Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 432: Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 4
Edit: kaylee
Lãnh Phi Tuyệt suy nghĩ, khuôn mặt lộ ra mỉm cười lạnh như băng, tròng mắt đen nhánh cũng càng thêm thâm thúy khó lường. Hắn không nói một lời đè kiếm của Hoa Mộ Dung xuống, không để ý trên bàn tay máu tươi còn đang chảy xuôi, chỉ là chờ câu trả lời của nàng —— đương nhiên, bất luận nàng đáp ứng hay không, hắn đều định cô nương thú vị này rồi —— cô nương này dung mạo rất đẹp, vóc người rất tốt, rất thơm, làm cho hắn có cảm thụ khác thường ở trên giường.
Thật là rất lâu không có cảm giác kích thích mà vui vẻ như vậy! Mềm mại như vậy, tốt đẹp như vậy, nhiệt tình như vậy, chặt như vậy…….....
Đêm qua hắn đến khách điếm này chỉ là vì gặp mấy bằng hữu trên giang hồ, nâng cốc vui mừng với bọn họ, thuận tiện thu"Lễ vật" tốt mà mấy ngày trước bọn họ thần bí hề hề nói chuẩn bị cho hắn. Hắn đúng hẹn đi tới phòng Thiên Tự số một, đã sớm làm xong chuẩn bị nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc hoặc là nhìn thấy chim quý thú lạ gì đó, lại không nghĩ rằng gặp được một cảnh tượng làm hắn cả đời khó quên.
Tối hôm qua nữ tử kia rõ ràng bị hạ dược, thân thể ẩm ướt, hồng hồng, nóng lên, ánh mắt cũng rất thanh tỉnh, rất quật cường.
Hắn vốn tưởng rằng đây là cô nương đám hồ bằng cẩu hữu kia của hắn tìm đến cho hắn nhưng lại không nguyện ý phục vụ, nên nhăn mặt cau mày, muốn rời đi, lại thấy nàng kia dùng chiêu thức cực kỳ bén nhọn muốn lấy tánh mạng của hắn —— cũng không phải khoa chân múa tay bình thường.
Đáng tiếc chính là, chiêu thức kia tinh diệu có thừa nhưng lực đạo không đủ. Hắn rất dễ dàng đã chế phục nàng, làm cho nàng ngã vào trong ngực của mình. Hắn không có ngửi thấy được mùi son phấn quen thuộc nhất trên người nữ tử, ngược lại ngửi thấy một hơi thở dược thảo nhàn nhạt —— rất thanh nhã, rất bình thản, lại ngoài ý muốn khơi dậy dục, vọng của hắn. Mặc dù hắn đã sớm duyệt vô số người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn khẩn cấp muốn có được một người như vậy.
Mặc dù nữ tử phía dưới có chút mê ly và cuồng nhiệt, nhưng hắn vẫn là khắc chế mình, làm vô cùng ôn tồn. Khi hắn tiến vào, hắn rõ ràng cảm thấy một trận co quắp và kháng cự —— nhưng nàng không khóc.
Nàng vẫn không khóc.
Vốn tưởng rằng ngày hôm sau gặp gỡ sẽ là vẻ mặt xấu hổ hoặc là rưng rưng khóc sụt sùi, nhưng nàng chỉ rất là tĩnh táo nhìn mình, sau đó rất là không vui lấy ra túi tiền muốn đuổi hắn đi......
Coi ta là diện thủ (trai bao) mà đối đãi à, coi tất cả xuân. tiêu tối hôm qua là một giấc chiêm bao sao?
Tốt, rất tốt!
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy.
Hắn giận quá hóa cười, một phát bắt được kiếm không chút lưu tình đâm tới hắn của Hoa Mộ Dung, không chút để ý đến bàn tay của hắn đã sớm máu tươi đầm đìa. Trong nháy mắt hắn cầm kiếm, hắn đã ý bảo ám thị ngoài cửa sổ đi suất binh bao vây nơi đây, mà chuyện duy nhất hắn cần làm chính là bắt ba ba trong rọ.
Thật là một con chim nhỏ rất đáng yêu…... Đáng tiếc, cánh của nàng sẽ bị bẻ gãy —— không có bất kỳ người nào dám can đảm tổn thương Bổn vương, nàng cũng không ngoại lệ.
Xử phạt nàng thế nào mới tốt đây?
Không bằng, bẻ gãy cánh của nàng thì tốt lắm........
Cho tới bây giờ Lãnh Phi Tuyệt đều không phải là một người thương hương tiếc ngọc, nhưng bây giờ cuộc sống của hắn quá nhàm chán, hắn đột nhiên cảm thấy xuất hiện một vật nhỏ nhanh mồm nhanh miệng chơi đùa với hắn cũng là không tệ. Chỉ mong nàng không nên làm cho hắn cảm thấy nhàm chán quá sớm mới tốt……...
"Người thứ ba lựa chọn phải……. Giết ngươi."
Cái gì?
Hắn mắt thấy môi béo mập của thiếu nữ khẽ mở khẽ đóng, lại không có thời gian phản ứng kịp đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể cũng không tự chủ ngã xuống phía trước. Hoa Mộ Dung nhẹ nhàng tránh đi, tránh được thân thể ầm ầm ngã xuống đất của Lãnh Phi Tuyệt, sau đó dùng chân đá đá khuôn mặt tuấn mỹ của hắn —— không phản ứng chút nào.
Ha hả……. Chẳng lẽ hắn cho rằng ta có thể đả thương người chỉ có kiếm sao? Hắn nhưng là không biết, so với kiếm, độc của ta nhưng là càng có thể đả thương người ở trong vô hình……...
Hoa Mộ Dung suy nghĩ, không chút lưu tình ngắm nam tử nằm trên đất, lấy ra ngân châm, dừng lại ở trên cổ Lãnh Phi Tuyệt. Hai mắt nàng khẽ híp lại, vừa muốn đâm xuống, lại thấy Lạc Băng đẩy cửa vào: "Bệ hạ…..."
"Chuyện gì?" Hoa Mộ Dung thu hồi ngân châm, trầm ổn hỏi.
"Ngài đây là……...."
Lạc Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Phi Tuyệt té xuống đất, nhìn lại một chút Hoa Mộ Dung mặc dù áo quần hoàn hảo, nhưng trên cổ lại có dấu vết khả nghi, chỉ cảm thấy huyết dịch trên người đều sắp sôi trào. Hắn không dám, cũng không nguyện suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Hoa Mộ Dung chỉ là nhìn người trên mặt đất, khẽ cau mày, sau đó hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đột nhiên có một đám người chạy tới khách điếm."
"Chẳng lẽ chính là thủ hạ của người này……..." Hoa Mộ Dung tự lẩm bẩm.
"Cái gì?"
"Vì để tránh rắc rối, hiện tại lập tức rời đi. Đi."
Hoa Mộ Dung nói xong, đơn giản thu thập một chút thì lập tức cùng Lạc Băng leo tường rời đi khách điếm, mà thời gian bọn họ rời đi từ cửa sau, cửa trước lập tức bị một đám binh lính xông vào. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn quốc quân quần áo xốc xếch, té xuống đất, kinh ngạc đến mức kiếm trong tay đều sắp rơi trên mặt đất.
Bọn họ có chút ngượng ngùng nhìn bả vai nửa thân trần của quốc quân, gò má trước mặt đỏ lên (bị Hoa Mộ Dung đạp), môi tái nhợt, cũng theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Cuối cùng, tướng lãnh của bọn họ đi tới trước mặt Lãnh Phi Tuyệt, lập tức ôm lấy hắn, sau đó lớn tiếng ra lệnh: "Hôm nay thấy tất cả đều không thể truyền đi, biết không?"
"Biết!"
————— tuyến phân cách —————
Khi Lãnh Phi Tuyệt tỉnh lại, đã là chạng vạng tối ngày hôm sau. Hắn mở mắt, có chút nghi ngờ phát hiện mình đã ở cung điện, mà khí lực thân thể hắn giống như bị rút sạch . Hắn nghiêng đầu hồi tưởng tất cả đã xảy ra, ánh mắt lạnh lùng, môi cũng nâng lên nụ cười chế nhạo. Hắn vén chăn lên đứng dậy, đi tới trước bàn, bằng vào trí nhớ của mình vẽ ra bức họa thiếu nữ trong trí nhớ kia, sau đó giao nó cho thủ hạ.
"Quốc chủ, đây là………."
"Tìm được nữ nhân này." Lãnh Phi Tuyệt cười nói: "Tìm được, sau đó...... Giết nàng."
"Dạ."
Xâm phạm tôn nghiêm của ta phải không? Người như vậy ta tuyệt đối không thể lưu trên đời này.......
Lãnh Phi Tuyệt suy nghĩ, khuôn mặt lộ ra mỉm cười lạnh như băng, tròng mắt đen nhánh cũng càng thêm thâm thúy khó lường. Hắn không nói một lời đè kiếm của Hoa Mộ Dung xuống, không để ý trên bàn tay máu tươi còn đang chảy xuôi, chỉ là chờ câu trả lời của nàng —— đương nhiên, bất luận nàng đáp ứng hay không, hắn đều định cô nương thú vị này rồi —— cô nương này dung mạo rất đẹp, vóc người rất tốt, rất thơm, làm cho hắn có cảm thụ khác thường ở trên giường.
Thật là rất lâu không có cảm giác kích thích mà vui vẻ như vậy! Mềm mại như vậy, tốt đẹp như vậy, nhiệt tình như vậy, chặt như vậy…….....
Đêm qua hắn đến khách điếm này chỉ là vì gặp mấy bằng hữu trên giang hồ, nâng cốc vui mừng với bọn họ, thuận tiện thu"Lễ vật" tốt mà mấy ngày trước bọn họ thần bí hề hề nói chuẩn bị cho hắn. Hắn đúng hẹn đi tới phòng Thiên Tự số một, đã sớm làm xong chuẩn bị nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc hoặc là nhìn thấy chim quý thú lạ gì đó, lại không nghĩ rằng gặp được một cảnh tượng làm hắn cả đời khó quên.
Tối hôm qua nữ tử kia rõ ràng bị hạ dược, thân thể ẩm ướt, hồng hồng, nóng lên, ánh mắt cũng rất thanh tỉnh, rất quật cường.
Hắn vốn tưởng rằng đây là cô nương đám hồ bằng cẩu hữu kia của hắn tìm đến cho hắn nhưng lại không nguyện ý phục vụ, nên nhăn mặt cau mày, muốn rời đi, lại thấy nàng kia dùng chiêu thức cực kỳ bén nhọn muốn lấy tánh mạng của hắn —— cũng không phải khoa chân múa tay bình thường.
Đáng tiếc chính là, chiêu thức kia tinh diệu có thừa nhưng lực đạo không đủ. Hắn rất dễ dàng đã chế phục nàng, làm cho nàng ngã vào trong ngực của mình. Hắn không có ngửi thấy được mùi son phấn quen thuộc nhất trên người nữ tử, ngược lại ngửi thấy một hơi thở dược thảo nhàn nhạt —— rất thanh nhã, rất bình thản, lại ngoài ý muốn khơi dậy dục, vọng của hắn. Mặc dù hắn đã sớm duyệt vô số người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn khẩn cấp muốn có được một người như vậy.
Mặc dù nữ tử phía dưới có chút mê ly và cuồng nhiệt, nhưng hắn vẫn là khắc chế mình, làm vô cùng ôn tồn. Khi hắn tiến vào, hắn rõ ràng cảm thấy một trận co quắp và kháng cự —— nhưng nàng không khóc.
Nàng vẫn không khóc.
Vốn tưởng rằng ngày hôm sau gặp gỡ sẽ là vẻ mặt xấu hổ hoặc là rưng rưng khóc sụt sùi, nhưng nàng chỉ rất là tĩnh táo nhìn mình, sau đó rất là không vui lấy ra túi tiền muốn đuổi hắn đi......
Coi ta là diện thủ (trai bao) mà đối đãi à, coi tất cả xuân. tiêu tối hôm qua là một giấc chiêm bao sao?
Tốt, rất tốt!
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy.
Hắn giận quá hóa cười, một phát bắt được kiếm không chút lưu tình đâm tới hắn của Hoa Mộ Dung, không chút để ý đến bàn tay của hắn đã sớm máu tươi đầm đìa. Trong nháy mắt hắn cầm kiếm, hắn đã ý bảo ám thị ngoài cửa sổ đi suất binh bao vây nơi đây, mà chuyện duy nhất hắn cần làm chính là bắt ba ba trong rọ.
Thật là một con chim nhỏ rất đáng yêu…... Đáng tiếc, cánh của nàng sẽ bị bẻ gãy —— không có bất kỳ người nào dám can đảm tổn thương Bổn vương, nàng cũng không ngoại lệ.
Xử phạt nàng thế nào mới tốt đây?
Không bằng, bẻ gãy cánh của nàng thì tốt lắm........
Cho tới bây giờ Lãnh Phi Tuyệt đều không phải là một người thương hương tiếc ngọc, nhưng bây giờ cuộc sống của hắn quá nhàm chán, hắn đột nhiên cảm thấy xuất hiện một vật nhỏ nhanh mồm nhanh miệng chơi đùa với hắn cũng là không tệ. Chỉ mong nàng không nên làm cho hắn cảm thấy nhàm chán quá sớm mới tốt……...
"Người thứ ba lựa chọn phải……. Giết ngươi."
Cái gì?
Hắn mắt thấy môi béo mập của thiếu nữ khẽ mở khẽ đóng, lại không có thời gian phản ứng kịp đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể cũng không tự chủ ngã xuống phía trước. Hoa Mộ Dung nhẹ nhàng tránh đi, tránh được thân thể ầm ầm ngã xuống đất của Lãnh Phi Tuyệt, sau đó dùng chân đá đá khuôn mặt tuấn mỹ của hắn —— không phản ứng chút nào.
Ha hả……. Chẳng lẽ hắn cho rằng ta có thể đả thương người chỉ có kiếm sao? Hắn nhưng là không biết, so với kiếm, độc của ta nhưng là càng có thể đả thương người ở trong vô hình……...
Hoa Mộ Dung suy nghĩ, không chút lưu tình ngắm nam tử nằm trên đất, lấy ra ngân châm, dừng lại ở trên cổ Lãnh Phi Tuyệt. Hai mắt nàng khẽ híp lại, vừa muốn đâm xuống, lại thấy Lạc Băng đẩy cửa vào: "Bệ hạ…..."
"Chuyện gì?" Hoa Mộ Dung thu hồi ngân châm, trầm ổn hỏi.
"Ngài đây là……...."
Lạc Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Phi Tuyệt té xuống đất, nhìn lại một chút Hoa Mộ Dung mặc dù áo quần hoàn hảo, nhưng trên cổ lại có dấu vết khả nghi, chỉ cảm thấy huyết dịch trên người đều sắp sôi trào. Hắn không dám, cũng không nguyện suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Hoa Mộ Dung chỉ là nhìn người trên mặt đất, khẽ cau mày, sau đó hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đột nhiên có một đám người chạy tới khách điếm."
"Chẳng lẽ chính là thủ hạ của người này……..." Hoa Mộ Dung tự lẩm bẩm.
"Cái gì?"
"Vì để tránh rắc rối, hiện tại lập tức rời đi. Đi."
Hoa Mộ Dung nói xong, đơn giản thu thập một chút thì lập tức cùng Lạc Băng leo tường rời đi khách điếm, mà thời gian bọn họ rời đi từ cửa sau, cửa trước lập tức bị một đám binh lính xông vào. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn quốc quân quần áo xốc xếch, té xuống đất, kinh ngạc đến mức kiếm trong tay đều sắp rơi trên mặt đất.
Bọn họ có chút ngượng ngùng nhìn bả vai nửa thân trần của quốc quân, gò má trước mặt đỏ lên (bị Hoa Mộ Dung đạp), môi tái nhợt, cũng theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Cuối cùng, tướng lãnh của bọn họ đi tới trước mặt Lãnh Phi Tuyệt, lập tức ôm lấy hắn, sau đó lớn tiếng ra lệnh: "Hôm nay thấy tất cả đều không thể truyền đi, biết không?"
"Biết!"
————— tuyến phân cách —————
Khi Lãnh Phi Tuyệt tỉnh lại, đã là chạng vạng tối ngày hôm sau. Hắn mở mắt, có chút nghi ngờ phát hiện mình đã ở cung điện, mà khí lực thân thể hắn giống như bị rút sạch . Hắn nghiêng đầu hồi tưởng tất cả đã xảy ra, ánh mắt lạnh lùng, môi cũng nâng lên nụ cười chế nhạo. Hắn vén chăn lên đứng dậy, đi tới trước bàn, bằng vào trí nhớ của mình vẽ ra bức họa thiếu nữ trong trí nhớ kia, sau đó giao nó cho thủ hạ.
"Quốc chủ, đây là………."
"Tìm được nữ nhân này." Lãnh Phi Tuyệt cười nói: "Tìm được, sau đó...... Giết nàng."
"Dạ."
Xâm phạm tôn nghiêm của ta phải không? Người như vậy ta tuyệt đối không thể lưu trên đời này.......
Bình luận truyện