Lão Công Sủng Thê
Chương 8: Có cần đi gặp thú y không?
Vu Lạc An ngồi trong xe dưới tòa nhà cao 25 tầng, Giải trí Giang Huyên.
Cô vừa muốn xuống xe để không bị muộn, vừa nhìn hai mẹ con nhà nào đó một cách bất đắc dĩ.
"Hai người có thể đừng như vậy nữa có được hay không? Tớ chỉ là đi tham gia thi tuyển thôi mà."
Phan Vân Ly: "Không đi theo cậu tớ không yên tâm, lỡ có em gái trà xanh nào đấy thấy cậu xinh đẹp hơn người rồi sinh ra ghen ghét, tìm cách hại cậu thì sao?"
Phan Mạnh Tường: "Cô An An, cháu sẽ đi theo bảo vệ cô!"
Xem kìa xem kìa, hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội rồi, trẫm không cho các ngươi đi theo thì các ngươi không yên tâm đúng không?
"Thôi được, nhưng hai người phải hứa là không quậy đâu nhé."
Hai mẹ con đồng thanh: "Yes, Madam!"
Vừa đi tới nơi thi tuyển, Vu Lạc An đã nhận được không ít ánh nhìn "thân thiện".
Vu Lạc An: Cái gì thế, tôi cướp đồ ăn của mấy người à?
Phan Vân Ly: Mấy người chưa thấy mĩ nữ bao giờ sao?
Hạt Đậu nhỏ: Mấy bà thím này, ai động vào cô An An của tôi thì tôi cắn người đó, hừ!
Ngồi chờ ở bên ngoài, trừ Vu Lạc An nhận được sự quan tâm đặc biệt ra, Phan Vân Ly cũng nhận được sự chú ý.
"Người phụ nữ dắt theo đứa trẻ đó là ai vậy, nhìn dáng người cô ta rất quen."
"Dáng thì người giống người thôi, nhưng cô ta mà bỏ khẩu trang xuống khẳng định là một mĩ nhân."
"Còn dắt theo con tới đây, thằng bé đúng là đẹp trai quá."
"Aiza, tôi cũng muốn có đứa con như vậy."
"Đứa bé liệu có phải nhận nuôi không, tôi thấy mùi gian tình nha..."
Phan Vân Ly: Mấy cô hết việc bàn tán rồi à?
Phan Mạnh Tường: Mấy bà cô đã xấu rồi não còn ngắn, các người mới là được nhận nuôi đó, cả nhà các người đều là được nhận nuôi!
Trong khi phía Vu Lạc An rất thuận lợi thì bên hai mẹ con nhà này không được yên bình cho lắm.
Diệp Ngôn đi qua sảnh lớn, nhìn thấy đứa bé đẹp trai liền không kìm lòng được muốn lại gần.
Kì lạ, hắn vốn dĩ không thích trẻ con, không phải kiểu bài xích nhưng cũng không hứng thú, vậy mà hắn lại bị đứa trẻ này thu hút.
Diệp Ngôn: "Nhóc con, bên chú không tuyển diễn viên nhí." Có tuyển thì thằng bé này cũng nhỏ quá rồi.
Hạt Đậu nhỏ đang xoay khối rubic trên tay với tốc độ chóng mặt, nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn đầy... khinh bỉ.
Phan Mạnh Tường: "Chú già, chú cảm thấy tôi có hứng thú với công việc nhàm chán này không?"
Diệp Ngôn đứng đơ luôn. Cái gì? Chú già ư? Thằng bé này vậy mà gọi hắn bằng chú già? Nhìn hắn già như vậy ư? Hắn mới có hai mươi lăm tuổi thôi đó.
Con cái nhà ai mà nói chuyện không chút khách khí như vậy? Thực sự làm hắn tổn thương tinh thần nặng nề nha.
Khi nhìn sang hàng ghế bên cạnh, ngay gần đó Phan Vân Ly đang ngồi chơi game hăng say. Diệp Ngôn lướt qua màn hình, là PUBG Mobile, tính cách cũng mạnh đấy.
"Này cô gái kia!"
Phan Vân Ly cúi đầu chơi game đã lâu, ngẩng đầu lên thực sự có chút choáng váng.
"Anh gọi tôi?" Cô hỏi lại, thái độ dửng dưng, không quan tâm lắm. Nếu không phải cô vừa chơi xong một trận, vậy thì đừng mong cô sẽ trả lời hắn.
Diệp Ngôn hơi sốc, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt một người phụ nữ nhìn hắn như vậy, chính là không có chút để tâm, không có chút nào là hứng thú, chẳng lẽ khuôn mặt hắn xuống cấp đến mức như vậy sao?
"À đúng, tôi gọi cô đó, chuyện là Giang Huyên không có ý định tuyển phụ nữ đã có con, tôi nghĩ là cô nên quay về thì hơn, đỡ mất thời gian của cả hai bên." Hắn cảm thấy việc làm hiện tại của mình chính là có tính hữu dụng rất cao, tiết kiệm thời gian cho cả hai bên còn gì, không chừng người phụ nữ này còn có thêm thời gian cho con ăn nữa ấy.
[Tường Hạt Đậu: Chú ơi chú ơi, tôi tự biết ăn nhé, chú coi tôi là nhóc hai tuổi à, tôi đây gần năm tuổi rồi nhé-.-]
Phan Vân Ly nhìn Diệp Ngôn, ánh mắt không còn dửng dưng nữa mà là, kì thị.
Hắn mắt để dưới đế giày hay sao, nhìn cô giống có hứng thú với nghề diễn viên lắm à? Bà đây đưa tình yêu của mình đến, có biết không hả?
"Đồ thần kinh!" Cô chửi một tiếng, không lớn cũng không nhỏ, qua lớp khẩu trang, âm thanh phát ra có chút không rõ.
Nhưng Diệp Ngôn lại nghe được hoàn toàn rõ ràng. Hắn như không tin vào tai mình: "Cô nói gì, cô nói lại tôi nghe xem nào?"
Phan Vân Ly chậm rãi gỡ khẩu trang xuống, nói rành mạch từmg từ một: "Tôi nói anh là kẻ- có- bệnh đấy, anh nghe rõ chưa?"
"Cô..." Hắn định nói thêm gì nữa, nhưng lại không thể phát ra thành tiếng được, lớp khẩu trang kia đã không còm che khuất gương mặt cô, từng đường nét xinh đẹp hiện ra một cách rõ ràng.
Nhưng cái mà Diệp Ngôn quan tâm không phải gương mặt đó, hắn chú ý đến chỗ xương quai xanh kia hơn. Hình con bọ cạp, nằm ngay xương quai xanh bên trái, sao hắn cứ cảm thấy rất quen mắt?
Từ cái khoảng khắc mà Phan Vân Ly để lộ khuôn mặt của mình, tất cả mọi sự chú ý đều dồn về phía cô và Diệp Ngôn.
Một cô gái thốt lên: "Đó không phải chị Kelly sao? Chị ấy sao lại xuất hiện ở đây?"
Đám đông bắt đầu loạn xì ngầu~
"Kelly? Là Kelly Phan đó hả?"
"Ôi mẹ ơi, thảo nào nhìn cách ăn mặc của chị ấy chất thế."
"Không phải đang làm thiết kế thời trang sao, chẳng lẽ định sân si sang nghiệp diễn à?"
"Không phải đâu, chị ấy đi cùng bạn đó, tôi thấy bạn chị ấy vừa vào phỏng vấn mà."
[...]
Thiên hạ loạn cứ loạn, Diệp Ngôn đã không còn chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi. Hắn đưa tay giữ lấy hai bả vai của Phan Vân Ly, giọng nói có chút căng thẳng: "Cô, có phải là..."
"Này chú, tránh xa mẹ tôi ra!" Hắn còn chưa nói hết câu, Phan Mạnh Tường đã lao đến dùng sức kéo hắn ra, đương nhiên sức của Hạt Đậu quá nhỏ không có tác dụng gì, nhưng cộng thêm Phan Vân Ly nữa thì mọi chuyện lại khác.
"Nói anh có bệnh anh còn không thừa nhận, có cần tôi giới thiệu cho vài vị bác sĩ thú ý nổi tiếng không?"
"Cô..."
"Sao? Tôi thì làm sao? Định đánh tôi hay gì?"
Đúng lúc này, một người từ trong phòng phỏng phấn đi ra gọi hắn: "Diệp tổng, đến phần của cô Vu rồi."
Diệp Ngôn vốn không thường trực tiếp phỏng vấn thí sinh, nhưng Vu lạc An là trường hợp ngoại lệ, hắn thực sự muốn xem cô ấy là người như thế nào.
Hắn trả lời: "Được, tôi biết rồi!" Sau đó hắn quay lại, Phan Vân Ly và Phan Mạnh Tường đã biến mất không chút tăm tích.
Được đó, chạy cũng nhanh lắm.
Ra đến bãi đỗ xe, Phan Vân Ly mới ôm con trai lên rồi hôn thằng bé một cái, giọng nói ngọt muốn chảy nước: "Cục cưng đẹp trai đáng yêu của mẹ, cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhé, mẹ yêu con nhất luôn."
Hạt Đậu nhỏ lau lau chỗ vừa bị hôn, không nặng không nhẹ nói: "Là con sợ ông chú kia giữ mẹ lâu chút nữa thì sẽ bị mẹ cắn rất thảm, con không muốn thấy mẹ bộc phát tính thú dữ của mình nơi công cộng đâu."
Phan Vân Ly cười "hiền từ" nhìn con trai: "Vậy con có muốn thấy mẹ bộc phát thú tính với con không?"
Thằng bé đẹp trai nào đó đương nhiên nhận thức được sự nguy hiểm, vội chữa lỗi lầm: "Nhưng hồi nãy mẹ ngầu lắm, xinh hơn tất cả mấy cô ở đó." Đương nhiên là thua cô An An của con.
"Con trai ngoan, con cũng có mắt nhìn đó."
Cô vừa muốn xuống xe để không bị muộn, vừa nhìn hai mẹ con nhà nào đó một cách bất đắc dĩ.
"Hai người có thể đừng như vậy nữa có được hay không? Tớ chỉ là đi tham gia thi tuyển thôi mà."
Phan Vân Ly: "Không đi theo cậu tớ không yên tâm, lỡ có em gái trà xanh nào đấy thấy cậu xinh đẹp hơn người rồi sinh ra ghen ghét, tìm cách hại cậu thì sao?"
Phan Mạnh Tường: "Cô An An, cháu sẽ đi theo bảo vệ cô!"
Xem kìa xem kìa, hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội rồi, trẫm không cho các ngươi đi theo thì các ngươi không yên tâm đúng không?
"Thôi được, nhưng hai người phải hứa là không quậy đâu nhé."
Hai mẹ con đồng thanh: "Yes, Madam!"
Vừa đi tới nơi thi tuyển, Vu Lạc An đã nhận được không ít ánh nhìn "thân thiện".
Vu Lạc An: Cái gì thế, tôi cướp đồ ăn của mấy người à?
Phan Vân Ly: Mấy người chưa thấy mĩ nữ bao giờ sao?
Hạt Đậu nhỏ: Mấy bà thím này, ai động vào cô An An của tôi thì tôi cắn người đó, hừ!
Ngồi chờ ở bên ngoài, trừ Vu Lạc An nhận được sự quan tâm đặc biệt ra, Phan Vân Ly cũng nhận được sự chú ý.
"Người phụ nữ dắt theo đứa trẻ đó là ai vậy, nhìn dáng người cô ta rất quen."
"Dáng thì người giống người thôi, nhưng cô ta mà bỏ khẩu trang xuống khẳng định là một mĩ nhân."
"Còn dắt theo con tới đây, thằng bé đúng là đẹp trai quá."
"Aiza, tôi cũng muốn có đứa con như vậy."
"Đứa bé liệu có phải nhận nuôi không, tôi thấy mùi gian tình nha..."
Phan Vân Ly: Mấy cô hết việc bàn tán rồi à?
Phan Mạnh Tường: Mấy bà cô đã xấu rồi não còn ngắn, các người mới là được nhận nuôi đó, cả nhà các người đều là được nhận nuôi!
Trong khi phía Vu Lạc An rất thuận lợi thì bên hai mẹ con nhà này không được yên bình cho lắm.
Diệp Ngôn đi qua sảnh lớn, nhìn thấy đứa bé đẹp trai liền không kìm lòng được muốn lại gần.
Kì lạ, hắn vốn dĩ không thích trẻ con, không phải kiểu bài xích nhưng cũng không hứng thú, vậy mà hắn lại bị đứa trẻ này thu hút.
Diệp Ngôn: "Nhóc con, bên chú không tuyển diễn viên nhí." Có tuyển thì thằng bé này cũng nhỏ quá rồi.
Hạt Đậu nhỏ đang xoay khối rubic trên tay với tốc độ chóng mặt, nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn đầy... khinh bỉ.
Phan Mạnh Tường: "Chú già, chú cảm thấy tôi có hứng thú với công việc nhàm chán này không?"
Diệp Ngôn đứng đơ luôn. Cái gì? Chú già ư? Thằng bé này vậy mà gọi hắn bằng chú già? Nhìn hắn già như vậy ư? Hắn mới có hai mươi lăm tuổi thôi đó.
Con cái nhà ai mà nói chuyện không chút khách khí như vậy? Thực sự làm hắn tổn thương tinh thần nặng nề nha.
Khi nhìn sang hàng ghế bên cạnh, ngay gần đó Phan Vân Ly đang ngồi chơi game hăng say. Diệp Ngôn lướt qua màn hình, là PUBG Mobile, tính cách cũng mạnh đấy.
"Này cô gái kia!"
Phan Vân Ly cúi đầu chơi game đã lâu, ngẩng đầu lên thực sự có chút choáng váng.
"Anh gọi tôi?" Cô hỏi lại, thái độ dửng dưng, không quan tâm lắm. Nếu không phải cô vừa chơi xong một trận, vậy thì đừng mong cô sẽ trả lời hắn.
Diệp Ngôn hơi sốc, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt một người phụ nữ nhìn hắn như vậy, chính là không có chút để tâm, không có chút nào là hứng thú, chẳng lẽ khuôn mặt hắn xuống cấp đến mức như vậy sao?
"À đúng, tôi gọi cô đó, chuyện là Giang Huyên không có ý định tuyển phụ nữ đã có con, tôi nghĩ là cô nên quay về thì hơn, đỡ mất thời gian của cả hai bên." Hắn cảm thấy việc làm hiện tại của mình chính là có tính hữu dụng rất cao, tiết kiệm thời gian cho cả hai bên còn gì, không chừng người phụ nữ này còn có thêm thời gian cho con ăn nữa ấy.
[Tường Hạt Đậu: Chú ơi chú ơi, tôi tự biết ăn nhé, chú coi tôi là nhóc hai tuổi à, tôi đây gần năm tuổi rồi nhé-.-]
Phan Vân Ly nhìn Diệp Ngôn, ánh mắt không còn dửng dưng nữa mà là, kì thị.
Hắn mắt để dưới đế giày hay sao, nhìn cô giống có hứng thú với nghề diễn viên lắm à? Bà đây đưa tình yêu của mình đến, có biết không hả?
"Đồ thần kinh!" Cô chửi một tiếng, không lớn cũng không nhỏ, qua lớp khẩu trang, âm thanh phát ra có chút không rõ.
Nhưng Diệp Ngôn lại nghe được hoàn toàn rõ ràng. Hắn như không tin vào tai mình: "Cô nói gì, cô nói lại tôi nghe xem nào?"
Phan Vân Ly chậm rãi gỡ khẩu trang xuống, nói rành mạch từmg từ một: "Tôi nói anh là kẻ- có- bệnh đấy, anh nghe rõ chưa?"
"Cô..." Hắn định nói thêm gì nữa, nhưng lại không thể phát ra thành tiếng được, lớp khẩu trang kia đã không còm che khuất gương mặt cô, từng đường nét xinh đẹp hiện ra một cách rõ ràng.
Nhưng cái mà Diệp Ngôn quan tâm không phải gương mặt đó, hắn chú ý đến chỗ xương quai xanh kia hơn. Hình con bọ cạp, nằm ngay xương quai xanh bên trái, sao hắn cứ cảm thấy rất quen mắt?
Từ cái khoảng khắc mà Phan Vân Ly để lộ khuôn mặt của mình, tất cả mọi sự chú ý đều dồn về phía cô và Diệp Ngôn.
Một cô gái thốt lên: "Đó không phải chị Kelly sao? Chị ấy sao lại xuất hiện ở đây?"
Đám đông bắt đầu loạn xì ngầu~
"Kelly? Là Kelly Phan đó hả?"
"Ôi mẹ ơi, thảo nào nhìn cách ăn mặc của chị ấy chất thế."
"Không phải đang làm thiết kế thời trang sao, chẳng lẽ định sân si sang nghiệp diễn à?"
"Không phải đâu, chị ấy đi cùng bạn đó, tôi thấy bạn chị ấy vừa vào phỏng vấn mà."
[...]
Thiên hạ loạn cứ loạn, Diệp Ngôn đã không còn chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi. Hắn đưa tay giữ lấy hai bả vai của Phan Vân Ly, giọng nói có chút căng thẳng: "Cô, có phải là..."
"Này chú, tránh xa mẹ tôi ra!" Hắn còn chưa nói hết câu, Phan Mạnh Tường đã lao đến dùng sức kéo hắn ra, đương nhiên sức của Hạt Đậu quá nhỏ không có tác dụng gì, nhưng cộng thêm Phan Vân Ly nữa thì mọi chuyện lại khác.
"Nói anh có bệnh anh còn không thừa nhận, có cần tôi giới thiệu cho vài vị bác sĩ thú ý nổi tiếng không?"
"Cô..."
"Sao? Tôi thì làm sao? Định đánh tôi hay gì?"
Đúng lúc này, một người từ trong phòng phỏng phấn đi ra gọi hắn: "Diệp tổng, đến phần của cô Vu rồi."
Diệp Ngôn vốn không thường trực tiếp phỏng vấn thí sinh, nhưng Vu lạc An là trường hợp ngoại lệ, hắn thực sự muốn xem cô ấy là người như thế nào.
Hắn trả lời: "Được, tôi biết rồi!" Sau đó hắn quay lại, Phan Vân Ly và Phan Mạnh Tường đã biến mất không chút tăm tích.
Được đó, chạy cũng nhanh lắm.
Ra đến bãi đỗ xe, Phan Vân Ly mới ôm con trai lên rồi hôn thằng bé một cái, giọng nói ngọt muốn chảy nước: "Cục cưng đẹp trai đáng yêu của mẹ, cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhé, mẹ yêu con nhất luôn."
Hạt Đậu nhỏ lau lau chỗ vừa bị hôn, không nặng không nhẹ nói: "Là con sợ ông chú kia giữ mẹ lâu chút nữa thì sẽ bị mẹ cắn rất thảm, con không muốn thấy mẹ bộc phát tính thú dữ của mình nơi công cộng đâu."
Phan Vân Ly cười "hiền từ" nhìn con trai: "Vậy con có muốn thấy mẹ bộc phát thú tính với con không?"
Thằng bé đẹp trai nào đó đương nhiên nhận thức được sự nguy hiểm, vội chữa lỗi lầm: "Nhưng hồi nãy mẹ ngầu lắm, xinh hơn tất cả mấy cô ở đó." Đương nhiên là thua cô An An của con.
"Con trai ngoan, con cũng có mắt nhìn đó."
Bình luận truyện