cào nhẹ lên mép âm hộ lông lá sau lớp vải quần khiến Lâm Mỹ Anh thoáng rùng mình phái cắn chặc răng cố không phát ra tiếng rên rỉ.
- Đại nhân không được đâu...!người...!người ta đang nhìn kia...!ahhh...
- Tiểu nô biết lỗi rồi...
Ôm lấy cánh tay đang tác quái kia, Lâm Mỹ Anh vô cùng đau khổ nhỏ giống cầu xin.
Đáng tiếc Trần Lâm nào có nghe Lâm Mỹ Anh nói gì, ngói tay trực tiếp chà lên mép âm hộ rồi ấn nhẹ vào trong mà móc nhẹ qua lớp vải quần khiến Lâm Mỹ Anh oằn mình bật ra những rên rỉ không nói nên lời.
Dâm thủy theo đó rĩ ra làm ướt một mảnh nhỏ nơi đái quần.
Cảm nhận được ngón tay ướt ướt, thú tính trong người Trần Lâm cuồng cuộn nổi lên...
Mặc kệ Lâm Mỹ Anh đang cố gắng giữ chặt lấy tay mình, Trần Lâm thú tính đã nổi lên không quan tâm gì cả xé rách một đừng dài hơi đái quần của nàng, khiến chiếc quần lót nhỏ xin màu hồng phấn đang ôm lấy cái âm hộ béo mập lộ ra.
Đáng tiếc nó không tồn tại được lâu đã bị Trần Lâm kéo quan một bên, âm hộ lông lá nóng ẩm theo đó cũng lộ ra trước ánh mắt thèm khát của Trần Lâm....
Khẽ vuốt vê cô bé cảm nhận được sự ẩm ướt và mềm mại, Trần Lâm không không nhịn được cho một ngón tay vào bên trong mà móc nhè nhẹ...
Lâm Mỹ Anh không biết nên nói là khổ hay sướng chỉ biết chắn chặt răng cố không phát ra những tiếng rên rĩ, cả người không tự chủ ôm lấy Trần Lâm...
Rất may cái bàn ăn đã che đi phần hạ thể của hai người khiến nhìn từ xa không ai thấy dược gì nhiều, chỉ thấy đôi nam nữ kia đang ôm lấy nhau rồi cho tay xuống bàn làm gì đó.
Tuy niên, những tiếng rên rỉ nỉ non phảng phất trong không khí vẫn không ngừng vang lên, thể hiện rõ hai người không có khái niệm nơi công cộng kia đang làm gì, khiến không ít khách nhân chỉ ngồi đó dùng bữa không nhịn được đưa mắt nhìn sang đầy ghen tị...
Chu Lệ Đình từng kinh ngạc trước việc Lâm Mỹ Anh đi theo Trần Lâm không phải không có cái lý của nó.
Viễn Đông đúng là không thiếu gái, nhưng không phải là gái gọi thì cũng là gái không ai gọi...!bỏ một số tiền ra thì ai cũng có thể làm chồng.
Tính ra không hề có tính sở hữu riêng gì, mà nhân loại lại là một chủng tộc rất thích tư hữu...
Chính vì thế gái được săn đón nhiều nhất tại đây chỉ có ba loại, đầu tiên chính là công nhân viên chức của Viễn Đông, thứ hai chính là nữ quân nhân và cuối cùng là nữ thợ săn.
Trong đó, công nhân viên chức hay nữ quân nhân đầu là của chính phủ khó mà đụng đến, chính vì thế nữ thợ săn là đối tượng được săn đón nhiều nhất...
Dù sao nam nhân mà ai lại không có ước mơ lập dàn harem cho biết với người ta.
Sáng thì đi đánh quái cày cấp kiếm tiền, tối về lại chiến vài hiệp trên giường...!cuộc sống má nó thật là happy hạnh phúc...
Dĩ nhiên đó chỉ là ước mơ, đời không dễ ăn như thế...
Có thể nó, tầm 1000 nữ nhân mà có được 1 nữ cường nhân đi theo con đường thợ săn tỷ lệ đã là cực cao.
Rõ ràng khác với nhân nam, những nữ nhân thời mạt thế có nhiều con đường khác để đi hơi, rất ít nữ nhân chọn đi theo còn đường trở thành một thợ săn đầy nguy hiểm.
Tỷ lệ nữ thợ săn so với nam thợ săn do đó cũng khá là chênh lệch.
Tuy nhiên với những nữ chấp nhận chơi lớn quyết tâm nắm giữ vận mệnh của mình bằng nắm đấm chứ không phải âm hộ thì...!không khí huyết phương cương thể hình mạnh mẽ không kém gì nam nhân cũng là người thuộc thế lực nào đó...
Một nữ thợ săn đi lạc lẽo đẽo theo một nam nhân đúng là không nhiều.
Chính vì thế một thiếu niên trẻ tuổi dẫn theo một nữ thợ săn body cực chuẩn thế này, còn tình cảm chị chị em em không ngừng ôm ấp rên rỉ kiểu này khiến không ít thợ săn sâu sắc ganh tị.
Tinh trùng tràn lên não...
Một thanh niên khá cao lớn bộ dáng ưa nhìn rốt cuộc cũng không nhịn được nóng mắt nhỏ giọng hỏi trung niên nhân ngồi cùng bàn.

- Chú Lương người biết tên kia là ai không?
Đang ngồi ăn như hổ đói thì nghe thằng cháu lên tiếng hỏi...
Trung niên nhân gọi là chú Lương tên đầy đủ là Mạnh Lương kia không nhịn được nhíu mày liếc nhìn đôi cẩu nam nữ đang không ngừng trêu chọc nhau phía xa.
Tuy nhiên khác với thằng cháu của mình, trung niên nhân Mạnh Lương không để ý nhiều chỉ lắc đầu nói:
- Ta không nhận ta tên nhóc kia, tuy nhiên có thể ngồi đây đều không đơn giản...
- Mạnh Cường, nữ nhân của ngươi cũng không phải là ít, đừng vì chút ngu xuẩn mà chuốc lấy phiền phức không đáng có...
Nói xong trung niên nhân Mạnh Lương cũng không nghĩ nhiều lập tức cúi xuống tiếp tục ăn, có lẽ trong mắt trung niên nhân này chuyện ăn uống mới là quan trọng nhất.
Tuy nhiên thằng cháu của lão lại không nghĩ vậy...
Nhìn nữ nhân cao gầy dáng người cực chuẩn, ngực nở mông cong vòng eo thon ngọn tinh tế, còn tỏa ra tia huyết tinh đặc trưng của một thợ săn...
Có thể nói chỉ trừ khuôn mặt hơi bình thường không đẹp cũng không xấu ra, còn lại đều vô cùng đúng với mộng tưởng của Mạnh Cường.
Nhưng nữ nhân trong mộng tưởng kia lúc này lại chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lồng một tên tiểu tử nhìn khá thư sinh mặc sức để hắn ta trêu chọc, còn phát ra những tiếng rên rỉ đầy gợi tình...
Thanh niên cao lớn còn ảo tưởng Mạch Cường đột nhiên cảm thấy bản thân bị NTR giận đến tím người tức giận nói:
- Nữ nhân kia rõ ràng là một nữ thợ săn, đám nữ nhân không khác gì những cái bồn chứa kia làm sao có thể so sánh được...
- Nhưng nàng ta là hoa đã có chủ, tốt nhất ngươi...
Nghe thấy Mạng Cường dám cãi lại mình, trung niên Mạnh Lương không nhịn được hừ lạnh nói.
Đáng tiếc lão chưa nói hết câu thì Mạnh Lương đã lắc đầu chen ngan:
- Thời đại mạt thế này hoa đã có chủ thì đã sao...
- Huống chi ta không tin Mạnh Cường ta lại thua một tên tiểu tử, chỉ cần nữ nhân kia không ngu ngốc tự khắc sẽ biết chọn ai.
Nói xong Mạnh Cường lập tức đứng dậy tiến đến bàn ăn của Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.
Thấy thế trung niên nhân Mạnh Lương chỉ biết lắc đầu thở dài nhưng không hề ngăn cản thằng cháu này của mình chỉ ngồi đó âm thầm quan sát.
Thật ra thì Mạnh Cường nói không sai...
Với vị thế của một thiếu gia Mạnh gia đại gia tộc chỉ đứng sau Lôi gia tại cái đất đông hải này trước và cả sau mạt thế, Mạnh Cường rõ ràng có vốn liến để tự tin.
Trừ khi tên tiểu tử kia họ Lôi, còn không nữ nhân kia chỉ cần không bại não sẽ biết ai ưu tú hơn, biết phải nên ngã vào lòng ai.
Đến lúc đó người tình ra nguyện tên thiếu niên kia cũng không thể nói gì...
Huống chi, một nữ nhân biết chiến đấu đúng là có giá trị gấp trăm lần đám nữ nhân chỉ biết nằm trên giường rên rỉ kia.
Sau này nữ nhân kia đi theo Mạnh Cường trở thành tay chân đắc lực của hắn đúng là một sự lựa chọn không tệ.
Nhìn chung thì...!gái gọi có thể không tranh, nhưng nữ thợ săn thế này không thế không giành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện