[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ
Chương 31: Chiến thắng thê thảm
Đây không còn là đối chiến nữa, vì có bao nhiêu sơ hở Pháo Đầu đều để lộ hết cả ra, Trần Bì đã thầm thấy không đúng, nhưng hắn đã giết đỏ cả mắt, thế là chân trái giẫm xuống làm trụ mà xông lên, Pháo Đầu khua liên tiếp mấy chục nhát dao, Trần Bì đều né được toàn bộ. Nhân kẽ hở, Trần Bì bổ một đao vào cằm Pháo Đầu, Pháo Đầu giật lùi lại né tránh, bỗng nhiên hai đao rời tay, bay về phía Trần Bì.
Trần Bì hất rơi một thanh đao, thanh còn lại sượt qua cổ hắn. Trần Bì vừa quay lại đã thấy Pháo Đầu áp sát từ bao giờ, vung một quyền, chộp lấy tóc Trần Bì.
Trần Bì không nghĩ ngợi gì cả, lập tức húc đầu theo, trong lúc Pháo Đầu đang hí hửng mừng thầm, Trần Bì dùng toàn thân bám lấy cánh tay Pháo Đầu, giật mạnh tóc ra.
Cơn đau khi da đầu bị xé rách ập đến khiến hắn gầm lên một tiếng, sau đó hắn trở tay, định xiên vào lỗ tai Pháo Đầu.
Lưỡi dao vừa đâm ra, Trần Bì đã thầm kêu một tiếng không xong, bởi vì, khoảnh khắc khi vừa trở tay đâm ra, hắn phát hiện mục đích thật sự của Pháo Đầu.
Hắn thường nhìn vành tai để ước chừng vị trí lỗ tai, cho nên mới có thể một đao xiên thẳng trúng não được, với cách này hắn có dùng đũa cũng giết người được. Nhưng bây giờ khi vừa ra tay, mới phát hiện Pháo Đầu đã tự cắt hai vành tai xuống tự bao giờ. Trong tích tắc giật mình, lực tay không ổn định, Pháo Đầu vừa ngoẹo đầu một cái, lưỡi dao liền sượt qua bên huyệt Thái Dương Pháo Đầu, chứ không xiên vào trong lỗ tai.
Sọ Pháo Đầu rất cứng, lưỡi dao của Trần Bì vừa liếm qua, tạo thành một đường máu sâu hoắm. Rượu Hoàng Quỳ khiến gã không biết đau, trong khoảnh khắc ấy, gã một tay chộp lấy cổ Trần Bì.
Trần Bì ngẩn ra, không có bất kỳ phản ứng gì. Hắn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi trước kia, tất cả những kẻ bị hắn xiên qua tai, đến tầm này đều chết ngắc hết cả rồi.
Pháo Đầu lôi cả người hắn từ trên cánh tay xuống, dùng hết sức bình sinh, thụi một cú lên gối thẳng vào sọ Trần Bì.
Cả cái mũi Trần Bì như lõm hẳn vào trong, máu tuôn như suối. Pháo Đầu nhìn Trần Bì, quả thực không thể tin vào hai mắt mình, gã không dám tin là mình đã thộp cổ được tên ăn mày này. Sau đó, gã gầm to một tiếng, nhấc bổng Trần Bì lên cao, lên gối, đập cả người Trần Bì xuống đầu gối mình. Hông Trần Bì ăn một cú trời giáng, thậm chí còn nghe được tiếng xương sống gãy rắc một cái, cả người hắn vẹo thành một góc mất tự nhiên, nằm sõng soài ra đất.
Gió sông thổi qua, lặng ngắt như tờ, đại ca Hoàng Quỳ lẳng lặng chứng kiến tất cả, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi.
Tất cả mọi thứ đều chỉ xảy ra trong một tích tắc, đến khi mọi người kịp tỉnh lại, thì mọi thứ đã kết thúc.
Pháo Đầu lảo đảo, cũng đã kiệt sức, máu từ vết thương hai tai và bên đầu nhuộm cả người gã đỏ lòm những máu, gã liền ngã ngồi xuống bên cạnh Trần Bì, cúi đầu tìm đao.
Gã nhìn thấy đao của Trần Bì, đao vẫn còn nằm trong bàn tay nắm chặt của Trần Bì. Gã cố sức cạy ra, nhưng nắm tay Trần Bì cứng như đá, không gỡ ra được. Móng tay gã cào rách cả da Trần Bì, thịt lòi ra ngoài, mà vẫn nhúc nhích được phân nào.
Trong khi đó tay của chính gã lại run lẩy bẩy, bèn nhìn khắp xung quanh tìm đao của mình vừa nãy rơi, cũng chẳng thấy đâu cả. Gã dùng hết sức toàn thân, lật người Trần Bì lại. Gã vẫn cảm nhận được hơi ấm và hơi thở của Trần Bì, trời ơi tên ăn mày này vẫn còn sống, không thể để hắn sống được! Gã bèn bóp cổ Trần Bì thật mạnh, nhưng tay gã đã hết lực, đành phải dùng khuỷu tay chèn lên yết hầu Trần Bì, đè cả người mình lên.
Máu của Pháo Đầu rơi lách tách như mưa lên mặt Trần Bì, Trần Bì trợn hai mắt. Hông hắn đau điếng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nửa thân dưới, chỉ là không thể hít thở, nhờ những cơn co giật mới miễn cưỡng hít được mấy hơi dưỡng khí. Hắn không nhìn rõ mặt Pháo Đầu, cũng không thể suy nghĩ được gì.
Khóe miệng hắn nếm được vị mằn mặn, là máu của Pháo Đầu. Hắn cố há to miệng hòng hít được ít nhiều dưỡng khí, nhưng máu lại nhỏ giọt xuống, rơi vào trong cổ họng hắn. Dần dần, hắn bớt cảm giác đau đớn đi, hắn nghĩ mình sắp chết rồi.
Nhưng ấy thế mà lại không phải. Vào khoảnh khắc đó, có lẽ là do Pháo Đầu toàn thân đầm đìa máu ngấm đẫm rượu Hoàng Quỳ, chảy vào cổ họng hắn. Nhờ tác dụng giảm đau cực mạnh và gây hưng phấn của rượu Hoàng Quỳ, tầm mắt hắn dần rõ ràng hẳn lên. Cái hông hắn không đau nữa, mặt cũng không đau nữa, toàn thân rã rời lại dần dần khôi phục được tri giác. Hắn ngước nhìn Pháo Đầu, từ từ giơ tay lên, nhằm yết hầu gã, rạch một đường.
Pháo Đầu hoàn toàn không phản ứng, hai mắt gã bị máu che kín, nên có lẽ không nhìn rõ được nhát dao này, hoặc có lẽ gã căn bản không thể ngờ rằng, Trần Bì vẫn còn có thể cử động.
Gã ngã rạp xuống, đè lên người Trần Bì, máu từ cổ họng phun ra như suối. Trần Bì há to miệng hớp mấy ngụm máu, dần dần, máu nóng khiến hắn tỉnh táo lại, cuối cùng Trần Bì đứng dậy.
Cái hông hắn vẫn vặn vẹo như cũ. Hắn nhìn thi thể Pháo Đầu, giống như khi nhìn con Sát Tần Hoài nọ, cái xác mềm oặt nằm dưới đất, vẫn còn co giật không ngừng. Bốn bề mọi người đứng xem, kết cục ván cược nay đã rõ. Lần này, cuối cùng là phe mình thắng.
Hắn đến bên bờ sông, chật vật ngồi xuống, tẩy rửa máu trên cổ và mặt. Ở dưới nước cách đó không xa, vẫn còn một con trống bỏi đang nấp, cái đầu nho nhỏ quái đản lẩn dưới nước, không biết còn sống hay đã chết.
Trần Bì thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lên dãy bè lấy một lần, hắn xoay người đi về hướng ngôi miếu. Thanh toán xong rồi, hắn tự nhủ, cuối cùng một trăm xu này cũng coi như là đã kiếm được rồi.
Mẹ kiếp, thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng hắn mệt đến mức chẳng buồn cáu gắt.
Đi được mấy bước, một người đàn bà trung tuổi chặn đường hắn.
“Vẫn còn một thằng nữa, giết nốt y đi.” Chị Quan chỉ vào đại ca Hoàng Quỳ trên dãy bè. “Hôm nay mi không giết y, về sau chắc chắn y sẽ giết chết mi.”
“Tránh ra.” Trần Bì nói với chị Quan, hất người đàn bà này ra, rồi phăm phăm bước tiếp. Mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghe tiếng loẻng xoẻng, một xâu tiền xu rơi xuống ngay dưới chân hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, đó là một xâu trăm đồng. Quay đầu lại, chị Quan vẫn nhìn hắn, toàn thân run rẩy. Trần Bì nhướn mắt lên nhìn về phía dãy bè, lũ trống bỏi đã trèo hết lên bè, đại ca Hoàng Quỳ yên lặng đứng đó nhìn về phía này, không thấy rõ nét mặt. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi nhặt xâu tiền lên.
Trần Bì hất rơi một thanh đao, thanh còn lại sượt qua cổ hắn. Trần Bì vừa quay lại đã thấy Pháo Đầu áp sát từ bao giờ, vung một quyền, chộp lấy tóc Trần Bì.
Trần Bì không nghĩ ngợi gì cả, lập tức húc đầu theo, trong lúc Pháo Đầu đang hí hửng mừng thầm, Trần Bì dùng toàn thân bám lấy cánh tay Pháo Đầu, giật mạnh tóc ra.
Cơn đau khi da đầu bị xé rách ập đến khiến hắn gầm lên một tiếng, sau đó hắn trở tay, định xiên vào lỗ tai Pháo Đầu.
Lưỡi dao vừa đâm ra, Trần Bì đã thầm kêu một tiếng không xong, bởi vì, khoảnh khắc khi vừa trở tay đâm ra, hắn phát hiện mục đích thật sự của Pháo Đầu.
Hắn thường nhìn vành tai để ước chừng vị trí lỗ tai, cho nên mới có thể một đao xiên thẳng trúng não được, với cách này hắn có dùng đũa cũng giết người được. Nhưng bây giờ khi vừa ra tay, mới phát hiện Pháo Đầu đã tự cắt hai vành tai xuống tự bao giờ. Trong tích tắc giật mình, lực tay không ổn định, Pháo Đầu vừa ngoẹo đầu một cái, lưỡi dao liền sượt qua bên huyệt Thái Dương Pháo Đầu, chứ không xiên vào trong lỗ tai.
Sọ Pháo Đầu rất cứng, lưỡi dao của Trần Bì vừa liếm qua, tạo thành một đường máu sâu hoắm. Rượu Hoàng Quỳ khiến gã không biết đau, trong khoảnh khắc ấy, gã một tay chộp lấy cổ Trần Bì.
Trần Bì ngẩn ra, không có bất kỳ phản ứng gì. Hắn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi trước kia, tất cả những kẻ bị hắn xiên qua tai, đến tầm này đều chết ngắc hết cả rồi.
Pháo Đầu lôi cả người hắn từ trên cánh tay xuống, dùng hết sức bình sinh, thụi một cú lên gối thẳng vào sọ Trần Bì.
Cả cái mũi Trần Bì như lõm hẳn vào trong, máu tuôn như suối. Pháo Đầu nhìn Trần Bì, quả thực không thể tin vào hai mắt mình, gã không dám tin là mình đã thộp cổ được tên ăn mày này. Sau đó, gã gầm to một tiếng, nhấc bổng Trần Bì lên cao, lên gối, đập cả người Trần Bì xuống đầu gối mình. Hông Trần Bì ăn một cú trời giáng, thậm chí còn nghe được tiếng xương sống gãy rắc một cái, cả người hắn vẹo thành một góc mất tự nhiên, nằm sõng soài ra đất.
Gió sông thổi qua, lặng ngắt như tờ, đại ca Hoàng Quỳ lẳng lặng chứng kiến tất cả, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi.
Tất cả mọi thứ đều chỉ xảy ra trong một tích tắc, đến khi mọi người kịp tỉnh lại, thì mọi thứ đã kết thúc.
Pháo Đầu lảo đảo, cũng đã kiệt sức, máu từ vết thương hai tai và bên đầu nhuộm cả người gã đỏ lòm những máu, gã liền ngã ngồi xuống bên cạnh Trần Bì, cúi đầu tìm đao.
Gã nhìn thấy đao của Trần Bì, đao vẫn còn nằm trong bàn tay nắm chặt của Trần Bì. Gã cố sức cạy ra, nhưng nắm tay Trần Bì cứng như đá, không gỡ ra được. Móng tay gã cào rách cả da Trần Bì, thịt lòi ra ngoài, mà vẫn nhúc nhích được phân nào.
Trong khi đó tay của chính gã lại run lẩy bẩy, bèn nhìn khắp xung quanh tìm đao của mình vừa nãy rơi, cũng chẳng thấy đâu cả. Gã dùng hết sức toàn thân, lật người Trần Bì lại. Gã vẫn cảm nhận được hơi ấm và hơi thở của Trần Bì, trời ơi tên ăn mày này vẫn còn sống, không thể để hắn sống được! Gã bèn bóp cổ Trần Bì thật mạnh, nhưng tay gã đã hết lực, đành phải dùng khuỷu tay chèn lên yết hầu Trần Bì, đè cả người mình lên.
Máu của Pháo Đầu rơi lách tách như mưa lên mặt Trần Bì, Trần Bì trợn hai mắt. Hông hắn đau điếng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nửa thân dưới, chỉ là không thể hít thở, nhờ những cơn co giật mới miễn cưỡng hít được mấy hơi dưỡng khí. Hắn không nhìn rõ mặt Pháo Đầu, cũng không thể suy nghĩ được gì.
Khóe miệng hắn nếm được vị mằn mặn, là máu của Pháo Đầu. Hắn cố há to miệng hòng hít được ít nhiều dưỡng khí, nhưng máu lại nhỏ giọt xuống, rơi vào trong cổ họng hắn. Dần dần, hắn bớt cảm giác đau đớn đi, hắn nghĩ mình sắp chết rồi.
Nhưng ấy thế mà lại không phải. Vào khoảnh khắc đó, có lẽ là do Pháo Đầu toàn thân đầm đìa máu ngấm đẫm rượu Hoàng Quỳ, chảy vào cổ họng hắn. Nhờ tác dụng giảm đau cực mạnh và gây hưng phấn của rượu Hoàng Quỳ, tầm mắt hắn dần rõ ràng hẳn lên. Cái hông hắn không đau nữa, mặt cũng không đau nữa, toàn thân rã rời lại dần dần khôi phục được tri giác. Hắn ngước nhìn Pháo Đầu, từ từ giơ tay lên, nhằm yết hầu gã, rạch một đường.
Pháo Đầu hoàn toàn không phản ứng, hai mắt gã bị máu che kín, nên có lẽ không nhìn rõ được nhát dao này, hoặc có lẽ gã căn bản không thể ngờ rằng, Trần Bì vẫn còn có thể cử động.
Gã ngã rạp xuống, đè lên người Trần Bì, máu từ cổ họng phun ra như suối. Trần Bì há to miệng hớp mấy ngụm máu, dần dần, máu nóng khiến hắn tỉnh táo lại, cuối cùng Trần Bì đứng dậy.
Cái hông hắn vẫn vặn vẹo như cũ. Hắn nhìn thi thể Pháo Đầu, giống như khi nhìn con Sát Tần Hoài nọ, cái xác mềm oặt nằm dưới đất, vẫn còn co giật không ngừng. Bốn bề mọi người đứng xem, kết cục ván cược nay đã rõ. Lần này, cuối cùng là phe mình thắng.
Hắn đến bên bờ sông, chật vật ngồi xuống, tẩy rửa máu trên cổ và mặt. Ở dưới nước cách đó không xa, vẫn còn một con trống bỏi đang nấp, cái đầu nho nhỏ quái đản lẩn dưới nước, không biết còn sống hay đã chết.
Trần Bì thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lên dãy bè lấy một lần, hắn xoay người đi về hướng ngôi miếu. Thanh toán xong rồi, hắn tự nhủ, cuối cùng một trăm xu này cũng coi như là đã kiếm được rồi.
Mẹ kiếp, thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng hắn mệt đến mức chẳng buồn cáu gắt.
Đi được mấy bước, một người đàn bà trung tuổi chặn đường hắn.
“Vẫn còn một thằng nữa, giết nốt y đi.” Chị Quan chỉ vào đại ca Hoàng Quỳ trên dãy bè. “Hôm nay mi không giết y, về sau chắc chắn y sẽ giết chết mi.”
“Tránh ra.” Trần Bì nói với chị Quan, hất người đàn bà này ra, rồi phăm phăm bước tiếp. Mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghe tiếng loẻng xoẻng, một xâu tiền xu rơi xuống ngay dưới chân hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, đó là một xâu trăm đồng. Quay đầu lại, chị Quan vẫn nhìn hắn, toàn thân run rẩy. Trần Bì nhướn mắt lên nhìn về phía dãy bè, lũ trống bỏi đã trèo hết lên bè, đại ca Hoàng Quỳ yên lặng đứng đó nhìn về phía này, không thấy rõ nét mặt. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi nhặt xâu tiền lên.
Bình luận truyện