Lão Cha

Chương 4: Thứ hai - Tương tư 1



Thân là con cả Triển gia, Triển Tư Hoàn mặc dù vừa đầy mười tám tuổi nhưng đã là một lão tướng thương trường, này đương nhiên phải quy công lao cho lão cha vô trách nhiệm của hắn, hại hắn mới mười tuổi đã bị tổ phụ chộp lấy trông coi cửa hàng, mười bốn tuổi một mình đảm đương một phía, mười sáu tuổi, kinh tế cả gia đình đều nằm trong tay hắn.

Cá tính của Triển Tư Hoàn một nửa là đến từ phụ thân, hiệp khách cường thế mà bá đạo, một nửa còn lại là từ mẫu thân, hoàng gia lộng quyền lãnh khốc, đồng thời lại có loại trách nhiệm quyền huynh như cha trầm ổn mà có trách nhiệm. Ngay từ đầu, trên thương trường xem hắn còn nhỏ mà nghĩ muốn chiếm tiện nghi của hắn rất nhiều, nhưng rồi lại bị thủ đoạn cùng năng lực của hắn dọa cho sợ hãi, thậm chí có người ở sau lưng hắn trộm đặt cho hắn biệt danh ‘lãnh diện Diêm Vương’, bởi hắn không chỉ hội buôn bán mà còn hội thưởng sinh ý, càng hiểu được phải chỉnh người như thế nào.

Bất quá chỉ là một mao đầu tiểu tử chưa quá hai mươi mà thôi nhưng thực khủng bố, không ai nhìn ra được sắc diện của hắn, hắn không tham tài, không tham sắc, hoàn toàn không có nhược điểm, cơ hồ là hoàn mỹ.

Triển gia gia cơ hồ là tối vừa lòng với Triển Tư Hoàn, Triển gia nhiều năm kinh thương cuối cùng cũng có một cái kỳ tài buôn bán, đây có thể coi là cống hiến duy nhất mà tên bại gia tử Triển Quang Phong làm cho Triển gia a! Nói khoa trương một chút, Triển gia gia thà rằng đá Triển Quang Phong ra khỏi nhà nhận Triển Tư Hoàn làm con còn hơn.

Nhất là sau khi đem hai đệ đệ song sinh Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa cùng nhập thương trường, đại ca phẫn mặt đen, đệ đệ phẫn mặt trắng, quả thực là đánh đến thiên hạ vô địch thủ, từ nay về sau giới kinh thương mỗi khi nghe nhắc đến “Triển gia” hai chữ thường sợ đến phát run.

Triển Tư Hoàn đối ai cũng tàn nhẫn vô tình nhưng đối với người nhà lại hết mực hữu tình, đặc biệt là với phụ thân cùng bọn đệ đệ, mà cha hắn, tuy là lão cha này thực thất trách, cơ hồ là người duy nhất trên thế giới này có thể làm cho Triển Tư Hoàn không hề cố kỵ mà tức giận, cho nên Triển Quang Phong vẫn luôn cảm thấy nhi tử này có điểm thực nóng nảy. Trên thực tế, bên ngoài mỗi khi nhắc tới Triển Tư Hoàn đa phần đều là dùng từ ‘lãnh diện diêm vương’ chứ không ai dùng từ ‘nóng nảy’ mà hình dung hắn cả.

Người kia căn bản là không có cảm xúc, không khóc, không vui, không khổ sở cũng như không tức giận, cho dù trên mặt có treo nụ cười thì cũng đều là lạnh.

Cho nên có thể làm cho Triển Tư Hoàn tức giận, ở thương trường có thể coi như là kỳ tích.

Đương nhiên kỳ tích luôn phát sinh, ở Triển gia, cái duy nhất thừa thãi chính là kỳ tích.

“Cha nói lại lần nữa xem!?” Trên thương trường người gặp người sợ Triển Tư Hoàn giờ phút này giận đến trắng mặt, lấy ánh mắt như đang nhìn cừu nhân nhìn cha mình Triển Quang Phong.

“Ngươi đứa nhỏ này sao lại có thói động tý là giận a!” – Triển Quang phong, kẻ đã trốn đi chơi biền biệt nửa năm cuối cùng đã trở về, mạnh thở dài, cảm thấy đứa con này tu dưỡng mãi cũng không hảo.

“Cha lại gây phiền toái cho ta! Ta sao lại không được tức giận a!?” Triển tư Hoàn rít gào thành tiếng.

“Ai, Tư Hoàn, không cần tức giận, cha con cũng đâu phải gây ra tội ác tày trời gì...” Tả tễ Nguyệt lên tiếng hòa giải.   (=3= dạ... cũng đâu giết người phóng hỏa gì đâu.... cùng lắm là BẮT CÓC con người ta thui ~~ có tiền án mừ!)

Nếu phụ thân đã lên tiếng, Triển tư Hoàn hít sâu vài hơi, cố gắng bình phục tâm tình.

“Bất quá chính là kêu ngươi chiếu cố đứa nhỏ này thôi!” – TriểnQuang Phong tay to vung lên đem thiếu niên đang co rúm bên cạnh kéo về, đẩy mạnh một cái vào lòng đứa con.

Triển Tư Hoàn đen mặt tiếp được người.

Thiếu niên đại khái trên dưới mười sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, bộ dáng run rẩy sợ hãi như chú chim non mới rời trứng không tìm được mẹ khiến người tâm sinh trìu mến.

Nhưng kẻ tâm lạnh như Triển Tư Hoàn đời nào biết đến cái gọi là trìu mến, chính là hắn cuối cùng không nhịn được mà mắng to: “Cha đây là bắt cóc! Là bắt cóc! Thủy Nguyệt lâu tìm đến cửa ta giải thích làm sao!?”

Mắt thấy trượng phu cùng nhi tử sẽ xảy ra tranh cãi, Tả Tễ Nguyệt vội vàng đẩy Triển Quang Phong ra, mỉm cười nói: “Tư Hoàn, cha con cũng là vì hảo tâm, nói ta không thấy qua cái gì là tiểu quan quán, phải mang ta đi học tập kiến thức một chút thôi mà.”   Đây là dạy hư, dạy hư, đề nghị anh công kiểm điểm lại hành vi (#‵ ′)

Đối với phụ thân đương nhiên không thể lớn tiếng, Triển Tư Hoàn thở dài: “Kia vì cái gì lại cướp đi hoa khôi của người ta?”

“Chính là hắn thoạt nhìn nước mắt lưng tròng thật đáng thương a!” – Triển Quang Phong lớn tiếng kháng nghị -- “Ngươi không biết nhưng kẻ đó không có ai tốt hết, đem đêm đầu của đứa nhỏ này rao bán! Đêm đầu a! cái laoij đồ vật này nọ có thể mua sao?”

Triển Tư Hoàn vỗ trán, cha, cái kai đương nhiên có thể mua a! Còn nói cha muốn cho phụ thân đi học hỏi, chính cha cũng phải học đấy thôi!

Lão đại kinh thương Triển Tư Hoàn, đối với kiến thức của cha mình là hoàn toàn tuyệt vọng.

“Tóm lại, người chúng ta đã mang đi, ngươi liền chiếu cố nó đi!” Tả tễ Nguyệt lấy giọng điệu nhờ vả nói.

Triển Tư Hoàn sau một hồi lâu bất đắc dĩ, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Tiền đã thanh toán rồi sao?”

Triển Quang Phong lộ vẻ mặt mê mang: “Tại sao phải trả tiền?”

Triển tư Hoàn cố gắng hít sâu áp chế cảm xúc muốn đi qua bóp chết cha: “Tại sao không trả? Cha muốn giúp nó chuộc thân sao lại không phải trả tiền?”

“Tại sao phải trả?” – Triển Quang Phong hờn giận nhướng mày – “Ta từ trong tay cường đạo cướp người về chẳng lẽ còn cấp chúng tiền bồi thường?”

Triển Tư Hoàn cảm thấy lí trí bị cắt đứt: “Cha – là – kẻ – không – có – thường – thức! Không cần bắt ta giúp cha thu dọn tàn cục a!!”

“Tên ta là Tương Mạt.” – Thiếu niên ngồi cạnh giường, hơi hơi cắn môi dưới nói: ”Thật xin lỗi vì đã đem phiền toái đến cho mọi người....”

Triển Tư Hoàn hai tay chắp sau lưng, có điểm lười nhác tựa người trên cửa, ánh mắt lợi hại mà lãnh đạm nhìn đối phương chăm chú, trên mặt không biểu cảm chính là một mảnh lãnh ý, làm cho thiếu niên vừa mới ngẩng đầu lên lại chậm rãi cúi xuống, hơn nữa còn co rúm bả vai.

Thật lâu sau Triển Tư Hoàn mới mở miệng: “Triển gia không phải nhà làm từ thiện!”

Tương Mạt run rẩy cười khổ:” Công tử nói như thế, Tương Mạt hiểu được, Tương Mạt...ngày mai liền trở về Thủy Nguyệt lâu, chính là hiện đã muộn, khẩn cầu công tử không cần đuổi Tương Mạt về....”

“Không cần.” – Triển Tư Hoàn cắt đứt lời nói của Tương Mạt. lãnh đạm miết môi: “Phụ thân đã nói lưu ngươi, ta đây nhất định lưu ngươi, ngày mai ta liền thay ngươi chuộc thân. Ngươi nếu ở Triển gia, đừng gây nên sóng gió gì, làm một tạp dịch tổng có thể yên ổn sống qua ngày.”

Tương Mạt lại cười khổ, do dự nửa ngày mới nho nhỏ nói: “Công tử, Tương Mạt là thanh quan, nhưng vì ma ma ngại rằng chỉ có cầm kỳ thi họa không đưa tới nhiều khách nhân.... Tương Mạt trong lòng không muốn nhưng không còn cách nào khác. Có lẽ trong lúc bán đấu giá vô tình lộ vẻ bi thương mới khiến hai vị lão gia.... Tương Mạt mặc dù bất tài nhưng dù sao cũng là đầu bảng Thủy Nguyệt lâu, công tử không cần phải..... vì Tương Mạt mà bỏ ra món tiền này...”

“Ta Triển Tư Hoàn mặc dù không phải đại nhân vật gì, nhưng lời nói là nhất ngôn cửu đỉnh, ta nếu đáp ứng chiếu cố ngươi nhất định sẽ chiếu cố ngươi, quyết không nuốt lời.” – Triển Tư Hoàn cười lạnh – “Mọi chuyện dừng ở đây, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Triển gia không phải nơi làm từ thiện, cho ngươi ân huệ này chỉ để nhắc nhở ngươi phải nhớ cho kỹ, nhưng thủ đoạn đê tiện mà ngươi học được ở tiểu quan quán không được đem vào Triển gia.”

Trong lời nói cay nghiệt nghe ra sự nhục mạ rõ ràng, Tương Mạt hai hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn nhu thuận đáp: “Vâng.”

Triển Tư Hoàn gật đầu, phẩy tay áo rời đi.

Tương Mạt chậm rãi tựa đầu vào thành giường, nước mắt trong suốt đong đầy hai con ngươi, vòng quanh nơi hốc mắt cuối cùng là tích lạc xuống da thịt trắng nõn.

Triển Tư Hoàn mặc dù đối Tương Mạt lãnh đạm, nhưng Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt thực ra lại rất thích nó, sáng ra liền kéo nó đi dùng bữa thuận tiện giới thiệu bốn nhi tử còn lại của Triển gia.

Tương Mạt rất nhanh liền lý giải được Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt căn bản là không hiểu tiểu quan quán là dùng để làm gì, đặc biệt là Triển Quang Phong còn hỏi nó làm gì trong hang ổ bọn cướp.

“Cha a ----“ song sinh hai miệng một lời cười ra tiếng, Triển Niệm Linh đùa cợt nói: “Đã lấy lão bà rồi còn muốn hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) sao?” – Triển Niệm Hoa sửa lời: “Là lục thảo xuất tường!”  (cái này... hồng hạnh chỉ nữ nhân, còn lục thảo là chỉ nam nhân sao?? ta hem hỉu, ai bít bảo ta với ~)

“Khó có ai tính tình tốt như phụ thân a!” – Lão nhị Triển Mộ Liễu cười nhún vai, mà ngay cả lão tam Triển Hoài Quân cũng gật đầu theo.

“Các ngươi mấy tên nhãi ranh này đang nói cái gì đó?”  Triển quang Phong nhíu mi.

Năm người con trai cùng thở dài, trong lòng mỗi người đều lẩm bẩm: trình độ vô tâm đã đến cảnh giới gì rồi a!

Bởi vì Triển Quang Phong không có đầu óc, Tương Mạt thật không biết phải làm sao để giải thích cho rõ, đành do dự nói: “Chính là.... đàn hát, khiêu vũ, làm cho khách nhân vui vẻ...”

“Ngươi thích đánh đàn a?” – Triển Quang Phong đại hỉ, hướng Tả Tễ Nguyệt nói: “Linh Hoa khi rời Trung Nguyên đã đem cầm cho ta, cũng chưa có người nào đánh, ngươi xem ta đưa cho Tương Mạt được không?”

Tả tễ Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Tốt, vật nên có người dùng.”

Năm người con trai vỗ trán, sao lại có người đem đồ của cựu ái nhân (tình nhân cũ)cho kẻ khác a!

Đặc biệt song sinh lại là con của Nhạc tiên, thật không còn gì để nói.

“Thật sự có thể cho ta sao?” – Tương Mạt kinh ngạc, nghĩ đến những lời tối hôm qua Triển Tư Hoàn đã nói, liền từ chối: “Không được, không cần phải cấp Tương Mạt.... đồ quý giá như vậy, Tương Mạt là một tiểu tư ở Triển gia, không có gã tiểu tư nào mà đánh đàn khiêu vũ....”

“Ta nói được là được, đàn là để cho người biết sử dụng đàn thôi!” – Triển Quang Phong lại phát huy tính quyết đoán, lập tức kêu người đem đàn mang tới cho Tương Mạt.

Tương Mạt khẩn trương nhìn vẻ mặt của Triển Tư Hoàn, chỉ thấy vị kia lại là vẻ nhàn nhạt lạnh lùng thường thấy, đành phải cảm kích tạ ơn.

“Tư Hoàn.” – Tả Tễ Nguyệt thừa dịp Triển Quang Phong đang nói chuyện với mấy người kia, nhanh chân chạy lại dặn dò đứa con cả: “Chờ tối nay con đi Thủy Nguyệt lâu thay Tương Mạt chuộc thân, được không?” Triển Quang Phong cơ bản là tên không có đầu óc, hắn thì có, cướp người của người ta thì phải trả tiền.

“Con đã biết, khi Thủy Nguyệt lâu mở cửa con sẽ đi ngay.” Triển Tư Hoàn gật đầu.

Tương Mạt sợ hãi liếc mắt, vừa vặn đụng trúng tầm mắt lạnh lẽo của Triển Tư Hoàn, đối phương chăm chú nhìn nó tầm hai giây lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nó trong lòng căng thẳng, cắn cắn môi.

Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, đã không phải là phúc thì là họa, nếu có thể ở lại Triển gia không phải làm tiểu quan, mặc kệ Triển Tư Hoàn cho nó sắc mặt như thế nào, nó đều nguyện ý nhẫn nại....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện