Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 124: 9 năm 10 tháng lẻ 1 ngày



Sơ Tướng quân là người đam mê binh pháp, nửa tháng trước Tư Nguyệt đã tự tay chép ra một quyển binh pháp Tôn Tử đem tặng cho bà ta khiến ngày ngày bà đều muốn chạy tới vương phủ đổi ẩm trao đổi. Nay tuy trước mắt có Định Vương tạo phản nhưng xét cho cùng chỉ có 5 vạn quân thực sự không đáng để Tư Nguyệt và Sơ Tướng quân để vào trong mắt vì vậy Sơ tướng quân lại quấn lấy Tư Nguyệt nghiên cứu binh pháp.

Thời điểm Mạc Thương đem quân trở về nhiều lần bị tập kích, mặc dù không có thương tích đáng ngại nhưng rất mệt mỏi nên hắn và Tư Nguyệt đến lều của Sơ Tướng quân một hồi liền trở về lều nghỉ ngơi, để lại Tư Nguyệt và Sơ Tướng quân đàm luận.

Sơ Tướng quân là mãng phụ ( phụ nữ lỗ mãng ) tinh lực dồi dào một lần đàm luận là hơn nửa ngày mãi đến khi trời thật tối mới thả Tư Nguyệt, chỉ hận không thể bàn luận xuyên đêm.

Lều của nàng ngay cạnh lều Hạ Trác và Mạc Thương, lúc đi ngang qua lều của Hạ Trác thì thấy bên trong còn sáng đèn, nàng vén tấm vải bố ngăn ở cửa lên thì thấy Hạ Trác đang ngồi xem sổ sách, bộ dạng rất nghiêm túc : " Huynh chưa ngủ ?"

Hạ Trác khoác một chiếc áo bào màu trắng bên ngoài, trung y bên trong buộc rất lỏng để lộ ra bờ ngực trắng muốt, đầy tinh tế : " Ta đang xem sổ sách Hạ Lan Tích Vũ đem về. Sơ Tướng quân chịu thả nàng về rồi sao ?" Hắn câu môi cười.

Tư Nguyệt đi đến ngồi bên cạnh hắn, tùy tiện cầm lấy một quyển thu chi : " Sơ Tướng quân là người có tài, nhiệt huyết không tệ." Nàng lật lật mấy trang, khẽ kinh ngạc : " Sinh ý dường như rất tốt ?" Lúc Hạ Lan Tích Vũ nói muốn đến Thương Long quốc mở ra giao thương nàng chỉ nghĩ hắn muốn giải quyết chuyện riêng nào ngờ việc làm ăn ở đó lại phát triển tốt đến vậy.

Hạ Trác rút một tấm bản đồ da dê từ trong một quyển sổ lớn đặt lên bàn, vuốt vuốt cằm nói : " Không nói đến mấy phường tơ tụa, châu báu, cơ hồ buôn bán vũ khí, lương thảo ở đó dường như rất tốt. Thương Long quốc trái có Thanh Loan, phải có Tần quốc, xung quanh là các tiểu quốc vô cùng hiếu chiến, chính là nơi thích hợp để phát triển." Sau đó hắn chỉ vào mấy chấm đỏ trên bản đồ da dê, chính là nơi tập trung các phường buôn bán của Thiên Hải Lâu. Không chỉ có ở Thương Long quốc mà còn có các Tiểu quốc lân cận.

Tư Nguyệt nhìn mấy chấm đỏ trên bản đồ, nhàn nhạt cười : " Huynh đem Khiếu Vân ở Quy Hải Sơn và Minh Nguyệt Hải đến Thương Long quốc tiếp quản một chuyến, đồng thời thỏa thuận buôn bán vũ khí, lương thảo với càng nhiều tiểu quốc càng tốt. Tốt nhất là khiến Thương Long quốc loạn thành một đoàn."

Hạ Trác ngưng ngưng mi, gật đầu : " Bất quá Minh Nguyệt Hải quản lý sổ sách Thiên Hải Lâu như đã quen, Hàn Dực lại ở Tần quốc, nếu để Minh Nguyệt Hải đi cơ hồ không tốt lắm." Mặc dù Thiên Hải Lâu có Tư Không Hạ nhưng dạo này ba lão nhân Lạc Thanh Dương, Cổ Phi và Tư Không Hạ như đã muốn gác tay hưởng thụ, bây giờ kêu ông ra mặt sợ là khó tiếp quản được.

" Không sao, Hạ Lan Tích Vũ đã về, huynh trước cùng hắn thay Minh Nguyệt Hải tính toán sổ sách. Cho Từ Thiên đi theo Minh Nguyệt Hải lại để Hạ Lan Tích Vũ bố trí thêm một ít người của hắn, Thương Long quốc hiện nay không khác gì long đàm hổ huyệt, vẫn nên chú ý." Tư Nguyệt phất tay, " Lấy cho ta bản đồ ngũ quốc."

Hạ Trác đi tới một cái tráp nhỏ đặt bên cạnh rương sổ sách lấy tấm bản đồ ngũ quốc trải rộng trên bàn. Tấm bản đồ này cũng giống tấm bản đồ da dê do Hạ Lan Tích Vũ đưa, những phường buôn bán của Thiên Hải Lâu đều được đánh dấu bằng một chấm đỏ.

Vệ quốc là nơi đặt nền móng đầu tiên, hiện tại khắp các thành thị lớn nhỏ đều có phường buôn bán tơ lụa, châu báu, tửu lâu và kỹ viện của Thương Hải Lâu. Bởi vì có Hành kim lệnh nên việc mở mấy trang bảo tiêu cùng ngân hàng tư nhân đều rất thuận lợi, sinh ý trải rộng khắp nơi.

Thanh Loan quốc trước kia là nhờ vào Ám Nguyệt Minh của Mặc Băng Quân cùng với Hoàng Thương lệnh mở rộng giao thương, sau đó Tư Nguyệt trở thành Tiêu Dao Vương liền khai thông rất nhiều phương diện, tuy nhiên một số sinh ý hắc đạo như sòng bạc, cho vay nặng lãi,...nàng đều nghiêm cấm tuyệt đối. Hiện tại ở Thanh Loan quốc Tư Nguyệt có thể nói là phú khả địch quốc ( giàu ngang một nước ), cho dù Tử Giai sơn trang của Tử Giai Âu Thần cũng tuyệt không nhiều chi nhánh bằng nàng.

Lại nói Tần quốc, hoàng đế nước Tần đa nghi, thâu quyền mặc dù có Trường Tôn Mạch giúp đỡ nhưng ngoại trừ mở một số phường tơ lụa, trang sức, Thiên Hải Lâu vẫn không thể chiếm được chút lợi ích nào. Hàn Dực ba lần bốn lượt cầu kiến đều không thành, hiện này vẫn ở tại nước Tần ra sức thâu tóm thương quyền ( quyền lực giới thương nghiệp ), thật sự là thất sách !

Trái lại Thương Long quốc trong tay Hạ Lan Tích Vũ chỉ hơn nửa năm đã phát triển đến phong sinh thủy khời, sinh ý dối dào.

Cuối cùng là Tề quốc, Tư Nguyệt nhìn Tề quốc trên bản đồ thậm chỉ một chấm đỏ cũng không có, lập tức rơi vào trầm tư. Giao thương Tề quốc cơ hồ đều nằm trong tay Mộc Sát Sơn Trang, đến cả Tử Giai Âu Thần cũng không thể xen vào, xem ra phải cẩn thận suy nghĩ một phen.

Hạ Trác thấy nàng chăm chú nhìn Tề quốc, biết nàng có một đoạn thời gian ở trong hoàng cung nước Tề, nghĩ nghĩ một lúc liền nói : " Hoàng đế nước Tề và Lăng Vương như nước với lửa, chúng ta có thể dựa vào chuyện này kiếm chác một chút." Tuy nói triều đình và giang hồ nước sông không phạm nước giếng song thật sự mà nói, tứ đại sơn trang trong giang hồ cho dù là hoàng đế một nước nghe danh cũng phải kính nể ba phần, đó là ma lực của tiền bạc !

Nàng chợt nhớ ra một chuyện : " Phải rồi, lần trước đã tra ra là kẻ nào hướng Quy Hải Sơn thua mua binh khí chưa ?"

Hạ Trác nói : "Thám tử phái đi vẫn chưa có tin tức nhưng một số manh mối đều hướng tới Hàm Vương và Kiều gia. Ban đầu thám tử đều tập trung vào Lăng Vương nên khó tránh một số thiếu sót."

" Hàm Vương ?" Nàng nhướn mày, dường như chưa bao giờ nghe nhắc đến tên người này, lẽ nào là chân nhân bất lộ tướng.

Hạ Trác vuốt vuốt cằm, tuy biết nàng sẽ không để ý tới mấy tên ngựa đực hoàng đế nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái : " Hàm Vương là con thứ bảy của tiên hoàng Tề quốc, luôn sống ở đất phong. Có lẽ gần đây hoàng đế nước Tề tranh đấu gay gắt với Lăng Vương nên Hàm Vương kia muốn "ngư ông đắc lợi"."

Tư Nguyệt gật gật đầu : " Vậy cứ để thám tử tiếp tục tra, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Nhớ tới nam nhân mỗi ngày đều phải tranh tranh đấu đấu kia, lòng nàng hơi chùn lại. Mặc dù hắn có phần "độc ngã duy tôn" ( ích kỷ ) nhưng vẫn là minh quân, nếu có thể nàng cũng muốn Thanh Loan quốc và Tề quốc quan hệ tốt một chút.

Hạ Trác nhìn nàng đương trầm tư, khuôn mặt dưới ánh nền trắng nõn hơn cả dương chi bạch ngọc, phút chốc có chút si mê.

Tư Nguyệt cảm nhận được đạo ánh mắt của hắn, thật lâu sau mới hỏi : " Hạ Trác, huynh theo ta bao lâu rồi ?"

" 9 năm 10 tháng lẻ 1 ngày." Hạ Trác mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như tinh tú trải dài, sợi tóc ngả nghiêng bên vai, phảng phất phong thái tao nhã tuyệt luân.

Nàng nhàn nhạt nói : " Huynh có bao giờ nhớ nhà không ? Nhớ cha mẹ của huynh." Hạ Trác không giống Mạc Thương, hắn vốn có gia đình của chính hắn nhưng cuối cùng lại từ bỏ để đi theo nàng.

Hạ Trác đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, cười nhạt : " Bọn họ không phải là cha mẹ của ta. Đối với ta, nơi nào có nàng nơi đó mới là nhà." Hắn là một đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm, kẻ gọi là cha mẹ chẳng qua chỉ muốn hắn trở thành công cụ tạo thanh thế cho bọn họ mà thôi. Năm đó hắn gặp nàng, đều là hai đứa trẻ bị áp bức gánh nặng, không ngờ cuối cùng lại bị buộc vào nhau rong ruổi trên thương trường suốt mười năm.

Nàng quay đầu lại, phượng mi nhìn hắn thật sâu, dịu dàng cười : " Chỉ cần bên nhau thì nơi nào cũng đều là nhà." Nàng và Hạ Trác, Mạc Thương cùng lớn lên, trải qua vô số phong ba, vô số tai ương mới đến được ngày hôm nay. Bọn họ thực sự đã trả giá quá nhiều vì nàng !

Nụ cười của nàng tựa như mai khôi hoa khai ( hoa hồng nở rộ ), phi thường kiều diễm, Hạ Trác không kiềm được hôn lên môi anh đào đỏ au, bàn tay ôm chặt như muốn khảm nàng vào lồng ngực.

Thân thể nàng khựng lại nhưng không đẩy hắn ra, hé môi để lưỡi hắn tiến vào. Cả hai đều muốn hút hết vị ngọt trong miệng đối phương, hơi thở gấp rút chỉ hận không thể hòa vào nhau làm một. Bàn tay Hạ Trác không an phận sờ xuống eo nàng, cảm giác mềm mịn như tơ ập đến khiến thân thể cả hai càng nóng hơn.

Hắn liếm liếm môi nàng, di chuyển xuống cổ. Chiếc gáy trắng nõn, tinh mịn khiến người ta chỉ muốn hung hăng mà cắn. Hắn hôn nhẹ lên cổ nàng, lại mút mấy cái đến khi ửng đỏ mới thôi : " Ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng..." Hắn thì thào, giọng nói mang theo tia dục vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện