Lão Nam Nhân – Trì Tổng Tra
Chương 48: Hoàn chính văn
Thị trấn xx có một người câm, người câm có tuổi rồi, trên đầu có rất nhiều tóc bạc.
Thị trấn có một người mới đến, người này có rất nhiều lời đồn.
Nhưng người câm có tiền, điều đầu tiên khi đến đây chính là mua một căn nhà.
Có người nói, người câm không phải là người câm, đã từng nói chuyện. Có người nghĩ đến người câm có tiền, dáng người không tồi, muốn gả đứa con gái đã ly hôn của mình cho người câm.
Chính là thím Lý ngay cạnh nhà người câm có chủ ý này.
Người câm là một người hay xấu hổ, gặp ai làm mối cho đều lắc đầu sau đó từ chối.
Thím Lý bên ngoài để người câm đi, nhưng thực tế bên trong lại vô cùng ghét bỏ, nếu không phải con gái mình không chịu thua kém, bà ta còn lâu mới chịu hạ mặt mũi mình xuống nói về hôn sự này.
Hơn nữa trên người người câm còn có vết thương bị bỏng để lại sẹo.
Bây giờ ngoài người phụ nữ đã kết hôn ra thì ai thèm để ý một người vừa già vừa bị câm như vậy chứ.
Người câm không biết dì Lý oán trách mình.
Thị trấn này rất yên tĩnh, buổi tối dường như không có âm thanh huyên náo nào.
Không giống như thành phố lớn, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.
Người câm đào một cái giếng sau vườn, múc nước trong giếng, tự nấu cơm cho mình ăn.
Thỉnh thoảng cũng phải dùng máy tính, ngược lại thường xuyên gọi điện thoại hơn.
Người câm hầu như ngày nào cũng đi ra ngoài, đến tối mới trở về.
Dần dần, cũng có lời ra tiếng vào, nói người câm có lẽ không phải là người đứng đắn.
Không thấy anh tìm việc làm, cũng không ai biết anh đi đâu.
Người câm có xe, mỗi ngày lái xe ra ngoài rồi trở về nhà, cả con xe có màu u ám.
Nhưng người câm đối xử với trẻ xon trong thôn rất tốt, thường xuyên mua kẹo cho chúng ăn.
Thật ra người câm cũng không phải bị câm, anh đã từng đi viện kiểm tra, anh chỉ là không nói ra được, rất khó phát ra âm thanh.
Bác sĩ tâm lý khám cho anh cũng không có tác dụng gì. Bác sĩ tâm lý nói, có lẽ vào một ngày nào đó, anh có thể nói chuyện, nhưng đó ngày nào thì cũng không biết nữa.
Lão nam nhân cảm ơn bác sĩ, cầm thuốc về nhưng cũng không uống.
Anh đại khái biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào, bởi vì câu nói không âm thanh "Em yêu anh" của em trai.
Lúc tiếng hét chói tai của Địch Thiến vang lên, lão nam nhân vẫn còn đờ đẫn, em trai nằm trên người anh vừa nặng trĩu vừa yên tĩnh.
Chuyện sau đó anh cũng không nhớ rõ.
Địch Thiến điên rồi, hoàn toàn phát điên, giống như cô muốn giết chết người đàn ông kia.
Lão nam nhân không biết cũng không quan tâm.
Lúc biệt thự bị đốt, khói xông vào cổ họng anh, đợi đến khi thoát khỏi đám cháy, anh đã bị câm rồi.
Lão nam nhân đi bệnh viện kiểm tra lại giọng nói. Những lời bác sĩ nói đều là, nguyên nhân nằm trong lòng anh, cổ họng bị khói làm tổn thương đã khỏi từ lâu rồi.
Anh đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đi thang máy, không phải đi ra ngoài mà là đi lên trên.
Lão nam nhân đi vào khu nội trú, y tá cười với anh, anh cũng cười đáp lại.
Y tá nhỏ mới nhìn bóng lưng của anh hỏi y tá vừa cười với anh:"Đó là ai vậy?"
Y tá nói với y tá nhỏ:"Chính là người nhà của bệnh nhân người đẹp ngủ trong rừng mà cô hàng ngày thèm khát đấy."
Y tá nhỏ "a" một tiếng, sau đó hai mắt sáng rực lên:"Chị không nói sớm, đáng lẽ em nên đến chào hỏi anh ấy."
Lão nam nhân vào phòng bệnh, kéo rèm cửa sổ. Thời tiết hôm nay rất tốt, anh gọt một quả táo, bóc một quả quýt, sau đó để lên tủ cạnh giường bệnh.
Anh cầm tay người trên giường, sau đó hôn lên mu bàn tay, sau đó hé môi.
Lão nam nhân biết nguyên nhân căn bệnh của mình ở đâu, là người hôn mê bất tỉnh đang nằm trên giường này.
Anh không nói ra được, cũng không muốn nói. Bởi vì người anh muốn nói chuyện, không nghe được, không mở mắt, cũng không đi về với anh được.
Lão nam nhân đột nhiên tức giận, cắn tay em trai.
Anh mở miệng, im lặng mắng mấy câu. Cuối cùng vẫn rất quý trọng, đặt tay em trai vào trong chăn.
Lúc này hộ lý đi vào, là một thanh niên trẻ, sức khỏe tốt, có nhiều thời gian. Lúc lão nam nhân không đến chăm sóc em trai đều là hộ lý giúp đỡ.
Hộ lý là một người trẻ nói nhiều, có lẽ cũng biết lão nam nhân không nói được, cũng không để ý, thường xuyên lải nhải một mình.
Lão nam nhân đứng dậy, để hộ lý chăm sóc thay. Hộ lý nói:"Anh, có phải anh lại tăng tiền lương cho em không? Em đủ dùng, anh không cần làm vậy."
Lão nam nhân lắc đầu cười, hộ công tiếp tục nói:"Anh, có phải anh ngủ không ngon không? Vành mắt đen cả rồi."
Hộ lý một bên lải nhải, một bên đỡ em trai trên giường, sau đó mát xa cho em trai.
Chuyện hai người không ngờ đến đột nhiên xảy ra.
Em trai nắm tay lão nam nhân, sức không quá lớn, nhưng thật sự là nắm lấy.
Lão nam nhân và hộ lý nhìn nhau, lông mi em trai cử động.
Hộ lý nghe được một giọng nói khàn khàn, nhưng không phải từ người trên giường mà từ người dưới giường.
Lần đầu tiên cậu nghe được giọng nói của lão nam nhân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân mình chăm sóc bao lâu nay mở mắt.
Ngoài cửa chim hỉ thước đột nhiên kêu lên, hộ lý bật cười, trong lòng nghĩ, mùa đông năm nay đã qua rồi.
HOÀN CHÍNH VĂN
Thị trấn có một người mới đến, người này có rất nhiều lời đồn.
Nhưng người câm có tiền, điều đầu tiên khi đến đây chính là mua một căn nhà.
Có người nói, người câm không phải là người câm, đã từng nói chuyện. Có người nghĩ đến người câm có tiền, dáng người không tồi, muốn gả đứa con gái đã ly hôn của mình cho người câm.
Chính là thím Lý ngay cạnh nhà người câm có chủ ý này.
Người câm là một người hay xấu hổ, gặp ai làm mối cho đều lắc đầu sau đó từ chối.
Thím Lý bên ngoài để người câm đi, nhưng thực tế bên trong lại vô cùng ghét bỏ, nếu không phải con gái mình không chịu thua kém, bà ta còn lâu mới chịu hạ mặt mũi mình xuống nói về hôn sự này.
Hơn nữa trên người người câm còn có vết thương bị bỏng để lại sẹo.
Bây giờ ngoài người phụ nữ đã kết hôn ra thì ai thèm để ý một người vừa già vừa bị câm như vậy chứ.
Người câm không biết dì Lý oán trách mình.
Thị trấn này rất yên tĩnh, buổi tối dường như không có âm thanh huyên náo nào.
Không giống như thành phố lớn, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.
Người câm đào một cái giếng sau vườn, múc nước trong giếng, tự nấu cơm cho mình ăn.
Thỉnh thoảng cũng phải dùng máy tính, ngược lại thường xuyên gọi điện thoại hơn.
Người câm hầu như ngày nào cũng đi ra ngoài, đến tối mới trở về.
Dần dần, cũng có lời ra tiếng vào, nói người câm có lẽ không phải là người đứng đắn.
Không thấy anh tìm việc làm, cũng không ai biết anh đi đâu.
Người câm có xe, mỗi ngày lái xe ra ngoài rồi trở về nhà, cả con xe có màu u ám.
Nhưng người câm đối xử với trẻ xon trong thôn rất tốt, thường xuyên mua kẹo cho chúng ăn.
Thật ra người câm cũng không phải bị câm, anh đã từng đi viện kiểm tra, anh chỉ là không nói ra được, rất khó phát ra âm thanh.
Bác sĩ tâm lý khám cho anh cũng không có tác dụng gì. Bác sĩ tâm lý nói, có lẽ vào một ngày nào đó, anh có thể nói chuyện, nhưng đó ngày nào thì cũng không biết nữa.
Lão nam nhân cảm ơn bác sĩ, cầm thuốc về nhưng cũng không uống.
Anh đại khái biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào, bởi vì câu nói không âm thanh "Em yêu anh" của em trai.
Lúc tiếng hét chói tai của Địch Thiến vang lên, lão nam nhân vẫn còn đờ đẫn, em trai nằm trên người anh vừa nặng trĩu vừa yên tĩnh.
Chuyện sau đó anh cũng không nhớ rõ.
Địch Thiến điên rồi, hoàn toàn phát điên, giống như cô muốn giết chết người đàn ông kia.
Lão nam nhân không biết cũng không quan tâm.
Lúc biệt thự bị đốt, khói xông vào cổ họng anh, đợi đến khi thoát khỏi đám cháy, anh đã bị câm rồi.
Lão nam nhân đi bệnh viện kiểm tra lại giọng nói. Những lời bác sĩ nói đều là, nguyên nhân nằm trong lòng anh, cổ họng bị khói làm tổn thương đã khỏi từ lâu rồi.
Anh đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đi thang máy, không phải đi ra ngoài mà là đi lên trên.
Lão nam nhân đi vào khu nội trú, y tá cười với anh, anh cũng cười đáp lại.
Y tá nhỏ mới nhìn bóng lưng của anh hỏi y tá vừa cười với anh:"Đó là ai vậy?"
Y tá nói với y tá nhỏ:"Chính là người nhà của bệnh nhân người đẹp ngủ trong rừng mà cô hàng ngày thèm khát đấy."
Y tá nhỏ "a" một tiếng, sau đó hai mắt sáng rực lên:"Chị không nói sớm, đáng lẽ em nên đến chào hỏi anh ấy."
Lão nam nhân vào phòng bệnh, kéo rèm cửa sổ. Thời tiết hôm nay rất tốt, anh gọt một quả táo, bóc một quả quýt, sau đó để lên tủ cạnh giường bệnh.
Anh cầm tay người trên giường, sau đó hôn lên mu bàn tay, sau đó hé môi.
Lão nam nhân biết nguyên nhân căn bệnh của mình ở đâu, là người hôn mê bất tỉnh đang nằm trên giường này.
Anh không nói ra được, cũng không muốn nói. Bởi vì người anh muốn nói chuyện, không nghe được, không mở mắt, cũng không đi về với anh được.
Lão nam nhân đột nhiên tức giận, cắn tay em trai.
Anh mở miệng, im lặng mắng mấy câu. Cuối cùng vẫn rất quý trọng, đặt tay em trai vào trong chăn.
Lúc này hộ lý đi vào, là một thanh niên trẻ, sức khỏe tốt, có nhiều thời gian. Lúc lão nam nhân không đến chăm sóc em trai đều là hộ lý giúp đỡ.
Hộ lý là một người trẻ nói nhiều, có lẽ cũng biết lão nam nhân không nói được, cũng không để ý, thường xuyên lải nhải một mình.
Lão nam nhân đứng dậy, để hộ lý chăm sóc thay. Hộ lý nói:"Anh, có phải anh lại tăng tiền lương cho em không? Em đủ dùng, anh không cần làm vậy."
Lão nam nhân lắc đầu cười, hộ công tiếp tục nói:"Anh, có phải anh ngủ không ngon không? Vành mắt đen cả rồi."
Hộ lý một bên lải nhải, một bên đỡ em trai trên giường, sau đó mát xa cho em trai.
Chuyện hai người không ngờ đến đột nhiên xảy ra.
Em trai nắm tay lão nam nhân, sức không quá lớn, nhưng thật sự là nắm lấy.
Lão nam nhân và hộ lý nhìn nhau, lông mi em trai cử động.
Hộ lý nghe được một giọng nói khàn khàn, nhưng không phải từ người trên giường mà từ người dưới giường.
Lần đầu tiên cậu nghe được giọng nói của lão nam nhân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân mình chăm sóc bao lâu nay mở mắt.
Ngoài cửa chim hỉ thước đột nhiên kêu lên, hộ lý bật cười, trong lòng nghĩ, mùa đông năm nay đã qua rồi.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bình luận truyện