Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 72-3: Lại kéo lên giường (3)



“Ngươi là ai?” Tiểu cô nương nấp sau lưng Diệp Minh, chỉ lộ ánh mắt trong suốt tìm tòi nhìn nam tử vừa bước vào.

“Ai cho ngươi đi loạn!” Diệp Minh trầm sắc mặt, người này cũng thật vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt ko dùng  mặt nạ, lại còn nghênh ngang đi loạn.

“Ha ha” Tiếu Mặc cười khan một tiếng, ánh  mắt vẫn dào dạt hứng thú nhìn về phía tiểu cô nương kia.

“Ta là ngửi thấy mùi mỹ nhân mà tới, cũng chỉ tới xem thôi. Diệp huynh ko cần quá căng thẳng.”

“Hiện tại chiến sự chưa yên, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta.” Diệp Minh vạn lần ko hiểu, bao nhiêu bình tĩnh, bao nhiêu khôn khéo của hắn, tại sao khi đứng trước người này thì lập tức vỗ cánh bay đi?

“Hừ! Ta đây lập tức rời đi, xem ngươi có thể làm gì!” Tiếu Mặc cười đến đáng đánh đòn, ánh mắt đắc ý nhìn Diệp Minh khiêu khích. Y thích nhất là bộ dạng tiểu tử kia tức giận đến phát hỏa mà ko cách nào bộc phát.

“Ấu trĩ!” Âm thanh phiêu đãng từ bên ngoài truyền vào, cửa trướng bay lên làm lộ bóng dáng đỏ rực ở bên ngoài.

“Lăng Nhi!” Tiếu Mặc như sói đói ba năm vồ vấy thiếu nữ, ko khách khí hôn lên má nàng một ngụm =.=

Sắc mặt Diệp Minh cứng đờ, trong lòng có gì đó nhói nhói, thật ko dễ chịu, lại thật nhanh biến mất. 

“Ta chán đến chết rồi!” Tiếu Mặc lộ là khuôn mặt ủy khuất nhìn Lãnh Lăng Lăng, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt như có như ko liếc về Chiêu Dương đang đi tới. Chỉ thấy nam nhân kia ngày thường là mặt than, hiện tại lại càng thêm tăm tối. Hừ, ngươi dám làm nữ nhi nhà ta đau lòng, cũng đừng nghĩ sống thoải mái!

“Minh ca ca, những người này là ai?”

Tiểu cô nương Lục Ngạc luôn ở một bên âm thầm đáng giá, nam tử kia nhìn như vô hại, lại toát lên vẻ tà mị hiếm thấy ở nam tử, rõ ràng là một bộ dạng lưu manh. Nàng ko thích kiểu nam nhân như vậy. Nhưng là… Minh ca ca từ khi người đó xuất hiện ánh mắt liền ko rời đi. Hơn nữa, nàng cùng Minh ca ca từ nhỏ lớn lên, lại chưa từng thấy huynh ấy bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy, lúc nào cũng là bộ dạng cười đến ôn hòa, nhưng ý cười ko chạm đến đáy mắt. Thế mà, nàng thấy rõ vẻ mặt cứng ngắc của Minh ca ca khi nhìn thấy nam tử kia hôn lên má cô nương áo đỏ. Ánh mắt trong suốt của tiểu cô nương hoảng loạn một chút, liền lập tức khôi phục bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

“Tiểu mỹ nhân, ca ca có đại mỹ nhân rồi, ko chơi cùng ngươi nữa. Ko cần sợ hãi.”

Tiếu Mặc vẫn bày ra một bộ dáng lưu manh, nói xong liền ôm eo Lăng Lăng điểm chân bay mất, xem nhẹ khuôn mặt đen sì của Chiêu Dương kia.

“Ngươi càng ngày càng ấu trĩ!” Lăng Lăng ko biết nên nói gì với kẻ dở hơi này.

“Lăng Nhi chê gia sao?” Tiếu Mặc càng ko nghiêm chỉnh, bàn tay vuốt nhẹ cằm nhỏ thiếu nữ, cười đến vô lại. Y thích mỹ nhân, cũng đâu phải lỗi do y, đúng ko?!

Lãnh Lăng Lăng dứt khoát khinh bỉ kẻ mặt dày kia. Rõ ràng là trước kia có chút thô lỗ, nhưng đâu có mặt dày vô sỉ như vậy. Hiện tại thành cái bộ dáng này, tương lai làm sao lập gia đình?

Trong nhã gian một tửu lâu trong thành, Tiếu Mặc trợn mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, miệng cũng ko ngậm lại nổi. Nha đầu này, thật muốn điên rồi sao? 

“Ngươi lặp lại lần nữa?”

“…” Ngược lại Lăng Lăng im lặng, chỉ quăng cho y một cái nhìn …ừm, là xem nhẹ.

“Lãnh Lăng Lăng ngươi điên rồi sao? Trên đời này thiếu gì người, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì hắn, có đáng ko?”

“Ta ko vì ai hết.”

“Mẹ nó ngươi còn muốn lừa mình dối người!” Ân đại gia rất thô lỗ một đập tan nát chén trà trên bàn.

“Ngươi nói ko vì ai, một mình ngươi lên thiên sơn lạnh lẽo đó làm gì? Luyện công? Đừng quên ta cùng ngươi lớn lên!”

“Tiếu Nhi…”

“Ta ko cho phép ngươi đi.”

“…”

“Lăng Lăng, cùng lắm ta đưa ngươi về đến sơn cốc, ẩn thế lánh đời, sau này ko gặp lại hắn nữa, được ko?”

Lăng Lăng vẫn trầm mặc ko nói. Nàng sớm biết Tiếu Nhi sẽ phản đối, chỉ ko ngờ tới y phản ứng mạnh như vậy. 

“Thiên sơn địa phương kia quanh năm lạnh giá, một người cô quạnh ngươi làm sao mà sống? Cho dù ta đồng ý, cha mẹ ngươi sẽ bằng lòng sao? Vũ Nhi sẽ chịu để ngươi đi sao? Ngươi chỉ vì nam nhân kia, mà khiến họ thương tâm sao?”

“Lăng Nhi nghe lời ta, ko đi Thiên sơn nữa, được ko?” 

Lăng Nhi từ nhỏ đã quật cường đến đáng sợ, có thể nói suy nghĩ và hành động của nàng ấy luôn có một chút khuynh hướng cực đoan. Năm đó Lãnh gia phu phụ sủng nàng ấy như viên ngọc quý trên tay, mà tiểu nha đầu kia, một mực lẽo đẽo đi sau đồ đệ của cha nàng ấy, chính là Chiêu Dương kia. Tiểu tử kia rõ ràng từ nhỏ xem nàng như bảo bối, nâng trong  tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, ko ngờ sau khi trưởng thành lại càng ngày càng xa cách, cuối cùng dứt khoát rời Lăng Phượng sơn. Năm đó, Lăng Nhi sáu tuổi. Tiểu cô nương cùng y lớn lên, sau một đêm như hoàn toàn thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười cũng ko chạm đến đáy mắt. Một năm sau đó, Vũ Nhi mất tích, Ảnh tỷ cũng rời đi nhân gian. Đó là quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời y cùng Lăng Nhi, hai người vẫn dìu đỡ nhau chật vật bước qua. Chỉ là y biết, vết thương trong lòng Lăng Nhi chưa lúc nào khép miệng. Chiêu Dương hai chữ này, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng thiếu nữ. Mà nàng cũng thật cố chấp, nhiều năm như vậy, vẫn biết sẽ nhận lấy đau thương, vẫn một mực ko bỏ xuống đoạn tình cảm này.

“Lăng Nhi, khóc cùng ta, có được ko?” Tiếu Mặc đem thiếu nữ đang trầm mặc ôm vào lòng. Trong lòng ko khỏi than thở, Vũ Nhi ko biết từ đâu học được nuốt máu trở lại bụng, mà nha đầu này lại tự mình luyện thành công phu nuốt nước mắt vào tim. Người cùng y lớn lên, ai cũng ko bình thường!

“Tiếu Nhi, ko cần…”

“Hắn ko đau lòng ngươi, ta đau, Vũ Nhi đau, cha mẹ ngươi đau. Đừng đau khổ như vậy, có được ko?”

“Tiếu Nhi…”

Lăng Lăng vùi mặt trong ngực Tiếu Mặc, bờ vai run run, nhưng nước mắt thủy chung ko cách nào rơi xuống. Mười năm, nàng truy hắn đã mười năm rồi. Dương ca ca của nàng, Dương ca ca hứa một đời yêu thương nàng ko chút lưu tình dứt tay áo rời đi, mặc cho nàng khóc lóc. Mười hai năm trước năm trước hắn rời đi, ngần ấy năm cũng ko trở lại Lăng Phượng sơn. Phụ thân nàng khó khăn lắm mới gọi được hắn về núi, chỉ nghe rằng ông muốn hắn thành thân cùng nàng, hắn lại quyết tuyệt mà bỏ đi, thậm chí một lời chào hỏi cũng ko lưu lại. Nam nhân vô tình đó, có gì đáng cho nàng lưu luyến? Làm sao đáng cho nàng đau khổ? Nhưng là…trái tim suốt những năm qua đã đau đến chết lặng.

“Xong chuyện ở đây, ta đưa ngươi đi sơn cốc. Ngàn vạn lần đứng một mình đi Thiên sơn, hứa với ta.”

Thiếu nữ vẫn trầm mặc ko nói, nhưng hàn khí quanh người nàng đã tản đi một nửa khiến Tiếu Mặc yên tâm ko ít. Nha đầu này cái gì cũng ko nói, nhưng tâm chính là mềm như đậu hũ, dùng tình cảm đả động nàng trăm trận trăm thắng.

Ko ai thấy từ gian phòng cách vách, huyền y nam nhân rời đi, bước chân y có chút lảo đảo ko vững, đôi vai run run như đang gánh chịu sức mạnh gì to lớn lắm. Ko ai nhìn thấy đôi mắt hằn lên tơ máu đầy thống khổ cùng càng nhiều bất lực. Nàng chỉ là một đứa trẻ, có thể ko hiểu chuyện, người làm cha kia sao cũng theo nàng hồ đồ? Hắn và nàng, làm sao có thể? Hắn nguyện mang theo đau khổ rời đi, tại sao nàng ở lại cũng phải đau đớn như vậy?

“Tiếu Nhi, động tâm thật đau khổ. Ngươi ngàn vạn lần đừng động lòng.”

Hồng y bên cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào người nàng, lại càng thêm quạnh quẽ tịch liêu. Giọng thiếu nữ nhẹ như gió, đến khi nhìn lại, chỉ thấy còn một cái bóng xa xa.

Tiếu Mặc thở dài một hơi, y thực muốn  lập tức trở về lôi tên Chiêu Dương kia ra cùng đánh một trận. Y còn nhớ được, trước khi Lăng Nhi sáu tuổi, tiểu tử đó lúc nào cũng bày ra bộ dạng gà mẹ che chở, ko cho người ta khi dễ Lăng Nhi. Tại sao vừa lớn lên một chút liền trở mặt ko nhận người rồi? Con người là một loài động vật kỳ quái, luôn kiêu ngạo chính mình  hơn loài khác ở trí tuệ, sau cùng lại bị chính trí tuệ đó làm cho phiền muộn. Thực sự quá mâu thuẫn.

“Tiếu Vô Nhan? Là Tiếu Vô Nhan đúng  ko?”

Giọng nói thánh thót như châu ngọc lại khiến Tiếu Mặc đang cảm khái chợt cảm thấy lông măng trên người đều dựng đứng. Này…này…

“Vị cô nương này…là nhận nhầm người đi?” 

“Thật đúng là huynh rồi! Ta ko có nhận nhầm mà! Quản gia ngươi thấy chưa?”

“Thiếu chủ, người này…”

Vị quản gia bên cạnh nhìn nam tử thanh tú kia, lại nhìn sang chủ nhân ngờ nghệch nhà mình, thập phần rối rắm. 

“Tiếu ca ca ko cần bỏ mặc Cẩn Nhi, muội hứa sẽ nghe lời mà. Tiếu ca ca trở về làm tân lang của Cẩn Nhi đi.”

Tiếu Mặc cố gắng làm ngơ mồ hôi đã ướt lạnh cả sau lưng, khóe miệng treo lên nụ cười ngạo mạn giễu cợt thường thấy. 

“Vị lão bá này, thì ra tiểu thư nhà ngươi nơi này có vấn đề” Vừa nói tay liền chỉ chỉ lên đầu. “Chẳng  lẽ các ngươi nơi đó cũng  hỏng rồi hay sao?”

Cười như ko cười, ánh mắt ko chút độ ấm khiến lão quản gia bị dọa đến nhũn chân. Lão cũng  thật xui xẻo đi! Người này trước khi rời đi đã nói rõ ràng ko mong gặp lại, tại sao lão lại hộ tống thiếu chủ đi tìm người cơ chứ!

“Xin lỗi công tử, là thiếu chủ nhà ta nhận nhầm người.” Lão quản gia một bên lau mồ hôi, miệng ko ngừng xin lỗi. Ôn thần này, lão ko dám dây dưa.

“Tiếu ca ca ko cần ghét bỏ Cẩn Nhi.” Cố tình vị cô nương kia thật cố chấp, nước mắt như châu ngọc rớt xuống, muốn bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu thương tâm.

“Vị cô nương này là một cô nương tốt, cần gì cố chấp như vậy.” Tiếu Mặc vẫn cười như ko cười, chỉ là ánh mắt nhìn vị cô nương kia có thêm chút ít cảm xúc.

“Ko cần nói nữa! Cả đời này Vương Cẩn Ngọc ta ko phải huynh ko cưới!”

Tiếu Mặc nhàn nhạt thu lại chút cảm xúc ít ỏi trong đáy mắt, cười lạnh nhìn vị cô nương đang khóc đến hoa lê đái vũ kia. Thật tâm của nàng có mấy phần y ko rõ, nhưng cha nàng ở Đường môn đang ở vị trí nào y lại phi thường nhìn rõ. Hư tình giả ý, xót thương của y ngay từ đầu đã cho ko đúng chỗ.

“Ồ, ngươi nói xem, ngươi có điểm nào xứng với ta?” Ánh mắt Tiếu Mặc vẫn lạnh lùng như vậy, khóe môi kéo lên một đường cong tà mị, ngón tay nâng cằm  thiếu nữ.

Vương Cẩn Ngọc bị cái nhìn lạnh lẽo chiếu tới, tâm như bị ném xuống hố băng, trong lòng ko hiểu sao tràn lan cảm giác sợ hãi. Người này, tàn nhẫn của y, tuyệt đối tỷ lệ thuận với số lần y cười. Ba chữ Tiếu Vô Nhan, chưa bao giờ là nói đùa.

“Tiểu nữ tuy tài sơ học thiển, nhưng cũng là bậc kỳ nữ, xin hỏi có điểm nào ko xứng với công tử?”

Giọng nói phụ nhân (người phụ nữ có tuổi) trầm trầm mà đầy nội lực khiến Tiếu Mặc bất ngờ. Vừa nhìn lại, phụ nhân y phục đỏ như lửa, ánh mắt đang híp lại nhìn y đầy địch ý.

“Mẫu thân…” Vương Cẩn Ngọc ngơ ngác nhìn phụ nhân xinh đẹp.

Đại khái Tiếu Mặc đã hiểu ra vài phần. Vị này là Vương phu nhân đi! Năm xưa Vương Kiệm khi đó còn là Môn chủ một nhánh nhỏ của Đường môn vin vào cành cao Vương phu nhân này mà có được một vị trí trong mười hai đường của đường môn. Sau đó lại di tình biệt luyến, trái ôm phải ấp, vị nữ hào kiệt này, đại khái là ko chịu được khuất nhục đó, bỏ lại nữ nhi tám tuổi mà rời đi. Nhân vật này vài năm qua trên giang hồ chưa từng cất lên sóng gió, hôm nay gặp mặt, quả thực thâm tàng bất lộ.

“Tiếu Vô Nhan gặp qua Vương phu nhân.” Trên môi Tiếu Mặc treo lên nụ cười nhàn nhạt quen thuộc. Trong lòng lại mắng Lãnh  Lăng Lăng đến ngàn lần. Gia vì ngươi mà đến đây, hiện tại gặp rắc rối, ngươi đi đằng nào rồi hả?

“Thì ra là Tiếu Vô Nhan, chẳng trách lại ngông cuồng như vậy.”

“Phu nhân quá khen.”

“Có điều, ta từ xa nghe được công tử nói tiểu nữ ko xứng với ngươi. Lời này nghe thật ko vào tai.” Vương phu nhân ngoài cười trong ko cười mà nói. Đời này bà chỉ có một nữ nhi, ai cũng ko được nói xấu nó.

“Ờ, đại loại ko phải kiểu ta thích, liền ko xứng thôi!” Tiếu Mặc khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, nụ cười vẫn luôn ko chạm đến đáy mắt.

“Ngươi…” Vương phu nhân thực sự tức giận, bà sinh ra trong gia đình hào môn, từ nhỏ tư chất hơn người, có khi nào bị người ta chọc giận? Tiểu tử này thế nhưng dám chê bai nữ nhi của bà, có khác gì tát vào mặt bà một bạt tai? (ta thấy thím này ATSM v~)

“Quả là tuổi trẻ tài cao. Lão phu trực tiếp nhận ngươi làm con rể. Thế nào?”

Âm thanh ồm ồm đầy nội lực khiến Tiếu Mặc thật dở khóc dở cười. Chỉ là một nữ nhi, có cần thiết bày ra thế trận này. Một Vương phu nhân y đã ko nắm chắc được vài phần thắng, thêm một Vương Kiệm nữa, là muốn ép chết người sao?

“Hai vị tiền bối thật thích đùa. Thứ cho Tiếu ko có sức phụng bồi.” Đấu ko lại liền chạy. Tiếu Mặc tự nhận một mình ko đánh lại hai con hổ kia, còn ko chạy, chẳng lẽ đợi người ta bắt về bái đường?

Về đến doanh trại, Tiếu Mặc phiền muộn nhìn tiểu cô nương Lục Ngạc cùng một nữ nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ. Ai nha vị cô nương kia có chút quen mắt.

“Sao doanh trại có nhiều nữ nhân như vậy?” Tiếu Mặc túm lấy tay một tiểu binh lính đi ngang qua, ánh mắt đầy uy nghiêm.

“Bẩm…Bẩm Vương gia, là…là gia quyến của Diệp công tử.” Bạn học binh lính quả thật bị dọa cho nhũn chân.

Tiếu Mặc phất tay trở về doanh trướng của mình, trong lòng dấy lên chút phiền muộn vô căn cứ.

Ân Tiếu Mặc có nằm mơ cũng ko ngờ đến Vương gia phu phụ  thế nhưng tìm được đến quân doanh! Không đúng! Ở nơi này y chính là mang khuôn mặt của Mạc Kỳ Phong! Bọn họ như thế nào tìm tới?

Tiếu Mặc xiết chặt lá thư trong tay, ánh mắt khẽ động, mảnh giấy trên tay hóa thành tro bụi bay bay. Cảm giác bị người bức bách này thực ko dễ chịu!

Trong lúc nóng đầu, Ân đại gia đã làm ra một chuyện khiến y cả đời bị hai tiểu thanh mai của mình giễu cợt, cũng là ngã rẽ ngang trái nhất của cuộc đời Ân đại gia Tiếu Vô Nhan.

Hai nữ nhân thành một cái chợ, Diệp Minh sâu sắc lĩnh ngộ triết lý này rồi! Trước một Lục Ngạc, sau một Nghễ Nhi, lão cha hắn sợ hắn đời này ko thú thê hay sao? Hai nữ nhân đem doanh trại ngập mùi chiến đấu, mấy ngày qua hết trừng mắt, hiện tại tiến đến nói mát mẻ nhau, mặt mũi của hắn bị họ đem quăng sạch rồi. Lại cố tình tiểu tử kia ba ngày trước ko nói ko rằng một đường biến mất, một chút tin tức cũng ko lưu lại, khiến hắn tâm trạng càng ko yên. Người nọ rốt cuộc biến đi đâu? Vương gia còn chưa có trở lại, y như thế nào tắc trách như vậy? Lại nói đến Chiêu Dương, từ ngày Hồng y nữ tử kia xuất hiện, tên nhãi kia thế nhưng trở nên như con rối, sắc mặt lúc nào cũng khó coi muốn chết. Ai ai thật là ngột ngạt đến chết mà!

Diệp Minh trong lòng ko kiên nhẫn, ngoài mặt lại càng bồn chồn. Loại biểu hiện này càng khiến cho tâm trạng Diệp lão thêm hoang mang. Con trai của lão….có khi nào…?

Bách Hoa Lâu

Nửa đêm, khác với mọi con phố trong trấn huyện biên cương xa xôi này, ngõ Bách Hoa chính là càng khuya càng nhộn nhịp. Trên ban công, các cô nương mềm mại như nước, tươi mát như gió xuân đứng bên lan can, cánh tay ngọc ngà nửa ẩn nửa hiện đầy dụ hoặc. Hương son phấn phảng phất đến tận ngõ ngách nhỏ nhất. Ma ma Bách Hoa lâu đang tươi cười như hoa, nhịn nhàng  đón các quý công tử đến nơi này tìm niềm vui.

Trong căn phòng hoa lệ nhất của Bách Hoa lâu, thật kỳ lạ ko hề có nến đỏ huân hương như những căn phòng khác. Mà nữ tử trong căn phòng này…haizz, thật làm xấu mặt các cô nương nơi này. Nữ tử một thân sa y mềm mại, mái tóc đen dài buông xõa tự do chảy trên làn vai mềm, một nữ tử như vậy ở nơi dung chi tục phấn này, muốn bao nhiêu yêu mị liền có bấy nhiêu yêu mị. Tất nhiên là nếu bỏ qua đôi chân ngọc đang gác lên mặt bàn cùng tướng ăn có chút ko nỡ nhìn kia của nàng.

“Lão tổ tông a, người đã ở nơi này ba ngày rồi, rốt cuộc…” Ma ma lão bản có chút nóng nảy. Nhìn đi nhìn đi, nàng  ở đây chiếm căn phòng thượng hạng nhất, ăn thức ăn ngon nhất, uống rượu lâu năm nhất. Này là ko cho bà làm ăn nữa sao?

“Ma ma a ta cũng là vạn bất đắc dĩ nha. Nơi này của ngươi thật sự quá hôi, nếu ko cùng đường, ta tuyệt ko tìm loại địa phương này mà trú chân đâu.”

Này….này là cái lẽ gì? Ngươi ăn của ta ở của ta, lại  lập tức trở mặt chê bai này nọ. Lão ma ma nhiều năm qua đã sớm luyện thật tốt công phu mặt cười, lúc này trên nụ cười dường như xuất hiện vết nứt, đây chính là tức chết người ko đền mạng mà. Nếu ko phải hộ vệ của nơi này ko một ai chịu được quá hai chiêu của nàng ta, bà mới ko cần nuốt xuống ngụm ác khí này đâu!

Bên dưới lao xao tiếng reo phấn khích của đám oanh oanh  yến yến. Loại ồn ào này ko ngày nào ko có, chính là tại sao hôm nay lại vọng đến tận đây? Vị cô nương cau mày thiếu kiên nhẫn. Nam nhân, đến nơi này sẽ chân chính lột xuống vẻ ngoài đạo mạo phóng khoáng, để lộ bản chất của mình. Như lời vị ma ma kia nói, nam nhân ấy à, đều chỉ một dạng cả thôi. Nàng chán ghét hương vị son phấn nơi này, cũng chán ghét nam nhân đến nơi này tầm hoa vấn liễu, nhưng là…thật sự rất náo nhiệt nha!

“Ma ma, ta đi dạo một chút.” Lời nhẹ tựa bông, lại như một tảng đá quật xuống lòng ma ma lão bản.

Dạo em gái ngươi! Ngươi đi dạo? Cô nương của ta làm sao tiếp khách? Bà cũng ko có quên ba ngày trước người này bước vào khiến tất cả danh bài của bà đình công ko chịu tiếp khách khác đâu!

Ai ngờ đến ôn thần kia dường như ngay lập tức quay trở lại, sát khí trên người nồng đậm thêm vài phần khiến ma ma lão bản sợ đến tái mặt. Bà chỉ là người làm ăn kiếm tiền, sao lại dây phải loại người này cơ chứ?!!

“Ko cho phép người nào đến gần!” Âm thanh trong gió, ma ma lão bản ngây ngốc nhìn cánh cửa khép kín ngay trước đầu mũi bà. Tai họa! Chính là tai họa a!

Thiếu nữ hai mắt như phun lửa, chằm chằm nhìn nam tử đang cười cợt phong lưu, chỉ hận ko thể một cước đá chết hắn.

“Cô nương cũng thật vội vàng nha! Nàng nhiệt tình như vậy làm gia thật xấu hổ.”

Xấu hổ em gái ngươi! Lão tử muốn giết ngươi! Giết cả cha ngươi ko quản ngươi đến nơi đến chốn!

“Chụt!” Thiếu nữ như hóa đá! Nàng…nàng  thế nhưng bị người ta hôn lén!

“Cô nương, nàng thật mềm nha!”

Mẹ nó! Nàng phải ở đây trốn chui trốn lủi, hắn thế nhưng lại dám dạo kỹ viện tầm hoa vấn liễu? Trong lòng thực khó chịu! Nàng chỉ là tức giận hắn bỏ bê việc quân thôi!

“Cô nương nàng thẹn thùng sao?” Nam tử bước chân loạng choạng bước đến càng gần thiếu nữ, hương tùng nhè nhẹ bay trong ko khí, vấn vít giữa hai người.

“Ai nha nhìn nàng thật quen nha!”

Diệp Minh tuy là lả lơi trêu cợt, nhưng đầu óc hắn thực sự thanh tỉnh, trong lòng thầm mắng lão cha mình một vạn lần. Lão đầu thế nhưng hạ tình dược! Diệp Minh ngàn vạn ko hiểu, rốt cuộc lão cha hắn bị cái gì kích động. Đầu tiên là đưa Lục Ngạc tới, sau lại làm ngơ Nghễ Nhi kia tới quân doanh náo loạn, hiện tại còn hướng hắn hạ tình dược, lão cha hắn thực lẩm cẩm rồi! Lại cố tình hắn ko giải được dược! Y thuật của cha hắn rốt cuộc đạt đến mức nào rồi chứ? Trong lòng Diệp Minh quả thực tổn thương sâu sắc! Hắn làm sao ko biết dụng ý của lão cha hắn. Lục Ngạc hắn xem như muội muội mà đối đãi, về phần Nghễ Nhi kia, hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy phiền, làm sao có tâm tư động vào nàng. Diệp công  tử ra một cái quyết định mà hắn đánh giá cao nhất, dạo kỹ viện! Vừa khiến cha hắn ko được như ý, nhân tiện giải đi tình dược trên người. Nếu Diệp Minh biết, cha hắn chỉ cần hắn động vào nữ nhân, còn là ai đều ko quan trọng, chỉ sợ sẽ tức đến ói máu đi.

Thiếu nữ đẩy nam nhân đang lưu manh giương móng vuốt đến khuôn mặt nàng ra, khí lực tuyệt ko phải cô nương bình thường có thể có. Mẹ nó! Hắn thế nhưng còn ko nhận ra nàng! Nhân gia tức giận, nộ khí bừng bừng muốn đánh người, lại bị người ta dễ dàng bắt được bàn tay.

“Bổn công tử đến nơi này mua vui, các ngươi thu tiền, hẳn ko nên làm ta mất hứng.” Hỏa khí của thiếu nữ bị ánh mắt lạnh băng kia dội tắt. Người này thế nhưng có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy?

Cô nương gia cứ như vậy ngây ngốc bị người ta ôm đến bên giường. Đến khi sa y trên người “rẹt” một cái toàn bộ thành vải vụn nàng mới hoàn hồn.

“Ngươi muốn làm gì? Ta…ta ko phải cô nương thanh lâu!” Thiếu nữ bất ngờ khóa trụ hai tay Diệp Minh. Đùa, luận về võ công, nàng mới ko thua hắn đâu!

“Ngươi biết võ công?” Ánh mắt Diệp Minh rét lạnh.

“Ngươi bị hạ dược?”

Thế nhưng người kia dám làm ngơ, tay vẫn giữ cổ tay hắn.  Diệp Minh tức giận hất tay người nọ ra, bàn tay như  gọng kìm bất ngờ nắm ở cổ nàng. Chỉ cần động nhẹ sẽ lập tức lấy đi sinh mạng người ta.

“Này uy ngươi nháo cái gì!” Ai ngờ thiếu nữ ko những k sợ, còn nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, tay làm động tác kéo lại y phục, lại chợt nhớ ra sa y của nàng đã bị hắn xé vụn.

Diệp Minh nhìn nữ nhân đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lại ko biết hai má mình đã nổi lên một rặng mây hồng, chợt có chút buồn cười.

“Ngươi…trước đi xuống đã.” Nàng chính  là ko chịu được tư thế ái muội này.

“Ta muốn ở trên nga.” Diệp Minh  nổi lên ác tâm trêu chọc, hơn nữa còn ghé vào tai nàng thổi khí. Người ta muốn nghiêm túc, hắn lại thích lưu manh nha.

“Hừ. Đường đường là hậu nhân của Thần y cốc, thế nhưng lại bị người ta hạ tình dược, ngươi còn ko biết xấu hổ!” Thiếu nữ cùng quẫn quăng sắc mặt hư hỏng.

“Chẳng phải ngươi ở quân doanh còn hai cái mỹ nhân sao? Như thế nào luân lạc đến đây a” Trên khuôn mặt là nụ cười mỉa mai ko che giấu, nàng nhẹ giọng châm chọc.

Kỳ lạ là Diệp Minh thế nhưng ko hề giận. Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt với nụ cười đáng đánh y hết như vậy. Này…gặp quỷ đi! Làm sao lại nhớ đến tên kia?

“Này, xấu hổ đến đần rồi sao?” Thiếu nữ nhìn nam nhân sắc mặt hết trắng lại xanh, lại liên tục lắc đầu. Này…ko bị nàng đả kích đến nghĩ quẩn chứ?

“Ngươi làm sao biết ta là người của Thần y cốc?” Diệp Minh  nheo mắt nguy hiểm, nữ nhân này thế nhưng biết cũng thật nhiều.

“Phàm là chuyện ta muốn biết, nhất định ta đều sẽ biết.”  Thiếu nữ giương mắt khiêu khích, trong lòng âm thầm hạ quyết định. Hắn ăn nàng một lần, lần này nàng ăn lại, xem như có qua có lại. Huống hồ, Nghễ Nhi kia gạt người khiến nàng thật ngứa mắt nha.

“Ồ, cô nương muốn biết gì về  ta sao?” Người này vừa mới đỏ mặt xấu hổ, thế nhưng sao lại ngoảnh mặt liền quyến rũ hắn. Diệp Minh trong người như có lửa, nữ nhân kia lại trên người hắn châm lửa, nàng là muốn tìm chết sao?

“Ngươi đè ta cũng ko phải lần đầu, hiện tại còn ngại ngùng sao?” Thiếu nữ hồi tưởng mấy thứ trong xuân cung đồ trong phòng ca ca nàng, bày ra vẻ mặt dụ hoặc.

“Ko phải lần đầu?” Diệp Minh là dục hỏa đốt người, nhưng hắn ko có tinh trùng lên não nha, lập tức bắt được trọng điểm trong câu nói của nàng.

“Có điều lần này lão nương muốn ở trên.” Thiếu nữ xoay người liền đè nam nhân xuống dưới, tay vừa lật, y phục của hắn cũng nát thành vải vụn.

“Ngươi nói…”

“Ta nói ngươi bị lừa gạt.” Thiếu nữ cũng ko để cho Diệp Minh lại có cơ hội nói gì, môi mềm cúi xuống chạm vào môi hắn, trúc trắc lại lúng túng khiến nam nhân muốn cười.

“Để gia dạy nàng.” Trong lòng Diệp Minh ko hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm, hắn cười thấp giọng trong cổ họng, vươn tay giữ lấy gáy thiếu nữ, ngậm lấy môi nàng.

Đến khi thiếu nữ ngộp thở đánh vào người hắn, Diệp Minh mới nhìn nàng cười trêu chọc. Thiếu nữ ngây ngốc một chút, đến khi nhận rõ tình hình, lại oa oa phản đối.

“Ko được! Đã nói ta ở bên trên mà! Ko thể lại để ngươi đè…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện